Đường Phong Hoa lập tức thủ thế, cảnh giác đứng thẳng dậy, nheo mắt nhìn quanh bốn phía.
Tiếng cười kia như dài lại như ngắn từng tiếng, vang vọng trong rừng hòe rộng lớn, càng khiến những phiến lá chấn động theo.
Thần sắc Đường Phong Hoa nặng nề, đáy mắt đã nổi lên sát khí ngút trời. Người đến là một kẻ có nội lực kinh người, đương nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh. Mà hiện tại, lực lượng bên nàng thì Hoa Vô Hoan bất tỉnh nhân sự, Hiên Viên Triệt trúng độc chưa được giải, còn chính nàng lại vừa mới tổn hao chân khí. Tình huống cực kỳ không ổn.
“Các hạ nếu đã đến, sao không hiện thân?” Nàng cất giọng hét lớn, như cơn gió cuồn cuộn quật cường, cũng chấn động khiến những chiếc lá đong đưa xào xạc.
“Ha ha ha ha!” Trong không trung vang lên một tràng cười điên cuồng chói tai, giống như tung ra một chiếc lưới âm thanh, rất khó xác định âm thanh từ đâu đến:
“Các ngươi hà tất phải lo lắng. Hôm nay là thời cơ tốt nhất mà ta đợi đã lâu. Các ngươi cũng đừng mong còn ai sống sót ra khỏi khu rừng này!”
“Đến tột cùng các hạ là ai? Giấu đầu giấu đuôi, không thể xuất đầu lộ diện sao?” Đường Phong Hoa không hề biến sắc, khóe môi hơi cong lên, vẽ nên một nụ cười chế nhạo.
Chung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, kẻ huyền bí kia dường như đang lưỡng lự điều gì đó. Sau một lúc lâu, một trận cuồng phong kỳ lạ nổi lên, lá cây rớt ào ào như mưa phùn.
Những phiến lá hối hả хоау tròn khiêu vũ, cuộn tròn
thành một vòng xoáy. Rồi đột nhiên, những phiến lá tựa như biến thành mũi dao nhọn, tập hợp thành một bức tường đao phóng về phía Hiên Viên Triệt. Chỉ trong nháy mắt, bức tường đao đã đến gần hắn, ào ào đâm xuống, như muốn một lần giết chết hắn!
Đường Phong Hoa vẫn giữ vững tâm trí, không hề sợ hãi. Dải lụa trắng trong tay nàng phóng ra, đánh rớt hơn phân nửa những phiến lá sắc bén!
Hiên Viên Triệt đứng yên tại chỗ, kiếm huyền băng trong tay bỗng nhiên chuyển động, sát khí hung tàn bao trọn mũi kiếm! Lưỡi kiếm đến nơi nào, thì nơi đó những phiến lá bị nghiền nát, đánh mất năng lượng liêu xiêu rớt xuống đất.
Những mảnh lá không còn nguyên vẹn phủ đầy mặt đất, giống như tấm vải bố bị cắt xén thành vải vụn, tử khí nặng nề bày trên mặt đất, không cách nào lại thành hung khí tàn ác nữa.
“Kiếm huyền băng quả nhiên danh bất hư truyền!” Trong
không trung lần nữa lại vang vọng tiếng nói bùi ngùi xót xa kia, hơi thở âm dương kỳ quái đều đều: “Bệ hạ quả là một người có trái tim si tình. Nữ nhân kia đã chết đến xương cốt cũng không còn, thế mà bệ hạ vẫn còn giữ lại thanh kiếm huyền băng này.”
“Ngươi biết Phong Hoa?” Hiên Viên Triệt âm thầm điều tức hơi thở không để lộ dấu vết, âm thanh trầm khàn chầm chậm lên tiếng: “Vậy thì có thể nói, năm ấy ngươi đi theo quân Hiên Viên?”
“Theo quân Hiên Viên?” Người ở trong tối vừa cười khẩy vừa lặp lại câu hỏi xem như ngớ ngẩn kia, “Nếu không phải vì Đồng nhi, ta nào sẽ giúp ngươi chiến đấu? Đáng tiếc ngươi lại là một kẻ ngu muội, không quý trọng nữ tử bên cạnh, yêu ngươi sâu sắc. Ngươi lại còn muốn đưa nàng đến Hình bộ chịu tội!”
Hiên Viên Triệt mím môi suy tư, trong đầu chợt xẹt qua một tia sáng, dần dần tái hiện lại hình ảnh một thiếu niên luôn âm thầm lặng lẽ theo bảo vệ Thanh Đồng.
