Đến bên cạnh ghế ngồi của Tạ Lam Tâm, Đường Phong Hoa chìa tay kiểm tra. Hơi thở vẫn còn, nhưng rất yếu, không biết đã trúng loại kịch độc nào. Ngay lập tức, bất chấp việc có tác dụng hay không, nàng cấp tốc điểm huyệt của Tạ Lam Tâm, tránh cho độc tố chạy loạn.

Nàng lại quay sang nhìn Giản Minh Khiết, chỉ thấy nàng ta nhăn mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc và trầm trọng. Còn Quyên phi thì lấy tay bụm miệng, bộ dạng kinh hãi quá độ. Đường Phong Hoa thu lại ánh mắt quan sát hai người kia, cất giọng la lớn: “Người đâu! Gọi thái y!”

Tần Phi Vãn vốn đứng hầu ở bên ngoài lên tiếng nhận lệnh, vội vã đi nhanh. Trong điện, Sắc mặt Đường Phong Hoa lạnh lùng, từ từ mở miệng nói với giọng nặng nề:
“Thỉnh hai vị nương nương ở lại thêm giây lát. Chuyện xảy ra trong điện của ta, các vị đều là nhân chứng. Sau này đến trước mặt bệ hạ, phải phiền hai vị bẩm báo sự thật rồi.”

Giản Minh Khiết gật đầu, giọng điệu nguội lạnh: “Chuyện này đương nhiên. Phong cô nương tử tế tốt bụng, hôm nay xảy ra chuyện này, không ai muốn cả.”

Nàng ta nói năng trôi chảy như nước, không giống Quyên phi đang sợ hãi. Đường Phong Hoa cười nhạt, không đáp trả.

Không lâu sau, Tần Phi Vãn quay lại, phía sau có một thái y mang theo rương thuốc rảo bước đến đây. Thái y kiểm tra một chập cho Tạ Lam Tâm, lắc đầu than, “Độc tính kịch liệt, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chỉ e...”

“Thái y cứ nói đừng ngại.” Đường Phong Hoa tiếp lời. 

“Độc này xảo quyệt, dường như được tạo thành từ nhiều loại phấn độc trộn lẫn. Nếu muốn điều chế thuốc giải nhất định phải tìm được nhiều dược liệu quý hiếm, cũng không phải một giây nửa khắc là có thể giải độc. Nhưng Lam phi nương nương... Có lẽ không chịu đựng được qua đêm nay.”

Đường Phong Hoa nghe xong liền trầm ngâm giây lát, mới nói: “Phiền thái y kiểm tra chén bát và thức ăn trên bàn.”

Thái y kiểm tra một lượt, trả lời: “Thức ăn và rượu đều không có độc, chỉ có chén rượu này, thuốc độc được bôi quanh miệng chén.” Hắn ta đưa chén cho Đường Phong Hoa, chỉ ánh huỳnh quang hơi sang sáng quanh mép chén, “Chỗ này đây, lão thần cần mang chiếc chén này về kiểm tra cẩn thận, mới có thể phân biệt rốt cuộc độc dược này trộn những loại phấn độc nào.”

“Thái y chớ vội, xin đặt chén rượu xuống.” Đường Phong Hoa rất khách sáo, ánh mắt lại dần dần sắc nhọn, đột nhiên gầm lên, “Hôm nay là ai phụ trách gắp thức ăn, là ai phụ trách chuẩn bị chén rượu? Lăn vào đây ngay cho ta!”

Các cung nữ đang đứng hầu bên ngoài nghe tiếng liền run sợ. Trong đó, hai cung nữ nơm nớp lo sợ đi vào, quỳ phịch xuống, thưa bẩm khác nhau: “Nô tỳ phụ trách đến Ngự thiện phòng truyền thức ăn...”

“Nô tỳ phụ trách bưng rượu...”

Đường Phong Hoa đứng trước mặt các nàng. Ánh mắt uy nghi hùng dũng, lạnh lùng nói: “Nói như vậy, chén rượu này là từ Ngự thiện phòng? Người nào chạm qua chén rượu, gọi tất cả vào điện Tuyệt Trần!”

Giản Minh Khiết bỗng nhiên đứng lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phong cô nương đừng nóng, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô nương. Bây giờ Lam phi đang trong tình trạng nguy cấp, vẫn nên cứu nàng ấy trước đã.”

Đường Phong Hoa ngoái đầu lại nhìn nàng ta, nhếch môi cười khẩy, nói: “Minh phi nương nương nói đúng. Trong trường hợp này, vừa rồi thái y cũng đã nói, nghiên cứu chế tạo thuốc giải cần nhiều thời gian. Nếu vậy, muốn cứu Lam phi nương nương chỉ còn cách mau chóng tìm ra thủ phạm, lấy thuốc giải.”

