Chương 511: Khen thưởng

Hoàng Thượng hồi cung là việc trọng yếu hàng đầu, sau đó còn có thể bị Hoàng Thượng triệu kiến thì ai dám kêu đói?

Mọi người chỉ đành nắm chặt dây lưng, đứng đợi ngoài cửa thư phòng của cung Càn Thanh. Còn về Hoàng Hậu và Liêu Vương, người đầu tiên được Thôi Nghĩa Tuấn "hầu hạ" về cung Khôn Ninh, người thứ hai thì đang nghỉ ngơi trong điện Hoằng Đức dưới sự "bảo vệ" của Kim Ngô vệ.

Hoàng Thượng mệt mỏi ngả người trên sập gần cửa sổ, trông như già đi mười tuổi.

Uông Uyên không dám phát ra tiếng động, rón rén kính trà cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng phất tay, nói:

- Khanh lui xuống nghỉ ngơi đi!

Uông Uyên rớm lệ.

Hoàng Thượng lại trọng dụng lão như trước rồi!

Không uổng công mình về phía Tống Nghiên Đường!

Ông xúc động lui ra.

Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Thái Tử cung kính đứng trước Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tự giễu, nói:

- Trẫm đoán chắc nó không dám giết trẫm nhưng không ngờ thái tử lại nghĩ ra cách này để cứu trẫm! Cơ mà nhốt Liêu vương trong phủ của nó, thái tử không sợ nuôi ong tay áo sao?

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt thâm sâu.

Thái Tử thấy lưng mình đã đổ một lớp mồ hôi.

Hắn suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp:

- Lúc đó, nhi thần chỉ một lòng muốn cứu phụ hoàng nên chưa nghĩ đến. Nay phụ hoàng nhắc tới, nhi thần cho rằng ngũ đệ bá chiếm vùng Liêu Đông còn không thể tạo phản thành công, hiện tại đã mất hết tất cả, lại bị giam lỏng trong phủ Liêu vương, nếu còn có sống gió xảy ra thì chính là nhi thần vô đức vô năng, không thể trách được ai.

Hoảng Thượng sửng sốt.

Tình cảm Hoàng Thượng dành cho Thái Tử khá phức tạp, vừa sợ Thái Tử hung hãn như Liêu Vương, lại sợ Thái Tử nhu nhược không gánh vách được trọng trách. Thời khắc này, Thái Tử không kiêu căng ngạo mạn, cũng không khiêm nhường khúm núm. Khí chất kiên cường vững vàng này khiến Hoàng Thược phải thay đổi cái nhìn, đồng thời tảng đá trong lòng cũng như được trút xuống.

Có lẽ mình nên buông bỏ một số chuyện!

Hoàng Thượng nhắm mắt, nói:

- Kêu Uông Uyên vào hầu hạ! Trầm mệt, Thái Tử lui ra đi!

Đã hai ngày một đêm rồi ông chưa chợp mắt.

Thái Tử không dám kinh động, khẽ thưa rồi nhẹ chân rời khỏi thư phòng. Một cơn gió thổi qua, bấy giờ hắn mới nhận ra lưng áo đã ướt đẫm.

Hắn thở dài, thấy vương công đại thần đang chen nhau đứng dưới mái hiên. Mọi người đồng loạt nhìn về phía này như đang chờ đợi quyết định của hắn.

Thái tử thầm kêu khổ.

Liêu Vương gây ra việc lớn như vậy, muốn nhắm mắt làm ngờ bỏ qua thì cũng khó, mà nếu bố cáo thiên hạ chuyện Liêu vương tạo phản nhưng chỉ bị giam lỏng trong phủ Liêu vương thì e rằng một ngày nào đó các thân vương cũng sẽ không chịu an phận. Chẳng lẽ hắn phải ngày ngày phòng cướp? Lần này, hắn có thể phát hiện ra âm mưu của Liêu Vương là nhờ Kỷ Vịnh, lại thêm Tống Mặc trung thành tận tâm mới có thể thoát nạn. Lần sau hắn còn có thể thể may mắn như vậy nữa ư?

Thái Tử đau đầu muốn chết.

Hắn gọi Kỷ Vịnh và Tống Mặc đến.

Kỷ Vịnh nói:

- Đơn giản lắm! Chỉ cần nói là Hoàng Thượng bị bệnh, bí mật triệu Liêu Vương về hầu bệnh. Còn về lê dân bá tánh, dần dần bọn họ sẽ quên hết thôi. Điện hạ không cần phiền lòng vì điều này.

Thật ư?

Thái Tử nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc cười nói:

- Kỷ đại nhân nói rất đúng.

Chẳng lẽ ta có thể sai!

Kỷ Vịnh ra vẻ khiêm tốn nhưng trong bụng vẫn không quên nói thầm.

Thái Tử cười nói:

- Vậy cứ làm như thế đi! Lát nữa, ta sẽ bảo bên Hành Nhân ti viết bản nháp, sau khi Hoàng Thượng thông qua thì có thê bố cáo thiên hạ.

Nói đến đây, vẻ mặt của hắn có hơi buồn rầu.

- Nhưng cũng vì vậy mà không thể ban thưởng cho các khanh.

Có ai lại không biết thả dây dài câu cá lớn?

Kỷ Vịnh vội nói:

- Vốn là bổn phận của chúng thần. Điện hạ nói vậy khiến chúng thần hổ thẹn!

Tống Mặc cũng nói:

- Kim Ngộ vệ có nhiệm vụ bảo vệ cấm cung, nay để kẻ gian trà trộn vào, chết cũng không hết tội, nào dám kể công.

Thái Tử còn đang rầu rĩ vì không thể trọng thưởng cho trung thần. Nghe hai người họ nói vậy, hắn không khỏi cảm động:

- Hai khanh yên tâm! Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ thăng chức cho hai khanh!

Nói miệng những thứ này thì có ích gì!

Kỷ Vịnh cười nói:

- Để thần qua bên Hành Nhân ti! Còn chỗ mấy vị các lão, e rằng phải mời Tống đại nhân hộ tống điện hạ qua đó. Không biết có bao nhiều người thăng quan phát tài nhờ vào việc này đấy!

Cho ngươi đi gặp mấy lão nội các thích càm ràm kia!

Ta không rảnh đi cùng.

Hắn nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc vẫn bình tĩnh mỉm cười.

Kỷ Vịnh ngao ngán.

Thái Tử nói:

- Vậy Kiến Minh đi đi!

Kỷ Vịnh thưa vâng rồi đi mất.

Tống Mặc cùng Thái Tử đến phòng nghị sự.

Biết Thái Tử muốn che giấu chuyện Liêu Vương mưu phản, Lương Kế Phân phản đối rất kịch liệt:

- Sao có thể! Liêu Vương phạm trọng tội không thể tha! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của hoàng thất còn đâu, uy nghiêm của điện hạ còn đâu?

Tống Mắc đã ghi thù Lương Kế Phân, bây giờ không ra tay thì còn chờ lúc nào?

Hắn ngắt lời Lương Kế Phân:

- Lương đại nhân! Lúc điện hạ mời chư vị nghĩ biện pháp cung nghênh Hoàng Thượng về cung thì không thấy ngài nói gì, sao bây giờ ngài lại khơi chuyện này lên? Đây vốn là việc trong nhà Thái Tử, Thái Tử biết phải làm thế nào.

- Ngươi...

Lương Kế Phân đỏ bừng mặt.

Là tiến sĩ, học vấn uyên thâm, từ lúc vào nội các cách đây rất nhiều năm đến giờ, ông chưa lần nào bị người khác châm chọc như này. Ông biết mỗi đời vua sẽ có một đời thần nhưng nghĩ đến thẳng nhóc Tống Mặc chưa đến hai mươi tuổi kia dám chỉ trích mình trước mặt Thái Tử thì ông không nhịn được.

- Ý của Tống đại nhân là thế nào? Sao có thể coi việc này là việc riêng trong nhà? Liêu Vương mưu phản ảnh hưởng đến gốc rễ của quốc gia, phải chém đầu làm gương...

Diêu Thời Trung cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cứ tưởng Tống Nghiên Đường này chỉ như bọn con cháu nhà công hầu bình thường, không ngờ lại khéo ăn nói đến vậy.

Thái Tử vừa mới nắm quyền, đang là thời điểm lập uy. Lương Kế Phân cứng đầu như vậy sẽ phật lòng Thái Tử.

Ông liếc nhìn Thái Tử.

Quả nhiên sắc mặt Thái Tử hơi sa sầm.

Ông cười thầm, vuốt vuốt ống tay áo, muốn đế thêm vài câu thì Đậu Thế Xu vốn ngồi im từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng:

- Lương đại nhân! Khi biết Liêu Vương mưu phản, trong thiên hạ này còn ai đau lòng hơn Thái Tử? Nhưng điện hạ bao dung nhân hậu, hiếu thuận hiểu chuyện, bất chấp tất cả để đón Hoàng Thượng về. Lúc đầu không truy cứu, sau đó lại đuổi cùng giết tận thì coi sao được!

Ông đứng dậy, chắp tay trước Thái Tử, dõng dạc:

- Trong kinh xảy ra chuyện khác thương, dân chúng bàn tán là lẽ thường tình. Chúng ta càng không để ý, dân chúng càng không bận tâm; chúng ta càng trịnh trọng, dân chúng càng hiếu kỳ. Thần cảm thấy ý này của điện hạ vô cùng tốt!

Vẻ mặt của Thái Tử dịu đi không ít.

Diêu Thời Trung tiếc vì không nắm bắt được cơ hội vừa rồi, vội nói:

- Thần cũng cho rằng ý này rất tốt. Hoàng Thượng mệt nhọc mấy ngày nay, chúng thần không dám quấy rầy nhưng việc này không thể trì hoãn. Thần cho rằng cần phái người lan truyền tin tức trước rồi sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại thì dán thông báo cũng được.

Đới Kiến im re, ước gì mình có thể biến thành cây kim rơi trên mặt đất để không ai nhìn thấy.

Mộc Xuyên và những người khác nhao nhao đồng ý.

Thái Tử vui vẻ, giao việc lan truyền tin tức cho Tống Mặc.

Mấy ngày tiếp theo, Tống Mặc không ngủ ở nha môn thì cũng nghỉ lại trong cung.

Nếu Liêu Vương vào cung chăm bệnh cho Hoàng Thượng, hắn không chỉ không được thưởng mà còn phải lo liệu một số chuyện bí mật kèm theo. Ví dụ như: thu xếp cho lính bị thương hoặc đã chết, tìm cách danh chính ngôn thuận lấy tiền chăm sóc từ Hộ bộ, mấy tấm cửa trong cung bị phá cũng cần sửa... Tống Mặc chỉ ước mình có ba đầu sáu tay.

Đậu Chiêu phải thưởng xuyên gửi xiêm y và đồ ăn cho hắn.

Phu nhân nhà Trưởng Hưng hầu và những người khác thi nhau muốn gặp nàng để thám thính tin tức trong cung.

Đậu Chiêu lấy cớ đang có thai để từ chối bọn họ.

Tận đến khi trời nổi gió thu, mọi chuyện mới được giải quyết tương đối ổn thỏa. Trong cung có ý chỉ: Hoàng Thượng không khỏe, Thái Tử giám quốc, Hoàng Thượng sẽ chuyển đến biệt cung ở Tây Uyển vào mùng hai tháng chín.

Đậu Chiêu ngạc nhiên, hỏi Tống Mặc:

- Chàng biết trước chuyện này không?

- Ta cũng vừa mới biết.

Tống Mặc trầm ngâm:

- Có lẽ Hoàng Thượng mới hạ quyết tâm.

Đậu Chiêu hỏi tiếp:

- Liêu Vương sẽ về phủ chứ?

Mấy ngày nay, Liêu Vương vẫn ở trong cung, Hoàng Hậu ở cung Từ Ninh. Tam công chúa vào cung muốn cầu kiến Hoàng Hậu thì bị Thái Hậu nương nương khiến tránh một trận, phái ma ma trong cung giám sát bà ta chép phạt một trăm lần "Nữ Giới".

Tam công chúa thẹn muốn chết, không dám đi đâu, còn từ chối tiếp khách.

- Còn phải xem ý của Hoàng Thượng thế nào đã.

Tống Mặc nói:

- Tuy Liêu Vương đang ở cung Càn Thanh nhưng Hoàng Thượng lại không để ý tới hắn, nội thị cũng không dám hầu hạ chuyện cơm nước, tắm rửa. Nghe nói hắn chỉ có một tùy tùng theo hầu.

- Không phải chứ?

Đậu Chiêu tròn mắt.

- Thật đấy!

Tống Mặc nói:

- Phượng lạc còn không bằng gà. Có đôi khi bọn họ còn không bằng lê dân bá tánh bình thường!

- Do hắn gây ra thôi!

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Đậu Chiêu đều không có thiện cảm với hắn.

Tống Mặc đi gặp Tưởng Bách Tôn:

- Hai ngày trước, con đã bẩm chuyện của người với Thái Tử, nói nếu như không nhờ người báo tin, chúng ta sẽ không biết chuyện Liêu Vương vào kinh. Thái Tử bảo con hỏi người xem người định thế nào. Nếu muốn chấn hưng lại Tưởng gia, e rằng phải đợi một thời gian. Còn nếu người muốn trở về Hào Châu, Thái Tử sẽ xin Hoàng Thượng.

Ngoại thương của Tưởng Bách Tôn đã ổn định nhưng nội thương không thể bình phục trong một sớm một chiều.

- Ta còn phải quay về Liêu Đông!

Ông cưới nói:

- Liêu Đông không có Liêu Vương chắc chắn sẽ chia năm sẻ bảy. Thế tử Liêu Vương mới năm tuổi, không thể làm được gì. Người Cao Ly sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Thay vì đợi Thái Tử xin tha cho ta, chi bằng ta dẫn con em Tưởng gia ra chiến trường. Tưởng gia chúng ta không có ai sợ chết. Chỉ khi chúng ta ở trên sa trường mới có thể chấn hưng gia tộc! Nương dưới bóng Hoàng Thượng hay Thái Tử cũng không thể mang lại vinh quang ngàn thu!

Tống Mặc sửng sốt:

- Người bàn với đại cữu mẫu trước đã!

Con trai của Tưởng gia đều đang ở Liêu Đông.

Trên sa trường khốc liệt khó tránh khỏi thương tật hoặc thậm chí là mất cả tính mạng.

Nếu có chuyện không may gì xảy ra, Tưởng gia sẽ thế nào?

Huống chi, Tưởng Bách Tôn chưa từng ra chiến trường.

 Chương 512: Không tha

Tưởng Bách Tôn không đoán cũng biết Tống Mặc đang nghĩ gì.

- Ta đã quyết định rồi.

Hắn khẽ cười, nói:

- Nếu không phải thê tử của con hiến kế cho tỷ tỷ, nếu không phải con lo liêu chu toàn thì chúng ta đã mất mạng từ lâu chứ đừng nói là chấn hưng gia tộc! Những người đã chết một lần như chúng ta còn sợ gì nữa? Con đừng ngăn cản ta. Ta sẽ đích thân nói chuyện này với đại tẩu.

Sau đó hỏi:

- Nếu ta về Liêu Đông thì có thể lên đường lúc nào?

Hắn là người mang tội, muốn quay lại Liêu Đông thì vẫn phải được một lời đồng ý của Thái Tử.

Tống Mặc nhíu mày:

- Ngũ cữu! Người đừng hành động theo cảm tính! Thái Tử đã tính đến chuyện này, người chỉ cần đợi mấy năm...

- Sau đó thì sao?

Tưởng Bách Tôn phật tay áo, sắc mặt trở nên rất nghiêm nghị.

- Nương nhờ cái bóng của đại ca để kế thừa phủ Định Quốc Công, làm một Quốc công gia nhàn hạ ư? Mọi người thấy như vậy rất tốt nhưng mỗi khi ta nghĩ tới đại ca chết thảm, nghĩ tới tam ca và tứ ca chịu nhục là ta lại không chợp mắt nổi. Ta không thể báo thủ cho họ nhưng không thể để họ có một người đệ đệ vô dụng, chỉ biết há miệng chờ sung!

Hắn nhìn Tống Mặc. Ánh mắt đầy kiên nghị.

Tống Mặc gượng cười:

- Con coi thương ngũ cữu rồi!

Tưởng Bách Tôn bật cười, vỗ lên vai Tống Mặc nói:

- Không phải con coi thường ta mà là con phải gánh vách gia nghiệp mấy năm nay, quen che trở mọi người... Nhớ ngày đó, tỷ tỷ còn lo con bị chiều hư. Chớp mắt cái con đã trưởng thành như vậy rồi. Tỷ tỷ ở dưới suối vàng không biết nên vui nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn đây!?

Tống Mặc mỉm cười.

Tưởng Bách Tôn nói:

- Nhưng mà thê tử của con không tệ đâu! Nếu bà ngoại của con còn sống, không biết sẽ mừng đến nhường nào? Đúng là cưới được thê tử tốt thì sẽ được một nửa phúc. Con phải biết trân trọng đấy.


Tống Mặc đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

- Con rất tốt với nàng ấy.

- Thấy các con ba năm hai đứa là ta biết tốt rồi.

Tưởng Bách Tôn nói câu này, dáng vẻ của lãng tử danh chấn kinh thành năm xưa lại thoáng trở về.

Mặt Tống Mặc như đáy nồi, lập tức chuyển chủ đề:

- Nếu ngũ cữu đã quyết định quay về Liêu Đông thì nên bàn sớm với đại cữu mẫu, còn cả biểu tỷ Ly Châu nữa. Dù sao cũng phải bảo tỷ ấy qua vấn an người.

Lúc Tưởng Mai Tôn và nhưng người khác ở Phúc Kiến, Tưởng Bách Tôn ở lại kinh thành. Tính cách hắn hào sảng dễ gần, lại rất yêu thương con cháu nên đám nhỏ cũng rất quý hắn.

- Đương nhiên trước khi phải gặp một lần chứ.

Ngũ cữu nói:

- Ngô gia không tồi. Nếu có thể giúp, con hãy quan tâm đến họ!

Tống Mặc gật đầu, nói:

- Sau đợt thanh trừng của Cẩm Y vệ lần này sẽ có rất nhiêu vị trí trống. Hôm trước, con đã bàn với mẫu thân của Nguyên ca nhi, bảo nàng ấy mời biểu tỷ Ly Châu qua nhà chơi. Cho dù Ngô gia nhìn trúng vị trí nào thì cũng không thành vấn đề.

Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới "bà mối" của mình và Đậu Chiêu.

- Đứa bé ở Đàm gia trang thì sao, ngũ cữu? Khi nào người định đón về?

Tưởng Bách Tôn trầm tư rất lâu rồi nói:

- Cứ để nó ở Đàm gia trang đi! Đầu thai trong nhà chúng ta chưa hẳn đã là chuyện tốt. Mẫu thân của nó đã không còn. Nàng ấy biết nó có thể bình an lớn lên thì chắc cũng sẽ đồng ý với quyết định của ta.

Nhà quyền quý được hưởng danh vọng nhưng cũng phải gánh vác hung hiểm trên vai. Tưởng gia hiện tại không còn như xưa. Đứa trẻ kia ở lại Đàm gia trang cũng tốt. Cùng lắm là sau này mình quan tâm nó nhiều hơn.

Hắn không đề cập đến chuyện này nữa.

Tưởng Bách Tôn hỏi đến Tống Hàn:

- Con định xử lí nó thế nào?

Chuyện Liêu Vương được giấu kín, đương nhiên tội danh của Tống Hàn cũng không thể bị phơi bày.

- Con định đưa nó đến đại doanh Tây Bắc.

Tống Mặc nói đầy ẩn ý:

- Có khả năng Khương Nghị sẽ được điều đến đồng trị của đại doanh Tây Bắc.

- Vậy thì tốt!

Tưởng Bách Tôn nói:

- Tuy đại doanh Tây Bắc vất vả nhưng cấp quan bắt đầu từ hàng tam phẩm. Thẳng nhóc Khương Nghị này khá đấy!

Tống Mặc cười ha hả.

Tưởng Bách Tôn thở dài:

- Nói thế nào thì nó cũng được ta bế từ nhỏ, không ngờ lại trở thành như thế này!

Tống Mặc do dự hỏi:

- Ngũ cữu, người biết vì sao phụ thân lại hận mẫu thân của con ư?

Tưởng Bách Tôn ngao ngán đáp:

- Còn không phải vì mẫu thân của con quá giỏi khiến ông ta cảm thấy mất mặt ư? Trước khi nhà chúng ta xảy ra chuyện, dù hai người họ có cãi nhau thì khuyên một hai câu là sẽ làm lành. Phu thê nhà ai mà không như vậy. Nhưng bất kể là ta hay bà ngoại của con cũng không ngờ nỗi hận của ông ta với tỷ tỷ lại sâu đậm đến vậy, bằng không tỷ tỷ cũng không bị ông ta hãm hại.

Tống Mặc xót xa trong lòng.

Vẻ mặt của Tưởng Bách Tôn cũng buồn buồn. Hắn nhắc đến tình thế ở Liêu Đông.

※※※※※

Ngô gia biết tin thì đắn đo rất lâu, cuối cùng cảm thấy danh tiếng của Cẩm Y vệ quá hung ác, tốt hơn nên vào Kim Ngô vệ.

Tưởng Ly Châu đến gặp Đậu Chiêu để đáp lời. Ngô thái thái cũng đi cùng, còn mang theo mấy hộp đồ chua.

- Ăn với cơm rất ngon hoặc có thể làm món khai vị.

Đậu Chiêu rất thích gần gũi với họ hàng, phái người mời Tưởng Diễm đến vui cùng, kể chuyện Tưởng Bách Tôn đang dưỡng thương trong nhà cho Tưởng Ly Châu biết, cũng áy náy nói:

- Lúc trước không biết ý của Hoàng Thượng và Thái Tử thế nào nên mới giấu mọi người.

Tưởng Ly Châu vừa mừng vừa sợ, nói:

- Tẩu tẩu đừng để bụng chuyện này. Nhà chúng ta thưởng xuyên dẫn binh đánh giặc, phút trước đàn ông trong nhà còn đang bưng bát ăn cơm, giây sau mọi người đã đi ra tiếp chỉ. Ai đã về kinh, ai còn ở lại sa trưởng cũng không cần hỏi. Đàn bà trong nhà đã quen như vậy rồi.

Lời nói có hơi khoa trương như không phải là bịa đặt điêu ngoa.

Đậu Chiêu dẫn Tưởng Ly Châu đi bái khiến Tưởng Bách Tôn.

Tưởng Bách Tôn thấy Tưởng Ly Châu thì rất vui, còn trêu nàng ấy vài câu. Sau đó, hai người nhắc đến hoàn cảnh gia tộc sau khi chia ly.

Đậu Chiêu bảo Nhược Chu ở lại rót trà cho họ.

Hai người nói chuyện đến tận giờ cơm trưa. Tưởng Ly Châu dùng cơm trưa ở chỗ của Tưởng Bách Tôn rồi mới về.

Hôm sau, nàng gửi xiêm y, vớ giày và các loại đồ dùng hàng ngày đến.

Ngô Lương dẫn theo Ngô Tử Giới đến gặp Tưởng Bách Tôn.

Trong nhà trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đậu Chiêu hơi lo, hỏi Tống Mặc:

- Như vậy không sao chứ?

Hoàng Thương sắp chuyển đến biệt cung ở Tây Uyển. Thái Tử muốn tu sửa lại biệt cung nhưng Hoàng Hậu trợ cấp cho Liêu Vương mấy năm nay, bòn rút không ít từ kho của Hoàng Thượng nên bây giờ không đủ tiền, chỉ đành mượn tiền của Hộ bộ. Hộ bộ hết chi tiền cho công trình trị thủy thì lại phải trợ cấp vì trận lụt ở Giang Nam, vốn đã giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi thì sao có thể có bạc cho Hoàng Thượng tu sửa biệt cung. Thái Tử mắt nhắm mắt mở, giao việc này cho Tống Mặc.

Tống Mặc mời nguyên thị lang của Hộ bộ đến kiểm tra sổ sách.

Hộ bộ sợ khiếp vía, nửa tháng đã kiếm đủ tiền để tu sửa biệt cung, hơn nữa sau này thấy Tống Mặc từ xa là phải đi đường vòng.

Đâu Chiêu hết thảy đều không biết.

Tống Mặc cười nói:

- Ngũ cữu muốn nhân cơ hội này về Hào Châu viếng mộ bà ngoại, qua tết Trung Thu sẽ quay lại Liêu Đông. Náo nhiệt một hai ngày cũng không to tát gì.

Nhắc đến tết Trung Thu, Đậu Chiêu nhớ đến Miêu thị.

- Khi nào Tống Hàn đi? Sau khi hắn đi có cần đưa Miêu thị về không?

Nếu quyết định đưa Tống Hàn đến đại doanh Tây Bắc, Tống Mặc chắc chắc đã chuẩn bị thêm. Cho dù Tống Hàn giữ được mạng thì cũng đừng mong quay lại kinh thành. Tống Nghi Xuân tặng tòa nhà bên ngõ Tứ Điều cho Tống Hàn, Miêu An Tố là chính thất của Tống Hàn, Tống Hàn không ở nhà, Miêu An Tố có thể đường đương chính chính ở đó. Chẳng lẽ lại để Tống Nghi Xuân lấy lại?

Thế thì hời cho Tống Nghi Xuân quá!

Tống Mặc cười nói:

- Cứ theo ý nàng đi.

Đậu Chiêu phái người đưa tin cho Miêu An Tố.

Miêu An Tố nghi ngờ, hỏi người đưa tin:

- Sao nhị gia lại đồng ý đến đại doanh Tây Bắc?

Hầu già đúng là này không biết, cũng không dám nói lung tung.

Miêu An Tố không dám ép hỏi, thưởng cho hầu già kia một lượng bạc rồi đuổi đi. Nàng ngồi trên kháng, trầm tư nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng thất thần.

Quý Hồng lo lắng hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.

Nàng kể lại, hoang mang nói:

- Ý của phu nhân là gì? Chẳng lẽ cả đời này nhị gia sẽ không trở lại ư?

Quý Hồng suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Nhị gia có quan hệ mật thiết với Liêu Vương. Hay là chuyện này cũng liên quan đến Liêu Vương? Trông Thế Tử gia có vẻ không thích Liêu Vương.

Các nàng đang ở biệt viện, lại là đàn bà con gái nên không biết những việc phát sinh ngoài kia.

Quả tim của Miêu An Tố đột nhiên đập liên hồi.

Chẳng lẽ Tống Hàn đã lằm chuyện gì đắc tội với Tống Mặc, Tống Mặc đuổi Tống Hàn đến đại doanh Tây Bắc, không bao giờ cho Tống Hàn trở về nữa?

Nàng đứng ngồi không yên, sáng sớm hôm sau đã lên xe ngựa đến phủ Anh Quốc công.

Đậu Chiêu không giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho Miêu An Tố.

Miêu An Tố nghe xong thì lặng người, mãi lau sau mới bình tĩnh lại, tức giận mắng:

- Đúng là quả báo, tự tạo nghiệt thì không thể sống!

Đậu Chiêu nói:

- Dù sai nơi đó cũng là gia sản của các người. Tuy ở điền trang cũng tốt nhưng tiện như ở trong thành. Nếu hiện tại có thể thì vẫn nên trở về!

Miêu An Tố cắn răng, đột nhiên quỳ gối trước Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu hoảng hốt, bảo Nhược Chu đỡ Miêu An Tố đứng dậy.

