Cửu Trọng Tử

Chương 476 - 480


2 năm

trướctiếp

Chương 476: Kiêng kị

Đỗ Duy là người của Định Quốc công. Sở trưởng của y là là giám sát và điều tra. Lúc Định Quốc Công còn ở Phúc Kiến, y chính là tai mắt Định Quốc Công gài tại kinh thành.

Sau cơn mưa xuân đầu tiên, cuối cùng Đỗ Duy cũng có câu trả lời cho Tống Mặc.

Tống Mặc khoanh tay đứng bên song cửa sổ, im lặng nhìn ngoài trời lất phất mưa bay mà tâm loạn như ma.

Đậu Chiêu vẫn không dám tin.

Nàng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, tay bưng chung trà, miệng lầm bầm: "Sao có thể!".

Tống Mặc xoay người lại, dáng người dong dỏng dựa lên song cửa, gượng cười với nàng:

- Ta cũng không mong là bà ấy.

Giọng hắn nhỏ dần, có vẻ nghẹn ngào:

- Ta còn nhớ có lần theo mẫu thân vào cung. Hôm đấy trời rất nóng, ta đứng dưới mái hiên mà mồ hôi vẫn ướt đẫm áo. Mâu thân vô cùng lo lắng, sợ ta bị cảm nóng. Bà ấy bảo cung nữ mang cho ta một chén đậu xanh ướp lạnh, còn bảo cung nữ dẫn ta đi thay y phục. Ta biết bộ y phục đấy là của Liêu Vương... Quan hệ giữa bà ấy và mẫu thân rất đặc biệt. Lúc Hoàng Thượng không thượng triều mấy ngày vì sủng ái Vương tần, bà ấy giữ một mình mẫu thân lại tâm sự... Tất cả như mới hôm qua... Nhưng bây giờ lại thấy giống như một trò đùa.

Hắn nhắm mắt. Vẻ mặt thấy rõ bi thương.

Đậu Chiêu lòng như cắt, đứa dậy ôm eo Tống Mặc.

Tống Mặc vuốt mái tóc đen tuyền của nàng, nói:

- Ta không sao... Nói ra sẽ tốt hơn.

Đậu Chiêu gật đầu:

- Ta có thể xem báo cáo Đỗ Duy gửi đến không?

Tống Mặc đưa cho Đậu Chiêu.

Trước khi Tống Mặc bị ngự sử buộc tội, nội thị của Hoàng Hậu gặp Mộc Xuyên mấy lần; sau đó, phụ tá của Mộc Xuyên gặp ngự sử kia mấy lần; năm ấy, Liêu Vương phái ai đi Phúc Kiến, gặp Đinh Quốc Công mấy lần... đều được ghi rõ ràng.

Nếu như nói Liêu Vương và Hoàng Hậu không liên quan đến chuyện này thì ai tin!

Nhưng Đậu Chiêu chắc chắn tin Tống Mặc sẽ không nối giáo cho giặc.

Nàng nói:

- Chúng ta có cần tra lại để chắc chắn không?

Tống Mặc lắc đầu, nói:

- Dù Đỗ Duy giỏi việc này hơn ai hết, nhưng lời của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương khó có thể thăm dò. Ta đã mời Uông Uyên dùng bữa tối. Sau khi gặp Uông Uyên, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi!

Đậu Chiêu khẽ thở dài.

Một ngày mưa xuân, đêm đến rất sớm.

Gia đinh cầm đèn, che dù cho Tống Mặc lên xe ngựa.

Uông Uyên khó khăn lắm mới có thể xuất cung chuyến này. Ông không vốn không muốn xã giao nên chỉ mời Tống Mặc tới nhà uống rượu.

Lúc Tống Mặc đến, rượu đã ấm, tỳ nữ hầu rượu mắt ngọc mày ngài như gió xuân đêm trăng.

- Uông đại nhân thật biết thưởng thức.

Tống Mặc cảm thán, cùng Uông Uyên phân chủ khách ngồi xuống.

Từng cành cây cọng cỏ trong viện đều được Uông Uyên lựa chọn và bày trí hết sức công phu, nhưng vì thân phận thái giám bị hạn chế nên dù đẹp thế nào cũng chẳng khác gì áo gấm đi đêm. Mỗi lần nghĩ đến là Uông Uyên lại đau lòng không thôi.

Tống Mặc vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.

Uông Uyên nâng chén, tấm tắc tự khen tòa nhà này của mình.

Tống Mặc mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu khiến Uông Uyên càng có hứng hơn.

Một bữa cơm cứ thế trôi qua.

Mới đó đã đến giờ Hợi, Uông Uyên xua tay bảo tỳ nữ xinh đẹp kia lui xuống. Phòng khách vừa rồi còn vang tiếng nói chuyện vui vẻ, lúc này đã rơi vào yên tĩnh.

- Có lẽ Thế Tử gia tới tìm tôi không chỉ vì mấy chén rượu?

Ông ta cười dịu dàng nhìn Tống Mặc. Trong mắt lại lộ ra mấy phần giảo hoạt:

- Giao tình giữa chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai. Thế Tử gia không cần vòng vo với tôi. Chỉ cần lão Uông đây có thể làm được, nguyện cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!

Tống Mặc bật cười:

- Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi thì không dám! Nhưng quả thật ta có chuyện muốn nhờ đại nhân giúp.

Sau đó, hắn dần thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

- Ta biết đại nhân luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Ta muốn biết  Hoàng Hậu nương nương đã nói gì với Hoàng Thượng về đại cữu của ta?

Uông Uyên hoảng hốt. 

Nhưng là người có nhiều năm kinh nhiệm hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, nên ông sớm đã không dễ để lộ thất tình lục dục trên mặt.

Ông cười híp mắt:

- Thế Tử gia quá lời rồi! Chúng nô tài như tôi làm sao có thể dị nghị chuyện của chủ nhân? Đây là chuyện có thể mất đầu đấy! Thứ cho tôi không giúp được Thế Tử gia.

Tống Mặc cười tự giễu:

- Ta đúng là bệnh nặng uống loạn thuốc rồi! Đại nhân quản lý Cẩm Y vệ, mà Sử Xuyên của Cẩm Y vệ lại quan hệ tốt với Liêu Vương. Sao đại nhân có thể kể ta biết chuyện liên quan đến Hoàng Hậu nương nương chứ?

Hắn nâng ly rượu còn dư lên kính Uông Uyên, uống hết một hơi, ra vẻ tự nhủ:

- Đầu tiên là mưu hại đại cữu của ta, sau lại để Mộc các lão buộc tội ta... Ta không biết đã làm gì khiến Hoàng Hậu nương nương tức giận. Nương nương cứ trực tiếp giáng tội, cần gì phải giở thủ đoạn đấy! Con thỏ nổi nóng cũng có lúc căn người. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương tin chắc ta sẽ cam chịu số phận?

Uông Uyên nghe vậy thì dựng tóc gáy.

Phiên vương kết giao với triều thần là điều tối kỵ!

Mặc dù ông quản lý Cẩm Y vệ, nhưng chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ lại là Sử Xuyên, cũng là tâm phúc của Hoàng Thượng. Ông dành nhiều tâm tư lên người Hoàng Thượng. Nếu Sử Xuyên và Liêu vương quyết tâm giấu giếm quan hệ giữa bọn họ thì ông sẽ biết sao?

Nhưng liệu Hoàng Thượng chịu tin những lời này?

Tống Nghiên Đường muốn làm gì?

Uy hiếp ông?

Hay là muốn ông thay hắn nhận thua với Hoàng Hậu nương nương.

Uông Uyên nhìn chằm chằm Tống Mặc.

Tống Mặc vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ là muốn xin tha.

Uông Uyên không nhịn nổi mắng thầm.

Ngươi tưởng mình là long tử long tôn có thể khiến Hoàng Thượng quay lưng với Hoàng Hậu chắc?

Khoan đã!

Uông Uyên lập tức suy tính lại.

Tống Nghiên Đường có ý gì?

Hoàng Hậu nương nương ám hại hắn.

Một người là quân, một người là thần. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Hoàng Hậu nương nương muốn xử lý Tống Nghiên Đường, vì sao phải ám hại hắn?

Tống Nghiên Đường cũng không phải là loại dễ đối phó. Hắn nói với mình chuyện này rốt cuộc có dụng ý gì?

Giữa Hoàng Hậu nương nương và Tống Nghiên Đường đã xảy ra chuyện gì?

Còn cả Liêu Vương? Tống Nghiên Đường nói Sử Xuyên và Liêu Vương có quan hệ mật thiết là ám chỉ điều gì?

Một suy nghĩ thoáng qua khiến Uông Uyên tái mặt.

Ông nhớ lại mấy lần Hoàng Thượng cầm tấu chương của Liêu Vương thật lâu rồi thở dài, sau đó qua xem hoàng trưởng tôn.

Trán Uông Uyên đã lấm tấm mồ hôi.

Tống Mặc đứng dậy cáo từ:

- Ta quấy rầy Uông đại nhân rồi. Gần đây, Sử Xuyên chèn ép muội phu của ta. Ta sợ có ngày đánh nhau với Sử Xuyên sẽ khiến Uông đại nhân khó xử nên mượn cơ hội này nhắc trước đại nhân.

Hắn khẽ cười, dáng vẻ hết sức thong dong.

