Máu chảy tí tách, bắn thành những chấm nhỏ trên bãi cỏ,
giống như ngọn cỏ lập tức nở ra những đóa hoa dại diễm lệ.

Đường Phong Hoa chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, không hề
nói một câu với Hiên Viên Triệt. Nàng đi thẳng đến chỗ Hoa Vô Hoan, ra tay điểm huyệt cầm máu cho hắn.

Không nói một lời, nàng lại đứng lên. Dáng người uyển chuyển như một mũi tên rời cung bay vút ra xa, thả người lướt thẳng về hướng Bắc.

Tầng tầng lớp lớp cành lá xanh tươi, nhưng vẫn mơ hồ thấy được phía trước có một bóng người. Nhìn qua người đó lướt êm nhẹ nhàng, nhưng tốc độ dưới chân cực nhanh,
khinh công có thể nói đều là cao thủ hạng nhất có thể sánh với nhau.

Đường Phong Hoa nhếch khóe môi, đôi mắt sáng phóng ra tia sáng bức bách. Chân nàng đạp trên những phiến lá, một mạch đuổi theo.

“Vú nuôi!” Đường Phong Hoa đột nhiên vận nội lực hét lớn từ khoảng cách hơn mười cây đại thụ, “Xin dừng bước.”

Cơ thể nở nang nhất thời chững một nhịp, nhưng vẫn không quay đầu lại, lao ra khỏi rừng hòe về phía chân núi.

Đường Phong Hoa không bỏ cuộc, dần dần rút ngắn cự ly,
lại dịu dàng lên tiếng: “Vú nuôi, ta là Phong Hoa!”

Người nọ bỗng chốc dừng bước, hung dữ quay người lại, cả giận quát: “Ngươi có thể đuổi theo, xem như ngươi có năng lực! Không cần dùng chiêu này đâu, Phong Hoa đã sớm luân hồi đầu thai kiếp khác rồi!”

Đường Phong Hoa cũng ngừng bước, không hề tới gần. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn bà, mở miệng nói: “Năm ta ba tuổi, ta bướng bỉnh ham chơi, trượt chân rơi vào trong hồ sen suýt nữa đã chết chìm. Là vú nuôi đã phát hiện kịp thời, mới cứu được cái mạng bé nhỏ của ta.”

Người phụ nữ kia mơ hồ chấn động, trợn trừng mắt nhìn nàng.

“Năm ta năm tuổi, cha ta đã đưa ta đến Phạm Sơn bái sư.
Vú quyến luyến không nỡ, một đường len lén đi theo, mãi đến núi Phạm Sơn vẫn không chịu quay về.” Đường
Phong Hoa thấp giọng thở dài, dịu hiền nói: “Vú nuôi, ta vẫn còn nhớ rõ nhưng vú đã quên rồi sao?”

“Ngươi...” Ánh mắt người phụ nữ di động từng tấc da
thịt trên mặt nàng, giống như đang tìm vết tích dịch dung, nhưng cuối cùng chỉ thấy đường nét và ngũ quan không gì quen thuộc hơn này.

“Phong Hoa... Ngươi thật sự là Phong Hoa!” Cơ thể mập mạp bổ nhào qua, ôm cổ Đường Phong Hoa. Trong ánh mắt bà ta ươm ướm nước mắt, vui buồn lẫn lộn. Bà không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Ngươi không chết! Thật tốt quá! Ngươi không có chết!”

Đường Phong Hoa vỗ nhẹ lưng của bà, trăm mối cảm
xúc ngổn ngang trong lòng. Nếu như tin tức bọn Mạch
Sâm nắm được không sai, vậy thì, chuyện hồi đó vú nuôi có tham dự vào hay không?

Bà khóc rấm rứt một lúc lâu, rồi cố gắng lấy lại sự bình tĩnh hỏi nàng: “Phong Hoa, năm xưa làm sao ngươi trốn được kiếp nạn đó?”

Đường Phong Hoa lắc đầu, hỏi ngược lại: “Bảy năm trước, cha ta có muốn đẩy ta vào chỗ chết hay không? Ám Các hiện nay đang ẩn náu ở nơi nào?”

