Khi Đường Phong Hoa và con trai đi ra ngoài cửa lớn, bị một tiếng hét tựa như khóc tựa như cười làm giật mình.
Trên mái nhà, một nam tử thân cao vai rộng đứng sừng sững, tư thế đứng tấn oai hùng nửa đứng nửa ngồi không dao động chút nào.
Chỉ là biểu tình trên mặt có chút quái dị, giống như muốn cười cũng như muốn khóc, khiến cho ngũ quan nhăn nhúm một chỗ, trông hơi đáng sợ.
Đường Bách dừng lại, cười hì hì ngẩng đầu trông xa. Cậu nhớ sư phụ tiểu Hoa đã dạy cậu một câu rằng: ăn miếng trả miếng. Hừ, dám bắt nạt cậu, thì cũng có gan chịu đựng hình phạt của cậu đi.
“Bách nhi, con đã làm cái gì?” Đường Phong Hoa vừa nhìn tình hình liền biết con trai giở trò.
“Con đâu có làm gì ạ.” Đường Bách lắc đầu, dùng cái giọng thương xót kẻ thù thoải mái nói: “Chỉ có rải một chút phấn ngứa.”
“Con dùng phấn ngứa gì thế?” Đường Phong Hoa đành chịu nhìn lên mái nhà xa xa. Loại phấn này sẽ khiến toàn thân người ta ngưa ngứa, có gãi cũng vô dụng. E rằng Diễm Liệt đang giận ngút trời. Hắn ngang tàng dũng cảm, không sợ khổ không sợ đau. Nhưng loại cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ thế này, chưa hẳn hắn đã chống chịu được.
“Tiểu Hoa cho con rất nhiều thứ linh tinh, để con phòng
thân.” Đường Bách thuận miệng kéo Hoa Vô Hoan xuống nước, giương cao khuôn mặt đáng yêu tươi cười nói với mẹ cậu: “Vừa rồi chú tóc đỏ đã giao kèo với con rồi, chú ấy không thể trả thù chuyện này. Mẹ, mẹ yên tâm đi nha.”
Đường Phong Hoa cũng không biết nên khóc hay nên cười đây. Con trai của nàng thực sự tính toán chi li quá,
nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu nhận.
“Tên oắt con chết tiệt kia, vậy mà dám ra tay mờ ám với cha mày!” Người đang đứng trên mái nhà nọ cuối cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, giận dữ chửi ầm lên, “Tiểu nhân đê tiện, mau đưa thuốc giải đến đây!”
Đường Bách khoan thai đi từ phòng đến bãi đất trống, chắp tay sau lưng và bước đi thong thả, ra vẻ ông cụ non
trả lời: “Ta chính là trẻ nhỏ, không phải là người lớn. [1]”
[1] Ở đây câu của tác giả là: Ta chính là tiểu nhân, không phải là đại nhân. Từ tiểu nhân mà Diễm Liệt dùng có nghĩa là kẻ ti tiện bỉ ổi. Còn Đường Bách dùng từ tiểu nhân với nghĩa là người nhỏ, trẻ con.
Diễm Liệt đau khổ phát cuồng cười ha hả, lại quát: “Nếu không đưa thuốc giải đến đây, ta sẽ lột da ngươi ra!”
Đường Bách lần này trả lời rất nhanh: “Ngươi hiện nay không thể tự phá huyệt đạo, bằng không ngươi chính là kẻ không tuân thủ lời hứa.”
Nói thế chẳng khác nào đâm trúng tử huyệt của Diễm Liệt. Hắn luôn tự xưng là ngay thẳng chính trực, giữ vững lời hứa, nói một là một. Hôm nay sao hắn có thể bởi vì một tên nhóc con mà có thể hủy bỏ nguyên tắc của bản thân?
“Tên oắt con nhà ngươi! Đứng chờ bố mày đây!”
Diễm Liệt cố gắng chịu đựng cảm giác bị hàng trăm hàng
vạn con kiến gặm nhấm, gào thét vang vọng, trên cổ nổi cả gân xanh.
“Chờ ngươi, ta đâu phải đứa ngốc.” Đường Bách nhỏ giọng nói, kéo lấy tay mẹ thúc giục nói: “Mẹ, chúng ta mau về nhà trọ đi!”
