Chương 516: Từ đường
Đậu Chiêu thầm thở dài.
Tống Hàn nhận kết cục này kể cũng thảm cho hắn!
Nàng cảm thán với Tống Mặc.
Tống Mặc cười kinh, nói:
- Hắn gieo gió gặp bão thì trách ai? Nếu lúc trước hắn thành thật nói với ta về chuyện của mẫu thân thì sao ta phải làm đến mức này? Không! Kể cả khi hắn sợ hãi nhất thời, không dám nói nhưng sau khi phụ thân thay đổi, sau khi thấy ta chiếm thế thượng phong, hắn vẫn có thể nói với ta, ta sẽ không truy cứu. Vậy mà hắn lừa ta hết lần này đến lần khác, tận đến khi bị ta phát hiện vẫn không thôi xảo biện. Nàng nói xem hắn thật sự không có một chút tà tâm nào ư?
E rằng không chỉ là một chút!
Đậu Chiêu cười khổ.
Tống Mặc thở dài một hơi, dịu dàng nói:
- Chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa! Nhắc đến hắn là tâm trạng của ta lại không tốt. Ta đã nói chuyện với Hoàng đại nhân của phủ Thuận Thiên. Sáng sớm mai, sau khi phụ thân và Miêu gia hoàn tất thủ tục, nhà ta sẽ mở từ đường, Tống Hàn lập tức cút đi...
Cút đi đâu?
Nhìn sắc mặt đã lạnh như băng của Tống Mặc, Đậu Chiêu thông minh không hỏi tiếp, để Tống Mặc đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ vì điều khúc mắc trong lòng được gỡ giải nên Đậu Chiêu ngủ rất ngon. Khi nàng mở mắt, mặt trời đã lên cao, Tống Mặc cũng không thấy đâu.
Nàng tức giận mắng:
- Sao các ngươi không gọi ta dậy?
Miêu An Tố và Tê Hà đang ở tạm Di Chí đường, hôm nay lại là ngày mở từ đường!
Người trực tối qua là Nhược Chu. Nàng thưa:
- Không phải nô tỳ không muốn gọi phu nhân dậy nhưng Thế Tử bảo phu nhân đã vất vả mấy ngày nay, dặn nô tỳ không được đánh thức phu nhân.
- Quốc công gia và người của Miêu gia đến phủ Thuận Thiên, giờ vẫn chưa về. Nhị thái thái ăn sáng rồi đến phòng của Tê Hà cô nương. Hai người vẫn đang đi dạo ven hồ từ sáng ạ.
Chắc hẳn hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau.
Đậu Chiêu dùng bữa sáng rồi đến hoa viện xem Nguyên ca nhi chơi bập bệnh cùng tiểu a hoàn.
Miêu An Tố đã thấy Đậu Chiêu từ xa. Nàng thì thầm với Tê Hà mấy câu, Tê Hà nhìn qua hướng nay, sau đó cùng Miêu An Tố đi đến.
Đậu Chiêu hỏi hai người:
- Các ngươi định sau này thế nào?
Mặc dù Tống gia ít họ hàng nhưng Miêu An Tố là thê tử của Tống Hàn, Tê Hà là tỳ nữ của Tống Hàn, nay hai người đứng ra làm chứng tố cáo Tống, thanh danh cũng coi như mất. Nàng hy vọng có thể dùng hết sức mình để che chở cho hai người.
Miêu An Tố mỉm cười, nói:
- Đêm qua, đại ca đã phái người tới tìm muội để truyền đạt lại ý của Thế Tử gia. Muội có thể rời phủ Anh Quốc công như vậy là phúc lớn lắm rồi. Muội không còn gì hối tiếc nữa.
Còn cười đùa:
- Muội tay trắng gả vào phủ Anh Quốc công. Bây giờ, muội có nhà có đất, còn có sự che chở của Thế Tử gia và phu nhân. Chẳng phải đã khác xưa rồi ư?
Nàng rất lạc quan.
Còn Tê Hà muốn trở về điền trang của Thôi gia ở Chân Định.
- Thập Tam gia nói với mọi người trong trang rằng phu quân của nô tỳ chết trong khi bảo vệ phu nhân. Mọi người rất tốt với nô tỳ. Nô tỳ cũng đã quen với chuyện sáng làm chiều nghỉ rồi.
Không những thế, mọi người cũng không coi thường nàng vì nàng là quả phụ, mấy vị lớn tuổi còn khuyên nàng tìm ai đó... Đầu thôn có một quả phụ họ Đỗ. Con trai của nhà đấy là người bán hàng rong, mỗi lần đi xa sẽ mang cho nàng những cuộn chỉ màu sắc rực rỡ. Lần này nghe nói phu nhân muốn nàng hồi phủ, hắn còn tưởng nàng sẽ không trở lại nên đã đi sau xe ngựa của nàng đến khi rời huyện Chân Định...
Nhớ đến điều này, mặt nàng lại nóng lên. Nàng liếc nhìn Đậu Chiêu, thấy Đậu Chiêu đang nói chuyện với Miêu An Tố, không phát hiện ra sự khác thường của mình. Nàng thở phào, áp chế lo lắng trong lòng.
Võ Di chạy tới.
- Thưa phu nhân, nhị thái thái, Tê Hà cô nương! Mấy vị lão gia và cữu lão gia đã đến. Thế Tử gia mời mọi người qua đó ạ.
Trò hay bắt đầu rồi!
Đậu Chiêu theo Võ Di đến từ đường.
Mấy vị lão gia của Tống gia và cữu lão gia của Lục gia đang ngồi ở sảnh chính của từ đường. Các nữ quyến thì ngồi ở sảnh bên.
Chốc lát sau, Tống Nghi Xuân và Tống Mặc bước vào.
Mọi người đứng dậy chào hỏi.
Thái độ của Tống Mặc vẫn ôn hòa nhưng Tống Nghi Xuân lại giống như bị ai đó quỵt mất ba ngàn lượng bạc. Ông gật đầu qua loa rồi ngồi xuống ghế thái sư chính giữa.
Tống nghi Xuân nhìn lướt qua nhóm người của Lục gia.
- Trước đó, ta đã nói rõ mục đích mời mọi người tới rồi. Hôm nay mời chư vị tới là để mọi người làm chứng: từ nay về sau Tống Hàn không còn là con cháu của Tống gia nữa.
Sắc mặt ông sa sầm.
- Dẫn Tống Hàn tới đây!
Tống Hàn sắp điên rồi.
Đậu Chiêu nhốt hắn trong kho củi và vẫn cho hắn ăn uống đầy đủ. Nhưng không ai nói với hắn một câu nào, cũng không có Tống Nghi Xuân đến quát tháo, không có Tống Mặc đến tra khảo, giống như mọi người đã quên hắn. Cũng vì vậy, hắn không thể biện bạch, càng không biết tương lai phía trước ra sao. Có khi lát nữa thôi, cửa kho củi sẽ kẽo kẹt mở ra, phụ thân đen mặt đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!", Tống Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi cùng phụ thân. Hoặc cũng có khi cửa kho củi bị ai đó đá văng, hắn bị kéo xềnh xệch ra ngoài, bọn chúng mặc kệ xiêm y của hắn bị sỏi đá cào rách, hung tợn nói: "Hôm nay cho ngươi ăn ngon, bữa sau ngươi phải ăn cơm ở điện Diêm La rồi."...
Cho nên khi Hạ Liễn dẫn theo mấy hầu già bưng nước ấm và xiêm y đến, hắn lập tức quỳ xuống ôm đùi Hạ Liễn, khóc lóc:
- Không phải ta! Ta không làm! Ta bị oan... Ngươi để ta gặp đại ca một lần đi, chỉ một lần...
Nhưng trước vẻ mặt khinh thường của Hạ Liễn, hắn lập tức đổi giọng:
- Ngươi chỉ cần bảo với cha ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cũng biết cha ta rất thương ta mà. Nếu ông ấy biết ai hại ta, tuy rằng không thể xử lý kẻ đứng sau nhưng chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ những kẻ trực tiếp ra tay... Đây là việc nhà chúng ta. Ngươi đừng can thiệp vào. Từ xưa đã có gương thần tử quấn vào chuyện tranh đoạt đích thứ sẽ không có kết cục tốt. Các ngươi cũng giống vậy...
Bảo sao mọi người đều nói nhị gia và Thế Tử không cùng một mẹ.
Một người cương nghị trầm tính như Thế Tử gia thì sao có thể có đệ đệ ruột như này?
Hạ Liễn nhịn lắm mới không đá bay Tống Hàn. Hắn cố tỏ ra cung kính:
- Nhị gia hiểu lầm rồi. Quốc công gia muốn gặp nhị gia. Thế Tử gia bảo tôi dẫn người tới hầu hạ nhị gia rửa mặt và thay xiêm y.
- Ngươi nói gì?
Tống Hàn vừa mừng vừa sợ, hỏi lại:
- Cha ta muốn gặp ta?