- Nếu đến tai Hoàng Thượng, đại nhân phải nói giúp ta vài câu đấy!

Đánh nhau...

Mặt Uông Uyên đen như đít nồi.

Phủ Anh Quốc Công giả tạo cảnh thái bình không thể che mắt được quản đốc Cẩm Y vệ là ông.

Cái gì trong nhà gặp không may cướp? Chính tay hắn giết những hộ vệ kia, mà đâu chỉ giết người không thôi, hắn còn lệnh cho thuộc hạ xếp ngay ngắn những cái xác đó trong sân đợi Anh Quốc Công về.

Đây là chuyện người bình thường dám làm sao?

Con mẹ nó!

Nhìn bộ dạng tử tế của hắn lâu ngày nên quên mất những chuyện đã xảy ra.

Bực là lúc Hoàng Thượng hỏi, hắn cố tính che giấu nên ông còn không biết, sau này lộ rõ chân tướng thì ông lại không dám bẩm lại Hoàng Thượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kéo ngã một quan văn chính tam phẩm và một quan võ chính tam phẩm.

Nghĩ lại, Uông Uyên thầm bất an.

Tống Mặc xưa nay làm việc thận trọng. Hắn hành động như vậy rốt cuộc có mục đích gì?

Một đêm này, Uông Uyên ngủ không yên.

Lúc quay lại cung, hai mắt tránh không khỏi thâm xì vì thiếu ngủ.

Hoàng Thượng trông vậy, trêu ghẹo:

- Hôm qua, khanh đã làm gì? Không phải đi tìm kim ốc tàng kiều đấy chứ?

Đứng bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt, Uông Cách khẽ mỉm cười.

Uông Uyên vội quỳ xuống:

- Hoàng Thượng còn không hiểu lão nô là người thế nào sao? Lão nô có lòng cũng không có gan đấy!

- Đứng dậy. Hôm nay để Uông Cánh hầu hạ trong thư phòng, khanh mau về ngủ bù đi!

Hoàng Thượng bật cười, rời khỏi thiên điện.

Đám người Uông Cách bước nhanh theo.

Trong thiên điện rộng lớn chỉ còn Uông Uyên lẻ loi quỳ gối.

Ông từ từ đứng dậy, ngẩn người nhìn theo bóng Hoàng Thượng đi xa.

Một tiểu nội thị lấp ló dòm qua bên này.

Ông nhíu mày.

Lập tức có người bắt hắn lại.

Uông Uyên vừa nhìn đã nhận ra hắn là người của cung Hoàng Hậu.

Ông bình tĩnh hỏi:

- Ngươi làm gì đấy? May mà Hoàng Thượng không có ở đây không thì mọc thêm chân nữa cũng không chạy kịp.

Tiểu nội thị kia không ngớt xin ông tha thứ.

Uông Uyên hỏi hắn:

- Ngươi tới đây làm gì?

Tiểu nội thị kia đáp:

- Nô tài chỉ đi ngang qua thôi ạ.

Uông Uyên "Ồ" lên, bảo người thả tiểu nội thị ra.

Tiểu nội thị chạy như bay ra ngoài.

Uông Uyên đen mặt, dặn dò người bên cạnh:

- Theo dõi xem hắn làm gì?

Chốc lát sau, người của ông quay lại bẩm:

- Hoàng Hậu nương nương bảo hắn đến tìm Uông thiếu giám.

Uông thiếu giám là chi Uông Cách.

Mặt Uông Uyên càng đen.

Sao ông lại quên trong Càn Thanh cung còn có Uông Cách!

Uông Uyên chắp tay sau lưng, chậm rãi vào gian sau của Càn Thanh cung.

※※※※※

Đậu Chiêu lo lắng, hỏi:

- Uông Uyên nói sao?

- Ông ta vô cùng đa nghi, cho dù không nói gì nhưng trong lòng cũng đã nảy sinh ý nghĩ rồi.

Tống Mặc thản nhiên nói:

- Quanh năm hầu hạ Hoàng Thượng, ông ta quá hiểu sức khỏe của Hoàng Thượng thế nào. Vừa hay lần này, ông ta có thể chọn cho mình con đường sau khi Hoàng Thượng băng hà.

Kiếp trước, Uông Uyên chọn ở bên Vạn Hoàng Hậu.

Xem ra, Uông Uyên cũng không phải người an phận một lòng trung thành. Nếu không ông ta có thể bỏ mặc tất cả, đi thủ lăng cho Hoàng Thượng.

Triệu Lương Bích trở về từ Hồ Quảng.

Hắn khó nén vui sướng trong lòng:

- Hồ Quảng được mùa, một năm hai vụ, sản lượng vượt cả Giang Nam. Cữu lão gia đã mua chín điền trang cả lớn lẫn nhỏ, nhiều nhất là sáu nghìn mẫu mà ít cũng phải hai nghìn mẫu. Như vậy, chỉ riêng điền trang nhà ta đã đủ cung cấp cho cửa hàng gạo, không cần phải nhập từ Giang Tây nữa.

Đồng thời, hắn cũng kể cho Đậu Chiêu nghe chuyện Triệu Chương Như sinh một bé trai mũm mĩm nặng tám cân.

So với tin mừng của Triệu Chương Như, việc sản nghiệp đối với nàng cũng chỉ là vấn đề cỏn con.

Nàng nhắc Triệu Lương Bích:

- Ngươi đã không về nhà từ sau tết. Tố Tâm rất lo lắng. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ bàn việc này tiếp.

Còn nói:

- Biểu tỷ cũng đã làm mẫu thân rồi. Các ngươi cũng mau có chuyện vui đi!

Triệu Lượng Bích bối rối lui xuống.

 Chương 477: Sự thật

Biết không kịp lễ tắm ba ngày và lễ mừng đầy tháng của con trai Triệu Chương Như, Đậu Chiêu lập tức chuẩn bị quà cho lễ mừng trăm ngày tuổi.

Đằng kia, Tống Mặc quyết định thử Uông Uyên thêm lần nữa,

Trung tuần tháng ba, đô chỉ huy Thiểm Tây hồi kinh để báo cáo công tác. Vì biểu dương công lao, Hoàng Thượng đã hạ chỉ ban thượng hoàng kim trăm lượng, trân châu mười hộp, tơ lụa trăm thất, con cháu đời sau kế thừa vị trí đồng tri tòng tứ phẩm.

Vốn dĩ, việc vinh quang này sẽ do Uông Uyên tuyên chỉ. Nhưng lúc hầu hạ Hoàng Thượng lau mặt, ông bị trượt ngã, suýt nữa đánh đổ chậu nước. Hoàng Thượng bật cười, chỉ Uông Cách trẻ khỏe đứng bên cạnh đi truyền chỉ, còn nói với Uông Uyên: "Khanh cũng già rồi!".

Uông Uyên cảm thấy có người đẩy mình nhưng nhìn quanh chỉ có tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đứng bên. Ông quan sát thì không phát hiện khác thường. Chỉ có Uông Cách là khả nghi. Hắn vốn phụ trách trong thư phòng của Càn Thanh cung, đáng lẽ lúc này không nên xuất hiện trong tẩm cung. Ngay sau khi ông bị trượt chân, Uông Cách bất ngờ xuất hiện mang theo mấy thỏi mực để hầu hạ Hoàng Thượng viết chữ.

Ông âm thầm bảo tiểu đồ đệ giấu tấu chương về trận lụt ở Giang Chiết dưới đệm ngồi.

Nội các chờ đỏ mắt. Lương Kế Phân phải đích thân cầu kiến thì Hoàng Thượng mới phát hiện bỏ sót tấu chương.

Hoàng Thượng nổi giận, phạt Uông Cách hai mươi gậy.

Nhưng Uông Cách còn chưa chịu phạt, Hoàng Hậu nương nương đã xuất hiện.

Cuối cùng, Uông Cách vẫn bị đánh đủ hai mươi gậy, nhưng hai mươi gậy này cũng chỉ khiến Uông Cách trầy da. Hơn nữa, nếu tính cả lọ kim sang do Hoàng Hậu ban thưởng cho hắn thì hai mươi gậy kia chẳng đáng là gì. Uông Cách mượn thế càng thêm tự đắc.

Như vậy quá bất thường!

Uông Uyên biết: sở dĩ Vạn Hoàng Hậu được Hoàng Thượng coi trọng bởi vì Vạn Hoàng Hậu một lòng trung thành với Hoàng Thượng, chưa bao giờ kết bè kết phái, càng sẽ không làm trái thánh ý.

Ông rối rắm về biệt viện của mình, suy nghĩ rất lâu rồi bảo tiểu đồ đệ gọi trấn phỉ ti Cẩm Y vệ.

Liễu ngu chạy vội đến, cung kính thỉnh an ông.

Bấy giờ, ông mới nhớ ra trấn phủ ti đã đổi thành người của Sử Xuyên.

Uông Uyên không khỏi cảm thấy hối hận.

Ông đuổi Liễu Ngu rồi gọi người của Đông Xưởng đi điều tra Uông Cách.

Không tra không biết, tra ra thì hết hồn.

Thế mà hắn đã làm việc cho Liêu Vương trước cả khi Liêu Vương có đất phong

Uông Uyên bừng tỉnh ngộ.

Nghĩ đến mấy ngày nay Hoàng Thượng coi ông như lão già mà ông tức hộc máu.

