Chương 506: Ngăn cản
Biệt viện ở Hương Sơn.
Tiếng Tống Hàn gào rú khiến đám người Đậu Chiêu đứng hình. Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
- Mẹ! Con muốn đi tiểu!
Nguyên ca nhi ngái ngủ dụi mắt.
Bé ngồi trên giường, duỗi hai tay với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu thầm kêu khổ.
Sao tiểu tổ tông lại tỉnh lúc này!
Tổ mẫu vội ôm Nguyên ca nhi, dỗ dành bé:
- Cháu ngoan! Mẹ cháu đang bận. Cụ bế cháu đi tiểu nào!
Trẻ con rất nhạy cảm. Nếu là bình thường, bé đã nhào vào lòng tổ mẫu. Nhưng hiện tại, bé lại nằng nặc đòi Đậu Chiêu:
- Con muốn mẹ! Con muốn mẹ cơ!
Đậu Chiêu đi tới, hôn nhẹ lên má của Nguyên ca nhi, dịu dàng nói:
- Muốn đi tiểu thì đi tiểu, kêu lên như vậy là không ngoan đâu!
Nguyên ca nhi rúc vào lòng Đậu Chiêu.
Mọi người trong phòng quay lưng đi. Tổ mẫu kiếm đâu một cái chậu rửa mặt để Nguyên ca nhi đi tiểu.
Đậu Chiêu bế Nguyên ca nhi về kháng, cười nói:
- Ngủ mau! Ngủ dậy là phụ thân về rồi!
Nguyên ca nhi ôm chặt lấy tay Đậu Chiêu:
- Mẹ ở đây với con!
- Ừ!
Đâu Chiêu đang lo lắng vô cùng nhưng không dám để lộ ra mặt.
Nàng cứ tưởng Liêu Vương sẽ chờ đến khi bệnh tình Hoàng Thượng chuyển xấu mới hành động, không ngờ Liêu Vương lại lớn mật như vậy, bất chấp hậu quả mà lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Vì càng kéo dài thời gian sẽ càng bất lợi cho y ư?
Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ nào có ngàn ngày phòng cướp. Mặc dù Tống Mặc luôn cảnh giác với Liêu Vương nhưng trước đòn đánh bất ngờ này, hắn biết chống đỡ thế nào?
Đậu Chiêu hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vỗ về Nguyên ca nhi ngủ tiếp.
Nhưng Nguyên ca nhi không tròn mắt nhìn Đậu Chiêu thì sẽ quay sang nhìn nhóm Đoạn Công Nghĩa đứng cạnh.
Đậu Chiêu nhéo cái mũi nhỏ của bé, cười nói:
- Còn không mau nhắm mắt lại!
Nguyên ca nhi cười khanh khách, tò mò hỏi:
- Nhũ mẫu đâu rồi ạ? Vì sao nhũ mẫu lại bảo Đoạn sư phụ tới trông con?
Thật thông minh!
Đậu Chiêu cười nói:
- Hôm nay, mẹ chơi với con để nhũ mẫu được nghỉ.
Vừa dứt lời, ngoài sân lại vang lên tiếng bắn tên và tiếng Tống Hàn kêu gào.
Đoạn Công Nghĩa nhăn mặt.
Nguyên ca nhi sợ hãi rúc vào lòng mẫu thân, hoang mang gọi nàng.
Đậu Chiêu đau lòng, hận không thể ngay lập tức đánh chết Tống Hàn.
Nàng bịt tai Nguyên ca nhi, hôn lên mái tóc mềm mại đen nhánh của bé.
- Không sao! Có mẹ, có Đoạn sự phụ ở đây rồi! Không phải sợ!
Nguyên ca nhi thôi run rẩy.
Trong sân cũng dần im ắng.
Đối phương lại chiêu hàng:
- Đậu phu nhân! Thuộc hạ của phu nhân còn sống. Phu nhân nhân yêu quý thuộc hạ của mình như vậy, nỡ nhìn bọn họ chết một cách vô ích sao? Phu nhân tôn quý, chúng tôi không dám khinh nhờn. Chỉ cần phu nhân ngoan ngoãn theo chúng tôi, chúng tôi không những chữa thương cho thuộc hạ của phu nhân mà còn cung kính hộ tống phu nhân đến phủ Liêu Vương. Trời sắp sáng rồi. Trước khi hành động, chủ nhân đã chăn dặn nhất định phải đưa phu nhân về phủ trước hửng đông. Nếu trước hửng đông vẫn không thể mời được phu nhân, chúng tôi sẽ đốt phòng. Xung quanh đã chất củi đổ dầu. Ngay khi trời vừa sáng, chúng tôi sẽ châm lửa.
Nhóm Đậu Chiêu sửng sốt.
Trần Hiểu Phong rút đao, nói:
- Để tôi đi kiểm tra.
- Không cần!
Họ đã mất mấy người rồi, bây giờ có thể giữ được ai thì phải cố mà giữ. Đậu Chiêu chán nán nói:
- Bọn chúng không cần dùng thủ đoạn vặt vãnh này để lừa chúng ta.
Nói xong, nàng nhìn Nguyên ca nhi trong lòng. Nước mắt tràn mi.
Đoạn Công Nghĩa quay mặt đi.
Tổ mẫu run run nắm lấy tay Đậu Chiêu.
Đối phương tiếp tục thuyết phục Đậu Chiêu:
- Nếu Đậu phu nhân không tin, có thể phái người ra ngoài kiểm tra. Hai nước giao chiến không chém sứ thần. Miễn là người của phu nhân không rời khỏi sân, chúng tôi sẽ không bắn tên.
Đậu Chiêu coi như không nghe thấy.
Nàng kéo con trai đang rúc trong lòng mình ra, dịu dàng nói:
- Chúng ta chơi một trò chơi nhé Nguyên ca nhi? Lát nữa, Đoạn sư phụ sẽ bế con đi tìm cha. Nếu con có thể giữ im lặng từ đầu đến cuối, mẹ sẽ bảo cha dẫn con đi cưỡi ngựa. Con làm được không?
- Phu nhân!
Đám người Đoạn Công Nghĩa lập tức quỳ xuống, hồng hồng hai mắt.
Nguyên ca nhi nhìn đám người Đoạn Công Nghĩa đầy khó hiểu.
- Mọi người mau đứng lên!
Đậu Chiêu bình tĩnh nói:
- Nguyên ca nhi là con trai trưởng của Thế Tử gia và hiện tại cũng là đứa con duy nhất. Nếu nó rơi vào tay Liêu Vương, dù Thế Tử gia có quy hàng thì chưa chắc Liêu Vương sẽ thả nó. Bây giờ không thoát, sau này sẽ càng nguy hiểm cho nó!
Mọi người đều coi trọng con nối dõi hơn nữ nhân.
Trong mắt Liêu Vương, Nguyên ca nhi quan trọng hơn Đậu Chiêu.
Nhưng trong mắt những người như Đoạn Công Nghĩa, Đậu Chiêu mới là người quan trọng nhất.
- Chúng tôi trốn được. Còn phu nhân thì sao?
- Cùng lắm là ta đến quý phủ làm khách thôi.
Đậu Chiêu vuốt nhẹ mái tóc của con trai, nói:
- Lát nữa, ta ra ngoài thương lượng với bọn chúng, mọi người chớp lấy thời cơ bế Nguyên ca nhi đi.
Nàng quay sang nói với tổ mẫu:
- Lúc đấy, bọn chúng sẽ không có thời gian để ý tổ mẫu. Tổ mẫu nghĩ cách trốn đi, nhất định sẽ biến nguy thành an.
Nguyên ca nhi không hiểu. Nhưng thấy bầu không khí lại trở nên nặng nề, bé lại rúc vào lòng Đậu Chiêu.
- Con và Nguyên ca nhi đi cùng mọi người đi!
Tổ mẫu quả quyết:
- Ta ở lại lừa bọn chúng. Qua cửa sổ, bọn chúng sẽ không phát hiện đâu là ta, đâu là con.
Tổ mẫu muốn thay mận đổi đào.
Đậu Chiêu nhìn tóc bạc hai bên thái dương của tổ mẫu, lắc đầu:
- Người nghe theo con đi!
Đối phương há lại bị lừa dễ dàng như vậy!
Tổ mẫu đang định nói tiếp thì bên ngoài đột nhiên náo loạn. Hình như bên đối phương xảy ra chuyện.
Mọi người phấn chấn. Đoạn Công Nghĩa ngó qua cửa sổ.
Hắn mừng rỡ quay lại nói:
- Phu nhân! Một ai đó đang xung đột với bọn chúng.
Sở dĩ người của Liêu Vương có thể vây bắt họ ở đây là vì không ai phát hiện. Nếu có người nhận ra sự bất thường của biệt viện, nhất định sẽ đi báo quan và cuộc bao vây này sẽ được giải quyết. Đây cũng là lý do bọn chúng phải đưa mẹ con Đậu Chiêu đến phủ Liêu Vương trước khi trời sáng.
Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Đậu Chiêu đưa Nguyên ca nhi cho tổ mẫu, đến bên cửa sổ.
Bọn chúng có vẻ rất bối rối, không biết nên chĩa nỏ về hướng nào. Rõ ràng là vị khách không mời kia đã đẩy bọn chúng vào một tình huống khó xử.
Đậu Chiêu nhíu mày.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên còn xinh đẹp hơn cô nương đơn thương độc mã xông đến.
Hắn vừa tiến lên vừa mắng:
- Lũ chó các ngươi chán sống rồi à? Sao không nhìn xem đây là nơi nào mà dám chất củi châm lửa?
Hắn đứng giữa sân, dáng vẻ quật cường.
- Ta và Liêu Vương là anh em họ. Ta đứng ở đây. Các ngươi có giỏi thì thiêu chết ta luôn đi!
Cố Ngọc!
Không ngờ lại là Cố Ngọc!
Không phải hắn đang ở Thiên Tân ư? Hắn chạy về kinh thành làm gì?
Đậu Chiêu tròn mắt.
Đối phương bất đặc dĩ nói:
- Ngài cần gì phải vậy chứ, Cố công tử? Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi!
- Nực cười!
Cố Ngọc tức giận quát:
- Sao biểu huynh của ta có thể làm chuyện này? Ngươi nói mình làm theo lệnh, vậy thì lấy chỉ thị viết tay của biểu huynh ra đây! Nếu thật sự là ý của biểu huynh, ta sẽ lập tức khuyên tẩu tẩu đi theo các ngươi!
Chuyện như này thì sao có thể ra chỉ thị viết tay.
Đối phương không nói gì.
Cố Ngọc đắc ý nói:
- Ta biết ngay là các ngươi nói dối mà! Nhất định là các ngươi mượn danh biểu huynh để thèm muốn gia sản của Đậu phu nhân! Các ngươi mau cút, nếu không hậu quả không gánh nổi đâu!
Nếu đã được Liêu Vương ủy thác, đương nhiên bọn chúng không phải hạng vô dụng. Đối phương quả quyết:
- Cố công tử, ngài hồ đồ như vậy thì dừng trách tại hạ vô lễ!
- Các ngươi bôi nhọ thanh danh của biểu huynh còn dám vỗ lễ với ta!
Cố Ngọc gào lên, đi về phía phòng.
- Tẩu ơi! Tẩu có ở bên trong không?
Hắn lại gần, Đậu Chiêu lập tức thấy rõ bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn và cả hai mắt đỏ hoe kia.
Liêu Vương tạo phản còn bắt mình và Nguyên ca nhi để uy hiếp Tống Mặc. Người tổn thương nhất có lẽ là Cố Ngọc!
Đậu Chiêu xót xa, đáp lại:
- Tiểu thúc! Ta ở đây. Ta và Nguyên ca nhi vẫn ổn.
Nguyên ca nhi nghe được giọng của Cố Ngọc, ngây thơ gọi:
- Cố thúc ơi! Cố thúc ơi!
Hai mắt Cố Ngọc càng đỏ hơn.
Hắn không vào nhà, đứng sừng sững trước cửa, lạnh lùng nói:
- Ta xem kẻ nào dám bắn tên!
Cả sân im phăng phắc.
Tống Hàn bò ra từ góc tường phía đông.
- Mau cứu ta, Cố Ngọc!
Đậu Chiêu vội nói:
- Hắn là kẻ dẫn địch đến đấy tiểu thúc!
- Không phải ta, không phải ta! Ta cũng bị ép thôi!
Tống Hàn gào lên.
Cố Ngọc do dự.
Đậu Chiêu đã quá mệt mỏi về Tống Hàn. Nàng lạnh lùng nhắc Cố Ngọc:
- Đừng quan tâm đến hắn! Hắn là kẻ hung ác độc địa.
Đậu Chiêu còn chưa dứt lời, Tống hàn đã bổ nhào về phía Cố Ngọc. Hơn nữa trong tay hắn là một con dao sắc lạnh không biết lấy từ đâu...
Đậu Chiêu hoảng hốt kêu lên.
Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lao ra cửa.
Cố Ngọc giật mình, đá bay Tống Hàn, cười gằn:
- Ngươi đúng là kẻ hung ác độc địa như lời tẩu tẩu.
Tống Hàn ngã ra giữa sân, lâu sau mới giật giật.
Đậu Chiêu căm phẫn nói:
- Sao hắn không bị đá chết luôn đi!
Cố Ngọc nghe vậy thì bật cười:
- Đệ cũng nghĩ giống tẩu!
Hắn đi về phía Tống Hàn, coi bộ muốn tiễn Tống Hàn đi luôn.
- Bắn tên!
Đối phương bất ngờ ra lệnh.
Đoạn Công Nghĩa thi triển khinh công, kéo Cố Ngọc vào phòng. Trần Hiểu Phong nhanh tay đóng cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng tên xé gió.
Lại một trận mưa tên đổ xuống.
Cố Ngọc vứt kiếm qua một bên, ngồi xổm ôm đầu, thống khổ nói:
- Sao không để chúng bắn chết ta đi!
Chương 507: Trước sau
Mọi người lặng như tờ.
Chỉ có Nguyên ca nhi ngây thơ ló đầu ra từ trong lòng tổ mẫu, líu lo gọi "Cố thúc", phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Cố Ngọc ngẩng đâu, hai mắt đỏ hoe.
- Nguyên ca nhi! Cố thúc có lỗi với con.
Hắn gượng cười, vành mắt ánh lệ.
Đậu Chiêu ra hiệu với Đoạn Công Nghĩa, nói:
- Đệ nói linh tinh gì thế? Đệ vội vã chạy từ Thiên Tân về, tẩu và Thiên Tứ ca đã cảm kích lắm rồi. Đệ không thể làm gì trong chuyện này, sao có thể trách đệ? Mau đứng lên! Ngồi bệt dưới đất như vậy, cháu đệ cười cho bây giờ!
Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phòng đỡ hắn lên. Đoạn Công Nghĩa hỏi thẳng:
- Biết chúng tôi xảy ra chuyện, Cố công tử đã báo với Thế Tử gia chưa? Liêu Vương đã vào cung giống như lời bọn chúng nói ư?
Cố Ngọc kể với Đậu Chiêu:
- Hai tên chó thuộc hạ để lộ sơ hở, đệ thế mới biết chuyện biểu huynh. Đệ tìm cớ giam chúng lại rồi chạy gấp về kinh thành nhưng vẫn muộn... Cửa thành đã đóng. Đệ dùng lệnh bài do Hoàng Thượng ban cũng không thể vào được. Nhớ hôm trước Thiên Tứ ca nói tẩu và cháu đang nghỉ mát ở biệt viện Hương Sơn, đệ lập tức đến gặp mọi người. Ai ngờ...
Hắn thống khổ cúi đầu.
Nói cách khác, Cố Ngọc không kịp cảnh báo Tống Mặc!
Mọi người không khỏi hụt hẫng.
Nguyên ca nhi bất an gọi nàng.
Đậu Chiêu ôm con trai.
Trần Hiểu Phong mím môi, quỳ gối trước nàng:
- Phu nhân! Phu nhân cứ yên tâm giao đại thiếu gia cho chúng tôi! Chúng tôi quyết bảo vệ đại thiếu gia đến hơi thở cuối cùng.
Trời sắp sáng. Chỉ cần họ có thể câu kéo tới hửng đông thì có thể phá vòng vây rồi tìm cách liên lạc với Tống Mặc.
Chỉ khi liên lạc với Tống Mặc, tình thế ở biệt viện mới được quay chuyển.
Nhưng Đậu Chiêu vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa con trai thì đau đớn không nguôi.
Cố Ngọc lập tức nhận ra họ muốn làm gì.
Hắn bật dậy.
- Tẩu, để đệ che chở Nguyên ca nhi vào thành!
- Không!
Đậu Chiêu kiên quyết phản đối.
- Đệ quá thu hút sự chú ý! Đệ hãy nghĩ cách thoát khỏi biệt viện rồi báo tin cho Thiên Tứ ca của đệ.
E rằng đã quá muộn rồi.
Cố Ngọc nghĩ thầm là vậy nhưng không dám nói với Đậu Chiêu.
- Vậy đệ sẽ ở bên tẩu!
Hắn khẳng khái nói:
- Chúng muốn bắt tẩu đến phủ Liêu Vương thì phải bước qua xác của đệ.
- Mọi chuyện không tệ như đệ nghĩ đâu!
Đậu Chiêu cảm khích, dịu dàng khuyên hắn:
- Chúng bắt tẩu và Nguyên ca nhi hòng uy hiếp Thiên Tứ ca của đệ mà thôi...
Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài bất ngờ vang lên những tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống giận dữ.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Nguyên ca sợ hãi ôm chặt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu ôm bé.
Cố Ngọc nhìn qua cửa sổ. Hắn phấn khởi réo lên:
- Có người đến cứu chúng ta!
Trong hoàn cảnh này, còn ai có thể cứu họ?
Đậu Chiêu bán tín bán nghi chạy tới xem.
Nỏ chiến hướng về phía họ đã đổi hướng. Thuộc hạ của Liêu Vương trên nóc nhà bị bắn hạ rồi rơi xuống đất.
- Chuyện này...
Đậu Chiêu vừa mừng vừa sợ.
- Không biết là ai?
Hai mắt Cố Ngọc sáng lên.
- Nhưng nhất định là đến cứu chúng ta theo lệnh của Thiên Tứ ca. Không! Có khi đó chính là Thiên Tứ ca.
Đậu Chiêu cũng hy vọng như vậy.
Một giọng nói vọng đến:
- Đại tẩu! Đệ là Trần Tán Chi, đến giải vây theo lệnh của Thế Tử gia. Tẩu đừng hoang mang. Lính của Thần Cơ doanh đi cùng đệ có mang theo súng.
- A di đà Phật!
Đậu Chiêu nhịn không được niệm một câu cảm tạ trời đất.
Tuy nàng không biết Trần Gia làm cách nào phát hiện họ xảy ra chuyện, nhưng nếu người của Thần Cơ doanh đang đi cùng hắn, xem ra cục diện đã được Tống Mặc khống chế.
Bên ngoài có tiếng nổ lớn và ánh lửa. Địch trên nóc nhà ngã xuống.
Cố Ngọc hưng phấn cầm kiếm lên, nói:
- Tẩu và Nguyên ca nhi mau trốn đi. Chúng chắc chắn sẽ giãy chết, điên cuồng tấn công chúng ta.
Nhóm của Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lập tức nói:
- Chúng tôi đi cùng công tử!
Cố Ngọc gật đầu, xông về phía cửa.
Đậu Chiêu vội nhắc:
- Tiểu thúc! Hai tay khó ra bốn đấm. Hay là tiểu thúc yểm hộ trong phòng đi? Chỉ cần ta không ra ngoài, chúng không thể bắt được ta...
- Không có nỏ chiến, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!
Ánh mắt của Cố Ngọc đầy cương quyết.
- Trốn trong phòng thì quá hèn nhát!
Đoạn Công Nghĩa được phen lau mắt, đánh giá lại Cố Ngọc.
Hắn vỗ vai Cố Ngọc:
- Đúng vậy! Thế mới là khí khái của đấng nam nhi chứ. Không lý nào cô gia đang chém giết bên ngoài, chúng ta lại trốn trong phòng. Công tử và chúng tôi cùng xông ra, có chết cũng không để chúng đặt chân vào phòng.
Họ ra ngoài tạo thành một lớp bảo vệ. Một khi người của Liêu Vương lọt vào, Đậu Chiêu và nguyên ca nhi sẽ phải đương đầu với nghịch tặc.
Cố Ngọc cười ha hả, cùng Đoạn Công Nghĩa và một số hộ vệ ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tổ mẫu rơi nước mắt.
Nguyên ca nhi lo lắng hỏi mẹ:
- Vì sao Cố thúc không bế con?
Đậu Chiêu không kìm nổi nước mắt, nức nở:
- Cố thúc đánh nhau với đạo tặc để bảo vệ Nguyên ca nhi. Sau khi đuổi đạo tặc đi rồi, Cố thúc sẽ vào chơi với Nguyên ca nhi.
Nguyên ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
- Con sẽ nghe lời, không làm phiền Cố thúc!
Đậu Chiêu ôm chặt lấy Nguyên ca nhi.
※※※※※
Trước cửa cung Khôn Ninh.
Thái Tử nắm chặt tay Tống Mặc, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ thở dài.
Thôi Nghĩa Tuấn nhìn Tống Mặc bằng ánh mắt đầy phức tạp, nhỏ tiếng nhắc Thái Tử:
- Hay kêu người của nội các khuyên Liêu Vương?
Ngụ ý là gọi đại thần nội các đến làm chứng.
- Không cần!
Kỷ Vịnh thở phì phò vì tức:
- Tôi vừa qua phòng trực. Đới các lão ngủ rồi. Gọi mãi không dậy! Đúng là kẻ bất trung không quan trâm đến xã tắc!
Thái Tử biến sắc.
Hai bên chém giết ngày càng khốc liệt.
Thôi Nghĩa Tuấn cũng không giấu nổi lo lắng.
Tống Mặc thấp giọng:
- Điện hạ, chi bằng ngài khuyên Liêu Vương thử xem. Hơn nữa còn có thể trấn an Hoàng Thượng.
Nói cách khác là để Hoàng Thượng nhìn rõ tà tâm của Liêu Vương.
Thái Tử là người thông minh, nhưng vì thân phận nhạy cảm nên không thể tự làm chủ, lâu dần mất đi chính kiến.
Nghe Tống Mặc nói, Thái Tử suy tư hồi lâu. Sau đó, hắn cũng quyết định bước ra dưới sự bảo vệ của Kim Ngô vệ:
- Ngũ đệ! Trong mấy huynh đệ, phụ hoàng yêu thương đệ nhất. Thậm chí chỉ vì mẫu hậu nói đã lâu không gặp đệ mà phụ hoàng sẵn sàng hạ chỉ cho đệ vào cung. Đệ bất mãn chuyện gì sao không nói ra, đâu cần phải bắt giữ phụ hoàng? Phụ hoàng đã có tuổi, sao có thể chịu được đả kích này? Đệ còn không mau thả phụ hoàng ra!
Lời Thái Tử truyền vào. Hồi lâu, trong cung Khôn Ninh vọng ra tiếng của Liêu Vương:
- Đại ca nói vậy là sao? Đệ làm khổ phụ hoàng? Rõ ràng hoàng huynh là chính là người làm khổ phụ hoàng, khiến phụ hoàng mãi không yên tâm giao chính sự cho hoàng huynh! Hoàng huynh đừng giả mù mưa sa, giả vờ trung hiếu làm gì! Nếu hoàng huynh thật sự trung hiếu thì hãy giơ tay chịu trói, dùng mạng của mình đổi lấy an nguy của phụ hoàng.
Thái Tử sửng sốt.
Trán Thôi Nghĩa Tuấn lấm tấm mồ hôi.
Liêu Vương như đoán được phản ứng của Thái Tử, cười to:
- Hẳn là bây giờ hoàng huynh rất khó xử! Cơ mà đệ không giống hoàng huynh, không làm được gì ngoài đóng kịch! Ngũ Quân doanh và Cẩm Y vệ làm việc cho đệ. Bên ngoài có Ngũ Quân doanh, bên trong có Cẩm Y vệ. Dù Tống Nghiên Đường đứng về phía hoàng huynh thì có ích gì? Hoàng huynh đừng quên Thần Cơ doanh ở Tây Sơn cách đây rất xa. Hoàng huynh chiếm giữ cung cấm, hạ độc Hoàng Thượng khiến Hoàng Thượng năm lần bảy lượt phát bệnh. Sau khi phát hiện âm mưu, Hoàng Hậu nương nương sợ bị hoàng huynh ám hại nên đã bí mật phái tử sĩ báo tin cho đệ, lệnh đệ vào kinh cứu giá...
Đây đúng là một lý do chính đáng.
Kỷ Vịnh chửi thầm trong bụng.
Nếu không phải lo lắng cho mẹ con Đậu Chiêu, sao hắn lại tự đẩy mình vào thế hung hiểm như này?
Bây giờ thì hay rồi! Hắn cứ tưởng với bản lĩnh của mình, Tống Mặc đã có chuẩn bị trước. Ai ngờ Tống Mặc chỉ là hổ giấy, trông thì lợi hại nhưng chẳng được tích sự gì, thậm chí còn kéo cả mẹ con Đậu Chiêu vào.
Hắn lườm Tống Mặc.
Tống Mặc không quan tâm, im lặng nghe Thái Tử và Liêu Vương cãi nhau.
Một lính của Kim Ngô vệ chạy tới:
- Thưa Thái Tử điện hạ, thưa Tống đại nhân! Phó tướng của Thần Cơ doanh là Mã đại nhân dẫn người của Thần Cơ doanh tới cứu giá!
Tống Mặc ngẩng đầu. Đôi mắt sáng ngời như sao sớm.
Kỷ Vịnh ngớ người.
- Ngươi nói cái gì?
Thôi Nghĩa Tuấn túm lấy tên lính.
- Làm sao Thần Cơ doanh biết trong cung xảy ra chuyện?
Tên lính thở phì phò, nói:
- Tiểu nhân cũng không biết. Chúng tôi đang giao tranh với người của Ngũ Quân doanh thì chỉ huy sứ thành Nam của Binh mã ti Ngũ thành là Khương đại nhân cùng Mã đại nhân tới. Người của Thần Cơ doanh mang theo súng, nhanh chóng trấn áp được người của Ngũ Quân doanh...
Thái Tử mừng rỡ, nói về phía cung Khôn Nghi:
- Đệ đã nghe rõ chưa, ngũ đệ? Thần Cơ doanh tới cứu giá rồi, còn mang theo súng. Đệ mau thả Hoàng Thượng. Để Hoàng Thượng trách phạt, đệ khó có thể thoát tội!
Cung Khôn Ninh mới đó còn náo loạn, ngay lập tức trở nên im lặng.
Thái Tử thì thầm với Tống Mặc:
- Bây giờ nên làm gì?
Tống Mặc cung kính nói:
- An nội trước ổn ngoại. Chưa khống chế được Ngũ Quân doanh và Cẩm Y vệ, an nguy của Hoàng Thượng vẫn chưa thể đám bảo.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Vậy thanh trừ Ngũ Quân doanh trước, sau đó hẵng bàn điều kiện với Liêu Vương.
Tống Mặc thưa "vâng", ra lệnh cho người dưới.
Thôi Nghĩa Tuấn chợt nhớ ra gì đó, nói nhỏ:
- Có cần mời Đới các lão đến không, điện hạ?
Thái Tử sa sầm mặt, trầm giọng:
- Đương nhiên phải mời ông ta đến. Ta không nghĩ đến thời điểm này ông ta còn dám ngủ!
Tống Mặc liếc nhìn Thôi Nghĩa Tuấn, thầm cảm thán: "Quạ đều màu đen, thái giám đều thích mưu hại kẻ khác!"
Chương 508: Lật bàn
Trong biệt viện Hương Sơn, thi thể và binh khí chất chồng khắp nơi. Mùi máu tanh bốc lên tận trời cao.
Cố Ngọc giữ Đậu Chiêu trong phòng:
- Tẩu đừng vội ra ngoài. Chờ bọn họ dọn dẹp xong, đệ sẽ đưa tẩu, Nguyên ca nhi và cụ đi cửa sau.
Được lính của Thần Cơ doanh bảo vệ, họ không cần lo lắng cho an toàn của mình nữa.
Vừa rồi chém giết rung trời, chắc chắn rất khốc liệt.
Đến Đậu Chiêu còn sợ hãi chứ đừng nói là tổ mẫu và Nguyên ca nhi.
Trần Gia xin gặp.
Đậu Chiêu có rất nhiều điều cần hỏi hắn, lập tức nói:
- Mau mới cô gia vào!
Trần Gia nghĩ Đậu Chiêu đang mang thai hẳn sẽ rất nhạy cảm giống Tưởng Diễm. Hắn cởi bỏ mũ giáp, rửa sạch tay chân rồi mới theo Trần Gia vào phòng.
Có lẽ là sợ mùi máu tươi ngoài sân xộc vào, cửa trước được che thảm còn cửa sổ nhỏ phía sau lại mở hết ra.
Đậu Chiêu vừa thấy hắn thì vội vàng đi đến, lo lắng hỏi:
- Thế Tử gia đang ở đâu? Tình hình thế nào rồi? Có nguy hiểm không?
Trần Gia hành lễ với tổ mẫu rồi bắt đầu kể:
- Từ lần A Diễm bị bắt cóc, Thế Tử gia luôn đề phòng, bắt đầu phái mấy người giỏi võ nghệ cao siêu bí mật bảo vệ đại tẩu, còn dặn bọn họ nhất định phải cứu đại tẩu thoát hiểm trước tiên, nếu lực lượng quá chênh lệch thì không được cậy mạnh, nhanh chóng báo lại Thế Tử gia. Người của Liêu Vương bao vậy biệt viện, bọn họ người ít thế mỏng nên đã phái người đi tìm Thế Tử gia. Không liên lạc được với Thế Tử đang ở trong cung, bọn họ đổi hướng đi tìm đệ. Đúng lúc ấy Liễu Ngu phái thuộc hạ mời đệ đi uống rượu. Đệ nhận ra tình hình không ổn, lập tức kêu người báo tin cho Khương đại nhân của Binh mã ti Ngũ thành. Đệ lấy cớ về phòng thay y phục để đánh lừa người của Liễu Ngu, bảo Hồ Tử dẫn A Diễm vào mật thất, đồng thời chạy đến Thần Cơ doanh từ cửa sau về
- Mã Hữu Minh không dám hành động vì không có thánh chỉ của Hoàng Thượng hoặc thủ dụ của Thái Tử. Hơn nữa, chỉ huy sứ Thần Cơ doanh là Vương Húc lại không chịu phối hợp. Mã Hữu Minh không thể vượt quyền Vương Hức nên chỉ có thể bí mật phái một nhóm người của mình theo tôi đến biệt viện...
Chuyện sau đó thì mọi người đều biết.
Đậu Chiêu khẩn trương hỏi:
- Tức là không ai biết trong thành thế nào rồi?
- Đại tẩu đừng nóng vội. Đệ vẫn chưa nói hết.
Trần Gia mỉm cười, kể tiếp:
- Cùng lúc chúng đệ đến biệt viện, Mã Hữu Minh nhận được thư của Khương Nghị báo là Liêu Vương tạo phản, tình hình trong cung đang rất hỗn loạn, Thế Tử gia dẫn đầu Kim Ngô vệ đánh nhau với người của Ngũ Quân doanh, kêu Mã Hữu Minh mau cứu giá.
- Mã Hữu Minh dẫn người đến cướp lệnh bài của Vương Húc. Vương Húc làm bộ làm tịch như bị cưỡng ép, trốn lì trong phòng, mặc cho Mã Hữu Minh làm việc. Bấy giờ, Mã Hữu Minh mới có thể điều động lính của Thần Cơ doanh.
- Tốt quá! Tốt quá rồi!
Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Thần Cơ doanh và Binh mã ti Ngũ thành liên thủ với nhau, Ngũ Quân doanh không phải là đối thủ của họ.
Trần Gia nói:
- Hôm nay không thấy người của Cẩm Y vệ. Có lẽ Liêu Vương còn mưu kế phía sau. Ở đây không an toàn, cũng quá dơ bẩn. Đại tẩu hãy theo Cố công tử đến Thần Cơ doanh. Sau khi kinh thành ổn định trở lại, đệ sẽ đến đón đại tẩu.
Đậu Chiêu gật đầu, dặn hắn:
- Đệ cũng cẩn thận, đừng liều mạng quá!
Trần Gia gật đầu, đáp "vâng".
Cố Ngọc lại nói:
- Ta vào thành cùng ngươi.
- Không được!
Đậu Chiêu cương quyết phản đối. Nàng ý thức được nếu Liêu Vương thất bại, Cố ngọc sẽ trở thành thân tộc của nghịch tặc, sợ là khó giữ tính mạng.
Nàng biến sắc.
Ở thời điểm hiện tại, chỉ mong Cố Ngọc có thể giữ được đầu chứ đừng kể tới công trạng.
Hắn không thể bị cuốn vào vũng bùn này.
Tốt nhất là không biết cái gì...
Đậu Chiêu nghĩ đến tính tình của Cố Ngọc, nghĩ đến dáng vẻ thống khổ ngồi bệt xuống đất của hắn lúc nãy thì lập tức ra lệnh cho Đoạn Công Nghĩa:
- Mau trói Cố công tử lại!
Mọi người đều sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.
Cố Ngọc gượng cười.
- Đoạn sư thúc, tôi biết thúc là hộ vệ của đại tẩu. Tôi sẽ không khiến thúc phải khó xử đâu.
Nói rồi hắn đưa tay ra cho Đoạn Công Nghĩa trói.
- Tôi sẽ không trốn. Thúc cứ tự nhiên nhưng đừng gô cả cổ tôi. Từ bé tới giờ, tôi chưa từng trải qua chuyện mất mặt như vậy đâu!
Đoạn Công Nghĩa bật cười, đi tìm dây thừng.
Cố Ngọc cụp mắt nhìn qua chỗ khác, đưa lưng về phía Đậu Chiêu.
Trần Gia muốn nói lại thôi.
Trần Hiểu Phòng và những người khác nhìn chằm chằm Đậu Chiêu.
Bầu không khí trở nên quỷ dị.
Tuy nhiên, Đoạn Công Nghĩa vẫn trói Cố Ngọc lại.
Đậu Chiêu nói với Đoạn Công Nghĩa:
- Tôi nhớ Thế Tử gia từng đưa cho sư phụ một lệnh bài có thể vượt qua tất cả các cổng thành mà không cần kiểm tra. Sư phụ hãy bí mật đưa Cố công tử đến Thiên Tân, tuyệt đối không để người khác phát hiện hắn từng trở lại kinh thành...
Cả phòng kinh ngạc.
Đậu Chiêu làm như không thấy, tiếp tục dặn Đoạn Công Nghĩa:
- Hoàn cảnh bây giờ của Cố công tử khá nhạy cảm. Bên Thế Tử gia cũng chưa có tin chính xác. Nếu có thể xin Hoàng Thượng và Thái Tử khai ân là tốt nhất, nếu không sư phụ đưa Cố công tử ra biển trốn mấy năm. Sau này hắn thay da đổi thịt, lấy một tên mới thì hẵng trở về...
Đoạn Công Nghĩa đáp "'vâng". Nhưng Cố Ngọc lại lồng lộn lên:
- Đệ không đến Thiên Tân. Cùng lắm thì lấy mạng đền mạng, đệ sợ cái gì! Dì tốt với đệ như vậy, đệ không thể bỏ mặc dì. Dù sao phủ Vân Dương bá cũng không có chỗ cho đệ, đệ không muốn sống chui sống lủi! Đệ muốn được sống như một hảo hán thực thụ!
Đậu Chiêu không quan tâm đến hắn, nói với Đoạn Công Nghĩa:
- Sự phụ xem có giống đứa trẻ miệng còn hôi sữa không? Tôi yên tâm giao hắn cho sư phụ! Sau khi đến Thiên Tân, sư phụ cũng không cần về ngay, cứ ở lại chăm sóc Cố công tử vài ngày. Khi nào Thế Tử gia sắp xếp ổn thỏa, sư phụ hãy tùy cơ ứng biến!
Đoạn Công Nghĩa cười nói:
- Phu nhân yên tâm! Nhất định tôi sẽ đưa Cố công tử đến Thiên Tân bình an.
Đậu Chiêu gật đầu.
Cố Ngọc vẫn không ngừng la hét khiến hai mắt Đậu Chiêu đỏ hoe.
Nàng nói:
- Bịt miệng hắn lại đi.
Cố Ngọc trợn mắt.
Đáng tiếc là Đoạn Công Nghĩa chỉ nghe theo lệnh của Đậu Chiêu. Hắn không hề do dự bịt miếng Cố Ngọc lại, còn tốt bụng đổi xiêm y của Cố Ngọc thành đồ của hộ vệ.
- Nếu ai đó hỏi, tôi sẽ bảo là hắn bị thương không thể tự đi lại.
- Ý này hay!
Đậu Chiêu khen. Trần Hiểu Phong và những người khác khẽ cười.
Đoạn Công Nghĩa mang Cố Ngọc đi.
Trần Gia đưa nhóm Đậu Chiêu đến Thần Cơ doanh.
Bây giờ ở Thân Cơ doanh đều là người của Mã Hữu Minh.
Vương Húc ở lì trong phòng. Nghe nói mẹ con Đậu Chiêu tới, ông ta bảo tùy tùng cầm pháo đỏ trân quý của mình đi đón Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu phái Trần Hiểu Phong qua chỗ ông ta, thay nàng cảm tạ.
Đến trưa có tin từ kinh thành.
Chỉ có một tốp nhỏ của Ngũ Quân doanh bao vây cấm cung. Binh mã ti Ngũ thành và Thần Cơ doanh liên thủ đã đánh bại bọn chúng một cách nhanh chóng. Cẩm Y vệ bảo vệ Liêu Vương và Hoàng Hậu rút lui đến núi Ngọc Tuyền. Lương Kế Phân và Đậu Thế Xu chạy đến núi Ngọc Tuyền để khuyên Liêu Vương thả Hoàng Thượng. Diêu Thời Trung và Mộc Xuyên xanh mặt tới phòng trực của nội các thì thấy Đới Kiến đang ủ rũ trong đó.
Vương Húc lắc đầu, cười đầy chua xót.
Chuyện tới nước này, Hoàng Thượng sống hay chết cũng chẳng quan trọng.
Không ngờ Mã Hữu Minh lại chọn đúng!
Xem ra có rất nhiều người cũng giống như mình, không muốn đắc tội với Liêu Vương nên không dám giúp Thái Tử!
Ông trở mình liên tục trên ghế túy ông, nghĩ đến những người lập công lần này.
Có lẽ con đường làm quan của ông sẽ kết thúc tại đây nhưng ít ra còn có thể toàn mạng rút lui và bảo vệ được người thân.
Không như Sử Xuyên, mất tất cả rồi!
Ông thở dài.
※※※※※
Tống Mặc vội vã đi gặp Đậu Chiêu.
Thôi Nghĩa Tuấn la lên:
- Trong cung còn rất nhiều vấn đề...
- Có chư vị vương công đại thần lo liệu, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tống Mặc khiến quyết:
- Ta còn không biết phu nhân nhà ta thế nào rồi!
Lúc hắn nói câu này, hai mắt đã đỏ ngầu.
Thôi Nghĩa Tuấn nhíu mày.
Thái Tử dịu dàng nói:
- Khanh mau đi đi! Nhớ an ủi Đậu phu nhân đấy. Phu nhân cũng bị liên lụy theo ta!
Tống Mặc cảm kích hành lễ, vội vàng xuất cung.
Thôi Nghĩa Tuấn nhịn không được hỏi:
- Sao Thế Tử gia có thể bỏ mặc quốc gia xã tắc như vậy?
Thái Tử nhìn hắn, giải thích:
- Từ xưa đến nay, hai chữ trung hiếu không thể vẹn toàn. Hắn như vậy mới tốt. Nếu bây giờ hắn vẫn bỏ mặc vợ con. một lòng muốn thăng quan tiến chức, ngươi dám làm việc với hắn không? Ta dám dùng hắn không?
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Thôi Nghĩa Tuấn cười đáp:
- Điện hạ anh minh!
Thái Tử không nói gì.
Kỷ Vịnh thở hồng hộc chạy đến.
Hắn hỏi mọi người:
- Tống Nghiên Đường đi đâu rồi?
- Nói mấy câu với điện hạ rồi đi mất. Không biết đi đâu!
Có người trả lời.
- Thế hắn đi hướng nào?
Người đó chỉ đường cho Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh cảm ơn rồi vội vã chạy theo hướng đó.
Thái Tử trầm tư hồi lâu, sau đó dặn Thôi Nghĩa Tuấn:
- Người điều tra xem Kỷ Kiến Minh và Tống Nghiên Đường có ân oán gì?
Thôi Nghĩa Tuấn thưa "vâng".
Kỷ Vịnh không đuổi kịp Tống Mặc, cũng không thể đuổi theo.
Mấy vị các lão đang thương lượng về chuyện viết bố cáo. Bá phụ của hắn thua Đậu Thế Xu. Lần này, Đới Kiến gặp hạn, có lẽ Mộc Xuyên cũng bị ép về hưu. Đây chính là một cơ hội. Hắn phải nghĩ cách giúp bá phụ.
Hắn phái tùy tùng đến phủ Anh Quốc công hỏi thăm tin tức về Đậu Chiêu, còn mình thì đến phòng trực của nội các. Hắn phải trình bố cáo lên Thái Tử trước khi nó được gửi đi.
Tống Mặc chạy đến Thần Cơ doanh thì mặt trời đã ngả về tây.
Đậu Chiêu đang đứng trong hoa viện, mỉm cười nhìn tổ mẫu và Nguyên ca nhi nhổ rau dại.
Vành mắt Tống Mặc đột nhiên ươn ướt. Hắn đứng lặng ở hành lang, chân nặng như đeo chì, không thể bước tiếp.
Nguyên ca nhi nhìn thấy hắn đầu tiên. Bé vứt cọng cỏ, lon ton chạy tới.
- Phụ thân! Phụ thân!
Nguyên ca nhi lao vào vòng tay của hắn.
Đậu Chiêu đi tới, cười hỏi:
- Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa chưa?
Không sợ hãi, không giận dữ, không trách mắng, không buồn đau, giống như hắn chỉ ra ngoài rồi trở về như bình thường.
Nàng tin hắn như vậy sao?
Tin hắn sẽ bảo vệ nàng, tin hắn sẽ bình an vượt qua cửa ải khó khăn này, tin hắn sẽ cho nàng một tương lai tươi đẹp.
Phải chăng đây chính là lý do hắn cảm mến nàng?
Tống Mặc ôm Đậu Chiêu, mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy nàng.
Chương 509: Cứu người
Tổ mẫu thấy hai người ôm nhau thì cười cười, nắm tay Nguyên ca nhi, nói:
- Cháu nhìn kìa! Góc tường có một bụi cỏ đuôi chó. Chúng ta hái nó rồi cắm trên bàn của phụ thân con nhé?
Nguyên ca nhi đột nhiên bướng bỉnh.
Bé kéo kéo vạt áo của Tống Mặc, hai mắt long lanh:
- Cha ơi! Con cũng muốn được ôm! Con cũng muốn được ôm!
Mặt Đậu Chiêu nóng ran.
Nàng khẽ đẩy Tống Mặc, nói nhỏ:
- Mọi người đang nhìn kìa!
Khuôn mặt hồng hồng như hoa đăng tiêu nở rộ trong ngày đông, xinh đẹp và kiêu ngạo.
Tim Tống Mặc đập liên hồi. Hắn khẽ nói:
- Chẳng lẽ lúc không có người lại được? Vậy thì tốt! Buổi tối, ta chờ nàng.
Càng ngày càng không đứng đắn.
Đậu Chiêu sợ bị người hầu gần đó nghe thấy, nhịn lắm mới không mắng Tống Mặc.
Tống Mặc cũng chịu thả nàng ra, cung kính hành lễ với tổ mẫu.
Thấy Đậu Chiêu còn ngượng ngùng, bà muốn giúp nàng giải vây, vừa hỏi chuyện Tống Mặc vừa đi đến đình nghỉ mát cách đó không xa:
- Nghe nói Hoàng Thượng vẫn bị bắt. Con về như này không sao chứ?
- Không sao ạ!
Tống Mặc ngồi xuống, nói:
- Con đã làm những gì nên làm, bây giờ còn ở đấy thì sẽ quá nổi trội, thành ra lại không tốt.
- Con có thể rút lui đúng thời điểm là mừng rồi! Tổ mẫu tán tán dương Tống Mặc:
- Dù sao con cũng có công cứu giá, bây giờ còn đi tranh giành, chặn tiền đồ của người ta thì không tránh khỏi bị người ta ghi hận.
Tống Mặc nhận chung trà từ tay a hoàn, đưa cho tổ mẫu. Sau đó, hắn quay sang bế Nguyên ca nhi đang trong lòng Đậu Chiêu, đặt bé ngồi cạnh tổ mẫu, nói với Đậu Chiêu:
- Mọi người bình an là tốt rồi. Ta còn phải đi cứu ngũ cữu. Tình hình trong thành đã ổn định. Lát nữa, Trần Gia sẽ đưa mọi người về phủ.
Đậu Chiêu kinh ngạc, hỏi:
- Ngũ cữu cũng tới ư? Liêu Vương có làm gì ông ấy không?
Tống Mặc thở dài, nói:
- Thật ra Liêu Vương không tin ngũ cữu. Y đưa ngũ cữu vào kinh hòng lợi dụng danh tiếng của đại cữu và dùng ngũ cữu để uy hiếp ta. Cơ mà y không ngờ trông ngũ cữu có vẻ bất cẩn vô dụng nhưng thật ra lại rất nhạy bén. Từ những hành động của Liêu Vương, ngũ cữu nhanh chóng nhận ra y muốn làm gì. Trước khi bọn họ rời Liêu Đông, ông ây đã báo tin cho ta. Đáng tiếc không biết cụ thể thời gian Liêu Vương vào kinh là khi nào, càng không ngờ Liêu Vương còn định bắt nàng.
Đậu Chiêu sững sờ:
- Thì ra chàng đã sớm biết chuyện Liêu Vương vào kinh! Có phải vì vậy nên chàng mới đưa ta, Nguyên ca nhi và cụ đến biệt viện Hương Sơn?
Tống Mặc không nói gì nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự áy náy.
Đậu Chiêu bật cười:
- Đừng nói chàng tính được cả chuyện mình rơi vào nguy hiểm nữa nhé? Chàng không phải thần tiên. Dù là thần tiên thì cũng có lúc phạm sai lầm!
Nàng sống hai kiếp còn không đoán được cuộc tập kích bất ngờ của Liêu Vương, huống chỉ là Tống Mặc.
Tống Mặc gượng cười.
Đậu Chiêu lại hỏi:
- Chàng biết ngũ cữu ở đâu chưa?
Rồi nàng nhắc đến Cố Ngọc:
- Ta sợ Thái Tử sẽ thanh trừ tất cả nên đã bảo Đoạn Công Nghĩa đưa hắn về Thiên Tân. Chàng tính sao với ngũ cữu? Định cấu xin Thái Tử khai ân hay lén đưa ngũ cữu về Liêu Đông?
Tống Mặc không biết Cố Ngọc từng quay về. Nghe Đậu Chiêu nhắc đến, hắn rất kinh ngạc:
- Nàng làm đúng lắm, Thọ Cô! Thân phận bây giờ của Cố Ngọc khá nhạy cảm. Tốt nhất là để hắn tránh xa thị phi. Còn về ngũ cữu, ta định gặp ông ấy rồi mới bàn bạc xem nên làm thế nào. Thật ra, đây cũng là một cơ hội nhưng không thể chắc chắn không phải một trận bão tố. Người gánh vách gia nghiệp của Tưởng gia hiện tại là ngũ cữu. Ông ấy sẽ quyết định con đường của Tưởng gia. Ngũ cữu đang ở đâu... ông ấy không đi theo Liêu Vương thì chắc chắc đang ở phủ Liêu Vương. Ngoại trừ Cẩm Y vệ, trong tay Hoàng Thượng còn có Đông Xưởng và Tây Xưởng. Liêu Vương không dám mua nhà riêng ở kinh thành. Ta nghĩ sẽ dễ dàng tìm được ông ấy thôi.
- Ta sợ đến mình muộn, ngũ cữu sẽ bị bắt đi.
Đậu Chiêu không dám giữ hắn lại, vội nói:
- Vậy chàng cẩn thận đấy, đi nhanh về nhanh!
Tống Mặc gật đầu, nói với tổ mẫu mấy câu, hôn Nguyên ca nhi rồi đột ngột rời đi như lúc đến.
Chỉ chốc lát sau, Trần Gia đến đón Đậu Chiêu.
Trần Hiểu Phong hỏi:
- Làm gì với nhị gia ạ?
Trong lúc dọn dẹp chiến trường trước khi rời biệt viện Hương Sơn, họ phát hiện Tống Hàn trốn sau hai thi thể nên đã mang hắn theo.
- Đưa về phủ Anh Quốc công. Thế Tử gia sẽ xử lí sau.
Đậu Chiêu nói.
Những chuyện như này nên để Tống Mặc giải quyết.
Trần Hiểu Phong đáp "vâng", lui xuống.
Đậu Chiêu quan tâm hỏi Trần Gia:
- A Diễm thế nào rồi?
- Vẫn ổn ạ.
Sau khi tình hình trong cung được Thái Tử kiểm soát, Trần Gia lén về ngõ Ngọc Kiều.
- Lúc đệ về, nàng ấy đã ngủ thiếp đi rồi!
Nhớ tới dáng điệu ngây thơ của nương tử, nụ cười trên mặt Trần Gia rạng rỡ hơn hẳn.
Đậu Chiêu yên lòng, từ biệt Vương Húc, theo đoàn hộ tống của Trần Gia vào thành.
Lúc này đã là giờ lên đèn. Trong gió thoang thoảng hương hoa ngọc trâm. Đậu Chiêu cảm giác như mình đang mơ một giấc mộng dài.
Nàng lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ này khỏi tâm trí.
Có một số việc vẫn là không nên suy nghĩ quá nhiều!
Đậu Chiêu tắm rửa một phen rồi ngồi trong phòng uống chè đậu xanh ướp đá.
Cảm giác mát lạnh khiến người ta sảng khoái giây lát nhưng chẳng được bao lâu, sự mệt mỏi nhanh chóng ập đến. Đậu Chiêu mệt lử đi ngủ mặc cho bữa tối còn đó. Khi nàng tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Những con chim sẻ đang ríu rít bên ngoài cửa sổ.
- Nguyên ca nhi và cụ đâu?
Nhược Đồng dẫn mấy tiểu a hoàn bưng nước ấm và khăn mặt để hầu hạ nàng buổi sáng.
- Cụ dẫn đại thiếu gia đi ngắm hoa rồi ạ!
Nhược Đồng cười nói:
- Thấy phu nhân ngủ sâu, cụ không để chúng nô tỳ đánh thức phu nhân, nói là phu nhân căng thẳng quá độ, có thể ngủ một giấc như vậy mới tốt.
Thế nên cũng không gọi mình dậy ăn tối?
Nhưng đúng là tinh thần của mình đã tốt hơn nhiều.
Nàng ăn hai chén cháo, bốn cái bánh rán mới buông bát, hỏi Nhược Đồng:
- Thế Tử gia chưa về sao?
- Chưa ạ!
Nhược Đồng cười đáp, chỉ huy tiểu a hoàn thu dọn bát đĩa.
Không biết đã cứu được Tưởng Bách Tôn chưa?
- Trong thành đã gỡ bỏ lệnh cấm chưa?
Đậu Chiêu hỏi.
Hôm qua khi bọn họ quay về, trong thành có lệnh cấm đường. Nếu không phải Trần Hiểu Phong đưa lệnh bài của Tống Mặc ra, e rằng bọn họ không thể đi vào.
- Chưa ạ.
Nhược Đồng nói nhỏ:
- Nghe nói Hoàng Thượng vẫn còn trong tay Liêu Vương!
Đậu Chiêu nhíu mày.
Chuyện này càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho Thái Tử.
Nàng xuống kháng, đến hoa viên xem tổ mẫu và Nguyên ca nhi.
Bên ngoài đột nhiên ồn ào khác thường, hơn nữa động tĩnh càng lúc càng lớn.
Nhược Đồng hớt hải chạy ra ngoài xem, chỉ chốc lát đã quay lại bẩm:
- Thưa phu nhân, là Quốc Công gia ạ! Quốc Công gia muốn đưa nhị gia về Tê Hương viện.
Đậu Chiêu cười kinh, nói:
- Ngươi chuyển lời của ta: "Nhị gia không những mưu hại Nguyên ca nhi mà còn vu khống cho Quốc Công gia. Nhi gia phải ở lại Di Chí đường cho đến khi Thế Tử gia về thẩm vấn, không thì người ngoài sẽ hiểu lầm là Quốc Công gia muốn giết người diệt khẩu!".
Nhược Động vâng lệnh ra cửa.
Ngay sau đó, tiếng huyên náo đã biến mất, Di Chí đường khôi phục lại dự yên tĩnh vốn có.
Đậu Chiêu đến hoa viên.
Tống Nghi Xuân trở về Tê Hương viện với vẻ mặt tái nhợt.
Ông gọi Đào Khí Trọng đang "bệnh nặng" đến.
Đào Khí Trọng định từ chối. Nhưng nghĩ đến sóng gió hai ngày nay, ông quyết định theo Tằng Ngũ đến thư phòng của Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân vừa mở miệng đã mắng chửi Tống Hàn thậm tệ, nào là "ngu xuẩn", nào là "đầu đất", sau đó chán nản nói:
- Thật đấy! Thằng con bất hiếu này sẽ nói là bị ta sai khiến giúp Liêu Vương bắt Đậu thị thật đấy! Ta nên làm gì bây giờ?
Đào Khí Trọng thất kinh, suýt chút nữa thì tắc thở, hối hận vì nể mặt Tống Nghi Xuân nên không cương quyết rời phủ Anh Quốc công. Bây giờ thì hay rồi! Thế mà Tống nghi Xuân lại dính vào chuyện này, chẳng trách mấy ngày nay ông ta cho mình "dưỡng bệnh".
Đào Khí Trọng chất vấn:
- Sao ngài lại hồ đồ thế, Quốc công gia? Sao lại sa vào vũng bùn này?
Tống Nghi Xuân bị chỉ trích thì càng không vui. Nhưng ông ta đang cần Đào Khí Trọng hiến kế nên đành nhịn xuống, hỏi:
- Vậy ý của tiên sinh là...
- Kịch liệt chối bỏ.
Đào Khí Trọng quả quyết:
- Không chỉ kịch lệt chối bỏ mà ngài cũng không được nhúng tay vào chuyện của nhị gia.
Tống Nghi Xuân sững sờ, hồi lâu sau mới nói:
- Ta là phụ thân của nó. Quan tâm một chút cũng không được ư?
Đào Khí Trọng đã khó chịu với kiểu khẩu phật tâm xà của Tống Nghi Xuân từ lâu rồi.
- Chẳng lẽ ngài còn không hiểu tính của nhị gia ư? Nếu hắn đổ cho ngài thì ngài làm thế nào? Liêu Vương vẫn đang trốn trên núi ngọc Tuyên đấy!
Tống Nghi Xuân nghiến răng nghiến lợi, vẫn không cam lòng:
- Chẳng lẽ ta cứ để Tống Mặc ngồi lên đầu mình?
Đào Khí Trọng tức đến mức phải bật cười:
- Quốc công gia à! Ngài nghĩ cách thoát thân trước đi!
Tống Nghi Xuân đấu tranh rất lâu rồi bất đắc dĩ gật đầu.
Tảng đá trong lòng Đào Khí Trọng cũng rơi xuống theo.
Dù Tống Mặc có công hộ giá nhưng Tống Nghi Xuân là phụ thân của Tống Mặc. Tống Nghi Xuân bị cuốn vào chuyện này, Tống Mặc cũng không thoát khỏi liên can. Có lẽ Tống Mặc sẽ thả cho Tống Nghi Xuân một con đường sống...
Đào Khí Trọng mặc kệ Tống Nghi Xuân muốn thế nào. Sau khi chuyện này huyện kết thúc, ông sẽ xin nghỉ rồi về quê.
Tống Hàn được băng bó qua loa rồi bị trói và nhốt lại.
Hắn hiểu lão cha già của mình không bỏ đá xuống giếng là may rồi, trông chờ được ông ta tới cứu thì chỉ có nằm mơ.
Tống Mặc không ở nhà.
Có lẽ là đang nịnh nọt Thái Tử.
Sau khi hắn trở về, mình sẽ lành ít dữ nhiều.
Tống Hàn cau mày, nhìn hộ vệ sừng sững ngoài cửa.
Đậu Chiêu rất vui.
Võ Di đầm đìa mồ hôi chạy đến.
- Thưa phu nhân! Thế Tử gia đưa ngũ cữu gia về rồi. Thế Tử gia bảo người chuẩn bị phòng nghỉ cho khách và sắp xếp người hầu ạ.
- Nói vậy là mọi chuyện đều tốt đúng không?
Võ Di chần chừ một lát mới thưa:
- Ngũ cữu gia bị tra tấn. May mà chúng ta tới kịp... Trên đường về, Thế Tử gia đã kêu người mới đại phu rồi ạ.
Đậu Chiêu không khỏi thở dài, bảo Nhược Chu chuẩn bị phòng, còn mình quay lại phòng trong rửa mặt trang điểm, chuẩn bị gặp mặt Tưởng Bách Tôn.
Chương 510: Đứng ra lo liệu
Cậu út thì cũng là trưởng bối
Tưởng Bách Tôn hơn Tống Mặc mười hai tuổi.
Dáng người cao lớn, thân mặc áo suông màu cà. Trên mặt có vết bầm tím, mắt phải sưng húp, vừa nhìn đã biết hắn phải trải qua chuyện gì. Đáng lý, trông hắn sẽ rất chật vật với bộ dạng như vậy. Nhưng tấm lưng thẳng tắp, tinh thần sáng láng, vẻ mặt tự tin của hắn khiến người ta cảm nhận được sự cởi mở, phóng khoáng đặc trưng của nam tử hán phương bắc.
Không hổ là người được Đàm lão trang chủ quan tâm!
Đậu Chiêu liếc nhanh một cái rồi cụp mắt, cung kính hành lễ.
Tưởng Bách Tôn tỉ mỉ đánh giá nàng, cười nói:
- Lẽ ra phải có quà gặp mặt, tiếc là ngũ cữu đang không xu dính túi. Sau này, ngũ cữu sẽ đền bù cho con.
Không đợi Đậu Chiêu đáp lời, hắn đã quay sang nói với Tống Mặc:
- Nhớ năm ấy tỷ tỷ khen Đậu tiểu thư trước mặt mẫu thân, nói rằng Đậu tiểu thư là bậc anh tài không thua kém đấng mày râu, rất muốn gặp Đậu tiểu thư. Không ngờ vận đổi sao rời, Đậu tiểu thư lại trở thành con dâu của tỷ tỷ. Tỷ tỷ ở dưới suối vàng biết được sẽ rất vui mừng.
Nói xong, hắn còn vỗ lên vai Tống Mặc.
- Đây chính là chuyện tốt nhất mà nhóc làm được đấy. Lúc trước, ta và mẫu thân buồn phiền mãi vì hôn sự của ngươi!
Nhận được đánh giá cao như vậy, Đậu Chiêu không khỏi đỏ mặt.
Tống Mặc lại cười ha hả, vẻ mặt trông rất đắc ý.
Đậu Chiêu lui xuống để cậu cháu Tống Mặc thoải mái trò chuyện. Nàng dặn dò gia đinh và a hoàn phải hầu hạ Tưởng Bách Tôn thật chu đáo rồi trở về gian chính.
Đậu Thế Anh đã biết chuyện xảy ra ở biệt viện Hương Sơn. Bởi vì trong thành đang có lệnh cấm xe kiệu nên ông phái Cao Thăng tới phủ hỏi thăm.
Đương nhiên, Đậu Chiêu sẽ lựa lời mà nói, lại cộng thêm tổ mẫu bình an vô sự, Cao Thăng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, vui mừng về bẩm với Đậu Thế Anh.
Tống Mặc quay lại gian chính.
- Sao chàng về sớm vậy?
Trong lúc giúp hắn rửa mặt, Đậu Chiêu hỏi:
- Ta tưởng chàng sẽ dùng cơm trưa với ngũ cữu.
- Ngũ cữu đang bị thương mà!
Tống Mặc nhận khăn từ tay Đậu Chiêu, còn hôn lên má nàng.
- Nghỉ lấy lại sức đã! Mấy ngày nữa mở tiệc tẩy trần cho ngũ cữu vẫn chưa muộn.
Đậu Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thái Tử đã biết chuyện ngũ cữu chưa? Trong mấy ngày ngũ cữu ở nhà dưỡng thương, bạn bè thân thích tới thăm thì sao?
- Ta vẫn chưa có cơ hội báo với Thái Tử.
Tống Mặc nói:
- Cơ mà ta đã phái người gửi thiệp vào cung rồi. Nhưng tình hình mấy ngày này khá đặc biết, không biết thiệp tới được tay Thái Tử không. Trong lúc chưa biết thái độ trong cung thế nào chúng ta cứ giữ ngũ cữu ở nhà. Ta đã dặn Võ Di và những người khác không được để lộ tin ngũ cữu vào kinh. Nàng cũng coi như không biết, đóng cửa từ chối tiếp khách và quản thúc người hầu không được nói lung tung.
Liêu Vương mưu phản là chuyện lớn. Không chỉ mỗi nhà họ, các nhà công hầu khách cũng đều đóng cửa, sợ bị vạ lây.
Đậu Chiêu gật đầu.
Võ Di hớt hải chạy vào:
- Thưa Thế Tử gia, thưa phu nhân! Nội thị phụng lệnh của Thái Tử mời Thế Tử vào cung. Nội thị đó đang đứng đợi trong phòng khách. Nô tài hỏi thì hắn không trả lời, chỉ nói Thái Tử bảo Thế Tử gia mau vào cung, việc rất gấp...
Phu thê Tống thị nhìn nhau.
Chẳng lẽ Thái Tử đã biết chuyện ngũ cữu?
Tống Mặc nói:
- Ta sẽ vào cung ngay!
Võ Di chạy đi đáp lời. Đậu Chiêu chỉ huy tiểu a hoàn giúp Tống Mặc thay quan phục. Chính ngọ, Tống Mặc vào cung.
Vì thể hiện sự tôn trọng với Hoàng Thượng, Thái Tử tiếp kiến quần thần ở gian đông của Đông Thiên điện, chứ không phải chính điện của Đông Thiên điện - nơi Hoàng Thượng và bá quan xử lý những việc quan trọng.
Lúc Tống Mặc tới, chỉ có mấy vị các lão mà ngay cả các vị hoàng thân quốc thích và công khanh lớn tuổi như: Hoài Nam Vương, Vân Dương bá, Tuyên Ninh hầu, Hội Xương bá cũng có mặt ở đó. Thái Tử trông có vẻ buồn bực, tay lần chuỗi hạt gỗ trầm hương. Mọi người ai cũng lo lắng. Đặc biệt là Vân Dương bá. Ông ta sợ hãi núp sau lưng Hoài Nam Vương. Bầu không khí trong điện hết sức quỷ dị.
Hắn hành lễ, ngẩng đầu thấy Đậu Thế Xu đang đánh mắt ra hiệu với mình.
Tống Mặc không khỏi hoang mang.
Thái Tử bảo Thôi Nghĩa Tuấn mang ghế cho Tống Mặc ngồi.
Tống Mặc tạ ơn, ngồi cạnh Hoài Nam Vương.
Thái Tử nhìn Lương Kế Phân, nói:
- Liêu Vương khống chế phụ hoàng. Chúng ta sợ bắt chuột vỡ bình, không dám ra cậy mạnh nhưng cũng không thể ngồi im không làm gì! Ta mời vương thúc và các vị công khanh đức cao vọng trọng tới để cùng bàn cách, liệu có thể khuyên nhủ Liêu Vương. Lương các lão tiến cử khanh —— nói khanh và Liêu Vương quen nhau từ nhỏ, phụ hoàng cũng rất thích khanh, Hoàng Hậu nương nương thân thiết với Tưởng phu nhân, coi khanh như con cháu trong nhà. Khanh là người thích hợp đi chiêu hàng. Vì vậy, ta vội vàng gọi khanh vào cung!
Chỉ nói mấy câu là có thể giải quyết chuyện sống chết được sao?
Mình không đắc tội với Lương Kế Phân mà nhỉ?
Nói hay là tiến cứ, còn nói trắng ra là đưa mình lên giàn hỏa thiêu!
Bảo sao ngũ bá phụ lại đánh mắt ra hiệu!
Tống Mặc mắng chửi thậm tệ Lương Kế Phân trong bụng. Nhưng hắn biết việc này đã thành cái gai trong lòng Thái Tử, nếu bây giờ hắn từ chối, e rằng sẽ phật ý Thái Tử.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thần có thể nói riêng vài câu với điện hạ được không?
Mọi người kinh ngạc, không ngờ lá gan của Tống Mặc lại lớn như vậy, thế mà dám cò kè với đế vương tương lai.
Thái Tử không hề suy nghĩ, lập tức cùng Tống Mặc vào phòng nghỉ cách vách.
Tống Mặc thấp giọng:
- Điện hạ vốn khoan hậu nhân từ. Bây giờ, Liêu Vương chỉ đang ngoan cố chống cự. Điện hạ có thể nói là: "Liêu Vương bị kẻ xấu giật dây. Điện hạ nhớ tới tình thân, không muốn truy cứu hành động đại nghịch bất đạo của Liêu Vương, giam Liêu Vương trong phủ của y."
Thái Tử thở dài, buồn bã nói:
- Huynh đệ mãi là huynh đệ. Chỉ có Nghiên Đường mới thật lòng. Ta hỏi bọn họ, bọn họ đều quanh co sợ đắc tội với ta. Ta vốn không muốn lấy mạng của Liêu Vương. Huynh đệ tàn sát, người đau lòng nhất là phụ hoàng. Nếu Liêu Vương đồng ý, ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ: tước phòng hào của hắn, biếm làm thứ dân, tước vị Liêu Vương truyền cho con trai trưởng. Như vậy có thể xoa dịu thần dân... Khanh nói lại với hắn như vậy!
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tống Mặc gật đầu, tới thẳng núi Ngọc Tuyền.
Nghe nói Thế Tử Anh Quốc công - Tống Nghiên Đường đến, đối phương không ngăn cản hắn, để hắn dẫn theo hai cận vệ vào.
Liêu Vương nghỉ trong miếu thổ địa. Một đêm không gặp, tóc y đã nhuốm sương mai.
- Ngươi tới làm gì
Hắn mỉa mai:
- Tới cười nhạo ta hay là tới để chuyển lời cho Thái Tử? Phủ Anh Quốc công nhà ngươi không biết nhục à? Mấy đời chùi đít cho nhà chúng ta vẫn không ngại bẩn!
Tống Mặc ném kiếm cho cận vệ, đấm mạnh vào mặt Liêu Vương.
Đối phương lập tức bao vây Tống Mặc.
Cận vệ của Tống Mặc cũng rút kiếm đáp trả.
Liêu Vương sững sờ, sau đó dơ nắm đấm về phía Tống Mặc.
Hai người lao vào đánh nhau.
Người của Liêu Vương không biết nên làm gì, chỉ có thể tròn mắt nhìn bọn họ đánh lộn.
Ước chừng một tuần hương, động tác của hai người mới chậm lại.
Người của Liêu Vương tiến lên, định bắt Tống Mặc. Liêu Vương lại giận dữ quát:
- Các ngươi làm gì vậy? Lui xuống!
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau rồi lui qua một bên.
Tống Mặc và Liêu Vương lảo đảo tách ra, trừng mắt với nhau như gà chọi.
Cuối cùng vẫn là Liêu Vương mở miệng trước:
- Ngươi nói đi! Hắn muốn gì?
- Thả Hoàng Thượng. Ngươi biếm làm thứ dân, giam trong phủ Liêu Vương.
Ánh mắt Tống Mặc trở nên thâm trầm.
- Con trai trưởng của ngươi sẽ thay ngươi trấn thủ Liêu Đông.
- Mẫu hậu thì sao?
Liêu Vương hung tợn nhìn hắn.
- Đó là việc của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương.
Tống Mặc cười khinh:
- Ngươi biết vì sao mình thua không? Đến tận bây giờ, trong mắt ngươi vẫn không có Hoàng Thượng. Nhưng Thái Tử lại hiểu rõ mình là ai. Ngươi thua không oan uổng đâu!
Hắn cố tình gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng Liêu Vương.
Quả nhiên, Liêu Vương rất sửng sốt.
Tống Mặc nói:
- Đồng ý không?
Liêu Vương lấy lại tinh thần.
Hắn mím môi, nói:
- Bảo đảm tôn nghiêm của mẫu hậu, ta sẽ ngoan ngoãn chịu trói.
Tống Mặc đứng dậy.
- Ta sẽ chuyển lời này đến Thái Tử!
Liêu Vương gật đầu, đứng dậy theo.
- Không được!
Hoàng Hậu tiều tụy lao ra từ sau tượng thổ địa. Bà nắm chặt lấy tay Liêu Vương, nói:
- Con không thể quy hàng. Đây chỉ là hứa hẹn của Thái Tử. Sau khi Hoàng Thượng trở về cung, mọi chuyện sẽ do Hoàng Thượng định đoạt. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho con!
Tình cảm của Tống Mặc đối với Hoàng Hậu đã chuyển từ tôn kính sang khinh bỉ.
Hắn dửng dưng hỏi:
- Vậy nương nương muốn thế nào?
Hoàng Hậu nghẹn lời.
Tống Mặc nhìn Liêu Vương:
- Có một số việc phải do chính ngươi quyết định. Ngươi ba phải như vậy thì có thể làm được gì?
Mặt Liêu Vương đỏ bừng. Hắn nhìn mẫu thân, bình tĩnh nói:
- Ngươi thay ta hỏi Thái Tử. Hắn định xử lí mẫu hậu thế nào?
- Liêu Vương! Hoàng Hậu gắt lên.
Tống Mặc coi như không nghe thất, chào Hoàng Hậu và Liêu Vương rồi rời khỏi miếu thổ địa.
Thế lực của Hoàng Hậu ở trong cung quá lớn. Thái Tử lại không thể can thiệp vào lục cung, sợ là không thể quản thúc được Hoàng Hậu.
Tống Mặc nhắc nhỏ hắn:
- Điện hạ muốn hỏi ý Thái Hậu nương nương không?
Trong cung xảy ra chuyện, Thái Tử phi dẫn theo ba hoàng tôn đến cung Từ Ninh của Thái Hậu nương nương.
Hai mắt Thái Tử sáng bừng. Hắn vội vã đến cung Từ Ninh.
Sau khi trở về, hắn phấn khởi kể lại với Tống Mặc:
- Biết ta vì cứu phụ hoàng mà đồng ý không truy cứu hành động đại nghịch bất đạo của Liêu Vương và giữ lại phòng hào cho Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương rất vui, khen ta hiếu thuận, còn nói: giữ lại phòng hào cho Hoàng Hậu sẽ không có vấn đề gì, trong cung này có biết bao phi tần không được sủng ái nhưng vẫn có phong hào đấy thôi. Thái hậu nương nương còn nhắc ta không nên can dự thêm, ta là chư quân tương lai, là khuôn vàng thước ngọc; bảo ta cứ để Hoàng Thượng xử lý...
Tống Mặc mỉm cười, đến núi Ngọc Tuyên thêm chuyến nữa.
Giờ Dậu hôm đó, Thái Tử đích thân đến núi Ngọc Tuyền để cung nghênh Hoàng Thượng hồi cung.
Bấy giờ, Tống Mặc mới cảm thấy bụng đói kêu vang, nhận ra cả ngày nay mình chưa ăn gì.