Khóe mắt Diễm Liệt liếc nhìn Hiên Viên Triệt, thấy hắn cười mà không lên tiếng, trong lòng liền hiểu rõ. Với tình bạn ăn ý nhiều năm của hai người họ, rất rõ ràng rằng biểu tình này của bệ hạ nhất định là ngầm khuyến khích hắn cướp người mà.
“Họ Đường tên Phong Hoa kia! Ngươi không cần ngụy biện nhiều lời nữa, có ngon thì nói rõ ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ này ra đi!” Diễm Liệt hất mái tóc đỏ, ngữ điệu vừa tùy tiện vừa ngang ngược.
“Bách nhi bảy tuổi rưỡi, sinh vào rằm tháng giêng.” Đường Phong Hoa lần thứ hai nói dối không chớp mắt, đặt điều vô căn cứ nghiễm nhiên thêm một tuổi cho con trai.
“Bảy tuổi rưỡi?” Diễm Liệt đương nhiên không tin, khóe
môi kích động run run, cười khinh khỉnh: “Nhà ngươi là
đồ nữ nhân giả dối cáo già, hỏi ngươi cũng bằng không!”
Hắn sải bước đến trước mặt Đường Bách, một tay tóm
lưng áo cậu bé xách lên cao, giống như diều hâu quắp gà con trong bàn tay to lớn. Hắn nhìn cậu nhóc chằm chằm, còn cậu nhóc thì chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh. Hắn đằng đằng sát khí, hung dữ hỏi: “Nói! Ngươi mấy tuổi? Sinh tháng mấy? Mẹ ngươi tên gì? Cha ngươi là ai?”
Đường Bách tựa như bị sự dữ tợn của hắn hù dọa, run rẩy trả lời: “Ta bảy tuổi à... Sinh vào mùa đông... Mẹ ta tên là Phong Uẩn, chính là người mà ngươi nói là đồ nữ nhân giả dối cáo già ấy... Cha ta, nghe nói đã mất...”
Diễm Liệt rất hài lòng với cậu nhóc biết nghe lời này. Bàn tay còn lại vươn qua, véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cậu bé xem như khen thưởng. Hắn lại tiếp tục hỏi: “Nghe nói? Ngươi nghe ai nói? Ngươi đã thấy cha ngươi hay chưa? Hay là gặp bạn bè thân thích của cha ngươi chưa?”
Gương mặt Đường Bách bị người nào đó thô lỗ bẹo đau
đến biến dạng, bộ dáng đáng thương nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Nghe mẹ của ta nói. Cha ta là sư huynh
đồng môn của mẹ, đã bị bệnh và mất trước khi ta được sinh ra.”
Diễm Liệt gật đầu, dứt khoát khẳng định: “Mẹ ngươi đã lừa ngươi!”
“Ồ... Hóa ra là vậy...” Đường Bách nhẹ nhàng đồng ý với ý kiến đó, bộ dạng oan ức há miệng nói: “Mẹ ta thường hay gạt ta. Lần trước, mẹ nói là muốn mua bánh bao thịt cho ta ăn, rốt cuộc là mẹ ăn hết một mình.”
Diễm Liệt cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, nhếch mép để lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, vô cùng hài lòng cười nói: “Ngoan! Tên nhóc nhà ngươi rất có tiền đồ.” Móng vuốt buông lỏng, thả Đường Bách rơi xuống đất.
Đường Bách cười khì khì hai tiếng, đưa tay xoa gò má bị
véo đỏ au của mình, trong lòng thầm rủa: Tên yêu quái tóc đỏ nhà ngươi! Ta mà không báo thù véo má này sẽ không gọi là Đường Bách nữa!
Đôi mắt đen láy như viên ngọc đen đảo qua đảo lại, cậu
ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh lên, nụ cười ngây thơ lại vô hại nở trên môi: “Chú tóc đỏ ơi, vì sao tóc chú là màu đỏ? Thật là đẹp quá đi! Có thể cho con sờ một chút chứ a?”
Diễm Liệt trở lại bộ dạng ngay thẳng phóng khoáng, ngồi xổm xuống, vô cùng hùng hồn mà đồng ý: “Được chứ, ngươi sờ đi.”
“Cảm ơn chú tóc đỏ.” Đường Bách một mực giữ bộ dáng là một cậu bé ngoan có trí thức lại hiểu lễ nghĩa. Cậu vươn bàn tay nhỏ nhẹ nhàng sờ mái tóc của hắn, vuốt nhẹ từ đỉnh đầu đến ngọn tóc, cái miệng nhỏ nhắn ríu rít hiểu kỳ: “Người không buộc đầu tóc này lên ạ? Có phải làn tóc này bay trong gió trông giống như ngọn lửa không ạ?”
Từng lời từng ý của trẻ con thật là đáng yêu, Diễm Liệt cảm thấy rất vui vẻ. Không ngờ da đầu đột nhiên tê rần,
ngay sau đó là đau buốt đến tận óc.
“XX[1] tên nhóc chết bầm nhà ngươi!” Tiếng hét giận
dữ như sư tử rống nhất thời vang vọng dội thẳng lên nóc nhà, cơ thể cao lớn cường tráng bỗng chốc lao thẳng về
phía Đường Bách.
[2] XX: Từ chửi bậy, tác giả cũng để là XX, ý nghĩa viết tắt tiếng Việt là ĐM.
Đường Bách né được một chiêu, nhanh chân chạy một mạch và trốn sau lưng mẹ của cậu. Bàn tay của cậu vẫn còn nắm nhúm tóc đỏ vừa giật xuống, đắc ý dạt dào mà giơ lên trước mặt chú sư tử cáu kỉnh kia.
Đường Phong Hoa mím môi cười, dải lụa trắng trong tay
áo bung ra, một trận gió ngăn cản Diễm Liệt đang tức giận như con hổ gầm gừ bổ nhào về phía này.
“Hứ! Ai bảo ngươi véo ta! Ai bảo ngươi dám nói xấu mẹ ta!” Đường Bách núp người sau tà váy trắng, thò đầu ra lên giọng một lượt.
Đợt tấn công của Diễm Liệt bị cản trở. Hắn nhe răng trố mắt trừng tên nhóc kiêu ngạo kia, tức giận rủa: “Đồ gian xảo vô liêm sỉ, tính cách y chang mẹ ngươi!”
“Hừ hừ, ta đây cái này gọi là thông minh tuyệt đỉnh, ai bảo ngươi ngốc!” Đường Bách lại ló đầu ra trả treo một câu, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu lại.
Diễm Liệt tức đến độ lồng ngực run run, quả đấm nắm chặt nghe được cả tiếng xương kêu răng rắc.
Lúc này, có một bàn tay phía sau lặng lẽ đặt lên vai Diễm Liệt. Lửa giận trong lòng hắn chưa tiêu tan, theo phản xạ tự nhiên tung một quyền đánh sang!
Tiếng rầm vang lên, cú đấm thép chống lại cú chưởng mạnh mẽ, làm hai cơ thể cao lớn đều chấn động, nhoáng lên.
“Bệ hạ?” Diễm Liệt quay đầu, thấy Hiên Viên Triệt với sắc mặt không chút biến đổi đang nhìn hắn, tức giận nhất thời giảm đi phân nửa, xấu hổ mở miệng: “Không phải thần muốn đánh nhau với người, cũng không muốn đấu với tiểu hoàng tử, chỉ có điều tức quá...”
“Trẻ nhỏ càn quấy, ngươi đừng quá để bụng.” Hiên Viên Triệt chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Là của ta, cuối cùng sẽ là của ta, không ai có thể cướp đoạt.”
Đường Phong Hoa nghe thế không khỏi khẽ cười trào phúng, nói ngược lại: “Không phải là của ngươi, cuối cùng sẽ không là của ngươi, có cướp đoạt cũng vô dụng.”
Hiên Viên Triệt yên lặng nhìn nàng. Gương mặt anh tuấn tựa như một cái hồ nước sâu, không phản bác cũng không nổi giận. Đôi môi mỏng của hắn thậm chí còn nhếch lên cười khó hiểu. Có sự tồn tại của Bách nhi, thì
quan hệ giữa nàng và hắn càng không thể cắt đứt. Tuy đã mất đi bảy năm bên nhau, nhưng hắn có lòng tin cùng
sự kiên trì dùng mười bảy năm, hai mươi bảy năm sau này để một lần nữa bắt nhốt trái tim của nàng.
Hắn thu lại nội tâm, nhưng Diễm Liệt không có được tính tình sâu sắc này, chỉ nghe thấy một tiếng rống điên cuồng: “Người đâu! Lập tức triệu thái y đến đây cho ta!”
“Diễm Liệt?” Hiên Viên Triệt nhíu mày nhìn hắn, lờ mờ đoán được chút ý tưởng trong đó.
Diễm Liệt nhướng hàng lông mày rậm, ánh mắt rọi thẳng đến Đường Phong Hoa, lớn tiếng tuyên bố rằng: “Nữ
nhân này đã sống chết không chịu thừa nhận, vậy thì chích máu nghiệm thân đi!”
Nghe vậy, ánh mắt Hiên Viên Triệt khẽ động, sóng mắt Đường Phong Hoa cũng khẽ run lên, hai người đều mang tâm trạng kinh sợ.
Chích máu nghiệm thân? Đây là phương pháp lưu truyền trong dân gian, cũng không có thầy thuốc nào dám mạnh miệng phản đối. Nhưng Lương Vũ Đế Tiêu Diễn[3] đã từng thử qua phương pháp này, vả lại kết quả rất đáng tin không chút nghi ngờ. Về phần phương pháp nghiệm thân này đến tột cùng có bao nhiêu phần chính xác, thì cho dù với y thuật cao như Hoa Vô Hoan cũng không có cách nào đưa ra kết luận chuẩn xác được.
[3] Lương Vũ Đế (464-549), tên húy là Tiêu Diễn, là hoàng đế khai quốc của triều Lương thời Nam - Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc. Thời kỳ ông trị vì là một trong những giai đoạn ổn định nhất và thịnh vượng nhất của Nam triều. Hoàng tử thứ hai của ông là Tiêu Tông, mẫu thân của Tiêu Tông từng là người của Nam Tề Phế Đế
Tiêu Bảo Quyển, sau khi Tiêu Bảo Quyển bị giết chết thì bà trở thành thiếp của Tiêu Diễn, được lập làm thục viện, bảy tháng sau thì sinh hạ Tiêu Tông. Khi Ngô thục viện bị thất sủng, đem sự thật kể với con trai. Sau khi nghe nói về việc "chích máu nghiệm thân". Tiêu Tông liền bí mật phát quật mộ của Tiêu Bảo Quyển, nhỏ máu lên trên di cốt, máu ngấm vào xương cốt. Sau đó, Tiêu Tông lại giết chết một con trai của chính mình, lấy hài cốt để thử nghiệm. Từ đó, Tiêu Tông thực sự tin rằng mình là con của Tiêu Bảo Quyển.
“Ngươi có dám thử không?” Diễm Liệt dùng ánh mắt khiêu khích quăng sang, liếc nhìn Đường Phong Hoa và Đường Bách đang thập thò kia.
“Vô căn cứ!” Đường Phong Hoa không muốn phát sinh
nhiều chuyện phiền phức, một lời gạt bỏ.
“Không có can đảm sao? Hay nói cách khác ngươi đang chột dạ!” Diễm Liệt bày tỏ thái độ nhất quyết không buông tha nàng.
“Nghĩ thế nào thì tùy ngươi, máu của con ta không phải
ngươi cứ muốn là có thể được.” Đường Phong Hoa liếc nhìn hắn, không muốn tranh chấp với hắn.
Mắt Diễm Liệt sáng quắc, quay sang nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt hãy còn trầm ngâm, một lát sau mới mở miệng khoan thai nói: “Thử một lần cũng không sao.”
Vẻ mặt Đường Phong Hoa hơi biến sắc, ngưng mắt nhìn hắn chằm chặp.
Hiên Viên Triệt thản nhiên nhếch môi cười, nói với nàng: “Sau khi nghiệm chứng, nếu máu có thể hòa tan thì ta sẽ nhận Bách nhi làm con nuôi. Còn nếu máu không hòa tan thì ta sẽ không dây dưa về việc này nữa. Nàng thấy thế nào?”
Hắn làm như đang nhượng bộ, nhưng Đường Phong Hoa lại biết, bộ dạng này căn bản là chiến thuật lấy lùi để
tiến đây mà! Một khi hắn nhận Bách nhi làm con nuôi, thì Bách nhi chẳng khác nào đã đặt chân vào hoàng thất Kim Triều, sau này vướng mắc càng khó dứt!
“Chích máu là có thể nghiệm thân?” Khuôn mặt béo tròn bỗng nhiên thò ra từ phía sau lưng mẹ cậu, cười hì hì, lại hiếu kỳ nói chen vào: “Mẹ, vậy thì thử xem sao? Con rất muốn biết người đó có phải là cha con hay không...”
Tình hình hiện tại đang nghiêng về một bên, Đường Phong Hoa im lặng trong giây lát. Đôi mắt nàng phát sáng, đôi môi xinh đẹp chậm rãi cong lên, phun ra hai từ: “Được thôi.”