Cơn gió chiều tối vẫn mang theo chút oi bức, thổi mái tóc Đường Phong Hoa lên, làm lộ vầng trán cao sáng bóng và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức hút hồn người đối diện.
Chỉ thấy nàng nhếch môi cười, tà váy lụa trắng quét qua bệ cửa sổ. Dáng người mềm mại như chim bay, trong chớp mắt đã thướt tha đáp xuống khoảng đất trống trong sân sau.
“So cung?” Nàng vừa cười vừa ngân dài âm điệu, nhưng
ánh mắt như lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, sáng lấp lánh, “Ai thua thì sao?”
“Đã tỷ thí, đương nhiên phải có đánh cược, nàng muốn cái gì?” Hiên Viên Triệt thần thái hơn người, giọng điệu trầm thấp. Chẳng qua khi ánh mắt hắn vừa xẹt qua vết thương cỏn con bên má của nàng, đồng tử không khỏi co rút mạnh. Còn rất nhiều bí ẩn chưa giải được... Nhưng hắn sẽ không vì thế mà bỏ cuộc.
“Lệnh bài thông hành hoàng cung(1).” Đường Phong Hoa trả lời rất tùy ý, tựa như không biết lời nói của mình giật gân ra sao.
(1)Lệnh bài thông hành hoàng cung: có lệnh bài này có thể tự do ra vào hoàng cung mà không bị cản lại.
“Nếu nàng thua, thì lấy cái gì để trả?” Hiên Viên Triệt thu lại tâm tư, thong dong hỏi ngược lại.
“Nếu ta thua...” Đường Phong Hoa cố ý kéo dài âm cuối, cao ngạo hất mái tóc, nói rõ: “Ngươi muốn cái gì của ta, ta đều cho ngươi!”
Hiên Viên Triệt nghe thế lại có hơi sững sờ. Nàng kiêu ngạo như thế, dường như đã có dự tính chu toàn?
Phớt lờ sự đờ đẫn của hắn, Đường Phong Hoa lấy hai mũi tên bạc trong tay con trai, giọng nói lảnh lót cất lên: “Ở đây chỉ có một câu cung, vậy không dùng cung tên. Ngươi và ta mỗi người một mũi tên, ai bắn rớt đóa hoa dành dành trên ngọn cây cao nhất kia trước thì người đó thắng.”
Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn ra xa, bên ngoài sân sau có một gốc cây đại thụ dựa vào tường. Cành lá xum xuê tươi tốt với vào trong bức tường. Những đóa hoa dành dành trắng ngần phiêu linh tỏa hương thơm ngát trong gió. Chỗ cao nhất, có một bông hoa trắng đứng một mình trên đỉnh đầu, khí thế mạnh mẽ như sự cao ngạo làm vua một cõi.
“Vậy ai bắn trước?” Hắn nhận một mũi tên từ tay Đường Phong Hoa, thản nhiên cười nói: “Người bắn trước sẽ bị người bắn sau chạm vào đuôi tên làm tên bắn lệch.”
“Ngươi chỉ nói đúng một điểm.” Đường Phong Hoa chậm rãi lắc đầu, thần sắc trầm tĩnh tự tin, “Nếu tốc độ của người bắn sau không đạt, sẽ đánh mất cơ hội đuổi theo kịp.”
Hai người nhìn nhau cười nhạt, đều thấy trong đáy mắt
đối phương là sự nhạy cảm thông minh.
Không cần nhiều lời nữa, tay nâng mũi tên hướng về gốc cây đại thụ xanh tươi bên đầu tường xa xa kia...
Hai tiếng vút vút vang lên, cả hai gần như bắn mũi tên bạc ra cùng một lúc. Ánh sáng trắng như tia sáng chói mắt! Nhắm thẳng giữa bông hoa, một mũi tên đột nhiên bị lệch, va chạm mạnh với một nhánh cây rồi lại bỗng chốc bật lên chạm mạnh vào một mũi tên khác. Mũi tên kia đã xuyên qua bông hoa dành dành, đúng lúc đang sa xuống với tốc độ rất nhanh, lại bất ngờ va chạm ngoại lực nên bật lên cao. Bông hoa nhất thời tách khỏi mũi tên, phiêu diêu bồng bềnh đung đưa trong gió, lẻ loi rơi xuống đất.
Đường Bách im lặng đứng ngoài quan sát, sững sờ nghẹn cứng, giật mình hỏi: “Ai thắng?”
“Mẹ đệ thắng.” Hiên Viên Triệt thu hồi tầm mắt hướng ra xa, ôn hòa nhã nhặn nhếch môi cười, “Muốn cược nhưng lại thua, ta sẽ phái người mang đồ sang đây.”