- Đúng vậy!
Khóe miệng Hạ Liễu nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi tắn.
- Nhị gia chuẩn bị mau lên rồi theo tôi đi gặp Quốc công gia không kẻo mọi người lại sốt ruột.
Đây chính là thoát khỏi khốn cảnh cửu tử nhất sinh.
Tống Hàn gật đầu lia lịa:
- Được! Được!
Hạ Liễn chẳng muốn đỡ Tống Hàn dậy, gạt tay hắn rồi đi thẳng ra ngoài.
Mấy hầu già cười dịu dàng, tiến tới giúp hắn rửa mặt chải đầu, thay xiêm y.
Tống Hàn vui mừng khôn siết, thậm chí còn không quan tâm những hầu già này trông rất lạ mặt, thản nhiên hỏi:
- Mấy người làm ở chỗ nào? Không biết cha ta đang đợi ta ở đâu? Đại ca cũng ở đấy à?
Mấy hầu già chỉ mỉm cười không đáp, tay chân nhanh nhẹn, thoạt nhìn đã biết bọn họ rất quen với việc hầu hạ người khác.
Tống Hàn cũng biết quy củ trong nhà nghiêm khắc, không hỏi nữa, để bọn họ hầu hạ rồi ra khỏi kho củi.
Trời cao trong xanh như vừa được gột rửa khiến lòng khoan khoái.
Hắn hít một hơi thật sâu, trông thấy Hạ Liễn dẫn theo bảy, tám hộ vệ cao lớn thô kệch tới.
Nụ cười trên mặt Tống Hàn đông cứng.
Hạ Liễn làm như không thấy, cười nói:
- Nhị gia, mời theo tôi! Sau dó xoay người hướng về phía Tê Hương viện.
Tống Hàn lại vui vẻ cười, không còn bài xích với chuyện bị hộ vệ vây quanh nữa.
Bọn họ qua sảnh chính rồi đến một hành lang lát đá xanh có hàng cây dọc hai bên.
Tống Hàn lập tức dừng bước, lo sợ hỏi:
- Chúng ta đang đi đâu?
- Từ đường!
Hạ Liễn nói một cách thản nhiên:
- Quốc công gia và Thế Tử gia đang đợi nhị gia ở đó.
- Đợi ta?
Mắt Tống Hàn đảo bốn phía.
- Đợi ta làm gì?
- Hình như có chuyện quan trọng muốn nói.
Hạ Liễn trả lời:
- Nhưng là chuyện gì thì tiểu nhân không biết.
Tống Hàn do dự.
Hạ Liễn cười nói:
- Nơi này chỉ còn cách tử đường gần mười trượng. Nhị gia hỏi Quốc công gia, chẳng phải sẽ biết ư? Nếu chậm trễ rồi chọc giận Quốc công gia thì không ổn đâu.
Giọng điệu mềm mỏng còn có một chút gì đó an ủi khiến Tống Hàn an tâm rất nhiều. Hơn nữa, hắn đang bị hộ vệ bao vây, dù muốn chạy cũng không thể thoát!
Tống Hàn theo Hạ Liễn đến từ đường.
Hắn vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt sa sầm của Tống Nghi Xuân cùng bộ dạng hờ hững của Lục đại gia Lục Thần.
Còn Tống Mặc đang ngồi bên dãy của Lục Thần.
Tim Tống Hàn đập lệch một nhịp.
Muốn nói chuyện với hắn nhưng không gọi vào thư phòng mà lại đến từ đường, còn mời người của Lục gia...
Hắn nhìn dãy của Tống Nghi Xuân.
Tống Mậu Xuân và những người khác cúi đầu uống trà hoặc ngồi im một chỗ, không ai chào hỏi hắn.
Mặt hắn lập tức trắng bệch.
- Không! Không! Không!
Tống Hàn lùi về phía sau.
- Ta không cấu kết với Liêu Vương. Là phụ thân! Phụ thân bảo ta đến biệt viện Hương Sơn. Ta không biết gì hết...
Chuyện đã đến nước này mà cái của nợ này vẫn nói nhăng nói cuội được, bảo sao Đậu thị muốn mình đánh đòn phủ đầu, đuổi nó khỏi nhà.
Tống Nghi Xuân thở hắt ra hơi, trợn mắt với Tằng Ngũ.
Tằng Ngũ giật mình, chạy tới che miệng Tống Hàn:
- Đây là từ đường Tống gia đấy, nhị gia! Ngài không được nói linh tinh, nếu không liệt tổ liệt tông của Tống gia sẽ tức giận.
Tống Khâm nhíu mày.
Dù Tống Hàn phạm phải lỗi gì nhưng Tằng Ngũ là một nô bộc, há có thể đối xử với Tống Hàn như vậy?
Hắn mấp máy môi, muốn khiển trách Tằng Ngũ. Ai ngờ tiểu đệ của hắn lại giật giật tay áo hắn, thì thầm:
- Đừng! Cẩn thận lửa cháy lên đầu mình.
Tống Khâm còn đang do dự thì mấy người hầu cao lớn đã nhanh tay nhét một cái khăn vào miệng Tống Hàn rồi ấn hắn xuống đất.
Chương 517: Báo ứng
Tống Nghi Xuân thoáng sững người, sau đó nghiêm giọng quát:
- Ngươi biết sai chưa, Tống Hàn?
Tống Hàn kêu "ô ô", điên cuồng giãy giụa, hai mắt trợn ngược đầy căm phẫn nhìn Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân rùng mình, trong đầu hiện lên cảnh Tượng thị trước khi chết.
Ông hắng giọng để xua đi cảm giác lúng túng này:
- Cho Miêu thị và a hoàn kia vào.
Tằng Ngũ vén mành của gian bên lên. Miêu An Tố và Tê Hà đi vào.
Tống Hàn kinh hãi nhìn Tê Hà.
Tê Hà làm như không thấy, theo sát sau lưng Miêu An Tố đến giữa sảnh chính. Hai người khom gối hành lễ với các vị lão gia, thiếu gia đang ngồi.
Tống Nghi Xuân hỏi:
- Miêu thị, ta hỏi ngươi: lúc Liêu Vương tới nhà chơi đã xảy ra chuyện gì?
Tống Mậu Xuân và những người khác chợt hiểu.
Hóa ra là thế!
Tống Hàn bị đuổi khỏi nhà không phải vì tội thông dâm với thứ mẫu mà bởi vì hắn cấu kết với Liêu Vương. Nay Liêu Vương đã thua, nếu không xử lí Tống Hàn, phủ Anh Quốc công có thể bị liên lụy.
Nói không chừng bọn họ sẽ bị xét nhà lưu đày giống phủ Định Quốc công!
Dù thế nào cũng phải đuổi Tống Hàn.
Trong tiếng nói êm tai của Miêu thị, Tống Mậu Xuân và những người khác đưa mắt nhìn nhau, thống nhất quyết định.
Tống Khâm hổ thẹn gần chết.
Uổng cho hắn là đại ca mà còn không bằng tiểu đệ Tống Đạc.
Hắn không thể không đánh giá lại Tống Đạc.
Tống Đạc đang im lặng lắng nghe những gì Miêu An Tố nói:
- ... Tê Hà từng nhắc nhở con nhưng tại con quá ngu ngốc, không ngờ có thể xảy chuyện như vậy nên mới khiến nhị gia ngày càng xa ngã, cuối cùng gây ra lỗi lầm này! Dù thế nào cũng đều tại con, kính xin cha chồng trách phạt.
Nói xong, nàng lập tức quỳ xuống.
Tống Nghi Xuân gật đầu hài lòng, nhìn sang Tê Hà.
Tê Hà cũng quỳ xuống, khẽ thưa:
- Từ khi chuyển đến chỗ nhị gia, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ sát bên nhị gia. Nhị gia thân thiết với các tỷ tỷ trong phòng Quốc công gia. Mới đầu, nô tỳ không chú ý nhưng khi nhị gia được ban hôn, Đỗ Nhược có vẻ không vui, nhị gia không có việc gì cũng chạy đến chỗ Đỗ Nhược. Nô tỳ thấy sai sai nhưng khi đó trong nhà bận rộn vì hôn sự của nhị gia sai nên không thể quan tâm...
Tống Nghi Xuân nghe mà nhức răng.
Nhị gia thân thiết với các tỷ tỷ trong phòng Quốc công gia cái quỷ gì chứ! Chẳng lẽ người của mình mắt đưa mày lại với Tống Hàn?
Sao Đậu thị lại để đứa a hoàn này nói nhảm như vậy!
Tống Nghi Xuân cảm thấy cổ họng bị một cái lông vũ gãi ngứa, khẽ ho một tiếng, ngắt lời:
- Được rồi! Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Ngươi không cần kể chi tiết làm gì.
Đây đúng là nhổ củ cải còn mang theo bùn!
