Chương 27: Ngược đãi trẻ em
Đường Phong Hoa tách khỏi cánh tay của Hiên Viên Triệt, váy trắng xòe rộng.
Nàng thoáng chốc đã phi thân đến trước mặt Vệ Thanh Đồng, cả giận nói: “Ngươi nói lung tung cái gì đó?”
Khóe mắt Vệ Thanh Đồng khẽ nhướng lên, lộ ra vẻ đắc ý.
Đường Phong Hoa căm giận nghiến răng, đè thấp giọng nói: “Đường sư tỷ là gian tế của Kiền Triều, chuyện này người trong thiên hạ đều biết từ lâu. Ngươi thôi gây chia rẽ ở chốn này nữa đi!”
Thấy nàng nổi giận, Vệ Thanh Đồng càng thêm thỏa
mãn, khàn giọng trả lời: “Ngươi sợ sao? Sợ giành giật không được với một người chết?”
“Sợ?” Đường Phong Hoa dồn nén cơn giận sôi trào, cao ngạo nhướng mày, “Cái từ này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của ta! Chẳng qua chỉ là một nữ nhân đã chết mà thôi, ta không tin ta không thay thế được nàng ta!”
Vệ Thanh Đồng nhìn khuôn mặt kênh kiệu của nàng, trái lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, còn mang thêm chút thương hại mà lắc đầu nói: “Ta cũng từng có suy nghĩ giống như ngươi. Đó chẳng qua là một nữ nhân mang tội danh, chịu đủ sự khinh bỉ, bệ hạ sẽ sớm quên mất nàng ta mà thôi.”
“Ngươi không có năng lực chinh phục trái tim của bậc đế vương, không có nghĩa ta cũng không được!” Đường Phong Hoa cực kỳ kiêu ngạo, có phần hơi tự cao tự đại.
“Hiện tại ngươi tự cho rằng bản thân đang chiếm thế thượng phong, thực ra chẳng qua là bệ hạ bị mờ mắt. Đợi
đến khi người phát hiện ra chân tướng, thì số phận của
ngươi sẽ không khác ta là bao đâu.” Vệ Thanh Đồng thương cảm nhìn kỹ nàng, bắt đầu nghĩ khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử này cũng thường thôi.
“Chân tướng?” Đường Phong Hoa cười khinh miệt, “Chỉ bằng những lời nói phiến diện từ ngươi, bệ hạ sẽ tin sao?”
“Ta dám nói như vậy, đương nhiên nắm chắc bằng chứng trong tay.” Vệ Thanh Đồng cũng mỉm cười, đáy mắt vọt lên một tia sáng tức giận lạnh lẽo.
“Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!” Đường Phong Hoa nhích người chắn trước cái khung hình phạt, làm như định che đi tầm mắt của Hiên Viên Triệt. Một ngón tay thon dài điểm trước ngực trái của Vệ Thanh Đồng, sát khí nổi lên: “Nếu ngươi dám nói thêm một câu nào nữa, ta sẽ ngay tức khắc lấy mạng của ngươi!”
Vệ Thanh Đồng không sợ hãi chút nào, giương giọng hô to: “Bệ hạ! Có người muốn giết người diệt khẩu!”
Tiếng nói trầm thấp của Hiên Viên Triệt cách đó không ха truyền đến: “Uẩn nhi, nàng đang làm cái gì đó?”
Đường Phong Hoa trừng mắt với Vệ Thanh Đồng, phẫn nộ thu hồi ngón tay lại.
Thấy Hiên Viên Triệt vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý
định bước lại đây. Vệ Thanh Đồng cắn cắn môi dưới, đánh cược một ván mà la lên: “Năm đó Đường Phong Hoa không có phản bội bệ hạ. Nếu bệ hạ không tin, có thể đi tìm một trinh thám Kiền Triều có tên là Cầm Cô.”
Đường Phong Hoa tinh thần chấn động, rất nhanh đã hạ mí mắt xuống, che giấu sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Cầm Cô! Vệ Thanh Đồng lại biết Cầm Cô!
