Đuổi theo trong rừng rậm rạp, cũng không thấy bóng dáng tên kia. Đường Phong Hoa có lòng nhưng không còn cách nào, cũng không muốn truy tìm nữa, chợt quay trở lại.

Lúc nàng quay lại chỗ cũ trong rừng hòe, một cảnh tượng duy mỹ đập thẳng vào mắt....

Hiên Viên Triệt đang nằm ở một bên gốc cây hoa hòe, còn nam tử tóc đỏ nằm sấp trên người hắn, tư thế đặc biệt mờ ám. Từ vị trí của nàng nhìn sang, chỉ thấy cái ót của Diễm Liệt liên tục hoạt động. Một người ngửa mặt, một người cúi xuống, giống như là hắn đang mổ môi Hiên Viên Triệt...

Nàng chôn chân mọc rễ tại chỗ, đứng im trong chốc lát, cuối cùng đành lấy tay che miệng ho khan khù khụ hai tiếng.

Diễm Liệt nghe thấy, quay đầu qua đây. Môi đỏ chót ướt át, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc lạnh căm. Đường Phong Hoa nhìn hai người chăm chú, phát hiện trên môi hắn dính máu, mà vạt áo của Hiên Viên Triệt bị xé rách, lộ ra bả vai rắn chắc. Ám khí đã được nhổ ra, da thịt quanh mép vết thương chuyển sang màu đen.

“Ngươi hút máu độc giúp hắn à?” Nàng nhướn mày, như cười như không liếc mắt.

“Sao nào? Ngươi có ý kiến gì không?” Diễm Liệt khạc nhổ ra một ngụm máu thừa, khó chịu nói: “Bằng không
thì ngươi tới hút ra?”

“Không dám cướp công của ngươi, mình ngươi là được rồi.” Đường Phong Hoa chắp tay vái hắn, cười khanh khách rồi nói, “Ngươi không sợ nhiễm độc tố còn sót lại, nhưng mà ta rất sợ.”

Diễm Liệt lườm nàng một cái, không thèm đếm xỉa đến nàng. Hắn xoay người ngắt nhân trung của Hiên Viên Triệt, gọi: “Tỉnh, tỉnh dậy! Người trúng độc không thể ngủ mê! Chịu đựng đi! Ta sẽ mang ngươi xuống núi!”

“Người trúng độc không thể ngủ mê?” Đường Phong Hoa thì thào tự nói, nghĩ có chút buồn cười. Hắn ta đang sợ Hiên Viên Triệt ngủ một giấc không tỉnh dậy ư?

Nàng thu lại nụ cười, đang định đến chỗ Hoa Vô Hoan,
lại nghe Hiên Viên Triệt thì thầm mơ hồ không rõ: “Phong Hoa... Phong Hoa...”

Bước chân vừa mới nhấc lên không khỏi dừng lại, nàng ngưng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt cương nghị như được chạm trổ từng nét, bị bao phủ bởi một màn chết chóc. Lúc này hắn so với khi bị trúng độc của Vô Hoan thì càng thêm đáng sợ.

“Phong Hoa...” Hắn vẫn đang vô ý thức mà lẩm bẩm, giọng nói yếu xìu nhưng chân thành khẩn thiết, “Ta trở lại tìm nàng, nàng lại không ở đó... Nhát kiếm đâm lệch đó, nàng sẽ không chết. Vì sao, vì sao...”

Đường Phong Hoa trầm mặc nhìn hắn. Vì sao? Nàng cũng muốn biết vì sao. Nhát kiếm kia tại sao đâm lệch? Nó đâm vào chính giữa trái tim nàng, không lệch một li.
Khiến nàng đặt một chân vào quỷ môn quan, khiến nàng
mất đi một đứa con chưa kịp chào đời!

“Cái gì đâm lệch?” Diễm Liệt hiếu kỳ cúi đầu xuống, lắng tai nghe ngóng, “Chẳng lẽ năm đó ngươi lén hạ thủ
lưu tình?”

“Là ai đã phóng hỏa... Là ai không cho ta gặp lại nàng...”
Hiên Viên Triệt không ngừng mở miệng nói mớ, “Có phải bởi vì nàng hận ta, không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa sao...”

Đường Phong Hoa nhíu mày, cái tật nói mê lúc bị thương của hắn vẫn chưa bỏ được. Năm đó người nào phóng hỏa, đến nay vẫn là ẩn số. Bình tĩnh mà xem xét ngọn ngành, nàng không tin Hiên Viên Triệt ác độc đến mức đó, huống hồ hắn cũng không cần thiết phải thiêu hủy không để lại vết tích.

“Tỉnh dậy đi! Đừng nói mớ nữa!” Diễm Liệt không quen
nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của hắn, cố gắng vỗ mặt hắn,
tức giận quát, “Muốn tâm sự thì chờ tỉnh lại hãy làm! Lão tử không muốn nghe!”

Bị vỗ mạnh vài cái, trái lại Hiên Viên Triệt thực sự yếu ớt tỉnh dậy, ánh mắt mù sương nhìn về phía Đường Phong Hoa. Tựa như xuất phát từ bản năng, hắn vươn tay...

Đường Phong Hoa nhìn chằm chặp bàn tay to dày kia, có chút thất thần. Mặc dù trong tình trạng không tỉnh táo như vậy, hắn cũng cho rằng nàng chính là “nàng”?

