Nam tử với đôi mắt dài hẹp, khuôn mặt gầy vươn một tay
đỡ Vệ Thanh Đồng, động tác nhanh nhẹn đập lên lưng nàng ta. Ngân châm chợt lóe, bay ra khỏi ngực của nàng ta, xẹt qua màn đêm rồi rơi xuống không một tiếng động.
“Đồng nhi, ngươi cảm thấy sao rồi?” Nam tử thấp giọng hỏi dịu dàng, khuôn mặt u ám hiện lên tia đau lòng.
“Ngươi nói nàng ta gạt ta?” Sắc mặt Vệ Thanh Đồng trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt Đường Phong Hoa.
“Độc của Minh Môn, chỉ có đệ tử Minh Môn mới hiểu, nàng ta không có khả năng tự mình giải độc.” Nam tử kia cũng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Đường Phong Hoa, cười lạnh nói: “Ngươi gạt được Đồng nhi, nhưng không lừa được ta! Cho dù ngươi lấy được thuốc giải Tuyệt sát độc, thì cũng không thoát khỏi Lũng Khâu này!”
“Ồ?” Đường Phong Hoa khẽ nhếch môi, ý cười thích thú khó lường, “Theo ý của ngươi, chút nữa thôi ta sẽ phát độc sao?”
“Xem ra ngươi cũng không ngu lắm.” Nam tử áo xám bế
Vệ Thanh Đồng, cúi người kiểm tra ngân châm kia, lạnh
giọng hỏi: “Ngươi đã tẩm độc gì trên ám khí hả?”
“Dùng ám khí tẩm độc giết người thì quá mức đê tiện.” Đường Phong Hoa sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, hờ hững nói rằng, “Ngươi quen dùng thủ đoạn này, điều đó không có nghĩa là ta cũng giống ngươi.”
Nam tử nghiệm chứng ngân châm kia, quả thực không có
độc, trong mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đường Phong Hoa hơi mỉm cười, lại nói, “Chiếc ngân châm vừa rồi đã đâm thủng lá phổi của Vệ Thanh Đồng. Từ nay về sau, nàng ta nhất định ho suốt đêm không ngừng, khó mà sống thiếu thuốc thang được.”
Đáy mắt nam tử kia từ từ nổi lên mũi nhọn sắc lẹm bức người, âm u lạnh lẽo, đột nhiên quát lớn: “Ngươi làm hại Đồng nhi thế nào, ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi!”
Một loạt tia sáng chợt lóe lên trong màn đêm, vô số ám khí như những ngôi sao lấp lánh được tung ra, vọt thẳng tới chỗ Đường Phong Hoa!
Đường Phong Hoa đúng lúc đó nhảy lên, mũi chân mềm mại đứng vững trên lan can gỗ. Mấy tiếng “Phập phập”
ghê tai, toàn bộ ám khí đánh trúng trụ gỗ, găm sâu vào gỗ ba phân!
“Sao ngươi lại chưa phát độc?!” Nam tử áo xám không khỏi cả kinh, vì sao thân thủ của nàng vẫn nhạy bén như vậy?
“Độc của Minh Môn, quả thực đứng hạng nhất.” Đường Phong Hoa vẫn đứng ở vị trí cao, cao ngạo liếc mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Đáng tiếc, các ngươi tính sót một chuyện.”
Dứt lời, ngân châm khắp nơi tựa như mưa phùn bay tán loạn, đem sát khí vô hình bao trọn hai người Vệ Thanh Đồng bọn họ!
Y bào xám của nam tử kia bỗng giật mạnh, dùng nội lực
đánh văng ra lưới châm sắc bén dày đặc, cười âm hiểm xảo trá: “Thủ đoạn còn yếu lắm, ngươi cũng không có bản lĩnh đó.”
Đường Phong Hoa dồn sức đạp mạnh một cái, lan can gỗ dưới chân nhất thời gãy vụn.
