Lạc Sơn cách Tô Thành không quá xa, thúc ngựa phi như tên bắn giữa đêm giữa hôm cũng đến được đó. Tia nắng ban mai vừa lóe sáng phía chân trời đằng Đông. Đường Phong Hoa liền đi thẳng vào thâm sơn rừng rậm. Thân váy trắng lướt trong gió như con thoi đến thẳng cây hòe tươi tốt trong rừng.

Thời gian đã vùi lấp những vết tích ngày xưa. Chim trong rừng rậm cùng cất cao tiếng hót. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá xua tan sương mù, làm cho khu rừng bừng bừng sức sống.

Nàng khi đó đã đứng dưới cái câu nào? Hiên Viên Triệt từ hướng nào ép sát nàng từng bước? Cuối cùng cũng không tìm thấy dấu vết nữa.

Đạp lên lá cây bay lượn trên không trọn một vòng, Đường Phong Hoa ngồi trên một nhánh cây cứng cáp của
cây hòe cổ thụ, nheo mắt bao quát phía dưới. Nếu Cầm Cô thường xuyên đến nơi này, chỉ thuần túy là để bái tế nàng, hay là thẹn với lòng mất ăn mất ngủ?

Con đường nhỏ trên sườn núi chợt có tiếng vó ngựa truyền đến. Đường Phong Hoa xê dịch cơ thể, ẩn náu
sau những tán lá, lặng yên nín thở.

Áo trắng ngựa đen, chân đạp trên những cánh hoa rơi, vung dây cương xé gió xông thẳng vào rừng hòe rậm rạp.

Đường Phong Hoa im lặng quan sát, đôi mắt híp lại, tỏa ra tia sáng lạnh căm. Hắn tự mình đến đây, hơn nữa còn mặc quần áo trắng ít thấy...

Tiện tay cột ngựa vào thân cây, Hiên Viên Triệt bình thản sải bước đều đều đi đến bãi đất trống nhỏ. Như một
người rất thuộc đường, hắn dừng trước cụm đất trụi lủi không có một ngọn cỏ. Hắn dùng huyền băng đào đất, đào ra một hộp gỗ lim. Hắn lấy thứ gì đó bên trong, rồi lại chôn chiếc hộp xuống.

Đường Phong Hoa chú ý nhất cử nhất động của hắn, lòng hơi trĩu nặng.

Hiên Viên Triệt cất thứ gì đó trên tay vào chiếc túi trong quần áo, tự tâm sự với chỏm đất kia: “Phong Hoa, sau khi nàng chết lại bị người ta đốt thi thể, ta vẫn muốn tìm ra hung thủ phóng hỏa, đáng tiếc đến nay ta vẫn không tìm ra được.”

“Mặc dù chính tay ta đã giết nàng, nhưng đó không phải là nguyện vọng của ta. Chỉ trách nàng quá mạnh mẽ lại ngang ngược, ép ta lập lời thề ‘Lục cung vô phi’.”

“Năm đó, quân ta đã tới gần Kim Lăng, đế vị gần như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Ngàn dặm giang sơn và mỹ nhân thiên hạ, tất cả đều là chiến lợi phẩm của ta, Nhưng hết lần này đến lần khác, sự tồn tại của nàng phá hủy phần thưởng ngọt ngào này.”

“Thực ra ta cũng không nghi ngờ nàng, chỉ là không muốn nàng trở thành chướng ngại vật của ta.”

***

Giọng nói trầm thấp, cực kỳ lạnh giá. Từng chữ từng chữ
một như gõ nhát búa lên chiếc đinh đâm vào trái tim Đường Phong Hoa, càng lúc càng lún sâu, đau đớn khôn nguôi.

Con ngươi đen kịt của nàng chậm rãi co rút lại, nhưng rất nhanh đã đè nén được nỗi buồn cuồn cuộn xuống, nhẹ nhàng nhếch môi cười trào phúng. Nàng đã không cách
nào phân biệt được hắn có đang diễn trò hay không, ngay cả cha ruột còn có thể đâm sau lưng nàng một đao, huống hồ là hắn?

Âm thanh trầm lắng xa xôi vẫn đang tiếp tục, không ngừng thổ lộ những lời tự bạch vô tình, toàn những câu
tàn nhẫn.

Cách đó không xa, một loạt cành lá va vào nhau xào xạc.
Mắt đen của Hiên Viên Triệt phát ra mũi nhọn. Hắn lấy từ trong túi thứ gì đó, dùng lực bẻ gãy thành hai đoạn, âm thanh giòn tan.

“Phong Hoa, đây là cây lược gỗ nàng để lại, hôm nay ta bẻ gãy nó, tức là không muốn nàng tiếp tục quấy nhiễu
cuộc sống của ta nữa. Ta nên bắt đầu cuộc sống mới, nạp phi phong hậu, hưởng thụ địa vị đế vương. Xin nàng đừng đi vào giấc mơ của ta nữa.”

Lạnh lùng tuyệt tình như vậy, tựa như khiến cho ông trời cũng nổi giận. Bỗng nhiên một tiếng “Rầm” cực lớn vang lên, một gốc cây đại thụ cao lớn ầm ầm ngã xuống, khiến mặt đất mơ hồ rung chuyển.

