Hai nam nhân chiến đấu ác liệt một phen. Đường Phong Hoa chìm trong giấc ngủ mê man nên đương nhiên không biết cuộc chiến diễn ra quyết liệt thế nào. Lúc nàng tỉnh
dậy thì trong phòng không có một bóng người, ngay cả con trai cũng không thấy đâu.

Bên ngoài bệ cửa sổ, những tia nắng nhàn nhạt chiếu rọi, phủ sắc vàng khắp mặt đất. Nàng một tay chống xuống giường, một tay chống eo ngồi dậy. Quần áo trắng nhăn nheo, tóc tai rối loạn xõa bên bờ vai. Gò má trắng như ngọc hơi ửng hồng, như bông hoa hải đường rực rỡ sau mưa, mang một chút son sắc.

“Thuốc của Vô Hoan, dược tính ngày càng mạnh.” Nàng cầm ly nước dựa vào song cửa sổ, ngồi than thở. Căn bệnh này khó có thể trị tận gốc, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.

Đối diện với cửa sổ phòng là sân sau của nhà trọ. Nàng vừa uống nước, vừa lơ đễnh ngắm cảnh.

Bên cạnh giếng nước, hai nam tử thân dài mặt ngọc, vẻ
mặt giận dữ đối mặt nhau. Một cậu nhóc vô cùng lo lắng chạy vòng quanh bọn họ.

Còn chưa đánh xong sao? Đường Phong Hoa buồn cười nhoẻn miệng.

“Hiên Viên Triệt, ta nói là không cho phép ngươi gặp. Ngươi bị điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?”

“Chuyện do ta gây ra, ta đến thăm là điều nên làm.”

“Không phiền ngươi nhọc lòng, thuốc quý hiếm ta đây có rất nhiều!”

Hiên Viên Triệt không tranh cãi nữa, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phòng trọ ở lầu hai.

Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn lại, thấy hắn nhếch môi cười. Nàng còn thấy bên khóe môi hắn có vết máu đã khô, liền biết ngay hai người đấu với nhau rồi.

“Phong Uẩn! Vào phòng, đóng cửa!” Hoa Vô Hoan cũng ngẩng đầu lên, tức giận quát tháo.

Ánh mắt Đường Phong Hoa chuyển sang Hoa Vô Hoan,
bờ môi không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Tình trạng của Hoa Vô Hoan còn thảm hại hơn, quanh mắt phải của hắn có vết bầm rõ nét, dấu vết không hề phù hợp với khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thoạt nhìn rất nực cười.

Nói chung bộ dạng tươi cười của nàng chọc giận lòng tự
trọng nam nhân của Hoa Vô Hoan. Chỉ thấy hắn vung tay, trong ống tay áo bay ra một phiến lá mảnh, như lưỡi dao phóng thẳng về phía Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt lập tức phóng người lên, quần áo tung bay. Mũi chân hắn đá vào phiến lá. Phiến lá mỏng bay vút lên và chuyển hướng, đánh ngược về chỗ Hoa Vô Hoan!

“Khá lắm!” Hoa Vô Hoan hét lớn một tiếng, phất mạnh ống tay áo. Những phiến lá xanh um nối đuôi nhau bay
tới tấp, tựa như cơn bão cát cuồn cuộn nổi lên bao phủ Hiên Viên Triệt ở bên trong.

Hiên Viên Triệt bỗng nhiên run sợ, không dám khinh thường nữa. Hắn vận nội lực, chân khí mạnh mẽ trong nháy mắt đã tạo thành một lớp bảo vệ, khiến những phiến lá khi chạm vào tấm lá chắn đều rơi rụng xuống đất.

Đường Phong Hoa dựa người vào song cửa làm khán giả, khóe môi vẫn thong dong mỉm cười, hoàn toàn không có ý định ra ngăn cản hai người đó.

Làm khán giả ở đây còn có một người nữa, tiểu quỷ kia lén lút lui về sau. Đến khi đã núp sát sau cánh cửa, tiểu quỷ mới lấy một cung tên bằng bạc từ trong người ra. Cậu nhẹ nhàng lắp tên lên dây cung, hoàn toàn chú tâm nhắm vào hai người đang giao chiến.

Dưới ánh chiều tà rực rỡ, chiếc cung bạc phát sáng lấp lánh, in dấu trên khuôn mặt có biểu cảm như một kẻ trộm của cậu bé đang cầm cung tên.

Tiếng “Vút” đột nhiên xuất hiện, mũi tên rời khỏi cung bay nhanh không gì sánh được, như con thoi chẻ gió.

Mũi tên bay ra, trận đánh dừng lại.

Hai người đàn ông chân giẫm những phiến lá, nét mặt đông cứng, nhất thời xấu hổ đưa mắt nhìn nhau.

Phải nói rằng thị lực của Đường Bách đặc biệt tốt, cậu bé đợi đúng khoảnh khắc hai người sát lại đánh xáp lá cà. Mũi tên xuyên qua tà áo của cả hai, chính là móc bọn họ lại với nhau.

“Đừng đánh nữa mà!” Cậu bé thành công phá rối trận
chiến nhoẻn miệng cười hì hì, rất đắc ý nói, “Võ công của các người không bằng ta, vậy nên đánh với ta là được rồi!”

Hoa Vô Hoan nắm vạt áo, xé toạc một phát. Hắn phóng một cái đã đến bên cạnh Đường Bách, xách cổ cậu bé lên, cả giận mắng: “Đồ đệ bất hiếu nhà ngươi, đui mù hay sao mà phá rối hả?”

Đường Bách sờ sờ bắp đùi của hắn, kinh sợ là trời: “Sư phụ tiểu Hoa, đồ trong cũng bị người xé rách rồi! Cảnh xuân lộ hết ra ngoài rồi kìa!”

Khuôn mặt anh tuấn của Hoa Vô Hoan xanh đỏ tím đen thay đổi liên tục như hoa đăng. Hắn giận đến cùng cực, cuối cùng chỉ biết ngửa mặt lên trời căm phẫn gào thét, sau đó nhanh chân lẹ bước ra khỏi sân sau.

Đường Bách thực hiện được gian kế, lấy tay che nụ cười gian khì khì trên môi.

“Phong tiểu đệ.” Hiên Viên Triệt rút tên xuống đưa lại cho cậu bé, khẽ cười nói, “Tài bắn cung của đệ không tồi, ai dạy thế?”

“Mẹ đệ!” Đường Bách kiêu ngạo hếch mặt lên, khẩu khí
hết sức tự hào, “Đây là Xuyên vân tiễn. Mẹ đệ nói, đợi khi nào ta luyện xong, có thể bắn xa đến người đứng trên tường thành luôn!”

Hiên Viên Triệt gật đầu tỏ ý khen ngợi, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm hiện lên tia sáng. Xuyên vân tiễn, là sở trường của hắn. Trước đây, hắn từng so tài bắn cung với Phong Hoa, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Mẹ đệ còn kể một câu chuyện.” Đường Bách ngắm nghía cung tên tinh xảo trên tay, gật gù đắc ý nói: “Liệt tử học bắn cung với Quan Doãn tử, bắn trúng rồi. Quan Doãn tử nói: ‘Trò biết vì sao trò bắn trúng chứ?’ Liệt tử đáp rằng: ‘Không biết ạ.’ Quan Doãn tử lại nói: ‘Chưa được.’ Sau ba năm quay về nhà luyện tập thêm, Liệt tử lại đến thụ giáo Quan Doãn tử. Doãn tử hỏi: ‘Trò đã biết vì sao trò bắn trúng chưa?’ Liệt tử trả lời: ‘Đã biết rồi.’”

Hiên Viên Triệt hơi nhếch môi, nói tiếp: “Chẳng phải riêng việc bắn cung như vậy đâu, việc trị nước, tu thân cũng như vậy(1).”

(2) Câu nói của Doãn tử còn một câu: Cho nên bậc thánh
nhân không quan tâm tới sự tồn vong bằng cái lẽ tại sao lại tồn vong. Những lời này có ý nghĩa là bất cứ việc gì cũng nghĩ đến cái gốc chứ không chỉ nhìn bề ngoài.

“Hả? Huynh cũng từng nghe chuyện này rồi sao?” Đường Bách nghiêng đầu, hiếu kì hỏi hắn: “Huynh cũng từng học bắn cung?”

“Ừ.” Hiên Viên Triệt vươn tay, nói: “Cho mượn cung dùng một lát, được chứ?”

“Dạ!” Đường Bách hào phóng đặt cung tên vào tay hắn.

Hiên Viên Triệt nắm cung tên xoay người, mặt hướng về gian phòng của Đường Phong Hoa. Hắn cài tên lên dây cung, dồn sức kéo dây cung rồi thả ra.

Ánh sáng bạc xẹt qua không khí, giống như một ngôi sao tóe lửa. Mũi tên đáng sợ va vào mái hiên kêu “lẻng kẻng”, sau đó bắn ngược trở lại vẫn bay vù vù như trước!

Tay hắn giương lên, dùng nội lực cản mũi tên đang vụt đến trước mặt.

“Loảng xoảng”...

Mũi tên rơi xuống cách đúng một tấc trước mũi chân của hắn.

“Oa! Lợi hại quá!” Đường Bách giương mắt nhìn đờ đẫn, gắng sức lắc tay hắn, “Huynh làm thế nào vậy? Mũi tên làm sao lại rẽ ngoặt? Dạy đệ, dạy đệ đi!”

“Được rồi, sau này huynh sẽ dạy đệ.” Hiên Viên Triệt vò đỉnh đầu cậu nhóc, cười nói: “Cái này chỉ là chút tài vặt, mẹ đệ nhất định cũng làm được.”

Trong lúc nói chuyện, khóe mắt hắn như có như không liếc về hướng phòng trọ. 

Đường Phong Hoa vểnh môi cười, ánh mắt nàng giao với 
ánh nhìn của hắn giữa không trung, chạm nhau đến mức tóe lửa.

“Phong cô nương.” Hắn đột nhiên cất cao giọng, nói oang oang, “Trên đời này, người hiểu được Xuyên vân tiễn tuy nhiều, nhưng thật sự am hiểu được tinh túy của nó không có mấy ai. Nếu như sức khỏe nàng không sao, có thể xuống đây so cung chứ?”

Đường Phong Hoa đứng lặng, không có động tĩnh.

Đường Bách lại cực kỳ vui mừng nhảy nhót, vẫy tay với nàng, hét lớn: “Mẹ! Mẹ ơi! Hiên huynh rất lợi hại, hai người đọ với nhau đi!”

Sắc mặt Đường Phong Hoa vẫn bình thản, giống như đang ngồi thiền bất di bất dịch, nhưng hai bàn tay giấu
dưới song cửa sổ lại âm thầm nắm chặt thành nắm đấm.
Chỉ có nàng và hắn biết hàm nghĩa khác phía sau chuyện
“So cung”.

Lúc xưa còn ở trong quân doanh, tài bắn cung của hắn không ai có thể đuổi kịp, bách phát bách trúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tính cách của nàng không chịu thua kém ai. Sau khi khổ luyện nửa năm, nàng muốn tỷ thí với hắn. Hắn cười nói: “Tỷ thí cũng được, người thua phải chịu phạt.”

Đánh cược là được một nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play