Mũi chân nàng tung lên, một khúc gỗ bay lên hướng về phía Vệ Thanh Đồng nằm trong lòng nam tử kia!
Nam tử bay lên tránh được, chưa kịp chạm chân xuống
đất, lại có một khúc khác bay tới. Hắn không kịp tránh nữa, chỉ có thể cấp tốc xoay người, đưa lưng của mình đỡ cú đánh úp hung hãn kia!
Máu xộc lên cổ họng, hắn cắn răng nuốt xuống. Hắn ôm chặt Vệ Thanh Đồng nhún người bay lên cao, giữa đường cơ thể chợt gập lại, nhảy vào tầng năm của tháp.
Đường Phong Hoa cũng không thừa thắng xông lên. Nàng đến bên cạnh tát lên mặt Vệ Tử Diên, thản nhiên nói: “Còn choáng sao?”
Vẻ thê lương lan tràn trong đáy mắt Vệ Tử Diên, giọng nói trống rỗng thì thào: “Tỷ hạ độc với ta, tỷ là tỷ tỷ của ta, vì sao đối xử với ta như như vậy…”
“Bây giờ không phải là lúc hỏi tại sao.” Đường Phong Hoa nhíu mày, nghiêm mặt trách mắng, “Nếu hai chân ngươi vẫn nhũn cả ra, vậy thì ở đây chờ chết đi. Đừng trách ta không cứu ngươi!”
Đúng như dự đoán của nàng, một làn sương mù cổ quái
bắt đầu tản ra từ tầng năm. Giống như là hương hoa quế, trong mùi hương thơm ngát có lẫn mùi xác chết thối rữa nhè nhẹ.
“Lại sử dụng độc!” Đường Phong Hoa mất kiên nhẫn, tóm Vệ Tử Diên đứng dậy, sầm mặt nói thẳng: “Ta không có nghĩa vụ cứu ngươi ra ngoài. Nếu như ngươi vẫn còn muốn sống, thì hăng hái lên cho ta!”
Buông tay ra, Đường Phong Hoa đi đến cầu thang gỗ bên
trong tháp, giống như một cơn gió lốc. Trong chớp mắt nàng đã chạy xuống theo cầu thang xoắn ốc, chạy ra khỏi tháp. Vệ Tử Diên lúc này đã hoàn hồn, đi sát theo sau lưng nàng. Có lẽ do cảm thấy sợ, nàng ta đưa tay nắm lấy một góc áo của nàng.
Đêm khuya thanh vắng, tối tăm. Lúc này khung cảnh lại càng đặc biệt vắng vẻ, tựa hồ ngay cả cây cỏ cũng khẩn
trương nín thở, không hề nghe thấy một âm thanh cây cỏ bị gió thổi nào từ bốn bề xung quanh.
Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn xuyên qua bóng đêm.
Kinh nghiệm chinh chiến lâu dài cho nàng biết, đây là điềm báo của núi rừng sắp có cơn mưa kéo đến.
Nàng đứng yên bất động, như là đang ngồi thiền tại chỗ. Thời gian trôi qua không dài quá nửa phút, nàng chỉ trầm ngâm cảm nhận khí tức xung quanh.
Lúc này không gian vừa tĩnh mịch, cô quạnh lại lành lạnh,
ngột ngạt giống như không khí từ bốn phương tám hướng đều vọt đến đây, vây chặt thân người, không một khe hở. Vệ Tử Diên bắt đầu bất an, nỗi hoảng sợ sống sót sau tai nạn lại trỗi dậy từ dưới đáy lòng, chậm rãi nảy nở sinh sôi. Rốt cục, nàng ta không kiềm được kinh hãi, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không mau mau xuống núi sao?”