Hiên Viên Triệt nhếch môi cười không thành tiếng, lắng nghe tiếng gió khác thường đang ập đến sau lưng. Hắn
phi thân lên cao ngay tại chỗ, thanh gươm huyền băng được rút ra khỏi vỏ, xuất một vòng khí lạnh.

Người tập kích không cầm vũ khí, bỗng nhiên bay vút đến, hai tay múa may rải bột phấn đầy trời.

Hiên Viên Triệt nín thở, cấp tốc lui về sau. Kiếm huyền băng lúc này rời tay, mũi kiếm sắc bén bay vèo vèo nhanh như điện tấn công người vừa đến!

“Phập”...

Tiếng kim loại đâm vào da thịt rất nhỏ vang lên, nhưng trong rừng rậm ít người này lại đặc biệt rõ ràng.

Máu nhuộm áo tím, kiếm chọc thủng xương bả vai. Người bị thương lại thấp giọng cười sằng sặc, có chút vui sướng mở miệng: “Hiên Viên Triệt, ngày chết của ngươi đã gần kề!”

Sắc mặt Hiên Viên Triệt ảm đạm, trên bờ môi mỏng hiện lên sắc đỏ quái dị. Hắn dày công bố trí, Diễm Liệt mai phục ở một cửa vào khác của Lạc Sơn, dùng ám hiệu truyền âm báo cho hắn biết nhân vật mục tiêu đã lên núi.

Lúc nãy, hắn chỉ đợi người nọ hiện thân là có thể tóm gọn. Chẳng thể ngờ, có người còn thiếu kiên nhẫn hơn so với Cầm Cô kia, nửa đường nhảy ra đánh nhau, phá tan ván cờ của hắn.

Máu tươi như cánh hoa anh đào, từng chút rơi trên mặt đất. Hoa Vô Hoan rống một tiếng, cắn răng rút kiếm huyền băng ra, đau đớn kêu rên không ngừng. Sắc mặt
hắn đã trắng bệch, nhưng ngữ khí vẫn quá sức vui vẻ:
“Bạc tình tán dùng trên người ngươi cực kỳ thích hợp! Chỗ này để mai táng cũng rất thích hợp với ngươi, nhanh đem quan tài tới đây đi!”

Hiên Viên Triệt từ đầu đến cuối vẫn nín thở không nói.

Nhưng những hạt bụi phấn bay đầy trong không khí, nhẹ nhàng bám trên tóc, mặt, lỗ tai, mu bàn tay... của hắn.

Hễ là da thịt lộ ra bên ngoài đều nổi lên một lớp sắc đỏ
khác thường, giống như người sau khi uống rượu.

Hoa Vô Hoan lảo đảo hai bước, vô lực ngã nhào. Hắn cũng không cố gắng đứng dậy, mà nằm dài trên mặt đất, miệng vẫn trào phúng cười nói: “Hiên Viên Triệt, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, bạc hình tán này hơn mười năm cũng khó mà điều chế ra nửa bình, hôm nay toàn bộ đều dùng trên người ngươi rồi.”

Hiên Viên Triệt vẫn đứng vững như đá tảng, tà áo trắng phất phơ theo gió, yên ắng mà hiu quạnh. Bạc tình tán, hắn đã từng nghe nói. Nhiều năm trước trên giang hồ lưu truyền rộng rãi một câu chuyện, có một nữ tử xinh đẹp với y thuật cao thâm, phiêu bạt khắp chân trời góc bể hành y cứu người, song song đó cũng hại người. Nàng ta luôn chọn những tên đàn ông phụ tình mà ra tay. Bạc tình tán như những bông liễu vừa tung ra, liền khiến nam nhân sống không bằng chết.

Ý nghĩa như tên gọi, người bị trúng loại độc này suốt đời chỉ có thể không có tính phụ bạc. Nếu như động tình hoặc ham muốn thì huyết mạch sẽ lập tức phun trào, kinh mạch đập không ngừng, thổ huyết không ngừng. Nếu dục vọng càng nặng thì độc phát càng mãnh liệt, nếu không có cách nào tự khống chế làm nguội đi, thì sau cùng sẽ ói hết máu mà chết.

Từng có người không tin, sau khi trúng độc còn có hành vi phóng đãng, kết quả đã ói máu chết ngay trên giường của tình nhân. Cũng có người sau đó xuất gia đi tu, nhưng có một lần nghĩ đến việc âu yếm với tiểu thiếp, chết ngay trên đệm hương bồ trước bàn Phật.

“A, được rồi...” Hoa Vô Hoan một mặt điểm huyệt cầm máu của chính mình, mặt khác yếu ới nói: “Bạc tình tán không có thuốc giải, nếu bây giờ ngươi muốn đánh chết ta, đại khái cũng có thể động thủ.”

Hiên Viên Triệt không để ý đến hắn, hơi ngẩng đầu lên
liền thấy một bóng trắng đang lướt nhẹ đến đây, giống như đóa hoa mộc lan trong sơn cốc âm u thướt tha giáng xuống.

Đôi mắt sáng lạnh như tuyết in thẳng vào mắt hắn, cổ họng hắn nóng lên, một ngụm máu tươi trào dâng và phun ra ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play