“Vô Hoan, ý của ngươi là?” Đường Phong Hoa nhỏ giọng nói, kề miệng sát tai hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã hạ độc gì?”
Đáy mắt Hoa Vô Hoan lóe sáng, giống như khen ngợi nàng. Nhưng mà, thân thể của hắn giờ đây yếu như cành liễu, nghiêng đầu gác lên vai của nàng, hết hơi hừ một tiếng: “Ngươi có thể đừng lúc nào cũng sắc sảo như thế được không?”
Đường Phong Hoa không rảnh đấu võ mồm với hắn, nhẹ nhàng chạm mạch đạo của hắn, trong lòng không khỏi lạnh toát. Nếu như không phải hắn dùng chân khí chống đỡ, e rằng đã ngất từ lâu. Nhưng mà miễn cưỡng duy trì như vậy, thì sẽ làm tiêu hao thể lực của hắn nhanh chóng hơn mà thôi.
“Vô Hoan à, ngươi ngủ một lát đi, ta sẽ cõng ngươi xuống núi.” Đường Phong Hoa muốn dìu hắn đứng lên,
lại bị hắn ngăn lại.
“Nếu bây giờ ta nhắm mắt lại, thì sẽ không bao giờ có thể tỉnh dậy.” Nửa người Hoa Vô Hoan ngả lên cả người nàng. Hơi thở có chút không thông, hắn ho khù khụ vài cái, lại nói, “Nếu ngươi có gì muốn hỏi, thì hỏi nhanh lên. Có muốn cứu hắn hay không, đều do ngươi quyết định.”
Đường Phong Hoa nhăn mày, thấy bộ dạng mệt lử không chịu nổi của hắn, lòng nàng không kiềm được thắc mắc. Nàng đỡ hắn nằm trên mặt đất, rồi mới đứng dậy đi đến trước mặt Hiên Viên Triệt.
“Vì sao ngươi lại đến Lạc Sơn?” Nàng hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Hiên Viên Triệt đứng dựa lưng vào thân cây, khép hờ đôi mắt, nhưng vẫn không nhìn nàng. Hắn trả lời nhàn nhạt: “Truy tìm tung tích của Ám Các.”
Đường Phong Hoa dõi theo hắn chăm chăm, tiếp tục hỏi:
“Ngươi muốn tiêu diệt Ám Các?”
Có lẽ ánh mắt của nàng làm hắn khó thở, hắn dứt khoát
nhắm chặt mắt, nói: “Đó là mục đích thứ nhất, thứ hai là
muốn tìm hiểu ngọn nguồn, tra một chút chuyện.”
“Những lời độc thoại của ngươi lúc nãy, là kế dụ địch?”
“Đúng.”
Sau hai ba câu đối thoại, hai người lại bắt đầu yên lặng.
Bầu không khí lạ lùng bao trùm xung quanh.
Hiên Viên Triệt đứng thẳng lưng như cây tùng thẳng tắp
hiên ngang giữa rừng. Nhưng lồng ngực hơi phập phồng, tim đập dồn dập, khiến cho sắc mặt đỏ phơn phớt thêm quỷ dị. Vết máu khô đóng vảy vẫn còn bên khóe môi của hắn, không bao lâu sau lại có một dòng máu mới trào ra, nhỏ giọt rơi trên cổ áo trắng tinh của hắn, màu sắc nổi bật gai mắt.
Đường Phong Hoa nhíu mày, nhìn kỹ hắn. Mấy ý nghĩ đen tối nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng. Hắn lúc này yếu đến độ không chịu nổi một đòn. Nếu nàng muốn lấy mạng hắn quả thực dễ như trở bàn tay. Thậm chí không cần nàng động thủ, để mặc hắn phát độc mất máu, là có thể lấy đi nửa cái mạng của hắn.
Con mắt một bên mặt của Hoa Vô Hoan he hé, nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ nhếch môi. Một cơ hội hiếm có như vậy, Phong Hoa không hỏi những chuyện đã qua, còn Hiên Viên Triệt cũng không chủ động giải thích nửa câu, hai người này việc gì cứ phải kiên cường rồi tự làm khổ bản thân như thế chứ? Mà thôi, tạo hóa trêu ngươi, có thể đây mới là kết quả hắn nên vui mới phải.
“Uẩn nhi.” Hoa Vô Hoan mở miệng nói đứt quãng, trong mắt đã có lớp sương mờ bao phủ, “Trong bình dược ta mang theo bên mình có một viên đan dược, có công hiệu giải độc bổ máu và gia tăng nguyên khí. Nuốt nó xong, hẳn là không cần lo lắng về mạng sống của ta nữa.”
