Trên đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, đó là điều vô cùng đáng vui mừng đối với Lưu Lạc Bình.

Khi đến Ngự thư phòng, Lưu Lạc Bình tự tay cầm lấy hộp gỗ tinh xảo đứng trước cửa Ngự thư phòng, nhìn Tiểu Lý Tử đứng canh ngoài cửa, nhẹ nhàng nói:

- Hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, ta muốn tặng quà cho bệ hạ, xin Lý công công vào thông báo một tiếng.

Tiểu Lý Tử bị điểm danh, cảm thấy hơi buồn phiền, đi vào trong, nhìn thấy Hoàng thượng không biết đã đứng dậy khỏi án thư từ lúc nào, ánh mắt như muốn xuyên qua bức tường mà nhìn Thục phi đứng bên ngoài vậy.

Tiểu Lý Tử thấp giọng nói:

- Hoàng thượng, Thục phi…

- Nhận quà thôi.

Tiểu Lý Tử chưa nói hết câu đã bị Hoàng thượng ngắt lời, Tiểu Lý Tử “vâng” một tiếng, rồi xoay người ra khỏi, nhìn Lưu Lạc Bình tràn trề hy vọng đứng kia, hai mắt sáng long lanh, có cảm giác mình cũng thật tội lỗi.

Tiểu Lý Tử có chút gượng gạo. Lưu Lạc Bình nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Lý Tử như vậy, cũng đoán được phần nào, nếu hắn không muốn gặp nàng, thì thôi vậy, đây là điều trong dự tính của nàng, chỉ là hơi hụt hẫng.

Lưu Lạc Bình nở nụ cười, thản nhiên nói:

- Không sao, Hoàng thượng đang bận xử lý công vụ, là chuyện quan trọng không thể chậm trễ, làm phiền Lý công công đem thứ này giao cho Hoàng thượng, đây là chút quà tặng của ta. Còn có, phiền Lý công công gửi lời, nói ta…

Lưu Lạc Bình rũ mắt, có chút buồn bã, giọng nói hơi ảm đạm:

- Nói ta chúc mừng sinh nhật Hoàng thượng.

Dứt lời liền giao hộp gỗ tinh xảo trong tay cho Tố Ngưng, Tố Ngưng liền đưa hộp gỗ cho Tiểu Lý Tử. Xong việc, ba chủ tớ liền quay về Khương Lạc cung. Tiểu Lý Tử đem hộp gỗ vào trong phòng, vừa mở miệng định truyền lại lời nói của Thục phi thì bị Hoàng thượng ngắt lời:

- Trẫm nghe thấy rồi…

Tiểu Lý Tử bèn không nói gì nữa, vươn tay, có ý hỏi:

- Hoàng thượng…thứ này…

Tư Lạc Thành rũ mắt, nhìn hộp gỗ tinh xảo, cố dằn cảm xúc trong lòng xuống, bình thản nói:

- Để sang một bên đi.

Tiểu Lý Tử cúi đầu, “vâng” một tiếng, bèn tìm một chỗ sạch sẽ dễ thấy đặt cái hộp lên, sau đó lại lui ra ngoài.

Tư Lạc Thành ở trong phòng, nhìn chằm chằm hộp gỗ, cảm thấy vô cùng buồn bã. Sắp đến lúc rồi… tối nay… mọi thứ đều sẽ kết thúc…

Tư Lạc Thành vươn tay xoa xoa ngực, nơi này thật đau…

Tư Lạc Thành rũ mắt, tay nắm chặt, lông mi dài che đi hai mắt, không nhìn ra trong lòng hắn đang có cảm xúc gì.

Tiệc sinh thần của Hoàng thượng được tổ chức vào tối hôm đó, vô cùng long trọng xa hoa, các đại thần và phu nhân đều đến tham gia. Mà tiệc sinh thần lần này cũng là lúc Thừa tướng định ra tay… cũng là lúc Hoàng thượng định thu lưới…

Lưu Lạc Bình ở trong phòng, ngồi trước bàn trang điểm, được hai người Hoàng Ly, Tố Ngưng trang điểm vô cùng cẩn thận. Chiếc nhẫn ngọc màu đỏ đeo trên tay Lưu Lạc Bình, vô cùng đẹp đẽ. Lưu Lạc Bình thấp giọng nói:

- Cài chiếc trâm ngọc mà ta thích nhất.

Hoàng Ly đang búi tóc cho Lưu Lạc Bình, hơi ngẩn ra, chủ tử rất thích cây trâm đó, nhưng đã rât lâu rồi không động đến, Hoàng Ly cứ nghĩ rằng chủ tử đã bỏ quên nó, không nghĩ tới, hôm nay, vẫn là dùng đến nó. Hoàng Ly “vâng” một tiếng, rồi cài cây trâm ngọc đó lên tóc Lưu Lạc Bình. Đây là dịp quan trọng, không thể quá đơn giản, ngoài cây trâm ngọc kia, Hoàng Ly còn cài thêm mấy cái trâm tinh xảo khác.

Mấy thái giám khênh kiệu vội hạ kiệu xuống, Hoàng Ly hoảng hốt hỏi:

- Nương nương, nương nương, người sao vậy?!

Bên trong truyền đến giọng nói vô cùng khó nhọc:

- Sinh… Đứa bé… Muốn sinh…

Hoàng Ly và Tố Ngưng đều vô cùng hoảng hốt, có điểm luống cuống tay chân, vội vàng đỡ Lưu Lạc Bình từ trong kiệu ra ngoài, trở về phòng, vội vàng gọi bà đỡ đến, lại sai một cung nữ lanh lợi đi báo tin với Hoàng thượng.

Tư Lạc Thành đã đến, mà ghế Thục phi vẫn trống, điều này có điểm kỳ lạ. Hoàng hậu lại còn ở bên tai hắn nói không ít lời, đại ý đều là nói Thục phi sơ ý đến trễ, trong ngoài đâm chọc. Tư Lạc Thành càng cảm thấy khó chịu, mắt lạnh nhìn Hoàng hậu.

Vừa thu lại ánh mắt, đã có một cung nữ bộ dáng hốt hoảng chạy vào, lập tức chạy đến chỗ Tiểu Lý Tử nói mấy lời, sắc mặt Tiểu Lý Tử hơi trầm xuống, vội vàng đem những lời này truyền lại cho Hoàng thượng.

Tư Lạc Thành nghe xong, sắc mặt có chút trầm xuống. Nàng mới mang thai hơn tám tháng, vậy mà đã sinh, chẳng lẽ có kẻ hãm hại?! Nhưng hắn không thể rời đi lúc này, nếu lúc này hắn rời đi, mọi sắp xếp đều sẽ đổ bể, ngai vị này của hắn, cũng giữ không nổi nữa.

Tư Lạc Thành cắn răng, bàn tay nắm chặt, dường như đã rướm máu, trong lòng lại giống như có ngàn vạn thanh đao đang đâm chém hắn. Giờ khắc đau đớn nàng đang sinh con cho hắn, hắn lại không thể ở bên cạnh. Nghĩ như vậy, lại càng mong muốn xử lý nhanh mọi chuyện.

Yến tiệc vẫn diễn ra, trên đài đang biểu diễn một tiết mục múa vô cùng đặc sắc, vũ cơ đều mang khăn che mặt.

Tư Lạc Thành nhìn những người này bằng ánh mắt bình thản giấu gươm đao, đây rồi… cuối cùng cũng đến.

Tư Lạc Thành vừa dứt suy nghĩ, một vũ cơ vung tay áo, từ trong tay áo phóng ra ám khí nhắm thẳng vào hắn, đồng loạt những vũ cơ phía sau cũng tung ra ám khí trùng điệp. Cùng lúc, từ ngoài điện quân đội tràn vào, bao vây tứ phía.

