Ánh lửa thắp sáng hang động, một giọng nữ trầm lạnh lùng can dự!

“Thiếu kiên nhẫn như vậy sao làm chuyện lớn?” Giản Minh Khiết lách mình đi vào hang động. Nàng ta khẽ chau mày, chỉ thị mang vài phần nghiêm khắc, “Triệu Ô Đồng, ngươi và Đường Phong Hoa có ân oán gì ta không cần biết, nhưng nhất thời nóng lòng muốn chặt đứt cánh tay của ả ta, thì làm sao chúng ta chỉ điểm ả ta hạ độc hành thích vua hả?”

Đường Phong Hoa nghe một tiếng “boong” sắc bén, hẳn là Giản Minh Khiết đã dùng một thanh kiếm khác đánh
bay thanh kiếm vừa định chém nàng. Ngân châm nàng nắm chặt trong tay lặng lẽ quay về trong tay áo, án binh bất động.

Tên nam tử tên Triệu Ô Đồng kia lại nhẹ giọng, dùng giọng ngọt ngào nói: “Khiết nhi, nàng đừng tức giận, đều làm theo lời nàng nói.”

Giản Minh Khiết không chút biến đổi, vẫn lạnh lùng nói: “Hoàng cung đã bị người của chúng ta bao vây. Bệ hạ đang ở điện Tuyệt Trần. Triệu Ô Đồng, ngươi đưa Đường Phong Hoa sang đó, bôi độc lên người ả ta. Chỉ cần bệ hạ chạm vào ả ta, thì toàn thân sẽ thối rữa mà chết.”

Triệu Ô Đồng đeo lại lớp mặt nạ, một lần nữa giả bộ dáng vẻ của Mạch Sâm, trả lời: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không làm hỏng chuyện. Qua đêm nay, ta sẽ chặt ả ta thành mười tám khúc!”

Giản Minh Khiết hài lòng gật đầu, đi ra khỏi hang động trước.

Đường Phong Hoa bị Triệu Ô Đồng bế lên, gió gào thét bên tai, một mạch đến điện Tuyệt Trần. Trên đường đi, trong đầu nàng ngẫm nghĩ trăm bề. Hiên Viên Triệt không giống nàng bách độc bất xâm. Nếu hắn không nhìn kỹ tên Mạch Sâm giả dạng này, thì nhất định sẽ đỡ lấy nàng, thế thì hắn sẽ phải trúng độc chết sao?

Chưa nghĩ ra được diệu kế ứng phó, thì đã đi qua cửa chính của điện Tuyệt Trần.

“Bệ hạ.” Triệu Ô Đồng ẵm Đường Phong Hoa, chạy về phía Hiên Viên Triệt. Giọng điệu bắt chước cực giống Mạch Sâm, thản nhiên nói, “Bất luận bệ hạ có tính toán ra sao, cũng không nên để nàng ấy ở trong thiên lao đón chờ nguy hiểm được.”

Hiên Viên Triệt làm như vô cùng bất ngờ, nhướng mày kinh ngạc nói: “Mạch Sâm? Ngươi... Phong Hoa làm sao vậy?”

Triệu Ô Đồng trả lời: “Nàng ấy khăng khăng không chịu ra khỏi thiên lao, ta chỉ làm nàng ấy hôn mê.” Hắn ta lại bổ sung thêm một câu, “Người đã đưa tới đây, chuyện của các ngươi, ta không nhúng tay vào.”

Hắn ta nói xong, liền đặt Đường Phong Hoa xuống đất, xoay người bỏ đi. Khi hắn ta đi tới cửa, quay đầu lại liếc mắt một cái. Thấy Hiên Viên Triệt đang tới gần Đường Phong Hoa, hắn ta không khỏi nhếch mép.

Nhưng đúng lúc này, tiếng động lớn vang lên, cửa điện bị người bên ngoài đóng lại “rầm rầm”! Trong điện, một đội thị vệ mặc thường phục lao ra, tay cầm đao kiếm, khí thế bừng bừng!

Triệu Ô Đồng kinh hãi, nét mặt chỉ làm bộ nghi hoặc hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Hiên Viên Triệt mặt không biểu tình, đôi mắt đen như mực như bắn ra mũi đao nhọn, lạnh lẽo khiếp người. Hắn chưa lên tiếng, đã có một người bước ra từ trong đội thị vệ, cười lạnh một cái: “Mạch Sâm? Ngươi giả ta thật ra rất giống đó.”

Triệu Ô Đồng âm thầm khiếp sợ. Hắn hếch cằm lên, tự trấn an bản thân, nói lớn: “Ngươi là ai? Sao đóng giả ta?”