“Mẹ thắng?” Đường Bách hoang mang, liếc mắt trông mẹ cậu, lại hỏi: “Hai mũi tên đều không có bắn trúng bông hoa kia, vậy không phải là hòa sao?”
Đường Phong Hoa xoa đầu con trai, chỉ cười không nói.
Nàng quá hiểu tính cách của Hiên Viên Triệt. Hễ là hòa nhau, hắn đều tự nguyện nhường người kia thắng. Đã từng so tên, nàng ngay cả bất phân thắng bại cũng chưa từng làm được. Nhưng hắn không biết rằng, mấy năm vừa qua khả năng sử dụng ám khí của nàng đã xuất thần
nhập hóa.
Hiên Viên Triệt tháo túi gấm đeo bên thắt lưng, thấp giọng nói: “Đây là thuốc trị hen suyễn. Là chút thành ý của ta, mong nàng vui lòng nhận cho.”
“Hen suyễn?” Đường Phong Hoa nhướng mày, thầm nghĩ. Nhất định là do Hoa Vô Hoan nói dối để tránh Hiên Viên Triệt đoán ra manh mối.
“Mẹ, mẹ bị bệnh hen suyễn?” Đường Bách không rõ nguyên do, nghi hoặc nói, “Không phải mẹ vì một nhát kiếm... á!”
Đường Phong Hoa lập tức điểm huyệt câm trên lưng cậu bé.
“Một mũi tên? Một nhát kiếm?” Khóe môi Hiên Viên Triệt từ từ cong lên, đáy mắt phát những tia sáng sắc bén đầu hàm ý.
Đường Phong Hoa xem như không nghe thấy những lời lẩm nhẩm của hắn, dắt con trai đi thẳng vào trong nhà trọ.
Hiên Viên Triệt cũng không đuổi theo, chỉ nói với theo: “Hôm nay so tên vẫn chưa đã, ta sẽ chuẩn bị cung tên đầy đủ để trở lại tỷ thí công bằng với nàng lần nữa!”
Đường Phong Hoa bước nhanh hơn, không hề quay đầu lại. Hắn thật sự hết thuốc chữa rồi! Muốn nàng chủ động hôn hắn sao? Nằm mơ đi!
“Những sổ sách đó có chút manh mối, nếu nàng vẫn còn hứng thú tra tiếp, thì tối nay ta sẽ đợi nàng ghé thăm hành quán!” Hiên Viên Triệt nói thêm một câu, và toại nguyện khi thấy bóng lưng của nàng khựng lại một giây.
Đường Phong Hoa quay lại phòng trọ. Một người mặt đen như đít nồi đang ngồi cạnh bàn, im lặng trừng mắt nhìn nàng.
“Cược cái gì mà cược?” Hắn không vui mà lầm bầm.
“Một mũi tên đổi lệnh bài thông hành hoàng cung, không lỗ.” Đường Phong Hoa cười nhìn Hoa Vô Hoan, tâm tình của hắn gần đây càng ngày càng chập chờn thất thường.
“Còn không lỗ?” Hoa Vô Hoan đập bàn đứng dậy, trong lòng phừng lửa giận, giọng điệu xấu xa, hùng hổ: “Hắn hẹn ngươi đêm nay lại tỉ thí, lẽ nào ngươi không biết hắn muốn làm cái gì?”
“Cũng không phải hắn muốn như thế nào là sẽ như thế đó.” Đường Phong Hoa không xem trọng.
“Đêm nay ta đi với ngươi!” Thấy nàng vẫn bình thản như thường, Hoa Vô Hoan có giận cũng không có chỗ phát tác. Hắn giậm chân rồi ngồi xuống, hậm hực rót trà.
“On ưm ư í...” Cậu bé bị điểm huyệt nói vùng vẫy í ới, ý là... “Con cũng muốn đi.”
Đường Phong Hoa không trả lời hai người, chỉ ngồi bên mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoa Vô Hoan hung dữ trừng mắt liếc nàng, trong lòng thầm mắng: Đường Phong Hoa, nữ nhân ngốc nghếch này! Ngươi không nói được một câu “Không so cung nữa” để ta yên tâm hay sao?
“U oa a...” Cậu nhóc lại mở miệng ậm ờ, ý tứ lần này là... “Tiểu Hoa, ngươi liếc trộm mẹ ta nha!”
Hoa Vô Hoan lòng ngập tràn phiền muộn, uống nguyên một bát nước trà lớn, phất tay áo rời đi.
Đêm nay, đúng đêm nay, hắn phải nói rõ với nàng!