Bôn ba chạy về, váy áo bị ngấm nước mưa của Đường Phong Hoa đã khô rang từ lâu. Bách nhi trong lòng nàng ngủ rất yên ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồng hào, khí sắc rất tốt.

Trong hành quán, Hiên Viên Triệt đã xuống giường, ngồi đợi bên cạnh bàn. Vừa nhìn thấy nàng trở về, hắn đứng bật thẳng dậy: “Bách nhi không sao chứ?"

Đường Phong Hoa ẵm con trai đặt lên trên giường, hôn lên trán cậu một cái, mới xoay người trả lời: “Bị điểm huyệt ngủ mà thôi, đừng lo.”

Hiên Viên Triệt ngưng mắt nhìn nàng chằm chặp, thần sắc nghiêm trọng, khẽ hỏi: “Sao Vệ Thanh Đồng thả các ngươi đi đơn giản như vậy được?”

Đường Phong Hoa không có trả lời hắn, hai tay đặt trước bụng, tụ khí đan điền cuộn tròn một vòng, chầm chậm thở dài một hơi.

“Nàng bị thương sao?” Hiên Viên Triệt bước vội đến gần, quan sát nàng từ trên xuống dưới, “Chẳng lẽ cũng trúng độc rồi?”

“Không có.” Đường Phong Hoa thoải mái nhún vai, nở nụ cười như thường nói: “Ta mang Bách nhi về trước,
còn phải quay lại quyết đấu Lũng Khâu. Làm phiền ngươi trông chừng Bách nhi, ta đi chút rồi về.”

Ánh mắt u tối của Hiên Viên Triệt rọi sáng như đèn pha, dường như thấp thoáng tia lửa giận, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng.

Đường Phong Hoa đương nhiên biết hắn không tin, nhưng cũng không thèm nhiều lời, chỉ nói: “Cho ta thời gian đêm nay, không cần phát động binh lực bao vây càn quét.”

Hiên Viên Triệt im lặng, vụt mạnh tay qua nắm cổ tay của nàng. Ngón tay áp sát mạch đạo của nàng, vuốt ve tới lui thật lâu không buông. Mạch tượng bình ổn, nội lực thâm hậu, nhưng lại không có một chút dị trạng?

“Khinh thường ta vậy sao?” Đường Phong Hoa không nhanh không chậm rút tay về, uyển chuyển bước ra khỏi phòng.

Hiên Viên Triệt híp đôi mắt đen, nhìn theo bóng lưng
ngạo nghễ trải dài trên mặt đất của nàng, tiếng lòng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Nàng xưa nay không phải là người kiêu căng cậy mạnh. Nếu nàng đã
dám đơn thương độc mã đi gặp mặt lần nữa, ắt đã chắc
thắng mấy phần. Nếu hắn vẫn ngoan cố phái người đi
theo, e rằng sẽ phá hỏng kế hoạch của nàng.

Canh ba đêm hôm, bóng đêm càng thêm nồng đậm. Vòm trời dường như bị một tấm vải bố đen ngòm che lấp, không có chút ánh sáng.

Đường Phong Hoa trong thời gian giao ước đã lộn ngược trở lại Lũng Khâu, nhưng lại không thấy bóng dáng người nào quanh Nhân duyên thạch. Nàng leo lên chỗ cao nhìn quanh, tòa bảo tháp trên đỉnh gò núi sừng sững hình như có ánh sáng, như ánh đèn ngoại ô thông thường, hơi nhỏ một chút nhưng trong đêm đông lại đặc biệt bắt mắt.

Ánh mắt Đường Phong Hoa sắc lẹm, nhún chân bay lên,
xẹt qua đỉnh những cây đại thụ cao ngất bên sườn núi, bay thẳng về hướng bảo tháp. 

Chiếc thang gỗ trong tháp đã cũ nát, từng bước chân giẫm lên đều rung lắc kẽo cọt. Nàng cẩn thận bước từng
bước, đi đến tầng sáu thì bỗng nhiên dừng bước.

“Cứu... cứu mạng...” Giọng nói yếu ớt run rẩy như tiếng rên rỉ của âm hồn, thỉnh thoảng quanh quẩn bên tai người ta.

Mặc dù Đường Phong Hoa gan dạ hơn người mà cũng cầm lòng không đậu thầm cả kinh. Thần trí rét run cẩn thận nhìn quanh, nàng phát hiện bên ngoài lan can trên
tháp đang treo gì đó như người đã chết. Tiếng nói yếu ớt đúng là phát sinh từ chỗ đó.

“Cứu thiếp... Bệ hạ, cứu thiếp...”

Giọng nói kia đại thể là bởi vì hoảng sợ quá độ mà lạc giọng. Đường Phong Hoa dần dần nhận ra, là Vệ Tử Diên bị treo bên ngoài lan can. Cơ thể treo lủng lẳng giữa không trung, chỉ có một sợi dây thừng nối đôi bàn tay bị trói chặt của nàng ta với mép lan can bằng gỗ.

“Vệ cô nương, ta tới rồi.” Đường Phong Hoa không đến gần, chỉ bình ổn cất cao giọng.

“Ngươi muốn cứu Tử Diên sao?” Giọng nói của Vệ Thanh Đồng từ tầng bảy của bảo tháp tuyền xuống, tiếng vọng ù ù chấn động màng nhĩ người ta.

“Ta đây ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh rang đến mức phải cứu kẻ chẳng liên quan chứ?” Giọng điệu của Đường Phong Hoa có chút nguội lạnh, nghe qua rất giống lời nói thật tâm.

“Tốt, ta ghét nhất là những kẻ xen vào chuyện của người
khác.” Vệ Thanh Đồng xoay người nhảy xuống một chỗ
trống trên hàng lang tầng dưới.

Sợi dây thừng trong tay nàng ta hơi buông lỏng. Cơ thể Vệ Tử Diên liền rơi xuống vài thước. Vệ Tử Diên hoảng sợ la hét thảm thiết.

Vệ Thanh Đồng cười the thé, lại thu dây vào một chút,
quay đầu nói với Đường Phong Hoa: “Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi tới đây không?”

Đường Phong Hoa lắc đầu.

Vệ Thanh Đồng chậm rãi lẩm bẩm, “Mấy năm nay, nữ nhân dám cả gan tiếp cận bệ hạ, không phải bị Tử Diên
trù tính trục xuất, thì cũng bị ta chặn đứng giữa đường, không ít nữ nhân ngay cả yết kiến thánh nhan cũng khôngcó cơ hội. Tuy giữa ta và Tử Diên có khúc mắc, nhưng lại có mục đích giống nhau, nên về lâu về dài vẫn
sống yên ổn với nhau cho tới nay.”

Đường Phong Hoa yên lặng lắng nghe, biết nàng ta đã kiềm chế lâu lắm rồi, rất cần mở miệng xả cho hết mọi chuyện ấm ức trong lòng.

“Nếu như không phải do bây giờ ta tuột dốc đến nông nỗi
này, ta cũng không muốn giết chết Tử Diên. Dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của ta.” Nụ cười trên gương mặt thanh tú của Vệ Thanh Đồng dường như thêm phần thê lương, khe khẽ yếu ớt nói: “Ta không thể ở lại bên cạnh bệ hạ. Tử Diên lại tùy hứng điêu ngoa, không hiểu cũng không thể săn sóc bệ hạ, lại càng không xứng ở bên cạnh bệ hạ.”

“Ngươi yêu bệ hạ sâu đậm như vậy, nhưng lại để mặc kẻ khác hạ độc hại chết hắn ư?” Đường Phong Hoa đột nhiên mở miệng nói.

“Làm sao ta cam lòng để bệ hạ trúng độc chết?” Vệ Thanh Đồng ngẩng đầu nhìn qua, nụ cười bên khóe môi càng trở nên quỷ dị, “Thuốc giải Tuyệt sát độc ở ngay trên người Tử Diên.”

“Ngươi vẫn chưa nói nguyên nhân ngươi muốn ta tới đây.” Đường Phong Hoa thập phần trấn tĩnh, không vội
nhào tới cướp thuốc giải.

“Ngươi đã chịu chết vì con trai, nhưng ta không biết ngươi sẽ vì bệ hạ mà làm đến mức nào.” Vệ Thanh Đồng cười nhìn nàng, ánh mắt phát sáng tựa như ánh sáng điên cuồng.

Đường Phong Hoa mỉm cười, im lặng đợi đoạn sau.

“Chỉ cần ta thả sợi dây trên tay, Tử Diên sẽ từ trên tháp rớt thẳng xuống đất, máu thịt tan nát. Một khi thuốc giải Tuyệt sát độc nhiễm máu, lập tức sẽ mất đi hiệu lực.” Đôi mắt Vệ Thanh Đồng long sòng sọc, giống như hai đốm ma trơi, “Ngươi sang đây, ta cho ngươi nắm trong tay sinh mạng này.”

Đường Phong Hoa gần như không cần nghĩ ngợi, ngoan ngoãn nghe lời, đi về phía hành lang.

Còn cách vài bước chân, Vệ Thanh Đồng buông tay lui
sang đứng một bên, Đường Phong Hoa nhanh tay lẹ mắt nhào tới chụp đầu dây thừng!

“Bây giờ, tính mạng của ba người đang nằm trong tay ngươi.” Vệ Thanh Đồng tựa như rất vui vẻ thưởng thức điều khiển trò chơi này.

Nàng ta dựa lưng vào hành lang gỗ, ngửa đầu để mặc cho
gió thổi tung mái tóc của nàng ta, ung dung nói, “Buông sợi dây ra, thì ta sẽ đưa ngươi thuốc giải của ngươi. Nhưng Tử Diên và bệ hạ sẽ không có khả năng may mắn qua khỏi.”

“Ngươi muốn ta làm kẻ giết người?” Lúc này Đường
Phong Hoa đã hoàn toàn hiểu rõ tâm địa độc ác của nàng ta. Nàng cũng không để bụng, quay đầu cười nói với nàng ta, “Tội giết chết hoàng phi cũng không nhỏ hơn tội thông đồng với địch của ngươi là bao. Ngươi muốn ta và ngươi cùng nhau chạy trốn khắp chốn sao?”

“Không cần nhiều lời vô ích, hai chọn một, toàn bộ đều do chính ngươi làm chủ.” Vệ Thanh Đồng dĩ nhiên không để cho nàng nói hết, quát lớn, “Ta đếm đến mười, nếu ngươi không lựa chọn được, thì cho hai người bọn họ chôn cùng ngươi!”

“Không cần đếm đến mười.” Đường Phong Hoa đặc biệt
thẳng thắn, dụng sức vào cánh tay, kéo Vệ Tử Diên lên, lôi nàng ta vào trong hành lang. 

“Ngươi!!!!” Vệ Thanh Đồng trợn tròn mắt, khó tin trừng
nàng, “Ngươi không muốn sống nữa?!”

Đường Phong Hoa thở dài một cái: “Đúng vậy, ngươi
không muốn sống nữa.” Vừa mở miệng nói xong một câu, một cây kim châm nhỏ bay vút ra từ chiếc vòng bạc trên cổ tay của nàng, cắt gió đâm thẳng vào ngực Vệ Thanh Đồng!

Vệ Thanh Đồng ép người lên lan can gỗ sau lưng, nửa
thân trên ngửa ra sau, chỉ chút xíu nữa đã ngã khỏi tháp! Liều chết nắm chặt lan can lung lay, nàng ta nhịn đau di chuyển đến nơi an toàn, cắn răng nói: “Không ngờ ngươi vì bệ hạ mà xem nhẹ tính mạng!”

Đường Phong Hoa lục lọi trên người Tử Diên trước đã, sau khi tìm thấy một viên thuốc mới chậm rãi trả lời: “Thật xin lỗi, ta không có vĩ đại như thế. Chẳng qua là độc dược của ngươi vô dụng đối với ta.”

Vệ Thanh Đồng như gặp sấm sét giữa trời quang, bụm ngực, vẻ mặt đờ đẫn hoảng hốt, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

“Đồng nhi! Đừng bị nàng ta lừa!” Một bóng xám bất ngờ nhảy xuống từ trên đỉnh tháp, lớn tiếng kêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play