Ai biết sẽ cho rằng Tê Hà nói không xuôi tai. Ai không biết còn tưởng Tống Nghi Xuân mọc mấy cái sừng!
Tống Mậu Xuân suýt nữa cười phá lên.
Ông vội vàng cúi đầu uống trà để nín cười.
Hai huynh đệ Lục Thần và Lục Thời tỏ rõ vẻ khinh thường.
Chẳng trách trưởng công chúa coi trọng Tống Mặc. Ngay cả chuyện vu hoan giáng họa này mà Tống Nghi Xuân còn làm không xong, nếu để ông ta quản lí phủ Anh Quốc Công, e rằng sau này sẽ không có ngày tốt lành.
Hai huynh đệ cũng cúi đầu uống trà.
Tống Hàn bị ấn dưới đất bi phẫn rống lên.
Sao có thể như vậy?
Sao bọn họ có thể hãm hại mình như vậy?
Thông dâm với thứ mấu, thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được.
Tê Hương viện người qua kẻ lại, Đỗ Nhược có tiểu a hoàn hầu hạ, lại chưa từng rời khỏi sân. Nếu mình dan díu với Đỗ Nhược, há có thể qua mắt được bọn người hầu.
Bọn họ thậm chí còn lười nghĩ ra lý do thích đáng thế ư?
Tống Hàn nhìn người của Tống gia.
Người của Tống gia vô cảm như đã biết trước sự việc.
Hắn lại quay sang nhìn người của Lục gia.
Người của Lục gia nghiêm mặt, giống như nghe phải chuyện đáng khinh gì đó.
Tống Hàn muốn cười.
Hóa ra là vu oan giá họa!
Hắn trợn mắt nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc bĩnh tĩnh, thảnh thơi như đang xem kịch.
Có lễ giẫm lên đầu mình, chắc Tống Mặc hả hê lắm?
Hắn chợt nhớ tới buổi sáng mùa hè đó.
Mặt trời trên cao chiếu lên áo lụa trắng tinh của hắn, hắn tựa như không nhiễm bụi trần.
Lý Đại Thắng cõng hắn trên vai, một hộ vệ khác đứng ra ngăn cản người bán dưa lại gần.
Đột nhiên, một thiếu phụ xông ra, cười dịu dàng với hắn.
- Con là nhị gia của phủ Anh Quốc công đúng không? Nô gia là người sinh ra con!
Cuộc đời của hắn từ đây đã bị vấy bẩn bởi mực đen.
Hắn muốn giết Lê Điệu Nương nhưng mẫu thân coi hắn như báu vật, hắn vừa rời khỏi là mẫu thân sẽ tìm hắn, khiến hắn không có cơ hội ra tay. Hắn cũng tính đến chuyện cưới con gái của Tưởng gia, như vậy hắn sẽ trở thành con rể của Tưởng gia. Có câu: "Con rể là nửa con trai". Hắn có thể đường đường chính chính là con trai của mẫu thân rồi. Nhưng hắn chưa đến tuổi thì Tưởng gia gặp biến cố. Hắn muốn vĩnh viễn làm tiểu đệ ngoan của Tống Mặc nhưng mẫu thân qua đời, Tống Nghi sợ Tống Mặc phát hiện nên muốn diệt trừ Tống Mặc, kết quả không những không thành công mà Tống Mặc còn điều tra được tất cả.
Hắn thật sự muốn làm con trai ngoan của mẫu thân!
Hắn thật sự muốn làm tiểu đệ tốt của Tống Mặc!
Nhưng ông trời không muốn vậy, còn để Tống Nghi Xuân phá hoại tất cả!
Tống Hàn rống lên, hai mắt đỏ ngầu,
Tống Nghi Xuân! Tất cả đều tại Tống Nghi Xuân!
Nếu không phải tại lão thì sao mình lại gặp Liêu Vương, lại có ý định bắt tay với Liêu Vương?
Nếu không phải tại lão thì sao mình lại hãm hại Tống Mặc, cuối cùng bị Tống Mặc lợi dụng?
Nếu không phải tại lão thì sao mình lại bất chấp nguy hiểm, dẫn người của Liêu Vương đi truy bắt Đậu thị, cuối cùng bị Tống Mặc nắm thóp?
Hắn đã làm nhiều như vậy mà lão không những không giúp hắn, bây giờ còn muốn gạch tên hắn khỏi Tống gia, muốn hắn thân bại danh liệt, đẩy hắn vào chỗ chết...
Tống Hàn trừng mắt nhìn Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân đang dùng những lời lẽ ngay thẳng chính trực để chỉ trích hắn.
Hắn như sắp nổ tung, như bùng lên ngọn lửa hận.
Tống Hàn gào về phía Tống Nghi Xuân.
Tiếc rằng tiếng gào rống lại biến thành những âm thanh nức nở.
Tống Hàn liều mạng giãy giụa.
Một nguồn sức mạnh không tên giúp hắn thoát khỏi tay của đám người kia. Hắn lảo đảo vùng dậy rồi ngã lăn xuống đất rồi lại vùng dậy.
Mọi người trong phòng giật mình. Miêu An Tố và Tê Hà vội vàng trốn sau lưng Tống Mặc.
Người vừa giữ Tống Hàn cũng hoảng hốt, không hiểu tại sao khuỷu tay của hắn tê rần, tay không còn sức...
Hắn sợ hãi nhìn Tống Nghi Xuân, muốn giải thích cơ mà tay lại bình thường. Hắn đành đèn nén hoang mang trong lòng, chạy tới bắt Tống Hàn.
Nhưng Tống Hàn như hổ điên bổ nhào về phía Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân sợ đứng hình, trơ mắt nhìn Tống Hàn bóp cổ mình.
- Lão nói láo này! Lão đổi trắng thay đen này!
Tống Hàn trừng trừng hai mắt, lẩm bẩm.
Khóe miệng của Tống Mặc hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười kinh bỉ.
Chó cắn chó, miệng đầy lông. Mắc mớ gì đến mình?
Người của Lục gia ngồi im xem trò vui.
Tống Mậu Xuân định chạy đến tách hai người ra nhưng trông thấy Tống Mặc và người của Lục gia không định can thiệp thì do dự một lát rồi quay mặt đi.
Tống Phùng Xuân và Tống Đồng Xuân luôn nghe theo Tống Mậu Xuân cho nên cũng ngồi im trên ghế.
Bọn Tống Khâm là hàng con cháu, chưa tới lượt nói chuyện ở đây, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tằng Ngũ thì không biết đã đi đâu.
Mọi người trong phòng cứ tròn mắt nhìn Tống Hàn bóp cổ Tống Nghi Xuân, Tống Nghi Xuân tím mặt, lè lưỡi.
Vẫn là mấy hộ về vừa rồi không sợ chết, liều mạng chạy tới cản Tống Hàn.
Ai ngờ Tống Hàn nhìn gầy gò ốm yếu mà lúc này sức lại như trâu. Bọn họ kéo mãi không ra.
Một tên hộ vệ cậy từng ngón tay của Tống Hàn.
Tống Hàn bị đau, buông lỏng một tay.
Mấy tên hộ vệ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tống Hàn lại nổi điên cắn yếu hầu của Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân kêu thảm thiết, đau đến mức tái mặt.
- Mau nhả ra, nhị gia!
Mấy tên hộ vệ cuống cuồng. Có người kéo Tống Hàn ra, có người đánh vào đầu Tống Hàn nhưng tất cả chỉ như gãi ngứa cho hắn. Hắn vẫn kiên trì cắn chặt.
Máu chảy từ khóe miệng của Tống Hàn. Từng giọt từng giọng thấm lên áo của hắn.
Lục Thần biến sắc, trao đổi ánh mắt với đường đệ Lục Thời rồi đứng dậy quát:
- Thôi ngay, Tống Hàn! Ngươi còn không mau thả ra! Chẳng lẽ ngươi muốn giết cha mình?
Tống Hàn như không nghe thấy, ánh mắt hung ác giống dã thú.
Tống Mậu Xuân rùng mình, cảm thấy mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ba huynh đệ nhìn nhau. Tống Mậu Xuân cầm ấm trà đập mạnh lên đầu Tống Hàn.
Hai mắt Tống Hàn mở to rồi hắn ngã lăn ra đất.
Tống Nghi Xuân che yết hầu, đã không thể nói chuyện. Máu không ngừng chảy qua ngón tay của ông.
- Nhị thúc! Nhị thúc!
Tống Khâm vừa khóc vừa lấy vạt áo của mình che yết hầu cho Tống Nghi Xuân. Tống Mậu Xuân quát lớn:
- Còn không mau mời đại phu.
Hai huynh đệ Lục Thần cũng nghiêm nghị đi tới. Trong phòng loạn như cào cào. Chỉ có Tống Mặc lạnh lùng ngồi một chỗ, sau lưng là Miêu An Tố và Tê Hà đang run như cầy sấy.
Không ai để ý tới Tống Hàn.
Máu chảy ra từ đầu Tống Hàn tạo thành một vũng đen trên mặt đá xanh.
Đại tổng quản của phủ Anh Quốc công là Hoàng Thanh dẫn theo một đám hầu già đến, vừa la hét hỏi khi nào đại phu đến vừa chỉ đạo người tháo ván cửa để khiêng Tống Nghi Xuân ra ngoài.
Tống Nghi Xuân thống khổ che yết hầu. Lúc được khiêng lên, ông thấy Tống Mặc. Tống Mặc bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng nhìn.
Không hiểu sao ông lại nhớ về hơn chục năm trước.
Ông bị Quảng Ân bá lừa. Tưởng thị không an phận ở nhà dưỡng thai mà lại ôm cái bụng to tướng của mình chạy đi gặp Tưởng Mai Tôn. Tưởng Mai Tôn không những không giúp mà còn mách phụ thân. Tưởng thị giả bộ cầu xin cho ông, khiến ông bị phụ thân mắng thêm một trận, còn bị đoạt mất quyền quản lý phủ Anh Quốc công...
Chương 518: Thay đổi
Nếu thiên hạ biết Lê Điệu Nương mang thai trước Tưởng thị thì đây chính nỗi nhục đầu tiên trong đời của thiên chi kiều nữ Tưởng Huệ Tôn.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Tống Nghi Xuân lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, muốn gặp Lê Điệu Nương, nhìn thấy bộ dạng hạ tiện vô sỉ của Lê Điệu Nương trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt mình. Đặc biệt là khi thấy Lê Điệu Nương xoa cái bụng đã nhô lên, nũng nịu nói: "Đây là cốt nhục của chàng. Chàng không thể để nó lưu lạc bên ngoài!". Thế là vở "Ly Miêu Hoán Thái Tử" bỗng nhiên xuất hiện trong đầu ông.
Nếu Tưởng thị biết đứa trẻ mà nàng ta vất vả nuôi lớn là con của Lê Điệu Nương thì sẽ thế nào nhỉ?
Ông không ngừng nghĩ đến câu hỏi này.
Ông giả bộ cúi đầu khom lưng trước mắt Tưởng thị, nơm nớp lo sợ chuẩn bị bà đỡ và y bà. Phụ thân không những không nghi ngờ mà còn vui mừng khen ông đã trưởng thành. Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy có những việc không khó như mình tưởng.
Tựa như ông trời cũng ưu ái ông. Tưởng thị khó sinh, Lê Điệu Nương thuận lợi sinh, hơn nữa còn là con trai. Trong khi Tưởng thị lại sinh con gái.
Trong lúc thần không biết quỷ không hay, ông đã đánh tráo hai đứa trẻ.
Nhưng có lẽ mẫu tử liền tâm, lúc bế Tống Hàn, Tưởng thị có vẻ trầm tư.
Ông nín thở, tự mình chăm sóc đứa trẻ trong mấy ngày đầu.
Tưởng thị không nghi ngờ nữa, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tống Hàn, thậm chí còn yêu chiều hơn Tống Mặc.
Mỗi lần thấy vậy, ông lại xúc động, ngóng trông Tống Hàn mau lớn, ngóng trông Tống Hàn thông minh ngoan ngoãn hơn cả Tống Mặc, thậm chí còn hy vọng Tưởng gia có thể dạy dỗ Tống Hàn được như Tống Mặc.
Thế thì lúc sự thật được phơi bày sẽ vui lắm đây!
Suy nghĩ ấy cứ ấp ủ cho đến khi Tưởng thị đổ bệnh vì chuyện của Tưởng Mai Tôn.
Ông bí mật bỏ thạch tín vào thuốc và nói cho nàng ta biết tất cả vào cái ngày cuối cùng của nàng ta!
Ông sẽ không bao giờ quên vẻ mặt khiếp sợ đó của Tưởng thị.
Đó cũng là lần đầu tiên ông thấy Tưởng thị khiếp sợ!
Ông càng không thể quên được cảm giác sung sướng tột độ khi thấy vẻ mặt đó.
Mặc dù đã thổ huyết nhưng Tưởng thị vẫn rất quật cường!
Ông chỉ còn cách dùng chăn đè lên mặt nàng ta.
Tưởng thị ra sức đạp chăn đệm.
Nàng ta khỏe thật!
Chăn đệm bị nàng ta đá văng.
Lúc ấy, nàng ta còn mắng ông, rủa ông sẽ gặp báo ứng.
Nghĩ tới đây, Tống Nghi Xuân lại thấy yết hầu đau rát tựa như Tống Hàn còn đang cắn chặt không tha, tựa như răng của rắn độc đang găm vào da thịt.
Không ngờ đúng như Tưởng thị nói! Tên khốn Tống Hàn thật sự đã cắn ngược lại mình!
Tống Nghi Xuân tức run người, gào lên: "Đánh chết Tống Hàn!". Nhưng làm thế nào cũng không kêu nổi một hơi, hơn nữa còn càng khó thở.
Tống Mậu Xuân vội nói:
- Đệ nằm im đi! Cẩn thận vết thương lại rách thêm! Đại phu sắp tới rồi.
Tống Nghi Xuân không cam tâm nhưng sức để nhấc ngón tay còn không có, đành phải đau đớn nằm xuống.
Tống Đồng Xuân bịt chặt vết thương.
Một đoàn người vội vàng về Tê Hương viện.
Sảnh chính trở nên quạnh quẽ.
Lục Thời nhìn Tống Hàn đang hôn mê bất tỉnh, hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Nếu muốn hắn chết thì có vô số biện pháp, cần gì phải đợi đến hôm nay.
Tống Mặc đáp:
- Cũng đưa đến Tê Hương viện để đại phu chữa trị đi.
Lục Thời gật đầu, nói:
- Ta còn lo lắng con nhất thời tức giận mà không để ý đến Tống Hàn. Một số việc không cần giải quyết ngay. Sau này còn nhiều cơ hội.
Lục Thần cười nói:
- Nghiên Đường là người hiểu rõ nhất. Ngươi bớt lời đi!
Lục Thời cười ha hả.
Bầu không khí bớt nặng nề hẳn.
Tống Mặc phái Hạ Liễn kéo Tống Hàn đến Tê Hương viện, bảo a hoàn mời Đậu Chiêu ra bái kiến hai vị cữu lão gia.
Lục Thần và Lục Thời từ chối không ngớt.
Đậu Chiêu nói với Tống Mặc:
- Chàng thấy có cần viết văn kiện luôn không? Tránh để hai vị cữu lão gia phải đi thêm chuyến nữa...
Việc khai trừ Tống Hàn mới hoàn thành một nửa. Bản chứng nhận quan trọng nhất vẫn chưa được viết.
Lục Thần và Lục Thời gật đầu tán đồng:
- Đúng vậy! Cần phải làm ngay!
Người làm chứng ký tên và ấn dấy tay lên văn kiện.
Tống Mặc giữa hai vị cữu lão gia ở lại ăn cơm.
Hai vị cữu lão gia cảm thấy không cần, từ chối:
- Trong nhà xảy ra việc này, ai còn tâm trạng ăn uống, qua Tê Hương viện xem thế nào thì hơn. Chúng ta tụ họp dịp khác cũng được.
Tuy Tống Mặc không hề thương cảm nhưng quả thật hoàn cảnh bây giờ không thích hợp. Hắn không gượng ép, cùng Đậu Chiêu tiễn hai vị cữu lão gia ra về.
Đậu Chiêu nhắc nhở Tống Mặc:
- Còn cả đại bá phụ nữa.
Tống Mặc đáp:
- Ta sẽ qua Tê Hương viện ngay. Nàng đưa Miêu thị và Tê Hà rời kinh thành đi, không kẻo liên lụy đến họ.
Miêu An Tố và Tống Hàn đã hòa ly. Miêu An Tố không còn là con dâu của Tống gia. Lúc này không đi, còn đợi đến bao giờ?
Đậu Chiêu truyền đạt lại ý của Tống Mặc cho Miêu An Tố.
Miêu An Tố vẫn không tin mình có thể hòa ly với Tống Hàn một cách đơn giản như vậy. Nàng nắm tay Đậu Chiêu, không ngừng hỏi: "Là sự thật đúng không?"
Đậu Chiêu nói:
- Quốc công gia đang cầm một phần văn kiện. Bây giờ, Quốc công gia xảy ra chuyện, tạm thời không biết nó ở đâu. Còn phần văn kiện của muội đang được lệnh tôn giữ. Nếu muội không tin, có thể hỏi lệnh tôn.
Nay Miêu An Tố được thừa kế toàn bộ tài sản của Tống Hàn. Nghĩ đến lòng tham của Miêu gia, nàng không thể không nói:
- Phủ Thuận Thiên cũng giữ đấy. Hay là muội bảo người của phủ Thuận Thiên sao cho mình một bản.