“Cầm Cô? Đó là ai?” Hiên Viên Triệt chậm rãi đi tới, như có như không liếc nhìn Đường Phong Hoa.
“Là trinh thám của Ám Các - tổ chức tình báo tay sai của
Kiền Triều.” Vệ Thanh Đồng đã quyết ý ngọc nát đá tan. Nếu nàng ta không trốn khỏi con đường chết, đã vậy
nàng ta thà rằng cho hồn ma Đường Phong Hoa được lợi, cũng không để cho Tử Diên và cái người Phong Uẩn này được chút lợi lộc nào!
“Người của Ám Các? Làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của Phong Hoa?” Thái độ của Hiên Viên Triệt vẫn như cũ, ôn hòa hỏi thăm.
Hàm răng cắn môi dưới của Vệ Thanh Đồng lại tăng thêm chút lực, bờ môi lõm xuống một loạt dấu răng. Nàng ta bỗng nhiên mở to mắt, lớn tiếng nói: “Thanh Đồng tự biết tội chết khó tha, hôm nay xin thẳng thắn thành khẩn tất cả mọi chuyện với bệ hạ, chỉ mong bệ hạ đừng kết tóc se duyên với người khác!”
Thần sắc Hiên Viên Triệt nhàn nhạt, dường như không
quá tin tưởng lý do thoái thác của nàng ta.
“Một tháng trước khi phát sinh chuyện năm đó, Thanh
Đồng từng tận mắt chứng kiến Cầm Cô đến tìm Đường tướng quân!” Vệ Thanh Đồng càng nói càng ngẩng đầu lên cao, giọng nói cũng rõ ràng hơn, “Khi đó quân Hiên Viên đang tiến gần đến Kim Lăng, đã có kế hoạch tác chiến sơ bộ. Có một hôm, Đường tướng quân nửa đêm lén lút chuồn khỏi quân doanh, Thanh Đồng nhất thời hiếu kỳ nên lặng lẽ theo dõi. Đi một mạch đến dãy núi phía sau doanh trại trú quân, Thanh Đồng thấy Đường thiếu tướng gặp một nữ nhân trung niên tên là Cầm Cô.”
Từng lời nàng ta nói ra dẫn dắt ký ức của Đường Phong
Hoa. Quả thực đêm đó, nàng đã mơ hồ nghe thấy tiếng dã
thú trầm bổng đặc biệt, biết là người của Ám Các đến tìm.
Trong hang động u tối phía sau núi, vú nuôi Cầm Cô dùng tình cảm thuyết phục nàng, bà nói rằng chỉ cần nàng tiết lộ kế hoạch tác chiến của quân Hiên Viên, phụ thân nàng sẽ cho nàng trở lại gia tộc. Nàng kiên quyết cự tuyệt, còn Cầm Cô vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, cuối cùng cũng uổng phí công sức bỏ đi.
Có lẽ bởi vì đêm đó nàng gặp cảnh ngộ bị con báo hoang tấn công, nên không phát hiện có người theo dõi, nên mới để Vệ Thanh Đồng rình xem được chuyện đó.
“Bệ hạ, sự việc chính là như vậy.” Vệ Thanh Đồng kể lại toàn bộ, không sợ sệt tự khai hết: “Thanh Đồng có tâm tư cá nhân, nên đã không nói ra chuyện này. Hôm nay Thanh Đồng sắp chết, không cần phải lừa dối nữa. Nếu bệ hạ thật lòng yêu Đường tướng quân, thì nên tìm đầu mối Ám Các này rồi điều tra tiếp.”
Hiên Viên Triệt nghe xong vẫn bình tĩnh trầm ổn như
trước, chỉ thản nhiên gật đầu. Kiền Triều bị lật đổ, Ám Các cũng biến mất trong một đêm, ngay cả sào huyệt cũng bị thiêu trụi, ngay cả cây cỏ cũng không chừa. Không biết là tự tiêu hủy dấu vết, hay là bị diệt môn. Chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm, muốn tìm cái người Cầm Cô kia đã khó nay càng khó thêm.
