Diễm Liệt giống như vừa gặp quỷ, thoáng cái đã sụp đổ, vừa vò mái tóc đỏ vừa lắc đầu như trống bỏi, ngạc nhiên tột cùng, và miệng lảm nhảm: “Không thể nào, ngươi không phải là em gái của ta, cũng không phải là con gái của ta, sao máu lại tan...”

Đường Phong Hoa chờ đợi chính là những lời nói này của hắn, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, cao giọng nói: “Ta với Diễm tướng quân không thân cũng chẳng quen, nhưng máu lại có thể hòa tan, điều này đủ để chứng minh tất cả!” Ánh mắt hơi lóe sáng, thẳng tắp bắn về phía Diễm Liệt, nhìn xem hắn còn có cái gì có thể phản bác được đây.

Diễm Liệt quả thực không còn lời nào để nói, tinh thần suy sụp, mặt mày u ám, đứng trong góc tự kỷ.

Hiên Viên Triệt day day trán, lấy chén trà trong tay Diễm Liệt, trầm ngâm không nói chỉ nhìn. Sau một lúc hắn mới mở miệng nói: “Phương pháp lấy máu nghiệm thân tồn tại sơ hở. Mà thôi, chuyện nhận Bách nhi làm con nuôi sau này hãy bàn.”

Xem mọi chuyện nhẹ tựa lông hồng, hắn không có biểu
hiện thất vọng, cũng không có vẻ mặt kinh ngạc. 

Hắn giương mắt nhìn Đường Phong Hoa chằm chằm, thái độ ung dung mỉm cười.

Đường Phong Hoa biết hắn không giống Diễm Liệt dễ bị
đánh lừa như vậy, nhưng mà dù sao chuyện hôm nay cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, nàng cũng giống hắn, vừa khoan thai vừa bình tĩnh nở nụ cười tươi rói.

“Ô oa...”

Thình lình, tiếng khóc thương tâm gần chết chợt vang lên. Chỉ thấy một đứa bé trai đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất nước mắt tuôn rơi, vừa khóc thút thít vừa kể lể: “Ông trời ơi, vì sao mẹ con không phải là mẹ ruột của con? Vì sao cha con chẳng biết đang ở phương nào? Vì sao con không biết đến tột cùng con là con nhà ai à oa...”

Lời lẽ khoa trương khiến Đường Phong Hoa dở khóc dở cười. Nàng kéo cậu bé đứng dậy, dằn lòng dịu dàng nói: “Con từ bụng mẹ chui ra, con nói con là con nhà ai nào?”

Đường Bách giãy khỏi tay nàng, rất bi thương đưa lưng
về phía nàng, cúi đầu đau khổ nói: “Chú yêu quái tóc đỏ nói, con là con trai ruột của nữ nhân tên là Đường Phong Hoa, người không phải là mẹ con...”

Đường Phong Hoa ngẩn người, lúc này mới biết bản thân bị con trai chơi một vố.
Cái tên nhóc ranh ma này, biết rõ còn nói linh tinh!

Đường Bách lau nước mắt, chậm rãi đi đến bên cạnh Hiên Viên Triệt, dang hai tay ôm chặt chân của hắn, giọng điệu hờn tủi nói: “Đệ là đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ, Hiên huynh cũng không nhận đệ làm con nuôi, sau này đệ không được ăn thịt...”

Hiên Viên Triệt nghe thế lòng đầy đau xót. Mặc dù hắn biết rõ cậu đang giả bộ đáng thương, nhưng đáy lòng vẫn trào dâng tình cha dạt dào, không thể đè nén. Hắn đưa tay ôm cậu, dịu giọng nói: “Bách nhi ngoan, chờ mẹ con đồng ý, ta sẽ đón con trở về.”

Ý tại ngôn ngoại đó là: Chờ ta bắt được mẹ con quay về, một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ.

Đường Phong Hoa sao lại nghe không ra thâm ý này chứ, ánh mắt tự tin liếc nhẹ qua, nhếch môi cười. Đừng vọng tưởng nữa, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được ước nguyện!

Đường Bách cọ qua cọ lại trên bả vai Hiên Viên Triệt. Tròng mắt đen đảo liên tục, lén quan sát mẹ cậu. Thấy sắc mặt của nàng vẫn không dao động, liền tiến hành kế hoạch thứ hai.