“Phong Hoa...” Trong mông lung trông thấy nàng vẫn đứng yên bất động, hắn bất mãn ngang ngạnh nói, “Sao nàng không qua đây?”

Tính khí trẻ con như vậy, không phòng vệ như thế, quyết không phải là bộ dáng mà Hiên Viên Triệt vẫn bày ra hàng ngày.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng chậm rãi đến gần, nhẹ
nhàng đặt tay vào lòng bàn tay của hắn.

Hắn hài lòng nhếch môi cười, kéo tay nàng, đem mặt dán lên hõm vai nàng, thỏa mãn nhắm mắt: “Nàng trở về chăm sóc ta, bồi ta ngủ một lát đó...”

Trong lời nói cũng không có ý tứ kiều diễm, quả thực hắn chỉ muốn ngủ, vừa nhắm mắt đã rơi vào mê man.

Đường Phong Hoa rút tay ra, trong ý thức mơ hồ hắn túm chặt lại, siết chặt đặt bên cạnh mặt.

Diễm Liệt đứng một bên, thấy thế hừ lạnh, không tình
không nguyện nói: “Ngươi phụ trách cõng hắn xuống núi, ta sẽ cõng vị Hoa công tử kia.”

Đường Phong Hoa giơ tay còn lại lên, định dùng vũ lực
để gạt cánh tay vướng víu kia, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Nàng bất đắc dĩ thở dài, rồi kéo hắn đặt lên lưng nàng.

“Lưng ngựa xóc nảy, bệ hạ phải làm phiền ngươi rồi.” Diễm Liệt vác Hoa Vô Hoan nhảy lên ngựa, vừa vung roi vừa quát: “Đi!” Gót sắt giương cao, hắn liền chạy mất dạng như thế đó.

Đường Phong Hoa cắn răng trừng mắt trông theo hướng
bụi mù cuồn cuộn, tức giận rủa lớn: “Diễm Liệt chết tiệt!” Vì không để cho Hiên Viên Triệt bị lắc lư, ấy vậy mà hắn ta ngang nhiên cưỡi ngựa của Hiên Viên Triệt đi mất! Nàng nghĩ con ngựa nàng buộc ở chân núi chắc cũng không thể may mắn tránh khỏi bị dẫn đi. Hắn rõ ràng là muốn ép nàng vận khinh công bay một mạch về mà!

“Ngươi thực sự tốt số thật!” Nàng xoay mặt liếc Hiên Viên Triệt đang hôn mê, vừa đi vừa nói thầm: “Diễm Liệt đối với ngươi tình thâm thắm thiết, ngày càng yêu quý bảo vệ, chỉ tiếc hắn không phải là nữ nhân.”

“Không cần Diễm Liệt đâu...” Hiên Viên Triệt nằm úp trên lưng nàng, coi như cũng nghe được đôi ba câu, giọng nói mong manh vẫn kháng cự: “Cần Phong Hoa cơ...”

Đường Phong Hoa lắc đầu, không biết nên cười hay nên
khóc đây. Cái con người xưa nay sắt đá cương nghị, nay
lại biến thành đứa trẻ như Bách nhi vậy. Phải chăng thói quen thích làm nũng của Bách nhi là di truyền từ hắn?

Trong khu rừng thanh tịnh và tươi đẹp, nàng đi không
nhanh, vì sợ bệnh tim tái phát. Sau nửa canh giờ mới đến chân núi, không ngờ thấy một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

“Lên đi!” Diễm Liệt ngồi ở đầu xe, phất tay vẫy gọi, “Ta bay xuống núi mua một chiếc xe ngựa, ngươi nhanh tay nhanh chân giùm chút đi!”

Đường Phong Hoa lẳng lặng lên xe, thấy Vô Hoan đã ở
trong thùng xe, trong lòng thả lỏng hơn. Nàng buông Hiên Viên Triệt xuống, rồi ngồi dựa vào vách xe.

Hoa Vô Hoan hôn mê rất im lặng, còn Hiên Viên Triệt lại vô cùng không an phận. Hai tay tự động lần mò thắt lưng của nàng, đem đầu gối lên trên đùi của nàng.

Sắc mặt hai người họ đều cực xấu, Hoa Vô Hoan tái
nhợt gầy yếu. Sắc mặt Hiên Viên Triệt đã biến thành
màu đen, trán nhíu chặt, vẻ đau đớn khó nén nhịn.

“Đau quá...” Hiên Viên Triệt co người lại, đại khái là độc tố chạy tán loạn, đau đớn toàn thân.

Cơn đau từ từ nặng hơn, hắn ngọ nguậy giãy giụa. Đường
Phong Hoa bị hắn liên đới ôm chặt thắt lưng, xiêu vẹo rồi ngã nhào xuống, vừa vặn nằm trên người hắn.

Hắn không đẩy ra, mà còn ôm nàng sát rạt, giống như muốn gắng sức khảm sâu vào cơ thể hắn, hoặc như là dùng cái ôm chặt này để chống lại đau đớn đang tàn phá lục phủ ngũ tạng của hắn.

Ôm cơ thể mềm mại thơm ngát trong lòng, kích thích một loại độc khác trong cơ thể hắn, chỉ chốc lát sau liền phun ra một ngụm máu, cơ thể nóng ran.

Xuất phát từ bản năng nguyên thủy nhất, hắn tích cực tìm kiếm chỗ mát lạnh. Bàn tay sờ mó lung tung, cuối cùng kề gương mặt hắn vào gương mặt của nàng, sau đó chậm rãi in môi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play