Tư Lạc Thành vẫn bình thản ngồi trên ghế, mắt lạnh mà nhìn, khi ám khí chỉ còn cách hắn một khoảng ngắn, bên cạnh hắn không biết từ đâu xuất hiện năm ám vệ, dùng kiếm đẩy lui toàn bộ ám khí.

Hoàng hậu lúc này đã hoàn toàn tái mặt, lại nhìn thấy cha mình chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, liền cảm giác vô cùng suy sụp, giống như mọi chuyện đều đã kết thúc.

Mà Thừa tướng lúc này đã đứng dậy khỏi ghế, cười lạnh đối diện với Tư Lạc Thành, thản nhiên nói:

- Hoàng thượng đừng chống cự nữa, ngài chỉ có mấy chục ám vệ ở đây. Nhưng thần cũng có không ít! Quan trọng là hiện tại, thần có cả quân đội, toàn bộ quân đội đều đã bao vây nơi này. Hoàng thượng, người không chống cự được đâu.

Tư Lạc Thành nâng mắt, chỉ muốn giải quyết chuyện này cho nhanh, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên vô cùng:

- Phải không? Ý ngươi là nếu trẫm tự động thoái vị sẽ tránh được thương vong?

Dừng một chút, Tư Lạc Thành thản nhiên cười:

- Thừa tướng, ngươi nghĩ thật đơn giản. Ngươi nghĩ rằng trẫm thực sự là một thằng nhóc không có tâm cơ sao!

Vừa dứt lời, từ bên ngoài cũng tràn vào không ít quân đội, mà người dẫn đầu…là Chu Tướng quân.

Thừa tướng trợn to mắt, không thể ngờ được. Chu Tướng quân đã tiến vào, nghĩa là quân đội của lão cũng đã bị tiêu diệt, nhanh như vậy, rõ ràng là đã có sắp xếp. Mà toàn bộ ám vệ lão ta bí mật nuôi dưỡng trong phủ, cũng đều không thấy tăm hơi.

Thừa tướng vừa động, đã thấy con dao sắc lẹm kề lên cổ, mà quay đầu nhìn sang… chính là Lưu lão gia.

Thừa tướng trợn to mắt, thở hổn hển, không ngừng lặp lại:

- Ngươi… ngươi…!!!

Lưu lão gia bình tĩnh nói tiếp:

- Phải. Chính là ta, nên ngươi mới thất bại dễ dàng như vậy, quân đội của ngươi đã bị thay thế không ít, toàn bộ kế hoạch hôm nay cũng đều đã được ta báo lại cho Hoàng thượng. Bằng chứng tạo phản của ngươi ta thu thập không ít. Tất cả đều đã có đầy đủ. Thừa tướng, kết thúc rồi. Rất nhanh phải không?

Quả thực… nhanh vô cùng. Lần tạo phản này… rõ ràng chưa động đã kết thúc.

Tư Lạc Thành bình thản quay sang nhìn Chu Tướng quân. Chu Tướng quân hiểu ý, chậm rãi nói:

- Toàn bộ phản quân đã bị khống chế.

Tư Lạc Thành gật đầu, nói:

- Tốt.

Chỉ một chữ tốt, sau đó liền xoay người rời khỏi, bước chân vô cùng vội, Thừa tướng đã bị trói lại, cục diện này đã an bày ổn thỏa, không cần hắn ở đây nữa, hiện tại, hắn chỉ lo lắng cho người ở Khương Lạc cung kia…

Lưu lão gia nhìn theo bóng lưng Tư Lạc Thành, ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông đánh cược một lần, là lần đánh cược vô cùng mạo hiểm. Còn mạo hiểm hơn việc ông đánh cược đi theo Thừa tướng, là một vụ đánh cược vô cùng lớn. Ông quyết định theo Thừa tướng, tìm ra chứng cớ tạo phản của Thừa tướng, ở thời điểm mấu chốt cũng sẽ đứng về phía Hoàng thượng.

