Mưa to gió lớn vẫn không ngăn cản được bước chân của Đường Phong Hoa. Nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lơ ướt đẫm, đứng thẳng trước cửa lớn của hành quán. Khuôn mặt trắng trong thuần khiết giống như đóa hoa sen chớm nở, làm tôn lên mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt ươn ướt long lanh. Dưới làn mưa này, nàng càng thêm rực rỡ, chói lòa.
Nhưng trên đường đi không có một bóng người, ngay cả cánh cửa màu nâu sau lưng nàng cũng đóng kín im im. Chỉ có hai chiếc đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi xiêu vẹo, tim đèn đã tắt ngấm từ lâu.
Nàng trầm mặc đứng đó, đáy mắt càng phát ra những tia
sáng sắc bén. Nàng muốn cho người có lòng quan tâm biết rằng, nàng đây không ở nhà trọ, mà đến hành quán.
Cứ đứng yên như vậy một lúc lâu, nàng mới đưa tay lên đập cửa thật mạnh.
Bộp... Bộp...
Mỗi một cái hạ xuống đều dùng sức rất mạnh, rõ ràng xuyên thấu vào bên trong cánh cửa.
Thị vệ canh cửa đi đến, trong thấy nàng quen mắt, liền đi thông báo với tổng quản. Sau đó, thì thấy Diễm Liệt đích thân ra đây đón.
“Sao ngươi lại tới đây?” Mặc dù miệng hắn hỏi như vậy, nhưng cũng không đợi nàng trả lời. Hắn kéo cánh tay nàng, đi một mạch về hướng nội uyển, vừa đi vừa nói, “Nghe thái y nói, người bằng hữu Hoa Vô Hoan kia của ngươi là một đại phu cũng khá nổi danh, có phải ngươi đã xin hắn thuốc giải hay không?”
Đường Phong Hoa không nói một lời, đi thẳng vào phòng ngủ của Hiên Viên Triệt. Nàng liếc nhìn người trên giường, mới trầm giọng nói: “Ngươi yên tâm, hắn còn bảy ngày nữa.”
“Ngươi không có thuốc giải?” Diễm Liệt không nén nổi thất vọng, cáu kỉnh cào mái tóc đỏ, chửi rủa: “Cái tên ba trợn súc sinh kia, đừng để ông đây bắt được, bằng không ông đây sẽ rút gân hắn hầm canh!”
“Hắn đã tỉnh rồi?” Đường Phong Hoa thấy Diễm Liệt đã biết chân tướng, đoán rằng Hiên Viên Triệt đã từng tỉnh dậy. Nàng liền bước tới trước, vỗ một cái lên mặt Hiên Viên Triệt.
“Ngươi làm gì vậy?” Diễm Liệt kinh hãi, xông lên ngăn cản nàng.
Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói thanh lạnh: “Nếu ngươi muốn cứu người thì tránh ra!”
Diễm Liệt bán tín bán nghi mà nhìn nàng chằm chặp: “Ngươi có cách giải độc?”
“Ta cần phát một lệnh truy nã.” Đường Phong Hoa lau hết nước lấm tấm trên trán, ánh mắt rét lạnh như băng tuyết, lời nói oang oang rành mạch: “Lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, truy nã Vệ Thanh Đồng phạm tội thông đồng với địch!”
“Đã đến nước này rồi, ngươi còn lo đi truy nã tội phạm!” Diễm Liệt đùng đùng nổi giận, mắt hổ bùng cháy, nói gần như phun lửa: “Bệ hạ đang nguy hiểm đến tính mạng, ngươi không nghĩ cách cứu cũng thôi đi, còn tại đây nhùng nhằng thêm phiền phức!”
Đường Phong Hoa cong môi cười, nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Cái tên nam nhân xuất hiện trong rừng kia, hắn làm tất cả đều vì Vệ Thanh Đồng. Nếu muốn bắt hắn hiện thân, chỉ có cách ép Vệ Thanh Đồng vào đường cùng.”
