Lục Cung Vô Phi

Quyển 1 - Chương 16: Giả "ma" tìm tòi bí mật


1 năm

trướctiếp

Đường Phong Hoa quay trở lại nhà trọ Nguyên Khung, không đầy một khắc đồng hồ lại đi ra ngoài. Nàng vẫn mặc bộ quần áo màu trắng như trước, nhưng khuôn mặt đã rất khác. Làn da tuyết trắng được giấu dưới lớp da người màu lúa mạch. Bởi vậy mà hào quang quanh người đã giảm đi vài phần. Lông mày rậm, sống mũi cũng không được đẹp, nhưng lại khiến nàng thêm mấy phần khí phách hiên ngang. Duy chỉ có một thứ không thay đổi đó chính là đôi mắt sáng trong kia, ánh mắt sắc bén lạnh lùng khiến người ta run sợ.

Khuôn mặt này chính là nữ tướng thiện chiến danh chấn
một thời trước đây, Đường Phong Hoa!

Nàng lại đến hành quán lần nữa, không vào bằng cửa chính mà đến bên cửa hông vắng vẻ. Nàng tung mình nhảy vọt qua tường, thâm nhập vào trong. Trong hành quán vô cùng yên tĩnh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng ít hơn
bình thường. Biết là Hiên Viên Triệt âm thầm phối hợp, nàng càng thêm lớn mật.

Trong khuê phòng gần vườn hoa chính, ngọn đèn đong đưa theo gió. Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn sang, khóe môi cong cong, cười không thành tiếng. Vệ Tử Diên, đêm nay ta để ngươi gặp “Phong Hoa tỷ tỷ”, xem
ngươi có còn đủ dũng cảm lôi kéo hồ hởi tỷ tỷ ta đây nữa hay không!

Nàng im lặng bay lên không một tiếng động. Đầu ngón chân giẫm lên mái hiên lòi ra ở trên tầng hai. Đường Phong Hoa xoay cổ tay, một cây châm bay xuyên qua song cửa sổ, chuẩn xác bắn tắt ánh nến.

Bên trong phòng lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Có gió sao?”

Không để nàng ta có thời gian đến gần cửa sổ, một bóng trắng âm u lập tức bay vào phòng, tiếng gió vi vu.

“Gì đó?” Vệ Tử Diên bỗng hét lớn, cảnh giác lui đến bên cạnh cửa.

“Tử Diên, muội không nhận ra tỷ sao?” Đường Phong Hoa ép giọng trầm xuống, cũng đã uống thuốc cho giọng nói hơi khàn khàn.

Tại đây, âm thanh này trong đêm tối nghe như âm thanh xào xạc của những chiếc lá khô bị gió cuốn đi.

“Ngươi là ai?” Giọng nói đó quá quen tai, Vệ Tử Diên kinh hãi thốt lên. Đôi chân bất giác lui về sau, lưng dựa
sát vào cửa phòng, “Ngươi là... Ngươi là Đường, Đường...”

“Tử Diên, tỷ về gặp muội.” Đường Phong Hoa nói khẽ, lại giống như tiếng than thở mờ mịt truyền đến từ chốn hư vô, “Đã không còn ai nhớ ngày mất của tỷ, làm phiền muội còn nhớ rõ.”

“Không thể nào! Ngươi không thể nào là Đường Phong Hoa!” Vệ Tử Diên la chói tai, vô trí vô giác mồ hôi đã thấm ướt lưng, “Trên đời này căn bản không có ma quỷ! Ngươi là ai? Đừng có giả thần giả quỷ ở đây nữa!”

“Tử Diên, muội không gọi tỷ là “Tỷ tỷ” sao?” Giọng nói của Đường Phong Hoa càng thêm sầu não, thấp giọng yếu ớt nói: “Phải chăng muội đã quên, mỗi lần muội quấn quít lấy tỷ đòi đua ngựa, cuối cùng đều chơi xấu
thắng dây cương trước? Muội cũng không còn nhớ đêm sau cùng đó, muội và Thanh Đồng nhìn tỷ bị một kiếm xuyên tim, lệ rơi lã chã sao?”

