Nước mắt ta lăn dài trên hai má, nụ cười ngọt ngào lụi tắt, ta cười nhạt, thế giới này không còn gì khiến ta lưu luyến, ta cố gắng bao nhiêu lâu này chính là để chờ đợi thời khắc này, cả tâm hồn và thân thể ta đều được giải thoát. Từ lâu ta đã biết ta không thuộc về thế giới này mà thế giới này cũng không trói buộc được ta, thế giới của ta, ở một nơi khác, xa xôi vạn trượng.

Ta nhẹ nhàng quay lưng, không hề một lần ngoảnh đầu lại, chậm rãi bước đi, cánh cổng màu đen như một cơn lốc xoáy vụt tới, mở rộng. Ta bước chân vào đó, cánh cổng đó chậm rãi nuốt trọn lấy ta, sau đó, biến mất, chỉ để vương lại một làn khói đen mỏng manh.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, cười lớn, nụ cười xen cả sự hoảng hốt và thỏa mãn, cả sung sướng và đau lòng, cả hối hận và buông tha. Tất cả thế là hết, mọi thứ sẽ được ta đặt một dấu chấm tại đây. Vũ Hinh Như, ta thua trên tay ngươi, nhưng không phải ta không bằng ngươi, mà là ngươi may mắn hơn ta, đấu qua đấu lại, cuối cùng cũng kết thúc.



Lưu Lạc Bình chậm rãi mở mắt, trước mặt là trần nhà quen thuộc, dưới lưng là xúc cảm mềm mại của chăn đệm. Lưu Lạc Bình khẽ cảm thán, tuy cả người đau nhức, nhưng tinh thần của cô lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết, cảm giác vui sướng hơn bất cứ lúc nào. Lưu Lạc Bình tựa như vừa trải qua một giấc mộng dài, nhưng lại chân thực kì lạ, tựa như cô thực sự đã trở thành nhân vật trong giấc mộng đó. Trong mộng là một quá trình dài đấu đá nhau của hai nữ tử, trong đó có một nữ tử rất giống cô, nữ tử đó cuối cùng chấp nhận bước vào cánh cổng kia, chấp nhận thua cuộc. Nhưng nữ tử ấy thua, chẳng phải vì nữ tử ấy không bằng người kia, mà bởi vì người hắn yêu là nàng.

Lưu Lạc Bình rời khỏi giường, chân chính ngắm nhìn căn phòng của bản thân một lần nữa, cô mới tin rằng mình thực sự vẫn đang sống cuộc sống của một người bình thường. Lưu Lạc Bình nhìn mình trước gương, không có một điểm khác biệt, chỉ là nước da có điểm tái nhợt, và hai mắt thâm quầng, môi trắng bệch, bộ dáng yếu ớt như người vừa khỏi bệnh.

Lưu Lạc Bình cười nhạt, ngồi trước bàn trang điểm, đánh không ít phấn để che đi dung nhan tái nhợt, tô son đỏ đậm, ngước lên nhìn, khuôn mặt sáng sủa lên không ít, cô còn phối hợp nở một nụ cười, nhưng nụ cười diễm lệ phi thường như thế, lại thê lương đọng lại ở đầu môi, như một đóa hoa hồng kiều diễm nở rồi tàn, ý cười chẳng tràn lên nổi đáy mắt.

Lưu Lạc Bình đột nhiên khựng lại, cả người trong phút chốc cứng đờ, cô vươn bàn tay mảnh mai yếu nhược của mình lên, trên nước da xanh xao tái nhợt, chiếc nhẫn có đính một viên ngọc lớn màu đỏ chói mắt dường như khẽ run rẩy. Cô không hề có chiếc nhẫn này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nhẫn này, trên chiếc nhẫn còn được khắc hoa văn tinh xảo, mà ở mặt trong của chiếc nhẫn, còn tỉ mỉ khắc một chữ “Lạc”.

Dường như trong giấc mộng dài kia, cô từng nhìn thấy chiếc nhẫn này, nó được đeo trên bàn tay nõn nà xinh đẹp của nữ tử kia, nhưng…tại sao nó lại ở trên tay cô, tự nhiên xuất hiện, mà dường như lại giống cố tình sắp đặt.

Lưu Lạc Bình thở dài, đặt chiếc nhẫn vào một góc trong ngăn tủ, cô muốn bán chiếc nhẫn này, cô không hiểu về đá quý, nhưng nhìn chiếc nhẫn kia, có lẽ là thật, hơn nữa, bán đi còn được rất nhiều tiền. Nếu bán nó đi, có lẽ cô không cần phải vật vã nghĩ ngợi việc trang trải cuộc sống hàng ngày, chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong một thời gian dài. Nhưng không hiểu sao trong thâm tâm cô, khi có ý nghĩ muốn bán chiếc nhẫn ấy đi, thì một ý niệm luyến tiếc lại nổi lên. Nhưng thứ này không rõ nguồn gốc, không nỡ bán, không nỡ vứt đi, chỉ có giữ lại, nhưng không đụng vào.

Lưu Lạc Bình mặc vào một bộ váy bó sát cơ thể màu đen, dài qua gối, đội một cái mũ có khăn voan đen mang hơi hướng quý tộc rồi rời khỏi nhà. Quần áo của cô đều là đồ rẻ, chất liệu không tốt, nhưng mặc lên nhìn cũng tạm ổn. Lưu Lạc Bình rời khỏi nhà, khi cánh cửa được đóng lại, chiếc nhẫn trong ngăn tủ đột nhiên lóe sáng, ánh sáng run rẩy yếu ớt đột nhiên lóe lên, chói lọi, rồi lại tắt ngấm, trở lại làm một viên ngọc sắc đỏ chói mắt.

Lưu Lạc Bình đã ngủ gần một ngày, thành phố phồn hoa đã lên đèn, những khu vui chơi nhộn nhịp, những quán bar khiến người ta vui sướng sa đọa mở cửa đón khách trong tiếng nhạc xập xình và những ly rượu mang màu sắc ma mị quyến rũ, những thiếu nữ xinh đẹp, thân hình gợi cảm và có một đôi mắt thu hút tràn ngập trong những quán bar, và những thiếu gia cậu ấm tiêu tiền như nước say trong ánh sáng mờ mịt của quán bar khi tối trời.

Lưu Lạc Bình từng là một tiểu thư nhà giàu. Cô sinh ra trong điều kiện muốn gì được nấy, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, của cải dùng không hết. Bố là một thương nhân có tiếng, điều hành một tập đoàn lớn, mẹ thì kinh doanh nhà hàng và khách sạn. Lưu Lạc Bình là một tiểu thư nhà giàu chuẩn mực. Nhưng vào năm năm trước, tập đoàn của bố phá sản, việc kinh doanh của mẹ đột nhiên trở nên bất ổn, cô từng nghe lén cuộc nói chuyện của bố mẹ, bố mẹ nói rằng, những việc này đều do “kẻ đó” làm gia, kẻ đó là ai, cô không biết, chỉ nghe loáng thoáng có nhắc đến “Lạc gia”. Căn cơ vững chắc của bố mẹ chỉ trong phút chốc sụp đổ, Lạc gia kia, không biết là cường đại đến mức nào.

Gia đình lụn bại, không ai ra tay cứu giúp, cô từng oán hận bố mẹ mình, dùng một năm thời gian để oán hận, một năm đó cũng chẳng biết tiết kiệm, cũng không hề để tâm việc bố mẹ phải kiếm tiền vất vả ở ngoài. Dù bố mẹ đều là người có tài, nhưng dường như Lạc gia gây áp lực, không ai dám nhận bố mẹ cả, bố mẹ phải làm việc của những người bình dân mà bố mẹ chưa bao giờ động đến, mẹ đi rửa bát thuê, bố thì đi bốc vác. Vậy mà khi đó cô vẫn oán hận bố mẹ, tính tình tiểu thư được nuông chiều bộc phát, chẳng bao giờ nghĩ cho bố mẹ, cũng chẳng phụ giúp được bố mẹ điều gì.

Trải qua một năm, bố mẹ đồng loạt mất vì tai nạn giao thông, tiền không có, người thân không còn, Lưu Lạc Bình rơi vào cảnh một người bơ vơ, lưu lạc khắp nơi. Tên của cô, lấy trong từ “an lạc thái bình”, nhưng dường như vào thời khắc đó, chỉ có ý nghĩa là “lưu lạc”. Lang thang khắp nơi, một tiểu thư nũng nịu cũng bắt tay vào làm những công việc mà cô chẳng bao giờ biết, tính tình bị bào mòn trở thành như ngày hôm nay. Và trong những tháng này mòn mỏi ấy, cô còn mất đi sự trong trắng của mình cho một người đàn ông không biết tên, cũng chẳng biết mặt, khi tỉnh táo, chỉ thấy bên cạnh mình có một vết máu đỏ tươi.

Lưu Lạc Bình đi bộ trên đôi giày cao gót màu đen, sắc mặt lạnh nhạt, đi về hướng Dạ Vũ. Dạ Vũ là quán bar lớn trong thành phố, là nơi ăn chơi sa đọa bậc nhất của những tay chơi nhà giàu, là nơi của mọi tội lỗi và nhơ nhớp dơ bẩn, nơi của mọi loại người, nơi của những dục vọng, dục vọng với tiền, dục vọng với sắc, dục vọng với tình.

Ngày hôm trước cô quả thật bị bệnh, bị bệnh, nhưng không dám mua thuốc vì phí sinh hoạt ít ỏi, hiện tại cô sống trong một căn hộ thuê chỉ có mười mét vuông, chật chội và tăm tối, mà tiền thuê nhà mỗi tháng cũng trở thành vấn đề, vì việc làm thuê của cô, tất cả đều biến mất trong khoảng một hai ngày, có lẽ, lại là liên quan đến Lạc gia kia, chặn hết mọi đường sống của cô. Chỉ có đến mức cô lưu lạc tới mức phải tới Dạ Vũ tiếp thị rượu, mọi chuyện mới kết thúc. Cô xin nghỉ cả ngày hôm qua vì bị ốm, rồi ngủ nguyên một ngày, lúc thức dậy may ra bệnh tình đã khỏi, cô lại đến Dạ Vũ làm việc.

Dạ Vũ là nơi duy nhất cô có thể làm việc, cô mới chỉ làm việc ở đây một tuần, nhưng cô không hề muốn ở đây nữa, nếu còn tiếp tục ở đây, có lẽ một ngày nào đó, vô tình hay cố ý, cô sẽ bán linh hồn mình cho quỷ dữ.

Lưu Lạc Bình tiến vào Dạ Vũ từ cửa dành riêng cho nhân viên, cô chỉ là nhân viên làm thuê không cố định, lương không cao, nhưng dễ xin nghỉ, và tránh thoát khỏi việc bí bắt ép giao cho những tên tai to mặt lớn. Công việc của cô là tiếp thị rượu, nghe thì có vẻ là một công việc hư hỏng, nhưng thực chất chỉ là giới thiệu cho các khách hàng về nguồn gốc, đặc điểm của các loại rượu. Lưu Lạc Bình bôn ba một mình bốn năm, thời gian đó đủ cho cô tích lũy kinh nghiệm, biết làm sao để tránh được những cái động chạm trêu chọc của những thiếu gia ăn chơi sa đọa, hay những tên đàn ông giàu có đáng khinh.

Nhưng cho dù tránh, cũng chỉ là tạm thời, rồi đến một ngày, cô cũng sẽ gặp được những kẻ mà cô không thể tránh. Dạ Vũ là nơi của mọi dục vọng nhơ nhuốc và những tăm tối của chốn thành thị, nếu ở đây lâu, cô không tự sa vào, cũng sẽ có bàn tay ma quỷ vươn ra, kéo cô vào đó.

Dạ Vũ đã lên đèn, bắt đầu mở cửa, ánh sáng cùng tiếng nhạc nhộn nhịp, kéo người ta vào những cơn say bất tận, và những ly rượu nồng đậm men say sóng sánh trên quầy bar. Những thiếu nữ bồi bàn mặc áo sơ mi trắng và váy bó dài qua gối, đều là những thiếu nữ xinh đẹp vô cùng. Những thiếu nữ khác ở Dạ Vũ, làm cái nghề thấp hèn thì gọi là gái gọi, cao sang thì gọi là tình nhân bên gối của những đại gia ăn mặc gợi cảm nóng bỏng, đầu mày cuối mắt đậm nét quyến rũ, môi đỏ như son, cười như không cười, yêu mị tận xương. Nói là tình nhân bên gối, nhưng có người thì quyến rũ như hồ ly, có người lại thanh thuần ngây thơ như nữ sinh, có kẻ lại thanh cao băng khiết, muôn hình vạn trạng.

Lưu Lạc Bình đứng bên quầy bar, ngồi ở vị trí cạnh nhân viên pha chế, cô không cần phải thay đồng phục, vẫn mặc váy bó màu đen dài qua gối, trên đầu đội mũ có khăn voan đen mang hơi hướng quý tộc. Cô đứng trong quầy bar, còn những kẻ có tiền đứng ngoài quầy bar, sự ngăn cách chỉ một quầy bar, nhưng lại làm cho cô thấy an toàn hơn hẳn. Mà dường như có một luật ngầm, những kẻ có tiền không bao giờ động đến những người đứng trong quầy bar, và có nhiệm vụ liên quan đến rượu.

Đối diện Lưu Lạc Bình hiện tại là một tay ăn chơi có tiếng, là khách quen mặt ở Dạ Vũ, là một thiếu gia có tiền, nghe nói gia đình bố mẹ là người có máu mặt, gia thế đáng nể vô cùng, là người không thể đắc tội, Lưu Lạc Bình thấy người khác đều gọi hắn ta một tiếng “anh Trịnh”, nên cô cũng không ngoại lệ. Lưu Lạc Bình đang cùng hắn ta nói về một loại rượu Vodka.

Lưu Lạc Bình không nói được lâu, thì ở phía không xa của Dạ Vũ phát ra tiếng ồn ào, Lưu Lạc Bình hơi nghiêng đầu nhìn sang phía đó, thấy tâm điểm của cuộc ồn ào là một cô bé bồi bàn mới đến, nghe nói đang là sinh viên. Nói là cô bé, thực ra còn hơn tuổi Lưu Lạc Bình, gia đình Lưu Lạc Bình phá sản từ năm cô mười ba tuổi, đến nay đã trôi qua năm năm, Lưu Lạc Bình đã là một thiếu nữ mười tám, mà nhìn người gọi là cô bé kia, ít nhất cũng đã hai mươi hai tuổi. Gọi là cô bé, cũng chỉ vì cô bé này hơn tuổi Lưu Lạc Bình, nhưng tính cách lại chẳng bằng một người từng trải như Lưu Lạc Bình.

Lưu Lạc Bình loáng thoáng nghe được từ những nhân viên phục vụ khác trong phòng quản lý, cô bé này mới phục vụ ngày đầu tiên, tên là Lệ Giai, một cái tên thật mỹ miều, “nước mắt giai nhân”. Ngày đầu tiên mà đã gây chuyện, đơn giản thì bị đuổi việc, không đơn giản mà đắc tội người không nên đắc tội, bản thân chưa chết thì người nhà cũng đã bị hành đến chết.

