- Thứ này để ta giữ lại, ta sẽ báo cáo với Hoàng thượng chuyện này cẩn thận. Tố Ngưng nha đầu cứ trở về đi, nói chủ tử ngươi yên tâm, ta báo chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ sai người bảo vệ chủ tử nhà ngươi cẩn thận, không để lại sai sót.
Nghe Vương thái y nói vậy, Tố Ngưng cũng chỉ có thể cắn môi quay đầu rời đi, sắc mặt tái nhợt.
Mà Vương thái y tiễn Tố Ngưng đi xong liền lập tức đến Ngự thư phòng cầu kiến. Tiểu Lý Tử thấy Vương thái y đến, đột nhiên có dự cảm không tốt, nhanh chân tiến vào báo cáo với Hoàng thượng:
- Hoàng thương, Vương thái y cầu kiến.
Quả nhiên, Tiểu Lý Tử đoán không sai, nghe thấy ba chữ “Vương thái y”, Hoàng thượng liền tái mặt, vội vàng cho truyền.
Mà Vương thái y càng nói, sắc mặt Hoàng thượng càng trầm trọng.
Tư Lạc Thành cho Vương thái y và Tiểu Lý Tử lui xuống, trầm giọng:
- Đi gọi Thập Nhị đến đây.
Ám vệ trong Ngự thư phòng lập tức vâng mệnh, sau đó nhanh chóng biến mất, lát sau đã dẫn về người được gọi là Thập Nhị.
Thập Nhị quỳ xuống trước án thư, tư thế thỉnh tội, trầm giọng nói:
- Là thuộc hạ thất trách, lúc đó nương nương đi tản bộ, thuộc hạ theo sau nương nương, không ở lại trong phòng.
Tư Lạc Thành càng trầm mặt, thấp giọng nói:
- Vậy đã tra xét trong phòng chưa?
Thập Nhị cung kính trả lời:
- Lúc đó có hai cung nữ rời khỏi vị trí của mình. Một là Chu Tử, hai là Hỷ Lan. Thủ phạm là Chu Tử. Chu Tử là người của Thừa tướng.
Tư Lạc Thành giận tái mặt, đập mạnh tay xuống án thư, gằn giọng nói:
- Có một người như vậy trong Khương Lạc cung mà ngươi không phát hiện ra!
- Là thuộc hạ thất trách, xin chủ tử trách phạt.
Tư Lạc Thành trầm mặt, phân phó:
- Phải mười người tới đó bảo vệ Thục phi. Tạm ta cho ngươi lần này.
Thập Nhị giống như được ân xá, nhanh chóng rời khỏi.
Thời điểm này vốn không phải thời điểm để bứt dây động rừng, nhưng Tư Lạc Thành vẫn làm. Động đến người con gái hắn để tâm, là việc làm không thể tha thứ!
Tư Lạc Thành cũng không cần biện minh lý do, cứ vậy mà gán cho Chu Tử tội danh đó, muốn hãm hại Hoàng tự, sau đó bị loạn côn đánh chết.
Tư Lạc Thành chỉ tạm thời không động đến Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu nghe được tin này cũng tái mặt, Chu Tử là người của nàng ta, nàng ta không lo sợ mới là lạ. Nhưng rõ ràng nàng ta còn chưa kịp ra tay, nàng ta chưa hề phân phó cho Chu Tử điều gì cả. Như vậy, đáp án chỉ có một, lần này Chu Tử làm việc… là do phụ thân nàng ta giao phó.
Thất bại cũng không sao, Hoàng hậu vốn hận chết Lưu Lạc Bình. Nàng ta, cũng sẽ không chỉ đứng yên nhìn thôi đâu.
Hoàng hậu hơi nheo mắt, dặn dò với Tử Tình bên cạnh:
- Ngươi tìm nhân mạch cha sắp đặt trong cung, truyền tin với cha ta, nói việc của Thục phi, ta có thể tự xử lý, không cần cha nhúng tay hộ.
Tử Tình nghe thấy thế, nhẹ “vâng” một tiếng. Hoàng hậu chỉ đơn thuần nghĩ, cha nàng ta muốn Hoàng tử đầu tiên của Hoàng thượng phải là từ bụng của nàng ta mà ra, nên mới ra tay với Thục phi, hòng củng cố địa vị của Hoàng hậu, cũng là củng cố địa vị của Thừa tướng. Dù sao từ xưa đến nay, cha đưa nữ nhi vào cung làm phi tần, có người nào không muốn con gái mình được sủng, để chức vị của mình cũng lên theo đâu?