Hai người đôi co, dung mạo gần như có chín phần giống nhau, chỉ khác ở chỗ ánh mắt của Triệu Ô Đồng độc ác hơn. Cánh tay phải buông lỏng, có vẻ cứng nhắc quái dị.

Mạch Sâm đến gần hai bước, nói: “Ngươi vốn là con trai út của Triệu gia, nhưng lại thay tên đổi họ lẩn trốn trong cấm vệ quân bao năm. Triệu gia nhiều năm trước đã tuyên bố với bên ngoài rằng con trai Triệu Ô Đồng bị trọng thương không chữa được nên đã qua đời. Nhưng thật ra, ngươi trà trộn vào trong quân Hiên Viên, đợi báo thù. Ta nói có đúng không?”

Triệu Ô Đồng hiển nhiên không ngờ gốc gác của hắn ta đã bị tìm ra, sóng mắt rung động, cố bao biện nhằm chống đỡ đến cùng: “Ngươi nói bậy! Rốt cuộc ngươi là ai, giả dạng ta có mục đích gì?”

Mạch Sâm không nôn nóng, nói rành mạch từng chữ: “Ta đã hạ độc Tả phó thống lĩnh cấm vệ quân, dịch dung thành hắn ta. Rất không may, lúc đó ngươi trốn trong tối, thấy toàn bộ quá trình. Ta tưởng rằng ngươi sẽ lập tức vạch trần ta, ai dè ngươi lại có âm mưu khác. Ngươi cho là độc thuật của ngươi có thể chế ngự ta? Chút tài mọn đó, sao ngươi lại không biết xấu hổ lấy ra dùng vậy hả?!”

Ngữ điệu của Mạch Sâm đều đều, nhưng không hề có ý che giấu sự châm biếm. Đường Phong Hoa nghe đến đó, trong lòng liền hiểu rõ mọi chuyện. Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng là như thế này đây. Mạch Sâm đã lựa chọn làm một con chim sẻ, nhẫn nại chờ đợi đến thời khắc sau cùng, giáng một đòn mạnh.

Nàng bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp mang ý cười dịu dàng, vô cùng chói mắt. Triệu Ô Đồng nhất thời lùi lại, kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.

“Triệu công tử?” Giọng điệu của Đường Phong Hoa đặc biệt dịu dàng, giống như hắn là bạn cũ lâu ngày không gặp của nàng, “Mấy năm qua, ngươi vẫn khỏe chứ? Chúng ta cùng ở trong quân ba năm, đáng tiếc ngươi chưa bao giờ hiện thân để gặp ta. Chẳng để ta có thể nói một tiếng xin lỗi với ngươi. Nói thế nào đi nữa, ta chém cánh tay của ngươi, chung quy chuyện này khá tàn nhẫn.”

Triệu Ô Đồng đã không còn cách nào giãy giụa thêm nữa. Cánh tay giả bằng sắt của hắn chính là chứng cứ tốt nhất. Chỉ cần bọn họ xông lên vạch ống tay áo của hắn lên thì có thể kiểm chứng.

Làm thế nào cũng không ngờ thắng lợi rành rành trước mắt, tình thế lại đảo ngược vào giây phút cuối cùng. Hắn không ngụy trang nữa, một tay kéo mặt nạ xuống, đôi mắt hung dữ, hung hăng nói: “Năm xưa chỉnh đốn không giết được ngươi, xem như người may mắn. Lần này ngươi sẽ không gặp may như vậy nữa đâu! Cho dù bây giờ các ngươi có giết ta, phía bên ngoài kia còn có thiên binh vạn mã, các ngươi nhất định phải chôn cùng ta!”

“Quả nhiên là ngươi?” Đường Phong Hoa thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này không phải giả vờ. Nàng tìm kiếm kẻ thù bao lâu nay, lòng tự biết bàn tay đen điều khiển phía sau không chỉ có một người. Nhưng nàng không ngờ, hóa ra khi nàng còn trẻ tuổi trong một lần ra tay trừng trị cái ác đã gieo rắc mầm mống tai họa. “Ai phải chôn cùng ai, bây giờ nói còn sớm quá. Chuyện khi xưa, một mình ngươi không thể làm được. Hai gia tộc Giản Triệu chắc chắn đều tham gia kế hoạch. Nếu như tối nay bọn họ thất bại, thì sẽ có hàng trăm hàng ngàn người chôn cùng ngươi. Ngươi hài lòng chứ?”