“Không cần đoán mò!” Giọng điệu người nọ đột nhiên trở nên lạnh lùng, oán khí tràn đầy, ác nghiệt, “Ta chỉ là một tên lính quèn trong quân, kẻ ngồi trên cao như ngươi sao lại biết ta được! Nhưng Đồng nhi không giống ta, nàng từ thuở nhỏ đã là người hầu của Hiên Viên gia. Sau này, nàng lại tòng quân giúp đỡ ngươi, nhất mực phụ tá ngươi nhiều năm, nhưng ngươi lại nhất quyết muốn lấy mạng của nàng!”
Hiên Viên Triệt lại im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Ta và Diễm Liệt đều ra ngoài, có phải ngươi đã đến hành quán cứu Vệ Thanh Đồng?”
“Ha ha ha...” Người nọ vừa cười ha hả, vừa ngông cuồng
đắc ý nói, “Xem như ngươi thông minh! Vốn định niệm
tình ngươi là bề trên của Đồng nhi, ta cũng không muốn giết ngươi. Nếu không phải do lần này ngươi quá máu lạnh tuyệt tình, ta tình nguyện vĩnh viễn ở trong bóng tối bảo vệ nàng. Nhưng ngươi lại vượt quá giới hạn! Hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi đến hoàng tuyền để gặp Phong Hoa!”
Vừa nói xong, cuồng phong u tối lại nổi lên, những chiếc lá cùng nhau хоау tròn!
Nhưng mà lần này Đường Phong Hoa không hề để hắn ta có cơ hội phát động tấn công. Nàng liền tung một chưởng thật mạnh qua, tiêu diệt sạch sẽ gọn gàng cơn sóng cuồn cuộn kia.
“Ngươi!” Người đang ẩn nấp trong khu rừng kinh ngạc. Hắn vừa kinh sợ nội lực thâm hậu của nàng, đồng thời chú ý đến dải lụa trắng nàng dùng lúc trước, nhất thời hét lớn: “Ngươi và Đường Phong Hoa xuất thân đồng môn!”
“Đúng vậy, ta xuất thân từ phái Phạm Thiên.” Đường Phong Hoa thản nhiên cười, giọng nói rất sắc sảo, “Ngươi sợ sao? Xem ra người dường như đặc biệt kiêng dè Đường sư tỷ?”
“Ta sợ nàng ta? Đúng là nực cười!” Người nọ thản nhiên giễu cợt, “Kiêu hùng, dũng mãnh thiện chiến đánh đâu thắng đó thì đã làm sao? Không phải cuối cùng cũng trở thành một oan hồn vất vưởng! Hôm nay ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, năm ấy người muốn nàng ta chết nhiều như vậy, ta chỉ kích nhẹ một cái, thì đã giải quyết êm đẹp tình địch của Đồng nhi rồi.”
Đường Phong Hoa khẽ cười khinh miệt, ánh mắt sắc nhọn đã đạt đến cực đại. Thân người bỗng nhún chân, bay vút lên, đánh ập vào phía bên trái một gốc cây đại thụ!
Gần như là cùng một lúc, Hiên Viên Triệt nghe ra nơi âm thanh phát ra, giống như đại bàng tung cánh đánh ập đến!
Chỉ nghe người đang ẩn nấp kêu một tiếng, vọt thẳng lên
không trung, dùng khinh công bay thẳng lên đỉnh cây, tựa như một con chim cắt hói đầu bay lượn trên trời, khiến người ta nhất thời khó có thể bắt được.
“Nữ nhân nhà ngươi thực sự quá hồ đồ!” Người nọ vừa trốn vừa gào thét: “Mặc dù đúng là có người hãm hại sư
tỷ đồng môn của ngươi. Nhưng nếu không có tên đại nhân đứng đầu tàn nhẫn vô tình, dùng quân pháp xử lý sư tỷ ngươi, thì làm sao sư tỷ ngươi lại dễ dàng bỏ mạng oan uổng như vậy?”
Đường Phong Hoa thầm phân tích những lời lẽ của tên này, nghe ra rất nhiều ý tứ. Tuy không phải là kẻ chủ mưu năm ấy, nhưng chắc chắn hắn ta biết không ít chuyện. Nếu bây giờ không bắt được hắn, chỉ sợ không còn cơ hội nào khác. Thế nhưng, tên này cực kỳ xảo quyệt, biết rất rõ Hiên Viên Triệt đang trúng độc, cố ý kéo dài cuộc chiến.
“Ngươi phải biết rằng chúng ta cùng chung kẻ thù, phải
giết tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa này!” Người kia
tiếp tục nói, “Nếu ngươi cứ nhắm vào ta không buông,
đừng trách ta ngọc nát đá tan, trước tiên giết chết tên đang hôn mê kia!”
Đường Phong Hoa cũng cố kỵ đến vấn đề này, không
dám quá dồn ép, bước chân dần dần chậm lại.
Người nọ cũng nhìn ra nàng đang sợ ném chuột vỡ bình,
miệng cười khằng khặc. Hắn ta lướt qua đỉnh vài cây đại
thụ, xoay người về hướng Hiên Viên Triệt, rút cái gì đó trong thắt lưng, “đánh” lên cây kiếm huyền băng của Hiên Viên Triệt!
Một đám hoa lửa bắn ra, hai người nhảy lên, giao đấu chính diện.
Đường Phong Hoa rút về bên cạnh Hoa Vô Hoan, vừa trông coi vừa bình tĩnh xem trận chiến. Dựa vào công lực của nàng và Hiên Viên Triệt, vốn có thể phối hợp dễ dàng bắt được tên quái dị kia. Thế nhưng, tình huống hiện tại rất đặc biệt, nàng không thể hành động xằng bậy.
Vũ khí kề sát nhau, khắp khu rừng đầy tiếng kim loại va vào nhau leng keng. Hiên Viên Triệt lúc công lúc thủ, sau trăm chiêu vẫn có phần nhỉnh hơn. Người nọ cũng
không kém cạnh, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, cây kích[1] toàn chém vào chỗ hiểm!
[1] Kích: là một vũ khí lạnh của người Trung Quốc, được
dùng dưới nhiều dạng, được sử dụng từ đời nhà Thương đến nhà Thanh.
Tránh được một trảm hung bạo kia, Hiên Viên Triệt liền cảm thấy bụng dưới có cỗ khí nóng khác thường đang chạy tán loạn, chắc là điềm báo phát độc. Hắn để bảo toàn tính mạng lập tức thối lui ra xa hai trượng, miệng gọi lớn một tiếng!
Đôi mắt Đường Phong Hoa phát sáng, đoán rằng đây là
ám hiệu giữa hắn và Diễm Liệt.
Quái nhân kia cũng không ngu xuẩn, đôi mắt hẹp dài nheo lại thành đường thẳng, lóe ra ánh sáng hiểm độc.
Tay cầm kích khẽ động, tạo thế đánh sang. Hắn giống như muốn dồn hết sức lực đọ sức một lần cuối, nhưng trên thực tế là khởi động cơ quan trên cây trường kích, bắn ra một mũi ám khí mãnh liệt, bay thẳng đến trước ngực Hiên Viên Triệt!
Đúng lúc tay tên kia vừa mới động một cái, Đường Phong Hoa đã nhìn ra mánh khóe. Dải lụa trên cổ tay nàng lập tức nhoáng lên, nhưng lại chần chờ trong giây lát! Nếu như nàng giết tên này thì đầu mối sẽ bị chặn...
Lúc ra tay thì đúng là chậm trễ vài giây, một ngân châm “Vèo” một cái, xuyên gió đâm vào cánh tay người nọ.
Mà ám khí của người nọ lại cắm bắn vào thanh huyền băng trên tay Hiên Viên Triệt, tiếng keng thật lớn vang lên. Chỉ có điều, một mũi ám khí khác lệch góc so với mũi trước, cắm phập lên bả vai của Hiên Viên Triệt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cầm Cô kia lại rớt xuống núi mất mạng?”
Tiếng hét lớn ồm ồm chất phác truyền đến. Từ xa đã thấy nam tử tóc hồng một thân quân trang chỉnh tề đang phóng đến gần, giống như một ngọn lửa đỏ rực.
Quái nhân kia mắt thấy tình thế bất lợi, ôm cánh tay bị thương, quay đầu bỏ trốn.
“Đuổi theo!” Hiên Viên Triệt khẽ quát với Đường Phong Hoa, âm thanh trầm khàn ổn định.
Đường Phong Hoa liếc nhìn bả vai hắn, cẩm bào vốn là màu trắng đã chuyển sang đen do thấm máu. Rành rành
rằng ám khí có độc. Hắn đã độc càng thêm độc.
“Mau đuổi theo, ta sẽ giúp nàng trông coi bằng hữu của nàng!” Hiên Viên Triệt vội vàng thúc giục, tâm tư hoàn
toàn không đặt trên bản thân mình, “Tên kia là đầu mối
rất quan trọng, không thể bỏ qua!”
Đường Phong Hoa ngẩng cao đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú với màu sắc quỷ dị của hắn. Nàng khẽ thở dài, bằng lòng triển khai khinh công đuổi theo.
Đợi đến khi không còn trông thấy bóng lưng của nàng, Hiên Viên Triệt mới miễn cưỡng tìm một chỗ dựa, cắn răng thật chặt, cả người đau đến mức run lẩy bẩy.