“Ngươi, ngươi... Sao biết những chuyện này?” Giọng của Vệ Tử Diên bắt đầu run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Có lẽ là âm thanh khác lạ này quá rõ ràng, ngược lại khiến nàng ta tỉnh táo hơn đôi chút. Nàng ta cố gắng trấn tĩnh, lấy ra mồi lửa mang theo người, cọ sát với nhau tạo ra ngọn lửa le lói.

Khi đốm lửa nhỏ vừa được đốt lên, chiếu sáng dung nhan của nữ tử đang đứng trong góc phòng, Vệ Tử Diên kinh hồn mở to mắt trừng trừng. Nàng ta chỉ thấy làn váy trước mắt đặc biệt trắng ngời, mái tóc đen kia đặc biệt đen đặc, đáy mắt kia đặc biệt âm u.

“Á!” Tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn không kiềm được bật thốt ra khỏi miệng, tay nàng ta run bần bật. Mồi lửa rơi
xuống đất, ánh sáng tắt ngấm.

“Tử Diên...” Âm điệu của Đường Phong Hoa càng thêm trầm thấp, trong bóng đêm như tiếng rên rỉ u buồn, “Muội cầm di thư của tỷ mà không thay tỷ báo thù. Muội có biết hay không, muội làm hại tỷ chết không qua được cầu Nại hà (1)...”

(1)Cầu Nại hà: linh hồn muốn đầu thai phải uống một chén canh Mạnh Bà và đi qua cây cầu Nại Hà bắc qua dòng sông Vong Xuyên.

“Không... Ta không biết cái gì cả...” Vệ Tử Diên cả người lạnh toát, không dám nhìn vào góc phòng nữa.

Nàng ta nhắm chặt hai mắt, giọng run run nói: “Không liên quan đến ta... Ngươi đừng tới tìm ta...”

“Muội tìm được di thư của tỷ ở đâu?” Đường Phong Hoa
nhíu mày trong góc tối. Vệ Tử Diên này có phần quá dễ bị dọa, với lòng nhát gan này chưa hẳn có bản lĩnh hãm hại nàng.

“Là... là tỷ tỷ ta đưa cho ta...” Vệ Tử Diên dán người lên cánh cửa, hình bóng đáng sợ nhìn thoáng qua vừa rồi đã ăn sâu vào tâm trí nàng ta. Là Đường Phong Hoa! Thật sự là âm hồn của Đường Phong Hoa đã trở về!

“Thanh Đồng? Vì sao nàng ta lại giao cho muội?” 

“Tỷ ấy nói, nói, di thư của ngươi nhất định bệ hạ sẽ rất
quan tâm gì đó... Ta chắc chắn sẽ có lúc dùng đến...”

“Nàng ta còn nói gì nữa?”

“Không có!” Vệ Tử Diên hấp tấp trả lời, dường như bất thình lình nhớ lại điều gì đó, liền hét lớn, “Còn! Còn nữa!”

Đường Phong Hoa phát ống tay áo, cơn gió nhẹ nổi lên.
Khí lạnh thổi về phía Vệ Tử Diên, bầu không khí càng thêm tịch mịch quỷ dị.

Vệ Tử Diên lạnh run cầm cập, vội la lên: “Khi đó tỷ ấy còn nói, nếu như ta muốn lấy nguyên soái, thì phải đau buồn cùng tướng quân, như thế mới đến gần người hơn một chút! Ngươi đi tìm tỷ ấy, đi tìm tỷ ấy đi! Đừng tìm ta!”

Sắc mặt Đường Phong Hoa ngưng trệ, ánh mắt nghiêm
túc. Vệ Thanh Đồng! Tất nhiên chuyện năm đó nàng ta có tham gia vào một chân!

Bóng lưng xoay tròn, bộ váy trắng phất phơ lướt qua song cửa sổ. Bộ dạng đó càng thêm chói mắt dưới ánh
trăng nhàn nhạt, và bỗng chốc biến mất khỏi tầm nhìn.

Vệ Tử Diên dựa vào ván cửa từ từ trượt xuống, toàn thân xụi lơ. Quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính chặt vào thân người, gió thổi càng thêm lạnh căm. Bóng trắng vừa rồi là do khinh công hay là bóng ma lướt theo gió, nàng ta đã không cách nào nhận ra.

Đường Phong Hoa rời khỏi mái hiên, trở lại cửa hông,
không ngờ lại gặp một người đang đứng ở góc tường.

Nàng cố gắng đứng trốn dưới bóng cây, cũng không lên tiếng. Thuốc biến đổi âm thanh của Ám các – một đội xuất thân từ tổ chức tình báo hạng nhất, liều lượng nhẹ nhất cũng cần bốn canh giờ mới hết tác dụng. Bây giờ mà nàng mở miệng nhất định chỉ có rước thêm phiền phức.

“Tra được cái gì rồi?” Hiên Viên Triệt không tới gần,
đứng nhìn nàng với khoảng cách hơn một trượng.

Đường Phong Hoa cúi đầu không nói, thầm định bỏ đi
mà không nói một lời.

“Vì sao không nói?” Ánh mắt Hiên Viên Triệt đảo qua khuôn mặt bị mái tóc dài che mất của nàng, đồng tử đen như mực phát sáng lấp lánh. Lúc nãy hắn đứng ngay ngoài cửa phòng, nên nghe rất rõ không sót lời nào!

Tiếng nói đó, rõ ràng là Phong Hoa!

Thấy nàng vẫn trầm mặc, hắn vừa bước về phía nàng,
vừa trầm giọng hỏi: “Tử Diên nhận lầm nàng là Phong Hoa, nàng dịch dung à?”

Đường Phong Hoa đưa lưng về phía hắn, lại thầm nhíu mày. Lòng bắt đầu suy nghĩ cấp tốc: Nàng đã sớm biết bên ngoài phòng có người, nhưng người bên ngoài không thấy dung mạo của nàng. Nếu như bây giờ bị Hiên Viên Triệt thấy khuôn mặt này của nàng... Không được! Không thể để hắn thấy được!

Tiếng bước chân tới gần, mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người hắn cũng kéo đến, chốc lát đã đứng sau lưng nàng. 

“Tại sao không lên tiếng?” Tay hắn vượt qua vai nàng,
nắm nhẹ cằm của nàng, từ từ quay khuôn mặt của nàng lại.

Ánh sáng của đá lửa xẹt qua, Đường Phong Hoa bỗng phất tay ngăn cản, dồn sức tránh xa cánh tay hắn. Nàng
nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, vội vàng kéo mặt nạ trên mặt xuống.

“Nàng đang làm gì vậy?” Hiên Viên Triệt đưa tay kẹp chặt bả vai của nàng, mắt híp lại thành đường thẳng, nhìn nàng chằm chặp.

Đường Phong Hoa không nhanh không chậm đứng dậy, quay về phía hắn nở một nụ cười như không có việc gì.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt từ từ lướt qua khuôn mặt của
nàng, từ mũi chuyển đến khóe môi.

Lông mày như đồi núi cong cong, đôi mắt lấp lánh như
sao trời, làn da nõn nà như da em bé, bờ môi chúm chím như cánh hoa tươi thắm. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như vậy, không thuộc về Phong Hoa. Thế nhưng vừa rồi trong chớp mắt, hắn mơ hồ trông thấy nửa gương mặt khí phách hiên ngang của Phong Hoa.

Lặng im nhìn nhau, trong lòng hai người đều có suy tính riêng.

Hiên Viên Triệt buông mi mắt xuống, vô ý nhìn thấy
nàng đang nắm chặt cái gì đó trong tay. Hình như là mặt nạ?

Hắn đang định dò hỏi, thì một thân ảnh mặc đồ đen đang bước tới từ hướng lầu các. Người đó đi thẳng tới trước mặt hắn, đầu gối quỳ sụp xuống, âm thanh bịch rất lớn.

“Bệ hạ, Thanh Đồng đến thỉnh tội!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp