Lão thái y luống tuổi lững thững đến rề rà, Diễm Liệt đoạt lấy hòm thuốc trong tay lão, giống như sợ lão vướng víu nên phất tay: “Lui xuống đi.”
Lão thái y vừa mới đến đã bị đuổi đi, Hoàng đế bệ hạ cũng không giữ lão lại, lão chỉ còn nước xin cáo lui mà không hiểu đầu đuôi ra sao.
Đường Phong Hoa nhìn Diễm Liệt đang lật tung hòm
thuốc, trong lòng buồn cười. Người này hành sự hấp tấp,
nhưng vào thời khắc mấu chốt lại hiểu rõ giữa lợi và hại thế nào. Hoàng gia lấy máu nghiệm thân, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.
“Nhóc con, qua đây!” Một tay Diễm Liệt cầm một chén
trà, một tay khác giơ chiếc dao bạc của thầy thuốc lên, nhe răng cười với Đường Bách, rất giống một ông chú biến thái thích hành hạ trẻ con đến chết.
Đường Bách không khỏi run rẩy đôi chút, trong đầu len
lén oán than: Không phải yêu quái tóc đỏ này định mượn cơ hội làm thịt cậu chứ?
“Bách nhi, sang đây.” Hiên Viên Triệt đến gần, điềm tĩnh nắm cánh tay nhỏ bé của Đường Bách, nhỏ nhẹ hỏi: “Có sợ đau không?”
“Không sợ.” Đường Bách ưỡn ngực, bộ dạng lẫm liệt y hệt chiến sĩ ra đi đầu không ngẩng lại. Cậu kéo tay áo, để
lộ ra cổ tay nhỏ nhắn nõn nà, hùng hồn hi sinh vì đại nghĩa nói: “Cắt đi ạ!”
Hiên Viên Triệt thấy thế mỉm cười. Bàn tay hắn bóp chặt ngón tay cậu, khiến cho máu dồn về đầu ngón tay.
Hắn nhận chiếc dao bạc trên tay Diễm Liệt, nhẹ nhàng
cắt một nhát, vài giọt máu đào liền rơi xuống trong chén trà không.
Đường Bách không cảm thấy đau, đôi mắt mở thật to, nhìn chằm chằm máu trong chén trà.
Hiên Viên Triệt tiếp tục cắt một nhát trên ngón tay của chính mình. Những giọt máu to như hạt đậu rơi xuống trong chén tí tách.
Diễm Liệt giơ chén trà lên cao, vừa cố gắng đong đưa, vừa tươi cười uy hiếp Đường Phong Hoa: “Để xem ngươi còn có thể nói xạo ra sao!”
Đường Phong Hoa cũng cười nhạt đáp trả, bình tĩnh nhìn hắn. Nàng dường như đã tính toán kỹ càng, không có chút nào sợ hãi lẫn khẩn trương.
Diễm Liệt hận nhất chính là điệu bộ thản nhiên, núi Thái Sơn sập ngay trước mắt cũng không biến sắc này của nàng. Càng nghĩ đến bộ mặt của nàng thì sắc mặt của hắn
càng tối đen. Hắn hơi dùng lực nghiến răng ken két. Hắn hạ thấp chén trà xuống kiểm tra, nhìn chăm chú một lát, rồi hắn bỗng tuôn ra một tràng cười khoái chí.
“Ha ha ha! Đường Phong Hoa, lần này ngươi vẫn không thừa nhận xem!”
Hắn đến bên cạnh bàn, thả chén trà xuống một cái cộp. Đường Bách nóng ruột chạy tới, nhón chân cầm chén trà,
ngắm nghía vô cùng cẩn thận một lúc lâu, nghi hoặc nói: “Sao lại biến thành một cục máu thế này? Cái này có nghĩa là gì?”
Hiên Viên Triệt nhân tiện nhận lấy chén trà, mắt liếc qua. Hắn hài lòng nhếch môi mỏng cười vui mừng.
Đường Phong Hoa vẫn giữ nụ cười nhạt dịu dàng, cũng
không để ý đến kết quả trong cái chén kía. Nàng đi thẳng
đến bên bàn, cầm lấy một cái chén không khác, vẫy tay với Đường Bách: “Bách nhi, mẹ và con cùng thử xem.”
Đường Bách vẫn đang hoang mang lơ mơ nửa hiểu nửa không, ngón tay vô tội lại bị thêm một vết thương nữa.
Dưới đáy chén sứ trắng, những giọt máu tươi đỏ thắm như đóa hoa khoe sắc thắm. Đường Phong Hoa cũng cắt
đầu ngón tay của mình, giọt máu rơi vào trong. Nàng lắc
nhẹ chén sứ qua lại trong chốc lát, đợi máu tan ra, mới mở miệng nói: “Các vị, mời các vị xem.”
Diễm Liệt cất bước xông tới trước, vừa cúi đầu nhìn, nhất thời kinh hãi.
Hiên Viên Triệt cũng nghiêng người nhìn lướt qua, khóe môi cong cong từ từ mím lại, đôi mắt đen càng thêm tối tăm.
“Rõ ràng rằng, phương pháp chích máu nghiệm thân chẳng thể tin được.” Đường Phong Hoa nói rất chậm, giọng điệu lại nặng như đá tảng, không cho phép nghi ngờ: “Ta mang thai mười tháng, nhưng máu ta lại không hòa tan với máu của Bách nhi, đủ để chứng minh chích máu nghiệm thân chẳng qua chỉ là lời đồn sai trái được dân gian truyền tụng trên phố, không đáng tin chút nào.”
“Nói nhảm!” Diễm Liệt nổi giận đùng đùng, xuất phát từ
bản năng liền cãi cọ: “Máu của ngươi và đứa bé này không tan, chỉ có thể chứng minh ngươi không phải là người mẹ thân sinh của nó mà thôi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn chợt cảm thấy rất đúng, khí
huyết liền dâng trào,
“Trước kia, ngươi nói ngươi là sư muội của Đường Phong Hoa, rất có khả năng đứa trẻ này là do Đường Phong Hoa sinh ra, không có chút quan hệ huyết thống nào với ngươi.”
Đường Phong Hoa bật cười khanh khách. Mấy năm không gặp, bản lĩnh già mồm át lẽ phải của hắn lại phát triển không ngừng!
“Sao hả? Nói không ra lời rồi?” Thấy nàng không lên tiếng, Diễm Liệt cười đắc ý, đĩnh đạc nói rằng: “Đứa trẻ
này là con trai của bệ hạ và nữ nhân Đường Phong Hoa
kia. Ngươi có công nuôi dưỡng, tương lai luận về công trạng để ban thưởng đương nhiên không thể thiếu phần của ngươi.”
“Diễm tướng quân thật là thông minh hơn người, Phong Uẩn thật bội phục.” Đường Phong Hoa thở dài một cái, làm bộ khuất phục dưới lý luận sắc bén của hắn.
Diễm Liệt không chút nào khiêm tốn nhận lời ca ngợi của nàng, bàn tay phất lên định gọi người vào mang tiểu hoàng tử đi.
“Đợi đã!” Đường Phong Hoa đột nhiên quát lớn, tay áo động đậy, cuốn một chén trà hất thẳng về phía Diễm Liệt.
Diễm Liệt rụt tay lại, bình tĩnh chụp chén trà tập kích
bất ngờ, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Đường Phong Hoa nở nụ cười thân thiết lại ôn hòa, vừa khách sáo vừa lễ độ nói: “Không bằng Diễm tướng quân cũng chích máu thử xem?”
Diễm Liệt trừng mắt, khinh thường phỉ nhổ nói: “Ngươi
không cần phải hấp hối giãy giụa nữa, ta cũng không gần
nữ sắc...” Chưa nói xong, hắn bỗng bừng tỉnh, khuôn mặt bộc trực đã đỏ chót cả lên, lớn tiếng quát tháo: “Ngươi, đồ nữ nhân xảo quyệt! Xem cha mày một chưởng chém chết ngươi!”
Sư tử bờm đỏ thẹn quá hóa giận bật nhảy lên, song quyền mạnh mẽ đánh về phía nữ tử áo trắng với điệu cười ngọt ngào kia.
Đường Phong Hoa không nhanh không chậm nghiêng người né, bàn tay cực nhanh rút thanh đoản kiếm giấu trong ủng. Nàng dùng vũ khí đối phó với tay không, tàn nhẫn vung đao qua!
Mặc dù Diễm Liệt rất giận, nhưng cũng giữ lại vài phần sức mạnh, nhưng không ngờ nàng lại lòng dạ độc ác sử dụng binh khí, nhất thời sơ ý để nàng rạch một đường bên mép tay.
Máu chảy xuống, Đường Phong Hoa nhanh mắt mau chân hất mũi chân lên, đẩy chén trà trong tay Diễm Liệt qua, dừng lại một chút. Sau khi máu chảy vào chén, nàng ngửa người lộn nhào trên không, cầm chiếc chén sứ lướt ra xa.
“Ngươi rốt cuộc muốn sử dụng quỷ kế gì?” Diễm Liệt căm hận gào thét, đang muốn báo thù một đao thì đã thấy nàng nhanh nhẹn cắt tay của mình.
“Tự ngươi xem đi.” Đường Phong Hoa đưa chén trà ra, mí mắt buông xuống che đi ý cười gian xảo trong đáy mắt.
Diễm Liệt đưa tay đoạt chén trà, không kiên nhẫn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Cái liếc mắt này lại làm hắn hóa đá tại chỗ. Hắn... Hắn từ khi nào có một đứa con gái lớn như vậy chứ?