Miêu An Tố gật đầu lia lịa, vành mắt hồng hồng, đến phủ Thuận Thiên, mượn tên tuổi của phủ Anh Quốc công để bảo quan nha sao cho nàng một bản văn kiện hòa ly, sau đó đến tiêu cục thuê mấy hộ vệ rồi về ngõ Tứ Điều.
Tê Hà nhận bộ trang sức Đậu Chiêu cho, cung kính lạy Đậu Chiêu ba lạy rồi về Chân Định dưới sự hộ tống của Trần Hiểu Phong.
Xong xuôi, Đậu Chiêu thở dài một hơi, phái người đi hỏi thăm tình hình bên Tê Hương viện.
Nhược Chu về bẩm:
- Hai thái y do Thái Y viện phái tới chỉ kê thuốc dán và một số thuốc bôi ngoài, còn nói rằng Quốc công gia có thể qua khỏi hay không phụ thuộc xem tối nay thế nào. Về nhị gia, vết thương trên đầu mất nhiều máu, thái y kê mấy thang thuốc bổ huyết thôi ạ.
Nói đến đây, nàng hơi ngập ngừng:
- Nghe bảo nhị gia vừa tỉnh đã la hét ầm ĩ, chửi cả Quốc công gia. Người hầu bị dọa khiếp vía, đành lấy khăn bịt miệng nhị gia.
Tống Hàn tự cao như vậy, nay bị bán đứng bởi người cha hắn coi là cột trời. Hắn không chửi mới lạ!
Nhưng công nhận Tống Hàn sống dai thật đấy!
Nếu hắn chết bây giờ thì hời cho hắn quá.
Đậu Chiêu cười khinh.
Tối muộn vẫn chưa thấy Tống Mặc về nhưng hắn đã phái người đưa văn kiện cho nàng.
Đậu Chiêu thấy trên văn kiện có tên của Tống Mậu Xuân và Tống Phùng Xuân thì khẽ thở phào. Sáng sớm hôm sau, nàng phái người đưa văn kiện đến phủ Thuận Thiên.
Người làm trong phòng hộ tịch của phủ Thuận Thiên tròn mắt nhìn văn kiện, ngẩng đầu thấy Nghiêm Triều Khanh đang đứng cạnh đồng tri nhà mình thì lập tức cúi đầu, nhanh chóng đóng dấu của phủ Thuận Thiên. Ngay khi Nghiêm Triều Khanh và đồng tri nhà mình rời đi, hắn lập tức chạy vào phòng hộ tịch, thì thầm với người ở đó:
- Vừa rồi phụ tá của phủ Anh Quốc công nói chuyện với đồng tri, còn đưa văn kiện khai trừ Tống nhị gia Tống Hàn. Ngươi biết tại sao không?
Lần đầu nghe được tin ngày, người kia hưng phấn giục:
- Mau kể đi!
Sau khi cảm tạ Hoàng đại nhân, Nghiêm Triều Khanh đã thấy một đám người túm năm tụm ba bàn tán về Tống Hàn.
Đồng tri ngượng chín mặt.
Tống Hàn đại nghịch bất đạo, sao lại không để mọi người cùng biết?
Nghiêm Triều Khanh mỉm cười, giả bộ như không thấy, chào đồng tri rồi trở về phủ Anh Quốc công.
Tống Nghi Xuân vẫn chưa hết sốt, tình trạng có vẻ không ổn.
Tống Mặc vịn cớ này xin nghỉ mấy ngày.
Hoàng Thượng không tính là thích Tống Nghi Xuân nhưng sau khi biết "chuyện xấu" của Tống Hàn thì lại rất cảm thông cho Tống Nghi Xuân. Nghe nói Tống Nghi Xuân đang nằm liệt trên giường, Hoàng Thượng còn tưởng là do tức giận chuyện Tống Hàn nên sinh bệnh, lập tức phái tiểu nội thị của mình đến thăm bệnh.
Khuông nội thị thay mặt Hoàng Thượng đến thăm bệnh. Không những phải dẫn y đi xem tình trạng của Tống Nghi Xuân mà còn phải cho y xem những đơn thuốc Tống Nghi Xuân đang dùng.
Khuôn nội thị sợ hết hồn, hỏi vội vài câu rồi trở về cung bẩm báo.
Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, nhớ lại cảnh nhục nhã của mình khi bị Liêu Vương bắt đến núi Ngọc Tuyền.
Ông hứa với Thái Tử là sẽ không trừng phạt Liêu Vương nhưng chẳng lẽ không thể trừng phạt một đứa con thứ của phủ Quốc công?
Hoàng Thượng hạ chỉ lập tức lôi Tống Hàn ra ngoài thành, không được phép cho hắn một ngụm nước, một hạt cơm, một sợi chỉ, nếu ai làm trái sẽ chu di cửu tộc.
Cẩm Y vệ vẫn chưa có chỉ huy sứ. Đốc xưởng của Đông Xưởng phải đích thân tới phủ Anh Quốc công "mời" Tống Hàn đến cổng Triêu Dương.
Tống Hàn dùng thuốc ba ngày thì dừng, muốn uống miếng nước cũng không gọi được người rót trà chứ đừng nói là ăn cái gì bổ dưỡng. Hắn đang đói hoa cả mắt thì tự dưng bị người của Đông Xưởng xách lên xe, lát sau bị kéo xuống xe.
Hắn hoang mang nhìn người qua kẻ lại trên đường.
Một lũ ăn mày bu lại đây. Mùi hôi thối từ người bọn chúng và những móng tay bẩn thỉu đầy bùn đất khiến Tống Hàn rùng mình.
- Cút! Cút đi!
Tống Hàn gào lên.
Lũ ăn mày cười hì hì, đè hắn xuống đất, lột xiêm y của hắn.
Tống Hàn còn yếu, giãy giụa một lát là kiệt sức. Hắn sợ hãi kêu cứu.
Người qua đường vây lại, chỉ trỏ này nọ nhưng không ai giúp hắn.
Tống Hàn bị một sạch chỉ còn một cái quần trong thì lũ ăn mày mới giải tán.
Chương 519: Rời đi
Tống Hàn chưa từng xấu hổ và giận dữ như lúc này. Hắn còng lưng đi về phía cổng thành thì bị lính gác chặn lại.
- Tống nhị gia à! Không phải tiểu nhân không nể mặt ngài nhưng người của Đông Xương đã dặn từ nay về sau không cho ngài vào thành, nếu ai đưa cho ngài bất cứ thứ gì dù chỉ là một sợi chỉ thì cũng bị coi là đồng lõa. Xin ngài đừng khiến tiểu nhân phải khó xử!
Tại sao lại như vậy!
Hắn trợn mắt.
Vậy sau này hắn biết sống sao?
Tống Hàn hoảng hốt, ngoan cố xông vào trong.
Lính canh vừa rồi còn khách sáo với hắn, nay đã thẳng chân đá hắn.
- Đồ không biết tốt xấu! Ngươi tưởng mình vẫn là thiếu gia của phủ Anh Quốc công à? Ngay cả lời của ông cũng không nghe! Không cho ngươi một trận ngươi còn không biết mình là cái thứ gì!
Tống Hàn lão đảo ngã lăn ra đất.
Mọi người đứng sau cười ầm lên.
Một người nói:
- Da dẻ của vị công tử này trắng trẻo mịn màng quá! Không biết đã gặp chuyện gì mà ra nông nỗi này? Các người thô lỗ thật đấy!
Sau đó kéo tay Tống Hàn.
- Thật đáng thương, ngay cả xiêm y cũng bị lột mất! Cửa hàng của ta đang thiếu một chân bưng trà rót nước. Ngươi đi theo ta đi! Dù không thể sống vinh hoa phú quý nhưng có thể ăn no bụng, mặc đủ ấm...
Hắn còn chưa nói xong, một người đã cười cợt:
- Lão Lại à, đứa nào bưng trà rót nước ở chỗ lão cũng thành cây rụng tiền cho lão đấy nhỉ?
Mọi người cười to, tiếng cười nghe thật thô bỉ.
Tống Hàn chạy trối chết.
Gian tây của thư phòng cung Càn Thanh.
Thái Tử đang phê duyệt tấu chương.
Thôi Nghĩa Tuấn rón rén đi đến đổi nước trà.
Thái Tử đột nhiên buông bút, hỏi:
- Nghe nói Anh Quốc công bị bệnh?
- Vâng ạ!
Thôi Nghĩa Tuấn kể tưởng tận lại tất cả:
- Tống Hàn dan díu với thiếp của Anh Quốc công. Anh Quốc công quyết định đuổi Tống Hàn khỏi phủ. Lúc mở từ đường, Tống Hàn chó cùng rứt giậu, bóp cổ Anh Quốc công...
- Tức là Tống Hàn đã bị đuổi khỏi nhà, Anh Quốc công còn hôn mê bất tỉnh?
Thái Tử trầm nhâm.
- Vâng ạ!
Thôi Nghĩa Tuấn khom người, cung kính hơn bình thường.
Thái Tử trầm tư rất lâu.
Từ khi Thái Tử bắt đầu độc lập xử lí việc triều chính, Thôi Nghĩa Tuấn không thể tùy ý mở miệng như trước nữa.
Hắn đứng im một chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thái Tử đột nhiên hỏi:
- Chuyện lần trước mà ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?
Thôi Nghĩa Tuấn suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Ý điện hạ là mâu thuẫn giữa Tống đại nhân và Kỷ Kiến Minh ạ?
Thái Tử gật đầu, nói:
- Mặc dù không thể kể công trong chuyện Liêu Vương nhưng cũng không thể khiến các trung thần hụt hẫng. Vị trí chỉ huy sứ Cẩm Y vệ vẫn đang trống. Ta tính để Tống Nghiên Đường đảm nhiệm nhưng Kim Ngô vệ không thể thiếu hắn. Cơ mà từ xưa đến nay chưa có ai kiêm nghiệm cả Cẩm Y vệ và Kim Ngô vệ. Còn có Mã Hữu Minh của Thần Cơ doanh, nếu không nhờ hắn bất chấp hung hiểm thì kết quả ngày đó khó mà đoán được. Sức khỏe của chỉ huy sứ Thần Cơ doanh Vương Húc không tốt, cần từ chức nên ta tính để Mã Hữu Minh đảm nhiệm chức vị chỉ huy sứ Thần Cơ doanh...
Nói cách, Thái Tử muốn trọng dụng Tống Mặc.
Mà Tống Mặc và Kỷ Vịnh lại có mâu thuẫn!
Tim Thôi Nghĩa Tuấn đập nhanh một nhịp.
Chẳng lẽ Thái Tử muốn chơi trò cán cân?
Thôi Nghĩa Tuấn cong eo, hết mực cung kính thưa:
- Kỷ đại nhân và Tống đại thân có thù đoạt thê ạ!
Thái Tử lập tức thẳng lưng, hai mắt sáng rỡ.
- Ồ! Mau nói! Rốt cuộc là chuyện gì?
Thôi Nghĩa Tuấn thưa:
- Tuy mấy nhà đã cố gắng che giấu nhưng hai nhà Đậu - Kỷ là danh gia vọng tộc trăm năm, quan hệ thân thích thông gia rắc rối khó gỡ. Hơn nữa, Kỷ đại nhân vẫn chưa thành thân, bất kể ai tới cầu hôn cũng phải chịu nhục ra về. Kết quả là giấy không gói được lửa. Nghe nói Đậu phu nhân và Kỷ đại nhân là thanh mai trúc mã, Kỷ đại nhân thật lòng muốn cưới Đậu phu nhân, Đậu gia cũng mừng vì điều này. Ai ngờ Đậu đại nhân đang ở kinh thành, không biết Kỷ gia đã cầu hôn Đậu phu nhân, còn Kỷ gia cho rằng chỉ cần có sự đồng ý của Đậu các lão là được. Thời xui đất khiến thế nào Đậu đại nhân lại gả Đậu phu nhân đến phủ Anh Quốc công...
- Có chuyện như thế ư?
Thái Tử phấn khích nghe.
- Nghe nói Kỷ Kiến Minh và Đậu phu nhân là biểu huynh muội. Hai nhà vẫn giữ quan hệ chứ?
- Vẫn giữ quan hệ ạ!
Thôi Nghĩa Tuấn cười nói:
- Không chỉ giữ quan hệ, Đậu phu nhân còn rất ngay thẳng. Lúc Kỷ đại nhân làm khách ở Tống gia, Đậu phu nhân đều đích thân ra chào hỏi!
Thái Tử gật đầu, sau đó kể lại với Thái Tử phi.
Thái Tử phi rất bất ngờ:
- Thần thiếp thấy Đậu phu nhân không giống nữ tử bình thường, chẳng trách Kỷ đại nhân không để ai vào mắt.
Thái Tử cười nói:
- Hay là chúng ta làm mai cho Kỷ Kiến Minh?
Thái Tử cười nói:
- Vậy phải xem Thái Tử định trọng đụng Kỷ đại nhân thế nào? Nếu chỉ muốn lôi kéo Kỷ gia thì hãy ban hôn cho Kỷ đại nhân, không gì vinh quang hơn điều này. Nếu điện hạ muốn dùng Kỷ đại nhân, thần thiếp nghĩ điện hạ đừng nhúng tay vào. Hắn cố chấp như vậy, chắc chắn không phải người dễ thông suốt. Điện hạ ban hôn cho hắn sẽ khiến hắn uất nghẹn.
Thái Tử cũng chỉ thuận miệng kể. Thái Tử phi vốn tài giỏi trong việc xử lí quan hệ thân tộc. Nếu nàng ấy nói không hợp lí thì hắn cũng không nói đến nữa, nhắc đến dự tính của mình:
- Ta định để Tống Nghiên Đường kiêm cả chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, còn Kỷ Kiến Minh đảm nhiệm học sĩ của phủ Chiêm Sự kiêm ti chính của Hành Nhân ti.
Như vậy văn võ có thể kiềm chế nhau...
Thái Tử phi cười nói:
- Điện hạ từng tính đến chuyện để Tống Nghiên Đường kiêm nhiệm chỉ huy sứ Thần Cơ doanh chưa?
Thái Tử sững sờ, sau đó vỗ tay:
- Ý kiến hay! Để Tống Nghiên Đường nhậm chức chỉ huy sứ Thần Cơ doanh và Cẩm Y vệ, Mã Hữu Minh nhậm chức chỉ huy sứ Kim Ngô vệ, Đồng Kỳ nhận chức chỉ huy sứ Ngũ thành Binh Mã ti..
Mọi người ở Kim Ngô vệ đều biết quan hệ giữa Đồng Kỳ và Tống Mặc khá nhạy cảm.
Thái Tử phi khẽ cười.
Thái Tử hỏi đến tình hình của Hoàng Hậu:
- Bây giờ sao rồi?
Vài ngày trước nghe nói Hoàng Hậu ngã bệnh nhưng những phương thuốc Thái Y viện trình lên đều dùng để an thần dưỡng khí.
Thái Tử phi thì thầm:
- Thái Hậu nương nương nói Hoàng Hậu buồn phiền vì chuyện Liêu Vương. Các ngự y nào dám kê thuốc khác.
Thái Tử hiểu ra, dời chủ đề:
- Sắp tới tết Trung Thu, ngoại trừ một số thứ bình thường, hãy thưởng thêm cho phủ Anh Quốc công đồ ăn và hương lộ để tỏ rõ thân thiết.
Thái Tử phi cười dịu dàng thưa vâng.
Mấy ngày sau, Thái Tử gọi Tống Mặc đến gian tây.
- Sức khỏe của Quốc công gia thể nào rồi?
Tống Mặc gượng cười:
- Phụ thân đã tỉnh nhưng cổ họng bị thương, không thể nói chuyện, thỉnh thoảng lại sốt cao. Ngự y nói phải tĩnh dưỡng hai năm mới có thể chuyển tốt.
- Không thể nói chuyện?
Thái Tử nhíu mày.
- Không thể nói một câu nào ư?
- Chỉ có thể kêu mấy chữ đơn như đứa trẻ.
Trông Tống Mặc rất rầu rĩ.
- Nếu không viết ra giấy, chúng thần cũng không biết ông ấy nói gì. Ông ấy không thể nói nên rất nôn nóng, hết đập đồ lại lập bàn. Nhưng ngự y nói ông ấy không thể kích động. Thần không còn cách nào, chỉ có thể sắp xếp những người từng hầu hạ phụ thân nhiều năm...
Thái Tử an ủi Tống Mặc:
- Cũng không còn cách nào! May mà phủ Anh Quốc công có những người hầu trung thành. Lâu dần, Quốc công gia sẽ quen thôi.
- Thần cũng nghĩ vậy.
Hai người nói một lúc về bệnh tình của Tống Nghi Xuân, sau đó Thái Tử bưng trà.
Tống Mặc bối rối.
Nhưng khi hắn thấy Thôi Nghĩa Tuấn đích thân vén mành cho hắn, trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán. Buổi tối về nhà, hắn nói nhỏ với Đậu Chiêu:
- Có thể Hoàng Thượng sẽ để ta quản lý Cẩm Y vệ.
Đậu Chiêu biến sắc.
Kiếp trước, Tống Mặc cũng quản lý Cẩm Y vệ.
- Điện hạ đánh tiếng với chàng rồi ư?
Nàng hỏi Tống Mặc:
- Điện hạ hỏi bệnh tình của phụ thân.
Tống Mặc cười nói:
- Hẳn là điện hạ sợ ta phải chịu tang. Cẩm Y vệ vẫn chưa có chỉ huy sứ, trong cung giống như bị che mắt bịt tai. Ngoài chuyện này, ta không nghĩ ra lý do khác khiến điện hạ gọi ta vào cung.