Nhưng đáng tiếc, Hoàng hậu không biết, cha nàng ta không phải vì vậy mà làm việc này, mà là vì muốn tạo phản.
Thừa tướng lo sợ nếu đứa trẻ đó sinh ra, tuy Thừa tướng tạo phản thành công vẫn có thể lợi dụng đứa trẻ đó để lên nhiếp chính nắm quyền, nhưng Thừa tướng là một lão cáo già, ông ta sợ đến khi đứa trẻ đó lớn, lại có Thục phi và Lưu gia trợ giúp bên cạnh, sẽ khiến ông ta không thể khống chế lợi dụng được.
Tuy mục đích khác nhau nhưng kết quả cuối cùng, thì cả Hoàng hậu và cha nàng ta đều không mưu mà hợp, muốn đứa con trong bụng của Thục phi không thể ra đời.
Lại nói đến Thục phi, lúc này, trong Khương Lạc cung, Lưu Lạc Bình đã bình tĩnh lại, Tố Ngưng sau khi trở về từ Thái y viện đã đem mọi chuyện bẩm báo với Lưu Lạc Bình hết một lượt.
Lưu Lạc Bình càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, tay không tự chủ đặt lên bụng mình, ở trong tư thế bảo vệ. Lưu Lạc Bình buồn bã cúi đầu nhìn phần bụng của mình, nghĩ lại, nếu không phải do nàng thích ăn mơ chua, thì có kẻ nào có thể hãm hại nàng được chứ, tuy không cố ý, nhưng nếu sự việc xảy ra, Lưu Lạc Bình cũng sẽ cảm thấy hối hận, cũng sẽ cảm thấy đây là lỗi của mình.
Lưu Lạc Bình xoa xoa bụng, có chút buồn bã nói:
- Từ giờ ta sẽ không ăn mơ chua nữa…
Tố Ngưng nhìn bộ dáng của chủ tử, lại thấy lời nói của chủ tử có chút ngây ngô giống như an ủi hai nàng. Tố Ngưng liền đỡ cảm thấy lần này là vì mình thất trách nên mới xảy ra chuyện.
Ba chủ tớ đang trò chuyện trong Khương Lạc cung, thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, nói là Lý công công cầu kiến.
Lưu Lạc Bình hơi ngạc nhiên, từ trước, Hoàng thượng không đến Khương Lạc cung nữa, Tiểu Lý Tử cũng không thấy mặt, cho dù ban thưởng hay truyền lời, đều là một vị công công khác tới thông báo. Nhưng nghĩ lại, nàng coi như vừa trải qua một trận hữu kin vô hiểm, có thể nói là gần trong gang tấc, suýt nữa là không thể cứu vãn, Lý công công sang đây nói vài lời thể hiện cũng không mất miếng thịt nào.
Tiểu Lý Tử được Thục phi cho vào, trong lòng vô cùng phiền muộn, hai vị chủ tử này, cũng thật kỳ lạ.
Tiểu Lý Tử tiến vào, ban đầu cũng nói vài lời thể hiện ý an ủi của Hoàng thượng, hắn chỉ là truyền thay, sau còn nói thêm:
- Việc lần này Hoàng thượng tự khắc có an bài, nương nương không cần lo lắng. Còn có, bệ hạ đã sai người bảo vệ nương nương chặt chẽ hơn nữa, chắc chắn bảo vệ nương nương an toàn đến ngày sinh hạ Hoàng tử.
Lưu Lạc Bình gật gật đầu, nếu hắn đã muốn xử lý, nàng sẽ không động tay, dù sao gần đây tinh lực của nàng không nhiều như vậy. Còn trong lời nói của Tiểu Lý Tử có nhắc tới người bảo vệ, hơn phân nữa là ám vệ trong bóng tối. Với việc này Lưu Lạc Bình có chút cảm kích.
Tiễn Tiểu Lý Tử trở về xong. Lưu Lạc Bình lại bắt đầu suy nghĩ về sinh nhật của Hoàng thượng, không biết nên tặng hắn thứ gì. Chỉ còn tầm bảy ngày nữa, làm gì cũng nên nhanh chóng một chút.
Lưu Lạc Bình có chút phiền chán ngồi trên giường thấp, một tay chống cằm, nhìn ra cửa sổ. Lưu Lạc Bình suy nghĩ, thực sự là nghĩ mãi không ra nên tặng hắn thứ gì, đột nhiên vươn tay ra. Lưu Lạc Bình lại nảy ra một ý định.
Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn ngọc màu đỏ trên tay vô cùng tinh xảo, tỏa ra ánh sáng ôn hòa dịu nhẹ, Lưu Lạc Bình đột nhiên cảm thấy rất vui mừng. Ở cổ đại không có chuyện nam nữ đã kết hôn sẽ đeo hai chiếc nhẫn giống nhau tượng trưng cho việc đã kết hôn. Nhưng ở hiện đại chuyện này chính là vừa bước ra đường đã thấy.
Lưu Lạc Bình nghĩ, hẳn là như vậy cũng rất thích hợp.
Lưu Lạc Bình nghĩ vậy, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng nghĩ ra, nhưng chiếc nhẫn này tương đối tinh xảo, không biết có kịp sinh nhật của Hoàng thượng không nữa. Lưu Lạc Bình đã quyết định sẽ tặng hắn một chiếc nhẫn giống chiếc của mình, sau, lại nảy ra thêm một ý tưởng. Cái này đơn giản hơn, không mất nhiều thời gian như nhẫn, nàng vẽ cũng tốt, phần trang trí có thể để nàng tự làm.
Lưu Lạc Bình nghĩ xong, vô cùng vui vẻ, liền gọi Hoàng Ly đến, dặn dò:
- Hoàng Ly, em cầm chiếc nhẫn này đi, nhờ thợ chế tác một cái y hệt như vậy, nhơ kỹ, là giống y hệt, nhưng lớn hơn một chút.
Lưu Lạc Bình ngẫm nghĩ, ước lượng một chút, liền lấy giấy bút vẽ ra một vòng tròn, xem như kích cỡ, sau đó đưa cho Hoàng Ly, nói thêm:
- Lớn như vậy, nhớ là làm càng tinh xảo càng tốt, nhưng cũng phải càng nhanh càng tốt.
- Nương nương, là quà tặng Hoàng thượng phải không. Nương nương thật thông minh, hai người đeo nhẫn giống nhau, rất giống có vẻ như tâm linh tương thông, tâm liền một khối. Nô tỳ chắc chắn sẽ giữ bí mật, cũng dặn thợ làm giữ bí mật.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến ý tưởng mình vừa nảy ra, liền dặn dò thêm với Hoàng Ly. Hoàng Ly nghe thấy Lưu Lạc Bình nói vậy, càng vui vẻ, không tiếc lời khen ngợi chủ tử, người không biết còn tưởng làm mấy thứ này đều là tặng cho nàng.
Lưu Lạc Bình cũng nở nụ cười vui vẻ, sai Hoàng Ly đi chuẩn bị. Nhưng sau đó, lại chuyển sang một nụ cười nhợt nhạt, đây sẽ là thứ cuối cùng...
Những ngày tháng tiếp theo đối với Lưu Lạc Bình trôi qua vô cùng bình thản yên tĩnh, không có nửa điểm sóng gió, nàng cả ngày chôn chân trong Khương Lạc cung, không ra khỏi cung nửa bước, cũng không có kẻ nào đến hãm hại nàng nữa. Hai người nàng đề phòng nhất là Hoàng hậu và Trần phi tạm thời đều không có động tĩnh. Lưu Lạc Bình cũng yên tâm hơn. Quan trọng là bên cạnh luôn có ám vệ canh giữ ngày đêm, không yên tâm cũng khó.
Trong bảy ngày này, hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng sẽ thường xuyên thấy chủ tử tô tô vẽ vẽ trên một cái tượng gỗ nhỏ, cũng không biết vẽ gì, nhưng vẽ rất hăng say, cũng rất tỉ mỉ, tạm thời vần chưa nhìn rõ hình thù gì. Nhưng cả hai nàng đều đoán, hẳn là lúc xong xuôi sẽ rất tinh xảo.
