Đôi chân mập mạp run lẩy bẩy trong gió. Khuôn mặt đỏ lựng lên giống như máu dồn hết lên mặt. Đôi mắt to tròn rõ ràng là có ươm ướm nước mắt. Bộ dạng đáng thương
tủi thân khiến người khác nhìn thấy mà mủi lòng.

Đường Phong Hoa nhún người một cái, nhảy vọt lên trên. Đầu ngón tay điểm huyệt lưng của con trai, ôm con trai tung người bay xuống khỏi mái nhà.

Một nhúm lông trắng mềm mại chui ra từ trong lòng Đường Bách, nhảy xuống mặt đất, bỗng kích động tấn công về phía Diễm Liệt.

“Tiểu súc sinh!” Diễm Liệt bị cắn một phát, nổi giận giơ chân lên, xem ra sẽ đá bay sói con.

Đường Bách bỗng khóc bù lu bù loa, mặt khác cũng nhào đến bên người Diễm Liệt, cố ý đem toàn bộ nước mắt nước mũi dụi trên quần áo của hắn.

“Chú tóc đỏ, van xin chú buông tha cho nó đi. Người muốn đánh thì cứ đánh con là được rồi!” Đường Bách
ngẩng khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem lên, bên
hốc mắt vẫn còn đang hiện rõ hai giọt nước mắt, quả thật hết sức đau khổ lại thảm thương.

“Ta đánh ngươi lúc nào? Tên nhóc nhà ngươi vu oan giá họa cho người khác!” Diễm Liệt thô lỗ tách bàn tay đang đu chân hắn và móng vuốt của sói con ra.

Cơn giận không có chỗ xả ra, bùng cháy trong lòng hắn, hắn trợn trừng mắt nói: “Ngươi đã kéo một nhúm tóc của bố mày đây, bố mày chỉ muốn phạt ngươi đứng tấn một lúc, ngươi còn muốn gì nữa hả?”

“Chân con muốn rụng rời rồi...” Đường Bách dùng giọng điệu trẻ con oán thán, đôi mắt ngấn lệ lưng tròng nhìn về phía mẹ cậu, “Thà đánh con một trận đòn còn ít ác hơn. Con thiếu điều chịu đựng không nổi mà lăn xuống khỏi nóc nhà thành đống thịt vụn rồi...”

Cậu nhóc vừa nói lại vừa vùi mặt vào tà áo của Diễm Liệt, lại còn hỉ mũi nữa.

Sắc mặt Diễm Liệt xám xịt, muốn nổi giận mà không dám giận. Bất luận nói như thế nào đúng là hắn đã ức hiếp đứa nhỏ này. Việc này mà truyền ra ngoài sẽ làm giảm uy phong của hắn.

“Bách nhi, lại đây.” Chỗ cánh cửa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, ôn hòa mỉm cười với Đường Bách.

Đường Bách buông bắp đùi của Diễm Liệt ra, lập tức chạy như bay đến bên Hiên Viên Triệt. Lúc này cậu không bày bộ dạng đáng thương nữa, chỉ có đôi mắt đen láy to tròn ngước lên nhìn hắn. Trong đôi mắt đó, muốn có bao nhiêu đau khổ tội nghiệp là có bấy nhiêu.

Hiên Viên Triệt đã đến được một lúc, đại thể cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt nhàn nhạt chiếu đến Diễm Liệt, nhưng không lên tiếng.

Diễm Liệt nghẹn ngào, xoay mặt sang, dùng giọng ồm ồm kiên cường mở miệng: “Tên nhóc kia, bảo ngươi đứng tấn một lúc mà thôi, ngươi có cần phải kêu oan với tất cả mọi người trong thiên hạ này không?”

Đường Bách tìm được hai chỗ dựa vững chắc, nhất thời khí thế hùng hồn, cãi lại: “Ngươi để ta điểm huyệt rồi đứng tấn trên nóc nhà thử xem?”

Diễm Liệt khinh thường mà cười khẩy: “Đứng tấn thì có
gì khổ? Cho dù đứng một ngày một đêm cũng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!”

“Thật sao?” Giọng điệu Đường Bách chính là mười phần không tin, “Kẻ mạnh miệng mà không làm được là con chó con!”

Diễm Liệt phất tay lên, không rảnh so đo tính toán với cậu nhỏ. Hắn nhún người bay thẳng lên nóc nhà, giọng nói chắc nịch: “Lên đây đi!”

Đường Bách chậm chạp đến bên trụ nhà bên dưới mái hiên, đôi mắt chuyển động qua lại, biểu tình quỷ quyệt.

Tay trước chân sau cùng trèo lên mái nhà, Đường Bách cực nhìn xa trông rộng nên đưa ra quy ước đối với Diễm Liệt: “Chú tóc đỏ, võ công ta vẫn còn kém, điểm huyệt chỉ có hiệu quả trong một canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, chú không được tự mình phá vỡ huyệt đạo nhé.”

“Không thành vấn đề!” Diễm Liệt phóng khoáng nghênh
đón thách thức, đối với hắn việc này căn bản chẳng đáng là gì.

“Nếu chú không chịu đựng được mà ngã xuống dưới, không được tìm ta trả thù.” Đường Bách tiếp tục ra điều kiện.

“Ta không chịu đựng được? Lúc đó mặt trời đã mọc đằng
Tây rồi! Không bao giờ xảy ra!” Diễm Liệt đã bày bộ dạng đứng tấn vững chắc.

Hắn tràn đầy tự tin đối với võ công và sức chịu đựng của bản thân.