Miêu An Tố vẫn không chịu, rưng rưng nước mắt:

- Muội muốn nhờ đại tẩu một việc!

- Cho dù là việc gì thì cứ đứng dậy trước đã!

Đậu Chiêu như đoán được gì đó, cho lui tất cả người hầu trong phòng.

- Muội muốn tố cáo Tống Hàn thông dâm với thứ mẫu!

Nàng ta trợn mắt, trong mắt là ngọn lửa hận thù.

- Muội muốn hắn thân bại danh liệt, chết không yên thân.

Đậu Chiêu còn tưởng Miêu An Tố muốn hòa ly với Tống Hàn.

Nàng ngạc nhiên nói:

- Tội danh này khó mà thành! Một là Quốc công gia không có thiếp thất. Hai là Đỗ Nhược và những người khác đã không còn. Nói suông chỉ chọc giận Quốc công gia, phản tác dụng lên muội thôi.

Ai ngờ Miêu An Tố lại nhướng màu, cười nói:

- Cũng chính vì bọn họ không còn nên muội mới có thể tố cáo Tống Hàn thông dâm với thứ mẫu!

Nàng ta lại quỳ xuống, cầu xin:

- Tẩu hãy giúp muội. Muội dù chết cũng không không muốn dính líu đến Tống Hàn nữa.

 Chương 513: Tố giác

Đậu Chiêu là người thông minh. Nàng lập tức hiểu ý của Miêu An Tố.

Vu oan ư?

Kiếp trước, Tống Nghi Xuân và Tống Hàn cũng đối xử với Tống Mặc như vậy.

Đậu Chiêu mỉm cười, hỏi Miêu An Tố:

- Cách này hay đấy! Nhưng sẽ chọn ai?

Hai mắt của Miêu An Tố sáng lên.

Nàng đã suy nghĩ cả đêm qua.

Anh Quốc công muốn dùng Tống Hàn để đối phó với Tống Mặc. Tuy bây giờ Tống Mặc đang thắng nhưng không thể khẳng định gió không đảo chiều. Nếu sau này Tống Hàn lật ngược thế cờ thì sao có thể bỏ qua cho nàng.

Nàng và Tống Hàn là kiểu ngươi sống ta chết!

Nhưng nếu muốn xử lí Tống Hàn, không thể thiếu sự hỗ trợ của Tống Mặc.

Trước tiên nói về thân phận của nàng. Nàng được ban hôn trở thành con dâu của Tống gia.

Chuyện Liêu Vương không thể để lộ. Còn trong mắt người khác, Tống Hàn chỉ ham mê nữ sắc hơn bình thường, nàng dự vào đó thì sẽ bị chỉ trích ngược lại. Nếu muốn cắt đứt với Tống Hàn, nàng phải đi đường vòng.

Nàng nghĩ tới chuyện Tống Hàn hãm hại Tống Mặc thông dâm với mình nhưng không thành công.

Nhất định Đậu Chiêu cũng hận Tống Hàn và Tống Nghi Xuân.

Đây chính là cơ hội duy nhất của nàng.

Miêu An Tố nói nhỏ:

- Nếu tẩu tin muội, hãy giao việc này cho muội.

- Ồ?

Đậu Chiêu nghiêng tai lắng nghe.

Miêu An Tố thì thầm:

- Tẩu còn nhớ đại a hoàn của Tống Hàn tên là Tê Hà không? Nó là đứa cao ngạo, sau khi bị Tống Hàn chà đạp thì hận Tống Hàn thấu xương. Tẩu nói cho muội biết chỗ nó đang ở, muội sẽ tới thuyết phục nó đứng ra làm chứng tố cáo Tống Hàn. Không có chính thất, thông phòng thành thiếp thất cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi, Đỗ Nhược là con nhà tội thần, Quốc Công gia không thể công khai nhưng vẫn ngầm đồng ý cho bọn người hầu coi nàng ta như phu nhân. Thế cũng tính là thứ mẫu rồi...

Đậu Chiêu nhíu mày, nói:

- Muội định đến phủ Thận Thiên tố cáo Tống Hàn ư?

Miêu An Tố kinh ngạc.

Nàng cứ tưởng Đậu Chiêu sẽ trầm trồ khen ngời kế hoạch của nàng.

- Không để thiên hạ phỉ nhổ hắn, muội không cam lòng.

Miêu An Tố u oán nói:

- Cho dù bị đánh, muội cũng  cam lòng.

Thê tử muốn tố cáo phu quân thì phải chịu hai mươi gậy rồi quan phụ mẫu mới xem đơn kiện.

Nhưng Đậu Chiêu còn một vấn đề phải cân nhắc.

Sau này, phủ Anh Quốc công sẽ là của Tống Mặc, của con trai nàng. Chuyện Tống Hàn thông dâm với thứ mẫu bị phanh phui, phủ Anh Quốc Công đừng nghĩ ngẩng đầu trong ít nhất năm mươi năm tới.

Dựa vào đâu mà Tống Hàn tạo nghiệt, phu quân và con trai của nàng phải gánh?

Nhất định không thể đến phủ Thuận Thiên tố cáo Tống Hàn.

Nhưng hiếm có cơ hội liên thủ với Miêu An Tố...

Đậu Chiêu vuốt chung trà, trầm ngâm nói:

- Để ta suy nghĩ thêm đã.

Miêu An Tố thất vọng trở về điền trang.

Đậu Chiêu suy nghĩ rất lâu rồi bảo Nhược Đồng:

- Mời Trần tiên sinh tới đây!

Việc này cần phải tính toán cẩn thận.

Trần Khúc Thủy nhanh chóng theo Nhược Đồng vào thư phòng.

Đậu Chiêu đang ngồi chờ sẵn.

Nàng kể lại mọi chuyện với Trần Khúc Thủy, cũng nói:

- Tôi cho rằng đây là một cơ hội hiếm có nhưng làm sao để việc này thỏa đáng thì còn phải thương lượng thêm với tiên sinh.

Trần Khác Thủy cũng hận Tống Hàn hãm hại Đậu Chiêu. Nghe nàng nói vậy, ông hăng trí, hỏi:

- Phu nhân thấy như nào mới hả giận?

Biết mục tiêu của Đậu Chiêu, ông cũng tiện giúp nàng nghĩ kế.

Đậu Chiêu nói:

- Thế Tử đưa Tống Hàn đến đại doanh Tây Bắc thì nhất định đã có sắp xếp tiếp theo. Tống Hàn chắc chắn sẽ không sống yên. Nhưng những lời của Miêu An Tố đã cảnh tỉnh tôi. Dù Tống Hàn bị tra tấn đến chết thì trong mắt người đời, hắn vẫn là con cháu nhà quyền quý. Tôi cho rằng như vậy rất không công bằng.

Trần Khúc Thủy không lên tiếng, trầm tư bưng chung trà.

Đậu Chiêu cũng không quấy rầy, im lặng ngồi uống trà.

Khoảng hai tuần hương sau, Trần Khúc Thủy nói:

- Chắc chắn không thể để nhị thái thái đi báo quan. Cũng may nàng ta và chúng ta có cùng một mục tiêu. Để nàng ta ra mặt, Thế Tử gia và phu nhân không cần dính líu đến. Hơn nữa, lúc trước kinh thành đã có tin đồn Tống Hàn gian díu với thông phòng của Anh Quốc công. Đây là một lý do rất tốt. Tê Hà đang ở Chân Định, ngoài ra chúng ta còn có a hoàn tên Thải Vân cũng từng hầu hạ Tống Hàn, bọn họ có thể làm chứng... Nếu Anh Quốc công cũng đứng về phía chúng ta thì càng tốt. Anh Quốc công chất vấn Tống Han, Tống Hàn hết đường chối cãi,. Hơn nữa còn có thể xin Hoàng Thượng xóa tên Tống Hàn khỏi Tống gia. Được như vậy thì không cần người ngoài can thiệp vào chuyện Tống Hàn, bọn họ muốn nói gì thì nói, muốn đoán gì thì đoán. Chúng ta vừa không kinh động đến quan phủ vừa có thể khiến Tống Hàn thân bại danh liệt...

Ý kiến này rất hay!

Nhưng làm sao để Tống Nghi Xuân đứng về phía họ?

Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy buột miệng cùng lúc:

- Lợi dụng chuyện Liêu Vương?

Hai người nhìn nhau cười, lại không hẹn mà cùng nói:

- Phu nhân nói trước đi!

- Tiên sinh nói trước đi!

Trong phòng vang lên tiêng cười sảng khoái.

Ngưng cười, Trần Khúc Thủy mời Đậu Chiêu nói trước.

Đậu Chiêu không khách sáo:

- Sau khi trở về, Tống Hàn vẫn luôn bị nhốt trong phòng chứa củi, Anh Quốc công đến đây hai lần đều bị Thế Tử đuổi về. Từ trước đến này, Tống Hàn coi Anh Quốc công như cột trời. Hắn câu kết với Liêu Vương, không lý nào Anh Quốc công lại không biết. Chúng ta nói với Anh Quốc công rằng: Tống Mặc tra khảo Tống Hàn, Tống Hàn khai hắn cấu kết với Liêu Vương là theo ý của Anh Quốc công, Tống Mặc nhớ đến tình nghĩa cha con nên vẫn giấu chuyện này, đến Hoàng Thượng và Thái Tử cũng không biết, nếu như ông ta đồng ý xóa tên Tống Hàn, chúng ta sẽ liều mạng bảo vệ danh dự trăm năm của phủ Anh Quốc Công.

