Hiên Viên Triệt vừa rời khỏi Tô Thành, thì các ý chỉ lập tức được ban bố xuống dưới. Vụ án của lưu thủ đại nhân tiền nhiệm – Sở Thiếu Ninh liên đới với không ít quan viên địa phương, nên phải cải tổ nhân sự triệt để, lại bổ sung thêm Yến quan, chuyên giám sát xây dựng thủy lợi, khai thông mương rạch, tu bổ đê điều.
Kim Triều từ khi khai quốc đến nay, triều đình coi trọng
việc mở rộng thủy lợi nông nghiệp. Bách tính sau nhiều năm trải qua chiến tranh loạn lạc thì cần nhất chính là bình yên. Hiên Viên Triệt hiểu rõ đạo lý lấy dân làm gốc, vẫn luôn thực hiện chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức và giảm lao dịch hạ thuế má. Mấy năm gần dây xã tắc dần phồn vinh ổn định.
Đường Phong Hoa ngồi trên tầng hai trong một quán trà giữa phố xá náo nhiệt, nhìn xuống con đường phố dòng
người tấp nập. Nàng nhớ đến năm đó, thuế má hà khắc, chính sách tàn bạo khiến dân chúng lầm than. Nhìn quang cảnh người chết đói đầy đường, không khỏi phải thở dài dài đau lòng. Cuối cùng hắn đã làm được rồi, trị quốc bình thiên hạ, thành quả ngay trước mắt.
“Thần chí du ngoạn vào chốn thần tiên rồi sao?” Hoa Vô
Hoan ngồi đối diện với nàng, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn. Hắn nghiêng người, nhướn mày dò xét nàng, “Ta đang ngồi trước mặt ngươi, ngươi còn nghĩ đến ai?”
Đường Phong Hoa quay đầu, khẽ cười trả lời: “Nghĩ đến Vệ Thanh Đồng.”
Hoa Vô Hoan cười giễu một tiếng, phản đối nàng: “Người cũng đã áp giải lên kinh rồi, ngươi còn nghĩ tới làm gì?”
Đường Phong Hoa chống cằm nhíu mày, vẻ mặt suy tư, hỏi lại: “Kết quả thẩm vấn ngày đó, ngươi cho rằng có thể tin mấy phần?”
“Tên nam nhân kia một mực chắc chắn, chuyện năm đó chính là do Sở Hoành đứng phía sau làm chủ, nghe thế trái lại có chút khả nghi.” Hoa Vô Hoan rót một chén trà
Phổ Nhĩ[1] đưa cho nàng, lại nói, “Sở Hoành của bây giờ
dã tâm bừng bừng, nhưng khi đó hắn cũng chưa hẳn không thể không giết người.”
[I] Trà Phổ Nhĩ: Là một loại trà được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, trà được ép thành từng bánh.
Đường Phong Hoa gật đầu, trầm ngâm không nói. Đúng
hay sai, chỉ có thể chậm rãi điều tra như kéo từng sợi tơ của cái kén, có nóng ruột cũng vô dụng.
“Ngươi định khi nào quay về chốn cũ nhìn một lát?” Hoa Vô Hoan ngửa đầu uống cạn trà thơm trong chiếc chén Tử Sa[2], đứng dậy vươn một tay về phía nàng.
[2] Tử Sa: Là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, Giang Tô.
Đường Phong Hoa nở nụ cười chúm chím, đặt lòng bàn tay vào tay hắn, mượn lực nhẹ nhàng đứng dậy: “Như suy nghĩ của ngươi, ngay bây giờ đi.”
Hai người sóng vai bước xuống quán trà, có một thiếu niên thân hình mỏng manh đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa trong một hẻm nhỏ, nhìn thấy họ liền cung kính hành lễ: “Công tử, Phong cô nương. Tôi đã an bài Mạch
Ngôn và Mạch Trần theo sát bảo vệ Phong tiểu thiếu gia, xin hãy yên tâm.”
Hoa Vô Hoan gật đầu, vén rèm xe ngựa lên, cử chỉ phong
độ nhanh nhẹn để Đường Phong Hoa lên xe trước.
Chàng thiếu niên quất dây cương thúc ngựa, vó ngựa nhấc cao giẫm trên bụi đất mịt mù, bình ổn chạy băng băng ra khỏi cổng thành, đi trên con đường nhỏ ngoại thành. Hắn ngồi một mình ở đầu xe, dương dương tự đắc, vui vẻ mở miệng ngâm nga một điệu hát dân gian: “Ngựa Hồ hí gió Bắc, chim Việt đậu cành Nam. Đã lâu ngày xa cách, áo mặc cũng rộng thêm. Trên trời mây che khuất, người đi chẳng ngoái lại...” [3]
[3] Đây là bài Đi mãi lại đi mãi, là bài thứ nhất trong 19 bài ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán. Bài thơ diễn tả lời chia tay của một cô gái, dù yêu thương nhưng xa cách lâu ngày, cô gái mong chàng trai hãy tự bảo trọng.
Trong thùng xe, Đường Phong Hoa giật mình, càng chăm chú lắng nghe.
“Phong Hoa?” Hoa Vô Hoan đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt nàng, nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
“Vô Hoan, Mạch Sâm có lai lịch thế nào?” Đường Phong Hoa chỉ nhăn chặt hàng chân mày, nhìn chằm chằm bóng lưng thon gầy thẳng tắp của chàng thiếu niên in trên màn xe.
“Người nương nhờ Tùng Trúc Viên, ta cũng không hỏi đến thân phận của bọn họ.” Hoa Vô Hoan nhìn theo tầm mắt của nàng, hạ giọng nói rằng: “Mạch Sâm nói hắn là
cô nhi, cha mẹ đều đã mất sớm. Lúc ta mua lại Tùng Trúc Viên, thì thu nhận hắn. Thiên phú của hắn cực tốt, ta đã ném một cuốn bí kíp phái Phạm Thiên cho hắn, hắn lại không cần thầy cũng tự thông suốt.”
“Điệu hát này, ta đã từng nghe qua ở dâu đó.” Đường Phong Hoa cũng nén giọng nói nhỏ, trong đầu có luồng sáng mờ nhạt lóe lên, rồi lại không thể nhận ra được.
Im lặng suy nghĩ trong chốc lát, nàng lắc đầu rồi nói: “Có
lẽ ta đã từng nghe binh lính nào đó ngâm nga qua trong quân doanh rồi.”
Chiếc xe ngựa rời ха Tô Thành, trời tối thì dừng lại tá
túc ở một thôn trang. Nông trại đơn sơ, gia đình chủ cũng rất chất phác nhiệt tình, nhường gian phòng của con họ cho mấy người các nàng.
Ngày hè như thường lệ vang lên tiếng sấm, tiếng sấm ầm ầm trong đêm từ xa xa vọng lại, giống như muốn khua tiếng trống phá rối nhân tâm.
Đường Phong Hoa đứng một mình bên hàng rào, an tĩnh
nhìn về chân trời xa xăm, miên man suy nghĩ. Nham Thành, nhà của nàng năm xưa bây giờ đã trở thành hình dạng nào rồi? Phụ thân luôn luôn nghiêm khắc với nàng. Nàng vốn tưởng rằng bản tính ông nghiêm túc lạnh lùng, không ngờ ông căn bản không để ý đến cốt nhục tình thân...
“Phong cô nương.” Mạch Sâm chân không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, nhã nhặn lại lễ nghĩa mở miệng nói: “Trời sắp mưa rồi, người hãy quay về phòng nghỉ ngơi.”
Nàng quay đầu nhìn hắn mỉm cười, thiếu niên nho nhã bỗng nhiên cúi đầu, tránh ánh mắt của nàng.
Nàng đang đâm nghi, chợt thấy phía trước bờ ao có một bóng đen như chim ưng bay vút, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Sắc mặt chàng thiếu niên chợt căng thẳng, xoay người che chắn bảo vệ trước người nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Phong cô nương, xin cẩn thận.”
Đường Phong Hoa nheo ánh mắt sắt bén, giọng nói chuyển sang lạnh căm: “Vô Hoan có thương tích trên người, ngươi quay về phòng bảo vệ hắn, ta đi xem xét tình hình.”