- Đừng là Cẩm Y vệ được không?
Đậu Chiêu do dự:
- Thanh danh của Cẩm Y vệ không tốt!
- Thanh danh tốt hay xấu còn phụ thuộc vào người làm việc.
Tống Mặc thản nhiên nói:
- Cẩm Y vệ cũng tốt! Hắn ngậm lấy vành tai của nàng.
- Ít nhất không phải trực trong cung.
Tay hắn xoa nhẹ cái bụng bắt đầu to lên của nàng.
- Nghĩ gì thế?
Đậu Chiêu vừa bực vừa buồng cười, hất tay của hắn ra.
- Chuyện này liên quan đến tiền đồ của chàng đấy!
- Ta vô dụng rồi, chỉ có thể làm một đô đốc bình thường trong phủ đô đốc ngũ quân giống phụ thân thôi.
Tống Mặc kéo Đậu Chiêu vào lòng.
- Dù ta muốn, Thái Tử cũng không giao Kim Ngô vệ và Cẩm Y vệ vào tay ta. Ta chỉ muốn giải oan cho nhà đại cữu, điều tra ra nguyên nhân phụ thân hại mẫu thân. Nay tâm nguyện của ta đã hoàn thành, ta sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng và con, làm một phu quân tốt, một phụ thân tốt. Con sẽ không phải giống ta hồi nhỏ, tranh giành những thứ không cần thiết.
Tống Mặc đã phải chịu khổ nhiều năm nay rồi!
Nếu hắn muốn thì cứ chiều hắn đi!
Đậu Chiêu vuốt ve đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt của hắn, dịu dàng nói:
- Tùy chàng! Miễn là chàng vui.
- Ta vui thì có ích gì?
Tống Mặc ôm chặt Đậu Chiêu nhưng tay lại nhận ra nàng đang không tiện. Hắn hung hăng hôn lên đôi môi của nàng.
- Nàng vui mới quan trọng. Chẳng lẽ nàng không muốn ta giúp nàng vui ư?
Phu thê hai người tâm tình đến nửa đêm, sáng hôm sau vừa rời giường đã thấy bên ngõ Tĩnh An tự phái Cao Thăng đến đưa quà tiễn cho Tưởng Bách Tôn. Bấy giờ, Tống Mặc mới nhớ ra Tưởng Bách Tôn sẽ khởi hành đi Hào Châu vào ngày mai.
Tống Mặc la lên:
- A Diễm còn chưa gặp ngũ cữu?
Trước đó, Tưởng Bách Tôn bị thương khắp người, Tưởng Diễm đang có thai, Tưởng Bách Tôn lo mình dọa sợ Tưởng Diễm nên không cho Tống Mặc báo với Tưởng Diễm. Nay ngoại thương của Tưởng Bách Tôn đã ổn, hắn lại sắp đi xa, không biết ngày nào mới có cơ hội gặp lại. Sao Tưởng Diễm có thể không gặp Tưởng Bách Tôn!
Đậu Chiêu cười nói:
- Xem chàng kìa! Ngõ Ngọc Kiều cách đây bao xa chứ? Ta đã bảo người hầu chuyển lời cho Trần Tán Chi rồi. Diễm muội nhát gan, thay vì nói trực tiếp với muội ấy, chi bằng nói với Trần Tán Chi!
- Có cái gì không thể nói trực tiếp?
Tống Mặc không vui.
- Ngũ cữu là ruột thịt của muội ấy, chẳng lẽ lại hại muội ấy!
Đậu Chiêu chỉ cười không nói.
Tống Mặc thở dài đầy bất lực.
Đậu Chiêu thầm nghĩ: "Không phải mọi thứ trên đời đều theo ý mình. Nếu đây là điều không như ý trong cuộc sống của nàng, nàng sẵn sàng chấp nhận!"
Chương 520: Thăng chức
Trần Gia dẫn Tưởng Diễm tới. Tưởng Bách Tôn thấy Tưởng Diễm và tỷ tỷ như đúc từ một khuôn thì bồi hồi xúc động.
Tuy đây là lần đầu Tưởng Diễm gặp Tưởng Bách Tôn nhưng có thể nhận ra tình cảm của Tưởng Bách Tôn. Nàng đỏ mặt, gượng cười.
Tưởng Bách Tôn trông vậy thì tâm trạng trở nên rối ren.
Đứa cháu gái này chỉ giống bên ngoài thôi.
Nếu nó lớn lên trong phủ Anh Quốc công, được người mẫu thân hoàn hảo của mình dạy dỗ thì sẽ chói sáng đến nhường nào.
Đáng tiếc...
May mà được Tống Mặc tìm về, cũng không quá muộn, sau này mình sẽ quan tâm nó nhiều hơn.
Hắn càng nghĩ càng thêm hy vọng gây dựng lại Tưởng gia.
Tưởng Bách Tôn vỗ vai Tống Mặc, cười nói:
- Con yên tâm đi! Ngũ cữu sẽ không làm con thất vọng đâu.
Tống Mặc khẽ cười, đưa cây roi đại cữu tặng mình cho Tưởng Bách Tôn.
- Con chờ ngũ cữu thắng trận trở về.
Tưởng Bách Tôn gật đầu, phi ngựa rời thành.
Tống Mặc thấy Tưởng Bách Tôn khuất bóng trong đường núi thì mới về phủ.
Mấy ngày sau tới tết Trung Thu.
Những năm trước, cả nhà Tống Mậu Xuân và những nhà khác sẽ đến phủ Anh Quốc công ngắm trăng xem đèn, vui vẻ một trận. Nhưng năm nay Tống Nghi Xuân còn đang nằm liệt trên giường, Tống Mặc chỉ mời phu thê Trần Gia đến ăn bữa cơm.
Hắn áy náy nói với Đậu Chiêu:
- Đến tết Nguyên Tiêu, nhất định ta sẽ đưa nàng đi ngắm chợ đèn hoa.
Thật ra xung quanh phủ Anh Quốc công cũng dăng đèn kết hoa. Tống Mặc để rất nhiều a hoàn, gia đinh nhỏ tuổi tóc còn để chỏm chơi với Nguyên ca nhi. Ngoài ra, hắn còn đặt mua một chiếc đèn lồng đặc biệt. Nguyên ca nhỉ chỉ cần giẫm lên bàn đạp là chiếc đèn con thỏ cao ba thước sẽ chạy trên hành lang. Bé khoái trí hết sức, không đòi ra ngoài chơi nữa.
Nhìn con chạy nhảy vui vẻ, Đậu Chiêu dịu dàng nói:
- Bên ngoài nhiều người, khắp nơi đốt pháo, Nguyên ca nhi còn nhỏ, ta sợ con bị sặc khói, còn lo con bị đụng nhã. Ở nhà thế này cũng tốt!
Tống Mặc thấy thế tử không hề thất vọng thì an tâm, nói:
- Ta tính nhân dịp này xóa bỏ mấy lễ nghi rườm rà đi.
Đậu Chiêu không hiểu.
Tống Mặc nói:
- Phụ thân bị bệnh cần tĩnh dưỡng. Lễ mừng năm mới năm nay nên tối giản.
Ý là sau này không cần mời ba nhà thúc bá qua phủ vào những dịp lễ tết nữa.
- Được!
Đậu Chiêu sảng khoái đồng ý.
Nàng có thể hiểu được tâm trạng của Tống Mặc.
Tống Nghi Xuân muốn đuổi Tống Mặc, Tống Mậu Xuân và những người khác chỉ chăm chăm nghe theo Tống Nghi Xuân. Lúc Tống Hàn bị đuổi, bọn họ thậm chí còn không hỏi lý do. Nhà quyền quý coi trọng những khi gặp nạn có người đưa tay giúp đỡ. Bọn họ lại trái ngược hoàn toàn, tốt thì bu vào, xấu thì lẩn mất. Họ hàng như vậy không có cũng được!
Đậu Chiêu cười nói:
- May mà Đậu gia tam cô sáu cậu không thì người ta lại bảo chàng chỉ có thê tử và gia đình này.
Tống Mặc ghé sát tai nàng, trơ mặt nói:
- Chẳng phải chúng ta sẽ sinh mấy đứa ư? Tổ tiên Tống gia ban đầu cũng chỉ là một người, bây giờ đã có mấy phòng đấy thôi. Chúng ta nhất định làm được!
Đậu Chiêu khẽ cười, đẩy hắn ra.
Tống Mặc lại ôm chặt Đậu Chiêu, cùng nàng nhìn Nguyên ca nhi đang chơi dưới mái hiên.
Đèn lồng đỏ rực chiếu sáng khắp phủ Anh Quốc công.
Cuối thánh tám có thánh chỉ.