Đường Phong Hoa nheo mắt quan sát trên dưới Vệ Thanh Đồng, một lúc lâu mới thu ánh mắt lại. Vốn tưởng Vệ Thanh Đồng có “chứng cứ” quan trọng nào đó, hóa ra chỉ là chuyện này.
Không còn tâm trạng diễn trò thăm dò nữa, Đường
Phong Hoa khôi phục bộ dạng lạnh lùng, xoay người
rời khỏi địa đạo.
Đợi nàng đi xa, Vệ Thanh Đồng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Thanh Đồng đã điều tra người tên Cầm Cô kia hơn bảy năm. Cho đến năm ngoái mới tìm được, Cầm Cô kia thỉnh thoảng sẽ đến nơi mai táng của Đường
tướng quân để cúng tế. Nhưng mà người này khinh công tuyệt đỉnh, đến rồi đi như ma quỷ, Thanh Đồng vài lần muốn bắt nhưng không được.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt sáng ngời, giống như ngôi sao phát sáng rực rỡ.
“Bệ hạ, Đường tướng quân yêu người rất sâu đậm, thà rằng đoạn tuyệt với người thân cũng không chịu phản bội người.” Vệ Thanh Đồng u oán thở dài, dường như đã chấp nhận số phận.
Hiên Viên Triệt không lên tiếng, chỉ đứng đó một lúc rồi cũng xoay người rời khỏi.
Ngóng nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, ánh mắt của
Vệ Thanh Đồng dần nhu hòa hơn, nổi lên chút yêu thương lẫn chua xót khổ sở. Mến mộ hắn đã lâu như vậy, thầm tranh đấu cũng đã lâu như vậy, nhưng cái gì cũng không có được...
Đường Phong Hoa trở lại phòng, nhìn những mảnh vỡ
chén sứ rơi vãi đầy đất, lại thêm chiếc bàn xiêu vẹo, lòng giật mình trầm trọng. Bách nhi đâu? Diễm Liệt đã làm gì với Bách nhi rồi?
“Diễm Liệt! Ngươi ra đây cho ta!” Nàng hoàn hồn, lớn tiếng quát chói tai.
“Đến đây!” Phản ứng rất nhanh, từ trên mái hiên bên
ngoài phòng xuất hiện một thân hình treo ngược xuống
dưới. Mái tóc đỏ tung bay trong gió, giống như chùm hoa mào gà bù xù.
“Con ta đâu?” Đường Phong Hoa bắn ánh mắt sắc nhọn đe dọa xuyên qua người hắn.
Diễm Liệt thoăn thoắt nhảy xuống, trên khuôn mặt khí khái phấn chấn không làm mờ đi nụ cười hớn hở của hắn: “Ta đang dạy đứa nhỏ đứng tấn.”
Đường Phong Hoa lườm hắn một cái, đi thẳng ra ngoài ngửa đầu lên nhìn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên nóc nhà với mái ngói xanh đen, một thân hình bé nhỏ ôm sói con trong lòng, đang xoạc chân đứng tấn. Hai chân sải rộng không kiềm được run run, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lúc này đã như miếng gan đỏ au.
“Ngươi đã điểm huyệt của Bách nhi?” Đường Phong Hoa nhíu mày quay đầu nhìn Diễm Liệt.
“Thì đã làm sao?” Diễm Liệt không cho rằng đã làm sai, đĩnh đạc nói: “Dám nhổ tóc của lão đây, đã có gan làm thì có gan chịu trừng trị hà khắc của lão đây chứ!”
Đứa trẻ đáng thương trên nóc nhà đôi mắt đang chớp chớp, thiếu chút nữa muốn rơi lệ. Cũng không phải là do không chịu nổi ngược đãi, mà là đang tức hận anh ách trong lòng!
Ông chú già yêu quái tóc đỏ kia, Đường Bách ta đã kết
thâm thù đại hận, quyết một trận sống mái!