“Đổi ý đi trả thù chính là chó con!” Đường Bách nhắc lại một câu. Cậu giơ ngón tay bé nhỏ lên chọc mạnh lên tấm lưng của Diễm Liệt, nhưng đâm chọc cả buổi vẫn chưa điểm đúng huyệt đạo.

“Nhóc này, ngươi có làm được hay không?” Diễm Liệt không nhịn được quay đầu nhìn cậu.

“Được! Được mà!” Đường Bách luôn miệng trả lời, lại
chọc lại vài cái nữa, mới trúng huyệt vị.

Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng, vỗ bàn tay nhỏ bé. Sau
đó cậu gọi to với Đường Phong Hoa đang ở dưới: “Mẹ, con nhảy xuống đây, mẹ phải bắt được con đó!”

Cơn gió nhẹ thổi qua, chỉ thấy một khối thịt tròn vo nhảy ngược gió xuống dưới, rơi thẳng vào vòng tay của Đường Phong Hoa.

Hiên Viên Triệt nhìn hai mẹ con bọn họ, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt đen lại mang vẻ huyền bí sâu sắc.

Đường Phong Hoa ôm con trai đến gần hắn, bình thản hỏi: “Sổ sách của Sở Thiếu Ninh có đầu mối gì không?”

Hiên Viện Triệt không đáp, làm động tác mời, rồi đi về hướng nội uyển.

Trước khi Đường Phong Hoa đi theo, lại có một cục lông trắng chạy lại đây, rồi nhảy vào trong lòng của Đường Bách.

Vì vậy, một nam một nữ một trẻ một sói nhìn qua vô cùng hòa hợp đi đến thư phòng.

“Quyển này là bản chép tay gia phả của Sở thị.” Hiện Viên Triệt rút một quyển sách trên bàn đưa cho Đường Phong Hoa.

Đường Bách lúc này lại đặc biệt hiểu chuyện, ôm sói con đến góc phòng chơi một mình.

Đường Phong Hoa tiện tay lật xem, mặt khác hỏi: “Có gì kỳ lạ?”

Lật qua vài tờ, nàng đã phát hiện ra chỗ đặc biệt. Với gia phả thông thường sẽ dùng mực đỏ để tô một đường nối
liền với giữa những con cháu ruột thịt. Nhưng quyển gia phả viết tay này có đường mực đỏ vô cùng phức tạp, giống như một mạng lưới rối rắm khó gỡ.

Lại xem kỹ một lúc nữa, Đường Phong Hoa ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Công bộ thị lang Sở Hàn có quan
hệ huyết thống rất xa với Tả tướng, đường đỏ trăm cong nghìn vòng nhưng lại giúp nhau.”

Hiên Viên Triệt tán thưởng gật đầu đồng ý, tiếp lời nàng:
“Thường ngày trên triều đình, Sở Hàn không vừa mắt với Sở Tả tướng, Sở Hoành cũng không có thiện cảm với đối phương, hai người làm như trở mặt nhau.”

“Giống như một quân cờ ẩn mình trong chỗ tối, e là không chỉ có một quân cờ này.” Đường Phong Hoa suy tư trong chốc lát, lại nói: “Công bộ phụ trách trông coi việc xây dựng công trình, lại liên quan đến vật dụng quân sự... Theo điều này xem ra, Sở tả tướng là muốn từ từ moi móc cho đến khi quốc khố trống rỗng, cũng thao túng việc chế tạo binh khí đạn dược.”

Nghĩ như thế, lòng Đường Phong Hoa không khỏi rùng
mình. Giành được giang sơn đã khó, giữ giang sơn còn
khó hơn. Mặc dù là nguyên lão khai quốc công thần cũng không hẳn sẽ trung thành đến chết.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của Hiên Viên Triệt, đáy lòng nàng khẽ thở dài. Ngai vàng Hoàng đế không dễ dàng gì ngồi lên, hắn đã dùng bảy năm để thu dọn tàn cuộc Kiền Triều để lại. Cảnh quốc thái dân an hiện nay không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết, công sức vượt qua vô vàn khó khăn.

“Từ xưa đến nay, mỗi triều đại đều có nịnh thần, cần
phải loại trừ.” Thần sắc Hiên Viên Triệt bình thản, dường như nghe thấu tiếng thở dài của nàng.

Đường Phong Hoa thu hồi xúc động, nhẹ giọng hỏi: “Bước tiếp theo, ngươi định làm thế nào?”

Hiên Viên Triệt hỏi ngược lại: “Nàng thì sao?”

Hai người đối mặt, không ai trả lời. Ánh mắt sâu thẳm khó dò giao nhau trong không trung, dường như có lời giải rất rõ ràng.

Trong phòng chìm vào im lặng, Đường Bách ở chỗ góc phòng ngẩng đầu lên, mù mờ đặt câu hỏi: “Hai người đã nói chuyện xong rồi ạ?”

Đường Phong Hoa “Ừ” một tiếng, không nói nhiều đến dắt tay con trai rời đi.

Bước ra khỏi cửa thư phòng, không hiểu vì sao Đường Bách lại vô cùng vội vã, thỉnh thoảng cậu còn giục mẹ nhanh chân lên một chút.

Khuôn mặt phấn nộn mũm mĩm bởi vì hưng phấn mà hai má ửng hồng. Đôi mắt lấp lánh, phát ra những tia sáng gian tà.

Lúc này, nam tử tóc đỏ đứng trên mái nhà cao cao, hàng lông mày vặn vẹo. Hắn đau khổ vô ngần, chỉ có thể phẫn nộ ngửa mặt lên trời gào thét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play