“Cô nương, Phi Vãn xin đến Ngự thiện phòng một chuyến.” Tần Phi Vãn tiến lên một bước, cung kính nói.

Đường Phong Hoa gật đầu, đưa mắt nhìn theo nàng ta. Chuyện này có phần nan giải, Ngự thiện phòng lắm người phức tạp. Biết đâu tiểu thái giám nào đó nhân lúc mọi người không chú ý mà bôi quanh miệng chén, chưa hẳn đã liên quan đến người dâng thức ăn. Thế nhưng, làm sao có thể chuẩn xác như vậy? Làm sao biết được Tạ Lam Tâm sẽ dùng chiếc chén nào? Nghĩ đến đây, nhất định có người tiếp ứng, ngay trong điện này.

Hai cung nữ đang quỳ bên dưới, một người tuổi tác hơi lớn, một người còn trẻ. Đường Phong Hoa nhìn về phía cung nữ có chút trẻ con kia, mở miệng hỏi: “Ngươi, tên là gì?”

“Nô tỳ tên Phân Phương.” Tiểu cung nữ thoáng run lẩy bẩy, cúi thấp đầu.

“Là ngươi bưng rượu vào điện?” Đường Phong Hoa hỏi lại.

“Vâng ạ.”

“Chén rượu do ngươi đặt xuống?”

“Vâng ạ.”

Đường Phong Hoa nhíu mày lại, trong lòng có vài phần hàn ý. Tiểu cung nữ này dám thừa nhận, vậy là trong lòng đã chuẩn bị chờ đón cái chết. Nàng còn đang suy tư, chợt nghe Giản Minh Khiết nói chen vào: “Ngươi tên là Phân Phương? Là người của điện nào? Ngươi có biết độc bôi trên chén rượu của Lam phi không?”

Tiểu cung nữ kia lại run cầm cập, quỳ rạp trên mặt đất. Nàng ta khóc nức nở, nói: “Nô tỳ, nô tỳ tiến cung nửa năm, trước nay vẫn luôn làm việc trong điện Tuyệt Trần... Độc trên chén rượu là do nô tỳ bôi...”

Đường Phong Hoa không khỏi kinh ngạc. Nàng ta lại thẳng thắn nhận tội?

“Vì sao ngươi lại hạ độc Lam phi?” Giản Minh Khiết tiếp tục tra hỏi, rõ ràng rành mạch, giống như là chủ nhân của cung điện này.

“Nô tỳ… Nô tỳ…” Tiểu cung nữ kia lắc đầu, sợ hãi ngước mặt lên. Đôi mắt mọng nước đong đầy nước mắt, chậm rãi liếc mắt về phía Đường Phong Hoa, “Nô tỳ không dám không làm theo...”

Đường Phong Hoa nhướn mày, nhưng lại khẽ bật cười, nói rằng: “Là ta sai ngươi hạ độc?”

Tiểu cung nữ khẽ gật đầu một cái không thấy rõ, sự hoảng sợ chiếm lĩnh toàn phần. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, không biết là bị cái gì dọa sợ.

Mọi người đột nhiên an tĩnh, không ai dám mở miệng. Đường Phong Hoa trở lại ghế, thong dong ngồi xuống. Những kẻ khác không rõ phản ứng của nàng, không thể làm gì khác hơn là nhìn hành động của nàng thế nào rồi tùy cơ ứng biến.

Nửa khắc trôi qua, Tần Phi Vãn mới vội vàng trở về như gió lốc. Nàng ta bẩm báo với Đường Phong Hoa: “Vừa rồi Phi Vãn đã tình cờ gặp bệ hạ và Hàn Quận vương hạ triều. Hàn Quận vương đã sang Ngự thiện phòng tiếp nhận điều tra chuyện này.”

Hắn vừa mới hạ triều, mặc áo bào hoàng đế vàng chói. Khuôn mặt anh tuấn, mang theo vài phần cương nghị, uy
nghiêm. Hắn đi vào, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Lam phi bị trúng độc ở điện Tuyệt Trần? Phong Uẩn, nàng nói cho trẫm biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Phong Hoa từ từ tiến lên, quỳ gối hành lễ, giọng nói êm ái: “Bệ hạ, cung nữ này chỉ Phong Uẩn ra lệnh hạ độc.”

Hiên Viên Triệt nhìn nàng chòng chọc, vẻ mặt nghiêm khắc, bất ngờ nói: “Ngày mai trẫm đã phong nàng làm hậu, nào ngờ nàng không phải là người khoan dung độ lượng. Hồi đó, Lam phi chẳng qua vô ý đụng vào nàng, nàng lại ghi hận đến bây giờ!”

Đường Phong Hoa bày ra vẻ mặt vô tội, tủi thân nhìn hắn.

Hiên Viên Triệt không có dấu hiệu mềm lòng, lạnh lùng quát: “Người đâu! Bắt Phong Uẩn giam vào thiên lao, đợi trẫm tự mình thẩm tra!”

Hai tên thị vệ đao kiếm đầy đủ đứng ngoài điện lập tức ập vào, bắt Đường Phong Hoa lôi ra khỏi điện Tuyệt Trần.

Hiên Viên Triệt dường như vẫn chưa nguôi cơn giận, cả giận quát lớn: “Tất cả mọi người ở đây đều ở lại, không một ai được rời khỏi! Thái y đâu, đến gọi tất cả chư vị
ngự y ở Thái y viện đến đây, chữa trị cho Lam phi!”

Quân uy đáng sợ, các cung nữ run rẩy bả vai, rất sợ làm
cá trên thớt.

Chỉ có Giản Minh Khiết hơi nhếch môi đỏ, mang theo một chút châm biếm trào phúng. Bệ hạ và nữ nhân kia liên thủ diễn trò. Cho rằng nhốt nàng ta ở thiên lao là có thể bảo vệ nàng ta? Nực cười!

***

Đường Phong Hoa bị đưa vào thiên lao, đi qua một con đường âm u thật dài, mới thấy một gian đại lao trống, rộng và không người, treo đèn sáng sủa. Thật ra từ lúc Hiên Viên Triệt xuất hiện ở điện Tuyệt Trần, nàng đã đoán được cách làm của hắn.

Hai tên thị vệ đưa nàng vào một phòng giam, không nói một tiếng liền rời đi. Sau khi đóng cửa, chùm chìa khóa đeo bên thắt lưng rơi xuống đất, nhưng hai tên đó giống như không phát hiện ra. Đường Phong Hoa không khỏi buồn cười, tiếng loảng xoảng lớn như vậy mà hai tên đó đều xem như là không nghe thấy.

Nàng ngồi xuống đất bên góc tường, an tâm đợi. Không nằm ngoài dự đoán, nửa canh giờ sau Hiên Viên Triệt đến đây.

“Ngươi lao tâm khổ tứ dọn sạch đại lao, là để giam ta?” Nàng ngước mắt nhìn hắn, cười nhạt.

“Tối nay khó đảm bảo không có rối loạn. Phạm nhân số lượng đông đảo, ta sợ thiên lao giữ không được.” Hiên Viên Triệt trả lời như đùa, kéo nàng đứng dậy. Hắn lại có thể rảnh rỗi mang đến một túi mứt hoa quả, nói: “Ta nghĩ nàng không quen ăn cơm tù, nên ăn đỡ cái này đi.”

Đường Phong Hoa nhíu mày nhìn bộ dạng thong dong như đi dạo chơi của hắn, nhướng mày cười nói: “Ta không ăn đồ ngọt, để ngươi ăn đi.”

Hiên Viên Triệt để mứt hoa quả xuống, lại nói: “Ta cũng có thói quen khổ trước ngọt sau.” Sắc mặt hắn lập tức nghiêm túc, nói chuyện chính: “Phong Hoa, cấm vệ quân hôm nay đã có hành động khác thường. Theo nội gián của ta bẩm báo, ngoài cung canh giữ rất nghiêm, thị vệ tuần tra trong cung tăng lên gấp đôi. Rõ ràng mưa bão sắp đến.”

“Bọn chúng không có lá gan bức vua thoái vị.” Sắc mặt
Đường Phong Hoa vẫn không thay đổi, thản nhiên nói: “Nhiều nhất chỉ là bức ngươi nhượng bộ. Bằng không, không nói đến đại quân Diễm Liệt quay lại, cho dù chỉ với binh mã của sư huynh vây quanh càn quét, cũng đủ làm bị thương nguyên khí của chúng.” Nhưng nếu muốn trong cung bắt ép hoàng đế, buộc hắn hạ một đạo thánh chỉ lại không phải chuyện quá khó. Chi xem bọn chúng có bắt trúng tử huyệt của hoàng đế hay không.

Nhưng Hiên Viên Triệt lại lắc đầu, trầm giọng nói: “Nếu chúng đã đi đến bước này, sẽ không còn đường lui nữa. Theo như ta đoán, một khi biến loạn nổi lên, chúng sẽ không chỉ muốn ta nhượng bộ, mà là...”

Đường Phong Hoa cả kinh, ngẩng phắt đầu nhìn hắn.

Hiên Viên Triệt nheo đôi mắt đen như mực lại, mỗi câu mỗi chữ đều từ tốn rõ ràng: “Nàng hạ độc Lam phi trước, biết bản thân hết hi vọng được phong hậu, nên liền tuyệt vọng mà hạ sát tâm, hạ độc giết ta.”

Đường Phong Hoa kinh ngạc. Hắn hiểu rõ những âm mưu dối gạt trong triều chính hơn nàng nhiều. Nếu đã nói ra những lời này, đương nhiên hắn có lý của hắn. Có phải Giản thị thừa dịp đội quân hùng hậu đang tấn công bên ngoài mà muốn âm mưu soán ngôi hay không? Quả thực, một khi đã đi bước đầu tiên, sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có đi đến tận cùng, làm đến bước cuối cùng.

“Ngươi định làm thế nào?” Đường Phong Hoa đã nghĩ qua mọi cách, trấn tĩnh hỏi ngược lại.

“Ta nhốt nàng vào đại lao, đó là gậy ông đập lưng ông.” Hiên Viên Triệt càng nói càng nhỏ, sợ tai vách mạch rừng, “Nếu như bọn chúng muốn đem tội danh hành thích vua đổ hết lên đầu nàng, thì tối nay chắc chắn sẽ cướp ngục. Nếu Minh Hàn xông vào cung cứu giá, bọn chúng sẽ có lý do chỉ trích Minh Hàn vì cứu nàng mà tạo phản, vì thế danh chính ngôn thuận khai chiến.”

“Ngươi bảo ta không được phản kháng? Để bọn chúng
thuận lợi cướp đi?”

“Không, ngộ nhỡ ta phán đoán sai, thì tính mạng của nàng khó giữ. Chỉ cần bọn chúng có hành động, ta sẽ bắt đầu phản công.”

Đường Phong Hoa nhíu mày thật chặt, trầm mặc một lúc, mới mở miệng khẽ nói: “Ngươi thu lưới quá sớm, sẽ không câu được cá to. Lấy ta làm mồi câu, mới là thượng sách.”

Hiên Viên Triệt sao lại không hiểu đạo lý này, chỉ là hắn không thể yên tâm cho được. Hắn vươn tay cầm tay nàng, nửa buổi vẫn không lên tiếng. Nếu không phải đã tra được bộ binh Giản thị truy sát nàng, thì hắn sẽ không nhanh như vậy sắp xếp để ép bọn chúng ra tay. Dù sao tình hình hiện tại bất ổn, Diễm Liệt dẫn hơn mười vạn đại binh đánh Nguyên Triều, không phải là thời cơ tốt nhất để thanh lọc nội chính.

“Đừng nhu nhược yếu đuối, quyết định như vậy đi.” Đường Phong Hoa rút tay về, hơi cong khóe môi, ngạo
nghễ hào sảng nói, “Cho dù bọn chúng muốn giết ta, cũng không có năng lực đó!”

Thấy Hiên Viên Triệt còn định nói nữa, nàng dứt khoát đẩy hắn ra ngoài, “Ngươi hãy tự bảo trọng, đừng sơ suất ăn đồ ăn chứa độc, chết mà không hiểu vì sao đó.”

Hiên Viên Triệt đành bật cười. Đi đến cửa phòng giam, hắn đột nhiên xoay người lại ôm lấy nàng. Hắn ịn một nụ hôn bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Oan khuất của nàng, ta có thể đền đáp cho nàng chỉ có vậy thôi.”

Hắn buông tay, rảo bước rời đi. Hắn không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu nhìn liền muốn ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng trải qua nguy hiểm.

Đường Phong Hoa giật mình sững sờ. Trên người nàng dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cái ôm của hắn. Còn có câu nói chấn động kia của hắn. 

Hắn tìm cách tung lưới, để nàng tự mình tham gia, là vì
hắn hiểu tính cách của nàng sao? Nếu không phải tự tay
báo thù, nàng sẽ không cam tâm.

Trên đời này, có một người hiểu nàng như vậy. Hết lần này đến lần khác, vẫn là hắn. 

***

Ban đêm, thiên lao không một bóng người vô cùng vắng vẻ. Đường Phong Hoa bình tĩnh ngồi chờ.

Ánh trăng xuyên qua ô song sắt nhỏ trên bức tường sừng sững, rọi bóng một ô vuông nho nhỏ trên mặt đất, ánh sáng thanh mát u tối. 

Nàng vểnh tai tập trung lắng nghe, nhận ra bên ngoài có tiếng bước chân nhè nhẹ. Hình như số người không nhiều lắm, giống như chỉ có một người. Nàng cầm chìa khóa tự mở cửa phòng giam, lách mình đi ra. Nàng thẳng hướng lối ra, phía trước có một người lén lút nghênh đón, nhìn thấy nàng nhất thời sửng sốt.

“Ngươi là ai?” Đường Phong Hoa giữ khoảng cách vài bước chân với kẻ đó, cảnh giác nhìn hắn ta.

“Đi theo ta.” Người nọ không trả lời, nhưng lại kéo khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm. 

“Mạch Sâm?” Đường Phong Hoa vô cùng kinh ngạc, “Ngươi không chen trong...” Không chen trong cấm vệ quân, đến đây cứu nàng làm cái gì?

Nàng cuối cùng vẫn giữ lại một tia cảnh giác, không nói
hết câu. Nàng chỉ đi theo tên đó, im lặng lời khỏi thiên lao. Hơn mười tên binh sĩ canh giữ bên ngoài đều hôn mê nằm dài trên mặt đất, có lẽ đã trúng thuốc mê liều cao. 

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thấy hắn ta rẽ trái rẽ phải, cố gắng chọn những con đường nhỏ vắng vẻ để đi, Đường Phong Hoa thắc mắc, “Ngươi nắm rõ góc chết đi tuần tra của cấm vệ quân, là muốn đưa ta xuất cung?”

Mạch Sâm bước đi rất nhanh, vừa đi vừa nhỏ tiếng trả lời: “Trong cung có biến loạn, ta đưa ngươi đi đường mòn quay về điện Tuyệt Trần.”

Đường Phong Hoa đi theo, trái tim tự dưng đập loạn. Mạch Sâm sẽ phản bội nàng sao? Tín nhiệm nàng trao cho hắn ta, có đáng giá hay không? 

Tại ngang một hoa viên nhỏ, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Mạch Sâm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại cười gian ác với nàng, ống tay áo hắn phất lên. Bột phấn màu trắng làm mờ mắt, pha lẫn một mùi hương kỳ lạ.

Trong lòng Đường Phong Hoa lóe lên một tia sáng. Nhưng nàng không tránh né, nhắm mắt mềm nhũn ngã xuống đất.

“Đường Phong Hoa, ta và ngươi cuối cùng cũng gặp lại.”

Giọng nói của Mạch Sâm đột nhiên thay đổi, âm trầm lạnh lẽo, khàn khàn khô rát.

Đường Phong Hoa nằm trên bãi cỏ, không nhúc nhích, nhưng trong đầu nhanh chóng suy tính. Tên này không phải Mạch Sâm! Mạch Sâm biết rõ nàng bách độc bất xâm phạm, sao lại dùng thuốc mê hạng nhẹ này với nàng? Là ai đã dịch dung thành Mạch Sâm? Lẽ nào Mạch Sâm đã bị giết hại?

Người thần bí kía nâng Đường Phong Hoa lên, đưa vào trong hang động của hòn non bộ nước chảy. Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Năm đó ngươi chém cánh tay phải của ta, làm ta trở thành một quái nhân với cánh tay giả bằng sắt. Thù này, ta phải tính sổ với ngươi!” 

Trong động, còn có một người khác, nén giọng trách mắng hắn ta: “Làm chính sự quan trọng hơn, thù riêng của huynh qua tối nay rồi tính sau.”

Giọng nói lạnh giá hung ác này khiến Đường Phong Hoa kinh ngạc. Quyên phi?! Triệu Quyên thường ngày vẫn luôn nhỏ nhẹ nũng nịu đó sao? Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nàng ta thâm trầm còn hơn cả Giản Minh Khiết!

“Câm miệng! Ta bây giờ sẽ chặt một cánh tay của ả ta!” Giọng điệu của nam tử kia rất dữ tợn, “Không có cánh tay, ả ta cũng không chết được. Mọi chuyện vẫn có thể tiến hành theo kế hoạch!”

“Hà tất gây thêm rắc rối.” Quyên phi lạnh lùng ném lại một câu, nhưng lại không thật lòng có ý muốn ngăn cản, “Nhanh tay một chút. Nhớ điểm huyệt câm của ả, đỡ tránh gọi người đến.”

Đường Phong Hoa nghe thấy tiếng có người rút kiếm. Kiếm khí lạnh lẽo đến gần người nàng, Nàng lặng lẽ kẹp một cây ngân châm giữa ngón tay, nhẫn nại chờ bắn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play