Người phụ nữ đó giật mình, vô ý thức lùi về sau hai bước.

“Không thể nói?” Đường Phong Hoa mỉm cười cay đắng, lại nói: “Ta đây là đứa con gái bất hiếu phản bội gia môn, đúng là nên giết chết. Chỉ có điều, cha muốn trừng trị ta nghiêm khắc cũng được thôi. Nhưng người cấu kết với người ngoài thêu dệt nên một tấm lưới mưu mô chặt chẽ để giết ta, khiến ta không kịp trở tay. Thật quá độc ác!”

Người đàn bà đó mím chặt môi, đáy mắt xẹt qua nét bi ai.

“Chiến dịch Kim Lăng năm đó, trong vòng chưa đầy mười ngày, quân Hiên Viên liên tiếp bại trận, quân Kiền Triều dụng binh như thần.” Đường Phong Hoa ngước mắt trông về nơi xa, xuyên qua đám mây nhẹ nhàng phiêu bồng ở xa xa như thấy được cảnh chiến tranh khói
lửa bảy năm về trước. “Lúc đó, ta đã bắt đầu hoài nghi
trong quân Hiên Viên có nội gián, nhưng chưa kịp điều
tra rõ, đã bị người ta cắn ngược lại một miếng. Người đứng phía sau nắm bắt thời cơ thật tài tình. Năm mươi
ngàn binh sĩ chết trận, quân Hiên Viên buộc phải liên tục lùi lại mấy ngày, vừa đóng quân chỉnh đốn lại hàng ngũ, thì tung ra những chứng cứ đó.”

Lòng quân đau thương đương nhiên sẽ phẫn nộ, tinh thần trỗi dậy mạnh mẽ, nàng và Hiên Viên Triệt cũng không có thời gian để suy xét cẩn thận. Màn đêm vừa buông xuống thì nàng đã bị bắt nhốt. Nếu không phải đột nhiên có linh tính không hay khiến nàng viết một bức thư trước đó một ngày, thì e rằng ngay cả “Di thư” cũng không có cơ hội lưu lại.

“Phong Hoa...” Người phụ nữ đó cuối cùng cũng thấp
giọng nói ra, mang trong đó là vẻ xót xa, “Ý định ban đầu của cha ngươi vốn không phải là như vậy...”

“Ha!” Đường Phong Hoa bật cười một tiếng ngắn ngủi, “Vú nuôi, quả nhiên vú biết.”

“Đúng, vú biết.” Người phụ nữ giương mắt, nhìn thẳng
nàng, nhẹ nhàng nói: “Thân là người của Ám Các, vú phải phục tùng mệnh lệnh của Các chủ, không thể tự ý tiết lộ tin tức cho ngươi.”

“Vú nuôi, ta cũng không trách vú.” Đường Phong Hoa nhắm mắt, sau khi mở mắt thì ánh mắt đã nguội lạnh hờ hững, “Ta chỉ muốn biết phụ thân bây giờ đang ở đâu. Nếu vú bằng lòng nói cho ta biết, ta vô cùng cảm kích. Nếu vú không muốn nói, ta cũng hiểu.”

“Vú không thể nói.” Người phụ nữ chầm chậm lắc đầu, khóe môi hiện nụ cười khổ sở, “Nhưng mà ngươi yên
tâm, vú sẽ không nói cho Các chủ biết ngươi vẫn còn sống.”

Đường Phong Hoa im lặng đứng yên, không lên tiếng cũng không bức bách. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần
như không có chút biểu cảm nào.

Người phụ nữ xoay người, bước chân có chút nặng nề. Bà bước từng bước xuống núi, thấp giọng nói: “Phong Hoa, vú nuôi xin lỗi ngươi. Sau này, ngươi phải tự bảo
trọng, hãy sống thật tốt.”

Bà đi đến một chỗ trên vách núi dựng đứng, bỗng dừng
bước và quay đầu nhìn lại, yêu thương mỉm cười với nàng: “Mẫu năm nay vú ăn không ngon ngủ không yên.
Hôm nay, nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, vú không còn gì lo lắng nữa. Những quần áo và vật dụng của ngươi khi còn bé, vú đều đặt ở nhà cũ, khi nào ngươi rảnh rỗi thì ghé lại xem đi.”

Cơn gió cuốn qua, khiến lời nói điềm đạm của bà tiếng lớn tiếng nhỏ vang dội, giống như tờ giấy mỏng cắt gió.

Gió thổi qua mọi ngõ ngách, khe núi, rồi gom lại không trọn vẹn.

Đường Phong Hoa trong lòng lay động, cảm thấy chẳng lành. Nàng vừa định tiến tới đã thấy người phụ nữ đó đột nhiên thả người phi thẳng xuống vách núi!

Sườn núi này không sâu, nhưng bên dưới có lẽ là mỏm
đá chót vót. Chỉ nghe thấy tiếng “Phịch phịch” đáng sợ
vang lên, cơ thể rơi xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi, chân tay sứt mẻ.

Lại một trận gió lạnh căm nữa quét qua, Đường Phong
Hoa siết chặt tay, lạnh toát cả người, không đè nén được
rung động. Chiếc váy trắng ngày hè bay phần phật trong
gió, phủ gần hết người nàng như muốn kéo nàng lắc lư ngã xuống chân núi.

Chẳng biết nàng đã ngây ngốc đứng đó bao lâu, đột ngột có một bàn tay ấm áp ôm thắt lưng của nàng, ra sức lôi nàng ngã lăn đến chỗ an toàn trên vách núi.

“Nàng làm sao vậy hả?” Người đến chính là Hiên Viên Triệt đang bị trúng độc. Đôi mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, sắc mặt ửng đỏ dị thường, lo âu nhìn nàng chằm chặp. Trong chớp mắt mới vừa rồi đây, xa xa nhìn lại, hắn hoảng hốt tưởng rằng nàng định cuốn theo gió. Trái tim hắn đập thình thích, đau đớn khó hiểu trong nháy mắt đã xâm chiếm toàn thân.

Chỉ là khoảnh khắc động tâm, cổ họng hắn lại trỗi dậy
mùi tanh, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, muốn phun ra ngay. Hắn cố gắng đè xuống, khàn giọng nói tiếp: “Đừng làm chuyện điên rồ!”

Đường Phong Hoa từ từ hoàn hồn, vẻ đau thương trong đáy mắt dần tan đi, lãnh đạm trả lời: “Ai muốn làm chuyện điên rồ?”

Tách khỏi tay hắn, nàng đi về phía rừng hòe.

Hiên Viên Triệt chỉ chần chừ trong giây lát, cất bước đuổi theo. Một ngụm máu không đè nén được, im hơi lặng tiếng trào ra bên khóe môi.

Trong rừng rậm, Hoa Vô Hoan vẫn nằm yên trên mặt đất. Khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt.

“Vô Hoan.” Đường Phong Hoa đỡ hắn ngồi dựa vào gốc cây, dịu dàng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Trên người có mang theo thuốc không?”

Hàng mi dài đen của Hoa Vô Hoan giật giật, mở mắt ra, kiệt sức nhưng vẫn cố hé môi: “Không chết được đâu! Chỉ là tạm thời không động đậy được, ngươi cõng ta xuống núi đi.” 

“Được, ta cũng ngươi xuống núi.” Đường Phong Hoa thẳng thắn đồng ý. Mặc dù hắn cố gắng thể hiện bản thân vẫn ổn, nhưng trên thực tế vết thương rất nặng, khó đảm bảo không ảnh hưởng đến tính mạng.

“Ngươi không để ý đến sống chết của hắn sao?” Hoa Vô
Hoan đưa mắt nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt đang dựa lưng vào cây hòe phía đối diện.

“Không phải ngươi nói bạc tình tán không có thuốc giải
sao?” Ngữ khí Đường Phong Hoa lãnh đạm, cũng không hề quay đầu nhìn người kia.

Hoa Vô Hoan cong bờ môi cũng đã trắng tái, tựa như vô ý hỏi một câu: “Nếu như, ta và hắn chỉ có một người có
thể sống sót, ngươi sẽ cứu ai?”

Sóng mắt Đường Phong Hoa dao động, dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Hoa Vô Hoan, những lời hắn nói vào thời điểm này không phải là nói đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play