Không ngờ Diễm Liệt lại quá thính tai, lập tức quát lớn: “Thoát được hòa thượng không trốn khỏi miếu! Thằng nhóc, ngươi cứ chờ đến lúc bị lột da róc vẩy đi!”
Cơn giận như sấm sét giáng xuống, chấn động khiến Đường Bách run run, không tự chủ được liền trốn sau lưng mẹ cậu. Đường Phong Hoa than nhẹ lắc đầu, hai chân xoay tròn, phi thân lên nóc nhà, ra tay giải huyệt cho Diễm Liệt.
Diễm Liệt không hề cảm kích, vừa mới động đậy được đã kéo cánh tay của nàng, nạt nộ: “Thuốc giải!”
Đường Phong Hoa gạt cánh tay hắn ra, thẳng thắn trả lời: “Những thứ này đều là do sư phụ của Bách nhi nghiên cứu điều chế ra. Ta không có thuốc giải.”
Diễm Liệt ngược lại càng thêm hoài nghi, một mặt ra sức gãi ngứa ở lưng, mặt khác xoay người tung khỏi mái nhà. Trước hết, hắn phóng thẳng đến bắt thằng nhãi con.
Đường Bách sao có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ hắn đến tóm được cơ chứ! Cậu nhanh nhẹn sải đôi chân ngắn ngủn vội vã chạy trốn. Cậu chạy quanh hành lang uốn khúc, trốn trái núp phải, đường đi vòng vèo, khiến cho Diễm Liệt chốc lát cũng không có cách nào.
“Ngươi chạy chậm đã, ta không vội.” Diễm Liệt dùng
nội lực đè ép dược tính xuống, khóe môi hiện lên một điệu cười xấu xa ung dung, “Ta sẽ xem ngươi có thể chạy được bao xa.”
Khuôn mặt Đường Bách đỏ bừng, chạy mệt có phần thở
hổn hển, trốn ở trong vườn hoa bên cạnh lan can của hành lang gấp khúc, thò đầu trả lời: “Ngươi muốn như thế nào? Chúng ta đã giao ước không được trả thù! Lẽ nào ngươi muốn làm một tiểu nhân đê tiện lật lọng?”
Diễm Liệt hầm hừ, phun ra hai chữ: “Thuốc giải!”
Đường Bách lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra ông chú tóc đỏ tạm thời chưa có ý định lột da cậu, chỉ đuổi theo đòi thuốc giải, hại cậu chạy lung tung lâu như vậy.
“Ta cũng muốn đưa cho ngươi thuốc giải!” Cậu vội vàng nhảy ra khỏi vườn hoa, tỏ rõ lập trường: “Đáng tiếc là ta cũng không có thuốc giải, chỉ có tiểu Hoa mới có!”
Có nghĩa là: ngươi nhanh nhanh đi tìm tiểu Hoa đi! Chuyện này không liên quan tới ta, chuyện này không liên quan tới ta à nha!
Hàng lông mày Diễm Liệt nhíu chặt, quay đầu lại hỏi
Đường Phong Hoa: “Hoa nhỏ[2] là thứ gì vậy?”
[2] Tiểu Hoa có nghĩa là hoa nhỏ.
Đường Bách giành trả lời: “Tiểu Hoa không phải là thứ gì đó!” Dừng lại một chút, cậu mới bổ sung nửa câu sau, “Là sư phụ của ta!”
Xem trò hề trước mắt, Đường Phong Hoa lại dở khóc dở cười, chỉ có thể can thiệp vào, nhẹ nhàng nói: “Diễm tướng quân, nội trong hai khắc sau ta sẽ sai người đem thuốc giải tới, xin hãy tha thứ cho con trai không ngoan của ta!”
Vừa nói xong, một dải lụa trắng bung ra, kéo con trai vào lòng ngực, rồi hiên ngang bỏ đi.
“Đợi đã!” Diễm Liệt nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt xám xịt mang theo cơn thịnh nộ, “Ai biết các ngươi có chạy tội hay không, ta đi cùng các ngươi!”
Đường Phong Hoa mỉm cười, cũng không phân trần, để mặc hắn đi theo.
Trở lại nhà trọ Nguyên Khung, cũng không thấy bóng dáng Hoa Vô Hoan đâu. Đường Phong Hoa đang nghĩ có nên đến Tùng Trúc Viên tìm người hay không, thì đúng lúc có một người đi ngang qua phòng trọ.
“Vô Hoan!” Nàng gọi người nọ.
“Chuyện gì?” Người đó xoay người lại nhìn, quả thực là Hoa Vô Hoan. Chỉ là vẻ mặt hắn ngượng ngùng, đứng cách xa trả lời một câu.
“Ngươi có thuốc giải phấn ngứa hay không?” Đường Phong Hoa ẵm con trai đi tới cửa, dịu dàng hỏi.
“Không có.” Hoa Vô Hoan không chút nghĩ ngợi đã trả lời.
Kết quả là, trong phòng trọ bỗng chốc vang lên tiếng sư tử rống: “Thằng nhóc chết tiệt! Mẹ thằng nhóc chết tiệt! Dám lừa bố mày tới đây!”
Âm thanh đầy nội lực chấn động thẳng đến nóc nhà. Hoa Vô Hoan lập tức hoàn hồn, phản ứng bản năng kéo Đường Phong Hoa đến sau lưng mình, hướng vào trong phòng lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại ma gào quỷ thét ở đây?”
Do Đường Phong Hoa đứng chặn cửa, nên lúc trước Diễm Liệt không trông thấy dáng dấp của “hoa nhỏ”. Lúc này, khi ánh sáng đã đầy đủ, hắn chỉ thấy một nam tử cao lớn đứng dưới ánh sáng mặt trời. Chiếc áo bào mạ vàng, phát sáng lộng lẫy. Khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc điêu khắc. Đôi mắt hẹp dài phát sáng lạnh lẽo, khí chất bất phàm.
“Ngươi chính là tiểu Hoa?” Sợ run trong chốc lát, Diễm Liệt mở miệng hỏi.
“Tiểu Hoa là để ngươi gọi hả?” Hoa Vô Hoan lạnh lùng liếc hắn, cả người tỏa ra dòng khí gắt gỏng rất không muốn thấy hắn.
Diễm Liệt không khỏi nổi giận, đánh bộp lên bàn một phát, “Thằng nhóc gọi ngươi là tiểu Hoa được, sao ta không thể gọi chứ? Hãy bớt nói nhảm đi, đưa thuốc giải ra đây!”
“Đây là thái độ cầu xin của ngươi hả?” Hoa Vô Hoan lạnh nhạt quăng ra một câu. Hôm nay hắn cầu hôn không
thành, nỗi buồn chiếm đầy tâm can, đau khổ cả ngày!
“Bố đây không cầu xin ngươi mà là ra lệnh cho ngươi! Lập tức lấy ra đây!” Diễm Liệt hung dữ, tròng mắt như chứa ngọn lửa nhảy múa, ánh lửa bắn về phía Đường Phong Hoa và Đường Bách.
“Bố ta đây nhất định chết không được tử tế, thế ngươi
thật lòng muốn làm bố ta đây?” Hoa Vô Hoan nhàn nhạt trả lời, trong lời nói không hề kính trọng phụ thân của chính mình.
Diễm Liệt lại ngẩn ra. Nếu hắn không nhìn lầm, thì tia sáng vừa sượt qua đáy mắt của nam tử họ Hoa này chính là hận ý trầm trọng?
Thấy hắn ta nhìn mình chăm chăm, hình như có ý thăm dò, thần sắc Hoa Vô Hoan càng thêm lạnh căm, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách nói: “Thứ lỗi hôm nay ta không khám
bệnh, ngươi đi đi! Công hiệu của phấn ngứa không quá hai canh giờ nữa sẽ tự động mất đi!”
Rất bất ngờ, Diễm Liệt lại không giận, cũng không mạnh bạo chửi rủa, lại gật đầu cái rụp như thế, trầm mặc rời đi.
Đường Phong Hoa và Đường Bách cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai mẹ con mở to mắt nhìn, cảm thấy vô cùng kỳ quái.