Màn đêm mùa hè đặc biệt đến trễ, tới gần hết giờ Dậu(1) mới thấu sắc trời tối dần. Hoa Vô Hoan sốt ruột đi qua đi lại trên hành lang tầng hai. Bày tỏ? Bày tỏ thế nào?
(1) Giờ Dậu: từ 5 đến 7 giờ tối.
Tay vịn lan can, cái miệng hắn hé ra hợp lại, luyện tập mà không phát ra tiếng động: “Phong Hoa, ta thích nàng!”
Không được! Nói thẳng không cảm động chút nào.
Hắn lắc đầu, lại nói lần nữa: “Phong Hoa, nàng còn nhớ
lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta chứ? Năm nàng chín tuổi, khi xông vào nhà lao, ta liền nhất kiến chung tình với nàng...”
Xì xì! Quá đáng ghét, buồn nôn!
Lần nữa gạt bỏ, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú,
đứng tạo dáng mà bản thân cho là hào hoa tiêu sái nhất: “Phong Hoa, nàng hà tất phải dây dưa không rõ với tên đó? Chi bằng theo ta, ngao du sơn hạ sống ung dung tự tại, từ nay về sau làm đôi thần tiên không màng thế tục.”
Vừa nói xong, hắn tự đánh sau ót của mình một cái
“Bốp”, chán nản bực dọc không gì sánh được. Tất cả đều không ổn! Đường Phong Hoa, nữ nhân này căn bản không thích những lời đường mật, hơn nữa chuyện nàng đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.
“Bị muỗi đốt à?”
Một giọng nói lảnh lót mang theo ý trêu chọc vang lên sau lưng, Hoa Vô Hoan kinh ngạc nhảy dựng lên. Hắn xoay người đột ngột, giận dữ nói: “Ngươi nghe trộm ta nói chuyện?”
Đôi mắt sáng của Đường Phong Hoa mang ý cười, trêu ghẹo hắn: “Ngươi và bạn muỗi trao đổi tình cảm thắm thiết với nhau, ta sao lại không biết xấu hổ mà đi nghe trộm chứ?”
Hoa Vô Hoan nhớ tới vừa rồi không nói thành tiếng, phẫn nộ liếc nàng một cái. Hắn ủ rũ hỏi nàng: “Ngươi chuẩn bị đến hành quán ư?”
Đường Phong Hoa gật đầu, cũng không vội đi liền. Nàng
đứng dựa người vào lan can hành lang, nhàn tản nghiêng đầu dò xét hắn.
“Nhìn cái gì?” Vốn cũng có chút chột dạ, lại bị nàng nhìn
chòng chọc như thế, nên Hoa Vô Hoan thẹn quá hóa thành giận, phất tay xua đuổi nàng: “Đi đi! Đi nhanh gặp tên đó cũng nhanh đi!”
“Vô Hoan này.” Đường Phong Hoa bỗng nhiên gọi tên của hắn.
“Hở?” Hoa Vô Hoan giật mình trầm trọng, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp rồi đập rộn cả lên. Chẳng lẽ lúc nãy nàng thấy khẩu hình miệng của hắn, biết hắn muốn tỏ tình sao?
“Mau trị vết thương trên mắt của ngươi đi, nếu không sẽ thành gấu trúc đấy.”
“Hả?!”
Miệng của Hoa Vô Hoan há to đến nỗi có thể nhét nguyên quả trứng ngỗng vào, vừa ngạc nhiên lại vừa xấu hổ.
Nàng... Nàng... Nàng... lại dám đùa giỡn hắn!
Bộ dạng kinh ngạc tột độ của hắn nhìn rất thú vị, Đường
Phong Hoa bật cười ha hả, và cũng rất vô lương tâm bỏ lại một câu rồi nhẹ nhàng rời khỏi đó: “Ngươi ở lại nhà trọ dưỡng thương, nhân tiện giúp ta trông Bách nhi.”
Hoa Vô Hoan đứng yên tại chỗ, ánh mắt rực lửa hận không thể thiêu lủng một lỗ lên bóng lưng của nàng. Hắn hung dữ chửi rủa: “Nữ nhân đáng ghét! Một ngày nào đó ta phải khiến nàng thua thảm hại trong bàn tay ta!”
***
Chưa quá nửa đêm, Đường Phong Hoa lại một lần nữa đến gần hành quán của Tô Thành, bên môi vẫn còn giữ lại ý cười nhàn nhạt. Tâm ý của Vô Hoan, nàng cũng biết chút ít, chỉ là giờ đây nàng đã không còn tâm trí nói đến chuyện yêu đương. Không muốn phụ lòng, nhưng cũng chỉ có thể phụ.
Tại đình viện bên trong hành quán, một nam tử cao lớn đứng lặng ngắm trăng. Áo bào đen được ánh sáng rực rỡ bao phủ, càng tôn lên vẻ cao quý thanh cao.
Đường Phong Hoa dừng bước chỗ góc khuất của hành lang, lẳng lặng ngắm nhìn. Thời gian của tạo hóa quả thật thần kỳ. Bảy năm, đã mài mòn sự mạnh mẽ cứng rắn trên người hắn, nhưng tăng thêm vài phần nội hàm cao sang vượt trội.
“Nàng đã đến rồi.” Hiện Viên Triệt không xoay người lại. Bàn tay khẽ lật lại, cung tên màu đen trên tay bật lên theo cú chưởng của hắn bay về phía nàng.
Đường Phong Hoa vươn bàn tay giấu trong tay áo đón được nó, miệng cười thành tiếng. Cánh cung làm bằng sừng nai, dây cung bằng sợi tơ tằm, co dãn rất tốt, cự ly bắn cực xa. Đặc biệt nhất là mũi tên được đúc từ huyền băng, lực sát thương vô cùng lớn.
“Cung tốt, tên tốt!” Nàng một mặt đi về phía hắn, mặt khác khen ngợi.
“Cung tốt tặng người giỏi.” Hiên Viên Triệt giơ tay trái lên, một huyền cung khác cũng có vật liệu tương đồng phát sáng lung linh dưới ánh trăng.
Đường Phong Hoa không từ chối, chỉ khẽ nở nụ cười nhạt nhẽo. Nàng từng chế tạo thanh kiếm vô song tặng hắn, hôm nay nhận của hắn một cung tên được đúc từ huyền băng, sao lại không nhận được cơ chứ?
“Tối nay nàng có hứng thú so tài lần nữa chứ?” Hiên Viên Triệt cầm cung tên hỏi.
Đường Phong Hoa chậm rãi lắc đầu. Nàng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì một tiếng gào chói tai đột nhiên truyền tới.
“Trả cung huyền băng lại...”
Một nữ tử thân mặc xiêm áo thuần một màu trắng đang chạy vội từ chỗ gấp khúc hành lang, mái tóc đen phủ vai, nhìn từ xa dường như vô cùng quen mắt.
Đợi nàng kia đến gần, Đường Phong Hoa không khỏi nhếch môi cười khẩy.
“Bệ hạ! Sao có thể đem cung huyền băng đưa cho nữ nhân này!” Nữ tử kia quỳ phịch trước người Hiên Viên Triệt, lòng đầy căm phẫn nói: “Đây là cung tên mà người đã tự tay đúc cho Phong Hoa tỷ tỷ, sao lại đem tặng một nữ nhân xa lạ chứ!”
Đường Phong Hoa tránh sang một bên, khoanh tay đứng nhìn. Vệ Tử Diên, lại bắt chước mặc đồ trắng giống nàng, bởi vì hôm nay là “Ngày mất” của nàng?
“Tử Diên, nàng đứng dậy đã.” Hiên Viên Triệt đưa tay đỡ nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt đi ít nhiều, “Cung tên là do ta đúc, đương nhiên tặng ai cũng do ta quyết định.”
Vệ Tử Diên kiên quyết quỳ xuống đất không chịu đứng dậy, câu chữ oang oang: “Chẳng lẽ bệ hạ đã dần dần lãng quên Phong Hoa tỷ tỷ rồi, nhưng Tử Diên chưa bao giờ quên. Bệ hạ có còn nhớ đêm hôm đó, trong khu rừng cấm ở hoàng cung, người đã uống say mèm trước ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Phong Hoa tỷ tỷ. Cơn gió lớn thổi đèn lồng ra xa, tim đèn bị hất khỏi lồng đèn, đốt cháy cây cỏ bên cạnh mộ, suýt chút nữa cháy lan sang cả người?”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt đột nhiên tối sầm lại, đáy mắt cũng cuồn cuộn tăm tối. Hắn đương nhiên còn nhớ.
Hôm đó là sinh nhật Phong Hoa, hắn uống rượu một mình trước mộ di vật. Khi ngọn lửa bùng lên và từ từ lan rộng. Hắn trong men say ngà ngà, nhìn làn khói mờ ảo, hắn chợt nảy sinh một ý nghĩ. Nếu hắn có thể chết cháy trong ngọn lửa bừng bừng này cũng tốt mà? Có lẽ hắn có thể gặp Phong Hoa...
“Bệ hạ! Lúc đầu người đích thân đúc hai cung tên này, nói là làm quà sinh nhật cho Phong Hoa tỷ tỷ. Hôm nay người lại dễ dàng tặng cho người khác sao?” Lời nói Vệ
Tử Diên rõ ràng chắc nịch, không sợ quân uy. Sợ rằng
người không biết chuyện còn tưởng nàng ta và Đường
Phong Hoa có giao tình rất sâu đậm.
Đường Phong Hoa nghe đến đó, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện. Ngược lại, thủ đoạn của Vệ Tử Diên rất cao siêu. Nếu nàng ta một mực chửi bới “Đường Phong Hoa” trước mặt Hiên Viên Triệt ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
“Đây là cung tên thuộc về Đường sư tỷ?” Đường Phong Hoa giơ cao cung huyền băng, cười tươi rói, “Nếu tỷ ấy, người đã không còn, thì sẽ do sư muội ta thay tỷ ấy giữ gìn đi.”
“Ngươi dựa vào cái gì?” Vệ Tử Diên bỗng dưng quay đầu hậm hực nhìn nàng.
“Chỉ bằng cung tên này bây giờ đã nằm trong tay ta.”
Đường Phong Hoa ngạo nghễ nhìn nàng ta bằng nửa con mắt, bộ dạng tươi cười càng thêm lóng lánh.
Nhiều năm trước, Vệ Tử Diên luôn luôn quấn quít lấy nàng, mở miệng là “Phong Hoa tỷ tỷ”. Bây giờ xem ra, nàng ta muốn tiếp cận là một người khác không phải nàng.
“Ngươi không xứng!” Vệ Tử Diên tức giận vọt lên, đánh về phía nàng nhằm đoạt cung tên.
Đường Phong Hoa cũng không muốn lời qua tiếng lại với nàng ta lại càng không muốn đấu tay đôi, nên mau lẹ lách mình tránh đi, luôn giữ một khoảng cách dù nàng ta cứ bổ nhào vào.
Vệ Tử Diên căm phẫn nghiến răng, đôi mắt đẹp phun lửa giận. Nàng ta từng một lần xin bệ hạ cung huyền băng, bệ hạ liền nghiêm túc từ chối nàng ta. Thế nhưng hôm nay lại tặng vào tay nữ nhân này! Làm sao nàng ta không đố kỵ điên cuồng cho được.
Thực ra nàng ta chẳng thèm cung tên! Nhưng nữ nhân khác cũng không có tư cách giữ nó!
Ý nghĩ ghen ghét như con rắn độc quấn lấy quả tim. Vệ Tử Diên vẫn điên cuồng đuổi theo, thế đánh như muốn chặt đứt bàn tay dơ bẩn đang cầm cung tên của Đường Phong Hoa!
Chiếc roi mềm vun vút như gió thét gào.
Đường Phong Hoa nhảy lên cao, lộn ngược tạo thành một
vòng cung, mũi chân đá vào lưng Vệ Tử Diên. Cú đá làm nàng ta loạng choạng rồi ngã xuống, miệng ngậm đầy đất cát.
Thực hiện xong cú đá, Đường Phong Hoa nhẹ nhàng xoay người đáp xuống đất, phủi bụi trên váy. Hiên Viên Triệt hơi nhíu mày, nhưng cũng không định nhúng tay vào.
Mỹ nhân bị té ngã, cả người nhếch nhác. Nàng ta vừa xấu hổ vừa căm hận, nhưng nhẫn nhịn nghiến răng.
“Bệ hạ!” Âm thanh đầy ắp oán khí đột nhiên vang lên.
Vệ Tử Diên lấy ra một bức thư từ trong áo, lạnh lùng nói: “Bức thư viết tay của Phong Hoa tỷ tỷ, người cũng quên rồi sao?”
Lời vừa nói ra, đình viện rộng lớn bỗng nhiên im ắng hẳn đi, không khí như đông tụ trong chớp mắt.