Hoàng thượng nể tình ông có công, hơn nữa cũng chưa nhúng tay vào việc tạo phản, sẽ không giết cả nhà, nhưng thế lực Lưu gia sẽ suy yếu, vì chung quy, Hoàng thượng sẽ không tin tưởng nữa.

Vào thời khắc đó, cả nhà ông sẽ thuận lý thành chương mà xin về quê ở ẩn, hai nhi tử cũng sẽ rút lui khỏi quan trường.

Lưu lão gia… quả thực… đã có một quyết định vô cùng nguy hiểm. Nhưng là mở đường sống trong chỗ chết.

Đó… mới là toàn bộ canh bạc của Lưu lão gia.

Mà trong lúc ấy, ở Khương Lạc cung, Lưu Lạc Bình trước khi sinh đã uống nước linh tuyền, nhưng không hiểu sao, quá trình sinh vẫn vô cùng khó khăn, dường như chảy rất nhiều máu, quan trọng là đau đớn vô cùng. Lưu Lạc Bình cố gắng hít thở đều, làm theo lời bà đỡ, nhưng dường như càng ngày càng khó khăn, Lưu Lạc Bình có cảm giác mệt không thở nổi, lại uống thêm một hớp nước linh tuyền mới có thêm chút sức lực.

Lúc đó, Lưu Lạc Bình không thấy ánh mắt bà đỡ lóe lên.

Mà bên ngoài, Tư Lạc Thành đã chờ đợi đến nôn nóng.

Tư Lạc Thành chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lưu Lạc Bình truyền ra, cùng với những chậu máu được đưa ra ngoài, tâm giống như bị ngàn vạn thanh đao cứa lấy.

Hối hận ăn mòn trái tim hắn. Hắn hối hận. Kể cả đến lúc Lưu lão gia đã giao ra toàn bộ bằng chứng chống lại Thừa tướng, cùng kể lại tỉ mỉ kế hoạch ám sát ngày hôm nay của Thừa tướng, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Tận đến lúc đó hắn vẫn ôm suy nghĩ Lưu lão gia và Thừa tướng đang có âm mưu.

Nhưng đến tận lúc này, Tư Lạc Thành mới thấy rõ toàn bộ canh bạc của Lưu lão gia. Chung quy… vẫn là lo sợ Hoàng đế giống như sói, có thể cắn nát đầu mình bất cứ lúc nào. Nhưng đáng tiếc rằng, điều Lưu lão gia lo sợ hoàn toàn đúng, Tư Lạc Thành đã từng muốn như vậy.

Hắn hối hận, lúc đó hắn vẫn không tin Lưu gia, vì không tin Lưu gia nên cũng không muốn dính dáng đến nàng, cuối cùng lại không thể ở bên nàng, lạnh nhạt nàng lâu như thế.

Chung quy… vẫn là tại hắn.

Tiểu Lý Tử đứng sau, lần đầu thấy Hoàng đế cao cao tại thượng của hắn suy sụp như vậy.

Mà trong phòng sinh lúc này, bình nước linh tuyền Lưu Lạc Bình chuẩn bị sẵn cũng đã sắp hết, cũng không thể bảo Hoàng Ly ra múc nước ở hồ lên cho nàng, chắc chắn sẽ không được. Nhưng đứa bé vẫn chưa sinh được, mà sức lực của nàng ngày càng cạn kiệt.

- Ngươi! Ngươi đang cầm thứ gì??? Mau đưa đây!!!

Lưu Lạc Bình đang mê man, liền nghe thấy tiếng Tố Ngưng hét lớn. tiến lên giằng thứ trong tay một bà đỡ. Sức lực của bà đỡ yếu kém, nhanh chóng bị Tố Ngưng giành được. Tố Ngưng lạnh mặt, vội vàng chạy ra ngoài, bên ngoài đã có sẵn thái y, bà đỡ kia thì bị Hoàng Ly đuổi ra khỏi phòng.

Lưu Lạc Bình cũng không còn tâm trí nào để để ý. Chỉ chuyên tâm nghe lời nói của bà đỡ còn lại trong phòng. Rất nhanh, có thêm hai bà đỡ được bổ sung vào.

Tố Ngưng đem gói thuốc bột ra ngoài đưa cho Vương thái y, Vương thái y nhận lấy, đưa lên mũi ngửi khẽ, sắc mặt trở nên âm trầm, hướng về phía Hoàng thượng, thấp giọng nói:

- Bệ hạ… thứ này là dược khiến sản phụ khó sinh…

- Ngươi nói cái gì??!!!

Tư Lạc Thành gằn giọng, hai tay nắm mạnh bả vai Vương thái y, tức giận tột độ, hai mắt đỏ ngầu, bất chấp ngăn cản mà kéo Vương thái y đi vào phòng sinh cùng với mình.

Khi Tư Lạc Thành tiến vào chỉ thấy sắc mặt Lưu Lạc Bình tái nhợt, khi nhìn thấy hắn, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ nhàn nhạt. Tư Lạc Thành lại thấy trái tim thắt lại, nàng vẫn vậy… nhưng cớ sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế? Dường như… hắn không xứng với nàng nữa rồi…

Vương thái y cẩn thận xem xét tình hình, lại bắt mạch cho Lưu Lạc Bình, sau đó hướng Hoàng thượng bẩm báo, sắc mặt càng khó coi hơn:

- Hoàng thượng, tình hình đã vô cùng nguy cấp, chỉ có thể chọn giữ lại mẹ hoặc con.

Tư Lạc Thành nghe thế, tim đập lạc mất nửa nhịp, không mất nửa giây suy nghĩ liền nói, ngữ điệu vô cùng kiên định:

- Cứu mẹ.

- Không! Con…cứu con của ta… cứu con…

Lưu Lạc Bình thở hổn hển nói, nàng muốn sinh đứa bé, nàng mang thai đứa bé này hơn tám tháng, ngày ngày cùng nó trò chuyện, ngày ngày dành tình yêu thương cho nó, nàng không muốn mất đi, nàng không muốn.

Hơn nữa kiếp trước mất đi cha mẹ, càng khiến Lưu Lạc Bình vô cùng quan trọng người thân, đứa bé này là người thân của nàng, nàng phải bảo vệ nó. Nàng không muốn chịu cảnh mất đi người thân thêm lần nào nữa. Cảm giác đó… rất đau đớn…

Tư Lạc Thành nắm chặt tay nàng, an ủi:

- Lạc Nhi… ngoan… sau này chúng ta sẽ có thêm đứa bé khác… Được không? Nghe lời ta…

Lưu Lạc Bình bật khóc, nước mắt giàn giụa, không ngừng lắc đầu:

- Chàng tin ta, ta sẽ làm được.

Nói xong, lại gắng sức gọi:

- Hoàng Ly, còn bao nhiêu nước, đưa hết cho ta.

Hoàng Ly qua mấy lần, dường như cũng thấy thứ nước này có thể giúp chủ tử khôi phục thể lực nhanh chóng, liền không dám chậm trễ đem đến cho chủ tử uống.

Lưu Lạc Bình uống xong nước linh tuyền, cảm thấy cả người lại có sức, nếu không phải vừa rồi là bà đỡ kia hãm hại, có lẽ nàng đã có thể sinh đứa bé này từ trước.

Lưu Lạc Bình cố gắng dùng sức, dồn toàn bộ sức lực xuống thân, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc oe oe của đứa trẻ.

Nhưng thời khắc đó, Lưu Lạc Bình cũng cảm thấy trước mắt dần mơ hồ.

Linh tuyền không phải là thánh dược, nó giúp nàng có thêm sức lực, nhưng không thể giúp nàng hồi máu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play