Quay về cung, Uông Uyên thấy Uông Cách đang vênh váo sai bảo tiểu nội thị thì càng khó chịu.

Cho nên, lúc thấy Tống Mặc đi ra từ Càn Thanh cung, ông cười cười chào Tống Mặc.

Tống Mặc chắp tay, nói:

- Khi nào đại nhân xuất cung, ta mời đại nhân uống rượu nhé?

Nghe vậy, Uông Uyên không thể không nghi ngờ Tống Mặc giở trò trong đó.

Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bình thản như trăng sáng của Tống Mặc thì ông không thể đoán ra điều gì. Có lẽ ông đa nghi quá rồi.

- Được chứ!

Ông cười híp mắt:

- Hôm nào hẹn Thế Tử gia!

Tống Mặc mỉm cười gật đầu, đi mất.

Uông Uyên lừ mắt về hướng Uông Cách đang nghỉ ngơi trong phòng, sau đó mới chậm rãi vào.

Lần gặp mặt sau đó, mọi chuyện lần lượt được sáng tỏ.

- ... Khi ấy, Hoàng Thượng thường xuyên đổ bệnh, Thái Y viện lại không có cách chữa trị hiệu quả. Hoàng Thượng cảm giác mình không sống được lâu nữa, muốn chọn một trong hai người là đô chỉ huy sứ Thiểm Tây đô ty và Định Quốc Công. Hoàng Hậu nương nương nói: Định Quốc Công phù hợp, không những có xuất thân huân quý lại là thông gia của Anh Quốc Công, là người một nhà... Sau đó, Đinh Quốc Công bị bắt. Các vị các lão lập tức xin tha cho Định Quốc Công. Cùng lúc, một đại tướng khu vực Chiết Đông tố cáo Định Quốc Công kết giao triều thần. Hoàng Thượng phái Cẩm Y vệ đi điều tra... Ngự sử chỉ báo Cẩm Y vệ ra tay tàn nhẫn, không hề nhắc đến Định Quốc Công chịu hình thế nào, thương thế ra sao. Hoàng Thượng không để ý. Ai ngờ mấy ngày sau truyền đến tin Định Quốc Công đã chết.

- Hoàng Thượng vô cùng tức giận, gọi Sử Xuyên vào cung trách mắng một trận, hạn cho y trong vòng mười ngày tra rõ chân tướng.

- Tiếp theo có hàng loạt tấu chương buộc tội Định Quốc Công.

- Hoàng Thượng nổi trận lôi đình nói: Định Quốc Công một đời liêm khiết, lúc còn sống thì tất cả đồng loạt ca tụng, người vừa chết đã lập tức lật mặt, hắt nước bẩn lên người Định Quốc Công; mắng tất cả đều là lũ tiểu nhân hợm hĩnh.

- Hoàng Thượng muốn trả lại trong sạch cho Định Quốc Công.

- Nhưng Hoàng Hậu nương lại khuyên Hoàng Thượng: nếu lúc này Hoàng Thượng xá tội cho phủ Định Quốc Công thì chẳng khác nào thừa nhận cái chết của Định Quốc Công là do Hoàng Thượng sai.

- Hoàng Thượng hơi do dư.

- Hoàng Hậu nương nương nói: "Ngoài Định Quốc Công, Tưởng gia còn có Tưởng Trúc Tôn và Tưởng Lan Tôn. Nếu người muốn Tưởng gia phò trợ Thái Tử thì chi bằng để Tưởng gia nếm chút khổ sở, nam đinh đày tới Liêu Đông, phụ nữ và trẻ em biếm làm dân thường. Tưởng gia còn đất tổ. Nếu Tưởng gia vẫn nhớ thánh ân sẽ tự phất lên, còn nếu bất mãn thì cho dù nhận được đặc xá này của Hoàng Thượng vẫn sẽ cảm thấy oan ức. Sấm chớp mưa dông đều là ơn vua. Nhân cơ hội này kiểm chứng xem Tưởng gia có thật sự trung trinh không.".

- Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu nương nương thuyết phục.

- Thánh chỉ nhanh chóng được ban xuống. Nam đinh lớn năm tuổi bị đày đến Liêu Đông, phụ nữ và trả em biếm thành dân thường trở về Hào Châu.

- Về phần Tưởng nhị gia và Tưởng tam gia, tôi biết nội thị hầu hạ Hoàng Hậu nương nương từng đi gặp Chung Kiều, nhưng không biết bọn họ nói gì.

Tống Mặc trầm ngâm nhìn ly rượu trong tay, lòng đầy đắng chát, mãi lâu sau mới bình tĩnh hỏi:

- Nếu khi ấy các đại thần không dâng tấu buộc tội đại cữu mà đổi lại là kêu oan thì Hoàng Thượng sẽ thế nào?

Uông Uyên thở dài:

- Xử tử cả nhà còn tốt, e rằng là chu di tam tộc!

Tống Mặc nhớ tới Đậu Chiêu.

Nếu hắn không gặp Đậu Chiêu thì bây giờ hắn và Tưởng gia sẽ thế nào?

Lúc trở lại Di Chí đường, Nguyên ca nhi đã ngủ, Đậu Chiêu đang ngồi dưới đèn vẽ mấy tranh thêu.

Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy dịu dàng.

- Chàng về rồi!

Ánh mắt trong suốt như dòng suối mát ấy đang phản chiếu hình bóng của hắn.

Một điều gì đó khiến hắn kích động, khiến tim hắn đập nhanh vô cớ.

Hắn bước tới ôm Đậu Chiêu.

- Nếu không có nàng, ta sẽ như nào đây, Thọ Cô?

Hắn nhắm mắt lại, vùi mặt vào mái tóc thơm ngát của nàng.

Nếu không phải nàng trùng sinh thì kiếp trước hay kiếp này của Tống Mặc cũng đều cô đơn lạnh lẽo.

Đậu Chiêu xót xa.

Nàng vỗ nhẹ lên vai Tống Mặc:

- Nếu không có ta, chàng nhất định sẽ cưới một thê tử dịu dàng hiền thục, nạp mấy thiếp thất xinh đẹp giỏi giang, sinh mấy đứa con hoạt bát đáng yêu...

- Không đâu!

Tống Mặc phản bác:

- Ta chỉ thích nàng, không cần người khác!

Không ư? Không cưới một thê tử dịu dàng hiền thục? Không nạp thiếp?

Đậu Chiêu khẽ cười.

Cho dù thế nào, Tống Mặc bây giờ đã rất tốt rồi.

Vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, tiền đồ như gấm!

Nàng ôm chặt hắn:

- Chàng uống rượu à? Để ta bảo phòng bếp nấu canh giải rượu.

Tống Mặc buông nàng ra:

- Nàng gọi người vào hầu hạ ta rửa mặt là được.

Đậu Chiêu gật đầu.

Tống Mặc rửa mặt, thay y phục rồi ôm Đậu Chiêu ngồi trên kháng.

Hắn nắm tay nàng, kể lại những gì Uông Uyên nói.

Đậu Chiêu kinh ngạc, sau đó như có điều suy ngẫm.

Tống Mặc luôn tin tưởng trực giác của Đậu Chiêu. Thấy nàng có vẻ thất thần, hắn vội hỏi:

- Sao vậy? Có chỗ không hợp lý sao?

Đậu Chiêu nhìn hắn.

- Không có.

Nàng hơi do dự:

- Chỉ là ta đang nghĩ nếu mọi người đồng loạt kêu oan cho Định Quốc Công thì liệu Hoàng Hậu nương nương có thêm dầu vào lửa không...

- Không!

Tống Mặc rất chắc chắn:

- Trong mắt Hoàng Thượng, bà ta luôn đức hạnh, bao dung. Tưởng gia đã lâm vào đường cùng, bà ta sẽ không tự rước thêm phiền phức vào người. Sở dĩ, bà ta can thiệp là vì cho rằng nếu đã đặc tội với Tưởng gia thì chi bằng xuống tay một thể, diệt trừ hậu hoạn,

Nói đến đây, hắn liền cười đầy trào phúng:

- Quả nhiên muốn làm đại sự phải trở mặt vô tình. Khi đó, mẫu thân đau như cắt ruột, bà ta còn ở bên an ủi mẫu thân, mẫu thân cảm động rớt nước mắt. Thật không ngờ người hại đại cữu lại là bà ta. Chỉ không chịu đầu quân cho Liêu Vương mà có thể ra tay độc ác như vậy, nếu bây giờ đối phó với bà ta chẳng phải sẽ chết không toàn thây sao?

Vậy là kiếp trước Hoàng Hậu không động thủ với Tưởng gia!

Đậu Chiêu đột nhiên nghĩ đến một giả thiết khác:

- Nghiên Đường! Định Quốc Công chỉ không đầu quân cho Liêu Vương đã bị Hoàng Hậu thẳng tay xử lý. Vậy những người trực tiếp từ chối ý tốt của Hoàng Hậu chẳng phải nên bị nghiền xương thành tro để giải nỗi hận trong lòng Hoàng Hậu ư?

Tống Mặc ngạc nhiên.

Đậu Chiêu nói tiếp:

- Chúng ta cũng phát hiện được dã tâm của Liêu Vương nhưng không dám nói với Hoàng Thượng chỉ vì nhất thời không có bằng chứng, hơn nữa sợ là Hoàng Thượng không tin thành ra hại ngược bản thân. Nhưng nếu một người như Định Quốc Công nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ có phản ứng gì?

Tống Mặc kinh sợ.

Nếu người nói là Định Quốc Công, cho dù Hoàng Thượng tin Hoàng Hậu, tin Liêu Vương thì vẫn dấy lên nghi ngờ trong lòng!

Đây mới là lý do thật sự khiến Hoàng Hậu muốn giải quyết Định Quốc Công và Tưởng gia.

Bà ta sợ Định Quốc Công chết rồi nhưng vẫn còn Tưởng Trúc Tôn và Tưởng Lan Tôn nói ra điều gây bất lợi cho Liêu Vương.

Khóe mắt Tống Mặc ươn ướt:

- Bực thay ngũ cữu không biết, lại còn nối giáo cho giặc!

Đậu Chiêu cũng bị giả thiết này ủa mình làm cho phiền lòng.

Nàng nói:

- Chúng ta có nên mật báo cho ngũ cữu không?

Tống Mặc gật đầu, vội vàng đến thư phòng.

Đậu Chiêu sờ chung trà vẫn còn ấm thì thở dài.

Chỉ một thay đổi nho nhỏ ở kiếp này đã khiến cục diện kiếp trước thay trời đổi đất.

Đó là lần gặp mặt không ngờ tới giữa nàng và Tống Mặc.

Sau này, nàng còn gặp được bao nhiêu thay đổi như vậy nữa?

Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước liệu còn tiếp diễn ở kiếp này?

Đậu Chiêu thật sự hoang mang.

 Chương 478: Tặng quà

Bởi vì sự tình trọng đại nên Tống Mặc phái Lục Minh đến Liêu Đông.

Lục Minh nhận được lệnh thì sợ ngây người, mãi sau mới bình tĩnh lại, im lặng rời đi.

Tống Mặc đứng lặng trong thư phòng rất lâu. Hắn gọi Võ Di vào:

- Mở nhà kho! Ta muốn chọn một số đồ.

Nhà kho nhanh chóng sáng đèn.

Tống Mặc chọn một hồi, rồi bảo Võ Di mang đến cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thấy một tráp đựng quạt vàng, một bình ném tên, một bộ tranh ghép thì ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy?

Tống Mặc bình tĩnh đáp:

- Nàng vào cung tặng những thứ này cho Thái Tử phi đi.

Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:

- Chàng định đầu quân cho Thái Tử sao?

- Không!

Tống Mặc nhe răng cười:

- Ta muốn bứt dây động rừng!

Đậu Chiêu không hiểu.

Tống Mặc nói khẽ:

- Ta vốn định đứng trung lập. Cho dù Liêu Vương hay Thái Tử đăng cơ thì phủ Anh Quốc Công cũng không bị cắt bổng lộc. Nhưng bây giờ thêm một ngày Hoàng Hậu và Liêu Vương chưa bay đầu là thêm một ngày nỗi hận của ta chưa tiêu!

- Đầu quân cho Thái Tử mà không có đóng góp gì thì chúng ta khó có thể trở thành tâm phúc của Thái Tử. Tốt nhất là đợi đến khi chuyện mưu phản bại lộ, chúng ta trợ giúp bắt phản nghịch, lập đại công.

- Ngũ cữu và huynh đệ Tưởng gia còn trong tay Liêu Vương. Hiện tại, chúng ta không thể trực tiếp chống đối Hoàng Hậu. Hơn nữa, ta tin ngũ cữu vẫn phải giúp Liêu Vương ngay cả khi biết ai đã hại Tưởng gia. Tốt hơn hết là để ngũ cữu xã giao có lệ với Liêu Vương, thời điểm mấu chốt sẽ nội ứng ngoại hợp. Sau này Thái Tử đăng cơ, Tưởng gia vừa có thể rửa sạch oan tình, vừa có thể kiến công lập nghiệp, lấy lại danh dự của Tưởng gia.

- Ta nghĩ kỹ rồi. Hoàng Thượng còn sống, Thái Tử là trữ quân danh chính ngôn thuận. Liêu Vương không thế dấy binh đánh tạo phản. Bởi vì dù có thẳng thì thiên hạ sẽ không phục, y cũng không thể ngồi vững hoàng vị. Nếu y muốn đạt được mục đích, chỉ có thể dựa vào cung biến. Nhưng nếu là cung biến thì không thể bỏ qua Kim Ngô vệ.

- Chúng ta thân cận với Thái Tử lại không muốn đầu quân cho Liêu Vương. Hoàng Hậu sao có thể để ta quản lý Kim Ngô vệ? Hoàng Thượng luôn tin Hoàng Hậu. Hoàng Hậu muốn ám hại chúng ta thì chúng ta khó mà phòng bị. Nếu đã thế, chúng ta đánh đòn phủ đầu khiến Hoàng Hậu động thủ. Mấy năm nay, Hoàng Thượng bệnh liên miên, tinh lực cũng theo đó hao mòn, phàm như vậy sẽ càng cẩn thận, thích tĩnh không thích động. Ta chỉ cần khiến Hoàng Thượng tin tưởng ta là người quản lý Kim Ngô vệ tốt hơn ai hết thì Hoàng Hậu sẽ không có cách lay chuyển được. Nói không chừng bà hành động quá lộ liễu khiến Hoàng Thượng ngờ vực.

- Kim Ngô Vệ còn trong tay thì chuyện Liêu Vương không thể thoát khỏi mắt ta.

Đậu Chiêu cười đáp:

- Cho nên, chàng muốn ta tặng quà cho Thái Tử phi, muốn Hoàng Hậu nghĩ rằng chúng ta nịnh bợ Thái Tử, từ đó bất an rồi ra tay xử lý chàng. Xem ra sau này ta phải thường xuyên đến Đông Cung ngồi chơi rồi.

- Không sai!

Tống Mặc mỉm cười. Hắn biết Thọ Cô của hắn là người hiểu hắn nhất mà.

- Mang theo cả Nguyên ca nhi nữa! Sau này Thái Tử đăng cơ, Nguyên ca nhi và các hoàng tôn thân thiết cũng rất có lợi.

Đậu Chiêu gật đầu, sáng hôm sau gửi thiệp vào cung.

Có thể gần gũi với nhà huân quý như phủ Anh Quốc Công, phu thê Thái Tử đương nhiên rất vui.

Ngay hôm sau đã có nội thị của Đông cung tới đón mẫu tử Đậu Chiêu.

Lúc nhận quà, Thái Tử phi khá bất ngờ, nhưng rất thích.

Quạt vàng vốn không hiếm nhưng mặt quạt là một bức tứ bình: mẫu đơn ngày xuân, hoa sen đêm hạ, cúc trong nắng vàng, hàn mai phủ tuyết... Quạt được sâu bằng chỉ thanh mảnh hòa với màu tranh, không những vô cùng đẹp đẽ mà còn rất lạ mắt.

Bình ném tên không phải bằng vàng cũng không phải bằng gỗ, không đoán ra được là chất liệu gì. Trên thân bình chạm trổ hình mỹ nhân áo đậm màu đang ngồi duyên dáng. Trông đẹp đẽ mà giản dị, phóng khoáng như này là biết đồ cổ tiền triều.

Bộ bộ tranh ghép làm từ gỗ đàn hương và gỗ trầm hương, vừa nhấc lên đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khiến người ta thư thái nhẹ nhõm.

- Phu nhân chu đáo quá!

Thái Tử phi khẽ cười, bảo cung nữ cất đi.

Đậu Chiêu kính cẩn đáp:

- Thần thiếp đã nhận được nhiều ơn huệ của người. Phần tạ lễ này có thể vừa mắt người là đủ làm thần thiếp phấn khởi rồi ạ.

- Phu nhân không cần khách khí với bổn cung.

Thái Tử phu và Đậu Chiêu nói chuyện. Thái Tử phi còn phái người bế tam hoàng tôn ra chơi với Nguyên ca nhi.

Mùa xuân năm nay sẽ có một số mẫu trang sức váy áo mới, các quý nhân trong cung hay quý phu nhân đều rất quan tâm đến chuyện này. Là người đã sống hai kiếp, Đậu Chiêu sớm biết được cái gì sắp thịnh hành. Hai người vui vẻ nói chuyện. Trước khi về, Đậu Chiêu còn vẽ mấy kiểu y phục.

Thái Tử phi bảo Thượng Phục cục may theo hai bộ theo mẫu. Thậm chí, Thái Hậu nương nương cũng bị thu hút.

Nàng là người thông minh. Đậu Chiêu đã có ý làm thân với nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ nâng đỡ Đậu Chiêu.

Thái Tử phi tấm tắc khen ngợi Đậu Chiêu với Thái Hậu nương nương.

Thái Hậu nương nương nghĩ mấy ngày nữa là sinh thần của Vạn Hoàng Hậu, cười bảo:

- Triệu nàng vào cung làm hai mẫu cho ta.

Dứt lời, Thái Hậu nương nương lại nghĩ đến dù sao Đậu Chiêu cũng là nhất phẩn phu nhân, đâu thể làm tú nương cho mình, nên chán nản nói:

- Thôi! Cứ để Thượng Phục cục chuẩn bị đi.

Trước kia vì muốn tránh hiềm nghi nên quan hệ giữa phủ Anh Quốc Công và Đông cung khá lạnh nhạt. Nếu như không phải Nguyên ca nhi chỉ kém tam hoàng tôn một ngày tuổi, Hoàng Thượng đích thân ban tên cho hai đứa nhỏ thì bọn họ không dám thân thiết. Nhưng hiện tại đã khác. Thái Tử phi cảm thất Đậu Chiêu là người phóng khoáng, sẽ không chấp nhặt những thứ như này nên phái người truyền Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lập tức vào cung, vẽ cho Hoàng Hậu nương nương mấy mẫu y phục.

Thái Hậu nương nương bảo cung nữ mang bản vẽ đến Thượng Phục cục, còn nắm tay nàng, khen ngợi:

- Ngươi vất vả rồi!

Đậu Chiêu cung kính đáp:

- Thần thiếp không dám. Đối với Thế Tử gia, người chính là trưởng bối. Thần thiếp có thể thay Thế Tử gia hiếu thuận với trưởng bối là vinh hạnh của thần thiếp. Đâu thể nói là vất vả!

Thái Hậu nương nương rất hài lòng về câu trả lời của nàng, không chỉ thưởng Đậu Chiêu hai trâm vàng đính ngọc hòa điền mà còn ban cho Tống Mặc hai nghiên mực và Nguyên ca nhi mấy thớt tơ lụa.

Đến ngày sinh thần của Vạn Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương diện một y phục màu xanh ngọc phối với màu hồng phấn khiến bà vừa nổi bật mà vẫn không mất đi vẻ đoan trang nhã nhặn. Đương nhiên có Thái Tử phi làm nền, hào quang Thái Hậu nương nương càng lấn át tất cả.

Hoàng Thượng không chú ý. Nhưng Hoàng Hậu nương nương lại không tránh khỏi tò mò, phái người đi hỏi thăm mới biết là nhờ Đậu Chiêu. Bà cười dịu dàng nói:

- Không ngờ Đậu thị còn có tài này.

Sắp tới là đến sinh thần của Thái Hậu nương nương, Thái Tử phi dụ Thái Hậu nương nương làm thêm mấy bộ y phục. Thời còn làm Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương luôn phải tỏ ra hiền thục, chưa bao giờ dám mặc y phục quá cầu kì lộng lẫy. Nay bà đã làm Thái Hậu, không còn ai dám quản thúc. Nghe được gợi ý của Thái Tử phi, Hoàng Hậu nương nương lập tức phấn khởi, dăm ba bữa lại gọi Đậu Chiêu vào cung. Biết Đậu Chiêu tự mình chăm con, bà còn đặc cách cho nàng bế theo Nguyên ca nhi, nói: "Vừa hay làm bạn với tam hoàng tôn." Từ đó, Thái Tử phi cũng dẫn theo tam hoàng tôn đến Từ Ninh cung. Có mấy lần các nàng gặp Hoàng Thượng đến vấn an Thái Hậu nương nương. Hoàng Thượng thấy chỗ Thái Hậu nương nương nói cười không ngớt, có hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu khiến không khí vô cùng ấm áp vui tươi. Có lẽ dạo gần đây sắc mặt Thái Hậu nương nương tốt lên là nhờ vậy. Hoàng Thượng rất mừng, chơi với Nguyên ca nhi và tam hoàng tôn một lúc mới bảo nội thị bế hai bé xuống.

Đậu Chiêu ra vào cung ngày càng nhiều.

Thái Tử phi và Đậu Chiêu cũng ngày càng thân.

Nhưng tuyệt nhiên Hoàng Hậu không có động tĩnh gì, thi thoảng Đậu Chiêu vào cung còn trò chuyện rất thân thiết với nàng.

Đậu Chiêu nói với Tống Mặc:

- Hoàng Hậu bao dung hơn dự tính của chàng rất nhiều. Xem ra, cách của chàng không hiệu quả rồi.

Tống Mặc điềm nhiên nói:

- Nếu nàng có thể nhận ra điều gì khác thường trên mặt Hoàng Hậu thì bà ta đã không thể đứng đầu lục cung rồi.

Đậu Chiêu ngẫm lại thì không thể không đồng tình.

Lục Minh từ Liêu Đông về.

Tống Mặc đi gặp Lục Minh.

Mấy ngày sau, Tưởng đại thái thái bên Hào Châu bắn tiếng: "Không phải Thế Tử gia không muốn trả lại đồ cho Tưởng gia mà là lúc lão gia giao những đồ này cho Thế Tử gia từng nói vạn vật thế gian đều do người có đức sở hữu. Tương ngũ gia không phải người chống đỡ gia nghiệp. Thế Tử gia giao đồ cho Tưởng ngũ gia rồi cũng sẽ bị Tưởng ngũ gia tiêu xài hoang phí. Tốt hơn hết cứ để Thế Tử gia giữ lấy.

Tống Mặc cũng có lời: "Ta không muốn chiếm đoạt đồ của đại cữu. Tưởng gia bây giờ hầu hết là phụ nữ và trẻ em, không có người chủ trì đại cục. Ta chỉ thay Tưởng gia trông coi những đồ này đến khi con cháu Tưởng gia trưởng thành. Sau đó, ta chắc chắn sẽ trả lại tất cả."

Nợ cũ năm xưa của Tưởng Bách Tôn bị bới lên.

Mọi người không khỏi cảm thán, cũng có người tỏ ra khinh thưởng Tưởng Bách Tôn vì chuyện này.

Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc:

- Chàng muốn ép Hoàng Hậu hành động sao?

Tống Mặc chớp chớp hai mắt, cười bảo:

- Không chỉ có thế đâu.

Không lâu sau đã đến thọ thần của Thái Hậu nương nương.

Cả triều chúc tụng.

Phủ Anh Quốc Công được mới tới dự gia yến ở Từ Ninh cung.

Miêu An Tố khá khẩn trương còn Tống Hàn lại rất bực bội.

Cùng là con cháu của phủ Anh Quốc Công mà Tống Mặc vào cung như đi dạo, còn hắn lại khó như lên trời. Không những thế trong suốt đường đi, mọi người gặp bọn họ sẽ chào hỏi Tống Nghi Xuân, Tống Mặc, thậm chí cả Đậu Chiêu, nhưng không ai thèm liếc nhìn phu thê hắn một cái. Phu thê hắn giống như người hầu của Tống Nghi Xuân và Tống Mặc vậy. Đặc biệt là lúc Cố Ngọc xuất hiện, nỗi bực này đã lên đỉnh điểm.

Cố Ngọc còn không buồn để mắt đến Hoàng Tử thì Tống Hàn đã là gì?

Hắn hưng phấn kéo Tống Mặc qua một bên, thì thầm:

- Đệ vừa bán được hai cái thuyền lớn. Huynh muốn đến Thiên Tân quan sát không? Vừa hay có thể dẫn tẩu tẩu và Nguyên ca nhi du ngoạn luôn.

Tống Mặc suy nghĩ một lát, trả lời:

- Ta không đi đâu.

Sau đó, hắn nhìn xung quanh, nói:

- Mấy ngày nay, ta đang bận điều tra nguyên nhân cái chết của đại cữu, không thể đi được.

- Ồ!

Cố Ngọc thất vọng.

Hoàng Hậu lâu rồi không thấy Cố Ngọc, gọi Cố Ngọc đến, sẵng giọng:

- Mấy bữa nay, cháu vẫn ở bến tàu Thiên Tân à? Buôn bán thú vị thế sao? Ta nghĩ cháu vẫn nên làm mấy chuyện có ích hơn đi! Cháu muốn vui thì đến Liêu Đông tìm biểu ca của cháu ấy.

Cố Ngọc không nói gì.

Cái chết của Đinh Quốc Công là tối kỵ. Tống Mặc điều tra cái chết của Định Quốc Công sẽ chỉ khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hiềm nghi. Hắn nhất định phải giữ bí mật.

 Chương 479: Tây Uyển

Đậu Chiêu nhỏ giọng hỏi Tống Mặc:

- Chàng muốn để Cố Ngọc nói với Hoàng Hậu sao?

- Không!

Tống Mặc quả quyết:

- Cố Ngọc sẽ không nói với người khác.

Hắn vừa nói vừa liếc về phía sau:

- Sẽ có người giúp ta truyền lời.

Đậu Chiêu nhìn theo hướng Tống Mặc ám chỉ, thấy hai hộ vệ của Cố Ngọc.

Đậu Chiêu lập tức hiểu được.

Nàng chào Miêu An Tố rồi bế Nguyên ca nhi đến hậu điện nơi được chuẩn bị cho nữ quyến.

Miêu An Tố bám sát đằng sau Đậu Chiêu.

Ninh Đức trưởng công chúa và mấy vị vương phi, công chúa lớn tuổi đang ngồi nói chuyện. Trông thấy Đậu Chiêu bế Nguyên ca nhi, mọi người đều kinh ngạc. Ninh Đức trưởng công chúa là trưởng bối của Đậu Chiêu nên nói thằng:

- Sao con lại mang theo Nguyên ca nhi? Lát nữa, chúng ta còn phải chúc thọ Thái Hậu nương nương đấy.

Đừng nói là trẻ con, cho dù người lớn cũng phải hết sức cẩn thận trong những dịp yến hội long trọng như này.

Bà đưa tay bảo Đậu Chiêu giao Nguyên ca nhi cho bà, nói:

- Nhũ mẫu vào cùng không? Tốt nhất con để nhũ mẫu đưa Nguyên ca nhi về phủ trước đi.