“Bớt nói nhảm đi! Thắng làm vua thua làm giặc, các ngươi thôi ỷ mạnh hiếp yếu đi!” Triệu Ô Đồng không sợ chết, nghĩ đến vòng vây tường đồng vách sắt ở bên ngoài, không khỏi khoái trá cười ha hả: “Ha ha ha ha! Triệu Ô Đồng ta có hoàng đế và nữ chiến thần khai quốc chết cùng. Cái chết sao mà náo nhiệt!”

Đường Phong Hoa chỉ lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Hiên Viên Triệt vung tay lên, tám gã thị vệ xông lên, đánh nhau kịch liệt với Triệu Ô Đồng.

Mạch Sâm nhíu mày liếc nhìn Đường Phong Hoa, khẽ nói: “Trên người ngươi dính đầy phấn độc, mau đi thay y phục.”

Đường Phong Hoa gật đầu, đi về hướng nội điện.

Cung điện to lớn lại vắng vẻ, im ắng. Các cung nữ đã được điều đi từ sớm. Mọi ngõ ngách đều được người của Hiên Viên Triệt mai phục, một luồng không khí căng thẳng mơ hồ quanh quẩn.

Đường Phong Hoa nhanh chóng thay một bộ xiêm y sạch sẽ. Nàng chưa kịp đẩy cửa đi ra đã nghe bên ngoài điện một tiếng rống nổi lên, khí thế rào rạt. Có lẽ bên phía Giản Minh Khiết đã phát hiện Triệu Ô Đồng thất bại, nên phát động tổng tấn công.

Nàng trở lại đại điện, thấy Triệu Ô Đồng bị trói gô. Hắn ta bị ném ở một góc, Mạch Sâm đang phụ trách trông coi hắn ta.

“Phong Hoa.” Hiên Viên Triệt đi đến bên người nàng, kề tai nàng nói nhỏ: “Binh mã của Minh Hàn vốn thuộc đội quân của Tạ gia. Tạ lão tướng quân nhận được tin tức, cho rằng nàng đã hạ độc Lam phi. Chỉ e lòng quân của đội quân này sẽ bị tan rã, chưa hẳn đã là đối thủ của quân mã Giản Triệu.”

Đường Phong Hoa nhất thời rùng mình, trả lời: “Tình hình hiện tại của Tạ Lam Tâm thế nào?”

“Hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một hơi thở mỏng manh, sợ là không chịu nổi đến hừng đông.”

Đường Phong Hoa im lặng suy tính. Nàng ngoắc tay với Mạch Sâm, đợi cậu ta đến gần mới nói nhỏ vài câu.

Mạch Sâm không nói một lời liền rời khỏi đại điện. 

Lúc này, tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, ầm ầm thấu trời. Tiếng binh khí va nhau chói tai truyền đến. Hiên Viên Triệt đột nhiên mở cửa điện, bước ra đứng trên bậc thềm trước cửa điện. Áo bào hoàng đế màu vàng sáng chói, thêu rồng cưỡi mây dưới ánh trăng càng thêm phát sáng rực rỡ. Hắn dáng người cao ngất, ánh mắt uy nghi lạnh lẽo. Bàn tay nhấc cao, đó là biểu hiện của bậc quân vương làm chủ thiên hạ. Tiếng nói trầm thấp ẩn chứa nội lực mạnh mẽ truyền đi rất xa, khiến binh sĩ đến gần đại điện nảy sinh khiếp sợ.

“Giản thị, Triệu thị, âm mưu tạo phản, luận tội chém!”

Lúc tiếng nói vang lên, kiếm huyền băng trong tay hắn vung lên phá vỡ màn đêm, lưỡi kiếm sắc bén biến hóa khôn lường. Trên thân thể mấy tên binh sĩ phản loạn cách hắn gần nhất có vết cắt, máu nóng phun ra, nhuộm đỏ cả màn đêm đáng sợ này.

Phía sau hắn, Đường Phong Hoa đứng lặng, chiếc bóng thon dài lả lướt kéo dài trên mặt đất. Một dải lụa trắng bung xòe giữa trời, như chiếc lưới dày đặc bao phủ trên đầu cấm vệ quân trên khoảng đất trống trước điện. Cổ tay nàng bỗng siết lại, nội lực mạnh mẽ. Những tên bị quấn trong dải lụa trắng kêu “á” thảm thiết. Nội lực xuyên qua đỉnh đầu, thoắt cái chúng đã xụi lơ, mất mạng trong nháy mắt!

Chẳng qua mỗi người chỉ ra một chiêu, nhưng đủ để đám người đông nghịt chỉ một loáng đã khiếp sợ. Tất cả đều dừng tay bất động, đưa mắt nhìn sang đây.