Tống Mặc nhậm chức chỉ huy sứ Cẩm Y vệ kiêm đồng tri Thần Cơ doanh. Mã Hữu Minh quản lý Kim ngô vệ thay Tống Mặc. Đông Bình bá nhậm chức chỉ huy sứ Thần Cơ doanh. Nguyên chỉ huy sứ Ngũ thành Binh Mã ti là An Lục hầu lại được bổ nhiệm vào vị trí cũ. Tống Nghi Xuân bị bệnh không thể đảm nhiệm chức vị đô đốc của phủ Đô đốc Ngũ quân nên tổng binh Đại Đồng là Trưởng Hưng hầu được điều về kinh để nhận ấn đô đốc của phủ Đô đốc Ngũ Quân. Đồng tri dưới trướng Trưởng Hưng hầu nay thăng lên chức tổng binh Đại Đồng. Thế Tử nhà Quảng Ân bá Đổng Kỳ nhậm chức đồng trị của phủ tổng binh Đại Đồng...
Quan văn không đổi nhưng quan võ lại thay một lượt.
Uông Thanh Hoài nhìn thấy thông báo thì thở dài, nói với An thị:
- Không biết dạo này phủ Anh Quốc công có chuyện vui gì không?
An thị ngạc nhiên hỏi:
- Thế Tử gia muốn làm gì?
Uông Thanh Hoài để An thị xem thông báo.
An thị đọc kỹ một lượt, nói:
- Trưởng Hưng hầu lợi hại thật đấy, thế mà lại giữ được ấn đô đốc của phủ Đô đốc Ngũ Quân! Chẳng trách phủ Trưởng Hưng hầu ngày càng đi lên.
- Mấy hôm trước có người làm mai cho đệ đệ nhà thiếp với thứ nữ tam phòng của phủ Trường Hưng hầu. Mẫu thân thấy cô nương ấy không tồi, chỉ là hơi nóng nảy. Chàng muốn thiếp bảo với mẫu thân đồng ý hôn sự...
- Náng nói linh tinh gì vậy?
Uông Thanh Hoài nhíu mày, nói:
- Ta bảo nàng xem Tống nghiên Đường kìa!
Hắn cảm thán:
- Thái Tử ưu ái hắn quá! Sắp xếp cho Đồng Bình bá ngồi vào cái ghế chỉ huy sứ Thần Cơ doanh để hắn có thể nắm giữ Thần Cơ doanh.
An thị thấy trượng phu không vui, nghĩ đến chuyện trượng phu cố gắng tạo dựng quan hệ với Tống Mặc thi đắn đo:
- Anh Quốc công để mất ấn đô đốc, còn Tống Mặc bị điều đến Cẩm Y vệ. Cẩm Y vệ và Kim Ngô vệ là cận thần của thiên tử. Tính ra phủ Anh Quốc công đang thất thế so với trước mà!
Uông Thanh Hoài lắc đầu, nghĩ đến chuyện còn cần thê tử đi lại chỗ Đậu Chiêu thì kiên nhẫn giải thích:
- Trước kia, Hoàng Thượng để Đồng Bình bá kiêm nhiệm chỉ huy sứ Ngũ Thành binh mã ti. Ông ta là người biết điều, chỉ nghe theo Tống Nghiên Đường, sống hòa bình với Tống Nghiên Đường.
Hắn chỉ lên thông báo, nói
- Nàng xem đi! Hai người họ lại làm cùng một chỗ. Tống Nghiên Đường thất thế ở đâu? Rõ ràng Thái Tử muốn nâng đỡ hắn, để hắn quản lý đồng thời hai sở vệ gần thiên tử. Từ lúc khai phủ Anh Quốc công đến giờ, chưa có ai nhận được sủng ái như vậy đâu! Theo đà này, phủ Anh Quốc công còn hưng thịnh ít nhất hai mươi năm nữa!
An thị luôn tin tưởng trượng phu. Nghe trượng phu nói vậy, nàng lập tức hiểu ra, sau đó vắt óc suy nghĩ:
- Thiếp nhớ không lầm thì mấy hôm nữa là sinh thần của đại a hoàn tên Tố Tâm từng hầu hạ Đậu phu nhân... Nhưng nàng ta không còn ở trong phủ Anh Quốc công, hơn nữa cũng chỉ là người hầu. Nếu bây giờ tặng quà cho nàng ta thì có vẻ hơi bộp chộp thì phải?
Uông Thanh Hoài nói:
- Nàng không định để đại a hoàn hay vù già của mình xã giao với nàng ta!
- Đúng nhỉ!
An thị ngượng ngập, cời nói:
- Thiếp quýnh quá thành ta quên mất.
Nàng nói là làm, lập tức hỏi vú già xem có ai thích hợp để quen thân với Tố Tâm.
Vú già thưa:
- Để nô tì đi cho! Tố Tâm là người dễ gần, ai cũng cảm thấy thân thiết. Nô tỳ còn gặp Tố Tâm ở chùa Đại Tướng Quốc trong dịp tết Trung Thu năm nay, còn mời nàng ra bát tào phớ.
An thị vui mừng khôn siết, bảo a hoàn đưa hai mươi lượng bạc từ hòm xiểng cho vú già.
- Vú cầm lấy chỗ tiền này đi chúc mừng sinh thần của Tố Tâm cô nương rồi nghĩ cách làm thân với nàng ta. Nàng ta là người Đậu phu nhân đưa từ Chân Định theo, không giống những đại a hoàn khác, có thể sau này sẽ cần nàng ta nói đỡ một câu trước mặt Đậu phu nhân.
Vú già hiểu ý, đem bạc đến nhà Tố Tâm.
Ai ngờ Tố Tâm không ở nhà.
Người gác cổng nhà Tố Tâm đã qua năm mươi, giọng đặc sệt tiếng Chân Định. Ông ta hớn hở nói:
- Trần sư phụ, Lưu sư phụ và mấy người khác rời phủ Anh Quốc công. Chủ nhân nhà tôi đến phủ Anh Quốc công chúc mừng mấy vị sư phụ rồi.
An thị sinh ra trong gia đình giàu có. Vú già này cũng là nô bộc trung thành của An gia. Bà biết một số nhà quyền quý rất ưu ái người hầu có công với chủ, có khi được chủ xóa bỏ nô tịch. Thậm chí một số nhà quyền quý còn giúp người hầu kiếm được việc làm sau khi họ rời phủ. Những người như này vô cùng ít. Bà sắp năm mươi năm mà chỉ gặp vài ba người như vậy.
Bà giật mình hỏi:
- Mấy người rời đi? Đi đâu? Làm cái gì?
Người gác công nhà Tố Tâm đắc ý kể:
- Mấy vị sư phụ máu mặt đều rời đi. Có người làm bổ khoái của nha môn huyện, có người vào chế độ vệ sở làm quân cận vệ hoặc bách hộ. Hơn tám, chín người lận nên trong phủ đang trống mấy vị trí. Vài ngày nữa, chủ nhân nhà tôi phải về Chân Định chọn mấy hộ đấy!
Chẳng trách phu nhân muốn bà kết thân với Tố Tâm!
Vú gì líu lưỡi, cho người gác cổng năm mươi đồng, gửi lại quà kèm tên rồi trở về phủ Duyên An hầu.
An thị nghe kể thì khinh ngạc hỏi:
- Tận tám, chín người á? Sao nhiều vậy? Vú không nghe nhầm chứ?
- Không ạ!
Vú già lập tức nói:
- Nô tỳ hỏi rất rõ, còn có cả họ tên của những người đó. Nô tỳ vội vàng trở về để xin ý kiến của phu nhân. Có nên gửi một ít bánh trái đến phủ Anh Quốc công để thám thính không?
An thị đưa cho cú già hai hộp điểm tâm và một vò rượu hoa quế vốn là đồ trong cung, đồng thời dặn dò:
- Có thể những thứ này không là gì với phủ Anh Quốc công nhưng đây là tấm lòng của chúng ta. Đậu phu nhân sẽ không coi thường. Vú đi nhanh về nhanh.
Vú già vội vàng đến phủ Anh Quốc công.
Dãy nhà chính của Di chí đường yên ắng nhưng dãy đông lại cười nói vang trời, cách mấy hẻm còn nghe thấy.
Vú già cảm thán mấy câu hâm mộ nhưng thầm ghi nhớ trong lòng, trở về bẩm báo với An thị.
An thị giờ mới hiểu dụng ý của trưởng phụ, lập tức đến thư phòng của Uông Thanh Hoài.
Uông Thanh Hoài đang có khách.
An thị hỏi nhỏ gia đinh:
- Ai vậy?
Gia đinh cười đáp:
- Tề Ninh hầu ạ.
Vừa dứt lời thì Ngụy Đình Du đi ra.
An thị sững sờ khi nhìn thấy hắn.
Dưới ánh mặt trời, Ngụy Đình Du có vẻ tiều tụy, quần áo đơn điệu. Trông hắn như một võ sinh thảm bại, nhìn già hơn Uông Thanh Hoài năm, sáu tuổi.