Đậu Chiêu cười khổ, nói:

- Thái Hậu nương nương đặc biệt phái nội thị truyền thánh ý, muốn con đưa Nguyên ca nhi vào cung dự yến thọ hôm nay.

Mấy vị trưởng công chúa và vương phi phải nhìn Đậu Chiêu bằng ánh mắt khác. Hoàng Nam vương phi cười bảo:

- Đứa trẻ này thật giống phụ thân nó. Không biết sau này khuê nữ nhà ai có phúc đây?

Nguyên ca nhi càng lớn càng giống Tống Mặc.

Da trắng bóc, mắt đen to tròn như bảo thạch, lông mi dài cong cong. Trông rất đáng yêu!

Tam công chúa trêu ghẹo:

- Không phải người vừa có thêm cháu gái sao? Ta thấy không cần nghĩ nhiều, để Cách ca nhi làm hiền tế nhà người.

Đậu Chiêu toát mồ hôi lạnh.

Hoài Nam vương phi thở dài

- Ngươi tưởng ta không muốn à? Chỉ tiếc là mấy đứa cháu gái của ta đều là con thiếp.

Bà vừa nói vừa vuốt ve bàn tay nhỏ của Nguyên ca nhi.

Vì Nguyên ca nhi thường theo Đậu Chiêu vào cung, thỉnh thoảng sẽ được nội thị hoặc cung nữ ôm chơi nên bây giờ không còn sợ người lạ. Bé cười ngọt ngào với Hoàng Nam vương phi. Hoài Nam vương phi rất thích, tháo ngọc bội dương chi bên hông, đeo lên cổ Nguyên ca nhi:

- Cho cháu chơi cái này.

Đậu Chiêu đứng dậy cảm tạ.

Hoài Nam vương phi cười híp mắt, nói:

- Nhàn rỗi thì đến thăm phủ ta. Cháu trai thứ chín của nhà ta chỉ lớn hơn Cách ca nhi bốn tháng thôi.

Đậu Chiêu đáp: "Vâng".

Hoàng Thượng đỡ thái hậu nương nương đi ra.

Phía sau hai người là Hoàng Hậu và một nhà Thái Tử.

Đại điện lặng như tờ.

Mọi người cung kính hành lễ.

Nguyên ca nhi ngây thơ không biết gì, thấy những khuôn mặt quen thuộc thì i i a a với về phía Hoàng Thượng và Thái Hậu. Trong đại điện yên tĩnh, tiếng của bé đặc biệt vang dội.

Đậu Chiêu và Nguyên ca nhi bất đắc dĩ trở thành tâm điểm của mọi người.

Mà tam hoàn tôn vốn đang nằm yên trong tay nhũ mẫu cũng bắt đầu giãy giụa, kêu theo Nguyên ca nhi.

Bầu không khí nghiêm trang thành ra có vẻ hơi buồn cười.

Hoàng Hậu khẽ nhíu mày nhưng không dễ nhận ra.

Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng bật cười. Thái Hậu nương nương còn bảo nội thị đứng cạnh:

- Bế Cách ca nhi tới đây để nó và tam hoàng tôn cạnh nhau.

Nội thị tươi cười đi bế Nguyên ca nhi.

Lúc ngang qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn vuốt nhẹ mặt nhỏ của Nguyên ca nhi.

Mọi người trong đại điện ngưng thở nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Đường bá nhiều tuổi nhất của Hoàng Thượng là Hoài Nam vương dẫn đầu hoàng thân quốc thích chúc thọ Thái Hậu nương nương.

Tống Hàn theo sau cùng, khó chịu nhìn chằm chằm Tống Mặc và Cố Ngọc đằng trước.

Chúc thọ xong là thọ yến.

Hoàng Hậu và Thái Tử phi vây quanh Thái Hậu qua tây điện. Hoàng Thượng nói chuyện với mấy vị hoàng thúc lớn tuổi. Nhóm nội thị nhanh chân lẹ tay bày biện bát đũa.

Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Hoàng Thượng, Tống Nghi Xuân nói với Hoàng Thượng mấy câu rồi vẫy tay gọi Tống Hàn.

Tống Hàn lập tức đi tới.

Tống Nghi Xuân cung kính nói với Hoàng Thượng:

- Đây chính là con thứ của thần - Tống Hàn, nhũ danh Thiên Ân ạ.

Tống Hàn vội quỳ xuống.

Hoàng Thượng gật đầu, cười nói:

- Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ như vậy.

Sau đó gọi Tống Mặc:

- Ngươi bảo người của Tửu Thố cục mang mấy hũ rượu hoa lê trắng tới đây. Rượu này nhạt quá!

Tống Mặc nhận lệnh.

Hoàng Thượng hỏi Thạch Sùng Lan chuyện nhà Trường Hưng hầu:

- ... Nghe nói vừa nạp thêm thiếp? Ông ta có mấy con của chính thất, mấy con của thiếp rồi?

Từ đầu tới cuối không hề để ý đến Tống Hàn.

Tống Nghi Xuân chán nản.

Tống Hàn đừng bên cạnh Tống Nghi Xuân, nhìn Tống Mặc vui vẻ tự nhiên với người trong điện thì nụ cười trên mặt cứng đơ.

Hắn không ngờ rằng Tống Nghi Xuân còn không có mặt mũi bằng Tống Mặc.

Không, thậm chí còn không bằng Nguyên ca nhi -- Lúc chúc thọ vừa rồi, nội thị bế Nguyên ca nhi tới, mọi người hùa nhau bảo Nguyên ca nhi chúc thọ Thái Hậu nương nương. Nguyên ca nhi cô gắng mãi mới ngoắc hai ngón tay vào nhau rồi cúi cui đầu. Thái Hậu nương nương cười không ngừng, thưởng Nguyên ca nhi hai hộp điểm tâm và một túi hạt đậu vàng.

Xem ra mình không thể trông cậy vào người khác rồi.

Phải làm sao đây?

Không thể chỉ dựa vào tiền lời từ điền trang và trợ cấp của phụ thân được.

Có câu nhiều củi nhiều muối cũng không bằng nhiều ngày. Chẳng lẽ phụ thân tục huyền rồi có thêm con trai thì mình vẫn được trợ cấp như này? Coi như vẫn được thì e rằng sẽ phải khom lưng cúi đầu xin xỏ!

Nghĩ đến tương lai phía trước, Tống Hàn cảm thấy thật mông lung.

Thọ thần của Thái Hậu nương nương qua đi, Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị sinh thần cho Hoàng Thượng.

Tháng sáu rất nóng, Hoàng Thượng quyết định di giá đến Tây Uyển.

Hoàng Hậu cười nói:

- Năm nay để Nghiêm Đường đảm nhiệm việc xuất cung đi. Hắn còn trẻ như vậy đã quản lý Kim Ngô vệ. Rất nhiều người không phục. Nhân cơ hội này có thể chặn miệng bọn họ.

Hoàng Thượng thấy Hoàng Hậu nói có lý, lệnh cho Tống Mặc làm tổng lĩnh chuyến đi này.

Tống Mặc nhận được thánh chỉ thì trầm ngâm rất lâu.

Hoàng Thượng đến Tây Uyển tránh nóng, nghi trượng* do Kỳ Thủ vệ phục trách, Cẩm Y vệ bảo vệ vòng trong, Kim Ngô vệ bảo vệ vòng trong. Tuy ba vệ sở đều là thân vệ của Hoàng Thượng, chỉ huy ngang hàng chính tam phẩm, nhưng Cẩm Y vệ trước nay luôn tự cao tự đại, tự coi mình vượt trội hơn hai vệ sở còn lại. Hơn nữa, tổng lĩnh mấy năm nay đều là người của Cẩm Y vệ...

(*) Nghi trượn 仪仗 vật trang hoàng nơi cung thất, dinh thự hay dùng khi vua quan đi đường, như tàn, cờ, quạt, binh khí, v.v. (nói khái quát)

Tống Mặc suy nghĩ một lát rồi đi gặp Uông Uyên.

Uông Uyên trông thấy Tống Mặc thì châm chọc:

- Trời ơi! Ngài hăng hái quá! Hoàng Thượng là chủ nhân, chúng ta là tôi tớ. Ngài muốn dùng tay không bẻ đùi, cận thận đi luôn cái tay đấy!

- Ta còn có đường lui sao?

Tống Mặc ra vẻ bất lực:

- Ta vừa mới mở miệng, tên thỏ đế Uông Cách đã gọi Hoàng Hậu đến.

Nói xong còn phàn nàn:

- Sao ngài lại nhận một đồ đệ như thế? Sao lại coi trọng loại lòng lang dạ sói kia? Nếu ta không phản kháng, kiểu gì cũng có người mách lẻo chuyện này với Hoàng Thượng.

Uông Uyên trợn mắt, nói:

- Ngươi hận cái gì? Nếu là chuyện bí mật thì đừng bô bô cái mồn trước đại điện. Mà coi như không nhịn được thì cũng phải nhìn trước ngó sau xem có ai rồi hẵng nói.

- Dù sao cũng không thể trách ngươi. Ngươi lớn lên trong nhung lụa, chỉ có người khác nhìn sắc mặt ngươi, chứ lấy đâu ra chuyện ngươi nhìn sắc mặt người khác. Nhưng đừng kéo ta vào! Ta còn muốn sống yên, muốn canh lăng cho Hoàng Thượng...

Tống Mặc không kiêng nề, ngắt lời:

- Vậy còn phải xem ông có phúc đấy không đã! Đại thái giám của tiên đế bị Hoàng Thượng chém đầu đấy!

Uông Uyên im bặt.

Tống Mặc nói:

- Dù sao ông cũng phải cho ta một câu trả lời chứ. Không phải ta bảo ông mưu phản hay gì. Ta chỉ muốn có nhiều người giúp để việc dễ dàng hơn thôi.

Uông Uyên thở dài:

- Ta nói rõ luôn là ta không tham gia vào chuyện Liêu Vương.

Tống Mặc cười lạnh, nói:

- Nếu ông chấp nhận để Uông Cách trèo lên đầu mình thì cứ ngồi xem chuyện vui đi. Ta tự hỏi không biết những kẻ bám lấy ông xin ăn thấy ông không trị được Uông Cách, còn gọi ông một tiếng "cha nuôi" "gia gia" nữa không?

Uông Uyên tức xanh mặt.

Tống Mặc nghênh ngang rời đi.

Chưa đến tết Đoan Ngọ, Khâm Thiên giám báo ngày lành xuất cung lên Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng chọn ngày mùng sáu tháng năm, cũng nói:

- Hôm đấy tổ chức thi chèo thuyền ở Tây Uyển. Người của Kim Ngô vệ, Thần Cơ doanh và Ngũ Quân doanh cùng tham gia.

Uông Uyên nhận lệnh, đi báo cho Hành Nhân ti.

Cùng lúc đó, Tống Mặc đang chuẩn bị cho chuyến xuất cung lần này.

Hắn có hung danh bên ngoài, lại là con em quý tộc được Hoàng Thượng sủng tin. Bất kể là chỉ huy sứ Kỳ Thủ vệ Lý Nhữ Hiếu hay chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Sử Xuyên cũng phải khách khí với hắn. Lỹ Nhữ Hiếu phái đồng tri Kỳ Thủ vệ là Ngô Lương phối hợp với đồng tri Kim Ngô vệ là Phó Sĩ Kiệt phụ trách chuẩn bị lúc xuất cung. Mọi chuyện thuận lợi đến không tưởng.

Nhưng đến hôm đó lại không tìm thấy cờ vàng và cờ xanh dùng để tiên phòng mở đường. Dù che cũng bị thủng một lỗ lớn.

Người cầm cờ và nâng dù đã sợ đến mức nằm liệt dưới đất. Tổng kỳ chịu trách nhiệm về nghi trượng cũng đã tái xanh, lẩm bẩm:

- Đêm qua, ta kiểm tra lại một lần, thấy mọi thứ còn ổn mà. Sao có thể như này? Sao có thể như này?

Tâm phúc của tổng kỳ lanh lợi, nói:

- Phải mau bẩm chuyện này với Ngô đại nhân thôi! Mở kho lấy hai lá cở và một cái dù che bù vào.

Tổng kỳ bình tĩnh lại, vội đi tìm Ngô Lương.

Ngô Lương là cha chồng của Tưởng Ly Châu, đương nhiên sẽ hết sức giúp đỡ Tống Mặc.

Nhưng trùng hợp vào lúc đó, bên Cẩm Y vệ báo là có chuyện, muốn ông qua đó xem.

Tổng kỳ trợn tròn mắt, cắn răng:

- Ta phải gặp Lý đại nhân!

Bỗng nhiên có một người chạy đến cản hắn, nói:

- Lý đại nhân đang bàn chuyện với Tống đại nhân và Sử đại nhân. Nếu bây giờ kinh động đến Lý đại nhân, Kim Ngô vệ và Cẩm Y vệ sẽ biết. Ba sở vệ cùng nhau làm việc mà Kỳ Thủ vệ lại xảy ra chuyện thì thể diện của Lý đại nhân biết để vào đâu? Thậm chí, Ngô đại nhân cũng không thoát khỏi liên can. Hay là để nô tài nghĩ biện pháp xem sao?

 Chương 480: Ứng cứu

Mọi người trông lại thì thấy đó là một tiểu nội thị.

Tiểu nội thị này nói:

- Nô tài từng được Ngô đại nhân giúp đỡ, sợ Ngô đại nhân bị các người liên lụy nên mới ra mặt.

Trong hoàn cảnh này, mọi người đều bất chấp tất cả, kéo tiểu nội thị vào góc khuất, hỏi:

- Ngươi có biện pháp gì?

Tiểu nội thị cười đáp:

- Kho của Kỳ Thủ vệ có đồ dự phòng thì nội kho cũng có đồ dự phòng. Vừa hay nô tài có một đồng hương làm việc ở đó. Nhưng mà khi nào xong việc, các người phải trả đủ đấy.

Mọi người sáng mắt.

Người không phận sự không được vào nội khó. Nhưng những nội thị này lại có thể cáo mượn oai hùm vào đấy lấy đồ.

Tổng kỳ lục khắp người, lấy ra mấy lượng bạc vụn.

Những người khác cũng lấy bạc ra, gom thành một đống đút lót cho tiểu nội thị, còn cung kính nói:

- Làm phiền công côn rồi! Để chúng tôi đi khuân đồ theo công công.

Tiểu nội thị tuyệt nhiên không khách khí, cười híp mắt, dẫn bọn họ đến nội kho.

Đại sử quản lý nội kho thấy lệnh bài thì nhiệt tình tiếp đón tiểu nội thị, còn muốn đích thân dẫn tiểu nội thị đi lấy đồ.

Tiểu nội thị càng ra oai, xua tay:

- Ngươi cứ làm việc của mình đi, để mấy vị bên Kỳ Thủ vệ giúp ta là được.

Đại sử cúi đầu khom lưng, quả thật ra ngoài đợi để bọn họ tùy ý lấy đồ.

Người của Kỳ Thủ vệ tròn mắt nhìn nhau, không dám châm trễ, nhanh chóng lấy đồ rồi về, bù vào chỗ sai sót kia.

Sau đó, bọn họ còn thắc mắc:

- Bình thường thấy Ngô đại nhân là người trầm tĩnh ít xã giao, không ngờ lại quen được ai đó lợi hai như vậy!

Sau chuyện này, rất nhiều ở Kỳ Thủ vệ càng thêm niềm nở với Ngô Lương.

Đương nhiên, đây đều là chuyện trong tương lai.

Tống Mặc nhận được tin thì cười khẩy.

Hắn đã tính đến rất nhiều trường hợp. Nhưng có Uông Uyên khoác tấm da hổ là Hoàng thượng, trừ phi Hoàng Hậu đích thân ra tay không thì ván này coi như xong.

Mặc dù thế, trên đường di giá vẫn xảy ra chuyện.

Một cành xanh mơn mởn của cây cổ thụ trăm tuổi vô duyên vô cớ sụp xuống, chặn hoàn toàn đường đến Tây uyển, suýt chút nữa còn đè vào người của Kim Ngô vệ.

Người của Kim Ngô Vệ sợ hãi kêu lên, chạy tới nhìn, phát hiện cành bị ai đó cưa hơn nửa.

Mọi người không khỏi mắng thầm.

Tay cũng không dám nhàn rỗi. Mấy người gắng sức muốn dẹp cành cây qua một bên.

Nhưng cảnh cây kia vừa to vừa nặng, không thể nhấc nổi. Có người nhanh trí chạy đi tìm lính tuần tra. Nào ngờ chạy mãi vẫn không tìm được ai. Mắt thất thánh giá sắp tới chỗ này, mầy người của Kim ngô vệ không thể không lo lắng. Lát nữa nữa truy cứu trách nhiệm, kiểu gì bọn họ cũng có phần...

Một thiếu niên phải mất quá nửa gia sản để xin vào Kim Ngô vệ, mới làm chưa được một tháng đã xảy ra chuyện này. Hắn nhịn không được sụt sùi khóc.

Người làm lâu ở Kim Ngô vệ cũng bực bội mắng: "Đen đủi!"

Thiếu niên kia càng khóc ghê hơn.

Bỗng nhiên, một tốp người đi đến.

- Chúng tôi là người của Binh Mã ti Ngũ thành. Cần giúp một tay không?

Người của Kim Ngô vệ mừng phát khóc, vội nói:

- Hóa ra là người một nhà. Chúng tôi là thuộc hạ của Tống đại nhân bên Kim Ngô vệ, nhờ các huynh đệ giúp một tay, dẹp cành cây này qua bên cạnh với.

Dẫn đầu nhóm người của Binh mã ti Ngũ thành này là một tiểu tử tầm hai mươi. Hắn nghe vậy cười bảo:

- Đây là cây cổ thụ trăm tuổi. Nếu có ngự sử ăn no dửng mỡ thêm mắm thêm muối nói với Hoàng Thượng rằng người làm thương vật khiến Hoàng Thượng không vui thì nguy. Tôi thấy hay là chúng ta đồng tâm hiệp lực, dựng cành cây này lên, hôm sau quay lại xử lý cũng chưa muộn.

- Huynh đệ thật thông minh!

Người của Kim Ngô vệ tấm tắc khen, còn hỏi:

- Không biết huynh đệ tên là gì? Để hôm nào bọn này mời bữa rượu!

- Không dám! Không dám!

Người kia cười đáp:

- Tiểu đệ họ Khương, trên Nghi, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ thành Nam, được ngày dẫn theo mấy vị huynh đệ đi chơi, không ngờ lại gặp việc này.

Đang nói chuyện, lại có mấy người nữa chạy đến.

Củi nhiều lửa to.

Cành cây kia nhanh chóng được dựng lên, còn được giữ vững bằng mấy cọc gỗ.

Khương Nghị phủi tay, nói:

- Xong rồi. Chỉ cần không đẩy mạnh là nó sẽ không đổ xuống.

- Chúng tôi đi trước đây, nhỡ đâu lại gặp thánh giá thì không hay. Đây không đùa được đâu! Mọi người phải cẩn thận đấy.

Người của Kim Ngô vệ cảm tạ Khương Nghị. Khi thánh giá tới chỗ này, bọn họ đã có thể yên tâm ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đương nhiên, hai người của Kim Ngô vệ đứng canh bên cành cây sợ run chân, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra là họ đi đời.

May mà thánh giá bình an đi qua.

Nhưng dù sao giấy không gói được lửa, đặc biệt là đối với người trong cuộc. Chuyện Kỳ Thủ vệ mất cờ hỏng dù và chuyện cây đổ trên địa bàn trực của Kim Ngô vệ đã đến tai Uông Cách. Uông Cách nghe nói người đến nội kho mượn đồ là một tiểu nội thì thì lập tức nghĩ đến Uông Uyên.

Chưa đến hai ngày sau, Hoàng Thượng đã hỏi Uông Uyên:

- Không ngờ khanh và Nghiên Đường lại thân như vậy?

Uông Uyên không hiểu.

Hoàng Thượng cười nói:

- Nghe nói khanh giải vậy giúp hắn chuyện của Kỳ Thủ vệ?

Uông Uyên thầm chửi rủa Uông Cách, nhưng ngoài mặt lại không thể kỉnh cẩn hơn:

- Không phải lão nô! Lão nô thật sự không dám tham công.

- Lão nô cũng đã nghe về chuyện này. Nhưng mà nó không giống như những gì Hoàng Thượng nghe được -- Chuyện là Tống đại nhân phái người báo tin cho Tống tứ lão gia, nhờ Tống tứ lão gia mượn đồ của nội kho. Chẳng trách người ta nói tin đồn có thể giết người. Lão nô cũng suýt chết oan. Dạo nọ, gốc thủy tiên trong thư phòng của người mãi không nở hoa, thế mà có người trong cung đồn lão nô tưới nhiều nước quá nên mới khiến hoa không nở.

Ông vừa nói vừa chấm chấm nước mắt:

- Lão nô làm cũng sai, không làm cũng sai!

Hoàng Thượng bật cười, xua tay bảo Uông Uyên lui xuống, nhưng sau đó lại gọi xưởng đốc của Tây xưởng tới:

- Ngươi điều tra xem ai đến nội kho mượn đồ cho Kỳ Thủ vệ.

Một tên nhãi nhép có thể tự ý lấy đồ trong nội kho, tưởng nội kho của trẫm là miếu rách chắc!

Hoàng Thượng giận dữ, quay sang hỏi đồ đệ của Uông Cách:

- Uông Uyên đang làm gì?

Đồ đệ của Uông Cách không dám nói dối, thưa:

- Uông công công đang tắm nắng ngoài hiên ạ!

Hoàng Thượng "hừ" một tiếng.

Coi như con chó già này biết điều.

Cùng lúc đó, một thanh kiếm sắc lạnh đang kề trên cổ của đại sử trông coi nội khố.

Xưởng đốc của Tây xưởng nghiêm mặt tra khảo hắn:

- Có đúng là Tống lão gia đến mượn đồ?

Đại sử gật như gà mổ thóc:

- Nếu tôi nói dối sẽ bị trời đánh, chết không toàn thây!

Xưởng đốc của Tây xưởng đưa mắt ra hiệu cho người của mình thu kiếm, sau đó đánh đại sử một trận.

Đại sử ngoài mặt khóc thét, nhưng trong bụng lại mừng thầm.

May mà đêm qua có người bịt mặt nhắc trước. Nếu để Hoàng Thượng nghi ngờ hắn cấu kết với nội thị trộm đồ trong nội khố, hắn có mấy cái đầu cũng bị chém sạch.

Bây giờ, mình chỉ cần kiên trì bám trụ là được.

Cho dù là Cẩm Y vệ muốn mưu hại mệnh quan triều đình cũng phải có lý do chính đáng. Huống chi là Tây Hán xưởng!

Nghĩ vậy, hắn càng kêu oan lớn hơn.

Xưởng đốc của Tây xưởng không hỏi được gì thì tìm đến Tống Đồng Xuân.

Nghe nói liên quan đến Tống Mặc, Tống Đồng Xuân thầm nghĩ: nếu mình thề thốt phủ nhận, chắc chắn sẽ đắc tội với Tống Mặc, nhưng người trước mặt là xưởng đốc của Tây xưởng, tốt nhất vẫn nên tìm cách phủi sạch quan hệ với chuyện này thì hơn.

Tống Đồng Xuân lúc thì nói là mình, lúc lại nói không phải mình, lảm nhảm một hồi khiến người nghe cảm thấy hắn đang thoái thác trách nhiệm.

Xưởng đốc của Tây xưởng không làm khó hắn, hồi cung bẩm báo.

Hoàng Thượng trâm ngâm, nói:

- Dù sao cũng không đúng luật, Tống Đồng Xuân nhát gan sợ chết, trả lời lộn xộn cũng là điều đương nhiên.

Ông tạm thời tin Uông Uyên, lại không hài lòng về Uông Cách thưởng xuyên rỉ tai những chuyện không đúng.

Đằng kia, Uông Uyên sướng đến nỗi bật cười.

Trong họa có phúc!

Tống Nghiên Đường thế mà tiện tay lừa Uông Cách một vố!

Hắn đúng là quỷ kế đa đoan, giảo hoạt gian trá!

Nghĩ vậy, Uông Uyên lại chột dạ, tự hỏi không biết trước đây mình từng đắc tội với Tống Nghiên Đưởng không?

Trong lúc ông đang suy nghĩ trong phòng, Hoàng Hậu tới.

Uông Uyên chạy ra nghênh đón.

Hoàng Hậu thân thiết cười nói:

- Uông công công hầu hạ Hoàng Thượng, ta không dám dùng. Uông Cách hầu hạ ta là được rồi.

Uông Uyên cười nịnh nọt, lui xuống, nhưng trong bụng lại thầm chửi Hoàng Hậu một trận.

Ta xem ngươi đắc ý tới khi nào?

Sau khi Thái Tử đăng cơ, xem ngươi còn chỗ đứng trong cung không?

Nhưng mà, nếu Liêu Vương đăng cơ...

Uông Cách có thể ị lên đầu mình.

Bị chính con nuôi đâm sau lưng, đối với nội thị mà nói đúng là "lưu danh muôn đời"!

Uông Uyên bực bội không thôi, gọi tiểu đồ đệ của mình vào:

- Mau đi nghe xem Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng nói gì.

Tiểu đồ đệ chạy nhanh như chớp.

Ước chừng thời gian đốt hai nén nhang, Càng Thanh cung vang lên tiếng "Hoàng Hậu khởi giá".

Uông Uyên vội chạy ngoài xem.

Kiệu của Hoàng Hậu đã đi xa nhưng Uông Cách vẫn đứng ở cửa trông theo.

Uông Uyên nhổ về hướng Uông Cách, trở về phòng.

Tiểu đồ đệ bẩm:

- Hoàng Hậu nương nương nhắc tới chuyện xuất cung, nói: Tống đại nhân làm việc chu đáo, không để xảy ra sai sót gì, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy lo lắng đề phòng, tốt hơn nên cử một người dày dặn kinh nghiệm phò tá Tống đại nhân. Hoàng Thượng nói: Tống đại nhân còn trẻ, nhưng đã giải quyết mọi việc ổn thỏa hơn nhiều so với những người cùng tuổi, quyết giao Kim Ngô vệ cho mình Tống đại nhân. Hoàng Thượng còn nói: Làm nhiều sẽ có kinh nghiệm, lúc trẻ có ai không mắc lỗi, Tống đại nhân được như vậy đa là tốt lắm rồi. Hoàng Hậu nương nương nghe xong thì không nói gì nữa, chuyển chủ đề sang tam hoàng tôn sắp được một tuổi.

Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà!

Nếu là mấy năm trước còn khỏe, dù Hoàng Thượng muốn nâng đỡ Tống Nghiên Đường, cũng sẽ nghe theo lời Hoàng Hậu, cử người giám sát hắn.

Uông Uyên cười khinh bỉ. Lúc về nhà của mình, ông uống ba chén lớn, nghĩ đến Nguyên ca nhi sắp tròn một thổi, liền phái người đến tiệm đánh một bộ chén đĩa nhỏ bằng vàng, rồi lén lút gửi tặng.

Tống Mặc bĩu môi, nói:

- Cuối cùng, Uông Uyên cũng chịu thành thật rồi đấy!

Đậu Chiêu nhịn cười, nói:

- Một mũi tên của chàng bắn trúng mấy con chim rồi?

Tống Mặc đáp:

- Có thể bắn được bao nhiêu con thì bắn hết từng đấy con.

Đậu Chiêu nhịn không nổi nữa, bật cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp