Lần thứ hai đến thuyền đá, Đường Phong Hoa vẫn nằm nghiêng trên giường như cũ. Nhưng mà lúc này không có những thiếu niên khác ở đây, chỉ có Mạch Sâm yên lặng dâng lên một chén trà xanh.
“Ngươi chờ ta?” Đường Phong Hoa nằm biếng nhác, nửa khép nửa mở hờ mắt. Mái tóc đen dài như thác nước buông xuống theo đường cong cơ thể, thần thái xinh đẹp mê người.
“Không phải Phong cô nương muốn Mạch Sâm hầu hạ một đêm sao?” Chàng trai trẻ khiêm tốn đứng hầu ở một bên, đôi mắt trong veo nhẹ nhàng rủ mí xuống, giấu đi sự rung động nơi đáy mắt.
“Đúng, ta xém quên mất.” Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhàn hạ, “Ngươi định hầu hạ ta một đêm này như thế nào?”
Chàng trai khom người nhích gần đến khuôn mặt đẹp mê hồn của nàng, mỉm cười nói: “Phong cô nương muốn làm gì, Mạch Sâm đều theo đến cùng.”
Hơi thở âm ấm của hắn phả lên mặt nàng, mang theo mùi
hương hoa quế nhàn nhạt, thanh mát nhưng ấm lòng.
Nụ cười của Đường Phong Hoa càng sâu hơn, trong lòng rùng mình, cảnh giác nín thở.
Chàng trai lui lại, tao nhã đứng thẳng dậy, nói: “Phong cô nương chớ sợ, mùi hương này tỏa ra từ cánh hoa trong túi thơm, không có độc tính.”
Đường Phong Hoa chỉ cười không nói. Thiếu niên này tâm tư nhạy cảm lại chu đáo cẩn thận, nội lực khó có thể
đánh giá được. Ngày nào đó hắn đặt chân vào giang hồ, chắc chắn sẽ trở thành một đại nhân vật mới làm mưa làm gió.
Không khí đang chìm vào im lặng, thì một bóng mờ màu
tím nhạt nhưng vẫn lộng lẫy chói mắt vút qua cửa thuyền, im hơi lặng tiếng bay vào bên trong, tựa như một hồn ma lang thang.
“Vô Hoan?” Đường Phong Hoa có chút kinh ngạc. Vô Hoan rất ít khi khoe khoang tuyệt đỉnh khinh công của mình, hôm nay hắn bị làm sao vậy?
“Phong Hoa, ngươi còn nhớ tết Trung Thu năm ta mười
bảy hay không?” Hoa Vô Hoan không kiêng cữ Mạch Sâm đang ở đây, ngồi ở bên mép giường, trầm giọng hỏi.
“Có.” Đường Phong Hoa ngồi dậy, gật đầu.
“Năm ấy, sư phụ ngươi bế quan tu luyện, ta suôn sẻ lẻn xuống trước sơn động lão bế quan. Ta đốt lửa độc chuẩn bị hun khói giết lão.” Tốc độ nói của Hoa Vô Hoan đều
đều, chỉ là sắc mặt có chút u ám, “Chỉ thiếu vài giây nữa thôi, ta đã thành công rồi. Nhưng mà vào thời khắc mấu chốt, sư phụ ngươi đã phá cửa thoát ra, không nói nhiều lời liền điểm huyệt của ta, rồi ném ta vào bên trong sơn động. Lão nghênh ngang một mình rời khỏi, để mặc khí độc lan rộng, xâm nhập vào phổi của ta.”
“Tất cả đã qua rồi.” Đường Phong Hoa vỗ vỗ vai hắn,
giọng nói nhu hòa.
Trên thực tế, nàng nhớ rõ mọi chuyện không quên chi tiết nào. Đó là Trung Thu cuối cùng nàng còn sống ở núi Phạm Sơn, vẫn không thấy Vô Hoan xuất hiện, còn cho rằng hắn sẽ không tới.
Sau đó lại nghe các sư huynh đệ lén tán gẫu với nhau, nàng mới biết Vô Hoan vẫn xuất hiện như cũ, vẫn đánh lén thất bại như cũ. Thế nhưng, sư phụ không hề thả hắn đi như trước đây, quyết tâm muốn hắn gieo gió ắt phải gặt bão.
Lúc nàng lặng lẽ tìm đến sơn động thì Vô Hoan đã mất hết ý thức, nằm bẹp trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn đã
xanh tím bất thường. Hơi thở dồn dập đứt quãng, bất cứ lúc nào cũng có thể hít thở không thông rồi đau khổ chết
đi.
Nàng không biết giải độc, buộc lòng phải chữa ngựa chết thành ngựa què. Nàng lục tìm tất cả các bình thuốc trên người hắn, tùy tiện mở nắp nhét vào miệng cho hắn uống. Hắn sùi bọt mép nguyên cả đêm, cả người co quắp. Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
“Đường Phong Hoa, ngươi là đồ nữ nhân ác độc, còn muốn hạ độc ta!” Đây là câu nói đầu tiên sau khi tỉnh dậy của hắn. Thanh âm yếu ớt, thần sắc xơ xác, nhưng đủ để
khiến nàng thoáng chốc buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
Hoa Vô Hoan cũng nhớ đến đoạn ký ức kia, mỉm cười với Đường Phong Hoa. Hắn lại mở miệng nói: “Phong Hoa, hôm nay ta nhắc lại chuyện cũ, không vì mục đích xấu xa nào. Ta chỉ thầm muốn ngươi biết rằng, quan hệ
huyết thống máu mủ ruột thịt chưa hẳn đáng tin cậy, có một số người tính tình ác nghiệt, không đáng kính mến.”
Lòng Đường Phong Hoa mơ hồ run rẩy, nhận thấy một dự cảm không lành đang trỗi dậy.
Hoa Vô Hoan khẽ thở dài, không đành lòng nói câu tiếp
theo.
“Phong cô nương.” Mạch Sâm liếc nhìn Hoa Vô Hoan, dịu giọng nói chen vào, từ từ lên tiếng: “Hoa công tử phái chúng tôi điều tra rất nhiều năm, cuối cùng cũng nắm được một ít tin tức.”
Đường Phong Hoa phút chốc ngẩng đầu, lặng im nhìn
chàng thiếu niên hiền hòa như ngọc thạch.
“Bảy năm trước, bức thư dùng bồ câu đưa tin đã dồn Phong cô nương vào chỗ chết kia, xuất hiện từ tay của phụ thân người.” Thiếu niên bình thản tường thuật, “Các
chủ Ám Các rất am hiểu mô phòng bút tích của người khác, cũng rất giỏi bịa đặt chứng cứ hãm hại người. Ấn tỳ [1] Kiền Triều trên bức mật hàm kia, vô cùng chuẩn xác, quyết không phải giả mạo.”
[1] Ấn tỳ: tức ngọc tỷ, là vật dùng để ẩn dấu làm tin, giống như con dấu, được dùng để phê duyệt tấu chương, hạ lệnh, chỉ dụ...
Đường Phong Hoa lẳng lặng ngồi đó, duy trì dáng điệu
đoan trang nghiêm chỉnh không mảy may nhúc nhích. Chỉ có những ngón tay của nàng cong lại, siết thật chặt,
cho đến khi những đốt ngón tay trắng bệch.
“Phụ thân ngươi chỉ là kẻ đồng lõa, ông làm như vậy hẳn là muốn người ly khai khỏi quân Hiên Viên, trở lại Ám Các.” Hoa Vô Hoan khoác tay qua bờ vai cứng ngắc của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Đường Phong Hoa cúi đầu, cười lạnh lùng. Đồng lõa? Hay là một trong những kẻ chủ mưu? Có gì khác nhau đâu?
Nàng bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía Mạch Sâm, lạnh giọng hỏi: “Mấy tin tức này lấy được từ đâu? Ám Các đã biệt tăm biệt tích từ lâu, bây giờ đã chuyển đến chỗ nào?”
Thiếu niên vẫn bình lặng, không kiêu ngạo không siểm nịnh khom người, trả lời: “Tùng Trúc Viên là nơi ăn chơi trăng gió, những người khách trên bàn rượu khi say rượu khó tránh khỏi sẽ nói nhiều hơn. Mấy tin tức này đều là nghe ngóng từng chút một rồi chắp vá lại. Mạch Sâm không dám đảm bảo không có sự thật khác, nhưng có những tin được nói ra lúc trăng hoa nên có độ tin cậy cao. Mấy năm gần đây, Ám Các quả thực đã biệt tăm biệt tích, nhưng có một người tên là Cầm Cô, từng hiện thân trong rừng trên núi Lạc Sơn.”
Ánh mắt Đường Phong Hoa u ám như nước lạnh, tựa như
khối băng trôi lềnh bềnh trên mặt biển không gợn sóng, dần dần mở rộng thành một vùng biển đóng băng. Rừng Lạc Sơn, là nơi “chôn thân” của nàng! Xem ra phải quay lại chốn cũ rồi!
Không khí bên trong thuyền đá lạnh lẽo đến nghẹt thở. Lúc này, một thiếu niên áo xanh lam nhẹ bước đi vào, nói nhỏ vài câu vào tai Hoa Vô Hoan.
“Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan gọi nàng, đôi mắt nheo lại, “Hiên Viên Triệt đã phái người đến Lạc Sơn, có thể đã có được tin tức nào đó, đến bắt Cầm Cô!”
Đường Phong Hoa làm như thờ ơ, ngẩng đầu nhưng nhắm mắt lại.
Hoa Vô Hoan ngưng mắt nhìn nàng chăm chăm, đi thẳng ra ngoài thuyền đá, miệng thì thầm: “Hắn là muốn kiểm chứng, hay là tiêu hủy chứng cứ, cũng còn chưa biết.” Hắn muốn đích thân đi xem xét, mới có thể an tâm.
Đường Phong Hoa mờ mắt, ánh mắt sắc bén thanh lạnh.
Người xưa có câu: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu[2]. Nếu bây giờ nàng đã không còn chỗ để theo, nếu đã như vậy không còn tình thân gì hết!
[2]Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: đây là tam tòng theo quan niệm của nho giáo. Quy định tam tòng dùng để chỉ vị trí của người phụ nữ trong gia đình, khi ở nhà thì theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.
Bên ngoài thuyền đá, bóng đêm dần nồng đậm. Một ngày dài lê thê cũng dần kết thúc. Bên trong thuyền, không khí đã loãng dần. Một đôi mắt sáng lạnh như bảo kiếm vừa mới rút ra khỏi vỏ, sát khí bức người.