Trái tim như bị đao cắt, Đường Phong Hoa đau đến mức gập người oằn cả lại. Đôi tay theo bản năng siết chặt Đường Bách trong lòng. Cậu bé khó chịu cựa quậy vài cái, lông mi khẽ động, ngơ ngác mở mắt.
“Mẹ...” Cậu ngửa mặt nhìn mẹ cậu, lại quay sang nhìn Hiên Viên Triệt. Thấy thần sắc hai người đều cứng nhắc, liền nghi hoặc hỏi, “Hai người đang cãi nhau sao?”
“Không có.” Hiên Viên Triệt trả lời rất nhanh, động tác quyết đoán, đưa tay ôm Đường Bách, một tay khác kéo Đường Phong Hoa, đi vào phòng ngủ, “Trời còn chưa sáng. Bách nhi, con ngủ thêm một chút đi.”
Bởi vì con trai tỉnh giấc, nên Đường Phong Hoa cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đau đớn và nỗi lòng rối loạn. Bước chân phù phiếm đi theo hắn đến bên ngoài phòng.
Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng đặt Đường Bách xuống giường, lại liếc mắt nhìn Hoa Vô Hoan, khe khẽ lắc đầu. Hắn kéo chăn đắp cho hai người bọn họ.
Đóng cửa phòng, hắn cầm cổ tay của Đường Phong Hoa, thấp giọng nói: “Hoa công tử đại khái thể lực tiêu hao quá độ, để hắn và Bách nhi ngủ thêm chút nữa đi. Trong hành quán đã tăng cường phòng vệ, rất an toàn.”
Đường Phong Hoa mặc nhiên không mở miệng, cắn chặt hàm răng, theo hắn vào một gian phòng khác, mới dùng lực gạt tay hắn ra.
“Có phải nàng bị nội thương?” Hiên Viên Triệt thấy quần áo của nàng gọn gàng sạch sẽ, không giống người bị thương ngoài da, đưa tay muốn bắt mạch của nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Đường Phong Hoa lui về sau một bước, gương mặt nhăn nhó. Từ bên hông, nàng lấy ra túi
thuốc, nuốt xuống một viên thuốc giảm đau, ngồi xuống ghế nhắm mắt điều tức.
Hiên Viên Triệt nheo mắt nhìn chằm chằm túi thuốc của nàng, trầm giọng nói: “Lần trước nàng phát bệnh, nghe nói là bị hen suyễn. Hôm nay xem ra không phải là như vậy.” Nếu như đến lúc này mà hắn vẫn còn không nhìn ra được sự tình, thì có phần quá đần độn rồi. Nàng có bệnh lâu ngày, hình như là bệnh đau tim, chứ không phải là triệu chứng hen suyễn do dị ứng với vật lạ.
Đường Phong Hoa nhíu chặt đôi chân mày mỏng. Khuôn
mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay từ từ tái nhợt. Tiếng hít
thở hỗn loạn mất trật tự. Lần phát bệnh này dường như nghiêm trọng hơn nhiều so với trước đây, ngay cả thuốc của Vô Hoa cũng không thể ngăn cản. Có lẽ là do nàng đã truyền chân khí cho Hiên Viên Triệt.
Nhắm tịt mắt, trong đầu nàng hiện lên một bức tranh sinh động, đau đớn trong tim càng bùng phát mãnh liệt.
Đó là vào tháng thứ tám nàng sống trong Phồn hoa cốc, lâm bồn khó sinh. Khi đó nàng rất gầy yếu, hai má hóp lại, tay chân như cành cây khô, chỉ có bụng là nhô cao. Trong phòng của nàng chưa bao giờ có gương, cũng không nói cười. Nàng nếu không nuôi béo bản thân thì ngay cả hồ nước cũng không soi, miễn cho việc hù dọa cá tôm trong hồ.
Bách nhi sinh ra vào lúc bình minh, nàng đau bụng đằng đẵng hơn mười một canh giờ, hư thoát[1] bất tỉnh nhiều lần. Nếu không phải do Hoa Vô Hoan dùng nhân sâm ngàn năm cho nàng ngậm để cầm mệnh, sợ là không còn sức sống lại.
[1] Hư thoát: chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
Nàng còn nhớ rõ, trong lúc ý thức hỗn độn mông lung, vẫn luôn nghe thấy tiếng gọi ấm áp mà mạnh mẽ của Vô Hoan.
Hắn nói: “Phong Hoa, ngươi từ thuở nhỏ đã kiên cường bướng bỉnh. Cho dù bị nhốt trong thạch động băng đá u ám để luyện công, không có lương thực, không có nước cũng có thể chống đỡ qua bảy ngày. Bây giờ sẽ không là gì so với khó khăn trước đây. Ngươi, nhất định có thể sống sót!”
“Phong Hoa, đứa bé trong bụng của ngươi cũng kiên cường giống ngươi vậy. Nó vẫn chờ được nhìn thế giới này cùng với ngươi.”
“Phong Hoa, ngươi đã nói: Ngươi chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Từ khi ngươi có ký ức đến
nay, chưa từng được phụ thân ôm, không có một nụ hôn yêu thương nào, cũng không có quan tâm lo lắng, Ngươi ngay cả mẫu thân là ai cũng không biết, không chỗ làm nũng nương tựa, không có chỗ để khóc. Thế nhưng, ngươi rất nhanh sẽ có một người thân nhất với ngươi. Vì con, ngươi hãy dũng cảm lên, cố gắng lên!”
“Phong Hoa, cho dù cả thế giới vứt bỏ ngươi, còn có ta sống cùng ngươi, vĩnh viễn không rời xa!”
Giọt nước mắt đọng bên khóe mắt của nàng chảy dài xuống. Ngón tay ấm áp dịu dàng lau nước mắt cho nàng. Tất cả những điều này, nàng đều ghi nhớ. Đau đớn và cảm động, tuyệt vọng đối mặt với cái chết và hy vọng đón một sinh mạng mới, toàn bộ đều in sâu trong trái tim của nàng.
Ánh ban mai xuyên qua màn sương mờ ảo cuối chân trời,
Vô Hoan tự tay đỡ đẻ đón Bách nhi. Tiếng khóc oa oa cất lên, khiến nàng biết bản thân nàng cuối cùng đã chiến thắng tử thần.
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nở một nụ cười mãn nguyện, đã thấy một đứa trẻ khác trên tay Vô Hoan. Cơ thể cực nhỏ, cái đầu cũng cực bé, ngũ quan cũng không
phát triển, làn da toàn thân trương phồng xanh tím, giống như một con thú nhỏ còn sống bị ép chết.
Nàng trợn tròn mắt nhìn cái xác sơ sinh kía, không cho phép bản thân ngất đi. Nàng muốn nhìn đứa bé đó nhiều hơn, nàng biết sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Mãi đến khi Vô Hoan đem Bách nhi đặt vào vòng tay của nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: “Hãy đem hai phần tình yêu đều dành hết cho đứa trẻ này đi.”
Bách nhi vẫn khóc lớn, khóc đến mức khàn cả giọng.
Nàng lại khe khẽ cười, cười đến khổ sở bi thương.
Sau đó Vô Hoan nói cho nàng biết, sau khi nàng trúng nhát kiếm kia, hắn vốn tưởng hai thai nhi đều không giữ được. Mà nay có thể bình an sinh hạ Bách nhi đã là kỳ tích rồi.
Hồi ức của máu và nước mắt đầm đìa, khiến nội tâm Đường Phong Hoa chỉ một thoáng đã đau đớn triệt để.
Nàng đột nhiên đứng lên, ánh mắt long sòng sọc dọa người.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Triệt hơi nhíu mày kiếm, vươn tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng hung dữ đánh ra!
“Hiên Viên Triệt, ngươi cũng biết ta bị bệnh gì chứ?” Giọng điệu nàng thong thả, tựa như băng tuyết giá lạnh, cứng rắn mà giòn tan.
“Bệnh tim?” Hiên Viên Triệt thử đoán mà đặt câu hỏi thăm dò.
“Đúng, bệnh tim.” Nàng không phủ nhận, khuôn mặt trắng bệch không có chút cảm xúc, chỉ có đáy mắt nổi lên tia sáng sắc bén màu máu, “Bệnh tim không có thuốc nào chữa khỏi. Uống rất nhiều dược liệu quý hiếm cũng không trị hết.”
“Không có biện pháp nào có thể trị tận gốc?” Nếp nhăn trên trán của Hiên Viên Triệt càng thêm sâu, giọng nói trầm thấp nặng nề. Bệnh tim của nàng, là do nhát kiếm năm xưa của hắn sao? Sự khác thường lúc này của nàng, là vì hận hắn?
“Có chứ.” Đường Phong Hoa mím môi cười, ánh mắt tối tăm rét lạnh thấu xương. Nàng mở miệng nhả từng chữ: “Vô Hoan từng nói, dùng hoa khiên ngưu[2] làm thuốc để nuôi người sống, cho đến khi dược tính xâm nhập tim mạch. Sau đó khoét trái tim đó ra, giã nát với thuốc rồi uống, thì có thể trị tận gốc bệnh tim.”
[2] Hoa khiên ngưu: hay còn được gọi là hắc sửu, bìm bịp biếc, là một loại dây leo, cuốn, thân mảnh, có điểm những lông hình sao, dùng để làm thuốc.
Hiên Viên Triệt ngẩn người, lập tức hiểu hàm ý sâu xa phía sau lời nàng nói, khàn giọng nói: “Nàng muốn khoét trái tim của ta?”
Đường Phong Hoa rủ mi mắt, cười khẩy một cái, không buồn trả lời.
“Có phải hay không? Nàng muốn trái tim của ta?” Hiên Viên Triệt vẫn hỏi dồn tận gốc, đáy mắt đen ẩn giấu tia
sáng đau thương. Nàng trước sau vẫn không chịu thừa nhận nàng chính là Phong Hoa. Hắn thà rằng nàng hận hắn, hận đến mức muốn khoét trái tim hắn, chứ không muốn mãi mãi bị đối xử như với người lạ thế này. Chỉ cần chính miệng nàng thừa nhận nàng là Phong Hoa, thì để nàng cầm kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn, thì có gì khó?
Đường Phong Hoa nhướng đuôi mắt lên, ánh mắt rực cháy đã tiêu biến, thản nhiên cười trào phúng: “Rất nhiều nữ nhân muốn trái tim của ngươi.”
Hiên Viên Triệt chìa tay nắm chặt hai vai của nàng, khóa cứng ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc, trang trọng: “Đừng nói lảng sang chuyện khác. Nói cho ta biết, những gì nàng vừa nói, có phải là sự thật hay không?”
Đường Phong Hoa vung tay hất hai tay hắn ra, chỉ vào cửa phòng, lạnh lùng nói: “Sống trên đời này, thật thật giả giả đôi khi không quan trọng. Mời ngươi ra ngoài, ta cần ngồi thiền điều dưỡng.”
Hiên Viên Triệt thắm thiết ngóng nhìn nàng, như muốn tìm được đáp án từ ánh mắt lạnh lẽo đóng băng của nàng. Nhưng ngoại trừ một mảng lạnh căm, hắn cũng không tìm thấy điều gì.
Hắn xoay người rời đi, nhân tiện đóng cửa cho nàng. Hắn dựa lưng vào tường không một tiếng động, nhắm mắt chờ đợi.
Chuyện hắn đã làm, không ai hiểu rõ nguyên do trong đó
hơn chính hắn. Thế nhưng, cho dù có bao nhiêu nỗi khổ
tâm, chung quy hắn đã ra tay làm hại nàng. Những gì nợ nàng, hắn nhất định sẽ trả lại sau khi hắn làm xong tất cả những việc cần làm.
Cuối giờ Dần, sắc trời mới bừng sáng. Không khí sau cơn mưa tươi mát thuần khiết. Hiên Viên Triệt ngẩng đầu hít thở sâu, trên giương mặt anh tuấn là vẻ mặt kiên nghị.
“Bệ hạ!” Từ đầu kia hành lang, nam tử tóc đỏ phong trần mệt mỏi đi tới.
Hiên Viên Triệt dùng tay ra hiệu, ý bảo hắn nhỏ giọng.
Diễm Liệt hiểu ý, đi tới bên cạnh Hiên Viên Triệt, kề sát tai hắn bẩm báo: “Lũng Khâu xuất hiện một thiếu niên thần bí, ra tay độc ác, xẻo thịt bức cung. Vệ Thanh Đồng cùng đồng bọn đang thoi thóp.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt khẽ động, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu niên kia đã tra hỏi được cái gì?”
“Kẻ đã liên kết với Ám Các vạch trần thân phận của Đường Phong Hoa, chính là...”
Đột nhiên “Két” một tiếng, Đường Phong Hoa trong phòng mở cửa đi ra ngoài. Nhưng nàng không màng liếc mắt trông hai người bọn họ, tự mình đi về phía căn phòng Hoa Vô Hoan ngủ tạm.