Tiểu Ngân từ khi ra khỏi cung, được Lưu lão gia an bài vô cùng thỏa đáng, nhưng nàng vốn không phải người thông minh, lại không có tài cán gì, nên không muốn ở lại kinh thành nhân tài nhiều như mây. Tiểu Ngân xin Lưu lão gia an bài cho mình ở một nơi đời sống tương đối bình thản. Cuối cùng Tiểu Ngân đã chọn được một nơi như thế, Dương thành.

Dương thành cách kinh thành khá xa, nơi đầy không hề giàu có sung túc, nhịp sống vô cùng nhàn nhã. Tuy Lưu lão gia đồng ý chu cấp cho nàng cả đời, nhưng Tiểu Ngân cảm thấy như vậy rất nhàm chán. Nghĩ lại, cả đời trước nàng không có tài cán gì nhiều, nhưng pha chế rượu rất ổn. Tiểu Ngân bèn xin theo học cách ủ rượu, được một chủ quán rượu nhận làm đồ đệ. Sau Tiểu Ngân học thành tài thì sư phụ nàng cũng mất, Tiểu Ngân tiếp quản quán rượu, lại kết hợp với kiến thức hiện đại, quán rượu làm ăn vô cùng phát đạt.

Sau này Tiểu Ngân lấy con trai của sư phụ nàng làm chồng. Hai vợ chồng cùng làm ăn buôn bán.

Quán rượu cũng xem như một nơi tin tức vô cùng linh thông. Sáng hôm ấy, Tiểu Ngân đang ở quầy tính tiền cho khách, lại nghe thấy được ở gần đó có hai gã bợm rượu đang trò chuyện với nhau.

Một gã nói:

- Ngươi biết tin gì chưa? Thừa tướng tạo phản, Hoàng thượng cũng phế hậu rồi. Hoàng hậu này nghe nói rất độc ác, đã hãm hại không biết bao nhiêu phi tần mất con, Hoàng thượng lâu nay ít con, chắc chắn là do ả ta.

Gã kia tiếp lời:

- Phải phải, ta còn nghe nói, mẫu phi của Đại Hoàng tử chính là chết trong tay ả ta đấy. Nghe nói ả ta mua chuộc bà đỡ, để bà đỡ đó thả dược khó sinh trong phòng sinh của vị nương nương nọ.

Tiểu Ngân trước nay luôn để ý đến tin tức trong cung… bởi vì trong cung… có người đó. Nói thực, trước khi xuyên không, Tiểu Ngân từng thích Lưu Lạc Bình, chỉ gặp trong một tuần ngắn ngủi, nhưng khi đó, Tiểu Ngân còn là một chàng trai ngọc thụ lâm phong, đã bị Lưu Lạc Bình cuốn hút, rồi từ thích thành yêu. Khi xuyên đến đây, Tiểu Ngân biết mình xuyên vào thân thể nữ nhân, vô cùng oán hận ông trời, nhưng rồi nhanh chóng chấp nhận, đến khi phát hiện Thục phi lại chính là Lưu Lạc Bình, nỗi uất hận lại dâng trào trong lòng. Nhưng Tiểu Ngân hiện tại đã trở thành nữ nhân, ngay cả tư cách cơ bản cũng có, chứ đừng nói đến chuyện giành với cửu ngũ chí tôn.

Vì vậy, Tiểu Ngân quyết định dùng nước linh tuyền trong không gian của mình giúp Lưu Lạc Bình, sau đó rời khỏi. Tuy Tiểu Ngân thích Lưu Lạc Bình, nhưng không cao thượng đến mức đứng phía sau bảo vệ, lại nói, Tiểu Ngân cũng không có năng lực gì. Ở bên cạnh nhìn nàng yêu người khác là chuyện đau khổ, nên Tiểu Ngân quyết định rời đi.

Hiện tại, tình cảm với nàng cũng đã nhạt dần, nhưng vẫn không tự chủ chú ý đến tin tức trong cung. Nghe hai gã kia nói đến, liền dỏng tai lên nghe.

- Ta biết vị nương nương đó! Chính là Thục phi phải không?

- Đâu còn là Thục phi nữa, Hoàng thượng đã truy phong danh hào Trữ Lạc Hoàng hậu rồi.

Tiểu Ngân chỉ nghe thấy hai chữ “Thục phi”, sống lưng đã phát lạnh, hai mắt có chút đờ đẫn. Trịnh Hạo, chồng của nàng thấy nàng đột nhiên ngơ ngác, liền hỏi:

- Tiểu Ngân, nàng sao vậy?

Tiểu Ngân không đáp, vội vàng chạy ra bàn của hai gã bợm rượu kia, nắm cổ áo một trong hai gã mà quát hỏi:

- Có đúng không??? Có thật là Thục phi nương nương không???

Gã bợm rượu cau mày, thô lỗ đẩy Tiểu Ngân ngã xuống đất, Trịnh Hạo thấy vậy, vội vàng ra đỡ vợ mình, nói mấy lời an ủi với gã kia:

- Đó là cố nhân của nội tức, tránh không khỏi có chút kích động, mong đại nhân thứ lỗi.

Gã kia nghe thấy hai chữ “đại nhân”, vô cùng vui vẻ, cũng không so đo nữa, ngồi xuống uống tiếp với gã còn lại. Trịnh Hạo đỡ Tiểu Ngân đang đờ đẫn vào bên trong. Thấy nàng dựa vào lòng mình khóc như mưa, Trịnh Hạo khẽ vuốt lưng nàng, hỏi:

- Tiểu Ngân… sao vậy?

Tiểu Ngân nói trong tiếng nấc, vừa khóc vừa kể:

- Trước kia… thiếp là cung nữ trong cung của Thục phi… được Thục phi vô cùng chiếu cố… chuyện thiếp bị đuổi khỏi cung là thiếp tự xin… Thục phi chiều ý thiếp, còn sắp xếp cho thiếp có thể sống an nhàn cả đời… Bây giờ… Thục phi… nương nương rất tốt… nhưng hồng nhan bạc phận…

Trịnh Hạo nghe vậy, biết là ân nhân của vợ mình, cũng cảm thấy buồn thay cho vợ, vuốt vuốt lưng nàng, không ngừng an ủi.

Đại Hoàng tử khi đó đã được một tháng tuổi, được Hoàng thượng đặt tên là Tư Thành Vũ.

Sử sách sau này có ghi lại, Thiên Hựu đế có hai Hoàng hậu. Hoàng hậu đầu tiên là nữ nhi Thừa tướng, nhan sắc đoan trang, nhưng vô cùng độc ác, sau này bị Thiên Hựu đế phế bỏ. Còn vị Hoàng hậu thứ hai, khi mất do khó sinh mới từ phong hào Thục phi, được Thiên Hựu đế truy phong là Trữ Lạc Hoàng hậu. Trữ Lạc Hoàng hậu mất sớm, hưởng dương hai mươi mốt tuổi, Thiên Hựu đế và Trữ Lạc Hoàng hậu thuở xưa là thanh mai trúc mã, Thiên Hựu đế vô cùng yêu thương vị Hoàng hậu này, nhớ tiếc vô cùng, sau này cũng không lập hậu nữa. Thiên Hựu đế và Trữ Lạc Hoàng hậu có với nhau một Hoàng tử, chính là Đại Hoàng tử Tư Thành Vũ.

Đại Hoàng tử Tư Thành Vũ, sinh ngày mùng bảy tháng ba năm Thiên Hoàng thứ bảy, cùng ngày sinh thần với Thiên Hựu đế. Tư chất thông minh, văn võ toàn tài, được Thiên Hựu đế vô cùng sủng ái. Sau này Đại Hoàng tử Tư Thành Vũ lên ngôi, lấy hiệu là Thành Quân đế, Tư Lạc Hoàng triều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play