“Ngươi phạm tội gì?” Hiên Viên Triệt vẫn bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống.

“Một phạm tội ăn cắp, hai phạm tội xúi giục.” Sống lưng Vệ Thanh Đồng thẳng tắp, ngẩng đầu trấn tĩnh nói: “Thanh Đồng tự biết tội không thể tha thứ, nên đặc biệt đến lĩnh tội.”

Hiên Viên Triệt chỉ nhếch bờ môi mỏng, không trách cứ, cũng không truy hỏi, chỉ riêng sự uy nghiêm đã đủ khiến kẻ khác khiếp sợ.

Vệ Thanh Đồng cũng không ngoại lệ, nàng ta bày ra bộ
dạng phục tùng, chậm rãi nói: “Vào ngày này bảy năm trước, Thanh Đồng tự ý vào lều trướng của tướng quân, lấy đi di thư của Đường tướng quân, đưa cho muội muội. Muội muội vẫn luôn ái mộ nguyên soái, Thanh Đồng muốn giúp muội ấy một tay, vì vậy mới cả gan làm bậy. Thanh Đồng tội đáng muôn chết.”

“Chỉ có vậy?” Ngữ khí của Hiên Viên Triệt vẫn bình lặng như thường, sải bước tới trước một bước. Thân hình cao lớn trải bóng bao phủ đỉnh đầu nàng ta, mang đến áp lực vô hình.

“Vâng!” Vệ Thanh Đồng thầm cắn môi dưới, mạnh mẽ hất đầu lên, kiên quyết nói: “Thanh Đồng nguyện ý tiếp nhận trừng phạt. Nhưng Thanh Đồng đã trung thành và tận tâm đi theo quân Hiên Viên, tự đánh giá bản thân không thẹn với đất trời, không thẹn với bệ hạ!”

Bên cạnh, Đường Phong Hoa yên lặng lắng nghe không nhịn được cười khinh.

Vô tư vĩ đại như vậy sao? Chỉ vì muốn giúp Tử Diên? E rằng Vệ Tử Diên bị chị gái ruột gài bẫy còn không biết nữa là.

“Vì sao Tử Diên tiếp cận Sở tả tướng?” Hiên Viên Triệt lại tới gần thêm một bước, ánh mắt càng sắc bén lạnh lùng.

Vệ Thanh Đồng vô thức thoáng ngửa đầu ra sau, bỗng cố gắng hết sức thẳng lưng, nghiêm nghị không sợ sệt nói: “Năm đó tướng quân Sở Hoành có chiến công chói lọi. Nếu nguyên soái giành được giang sơn, đương nhiên sẽ phong Sở tướng quân làm trọng thần. Cha mẹ Thanh Đồng và Tử Diên đều đã mất sớm, Tử Diên không có nhà cha mẹ ruột hiển hách, mà muốn phong phi lập hậu cần phải có chỗ dựa.”

Nàng ta càng nói càng thêm dồi dào khí lực, giọng điệu trở nên sôi sục, “Thanh Đồng quả thực có tính toán tư lợi cá nhân, nhưng Thanh Đồng chỉ có một muội muội thế này, sao có thể không suy nghĩ cho muội ấy? Chuyện Thanh Đồng gây ra đụng vào luật pháp, bằng lòng chịu phạt!”

Đường Phong Hoa lặng lẽ quan sát, thầm nghĩ: Được lắm Vệ Thanh Đồng! Nàng ta xưa nay trầm mặc ít nói, bây giờ tài hùng biện lại quá tốt. Chỉ e là nàng ta đã diễn thử trong lòng vô số lần rồi!

Nàng ta xúi giục Vệ Tử Diên dựa thế Sở Hoành, phải chăng khi người đời sau muốn truy xét chuyện cũ thì mũi nhọn chỉ hướng đến em gái của nàng ta? Năm đó ai chẳng biết Đường Phong Hoa và Sở Hoành nhiều lần bất hòa, mâu thuẫn nặng nề.

“Phong Uẩn.” Tầm mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên chuyển hướng sang nàng. Hai tiếng gọi Phong Uẩn đặc biệt rõ ràng, hắn trầm giọng hỏi: “Nàng có muốn hỏi gì không?”

Đường Phong Hoa khẽ cười trào phúng, còn có thể hỏi cái gì? Vệ Thanh Đồng là loại người nhất định không vì
dăm ba câu đe dọa mà có thể cạy miệng được.

Hiên Viên Triệt đương nhiên cũng nhìn thấu điều này, tay áo rộng vung lên, lạnh lùng nói: “Vệ Thanh Đồng, lúc ngươi phạm tội vẫn còn đang hành quân, cho nên bây giờ lấy quân pháp xử phạt, ngươi có dị nghị gì không?”

“Thanh Đồng không có ý kiến!” Vệ Thanh Đồng dập trán chạm đất, thanh âm đúng mực.

Đường Phong Hoa thủy chung không lên tiếng. Phạt đánh ba mươi gậy, đủ để khiến Vệ Thanh Đồng hơn nửa tháng không xuống giường được. Nhưng cái này với nàng mà nói không hề có ý nghĩa.

“Đợi đã!” Một tiếng quát chắc nịch bỗng xuyên màn đêm truyền đến, phá tan bầu không khí ứ đọng.

Đường Phong Hoa kinh ngạc quay đầu, liền trông thấy một thân hình cao lớn mạnh mẽ bay vút qua bức tường cao rồi phóng đến chỗ này. 

Diễm Liệt? Không phải hắn đang trấn thủ biên cương, làm sao lại thấy ở Tô Thành?

“Diễm Liệt kính chào bệ hạ!” Thân hình nam từ đó thoáng qua như ma quỷ lướt qua lướt lại, nổi bật nhất là mái tóc đỏ bay phất phới trong gió.

Hiên Viên Triệt gật đầu, ánh mắt không nhịn được khẽ liếc nhìn Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa mặt không biến sắc, vẫn đứng im như cũ. Diễm Liệt, nàng và Hiên Viên Triệt, có một mối quan hệ thắm thiết mà không thể dùng lời nói có thể diễn đạt hết được.

Nam tử tóc đỏ tên là Diễm Liệt. Hắn liếc mắt nhìn Vệ
Thanh Đồng đang quỳ dưới mặt đất một cái, chẳng buồn nhìn thêm cái nữa, ngược lại hắn lại nhìn Đường Phong Hoa chằm chằm.

Đôi mắt màu nâu của hắn sắc bén như mắt của chim cắt, tựa như có ngọn lửa bùng cháy trong đó khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng Đường Phong Hoa chỉ thản nhiên mỉm cười, gật đầu chào hắn một cái.

“Ngươi là ai?” Diễm Liệt nheo đôi mắt nâu, ánh mắt sắc nhọn bắn thẳng và nhập sâu vào đáy mắt nàng, kinh ngạc há miệng nói: “Vì sao lại giống Đường Phong Hoa như vậy?”

Ý cười trên môi Đường Phong Hoa càng nồng. Từ biệt bảy năm, hắn vẫn là nam tử tùy tiện, thẳng thắn, suồng sã năm nào.

Thấy nàng không hé răng, Diễm Liệt híp mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Quan sát thấy trong tay nàng đang cầm gì đó, ánh mắt nhất thời bùng cháy dữ dội!

Hắn tung ra một chưởng mà không hề báo trước, đánh úp về phía cánh tay của nàng!

Đường Phong Hoa không dám sơ suất, vung tay đánh trả. Quyền cước mạnh mẽ đầy nội lực gặp cú đánh sắc bén, lập tức vang lên tiếng va chạm thật lớn.

“Nội lực mạnh!” Sau một chiêu thăm dò công lực, Diễm Liệt thu hồi thế tấn công, nhếch môi cười sảng khoái, “Không giành được thứ trong tay ngươi, nhưng ta biết đó là mặt nạ da người. Rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ gì với Đường Phong Hoa?” 

Ngại giọng nói khác thường nên Đường Phong Hoa không muốn lên tiếng, chỉ có thể giả bộ cười bí hiểm.

“Người câm à?” Hàng lông mày của Diễm Liệt nhíu lại thành đường thẳng, lại giơ nắm đấm lên trước người,
không khách khí nói, “Ngươi còn giữ im lặng thì đừng trách ta ra tay giựt lấy!”

Đường Phong Hoa hiểu rõ tính cách thích đào bới tận gốc của hắn. Nàng cũng giơ tay lên, trước mặt hắn xẹt xẹt vài cái. Chỉ trong khoảnh khắc, mặt nạ trong tay nàng đã tan tành thành bột, rơi rớt qua kẽ tay nàng.

Diễm Liệt trố mắt kinh ngạc, lập tức gầm gừ: “Xem như ngươi lợi hại.”

Nhưng cũng không phải là quá giận, hắn dùng đầu ngón
chân chà xát những mảnh vụn trên mặt đất, vừa như khen vừa như chê nói: “Cách làm việc cứng rắn quyết đoán, quả thực là cực kỳ giống nữ nhân Đường Phong Hoa kia!”

Đường Phong Hoa cúi đầu nhìn những mảnh vụn mặt nạ trên mặt đất, lắc đầu tiếc rẻ. Mặt nạ này tinh xảo không gì sánh được, nàng đeo bốn năm cũng không bị ai phát hiện, tiếc là đêm nay bị phá hủy hoàn toàn. 

Diễm Liệt thu chân vào. Bàn tay thình lình duỗi thẳng túm chặt cổ tay nàng như kìm sắt, đè thấp giọng nói vào tai nàng những lời uy hiếp không che giấu: “Chờ ta xử lý kẻ phản bội xong, sẽ đến lượt ngươi!”

Bàn tay thô ráp dồn sức bóp mạnh, sau đó lại buông ra. Hắn bước đến trước mặt Vệ Thanh Đồng, bỗng nhiên giơ chân lên, không chút nào thương hoa tiếc ngọc đạp vào bả vai nàng ta!

“Vệ Thanh Đồng! Ngươi cấu kết với Nguyên Triều, dẫn quân địch đánh lén biên giới nước ta, tội đáng chém!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play