Diễm Liệt đi rồi. Hoa Vô Hoan đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cả người đờ đẫn, nửa ngày không động đậy.
“Vô Hoan?” Đường Phong Hoa thăm dò gọi hắn một tiếng.
Hắn không trả lời, chỉ say mê nhìn bức tường đối diện, giống như nhìn thấu cái gì đó xuyên qua bức tường kia.
Đường Phong Hoa cũng đến ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú. Đường Bách biết điều ôm sói con xuống lầu chơi.
“Năm ấy, ta thiếu chút nữa đã làm được.” Một lúc sau, Hoa Vô Hoan mới nhỏ giọng nỉ non, âm thanh như có như không. Cơn gió lạnh từ phương Bắc bỗng quét qua.
“Ừ.” Đường Phong Hoa cũng đồng ý, dịu dàng lên tiếng đáp lời.
“Bắt đầu từ năm mười một tuổi, ta đã mạnh mẽ xông vào sào huyệt của phái Phạm Thiên, càng đấu càng bại, càng bại càng đấu, quả thực liều lĩnh không sợ chết.” Hắn cong bờ môi đẹp, vẽ nên nụ cười tự giễu.
Đường Phong Hoa còn nhớ lần đầu tiên hắn xông vào
núi Phạm Sơn, đã bị các sư huynh tuần tra bắt được ở dưới chân núi. Bất luận tra khảo thế nào hắn cũng không chịu mở miệng, cuối cùng bị tống vào nhà lao, đợi sư phụ xử lý.
Khi đó nàng mới chín tuổi, vì quá hiếu kỳ nên đã lén lút
chạy vào nhà lao xem chàng thiếu niên quật cường không sợ chết kia.
Hai người cứ như vậy mà quen biết nhau. Sau đó, sư phụ phạt nàng, ngược lại thả thiếu niên kia đi. Từ đó về sau, gần như năm nào chàng thiếu niên đó cũng đến, hơn nữa đều đến trước tết Trung Thu mấy ngày. Mỗi lần gặp mặt, hai người họ đều trưởng thành hơn. Võ công nàng tiến bộ thần tốc, còn sở trường dụng độc của hắn xuất thần nhập hóa.
Mãi đến tết Trung Thu năm nàng mười lăm tuổi, hắn không có xuất hiện, nàng cho rằng hắn sẽ không đến, ai dè...
“Y thuật của mẹ ta nổi tiếng thiên hạ, hành y cứu đời, chẳng biết đã cứu bao nhiêu mạng người.” Hoa Vô Hoan khẽ ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chặp vầng mặt trời đỏ đang lặn từng tấc ở hướng Tây, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, sau này lại cứu một người không nên cứu nhất.”
Đường Phong Hoa không lên tiếng, sợ cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Sư phụ của ngươi, là kỳ tài võ học, thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng lạnh lùng đến tột cùng.” Hắn thấp giọng cười rộ lên, trong giọng nói có chút mỉa mai hòa cùng căm hận, “Để luyện võ thuật thất truyền của phái Phạm Thiên, lão đã đoạn tuyệt tình cảm, trục xuất người vợ mới cưới đang mang thai ra khỏi nhà, không niệm ân tình ngày xưa, cũng không niệm tình nghĩa vợ chồng.”
“Sư phụ là người si mê võ học.” Đường Phong Hoa yên lặng thở dài. Khi sư phụ còn trẻ thì tuấn tú lịch sự, phong
độ hoạt bát, nhưng sau mê võ học, không màng đến chuyện bên cạnh. Nghe nói lúc đón dâu cũng là do thái sư phụ áp tải đến bái đường, khóa chân khí của người tròn một tháng.
“Si mê võ học...” Đôi mắt Hoa Vô Hoan nhắm một nửa, tỏa ra một tầng sáng lạnh lẽo, “Vứt bỏ thê tử của mình, võ học tu vi cao tới đâu cũng là một người cặn bã!”
“Ngươi còn chưa buông tay sao?” Đường Phong Hoa nhìn một bên mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tự tay giết người đó?”
“Phong Hoa, ngươi sẽ không hiểu đâu.” Hoa Vô Hoan thu về tầm mắt mông lung, quay đầu ngắm nhìn nàng, “Ta và mẹ sống nương tựa lẫn nhau mười một năm, ta cũng đã nhìn bà sống trong đau khổ mười một năm. Cuộc sống như thế ngươi không thể nào hiểu được. Những đứa trẻ khác hằng ngày đều dựa dẫm, nũng nịu với cha mẹ, nhưng ta mỗi ngày đều mở to mắt nhìn mẹ ta giết những tên nam tử phụ tình bằng thuốc độc. Mười một năm đằng đẵng, mẹ con ta đã đi qua vô số thành trấn thôn xóm, phiêu bạt khắp chốn, chỉ để giết hết đám bạc tình bạc nghĩa.”
Đường Phong Hoa vươn tay đặt lên mu bàn tay của hắn, vỗ nhè nhẹ.
Cảm nhận được sự an ủi không lời của nàng, Hoa Vô Hoan nhếch môi nở nụ cười tươi tắn như thường ngày, lắc đầu nói: “Không nói những chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đi xem Tùng Trúc Viên vào ban đêm nhé.”
“Được.” Đường Phong Hoa không có ý kiến khác. Trong lòng nàng đã sớm có cảm giác rằng, Tùng Trúc Viên nhất định không phải là thanh lâu bình thường, mà những thiếu niên kia chắc chắn cũng không phải nhân vật đơn giản.
Hoa Vô Hoan vốc nước rửa mặt, khôi phục lại dáng điệu công tử hào hoa phong nhã của mình. Hắn cùng Đường Phong Hoa ngồi kiệu đến Tùng Trúc Viên.
Màn đêm vừa mới buông xuống, sắc trời mờ mờ. Bên ngoài cổng của Tùng Trúc Viên, những chiếc xe ngựa
cùng kiệu đã xếp hàng dài. Những ngọn đèn lồng treo thành dãy trước mái hiên. Ánh đèn in bóng lên bức tường cao, phản chiếu lên mái ngói đen, vô cùng rực rỡ, tô điểm thêm vào bầu không khí náo nhiệt.
“Còn sớm như vậy mà đã có khách sao?” Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan sóng vai bước qua cửa lớn, nàng cười liếc nhìn hắn.
“Đa số là khách quen.” Hoa Vô Hoan để miệng sát lỗ tai nàng, thần bí nhỏ to: “Vài người ta đã chọn cho ngươi
đúng là đặc biệt. Trong Tùng Trúc Viên ca nữ thì nhiều còn nam nhân thì ít, vật hiếm mới là vật quý mà.”
“Ngươi hình như rất quen thuộc chỗ này.” Đường Phong Hoa nhướng mày, vẫn thong dong nhìn hắn, “Đã đến đây bao nhiêu lần? Ai là người tình của ngươi?”
Hoa Vô Ioan “hừ” một cái, tức giận nói: “Chỉ bằng khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần này của ta, muốn nữ nhân nào mà không được? Cần gì gọi kỹ nữ?”
Đường Phong Hoa gật đầu, cố nhịn cười, nói tiếp: “Không cần kỹ nữ, gọi hầu nam.”
Hoa Vô Hoan tức giận đùng đùng liếc xéo nàng, phất áo
đi thẳng một mạch. Đường Phong Hoa mỉm cười theo sát phía sau, tiếp tục trêu chọc: “Tên Diễm Liệt tướng quân bị trúng phẫn ngứa ấy, cũng cùng dạng người giống như người đó. Các ngươi không ngại thử giao lưu kết bạn xem sao.”
“Này, nữ nhân kia!” Hoa Vô Hoan phát cáu, phút chốc quay đầu lại: “Ngươi mà nói nữa, xem ta không dùng độc vẫn làm ngươi câm miệng đó!”
Đường Phong Hoa tự mình đưa tay xẹt qua miệng, biểu
hiện là đã khóa miệng làm một người câm, nhưng ý cười không giảm, theo hắn đi dạo trong vườn.
Tiếng đàn réo rắt không biết từ đâu truyền đến, chợt có tiếng tiêu cùng hòa tấu. Tiếng nhạc êm tai dường như cũng làm cho mặt nước hồ xanh trong rung động theo, những gợn sóng từ từ lan rộng, sóng sau đuổi theo sóng trước, tâm tình cũng phiêu linh theo.
Trên con đường mòn sỏi đá, thỉnh thoảng lại có nam từ
quần áo bảnh bao cùng một nữ ca xinh đẹp dẫn dắt nhau đi vào chỗ nào đó trong lầu các. Khách đến không nói lớn tiếng, đùa vui ồn ào, các ca nữ cũng đi chậm nói khẽ, cười nói nhỏ nhẹ, không quấy nhiễu những người xung quanh.
Đường Phong Hoa vừa nhìn vừa tán thưởng: “Lời dịu dàng như đóa hoa e ấp, vừa ngọt ngào lại ngát hương.
Nam nhân đến đây, vừa có thể nghỉ ngơi, lại có thể *** [2], thật là một chỗ tốt.”
[2]Tác giả để như vậy, các bạn có thể tự điền vào chỗ trống.
Hoa Vô Hoan nói tiếp: “Đa số ca nữ trong Viên này đều được khách bao trọn, hơn nữa không tiếp khách khác. Cái này giống như nam nhân nuôi dưỡng một tiểu thiếp bên ngoài, nhưng không cần mang về nhà rước lấy tranh
chấp phiền phức. Có thể gọi là chu toàn cả hai, gia đình yên ấm, lại có người đẹp kề bên.”
Ánh mắt của Đường Phong Hoa lóe sáng, hơi đen tối, thấp giọng hỏi khẽ: “Những vị khách giàu có này, có phải cũng yêu cầu lựa chọn qua?”
Hoa Vô Hoan gật đầu: “Thông minh. Càng có tiền có quyền, thì Tùng Trúc Viên càng hoan nghênh.”
Đường Phong Hoa cười nhạt, đột nhiên thốt ra một câu: “Vô Hoan, ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm cái gì?”
Hoa Vô Hoan sửng sốt, còn chưa kịp trả lời đã thấy nàng
tự mình đi lên trước.
Nàng đi đến một cây cầu hình vòm cung, nghỉ chân chờ hắn. Thân ảnh nữ tử lả lướt xinh đẹp trong bóng đêm mờ ảo nhưng lại hết sức thu hút. Hoa Vô Hoan cứ nhìn nàng như vậy, đáy lòng có một dòng khí ấm áp trong lành chảy qua.
Những năm đó, mỗi lần hắn bị nhốt trong nhà lao âm u, nàng đều lặng lẽ mang đồ ăn đến thăm hắn. Mấy năm gần đây, đến phiên hắn làm việc đó cho nàng. Nếu có thể tuần hoàn như vậy cả đời, đó là hạnh phúc suốt đời đó sao?
Hắn rơi vào tâm tư của chính mình. Đầu kia của chiếc cầu có một chàng thiếu niên với quần áo rộng thoải mái đến gặp Đường Phong Hoa, khẽ cúi người chào, rồi ôn hòa mở miệng: “Phong cô nương, ngươi đã đến rồi. Ta đang chờ ngươi.”