Sau khi vào nội thành, bọn họ chia làm hai, mỗi bên đi một ngả. Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan trở lại nhà trọ Nguyên Khung.
Sắc trời đã tối, mây đen nghìn nghịt phủ kín bầu trời, khiến người khác nhìn thấy thêm phiền muộn. Đường Phong Hoa dìu Hoa Vô Hoan vào phòng trọ nằm xuống. Nàng bưng một chậu nước sạch, lau mặt mũi giúp hắn.
“Phong Hoa, ngươi không lo lắng sao?” Hoa Vô Hoan
nhắm mắt, mệt mỏi muốn ngủ, nhưng vẫn cố lên tiếng hỏi.
“Lo lắng chuyện gì? Không phải ngươi nói ngươi có biện
pháp tự chữa trị sao?” Đường Phong Hoa như cười như không. Nàng tự ý đi tìm hòm thuốc của hắn, ôm một đống bình lọ chai hũ đến, đặt trên mép giường.
“Ý ta là chỉ độc tố trong người Hiên Viên Triệt cơ.”
Một mặt Hoa Vô Hoan lục lọi tìm thuốc trong đống lọ chai, một mặt khác nhướng mắt dò xét nàng, “Lúc đầu ta
chỉ định giáo huấn hắn một chút. ‘Tỏa tình tán’ chỉ có độc tính trong bảy ngày, hắn chỉ cần nội trong bảy ngày
không động tình thương nhớ thì có thể bình yên vượt qua.”
“Nói cách khác, bảy ngày sau Tuyệt sát độc sẽ phát tác, hắn sẽ mất mạng?” Nụ cười trên môi Đường Phong Hoa cứng lại, ánh mắt từ từ tối đen.
“Trừ phi có thuốc giải của Minh Môn.” Hoa Vô Hoan tự mình uống vài viên đan dược, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã nói hết những chuyện cần phải nói, nàng nhất định sẽ hiểu.
Đường Phong Hoa quả thực hiểu rõ, nói vậy tức là Hoa
Vô Hoan cũng không có thuốc giải của Tuyệt sát độc.
Nàng cũng không làm phiền hắn nghỉ ngơi, nhẹ bước chân ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. Trên hành lang,
có một cậu bé nhíu mày kiếm, vẻ mặt lo âu nhìn về phía nàng.
“Mẹ...” Đường Bách lại gần, cầm tay nàng lắc qua lắc lại, nũng nịu hỏi, “Tiểu Hoa bị thương? Hiên huynh trúng độc? Có phải không ạ?”
“Ừ.” Đường Phong Hoa cũng không giấu cậu, xoa đầu của cậu, dịu dàng nói, “Không cần lo lắng, sư phụ con sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
“Vậy Hiên huynh thì sao ạ?” Đường Bách thông minh nhận thấy phần nàng không đề cập đến, “Không phải huynh ấy sẽ chết chứ?”
“Tạm thời không sao.” Đường Phong Hoa mỉm cười trấn an, không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Sư phụ con bị trọng thương, sức khỏe rất yếu. Con vào chăm sóc sư phụ đi, không được làm ồn nghe chưa?”
Đường Bách cúi đầu, vô tình đẩy cửa vào phòng. Trong
lòng cậu thầm nghĩ: Hiên huynh thật xui xẻo, lại bị trúng độc, hơn nữa lần này dường như rất nghiêm trọng. Có phải mẹ và tiểu Hoa không chịu cứu huynh ấy?
Đường Phong Hoa để mặc con trai, liền trở về gian phòng của mình, ngồi thiền điều tức. Ngoài phòng, sấm vang sét rền, khi có tia sét đánh xuống, cả căn phòng sáng lên trong nháy mắt, sau đó lại rơi vào u tối.
Sau khoảng một khắc, mưa gió gào thét. Cơn mưa tầm tã như trút nước ào ào xuống, mái hiên kêu đồm độp. Đường Phong Hoa thở phào một hơi, chầm chậm mở mắt, than thở: “Nhà dột gặp cả đêm mưa[1].”
[1] Nhà dột gặp cả đêm mưa, thuyền trễ lại gặp sóng gió (屋漏偏逢连夜雨, 船迟又遇打头风): Đây là câu nói của Phùng Mộng Long, là tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng ‘Đông Chu Liệt Quốc’. Có nghĩa là phòng dột nhưng hết lần này đến lần khác vượt qua mưa to gió lớn, thuyền đến trễ nhưng cũng đã vượt bão để đến. Cụm đồng nghĩa: phúc đến thì ít, họa thì dồn dập.
Cơn mưa xối xả, điên cuồng như vậy, cho dù Diễm Liệt tự mình ra ngoài truy tìm người Minh Môn đi nữa, cũng khó có thu hoạch. Nàng thu hồi tâm tình lại, gọi tiểu nhị mang cơm đưa lên lầu. Nàng ăn qua loa xong mới đến xem tình hình Hoa Vô Hoan.
Lúc đi vào phòng trọ bên cạnh, nàng chau mày, cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Vô Hoan?” Nàng đến gần giường, lần tìm cổ tay của Hoa Vô Hoan, thấy mạch tượng đã dần ổn định, mới nhẹ lòng hơn.
“Ừm...” Hoa Vô Hoan uể oải mơ mơ màng màng khẽ đáp.
“Bách nhi không ở trong phòng với ngươi?” Đường Phong Hoa giật nảy người, rồi đột nhiên phát hiện chỗ không thích hợp ở đâu. Bách nhi không ở trong phòng?! Lẽ nào lại lén lút chuồn ra ngoài?
“Tiểu Bạch vừa mới nói đi nhà vệ sinh.” Hoa Vô Hoan từ từ khép mắt, hàm hồ trả lời.
“Vừa mới? Bao lâu rồi?” Đường Phong Hoa không khỏi nghiêm giọng hỏi.
Hoa Vô Hoan như bị nàng lớn tiếng làm giật mình, trợn
tròn đôi mắt mù sương, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu nhìn nàng.
Đường Phong Hoa lấy lại bình tĩnh, trở về sắc mặt bình thường. Nàng mỉm cười với hắn, nói: “Ngoài trời đang mưa to, Bách nhi luôn luôn không thích bung dù, ta đi xem sao. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai tiểu nhị nấu cháo.”
Thể lực Hoa Vô Hoan đã tiêu hao không ít, lơ mơ gật nhẹ đầu, rồi lại rất nhanh chìm sâu vào mê man.
Đường Phong Hoa giúp hắn vén chăn vào. Sắc mặt nàng
đã chuyển lạnh thấu xương, rảo bước rời khỏi. Nhà trọ Nguyên Khung tuy không phải là chốn được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng nàng đã sai lão Trần phái người tuần tra mọi ngõ ngách, Bách nhi không có khả năng lại lén ra ngoài lần nữa, trừ khi...
Trừ khi có cao thủ bắt nó đi!
Tiếng sấm ầm ầm, trời mưa ào ạt. Đường Phong Hoa không màng mặc áo mưa, xông vào mưa tìm kiếm mọi xó xỉnh trong nhà trọ, nhưng không có kết quả. Những giọt mưa lạnh lẽo trượt theo tóc thấm vào áo nàng, lạnh
đến tận xương tủy, cũng như đáy lòng nàng đang cuộn trào hàn khí.
Lúc này Hiên Viên Triệt trúng độc nguy kịch, Diễm Liệt nhất định đang nóng lòng tìm kiếm thuốc giải, chắc chắn không có thời gian đến cướp Bách nhi. Nếu đã như vậy, kẻ đến bắt Bách nhi, hiển nhiên là nhắm đến nàng!
“Phong cô nương.” Lão Trần cũng một thân ướt nhẹp đang rảo bước tới đây, thấp giọng bẩm báo, “Cả nhà trọ đều đã lục soát hết, không thấy tung tích của tiểu công tử. Trận mưa lớn này đến thật không đúng lúc, có lẽ đã xóa sạch mọi dấu vết.”
Sự nóng ruột lên đến đỉnh điểm, Đường Phong Hoa trái lại trấn tĩnh hơn. Nàng nheo mắt, nhìn vào màn mưa dày đặc, lạnh lùng mở miệng: “Kẻ nào dám động đến một cọng tóc của con ta, ta sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp trăm lần!”
Một tia chớp đánh xuống chói mắt, lập tức rọi sáng khuôn mặt bạch ngọc sát khí ngút trời, dọa người của nàng, khiến người nào nhìn thấy đều chấn động mạnh.
“Phong cô nương, người đã biết là ai gây ra sao?” Lão
Trần dè dặt hỏi thăm, trong lúc nhất thời dường như đã
thấy lại hình ảnh nữ thần uy chấn sa trường khi xưa.
“Bắt cóc con ta không nằm ngoài lý do muốn uy hiếp ta.” Đường Phong Hoa nhếch mối cười khẩy, đáy mắt lạnh căm như lưỡi đao phát sáng, “Kẻ đó đã không muốn sống nữa, ta đây sẽ tiễn kẻ đó một đoạn đường!”
Sấm sét chợt vang lên, bầu trời giống như bị xé ra thành nhiều mảnh. Cơn mưa nặng hạt giá buốt đổ ào xuống, giống như muốn nhấn chìm mặt đất trong biển nước không ngừng không nghỉ.
Đường Phong Hoa xoay người dặn dò vài câu với lão Trần, sau đó đi về hướng hành quán.
Dám nhảy lên đầu nàng lộng hành, thì cũng đừng trách
nàng khát máu tàn ác! Con trai, nàng đương nhiên muốn cứu. Còn nữ nhân có mắt không tròng kia, nàng cũng muốn giết!