Diễm Liệt từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy chí phải liền gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
“Phát lệnh truy nã xong, điều động lượng lớn người đi
lục soát, lùng bắt kẻ phản bội bán nước, làm chuyện này càng lớn càng tốt.” Độ cong trên môi Đường Phong Hoa càng sâu, một vẻ tàn nhẫn quyết liệt vọt lên ánh mắt, “Đem tội trạng của Vệ Thanh Đồng chiêu cáo toàn thiên hạ, cho dù nàng ta có trốn tận chân trời góc bể cũng phải mang tiếng xấu này cả đời.”
Nàng đánh cược vào ván này! Đánh cược nữ tử si tình hồ đồ kia chịu đựng không được sự đối xử như thế này, sẽ phẫn nộ mà vội vã đưa ra điều kiện. Còn Bách nhi, hẳn là trở thành một lợi thế trong tay Vệ Thanh Đồng.
Đường Phong Hoa cố gắng đè nén sự lo lắng vô bờ kia xuống đáy lòng, nét mặt thoải mái, bình tĩnh như thường. Nàng hiểu hơn ai hết, con trai mất tích càng lâu thì càng nguy hiểm. Giả sử không phải do Vệ Thanh Đồng bắt Bách nhi đi, thì càng thêm nguy hiểm khó dò.
“Nàng...” Trên giường, Hiên Viên Triệt cau mày tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, lẩm bẩm: “Nàng tát mặt ta sao?”
Đường Phong Hoa cúi người, kề sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói khẽ: “Bách nhi mất tích, khả năng cao là đã bị Vệ Thanh Đồng bắt đi.”
Hiên Viên Triệt tỉnh táo cả người trong tích tắc, cố sức
nâng người dậy, giọng nói khàn đặc, cả giận quát: “Diễm Liệt! Truyền khẩu dụ của ta. Lập tức ra lệnh truy nã Vệ Thanh Đồng!”
Hắn lập tức thêm một câu, “Nếu nàng ta bằng lòng xuất
hiện đi tự thú, có thể miễn tội chết cho nàng ta!”
Đường Phong Hoa khá thỏa mãn đối với suy nghĩ cùng
phản ứng nhanh nhạy của hắn, xoay người dặn dò Diễm Liệt: “Tung tin liền đi, phải nhanh lên!”
Diễm Liệt nhướng hàng lông mày rậm, quay qua nhìn Hiên Viên Triệt.
“Làm theo đi!” Hiên Viên Triệt phán một câu.
Diễm Liệt lĩnh mệnh lui ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa
còn càu nhàu: “Có phải Đường Phong Hoa hay không còn chưa xác định được, ngươi đã bảo sao nghe vậy rồi.”
Hai người trong phòng ngoảnh mặt làm ngơ, trái tim đều treo lơ lửng giữa không trung.
Hiên Viên Triệt thấp giọng ho khan vài tiếng, nín nhịn cảm giác khó chịu trong người, lên tiếng an ủi: “Nàng không cần quá lo lắng. Nếu Vệ Thanh Đồng đã bắt Bách
nhi, thì Bách nhi tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ừ.” Đường Phong Hoa e hèm lấy giọng, nhàn nhạt tiếp lời: “Trong lòng nàng ta ghen ghét, đố kị Đường Phong Hoa sâu nặng, đố kị Vệ Tử Diên, đố kị tất cả nữ tử xuất hiện bên cạnh ngươi. Nhưng hận, chỉ có một mình ngươi.” Mà yêu, cũng chỉ một mình hắn.
“Buổi trưa, Tử Diên dẫn theo hai thị vệ đi dạo chợ, đến
nay chưa về.” Hiên Viên Triệt mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như hàn băng.
Đường Phong Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ, cúi đầu cười nhạt không thành tiếng. Trên đời này, nữ tử vì yêu mà làm những việc không thể quay đầu lại nhiều không sao kể xiết. Nhưng yêu đến mức phát rồ phát dại như vậy, ngay cả em gái ruột cũng không ngừng tính kế, thật khiến người ta khinh thường.
Cơn mưa điên cuồng đập lên mái nhà, tiếng mưa rả rích truyền vào tai giống như tiếng quân kêu gào xung phong, báo hiệu sắp bắt đầu một cuộc chiến không khói lửa.
Hai người trong phòng kiệm lời ít nói, ngồi yên chờ đợi. Thời gan nhích từng tí, bóng đêm ngày càng tối tăm, vẫn chưa có tin tức làm phấn khởi tinh thần truyền đến.
Đường Phong Hoa cũng không nắm chắc, Vệ Thanh Đồng có thiếu kiên nhẫn tự chui đầu vào lưới ngay trong đêm nay hay không.
Tiếng kèn kẹt vang lên, cửa phòng được đẩy ra. Nàng bỗng chốc quay đầu nhìn sang.
Diễm Liệt với chùm tóc đuôi ngựa màu đỏ trên đỉnh đầu, sải bước đi vào. Hắn giơ cao một phong thư được bao bằng giấy dầu trong tay.
“Quả nhiên Vệ Thanh Đồng rất thiếu kiên nhẫn.” Hắn có
vài phần vui vẻ lẫn vài phần phẫn nộ, hùng hổ nói: “Nàng ta tìm người gõ mõ điểm canh nhờ nhét thứ này bên cạnh cửa, nhưng tên gõ mõ kia hỏi thế nào cũng nói
không biết. Nữ nhân này thật sự quá xảo quyệt!”
Đường Phong Hoa cầm lá thư, lấy ngân châm thử độc,
bóc ra xem qua một lượt rồi mới đưa cho Hiên Viên Triệt.
“Bách nhi đúng là trên tay nàng ta.” Hiên Viên Triệt xem rất nhanh, nheo mắt trầm giọng nói: “Lời lẽ của nàng ta không hề đề cập đến Tử Diên, xem ra là không định buông tha Tử Diên.”
Đường Phong Hoa lúc này không có tâm tư thừa hơi dư sức đi thương cảm cho kẻ khác, nhướng mày lạnh lùng
cười: “Nàng ta muốn ta đến đổi Bách nhi, là muốn giết chết cả ta. Nàng ta không chiếm được, thì các nữ nhân khác cũng đừng mong có thể đạt được.”
Như vậy rất tốt, nàng có thể tự mình đi cứu con trai! Làn váy xoay tròn, Đường Phong Hoa đã chạy ra khỏi phòng ngủ, như một bóng trắng hòa tan vào màn đêm đen đặc.
Diễm Liệt vô ý thức muốn đuổi theo, lại bị Hiên Viên Triệt ngăn lại: “Không cần theo, nàng có thể tự giải quyết.”
Một câu đơn giản như vậy là quả quyết, cũng là tin tưởng.
Trận mưa bên ngoài đã tạnh hẳn, mặt đất đọng nước. Đường Phong Hoa một đường tung bay, hầu như chân không chạm đất.
Địa điểm giao hẹn trong thư tại Nhân duyên thạch[1] trên núi Lũng Khâu nổi tiếng của Tô Thành. Lúc nàng đến thì đêm khuya thanh vắng, bầu trời đen như mực không chút ánh sáng. Tảng đá lớn cao bằng nửa người lớn bên một gốc cây quế đang đón gió, cành lá đong đưa.
[1] Nhân duyên thạch tương truyền tảng đá này có thể khiến người ta ‘Cầu vợ chồng được vợ chồng, xin con cái được con cái’.
Trong không khí thi thoảng hương hoa quế nhàn nhạt,
xen lẫn vào hàng trăm hàng nghìn mùi cây cỏ khó phân biệt. Đường Phong Hoa khẽ nhếch môi, không nhanh
không chậm lớn tiếng quát: “Vệ cô nương! Ta đã đến đây đúng hẹn, mời ngươi trả lại khuyển nhi cho ta!”
Phía sau Nhân duyên thạch có một thân ảnh đen chợt hiện ra, giọng lạnh căm: “Xem như ngươi giữ lời, một mình đến đây.”
Đường Phong Hoa cười xán lạn, thản nhiên như mây trôi
nước chảy lên tiếng: “Cái ngươi muốn là mạng của ta mà thôi. Vì con trai, ta có gì luyến tiếc chứ?”
“Có thật ngươi bằng lòng chịu chết vì con trai?” Vệ Thanh Đồng đứng xa xa, chăm chú nhìn nàng, vừa cảnh giác vừa hoài nghi.
“Đương nhiên.” Đường Phong Hoa trả lời không do dự.
“Nếu ngươi không cứu con trai, có thể không còn gánh
nặng nào mà nhập cung, thì việc tranh quân sủng đoạt hậu vị càng thêm triển vọng.” Vệ Thanh Đồng tựa như tốt bụng khuyên bảo, lại như đang dùng lời nói để dò
hỏi.
“Trên đời này không có gì quan trọng hơn con trai ta.” Đường Phong Hoa thành thật đáp trả.
Vệ Thanh Đồng im lặng một lúc, cúi đầu cười khẽ. Không biết là cười nàng không có chí lớn, hay là cười nàng đáng thương tiếc.
“Được.” Thu lại tiếng cười, Vệ Thanh Đồng lớn tiếng quát tháo, “Bây giờ ngươi ở trước mặt ta tự cắt đứt gân mạch, ta sẽ lập tức thả con trai ngươi ra!”
“Tự cắt gân mạch...” Đường Phong Hoa kéo dài âm điệu,
giống như là lưỡng lự chần chờ, lên tiếng nhưng lại nói:
“Làm sao ta biết ngươi có tuân thủ lời hứa hay không?”
“Mặc dù ta không muốn thấy mặt ngươi, nhưng ta không
phải là kẻ thích giết trẻ em lung tung.” Vệ Thanh Đồng
ngạo nghễ vểnh mặt, nhượng bộ nói: “Mà thôi. Chỉ cần
ngươi nuốt viên độc dược này, ta sẽ cho ngươi đem con trai về nhà trước.”
Một viên thuốc nho nhỏ bị ném bay vút lên cao, lực đạo khá mạnh. Đường Phong Hoa vung tay chụp được, sảng khoái nuốt nó vào ngay tại chỗ. Viên thuốc nhỏ kia vừa vào miệng đã tan ra ngay, không hề làm bộ làm tịch.
“Ngươi cũng xem như là nữ tử quyết đoán.” Vệ Thanh Đồng có chút tiếc hận khen ngợi, “Chỉ tiếc, đã nuốt thuốc độc này thì ngươi không thể sống qua ngày mai đợi mặt trời xuống núi được.”
Cảm thán xong, nàng ta quăng đoạn dây thừng trong tay, kéo đứa bé trai đang nằm trên chiếu trúc sau tảng Nhân duyên thạch ra.
Nàng ta nhấc một chân, dùng đầu mũi chân vận lực đá vào một đầu chiếu trúc.
Chiếc chiếu trúc kia liền trượt dài, cho đến khi dừng lại trước mặt Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa ôm con trai đang hôn mê, không nói
một lời, xoay người bỏ đi.
Phía sau, truyền đến tiếng nói phảng phất như mệnh lệnh của Vệ Thanh Đồng: “Nếu ngươi không muốn chết, thì trong vòng nửa canh giờ tới, ngươi phải trở lại đây. Chớ mang theo người.”
Bước chân Đường Phong Hoa chững lại, quay đầu dịu
dàng mỉm cười, ôn hòa khiêm tốn đáp: “Vệ cô nương, ta nhất định sẽ trở lại.”
Nụ cười kia, rõ ràng rất cung kính nhã nhặn, nhưng không hiểu sao Vệ Thanh Đồng lại rùng mình một cái.
Sống lưng bốc lên một luồng khí lạnh, chui vào ngũ tạng, chạy thẳng đến tim.