“Chúng ta đã tự đưa mình vào bẫy rồi.” Đường Phong Hoa cúi đầu quét mắt nhìn cỏ dại đầu đất. Những giọt sương trong suốt đáng yêu đọng trên cây cỏ này, nhìn qua không có gì đặc biệt, song mùi hương không ổn, hiển nhiên là có độc. Nàng dưỡng bệnh trong Phồn hoa cốc nhiều năm, đã uống vô số dược trân quý, hiếm lạ tròn bảy năm. Hôm nay, nàng đã bách độc bất xâm phạm rồi. Ngay cả như vậy, nàng vẫn không dám khinh thường sơ suất. Không ai có thể đảm bảo, trên này không có bất cứ loại độc nào có thể đi vào cơ thể nàng hay không.
“Có phải ta sẽ phải chết ở chỗ này hay không?” Tiếng nói của Vệ Tử Diên run run, gần như tuyệt vọng nhìn bầu trời đen kịt, vừa sám hối vừa không cam lòng than thở: “Ta cả đời này đã hại rất nhiều người, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng dồn ai vào chỗ chết. Vì sao lại bắt ta chết cô độc ở hoang sơn cùng cốc này chứ?”
“Ở đây không phải hoang sơn cùng cốc.” Đường Phong Hoa bật cười, nhếch môi nói, “Khi trời vừa sáng, sẽ có người đến cứu ngươi. Ngươi không cần tuyệt vọng sớm vậy đâu.”
“Là bệ hạ sẽ đến sao?” Vệ Tử Diên bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, quay đầu nhìn nàng, lải nhải theo hỏi liên hồi, “Bệ hạ biết ta mất tích? Người có lo lắng cho ta? Vì sao người không đến cứu ta cùng ngươi?”
“Trước bình minh không quay về, chỉ sợ hắn không thấy người sẽ tự mình xông lên đây.” Đường Phong Hoa nhàn nhạt nói, trong đôi mắt sáng ngời là vẻ hờ hững vốn có. Hắn có thể xem thảm kịch khi xưa giống như chưa bao giờ xảy ra. Nhưng nàng không làm được, cuộc đời này rất khó làm được. Nàng không tiếp nhận được sự lẫn lộn giữa yêu và hận, cho nên từ lâu đã quyết ý từ bỏ.
“Thật chứ? Cuối cùng bệ hạ cũng quan tâm đến ta!” Vệ
Tử Diên vui mừng la lên, khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ.
Đường Phong Hoa khẽ khép mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ
đối sách. Bên phía bảo tháp không hề có động tĩnh, người bên trong đại khái đang chờ các nàng tự rối loạn trận địa.
Đường Phong Hoa thầm nghĩ. Chỉ cần Vệ Thanh Đồng và nam tử áo xám kia không chờ được, ra khỏi tháp tấn công, thì nàng sẽ dùng dải lụa trắng thắt cổ bọn họ, sau đó giẫm nhờ lên cơ thể bọn chúng xuống núi.
Chờ cho đến canh tư, cục diện bế tắc vẫn duy trì như cũ. Vệ Tử Diên chộn rộn, muốn bất cứ giá nào cũng phải bỏ chạy về hành quán. Nhưng nàng ta bị một câu “ngươi cứ tự tìm cái chết đi” của Đường Phong Hoa dọa sợ.
Thời gian lại lặng lẽ trôi thêm ba khắc nữa, từ hướng Nhân duyên trạch truyền đến tiếng la lớn không rõ...
“Này, nữ nhân kia! Ngươi đang ở đâu?”
“Trả lời ta nhanh lên nào! Nếu ngươi dám khinh địch rồi phải bỏ mạng như vậy, ta nhất định sẽ đến âm ty địa phủ chê cười ngươi!”
“Này, nữ nhân kia! Không phải ngay cả giọng của ta ngươi cũng không nhận ra được đấy chứ? Nếu không trả lời, ta giận thật đấy nhé!”
Nghe thấy tiếng hét liên tục không ngừng nghỉ kia, Đường Phong Hoa vui vẻ bật cười lớn. Dung nhan tuyệt sắc rạng ngời tựa như đóa hoa quỳnh nở trong đêm đen, đẹp không sao tả xiết.
Vô Hoan tới rồi, đúng lúc cần hắn.