Nói đến đây, nàng nhếch mép cười khinh:

- Đây chính là gậy ông đập lưng ông, để Tống Hàn cũng nếm trải mùi vị bị phụ thân bá đứng!

Kiếp trước, Tống Nghi Xuân và Tống Hàn không được "hưởng" điều này.

Trần Khúc Thủy gật đầu, cười nói:

- Phu nhân là người thích hợp nhất để làm việc này. Là dâu của phủ Anh Quốc công, phu nhân không có tình cảm sâu nặng với phủ Anh Quốc công như Thế Tử gia. Quan trọng nhất, phu nhân là đàn bà, Anh Quốc công sẽ hiểu lầm là người đang quét dọn chướng ngại thay con trai.

Đậu Chiêu đứng dậy, hưng phấn nói:

- Thống nhất như thế đi! Tôi lập tức đến gặp Anh Quốc công.

Trần Khúc Thủy vội nói:

- Phu nhân cẩn thận đấy, phu nhân đang có thai! Hãy để tôi đi cùng phu nhân! Nhỡ đâu Anh Quốc công kích động quá, phu nhân động thai thì không tốt.

Đậu Chiêu gật đầu, cười nói:

- Gọi cả tỷ muội Kim Quế, Ngân Quế và nhóm của Đoạn sư phụ nữa. Nếu Anh Quốc công thẹn quá hóa giận thì chúng ta sẽ không lép vế.

Cứ như kéo bè kéo cánh đi đánh nhau.

Trần Khúc Thủy vừa buồn cười vừa phấn khích, nói:

- Được! Tôi lập tức đi bảo bọn họ.

Đậu Chiêu phái hầu già báo trước cho Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân còn đang hoảng sau khi hay tin Liêu Vương bị giam lỏng trong cung thì lại thêm Đào Khí Trọng kiên quyết muốn về quê. Ông tức xanh mặt, mắt điếc tai ngơ không hỏi Đào Khí Trọng lên đường khi nào, không dặn quản sự chuẩn bị quà cáp cho Đào Khí Trọng mang về, càng không tổ chức yến tiệc để tiễn biệt Đào Khí Trọng.

Đang buồn bực viết chữ to trong thư phòng, Tống Nghi Xuân nghe nói Đậu Chiêu muốn gặp mình. Ông xua tay, quát tháo:

- Ta đang bận chết khiếp đây này, lấy đâu thời gian gặp nó! Nó muốn nói gì thì phái người đến nói là được.

Hầu già kia cười híp mắt, khom gối hành lễ rồi lui ra.

Sau đó một thiếu phụ vào.

Tống Nghi Xuân nhận ra nàng ta là tỳ nữ của Đậu Chiêu, hình như gọi là vợ Cao Hưng. Ông nghiêm nghị hỏi:

- Phu nhân có việc gì?

Vợ Cao Hưng hiền lành thưa:

- Phu nhân nhà nô tỳ nói: Thế Tử gia dùng hình với nhị gia, nhị gia khai là Quốc Công gia xúi nhị gia cấu kết với Liêu Vương, còn lấy ra một phòng thư Quốc Công gia viết cho Liêu Vương...

Tống Nghi Xuân run bần bật, suýt nữa đã xông đến bịt miệng vợ Cao Hưng.

Đúng là ghét của nào trời trao của đấy?

Ông đang lo Hoàng Thượng cạy miệng Liêu Vương, Liêu Vương khai hết tất cả.

- Ngươi nói nhảm cái gì đấy?

Sắc mặt của Tống Nghi Xuân lạnh như băng. Ông hét lớn ngắt lời của vợ Cao Hưng:

- Ngươi muốn ăn đánh phải không? Kẻ hầu hèn mọn như ngươi thì biết cái gì! Còn không mau lui xuống!

Chỉ biết ra vẻ với người dưới, đến lúc gặp Thế Tử gia và phu nhân nhà chúng ta thì rắm cũng không dám đánh!

Vợ Cao Hưng thầm khinh bỉ, ngoài mặt lại tỏ ra hoảng sợ, nói:

- Phu nhân bảo nô tỳ nói vậy. Không phải nô tỳ nói...

Tống Nghi Xuân nghẹn lời, cầm chung trà lên định hất vào mặt vợ Cao Hưng nhưng lại nghĩ đến nàng ta là thị tì của Đậu Chiêu, mà Đậu Chiêu lại là loại đàn bà chua ngoa đanh đá. Ông đàng tức tối đặt "bộp" chung trà xuống, lạnh lùng nói:

- Kêu phu nhân của các ngươi đến gặp ta.

Vợ Cao Hưng vâng vâng dạ dạ rồi lui ra.

Nhưng lúc nàng ta ra tới cửa, Tống Nghi Xuân lại nghe thấy nàng ta lẩm bẩm: "Đúng là khó hầu! Phu nhân nhà ta muốn tới thì không cho tới, bảo người chuyển lời là được. Phu nhân phái người tới thì lại kêu phu nhân đích thân đến nói."

Tống Nghi Xuân suýt nữa ngã ngửa.

Từ khi nào mà đám người hầu dám nói xấu mình?

Ông muốn gọi vợ Cao Hưng lại nhưng cảm thấy mắt mặt nên thôi, chỉ có thể ôm một bụng tức tối.

Cũng may Đậu Chiêu tới ngay sau đó.

Ông cứ để Đậu Chiêu đợi bên ngoài, còn mình thì viết chữ to đến khi không nhịn nổi nữa mới đến phòng khách.

Ai ngờ Đậu Chiêu không phải đang ngoan ngoãn ngồi đợi mà là đang nói chuyện với các quản sự và hầu già trong phủ.

Lúc tới, ông còn tưởng mình vào nhầm phòng.

Các quản sự và hầu già nhao nhao hành lễ.

Đậu Chiêu cũng đứng dậy hành lễ với ông, giải thích:

- Trong nhà đang bận chuẩn bị tết Trung Thu. Nghe gia đinh bảo Quốc công gia đang luyện chữ, ta nghĩ cũng không thể xong nhanh được nên bảo họ vào đây.

Sau đó còn quan tâm hỏi:

- Không làm phiền Quốc công gia luyện chữ chứ?

Tống Nghi Xuân nghiến răng:

- Biết ta đang luyện chữ thì người phải ngồi im đợi chứ! Ngươi làm thế này còn ra thể thống gì?

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Các quản sự và hầu già cúi đầu rụt vai, nhích dần ra cửa.

Đậu Chiêu phản bác:

- Đúng là Hoàng Thượng chưa vội, thái giám đã cuống cả lên! Xem ra cha chồng không quan tâm đến chuyện Liêu Vương, phận con dâu như ta lo nhiều quá rồi. Quốc công gia có việc mà ta cũng bận rộn không kém. Khi nào mọi người rảnh rỗi thì nói sau vậy!

Sau đó nàng ngẩng đầu thẳng lưng ra ngoài.

 Chương 514: Nói thẳng

Tống Nghi Xuân nghe vậy thì không thở nổi. Lúc nói chuyện, bóng lưng Đậu Chiêu thẳng tắp như tùng, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh khoan thai nhưng giọng điệu lại bất cần khinh miệt khiến ông lạnh run.

Bây giờ, Liêu Vương là điểm yếu của ông, ông không dám cậy mạnh với Đậu Chiêu.

Tống Nghi Xuân nghiến răng. Trước khi Đậu Chiêu rời khỏi phòng khách, ông đã kịp hét lên:

- Đứng lại! Ngươi nói chuyện với cha chồng mình thế hả?

Đậu Chiêu mỉm cười, tỏ vẻ rất cung kính nhưng trên mặt lại lộ ra một chút khinh thường.

Bị con dâu coi thường như vậy, Tống Nghi Xuân nóng mắt. Ông đi ra ngoài như chạy trốn, bỏ lại một câu: "Ngươi theo ta đến thư phòng".

Đậu Chiêu mỉm cười, vội vàng đi theo.

Đám người hầu trong phòng quay sang nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười vì được xem trò vui.

Quốc công gia muốn lên mặt với phu nhân nhưng lần nào cũng bị phu nhân chặn được. Quốc công gia không phục, thử hết lần này tới lần khác nhưng vẫn một kết quả là thảm bại.

Mọi người giải tán, sự tôn kính với Tống Nghi Xuân cũng cũng giảm đi kha khá.

Đương nhiên Tống Nghi Xuân không biết.

Ông kêu tất cả người hầu trong thư phòng lui ra rồi hỏi thẳng Đậu Chiêu:

- Liêu Vương sao rồi?

Đậu Chiêu cùng lười dông dài  với ông, nói thẳng:

- Hoàng Thượng thấy không còn mặt mũi nên đã nói với bên ngoài là Liêu Vương vào kinh để chăm bệnh cho mình. Kỳ thật, Liêu Vương đang bị giam lỏng trong cung. Theo lời Thế Tử gia, sau khi Hoàng Thượng chuyển đến biệt cung Tây Uyển thì sẽ bắt đầu tra khảo Liêu Vương. Ta tới vì chuyện của Tống Hàn. Hắn cứ nói lung tung như vậy, cho dù Thế Tử gia cố gắng bao che thì cũng không cứu được Quốc công gia. Ta nghĩ Quốc công gia nên đánh đòn phủ đầu, lấy lý do Tống Hàn thông dâm với thứ mẫu để khai từ hắn khỏi từ đường. Cho dù hắn nói hươu nói vượn cái gì, người khác cũng chỉ cho rằng hắn hận Quốc công gia đã đuổi hắn ra khỏi nhà...

Tống Nghi Xuân hoảng sợ.

Ông không ngờ Đậu thị tới vì chuyện này.

Càng không ngờ là chuyện độc ác như vậy mà  Đậu thị có thể nói như đang hỏi hôm nay ăn gì, thêu hoa gì.

Có phải ông đã quá coi thường Đậu thị?

Tống Nghi Xuân không thể không đánh giá lại đứa con dâu này của mình.

Phong thái tự tin ngạo nghễ. Đôi mắt sáng long lanh. Thân mặc áo màu hồng tím, cố áo trắng được thêu hình hoa trà bằng chỉ ánh kim. Dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ mà không kém phần hiên ngang. Đậu thị bình tĩnh đứng đó nhưng cũng đủ dọa ông sợ điếng người.

Không hiểu sao ông lại nghĩ đến xà tinh!

Nữ nhân này rõ ràng là xà tinh, tại sao ông lại nghĩ nàng ta chỉ là một ả đàn bà chua ngoa đanh đá cơ chứ?

Tống Hàn hại nàng ta, nàng ta lập tức muốn loại bỏ Tống Hàn. Mình cũng có phần trong chuyện kia. Nếu nàng ta phát hiện, liệu có xử mình luôn không?

Tống Nghi Xuân thấy cổ họng như bị mắc nghẹn. Ông lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn Đậu Chiêu.

- Không thể!

Tống Nghi Xuân kiên trì bám víu:

- Như vậy thì phủ Anh Quốc công sẽ phải mang tiếng xấu. Sau này, phủ Anh Quốc công sẽ giao cho Nguyên ca nhi. Chẳng lẽ ngươi muốn để Nguyên ca nhi phải kế thừa một phủ Anh Quốc công như thế?

Nghe nói Đậu thị đích thân cho Nguyên ca nhi bú. Lôi Nguyên ca nhi ra, nàng ta sẽ nhường mình mấy bước chứ?

Ai ngờ Đậu thị lại thản nhiên nói:

- Nếu không phải ta lo lắng chuyện này thìđã bảo nhị thái thái đi báo quan rồi. Ta chỉ muốn ngài vào cung nói với Hoàng Thượng một câu. Có Hoàng Thượng, người khác bàn tán thì có ý nghĩ gì? Hơn nữa, ngài còn có thể bày tỏ lòng trùng thành của mình cho Hoàng Thượng thấy. Một mũi tên trúng hai đích, cớ gì ngài lại không làm?

Buộc ông đuổi Tống Hàn ra khỏi nhà ư!

Tống Nghi Xuân đau đầu nhức óc, cảm thán:

- Làm như thế sẽ phải mời họ hàng thân thích đến. Một khi mời họ hàng thân thích đến thì không thể giấu được. Sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy?

Đậu Chiêu cười nhạo:

- Lúc ngài muốn gạch tên Thế Tử khỏi gia phả, đại lão gia, tam lão gia và tứ lão gia không dám nói gì. Bây giờ đến phiên Tống Hàn, sao bọn họ có gan chống đối? Ngài không nỡ bỏ Tống Hàn à? Ngẫm lại cũng đúng! Mất Tống Hàn, ngài lấy gì chống lại Thế Tử. Nhưng sự việc đã đến nước này, ngài phải nghĩ kỹ đi. Đối phó với Thế Tử quan trọng hay giữ được cái mạng của mình quan trọng? Thế Tử có công cứu giá. Nếu ngài xảy ra chuyện, công và tội của Thế Tử sẽ triệt tiêu lẫn nhau, Thế Tử vẫn là Thế Tử của phủ Anh Quốc công như trước. Mà nói không chừng trong cơn nóng giận, Hoàng Thượng sẽ phế đi tước vị của ngài, giao phủ Anh Quốc công cho Thế Tử luôn...

Nàng cười rất hả hê rồi đứng dậy

- Ta đã nói đến nước này, nghe hay không là tùy ở ngài. Ta đi đây. Thế Tử sắp về, ta còn phải hầu hạ Thế Tử dùng bữa tối nữa!

Tóc gáy của Tống Nghi Xuân dựng đứng.

Sao Đậu thị lại biết chuyện năm đó?

Chẳng lẽ là Tống Mặc?

Tống Hàn đã rơi vào tay Tống Mặc. Cho dù Tống Hàn cứng miệng thì Tống Mạc cũng có thủ đoạn để bịa đặt lời khai rồi đổ tất cả lên đầu mình.

Tống Hàn chết hay mình chết?

Tống Nghi Xuân nhanh chóng có đáp án.

Ông lớn giọng hỏi Đậu Chiêu đang đi ra ngoài:

- Tống Mặc bảo ngươi đến nói với ta những điều này?

Không được sự đồng ý của Tống Mặc, một ả đàn bà như Đậu thị dù thâm độc thế nào cũng không có bản lĩnh đến thách thức ông!

Đậu Chiêu chỉ cười không đáp, rời khỏi thư phòng.

Tống Nghi Xuân càng chắc chắn đây là ý của Tống Mặc.

Nhưng mà Đậu thị có thể bình tĩnh thong dong như vậy, nhất định không phải loại an phận. Nói không chừng chính nàng ta hiến kế cho Tống Mặc?

Nghĩ vậy, ông không tránh khỏi kinh sợ.

Dù Tống Mặc tàn ác thế nào cũng là con của ông, không dám làm gì ông. Nhưng Đậu thị là người ngoài, Tống Mặc lại rất yêu nàng ta, nàng ta có thể hướng chuyện này theo hướng bất lợi...

Tống Nghi Xuân xoa trán, đi qua đi lại trong phòng.

Tại sao Đậu thị lại hận Tống Hàn như vậy? Ngoại trừ chuyện Tống Hàn hãm hại Đậu thị thì chỉ có thể là do mình tin yêu Tống Hàn. Đậu thị sợ mình truyền tước vị cho Tống Hàn.

Nếu Tống Mặc có con do thiếp sinh, mà con do thiếp sinh lại thông minh lanh lợi, chiếm được cảm tình của Tống Mặc... Thì Đậu thị sẽ đối phó với Tống Mặc nhỉ?

Năm đó Lê Điệu Nương mang thai, không phải Tưởng thị cũng lo Lê Điệu Nương sinh con trai sẽ gây bất lợi cho Tống Mặc nên mới mắt nhắm mắt mở để phụ thân xử lý Lê Điệu Nương đấy ư?

Nghĩ vậy, Tống Nghi Xuân bỗng nhiên phấn trấn hẳn lên.

Tuy không thể biết trước được nhưng Tống Mặc còn chưa đến hai mươi, nó còn phải sống thêm mấy chục năm nữa. Ai biết lúc đó sẽ thế nào?

Ông cười sung sướng, cảm thấy Tống Hàn không còn quan trọng như trước nữa.

※※※※※

Ở Di Chí đường, Đậu Chiêu đang ngồi bện dây trên sập cạnh cửa sổ.

Thi thoảng, nàng lại ngẩng đầu nhìn Tống Mặc vừa bế Nguyên ca nhi vừa viết chữ to.

Tống Mặc bị nàng nhìn thì không viết nổi nữa, ngẩng đầu hỏi:

- Sao vậy?

Đậu Chiêu nói:

- Chưa gì chàng đã dạy Nguyên ca nhi nhớ mặt chữ. Hình như hơi sớm thì phải?

- Chỉ để con quen dần thôi mà.

Tống Mặc cười nói:

- Nhạc phụ bảo với ta rằng con cháu Đậu gia bắt đầu nhận mặt chữ từ khi biết nói, sau này bọn trẻ học lớp vỡ lòng sẽ nhanh hơn; dặn ta đừng chỉ lo công chuyện mà chậm trễ việc học của con.

Đậu Chiêu không thể nhịn được cười.

Tống Mặc vuốt mái tóc đen nhanh của Nguyên ca nhi, nói:

- Tuy Nguyên ca nhi của chúng ta không cần đỗ trạng nguyên nhưng đọc nhiều sách cũng tốt.

Đậu Chiêu tán thành điểm này.

Không biết Nguyên ca nhi đã lấy được thỏi mực từ khi nào. Bé bắt chước theo bộ dạng vừa rồi của Tống Mặc, vẽ loạn lên.

Mực bắn tung tóe khắp nới, không chỉ bắn lên tấm giấy Tống Mặc vừa viết mà còn dính lên tay và xiêm y.

- Nguyên ca nhi!

Nàng vội xuống sập, lấy thỏi mực khỏi tay Nguyên ca nhi.

Nguyên ca nhi trong mắt nhìn Đậu Chiêu, vẻ mặt có hơi e sợ.

Đậu Chiêu thầm hối hận, dịu dàng nói:

- Cái này không thể nghịch. Con xem tay và người mình toàn mực rồi kìa.

Nguyên ca nhi nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, thích thú cười khanh khách.

Tống Mặc mỉm cười, khuyên Đậu Chiêu:

- Không sao! Con còn nhỏ, lớn hơn một chút sẽ biết thôi.

Hắn không hề tức giận, thậm chí còn thơm lên má Nguyên ca nhi, gọi tiểu a hoàn mang nước vào để Nguyên ca nhi rửa tay và thay xiêm y.

Nguyên ca nhi ấn bàn tay uống giấy Tuyền Thành. Trên giấy xuất hiện hình ngón tay nho nhỏ.

Bé nghĩ nghĩ rồi quay ngoắt về phía Tống Mặc, ấn bàn tay lên ngực Tống Mặc.

Tống Mặc đang mặc áo lụa màu lam xám. Tay của Nguyên ca nhi vừa chạm vào, mực đã thấm vào vải, trông vô cùng bắt mắt.

Đậu Chiêu ngạc nhiên.

Nguyên ca nhi lại đắc ý cười với Tống Mặc:

- Chân gà con.

Đậu Chiêu và Tống Mặc nhìn những chấm đen trên áo, không nhận ra chúng và dấu chân con gà có điểm gì giống nhau.

Nguyên ca nhi lại ấn thêm mấy cái nữa.

- Gà con đi dạo.

Tống Mặc nhìn những chấm mực trên áo, vui vẻ hỏi Đậu Chiêu:

- Đừng nói là giống dấu chân gà thật đấy nhé?

Đậu Chiêu cười một hồi, sau đó giúp hai cha con thay xiêm y.

Nguyên ca nhi đòi viết chữ. Đậu Chiêu thấy sắc trời đã tối, dỗ bé đi ngủ:

- Buổi sáng viết chữ mới nhìn thấy rõ.

Tống Mặc cũng dỗ bé:

- Mai phụ thân sẽ về sớm mà.

Bấy giờ, Nguyên ca nhi đang làm nũng trong lòng Tống Mặc mới chịu theo nhũ mẫu về phòng.

Tống Mặc ung dung ngồi xuống ghế thái sư.

- Nói đi! Có chuyện gì?

Mình thể hiện rõ thế ư?

Đậu Chiêu ngượng ngùng.

Tống Mặc cười nói:

- Mỗi lần có việc quan trọng muốn nói với ta, nàng đều tỏ ra rất nghiêm túc.

Vậy ư?

Đậu Chiêu tròn mắt nhìn hắn.

Tống Mặc kéo nàng vào lòng, trêu ghẹo:

- Mau nói nào, không thì ta đi ngủ đấy!

Đậu Chiêu bật cười, kể lại ngọn ngành mọi chuyện từ lúc Miêu An Tố đến tìm, nàng và Trần tiên sinh nghĩ ra kế gì, sau đó đi gặp Tống Nghi Xuân thế nào.

Tống Mặc càng nghe càng nghiêm nghị. Sau khi Đậu Chiêu nói xong, trên mặt hắn đã kết một lớp băng lạnh.

Đậu Chiêu hơi lo lắng, do dự hỏi:

- Có phải chàng cho rằng ta đã làm quá trớn?

Nhưng nàng không hối hận.

Tống Mặc lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Không phải! Đây vốn là việc của ta...

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Nàng đừng làm vậy nữa, Thọ Cô. Ta sẽ xử lí những việc thế này, tuyệt đối không để thanh danh của nàng bị ảnh hưởng.

Nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.

Đậu Chiêu bật khóc.

 Chương 515: Xóa tên khỏi gia phả

Tống Nghi Xuân còn trở mặt vô tình hơn những gì Tống Mặc và Đậu Chiêu nghĩ.

Tống Mặc suy nghĩ một buổi, định hôm sau sẽ đến gặp Tống Nghi Xuân để nói lại chuyện Tống Hàn. Ai ngờ Tống Nghi Xuân đã vào cung từ sáng sớm.

- Quốc công gia đi một mình à?

Tống Mặc nhíu mày, hỏi:

- Đào tiên sinh định khi nào lên đường?

Người tiếp hắn là đại tổng quản của phủ Anh Quốc công Hoàng Thanh. Ông cung kính thưa?

- Quốc công gia có Tằng Ngũ đi theo hầu hạ. Đào tiên sinh định qua tết Trung Thu sẽ lên đường.

Tống Mặc gật đầu, trở về Di Chí đường, nói với Đậu Chiêu:

- Mấy ngày nay trời mát mẻ, nhân lúc nàng còn ít tháng, chúng ta bế Nguyên ca nhi qua thăm cụ đi.

Hắn vô cùng khâm phụ sự bình tĩnh gan dạ của tổ mẫu, càng kính trọng với tổ mẫu hơn.

Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:

- Quốc công gia không đồng ý vào cung diện thánh vì chuyện Tống Hàn ư?

- Không phải!

Tống Mặc nói:

- Phụ thân đã vào cung từ sáng sớm rồi.

Hắn không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình thế nào nhưng tóm lại là không muốn nhìn thấy mặt của Tống Nghi Xuân.

Đậu Chiêu như hiểu được.

Là phụ thân, Tống Nghi Xuân không những tàn nhẫn với Tống Mặc mà ngay cả với Tống Hàn cũng vậy. Sâu trong tâm can của mình, Tống Mặc thật sự thất vọng về người cha này.

May mà tiếng cười của nàng và con trai, sự yêu thương của tổ mẫu có thể xoa dịu cho hắn.

Đậu Chiêu lớn giọng kêu Nhược Đồng và a hoàn, gia đinh vào dọn dẹp đồ đạc. Nguyên ca nhi cũng lon ton chạy theo. Bầu không khí trong nhà lập tức trở nên ấm áp vui tươi.

Tâm trạng của Tống Mặc cũng dần dịu xuống.

Đậu Chiêu thầm thở phào, cùng Tống Mặc bế Nguyên ca nhi đến ngõ Tĩnh An tự.

Kỷ Lệnh Tắc cũng ở đấy.

Nàng ấy làm bảy, tám bộ đồ thu cho tổ mẫu, được hôm trời đẹp nên mang qua.

Lúc cả nhà Đậu Chiêu đến, Kỷ Lệnh Tắc đang gội đầu giúp tổ mẫu.

Tổ mẫu thích lắm, cười không ngừng.

Tống Mặc trêu nàng:

- Xem kìa! Nàng thất sủng rồi!

Tổ mẫu có người chăm sóc, nàng mừng còn không kịp.

- Hừ! Ta là con gái đã gả chồng, sao có thể giống với tẩu tẩu.

Con gái đã gả chồng như nàng mà về nhà mẹ đẻ thì sẽ là khách. Còn tẩu tẩu là dâu, có trách nhiệm hiếu kính cha mẹ chồng.

Tống Mặc bật cười.

Nguyên ca nhi chạy tới, nói:

- Cụ ơi! Con bóp vai cho cụ nhé?

Tổ mẫu cười híp mắt:

- Trồi ôi! Nguyên ca nhi nhà ta còn biết bóp vai.

Kỷ Lệnh Tắc khẽ cười, đặt ghế con sau lưng tổ mẫu rồi đỡ Nguyên ca nhi trèo lên.

Nguyên ca nhi đấm lưng cho tổ mẫu bằng bàn tay nho nhỏ, vừa đấm vừa nói:

- Cha cũng thường hay bóp vai cho mẹ lắm! Lúc hai người bóp vai cho nhau còn đuổi con ra ngoài.

Mọi người sững sờ. Tống Mặc đỏ bừng mặt. Mọi người muốn cười cũng không dám cười, nghẹn gần chết.

Đậu Thế Anh nghe nói Tống Mặc qua đây nên cũng dẫn theo Đậu Đức Xương tới. Nhưng vừa vào đã thấy mặt ai cũng méo xệch, ông lấy làm kỳ quái, hỏi:

- Sao vậy? Ta bỏ lỡ cái gì à?

- Không có gì! Không có gì!

Tổ mâu mím môi cười, nói:

- Không phải thất lão gia bảo hôm nay có việc cần ra ngoài ư? Sao lại qua đây? Đã ăn bữa sáng chưa? Hôm nay, Hồng cô nấu cháo khoái lang đỏ đấy. Thất lão gia muốn ăn một chút không?

Đậu Thế Anh không rõ đầu đuôi câu chuyện, nghe tổ mẫu nói vậy thì không hỏi nữa.

- Con ăn rồi. Nghe nói Nghiên Đường tới, con qua đây gặp nó một lúc rồi sẽ đi.

Sau đó quay sang nói với Tống Mặc:

- Từ Chí Kỳ nhậm chức hữu cấp sự trung ở Công bộ. Hôm nay, y mời ta bừa cơm.

Tống Mặc vội nói:

- Nhạc phụ quen Từ Chí Kỳ ư? Con đang có việc liên quan đến Công bộ. Khi nào được, nhạc phụ giới thiệu y cho con với.

- Được!

Đậu Thế Anh cười nói:

- Hay là lát nữa con đi cùng ta đi? Từ Chí Kỳ là người dễ gần lắm.

- Hôm nay không được rồi. Con còn phải chơi với cụ nữa.

Tống Mặc kéo Đậu Thế Anh qua gian bên.

Đậu Đức Xương hoang mang hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ta chuyện gì thế? Trông Nghiên Đừng có vẻ không được tự nhiên lắm nhỉ?

- Không có gì thật mà!

Kỷ Lệnh Tắc liếc nhìn Đậu Chiêu đang cúi đầu uống trà, định tối nay sẽ lén kể cho Đậu Đức Xương nghe chuyện cười của phu thê Đậu Chiêu và Tống Mặc.

Nàng thấy tổ mẫu ra hiệu bảo Nguyên ca nhi không bóp vai nữa thì bước tới bế Nguyên ca nhi, nói:

- Nguyên ca nhi nhà mình ngoan quá. Tổ mẫu được bóp vai đủ rồi, Nguyên ca nhi cũng mỏi tay rồi. Để cữu cữu bế con ra ngoài chơi nhé?

Nguyên ca nhi cười híp mắt. Đậu Đức Xương cõng bé trên vai ra ngoài vườn.

Kỷ Lênh Tắc quay sang nói với Đậu Chiêu:

- Cái váy màu đỏ muội mặc hôm trước rất đẹp. Ai mà khéo tay thế! Tẩu cũng muốn làm một cái để mặc trong dịp tết Trung Thu.

Đậu Chiêu thấy Kỷ Lệnh Tắc trông nghiêm túc nhưng trong mắt lại lóe lên tia cười đùa. Nàng xẩu hổ đỏ mặt.

- Tẩu giỡn muội đấy hả?

Kỷ Lệnh Tắc không nhịn được nữa, cười phá lên.

Đậu Chiêu thẹn quá hóa giận, không thèm để ý đến Kỷ Lệnh Tắc.

Tổ mẫu cười nói:

- Cái đứa này thiệt là... Phu thê các con hạnh phúc là chuyện vui! Con giận cái gì?

Mặt Đậu Chiêu đã đỏ như rặng mây xế chiều.

Kỷ Lệnh Tắc ôm vai Đậu Chiêu, cười tủm tỉm:

- Được rồi, được rồi! Đừng giận nữa! Tẩu mang theo mật hoa quế, chúng ta làm chè trôi nước đi.

Đậu Chiêu bật cười, cảm thấy mình bướng bỉnh như con nít, suýt nữa đã khiến Kỷ Lệnh Tắc phải khó xử. May mà Kỷ Lệnh Tắc bao dung, không để bụng những chuyện như này.

Nàng ngượng ngùng theo Kỷ Lệnh Tắc đến nhà bếp.

Lúc bọn họ về thì trời đã nhá nhem tối. Nghiêm Triều Khanh đang đứng đợi họ ở cổng lớn của phủ Anh Quốc công.

Tống Mặc và Đậu Chiêu rất ngạc nhiên.

Nghiêm Triều Khanh chạy tới đón, cười khổ:

- Quốc công gia về lúc chính ngọ, cách nửa canh giờ lại kêu gia đinh qua hỏi Thế Tử đã về chưa...

Trước khi ra ngoài, Tống Mặc đã dặn Nghiêm Triều Khanh, trừ phi là việc trong cung không thì sẽ bảo là không biết hắn đi đâu.

Nghe Nghiêm Triều Khanh nói vậy, Đậu Chiêu và Tống Mặc quay sang nhìn nhau.

Tống Mặc khẽ nói:

- Nàng bế con về trước đi. Ta gặp ông ấy xem có việc gì.

Đậu Chiêu gật đầu, trở về Di Chí đường, vừa mới tắm rửa xong thì Trần Khúc Thủy cầu kiến.

- Tôi phát hiện: sau khi trở về, Quốc công gia lập tức phái người đi gặp các trưởng bối của Tống gia.

Ông suy đoán:

- Có lẽ ông ta đã quyết định rồi.

Nhanh như vậy ư?

Chuyện kéo dài nhiều năm nay được giải quyết như vậy?

Tự dưng Đậu Chiêu lại cảm thấy không thật.

Khoảng nữa canh giờ sau, Tống Mặc trở về.

Không nhìn ra hắn đang vui hay buồn nhưng trông hắn không được bình tĩnh thong dong như hàng ngày. Quả thật là rất kỳ lạ!

Đậu Chiêu vội hỏi:

- Quốc công gia tìm chàng vì việc gì?

- Ông ấy quyết định sáng sớm mai sẽ mở từ đường...

Trong giọng nói của Tống Mặc chứa đầy sự mệt mỏi.

-... Xóa tên Tống Hàn khỏi phủ Anh Quốc công.

Trần Khúc Thủy đánh mắt ra hiệu với Đậu Chiêu rồi lẳng lặng lui ra.

Đậu Chiêu ôm eo hắn, thở dài.

Tống Mặc thất vọng, nói:

- Ông ấy muốn ta chết, bây giờ lại thẳng tay xử lí Tống Hàn. Trước đó còn có mẫu thân... Ta thật sự muốn moi tim ông ấy ra xem nó màu đỏ hay đen!

Phải chăng kiếp trước hắn cũng phẫn nộ như vậy?

Đậu Chiêu áp mặt lên lưng của hắn, dịu dàng nói:

- Ta chỉ biết Tống Nghiên Đường là người tốt nhất với ta.

Tống Mặc mỉm cười, xoay người lại, ôm chặt Đậu Chiêu.

Bên ngoài có tiếng người hầu khe khẽ nói chuyện, tiếng Nguyên ca nhi chạy, tiếng nhũ mẫu lo lắng kêu ầm ĩ, tiếng hầu già của phòng bếp hỏi bọn Nhược Đồng muốn ăn khuya cái gì... Tất cả âm thanh đan vào nhau có hơi ồn ào nhưng tràn ngập sức sống. Trái tim của Tống Mặc cũng dần được lấp đầy.

Hắn buông Đậu Chiêu ra, nắm tay nàng, nói:

- Chúng ta ra ngoài xem người hầu thắp đèn đi.

Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng muôn nơi sẽ sưởi ấm hắn.

Đậu Chiêu mỉm cười, theo Tống Mặc ra ngoài.

※※※※※

Buổi tối hôm đó, Tống Mặc không chỉ phái người đi đón Miêu An Tố mà còn mời Miêu bá phụ, Miêu phụ và Miêu An Bình tới.

- Tống Hàn bất hiếu. Phụ thân đã bẩm với Hoàng Thượng, muốn gạch tên hắn khỏi gia phả.

Tống Mặc tiếp người của Miêu gia trong thư phòng.

- Miêu thị không có lỗi gì. Theo ý của ta, trước tiên để Miêu thị và Tống Hàn hòa ly, sau đó Tống gia sẽ mở từ đường.

Miêu gia kinh ngạc nhìn nhau.

Một hồi lâu, Miêu bá phụ mới ho khan một tiếng:

- Vậy tiền sinh hoạt sau này của lục cô nhà chúng tôi thế nào?

Miêu An Bình rùng mình.

Mặc dù hắn không hay làm chuyện tốt nhưng cũng không gây ra việc gì ác, càng chưa bao giờ muốn lấy mạng người. Sau lần thoát chết ấy, hắn lần ra được manh mối, thế mới biết Miêu gia cách Tống gia bao xa —— Người ta nói giết là giết, giết xong thì coi như không có chuyện gì. Nếu đổi lại là hắn, chỉ đánh con nhà đàng hoàng tử tế là lập tức bị kiện đến nha môn, bị phạt tiền phạt đánh chứ đừng mong dàn xếp được.

Nghe bá phụ hỏi vậy, hắn vội chen ngang:

- Bá phụ nói gì thế? Nhị gia bị đuổi khỏi nhà, Thế Tử gia còn có lòng tốt giúp lục muội hòa ly. Nhất định chuyện sinh hoạt sau này của lục muội đã được Thế Tử lo liệu. Chúng ta chỉ cần nghe theo Thế Tử là được.

Miêu phụ lườm con trai.

Mới nãy còn bàng hoàng vì việc hòa ly nhưng bây giờ ông bình tĩnh lại rồi. Một khi con gái không còn quan hệ với Tống gia, bọn họ còn có chỗ nào để dựa? Không tranh thủ vét ít tiền của Tống Hàn thì quá tội lỗi!

Miêu An Bình lờ phụ thân, nịnh nọt Tống Mặc:

- Nhà chúng tôi xin nghe theo Thế Tử gia. Bá phụ và phụ than của tôi đã lớn tuổi, thương lục cô sau này không có nơi nương tựa nên mới nói lời không xuôi tai như vậy. Xin Thế Tử gia chớ để trong lòng.

Quả nhiên ăn một trận đòn sẽ khôn ra.

Tống Mặc thầm nghĩ, không để ý tới Miêu bá phụ và Miêu phụ nữa mà quay sang nói với Miêu An Bình:

- Tất cả sản nghiệp của Tống hàn sẽ thuộc về Miêu thị. Sau này nam cưới nữ gả sẽ không liên quan đến nhau. Các ngươi thấy thế nào?

Miêu gia còn tưởng Tống gia dùng mấy trăm lượng bạc để đuổi Miêu thị, bây giờ nghe Tống Mặc nói vậy thì đồng ý rối rít.

Tống Mặc sắp xếp cho mấy người ở bên ngõ Tứ Điều rồi đến chỗ Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu đang nói chuyện với Tê Hà:

- Quốc công gia quyết tâm muốn mở từ đường nên mới phải đưa ngươi tới. Ngươi không cần sợ, không có người ngoài đâu!

Tê Hà giàn giụa nước mắt, mím môi khóc.

Nàng quỳ xuống lạy Đậy Chiêu, cho dù có người kéo dây cũng không chịu dậy:

- Đa tạ phu nhân đã để nô tỳ làm chứng. Nô tỳ nằm mơ cũng muốn thấy nhị gia biết hắn bị ruồng bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play