“Vô Hoan!”

Nghe tiếng kêu thật lớn, Hoa Vô Hoan lập tức chạy như bay đến. Cẩm bào tím đón gió lay động, vi vu tiêu sái. Cùng điệu bộ chạy băng băng của hắn, bụi phấn trắng rơi rụng lả tả, giống như vô ý, kì thực là mỗi bước chân của hắn đều giẫm lên những mảng cỏ dính phấn.

“Này, nữ nhân! Ta tới rồi đây!” Đến trước mặt Đường Phong Hoa, Hoa Vô Hoan bày ra tư thế đứng như một người phong lưu lỗi lạc, tao nhã nhếch môi cười. Nụ cười mang theo tà khí, cụng đầu gần chóp mũi nàng, mị hoặc khẽ hỏi: “Vừa nhận được tin, là ta liền mang vết thương tới đây. Ngươi thấy rất cảm động đúng không?”

“Cảm động.” Đường Phong Hoa thập phần phối hợp, gật nhẹ đầu. Nàng mặt mày vui cười hớn hở, hỏi ngược lại, “Có cần ta lấy thân báo đáp không?”

“Không thèm.” Hoa Vô Hoan không cần suy xét đã lên tiếng phủ quyết ngay. Ngón tay hắn nâng chiếc cằm nhọn của nàng lên, hơi chếch lên. Hắn cúi đầu kề sát mặt nàng, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Thân thể của ngươi, ta cũng không vội nắm giữ. Cái ta muốn chiếm nhất chính là... trái tim của ngươi.”

Đường Phong Hoa đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng nhíu mày, trả lời: “Muốn ta lấy tâm tương báo? Có phải ngươi quá tham lam rồi không?”

Hoa Vô Hoan phất tay áo, bột thuốc như tuyết phủ kín bãi cỏ. Một tay hắn bụm đầu vai bị thương, lui lại hai bước, nói bằng giọng bi thương: “Ta chỉ muốn trái tim ngươi, không muốn trái tim của những nữ nhân khác, thế mà gọi là tham lam sao?”

Đường Phong Hoa cười nhạt, giẫm lên dấu chân của hắn để lại, mặt khác nói với Vệ Tử Diên vẫn đang đứng sững sờ: “Đuổi theo.”

Một loạt dấu chân lưu lại trên mặt đất tựa như những vết chân trên tuyết trắng. Ba người càng đi càng xa, mãi cho đến Nhân duyên thạch, Hoa Vô Hoan mới dừng chân trước.

“Ta đi giải quyết phiền phức, ngươi chờ ở đây.” Hắn cúi đầu lướt qua bên tai Đường Phong Hoa, nói thầm: “Mạch Sâm đang ở gần đây tiếp ứng, không cần lo lắng.”

“Chó cùng rứt giậu, đừng đuổi theo nữa.” Đường Phong Hoa kéo cánh tay hắn, thản nhiên nói: “Bọn chúng không thoát được đâu.”

“Sao?” Hoa Vô Hoan nhếch đôi mày dài, vẻ hứng thú chớp động trong đáy mắt, “Ngươi đã nghĩ được phương pháp đánh chó?”

“Binh mã của Diễm Liệt hẳn là đã ở dưới chân núi, chỉ là
một Lũng Khâu nhỏ bé, muốn vây khốn hai người Vệ Thanh Đồng thì có gì là khó?” Ánh mắt Đường Phong Hoa bùng cháy, lời nói hời hợt mang thêm vài phần độc ác: “Một phát đánh chết, không bằng để bọn chúng bị giam hãm trong núi, tự động đầu hàng.”

Vệ Tử Diên đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt rét lạnh của
nàng, không khỏi rùng mình một phát, nuốt những lời định nói ra để đòi thuốc giải của nàng ta xuống bụng. Nữ
nhân thông minh, xinh đẹp tuyệt trần này, tay không dính máu vẫn có thể bức con người ta vào đường chết, so với việc nhận thẳng một đao từ kẻ thù thì tàn ác hơn nhiều.

“Đầu hàng rồi thì làm sao?” Hoa Vô Hoan rất hứng thú mà hỏi tiếp.

“Xẻo từng miếng thịt, xẻo từng miếng, không chết quá nhanh, nhưng có thể làm người ta sống không bằng chết. Đáp án này ngươi thấy được không?” Đường Phong Hoa liếc nhìn hắn, giọng điệu rất nhàn tản lơ đãng.

“Được, được, rất được.” Hoa Vô Hoan vỗ tay, cười ha hả: “Xẻo thịt bức cung, không có mấy người có thể chịu đựng được!”

Một mặt Đường Phong Hoa mỉm cười, mặt khác nắm tay
hắn, tự nhiên hết mức kéo hắn đi xuống núi. Hoa Vô Hoan cũng không giãy tay ra, biết nàng sợ hắn tiêu hao thể lực. Trái tim nặng nề nay đã vui vẻ trở lại, nắm tay nàng đi vòng vèo.

Dưới táng cây gần bảo tháp Lũng Khâu, một thân ảnh cao gầy của thiếu niên từ từ đi ra. Gương mặt ôn hòa tuấn tú bị bao phủ bởi sự giận dữ, cùng một lớp sát ý lạnh căm.

***

Trong hành quán, Hiên Viên Triệt đã nghe thuộc hạ hồi báo. Đôi mắt như viên ngọc đen càng thêm thâm trầm, thoáng sượt qua ánh sáng nan giải nhàn nhạt. Hắn phất tay cho thị vệ thân cận lui xuống, đi đến trước giường. Hắn đưa tay xoa đầu cậu bé đang ngủ say, trong mắt là một mảng nhu hòa tình cảm.

Bên cạnh nàng có sứ giả hộ hoa thì đã làm sao? Vướng mắc giữa hai người sâu khắc lẫn phức tạp thì đã làm sao?
Người mà Hiên Viên Triệt hắn đã nhận định, một đời không đổi thay!

“Bách nhi chưa tỉnh sao?”

Trước cửa phòng, tiếng nói trong veo vang lên. Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn lại, trong đáy mắt đen hun hút chợt lóe lên sương mù mông lung. Nữ tử xinh đẹp với váy áo trắng đơn giản đang khoác vai một nam tử anh tuấn, sóng vai đứng trước cửa. Nam tử kia mặt như bạch ngọc, ngay cả môi cũng trắng toát gần như trong suốt. Nhưng đôi mắt hẹp dài lại lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp mà tà mị.

“Đây là thuốc giải đã được xác nhận.” Đường Phong Hoa đi thẳng vào phòng, giao ra một viên đan dược.

“Nói phải nói cho chính xác chứ. Thuốc này là đã được ta xác minh.” Hoa Vô Hoan chen vào một câu, cũng đi một mạch đến bên giường.

Hắn hiên ngang ngã người nằm bên cạnh Đường Bách, dường như chẳng câu nệ gì cả, giống như đang trong phòng của mình. Hắn còn mở miệng oán trách: “Hơn nửa đêm, ta mang cái thân xác bệnh tật này không từ vất vả cực nhọc mà bôn ba khắp nơi. Thế mà, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có.”

“Cảm ơn.” Đường Phong Hoa giống như rất biết nghe lời, ném cho hắn hai tiếng.

“Không phải muốn của ngươi.” Hoa Vô Hoan nghiêng người hôn lên trán đứa trẻ bên cạnh, thờ ơ trả lời.

Hiên Viên Triệt khẽ chớp mắt, bàn tay siết chặt, tựa như muốn bóp nát viên thuốc trong lòng bàn tay, rồi lại buông ra. Hắn ngửa đầu nuốt viên thuốc vào, không chút hoài nghi.

“Đã làm phiền Hoa huynh rồi.” Nuốt xong, hắn trầm giọng tạ ơn, tiện đà nói tiếp, “Đa tạ Hoa huynh, hoàn bích quy Triệu[1].”

[1]Hoàn bích quy Triệu: ý chỉ đem đồ vật nguyên si trả về cho chủ cũ. Dựa theo điển tích: Vua Tần biết vua Triệu có một viên ngọc quý liền gửi thư muốn dùng 15 thành để đổi lấy ngọc. Lạn Tương Như lãnh trách nhiệm đi sứ mang viên ngọc sang Tần. Sau khi thấy vua Tần không thực tâm muốn đổi thành lấy ngọc, liền sai người bí mật đem viên ngọc về Triệu.

Hoa Vô Hoan ngáp dài một cái, quay đầu qua nhìn hắn, mở miệng nói trào phúng: “Hoàn bích quy Triệu, chỉ không biết “Triệu” là ai.”

Hiên Viên Triệt cười nhạt một cái, lại nói: “Sau này, cuối cùng ngươi cũng sẽ biết thôi.”

Hoa Vô Hoan cong môi cười duyên dáng, giống như ánh trăng lưỡi liềm, tiếp lời: “Mỏi mắt mong chờ.”

Ánh mắt hai người nam nhân va chạm nhau, tóe lên ngọn lửa chiến tranh vô hình. Giờ khắc này, bọn họ đều hạ chiến thư không cần giấy tờ với đối phương!

Đường Phong Hoa xem như không nhìn thấy màn này. Nàng tự mình ôm con trai lên, nhàn hạ nói: “Vô Hoan, ngươi cứ ngủ trên giường này đi, ngủ no say rồi hãy quay về nhà trọ nha.”

Hai nam nhân còn chưa kịp đáp lời nàng, nàng đã bước
ra khỏi phòng. Nàng mới bước ra đến hàng lang, chợt thấy ngực đau nhói, cảm giác khó thở quen thuộc bắt đầu kéo đến từng cơn. Chân lảo đảo hai ba bước, nàng liền dựa lưng vào trụ gỗ trên hành lang.

“Nàng bị thương sao?” Hiên Viên Triệt vừa mới bước qua cửa phòng, đã thấy thân ảnh đong đưa bất ổn kia. Hắn nóng ruột xông lên, liền ôm ngay cả nàng và Bách
nhi.

“Buông ra!” Đường Phong Hoa khẽ quát, cảm giác quặn
đau kịch liệt trong tim kích động ký ức của nàng. Hận ý
lại sinh sôi, nàng hung hăng vung tay hất tay hắn ra.

Hiên Viên Triệt vẫn gắng sức ôm chặt, không chịu buông tay, giọng nói cũng rất êm dịu: “Để ta xem, nàng bị thương ở đâu?”

“Ta nói lại lần nữa. Buông ta và Bách nhi ra!” Đường Phong Hoa nhắm mắt thật chặt, cánh tay liên tục đánh vào ngực của hắn. Mỗi một cái hạ xuống đều dùng hết sức.

Hiên Viên Triệt bị đánh trúng xương sươn phát đau, nhưng vẫn không là một tiếng nào, cắn răng chịu đau, vẫn cứ ôm nàng khư khư không buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play