Cậu nhảy khỏi tay của Hiên Viên Triệt, chạy đến ôm sói
con đang trốn dưới bàn, tiếp tục than sầu kể khổ mếu máo: “Đại Bạch, ngươi cũng không cha không mẹ, đều bi thảm giống ta. Sau này chúng ta hãy nương tựa lẫn nhau mà sống nhé!”

Đường Phong Hoa nhìn không thiếu một li, rốt cuộc cũng biết con trai muốn cái gì, hừ nhẹ nói: “Muốn mang sói con trở về thì cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vèo khóc lóc như thế.”

Đường Bách nghe vậy, ôm sói con nhảy cẫng lên, hoan hô nói: “Con biết mẹ là tốt nhất! Bách nhi yêu mẹ nhất!”

Đường Phong Hoa bất đắc dĩ lắc đầu. Con trai lòng dạ
quanh co khúc khuỷu, rốt cuộc là di truyền từ ai đây? Xảo quyệt đanh đá còn hơn cả nàng.

Hiên Viên Triệt đứng ngoài nhìn và mỉm cười, đã lấy lại tinh thần sau chuyện chích máu nghiệm thân không thành, ra hiệu với Diễm Liệt, nói: “Ta muốn dẫn Phong cô nương đi gặp Thanh Đồng, ngươi ở lại trông Bách nhi.”

Không đợi Diễm Liệt trả lời, hắn cất bước đi trước vào phòng trong. Trái lại Đường Phong Hoa không lo Diễm Liệt sẽ ngược đãi con trai nàng, chỉ thuận miệng khách sáo nói một câu: “Bách nhi nghịch ngợm, làm phiền Diễm tướng quân rồi.”

Đợi hai người bọn họ đi xa, Diễm Liệt khìn khịt mũi, lầm bầm trong miệng. Hắn chà xát hai bàn tay, chuẩn bị giáo huấn đứa nhỏ vô liêm sỉ dám cả gan nhổ tóc hắn này thật tốt mới được.

Phía bên kia, Hiên Viên Triệt và Đường Phong Hoa đi về hướng nhà giam, không biết rằng trong phòng sắp gà bay chó sủa.

Địa lao của hành quán khá sạch sẽ tinh tươm, chỉ có Vệ Thanh Đồng là tù nhân duy nhất bị cột trên cái khung hình. Mặc dù trên tường nhà giam treo đầy những dụng cụ tra tấn sắt thép ghê rợn, nhưng quần áo Vệ Thanh Đồng vẫn chỉn chu, chưa chịu nghiêm hình bức cung.

“Vệ cô nương.” Đường Phong Hoa đứng trước cái giá hình, ôn hòa nói: “Ta đến thăm ngươi.”

Vốn Vệ Thanh Đồng đang nhắm mắt, vừa nghe tiếng nói bỗng chốc mở mắt, ánh mắt lóe sáng.

“Ngươi rất ghét thấy ta?” Đường Phong Hoa nhíu hàng lông mày duyên dáng, khe khẽ thở dài nói: “Ta với ngươi không thù không oán, ta tốt bụng đến thăm ngươi, ngươi tội tình gì phải bày ra bộ dạng này.”

Vệ Thanh Đồng hung hăng hừ một tiếng, không còn che giấu tính tình quyết liệt cố chấp của bản thân nữa, phẫn hận tuôn lời: “Ngươi không cần làm bộ làm tịch! Ngươi trăm phương nghìn kế tiếp cận bệ hạ, còn giả dạng Đường Phong Hoa để cậy miệng Tử Diên, bụng dạ khó lường!”

“Ta sao lại bụng dạ khó lường được?” Vẻ mặt Đường Phong Hoa hết sức vô tội.

“Ngươi biết bệ hạ đối với Đường Phong Hoa nhớ mãi không quên, liền mượn hành động báo thù cho Đường Phong Hoa để làm cho bệ hạ vui!” Giọng điệu Vệ Thanh Đồng oang oang tạc tạc, có lẽ trong mắt nàng ta tất cả nữ nhân đều là tình địch của mình.

“Ôi chao, bị ngươi nhìn thấu rồi.” Đường Phong Hoa che
mặt, xấu hổ mang chút e lệ liếc mắt đưa tình với Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thản nhiên như thường tiếp nhận ánh mắt quyến rũ của nàng, cười trộm trong lòng. Nàng đang dùng phép khích tướng, muốn kích động Vệ Thanh Đồng mở miệng nói hớ, không đánh đã khai.

Vệ Thanh Đồng thấy hai người bọn họ đầu mày cuối mắt, đố kị ghen ghét lại bùng cháy, buột miệng nói ra: “Bệ hạ! Nữ nhân này có ý định bất lương, quyết không thật tâm yêu người! Người tuyệt đối không thể bị nàng ta mê hoặc!”

Đường Phong Hoa mỉm cười đáng yêu như nụ hoa chúm chím, cố gắng kề miệng sát bên tai nàng ta, nói thỏ thẻ: “Ngươi nói rất đúng, ta chỉ muốn làm bậc mẫu nghi thiên hạ quyền lực khuynh đảo hậu cung, căn bản ta không yêu hắn. Nhưng vậy thì sao nào? Đường sư tỷ đã chết, trên đời này không còn ai là đối thủ của ta nữa. Mũ hậu phượng bào sớm muộn gì cũng nằm trong tay ta.”

Nói xong, nàng lui lại vài bước, dáng người yểu điệu lả lướt dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm yêu kiều dụ hoặc. Dung nhan tuyệt sắc như làm mờ đi khung cảnh xung quanh.

Vệ Thanh Đồng trừng mắt, gắt gao nhìn nàng chằm chặp. Dĩ nhiên Vệ Thanh Đồng đã tin những lời nói thì thầm vừa rồi của nàng. 

Khuôn mặt với đường nét thanh tú hơi nhăn nhó. Hai tròng mắt của Vệ Thanh Đồng chuyển động điên cuồng rối loạn. Cho dù nàng ta không chiếm được, nàng ta cũng không cho phép nữ nhân nào khác leo lên ngai hoàng hậu!

“Bệ hạ!” Một tiếng quát the thé đột nhiên phát ra từ
miệng Vệ Thanh Đồng, giống tiếng réo rắt của đàn đứt dây, bén nhọn chói tai, “Người từng nói với Tử Diên, Không tìm ra chân tướng, vĩnh viễn không lập hậu, tin rằng người còn chưa quên chứ?”

“Cái này...” Hiên Viên Triệt dường như có chút do dự, một lúc lâu sau vẫn không trả lời được.

“Được! Được lắm!” Vệ Thanh Đồng cười nhạt không ngớt, “Bệ hạ đã có niềm vui mới, liền quên ngay người vợ đã kết tóc se duyên! Đáng tiếc cho Đường Phong Hoa một đời thông minh sáng suốt, mà lại mù mắt chọn một người chồng phụ phụ tình bạc nghĩa!”

“Năm đó, Phong Hoa đã phản bội quân ta, ta nhớ thương nàng bảy năm, đã trọn đạo nghĩa rồi. Tại sao lại nói ta phụ tình?” Hiên Viên Triệt giận tái mặt, lạnh lùng nói.

Vệ Thanh Đồng không ngờ hắn lại trả lời như vậy, khó có thể tin mà nuốt một ngụm khí lạnh. Ánh mắt nàng ta chuyển dời về nữ tử tuyệt sắc bên cạnh. Lẽ nào sắc đẹp này thật sự khiến người ta mê muội hồ đồ? Bệ hạ đã bị nàng ta bắt được trái tim băng giá?

“Uẩn nhi, không cần nói nhiều với nàng ta nữa, chúng ta đi.” Hiên Viên Triệt làm bộ đặt tay lên thắt lưng của Đường Phong Hoa, ôm nàng vào lòng rồi quay người ra
khỏi nhà lao.

Đường Phong Hoa dịu dàng “Dạ” một tiếng, dựa sát vào trong ngực hắn, cùng nhau bước đi. Nhưng bước chân của hai người cực kỳ chậm. 

Vệ Thanh Đồng bị đả kích nặng nề, sự ngu ngốc kinh ngạc chỉ trong chốc lát, đột nhiên lớn tiếng hét to lên: “Đường Phong Hoa! Uổng công ngươi sinh thời dốc lòng dốc sức đối xử tốt với phu quân, giúp hắn giành được nửa giang sơn, lại rơi vào kết cục bị giết chết oan uổng. Không có ai sửa án báo thù cho ngươi rồi!”

Lời nói đã dứt kèm theo tiếng cười sằng sặc the thé, nghe qua như ma quỷ oan hồn lởn vởn. Oán hận quanh quẩn bao trùm toàn bộ địa lao âm u.

Đường Phong Hoa và Hiên Viên Triệt cùng lúc dừng chân, cả hai liếc nhau, đáy mắt đều hiện tia sáng sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play