Đường Phong Hoa nghe vậy, lập tức quay lại bên người hắn. Nàng nhanh tay tháo túi gấm bên hông hắn, trút ra một viên thuốc sáng bóng từ trong bình bạch ngọc.
“Đợi một chút...” Hoa Vô Hoan nhắm mắt, cố gắng mở miệng, khẽ cười nói, “Viên thuốc này, cũng có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể Hiên Viên Triệt. Bằng
không, e rằng hắn còn chưa xuống tới chân núi, đã ngã gục không ngóc đầu nổi.”
Đường Phong Hoa chần chừ, bàn tay nắm viên thuốc dừng lại giữa không trung.
“Cuối cùng có phải bạc tình tán hay không?” Nàng cúi đầu, khống chế âm lượng, cực nhỏ tiếng hỏi hắn.
Hoa Vô Hoan không trả lời, mỉm cười nhắm mắt lại, từ từ rơi vào thế giới hắc ám.
“Vô Hoan?” Đường Phong Hoa gọi hắn vài lần, không thấy hắn phản ứng. Nàng thăm dò trán hắn, làn da dưới bàn tay nàng nóng hầm hập.
“Để hắn dùng đi.” Bên kia, giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Triệt truyền đến, “Vừa rồi là chuyện hiểu lầm, ta đã lỡ tay làm hắn bị thương.”
Đường Phong Hoa nhìn lòng bàn tay của chính mình, viên thuốc màu trắng trong suốt như băng tỏa ra một mùi
hương thơm ngát. Nên cho ai viên thuốc này? Ai cần viên thuốc này hơn?
Lúc này, nàng do dự, không phải vì bản thân muốn cứu ai, mà là xem bên nào nặng bên nào nhẹ. Vô Hoan là bạn thanh mai trúc mã của nàng, đương nhiên phải cứu. Hiên Viên Triệt thân là hoàng đế Kim Triều, nếu hắn băng hà một cách không bình thường, trong nước nhất định đại
loạn. Một khi Nguyên Triều thừa cơ huy động binh mã nam tiến, chắc chắn trăm họ lầm than.
Tự đánh giá trong chốc lát, nàng cắn răng một cái. Nàng dứt khoát bẻ viên thuốc làm hai, một nửa nhét vào miệng Hoa Vô Hoan, phân nửa còn lại đưa cho Hiên Viên Triệt.
Nàng tập trung quan sát bọn hắn trong chốc lát, chân mày
của nàng càng nhíu chặt lại. Sau khi Vô Hoan uống thuốc sắc mặt trắng bệch, tiếng hít thở càng thêm yếu ớt, giống như tờ giấy mỏng manh bồng bềnh lơ lửng, càng lúc càng phiêu xa.
Mà Hiên Viên Triệt...
“Ngươi...” Nàng đứng dậy đột ngột, sải những bước dài
vọt đến trước mặt hắn. Nàng đưa tay hối hả điểm đại huyệt trước ngực của hắn.
“Không sao...” Thanh âm của Hiên Viên Triệt trầm khàn. Cổ họng không ngừng cuộn trào, một ngụm máu tươi trào ra khỏi khóe môi.
Hơn phân nửa y bào trắng của hắn đã nhuộm máu, nhìn qua vô cùng chướng mắt, khó chịu.
Càng đáng sợ hơn đó là, động mạch cổ của hắn trương phình lên, tựa như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ tan, bắn ra một lượng máu lớn dọa người.
“Thế này mà còn nói là không sao?!” Đường Phong Hoa giận dữ, nhưng lập tức đành phải dập tắt tâm tình tức tối khó hiểu của chính mình. Nàng mạnh bạo ép hắn ngồi xuống đất, “Tĩnh tâm, điều tức!”
Hiên Viên Triệt nghe lời làm theo, hít sâu thở ra, nhắm mắt ngồi điều tức.
Đường Phong Hoa đi vòng ra phía sau hắn, cũng ngồi xếp bằng, sắc mặt có chút nặng nề. Phái Phạm Thiên có một nội công độc môn, tên là Tịnh nguyên tâm pháp. Người có tu vi cao có thể trong nháy mắt tiến vào cảnh giới chốn hư không thanh tịnh, gạt bỏ tất cả những vết thương, đau đớn cùng độc tố trên người. Mặc dù không cách nào trị tận gốc ngay được, nhưng là phương pháp bảo toàn tính mạng trong lúc nguy cấp. Nhát kiếm nguy hiểm nàng trúng năm đó, cũng là dựa vào luồng chân khí thanh thuần tích trữ đã lâu trong cơ thể mới bảo vệ được sợi dây sinh mệnh mong manh cuối cùng kia.