Chàng thiếu niên không nói một lời, chợt kiên quyết phóng người lên. Cơ thể nhẹ như chim lướt qua mặt nước ao cá, lủi vào bụi cỏ bên kia.
Đường Phong Hoa đứng yên tại chỗ, nheo mắt trông về phía đó. Chỉ nghe thấy tiếng chuyển động quất vào lá cây
xào xạc, giống như bị cơn gió thổi qua. Nhưng khí trời trước cơn mưa hanh khô, gió vẫn chưa nổi lên.
Lại nghe vài tiếng “Phập phập” rợn người vang lên, hiển nhiên đó là âm thanh bén ngót của phi đao đâm mạnh vào cơ thể.
Đường Phong Hoa xuất hiện tia nhìn phức tạp nơi đáy mắt, thu lại ám khí đang chờ tung ra vào trong tay áo. Thiếu niên ôn hòa này, ra tay quả nhiên rất tàn nhẫn chuẩn xác. Tựa như một con thú đang săn mồi, dán mắt vào con mồi, sau đó bổ nhào đến cắn đứt cổ họng con mồi, không cho bất cứ cơ hội giãy dụa nào.
Những âm thanh khác lạ dừng lại, trong bụi cỏ không hề có động tĩnh. Nàng chậm rãi rũ mi mắt, xoay người quay về phòng.
Hoa Vô Hoan đang nằm trên chiếc chiếu cỏ, thấy nàng tiến đến, bĩu môi ra vẻ tội nghiệp nói: “Phong Hoa, vết thương của ta hở ra rồi.”
“Ta giúp ngươi thay thuốc.” Đường Phong Hoa vứt bỏ
những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, xách hòm thuốc đến. Nàng nửa ngồi nửa quỳ bên chiếc chiếu, cười nói: “Cởi áo.”
“Cởi áo?” Hoa Vô Hoan nhếch môi cười gian, lại trả lời: “Vết thương của ta quá đau, không động đậy được.”
Hắn nằm nghiêng, trên khuôn mặt tươi cười hớn hở như kẻ vô lại nhìn nàng, chờ nàng cởi áo cho hắn.
“Được thôi. Ngươi chớ sợ đau.” Đường Phong Hoa liếc mắt nhìn hắn, đưa tay kéo vạt áo hắn xuống, động tác thô lỗ, cẩm bào tím thoáng cái đã bị kéo xuống tới thắt lưng, “Đủ để thoa thuốc chưa? Có cần cởi triệt để không?”
Thân thể Hoa Vô Hoan cứng đờ, khóe miệng không khỏi co quắp, tức giận quát: “Sao ngươi không thể giống một nữ nhân biết thẹn thùng chút nào vậy hả?”
Đường Phong Hoa nhanh nhẹn thay thuốc cho hắn, cười mím chi nói: “Ta thích nhìn ngươi thẹn thùng.”
Hoa Vô Hoan hung hăng hừ một cái, giận dữ nắm chặt bàn tay đang cầm băng vải, kéo một phát xoay người đè nàng dưới thân, nhìn chằm chằm nói: “Thu hồi hai chữ thẹn thùng lại ngay, bằng không...”
“Bằng không thì làm sao?” Đường Phong Hoa ngước mắt cười nhìn hắn. Một ngón tay trắng noãn chỉ miệng vết thương của hắn, biểu hiện ý uy hiếp rất rõ ràng.
Hoa Vô Hoan lại làm như không thấy, mạnh mẽ cúi đầu xuống, quát khẽ: “Có đau đớn đi nữa, ta cũng muốn âu yếm.”
Đường Phong Hoa theo phản xạ quay mặt sang một bên, đồng thời ngón tay chọc vào vết thương của hắn...
Thời gian tựa hồ đứng im trong khoảnh khắc, môi hắn hạ xuống, hôn lên bờ môi của nàng... Thầm nghĩ cứ như vậy mà ở trên người nàng không đứng dậy, môi ấm áp của hắn dán trên da thịt mềm mịn của nàng, vẫn không nhúc nhích.