Lưu Lạc Bình nhìn Trịnh thiếu, nở nụ cười nhàn nhạt:

- Anh Trịnh, đằng kia có náo nhiệt, hơn nữa em còn nhìn thấy anh Thẩm ở đó nữa, anh Trịnh có muốn ra xem không?

Trịnh thiếu hơi nhíu mày, tay nâng ly rượu trong tay cũng hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía một góc náo nhiệt của Dạ Vũ, quả nhiên thấy bóng dáng Thẩm thiếu đang giằng co với một cô bé phục vụ. Trịnh thiếu hơi rũ mắt, nói vài lời với Lưu Lạc Bình rồi rời khỏi quầy bar, tiến về phía kia xem náo nhiệt.

Lưu Lạc Bình nhìn Lệ Giai có điểm khinh thường, đã vào bar làm việc, lại còn chọn một địa điểm sa đọa như Dạ Vũ mà còn không biết tự vệ, đến lúc gây chuyện cũng chỉ biết nước mắt lưng tròng, hai mắt ướt át, cả người yếu nhược run rẩy, còn ngây thơ đối chất, định đứng ra hiệp nghĩa với kẻ có tiền, đúng là được bao bọc kỹ càng. Lưu Lạc Bình cười nhạt, ngón tay thon dài hơi miết nhẹ miệng ly rượu trống trơn trước mặt, rồi thản nhiên thu tay, dọn ly rượu đã uống xong đi. Lưu Lạc Bình nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngân. Tiểu Ngân là một người pha chế lão luyện, là một nam thanh niên có sức quyến rũ, cố tình lại đề nghị mọi người gọi mình bằng một cái tên không phù hợp là “Tiểu Ngân”.

Tiểu Ngân đang pha chế rượu, thấy Lưu Lạc Bình nhìn mình, đầu cũng chẳng hề quay lại, động tác trong tay vẫn không ngừng, chỉ thản nhiên hỏi:

- Lạc Lạc muốn hỏi về Giai Giai à?

Lưu Lạc Bình “ừm” nhẹ một tiếng. Tiểu Ngân cười khẽ, đáp lời:

- Giai Giai là tiểu thư nhà giàu thất thế, hai mươi hai năm sống trong sự bao bọc của bố mẹ, được cưng chiều lên trời, giờ bố mất, mẹ bị bệnh nặng, xin việc ở công ty tử tế không nổi, làm mấy việc lặt vặt như rửa bát, bồi bàn ở những cửa hàng bình thường thì không biết làm, vào Dạ Vũ thấy việc tương đối dễ, chỉ bưng có một hai ly rượu nhẹ tênh mà được tiền lương cao, không suy nghĩ nửa giây đã bị quản lý dụ dỗ ký hợp đồng một năm.

Lưu Lạc Bình vẫn “ừm” nhẹ nhàng như trước, có điểm nghiền ngẫm, tiểu thư nhà giàu thất thế à, chẳng phải là hoàn cảnh của cô mấy năm trước sao, nhớ bộ dáng khi gia đình mới phá sản cô cũng kiêu căng như trước, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, mà giờ cũng đâm đầu vào bôn ba làm việc cả thôi, hơn nữa tính cách còn trở nên già nua chán nản thế này. Lệ Giai kia, trừ phi gặp được một kim chủ đủ điều kiện bao nuôi cô ta, lại thương cô ta, thì may ra an nhàn được mấy năm.

Nhìn sang phía kia, Thẩm thiếu cũng là người có điều kiện, Lệ Giai giờ chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhoi, Thẩm thiếu muốn bóp chết cô ta, tuyệt đối chỉ là việc làm của một cái nhấc tay. Thấy bên kia ồn ào một hồi, gọi cả quản lý ra, nói chuyện một lúc, Thẩm thiếu liền dứt khoát kéo Lệ Giai vào phòng bao VIP. Lưu Lạc Bình nhìn một màn này, xem như đã biết trong phòng xảy ra chuyện gì. Lệ Giai là tiểu thư nhà giàu, nhan sắc tốt, thân thể nóng bỏng, hẳn là Thẩm thiếu nói rằng nếu để Thẩm thiếu cùng Lệ Giai qua một đêm xuân, hắn ta sẽ không bắt bẻ quản lý vì tội phục vụ không chu đáo, mà quản lý đắc tội không nổi với những người ở đây, đương nhiên là thuận theo.

Khi Dạ Vũ đến giờ đóng cửa, Lưu Lạc Bình đến phòng quản lý, nói mấy lời với quản lý, hỏi đơn xin thôi việc của mình đã được đồng ý chưa. Quản lý không giữ cô lại, Dạ Vũ chỉ có quyền hành với những nhân viên đã ký hợp đồng, Lưu Lạc Bình là nhân viên tự do, tiền lương thấp hơn hẳn một nửa so với nhân viên chính thức, muốn thôi việc cũng không ảnh hưởng.

Lưu Lạc Bình chào quản lý, rồi quay ra chào hỏi Tiểu Ngân và một loạt những nhân viên khác của Dạ Vũ rồi mới chính thức rời khỏi. Nghĩ lại, sống trong cảnh hai ba bữa lại đổi một công việc làm thuê, còn hơn là ở Dạ Vũ nơm nớp lo sợ ngày đêm. Lúc này Lưu Lạc Bình đi qua phòng bao VIP mới thấy Thẩm thiếu đi ra. Thẩm thiếu khuôn mặt hết sức vui vẻ, nhìn thấy Lưu Lạc Bình cũng không làm khó, một đường ra khỏi Dạ Vũ. Lưu Lạc Bình nán lại nhìn vào phòng, Lệ Giai cả người vẫn còn trần truồng, đầy dấu hồng ngân, dưới thân còn có vệt máu. Lưu Lạc Bình rũ mắt, tình cảnh giống cô trước kia thì sao, thương tiếc của cô không có nhiều như vậy.

Lưu Lạc Bình rời khỏi Dạ Vũ, trời đã tờ mờ sáng, ở bên đường có đỗ một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, hẳn là của một thiếu gia nhà giàu nào đó. Lưu Lạc Bình chỉ hơi liếc mắt qua, sau đó xoay người rời đi, đột nhiên, khi Lưu Lạc Bình vừa bước được hai bước, cả người lọt thỏm vào một vòng ôm xa lạ, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng gọi trầm thấp:

- Lạc Nhi, Lạc Nhi, Lạc Nhi…Anh là Tư Lạc Thành đây, Lạc Nhi, Lạc Nhi…

Ý thức dần trở nên mờ mịt, khi Lưu Lạc Bình cố gắng quay đầu lại, cô nhận ra người đàn ông đó chính là người đàn ông đã lấy đi sự trong trắng của cô, cho dù lúc mất đi sự trong trắng, cô mơ hồ, nhưng khi gặp lại, cô vẫn nhận ra hắn. Mà hắn ta, còn là người của Lạc gia. Lạc Tư Thành, người thừa kế duy nhất của Lạc gia, con trai duy nhất của Lạc Tư Ý và Hình Phong Lan. Trong lúc đó, Lưu Lạc Bình không hề để ý tại sao hắn lại tự nói rằng mình tên là “Tư Lạc Thành”, mà không phải “Lạc Tư Thành”.

Trong lúc ý thức mờ mịt, trong tầm thức, Lưu Lạc Bình chỉ thấy phía xa, có một thiếu nữ tầm mười tám tuổi quay lưng về phía cô, đứng trước cửa bệnh viện mặc váy bó màu đen dài qua gối, tóc dài đến thắt lưng, đội mũ đen có khăn voan cùng màu rủ xuống mang hơi hướng quý tộc, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn có đính một hạt ngọc lớn màu đỏ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Ánh sáng màu đỏ chói lọi từ viên ngóc lớn kia che mờ ánh mắt của cô, cuốn cô vào một vòng xoáy mơ hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play