Hắn cũng không cố tình chiếm tiện nghi, chỉ là khí huyết cuộn trào, cả người phát hỏa. Hắn phải tìm kiếm một nguồn suối giải nhiệt thì mới bám trụ lại được, không chịu buông tay. Môi lưỡi nóng hổi liếm bờ môi mát lạnh của nàng, giống như được thưởng thức một bàn thức ăn thơm ngon vậy.
Đường Phong Hoa cứng người, trên sống lưng như có một dòng cảm giác tê dại đang bò lết từng chút. Cơ thể dường như có trí nhớ, đối với hơi thở lẫn nụ hôn của hắn cảm thấy rất quen thuộc, khó có thể chống cự.
Sự ngoan ngoãn trong chốc lát của nàng khiến hắn càng
thêm càn rỡ. Đầu lưỡi hắn chui vào trong khoang miệng nàng, quấn quít cắn mút, bá đạo hút hết mật ngọt của nàng. Bản năng đàn ông lúc này càng không thể thu hồi.
Nụ hôn của hắn càng trở nên điên cuồng nồng nhiệt, như
muốn nuốt nàng vào bụng mới có thể xua tan được dòng
nhiệt nóng hổi thiêu đốt cơ thể hắn.
Kịch liệt như vậy, ngược lại khiến Đường Phong Hoa tìm lại được lý trí. Bàn tay nàng dán trên mặt hắn, không lưu tình chút nào cố sức đẩy hắn ra. Hắn nghiêng ngã sang một bên, đầu đụng người Hoa Vô Hoan đang nằm trên sàn xe...
Một tiếng “Bộp” vang lên, Đường Phong Hoa vội đưa
mắt nhìn sang. Nàng liền thấy Hoa Vô Hoan chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong sáng, không giống vẻ ngờ nghệch mới tỉnh dậy.
“Vô Hoan?” Nàng không khỏi có chút xấu hổ, nhanh chóng ngồi thẳng người dậy. Nàng cố nở nụ cười méo mó, bộ dạng làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ngươi tỉnh rồi sao? Xem ra viên thuốc kia có công hiệu
thật.”
“Ừ.” Giọng Hoa Vô Hoan nhàn nhạt, cũng tỏ ra như
không có việc gì nói: “Ta tốt xấu gì cũng là một danh y,
thuốc do ta bào chế ra đương nhiên là đồ tốt.”
Đường Phong Hoa đưa tay sờ trán của hắn, nhiệt độ vẫn
cao như cũ, nhưng so với trước thì đỡ hơn một chút.
Hoa Vô Hoan nhẹ nhàng nheo mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Năm đó ngươi không nên chế tạo kiếm huyền băng. Thanh kiếm đó uy lực quá mạnh, tùy tiện đâm một nhát cũng đã lấy đi nửa cái mạng của người ta rồi.”
Đáy mắt hắn hình như có làn sương mù lo lắng không rõ,
cùng nụ cười trêu đùa trên khóe môi hắn cực kỳ không hợp, chướng mắt. Đường Phong Hoa biết hắn vừa rồi đã tỉnh, khẳng định đã thấy Hiên Viên Triệt hôn nàng.
“Vô Hoan, ngươi cần dược liệu nào để trị thương? Đợi trở lại trong thành ta sẽ lập tức đi tìm dược liệu.” Nàng không nói tiếp chuyện hắn đề cập, chỉ thân thiết hỏi.
“Không cần, ta tự mình có thuốc.” Hoa Vô Hoan nằm
xuống sàn, mắt nhìn lên nóc xe. Thần trí lơ đãng, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đường Phong Hoa thầm thở dài. Nàng không muốn thấy nhất chính là tình huống hiện tại. Tình cảm bảy năm qua
của Vô Hoan, sao nàng không hiểu cơ chứ? Chẳng qua là nàng giả ngu giả ngơ mà thôi. Nàng sợ nếu lột trần lớp da này ra, thì hai người bọn họ ngay cả làm bạn bè cũng không được tự nhiên.
Trong lòng nàng tự hiểu, tình cảm vợ chồng với Hiên Viên Triệt không cách nào nói xóa sạch là xóa sạch được. Cho dù đã từng dùng một nhát kiếm kia cắt đứt tất cả mọi ân nghĩa, nhưng không xóa hết những kỷ niệm yêu đương của hai người họ. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng sẽ nhai lại cỏ đã nuốt.
Chuyện nàng muốn làm hôm nay chỉ là giải quyết tất cả
ân oán năm xưa, không có ý định lại dính vào trò chơi tình ái.
Về phần Vô Hoan, nàng vẫn không biết phải đáp lại tình
cảm của hắn như thế nào. Nàng cũng tin rằng với sự kiêu ngạo của Vô Hoan, nhất định không muốn nhận lại phần tình cảm có hơn phân nửa gượng ép.
“Sắc mặt Hiên Viên Triệt không ổn lắm.” Hoa Vô Hoan bỗng nhiên quay đầu sang, liếc nhìn Hiên Viên Triệt đang hôn mê, nhíu mày nói: “Ta hạ độc không làm sắc mặt hắn thành màu đen. Đây là hắn làm sao vậy?”
Đường Phong Hoa hơi tư lự trước khi trả lời: “Hắn bị ám khí của một kẻ thần bí gây thương tích, lại trúng thêm một loại độc.”
Hoa Vô Hoan nhích cánh tay bắt mạch cho Hiên Viên Triệt, một mặt nói: “Loại độc này cực kỳ ghê gớm. Nếu như ta không chẩn đoán sai, thì hẳn là ‘Tuyệt sát độc’ của Minh Môn.”
“Tuyệt sát độc?” Đường Phong Hoa khiếp sợ, sẵn tiện nghi hoặc hỏi: “Nghe đồn Tuyệt sát độc của Minh Môn đặc biệt tàn nhẫn, một khi đã xâm nhập vào cơ thể thì sẽ mất mạng tại chỗ, thế nhưng sao hắn vẫn...”
“Đó bởi vì ta đã cứu hắn.” Hoa Vô Hoan khẽ động khóe
môi, cười bất đắc dĩ, “Thực sự là tạo hóa trêu ngươi. Ta đã hạ ‘Tỏa tình tán’ với hắn, kích động máu trong cơ thể hắn nhanh chóng chạy tán loạn, trái lại ngăn chặn độc tính kịch liệt của tuyệt sát độc.”
“Quả nhiên không phải Bạc tình tán?”
“Đương nhiên không phải. Đó là bí kíp độc môn của mẹ ta, ta vẫn chưa nghiên cứu được.”
Hoa Vô Hoan liếc mắt dò xét nàng, khẽ cười nhạt nói: “Ngươi cho hắn nuốt nửa viên đan dược kia sao? Nếu như ngươi nhường cho hắn cả viên thuốc kia, giải độc tính của tỏa tình tán. Thì bây giờ hắn đã không chịu nổi chất độc của Minh Môn, trở thành một xác chết mặt than rồi.”
Đường Phong Hoa giật mình trầm trọng. Trước khi kẻ thần bí kia phóng ám khí, nàng vốn có thể chặn đứng. Nhưng vì một chút suy nghĩ dao động mà ra tay chậm. Sau đó lại vì bản thân không cứu giúp kịp thời, mà kiên
quyết bẻ nửa viên thuốc đưa cho Hiên Viên Triệt. Nếu nàng không chia đôi ra thì...
Hoa Vô Hoan nâng nửa người lên, cố gắng đến gần nàng. Hắn nhỏ giọng trò chuyện: “Như vậy phải chăng có thể nói, trong lòng ngươi, ta và hắn chiếm vị trí quan trọng như nhau?”
Đường Phong Hoa khẽ hừ một tiếng: “Không muốn so sánh với hắn?”
Hoa Vô Hoan không trả lời, càng nhích đến gần hơn, cuối cùng nửa người trên đè trên người nàng, cười đùa: “Nếu ta và hắn đều quan trọng như nhau, ta đây yêu cầu được đãi ngộ giống nhau.”
Sét đánh không kịp bịt tai, hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống, hung hăng cắn môi nàng một cái!
“Đừng!” Đường Phong Hoa không kịp phòng bị, bị đau la lên một tiếng.
“Không phải đau một chút sẽ nhớ tương đối lâu hay sao?” Hoa Vô Hoan liếm khóe môi, làm vẻ mặt tà ác bỉ ổi, “Nếu như ngươi dám để hắn hôn một lần nữa, thì ta sẽ cắn chết ngươi!”
Đường Phong Hoa há miệng rồi nghiến răng, trừng mắt
lườm hắn. Một lát sau nàng mới khẽ nuốt nước miếng, vỗ nhẹ hai má ửng hồng.
Hoa Vô Hoan vừa cười vừa quay lại nằm xuống. Đáy mắt có một tia thỏa mãn, cũng có một tia khổ sở. Hắn biết tính cách nàng thích ăn mềm không thích ăn cứng, cho nên mấy năm gần đây hắn luôn ẩn nhẫn kín đáo. Nhưng trong phương diện tình cảm, nàng vốn cần đối phương mạnh mẽ đòi lấy, nhiệt tình bá đạo.
Nằm im một lát, hắn khe khẽ lên tiếng: “Phong Hoa, có
một việc ta nghĩ nên cho ngươi biết.”
“Ừ?”
“Trái tim của ngươi lệch sang phải.”
Đường Phong Hoa nhất thời không phản ứng lại được, nhíu mày suy tư. Trái tim lệch sang phải? Có ý gì đây?
Hoa Vô Hoan thở dài rất khẽ, tựa như một cơn gió cô liêu lạnh lẽo thổi trong đêm hôm thanh vắng, khiến ngọn
cỏ lung lay vô vị. Lúc hắn chìm nổi trong hôn mê, nhưng vẫn còn chút ý thức, mơ hồ nghe thấy một vài câu. Năm ấy cứu Phong Hoa, hắn hận kẻ đã hại nàng thê thảm, cho nên không có nói ra chi tiết này.
“Vô Hoan à, ngươi nói là tim của ta không giống với những người bình thường khác?” Đường Phong Hoa dần dần suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi những lời nói mê sảng của Hiên Viên Triệt cũng không phải là lời nói dối hòng lẩn trốn tội lỗi của hắn...
“Hoặc đúng là hắn đã sẩy tay đâm chệch, hoặc đúng là hắn đã hạ thủ lưu tình. Thế nhưng hắn không biết bởi vì như vậy mà hại ngươi càng nặng.” Hoa Vô Hoan không biện minh cho chính mình, chỉ thấp giọng nói nhỏ: “Xin lỗi, đáng ra ta nên cho ngươi biết sớm hơn.”
Đường Phong Hoa không khỏi cười khổ. Cái này mới chân chính là tạo hóa trêu ngươi. Thế nhưng bất luận ra sao, tất cả đều đã không thể quay đầu trở lại được nữa rồi. Nàng đã hạ quyết tâm từ lâu. Nàng không muốn mạng của Hiên Viên Triệt, chỉ cần hắn nếm thử cảm giác đau đớn xuyên tim kia mà thôi! Chỉ có như vậy, trái tim của nàng mới có thể bình phục, mới có thể gạt bỏ quá khứ để bắt đầu một lần nữa.
Trong thùng xe yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe tiếng vó ngựa nện trên nền đất lộc cộc, phụ họa thêm tiếng quát nôn nóng của Diễm Liệt: “Giá! Giá!”
Nghe lòng người rối loạn.