Một người mặc đế bào chói mắt, một người áo trắng sạch sẽ. Hai người đứng trên thềm cao như thần tiên giáng trần. Ánh sáng của những lồng đèn bao quanh người họ, tựa như vầng hào quang làm nổi bật tư chất thần tiên. 

Những tướng sĩ hơi lớn tuổi trong lòng khẽ run. Quân uy của hoàng đế dựng nước khi đó vẫn còn sừng sững, mà hiện tại nữ tử bên cạnh ngài kia... Là nữ chiến thần bách chiến bách thắng, Đường Phong Hoa sao?!

Chỉ có hai người họ mới có thần thái hút người giống nhau đến vậy, mới có khí thế hùng dũng khiến người ta hoảng sợ như thế.

“Buông vũ khí đầu hàng đi, Trẫm sẽ bỏ qua mọi chuyện! Hi vọng các ngươi tự thu xếp ổn thỏa, lầm đường lạc lối còn biết quay đầu lại!” Hiên Viên Triệt vận công hét lớn, âm thanh như tiếng gõ chuông, từng từ từng chữ gõ vào trái tim mỗi người.

Trong điện Tuyệt Trần, đội thị vệ tuôn ra, còn có những tên áo đen thần bí leo tường nhảy xuống. Trong chớp mắt, một lớp người tay cầm kiếm xếp hàng dài bảo vệ trước điện, không kịp đếm nhưng cũng có thể nhìn ra có khoảng hơn ngàn người.

Xa xa, tiếng tùng tùng vang lên, là tiếng trống trận.

Hiên Viên Minh Hàn dẫn binh đánh vào hoàng cung. Trong tình huống quân số thua xa quân phản loạn nhưng vẫn chiến đấu hăng say, tắm máu quân thù, đã thu hẹp phạm vi chiến đấu.

Đường Phong Hoa nheo mắt nhìn về nơi xa, bỗng nhiên xoay người, đi vào bên trong điện.

Trong điện, người nàng muốn nghênh đón chính là Mạch Sâm. Cậu ta đỡ một nữ tử sắc mặt tái nhợt, rảo bước đi đến.

“Làm tốt lắm!” Đường Phong Hoa thò tay vỗ vai cậu ta, không tiếc lời khen ngợi. Tiếp đó, ánh mắt nàng chuyển hướng sang nữ tử kia, lạnh lùng lên tiếng: “Lam phi, tự ngươi hãy nhìn xem. Ngoài kia Giản thị và Triệu thị làm phản để bức vua thoái vị. Nếu ngươi còn chút tỉnh táo, hẳn nên biết trên bàn tiệc là ai đã hạ độc với ngươi.”

Tạ Lam Tâm kinh hoàng ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn về hướng cánh cửa điện rộng mở, trái tim kinh hãi đập loạn.

“Phụ thân ngươi vốn đã không cam lòng khi bị tước binh quyền. Bây giờ, lại thấy ngươi trúng độc sắp chết, liền muốn báo thù cho con gái.” Lời nói của Đường Phong Hoa hết sức nghiêm trọng, lớn tiếng thúc ép, “Ngươi nghĩ cho kỹ đi! Là muốn phụ thân ngươi làm lão tướng quân không được chết già, hay là lập tức cứu vớt số phận của Tạ gia các ngươi!”

Đôi môi trắng bệch của Tạ Lam Tâm nhúc nhích, vừa hoảng loạn vừa lúng ta lúng hỏi nàng: “Ta, ta nên làm
thế nào?”

“Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ngươi bình an vô sự đứng trước mặt mọi người thôi.” Đôi mắt sáng trong của Đường Phong Hoa khép hờ, môi nhàn nhạt ý cười. Nàng một tay nắm cổ tay lạnh lẽo của nàng ta, kéo ra bên ngoài điện.

Những ánh mắt bên dưới dán chặt lên người hai nữ tử trước điện. Đường Phong Hoa bỗng nhiên nói lớn: “Tạ gia cả nhà trung liệt, Lam phi hiền đức vô tranh, nay lại bị Giản thị và Triệu thị ghen ghét, hạ độc hãm hại! Binh tướng Tạ gia năm xưa có công dựng nước, chiến tích chói rọi, quyết không giống với hạng phản tặc Giản Triệu. Giờ đây chính là lúc nam nhi Tạ gia thể hiện lòng can đảm trung nghĩa! Giết ⸺”

Giọng nói trong veo cảm xúc mãnh liệt dâng trào, giống như giữa bầu trời đêm giáng xuống sấm sét, kích động lòng nhiệt huyết của mọi người. Đội quân do Hiên Viên Minh Hàn chỉ huy phát ra tiếng hô đồng thanh đinh tai nhức óc: “Giết ⸺”

Cuộc chiến ác liệt lại tiếp tục, hai đội quân nhào vào nhau. Trong chốc lát, vũ khí tấn công va vào nhau loảng xoảng lạch cạch. Khắp nơi máu thịt tung tóe, thi thể đầy đất!

Hiên Viên Triệt và Đường Phong Hoa liếc mắt, không cần ngôn ngữ, không ai bảo ai mà cùng phi thân lên. Một người cầm kiếm, một người vung dải lụa trắng cùng tham gia vào cuộc hỗn chiến. 

Mắt thấy hoàng đế tự mình tham chiến, dũng mãnh vô song. Không một ai trong vòng mấy trượng xung quanh dám tấn công gần hắn. Những tướng sĩ vào cung cứu giá tinh thần càng thêm phấn chấn, anh dũng khó chống lại!

Chợt thấy một bóng hình vàng nhạt tung người bay lên, lướt qua đầu binh sĩ đến đây. Trong tay người đó cầm song kiếm, lấy hơi quát lên, đâm thẳng vào Hiên Viên Triệt!

Hiên Viên Triệt dễ dàng xoay kiếm đỡ đòn tấn công, tiếng va chạm mạnh vang lên khi thanh kiếm của nàng ta nhào tới!

“Minh phi!” Hắn khẽ quát, ánh mắt lạnh thấu xương, “Nàng thật to gan!”

“Ta có gì không dám chứ?” Giản Minh Khiết không tự xưng là thần thiếp nữa. Khuôn mặt diễm lệ lộ ra vẻ oán hận dày đặc, “Bệ hạ vô tâm bạc tình, ta tranh giành thiên hạ vì người, hết lòng trông coi hậu cung cho người. Người chưa từng có một chút tình cảm hay chút lòng biết ơn sao?”

“Nàng chỉ nhớ những cố gắng của chính mình, nhưng không nhớ những tội nghiệt nàng đã phạm phải sao?” Hiên Viên Triệt lần nữa né được nhát kiếm đâm đến, trầm giọng nói, “Bảy năm rưỡi trước, nàng và Triệu thị cấu kết với nhau, hãm hại công thần Đường Phong Hoa vào chỗ vạn kiếp bất phục! Trước đây không lâu, nàng phái bộ binh Giản gia truy sát Đường Phong Hoa! Hôm nay nàng lại tạo phản bức vua thoái vị, ra lệnh giết bao nhiêu người! Với mưu đồ này đáng tội tru di!”

Giản Minh Khiết ngửa đầu cười lớn, thê lương sắc bén: “Đường Phong Hoa! Đường Phong Hoa! Đường Phong Hoa! Trong lòng người chỉ có Đường Phong Hoa! Năm đó tội phản bội của ả ta vô cùng xác thực, nhưng người nhiều năm vẫn nhớ đến ả ta. Ta yên lặng đi bên cạnh ngươi hơn mười năm, nhưng cho tới bây giờ trong mắt ngươi chưa từng có ta! Nam tử trên đời này đa phần bạc bẽo, trong số đó ngươi là kẻ tàn nhẫn vô tình nhất!”

Đôi kiếm trong tay lại đánh tới, phát ra âm thanh sắc nhọn. Nàng ta vọt người lên, mỗi một chiêu xuất ra đều là sát chiêu!

“Nàng bịa đặt chứng cứ, hãm hại Đường Phong Hoa trước! Đừng trách ta vô tình!” Mỗi câu Hiên Viên Triệt nói ra đều dính tới Đường Phong Hoa, định mượn cơ hội này để chiêu cáo chân tướng khắp thiên hạ.

Giản Minh Khiết không bị dụ dỗ nữa, khó chịu ngậm miệng, chỉ ra sức tấn công. Mắt phượng hung ác, gần như muốn rướm máu!

Đường Phong Hoa tung một chiêu đã đánh gục một tên
phản quân quấn thân. Nàng xoay người lại ra đằng sau,
hai ngân châm đột nhiên bắn ra. Tiếng “keng” vang lên, chúng đập vào thân song kiếm của Giản Minh Khiết.

Giản Minh Khiết thu thế tấn công, ngoái đầu nhìn lại, đối chọi với ánh mắt lạnh tanh như băng tuyết của Đường Phong Hoa. Nàng ta hơi giật mình, lập tức hét với
giọng the thé: “Đường Phong Hoa! Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play