Không có thời gian để mà do dự suy tính, Đường Phong Hoa nhắm mắt lại, đôi tay chạm nhẹ vào bờ lưng của Hiên Viên Triệt. Nội công tâm pháp từ giữa người lần lượt chuyển động, tinh thần dần dần trong suốt hư không.
Một cỗ chân khí thuần khiết mát lạnh, cuồn cuộn rót vào
cơ thể Hiên Viên Triệt không ngừng nghỉ. Tựa như ngày hè dưới ánh nắng chói chang oi bức được tắm trong
một cơn mưa, lập tức dập tắt cái nóng như thiêu như đốt
trên mặt đất.
Qua khoảng giây lát sau, mạch máu cùng gân xanh trên cổ họng trương phù đã giảm bớt. Sắc mặt Đường Phong Hoa trầm lặng, khoan thai thu tay về, điều tức hơi thở, đôi mắt trong veo mở ra.
“Thế nào?” Nàng nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Hiên Viên Triệt không trả lời, vẫn chưa hoàn hồn. Hắn
vừa rồi giống như thần trí được du ngoạn ra bên ngoài,
lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, như cơn mưa mùa xuân tươi mát, tâm trí sáng sủa vui vẻ.
Đường Phong Hoa lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán,
chỉ trong phút chốc mà nàng đã lấm tấm mồ hôi. Điều đó
có thể thấy nội công của cơ thể đã không còn như xưa.
Hôm nay nàng vận công truyền khí, chắc chắn không
lâu sau sẽ phát bệnh.
“Còn nàng, vẫn ổn chứ?”
Hiên Viên Triệt vừa vặn quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang lau mồ hôi, đáy mắt đen không kìm được nổi lên chút ưu tư, “Tịnh nguyên chân khí chỉ có tự mình tu luyện, cố gắng lấy chuyển cho người khác thì cực kỳ hại thân.”
Đường Phong Hoa bình thản lắc đầu, hạ mí mắt xuống.
Nếu không cực chẳng đã, nàng cũng không muốn để lộ cỗ chân khí này.
“Công lực của nàng hình như có giảm sút đôi chút.” Bầu
không khí lúc này rơi vào im lặng nặng nề, Hiên Viên Triệt nhất thời nghĩ đến, buột miệng nói ra.
Đường Phong Hoa bỗng quay đầu sang, dùng ánh mắt lạnh lùng lườm hắn.
Hiên Viên Triệt không nói nữa, bên khóe môi có một nụ cười như có như không.
Trước đây, trong chiến dịch Kinh Châu hiểm ác, nàng đã
bị quân địch phái người ác ý vây khốn ở một chỗ, lưng bụng chịu một kiếm. Vô số gươm kiếm bổ xuống đầu nàng. Lúc đó, Hiên Viên Triệt đột phá vòng vây vọt vào giữa ngàn quân, lấy thân thể đỡ thay nàng một nhát, máu nhuộm đỏ chiến bào. Khoảng mười người bao quanh hai người bọn họ, vừa đánh vừa lui, rút về đại bản doanh.
Vết thương đó của hắn rất nặng. Ban đêm hắn sốt cao
hôn mê, quân y không có cách nào.
Nàng năm đó trẻ tuổi khí thịnh, đã độ Tịnh nguyên chân khí cho hắn, sau đó mang quân đánh thẳng vào quân địch. Hắn hôn mê ba ngày ba đêm, nàng liền đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng đã công phá cứ điểm quan trọng Kinh Châu thành công.
Chuyện xưa như mây khói hư vô, Đường Phong Hoa lãnh đạm đứng lên, đi về phía Hoa Vô Hoan, lạnh lùng phun ra một câu với Hiên Viên Triệt: “Độc trong cơ
thể ngươi chỉ là tạm thời được áp chế, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bộc phát.”
Hiên Viên Triệt lại không lo lắng cho tình trạng của bản thân, nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng nói: “Nàng vừa mới tiêu hao nguyên khí, không nên lại độ khí lần nữa.”
Hắn quả thực rất hiểu nàng, nhìn ra nàng muốn dùng cách này để cứu Hoa Vô Hoan. Đáng tiếc, nàng cũng không cảm kích lời nhắc nhở của hắn. Nàng tự mình nâng Hoa Vô Hoan dậy, lòng bàn tay chạm vào lưng hắn ta, yên lặng vận công.
Ngay lúc này, trong rừng nổi lên một chuỗi cười khàn đặc quái dị, sát khí dày đặc đột nhiên tập kích lại đây!