Bên ngoài Khương Lạc cung, tin tức Lệ dung hoa mang thai vẫn là tin tức nóng hổi nhất, muốn che giấu cũng không che giấu được. Mà dạo gần đây, Lệ dung hoa lại hay được Hoàng hậu gọi đến Chiêu Dương cung, lạnh nhạt Tưởng mỹ nhân. Người người đều nghĩ, thì ra Hoàng hậu nhắm vào đứa con trong bụng Lệ dung hoa, Tưởng mỹ nhân thấy Lệ dung hoa cướp đi vị trí của mình, thì càng bực tức ghen tỵ, nhưng địa vị khác nhau, Tưởng mỹ nhân chỉ có thể trong ngoài châm chọc vài câu.
Lệ dung hoa từ khi mang thai đã nhận được đặc quyền sáng sớm không phải đi thỉnh an, điều này làm Hậu cung ghen tỵ đỏ mắt, còn Lệ dung hoa thì vô cùng vui mừng, như thế sẽ không phải lo các phi tần hãm hại mình.
Nhưng nói thực, Lệ dung hoa vẫn phiền não vấn đề, rốt cuộc mình có phải đang mang thai giả hay không.
Bảy ngày rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng đã đến sinh thần của Hoàng thượng, xem như ngày được chờ mong nhất trong năm, đã bắt đầu được chuẩn bị từ bảy ngày trước. Sinh nhật của cửu ngũ chí tôn, đương nhiên rất xa hoa, đại thần, các vị phu nhân đều được mời đến đông đủ.
Sáng sớm, Lưu Lạc Bình thức dậy rất sớm, tinh thần rất tốt, hôm qua nàng mơ thấy cuộc sống trước đây, khi bố mẹ nàng vẫn còn, khi đó, nàng vẫn còn là một tiểu công chúa của bố mẹ. Lưu Lạc Bình mơ thấy bố mẹ, đương nhiên có nhớ, cũng có điểm buồn phiền, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Đã không thể trở lại, sao không vui vẻ mà tiếp nhận? Nói đến, dạo gần đây cũng thật kỳ lạ, Lưu Lạc Bình thường xuyên mơ thấy kiếp trước, là quãng thời gian hạnh phúc của kiếp trước, hơi kỳ lạ, nhưng Lưu Lạc Bình cũng không có ý định suy nghĩ kỹ, càng kỳ lạ hơn, nàng lại mơ thấy giấc mơ mà nàng từng mơ thấy trước khi xuyên không, mơ thấy người con gái vốn chẳng hề liên quan đến nàng, người đã thua cuộc trong trận chiến Hậu cung.
Lưu Lạc Bình. ngồi trước gương, gọi Hoàng Ly và Tố Ngưng trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, rất giống bộ dáng của thiếu nữ mới yêu đương ngại ngùng.
Tuy dáng người vì mang thai, không có vòng eo nhỏ nhắn, nhưng cả người lại đầy đặn hơn, nhìn cả người nàng tản ra hơi thở của người làm mẹ, có cảm giác vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Những sinh nhật trước kia của hắn, lần nào hắn cũng đến Khương Lạc cung, nàng sẽ tặng quà sinh nhật cho hắn vào buổi đêm, không hề phải tranh giành đứng trước cửa Ngự thư phòng với các phi tần khác, nhưng hôm nay, có lẽ không như vậy không được. Hắn… có lẽ hôm nay sẽ ngủ lại Lệ Y điện…
Tuy thân thể của nàng không tiện, đi ra ngoài cũng sợ kẻ khác động tay động chân, nhưng hôm nay là sinh nhật hắn, nàng cũng muốn chúc mừng hắn.
Lưu Lạc Bình sai người đi thăm dò, người đó đến Ngự thư phòng lượn một vòng trở về, nói rằng trước cửa Ngự thư phòng có Trần phi, nhưng Trần phi không được Hoàng thượng cho vào, chỉ đưa quà vào rồi trở về. Lưu Lạc Bình nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ chịu đối đãi như Trần phi vậy, nhưng ít ra, vẫn có thể đưa quà cho hắn.
Lưu Lạc Bình sửa soạn, trang điểm xinh dẹp, mặc y phục màu lục nhạt thanh nhã, cả người tản mát hơi thở dịu dàng, đi đến Ngự thư phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT