Cửu Trọng Tử

Chương 471 -475


2 năm

trướctiếp

 Chương 471: Thành thân

Tống Mặc cười khinh bỉ, cùng Đậu Chiêu đang bế Nguyên ca nhi vào trong.

Võ Di không dám nhiều lời, im lặng đi phía sau họ.

Đậu Chiêu không thể không mặc niệm cho đám người kia. Với nỗi hận của Tống Mặc, bọn họ không nhờ vả Tống Hàn còn tốt, nhưng một khi đã liên quan đến Tống Hàn thì cả cuộc đời này xem như không thể đặt chân vào Binh Mã ti Ngũ thành rồi.

Ấy thế mà có chuyện khiến Tống Mặc và Đậu Chiêu không lường được.

Không nhờ Tống Hàn, Miêu An Bình lại lén hút tìm đến Khương Nghị, nói người nọ là biểu huynh của hắn, xin Khương Nghị giúp đỡ sắp xếp một vị trí, còn ám chỉ chuyện này thành công sẽ có năm ngàn lượng bạc để cảm tạ Khương Nghị.

Nếu là người khác có lẽ đã hấp tấp làm theo sau đó tìm cơ hội đánh tiếng với Tống Mặc. Cho dù Tống Mặc không hài lòng thì cũng phải nể mặt giúp đỡ, huống chi còn được nhận năm ngàn lượng bạc. Nhưng không may là Khương Nghị lại biết chuyện huynh đệ Tống gia bất hòa. Sau khi điều tra phát hiện Miêu An Bình là kẻ vô công rồi nghề, hắn hoài nghi tên này muốn lợi dụng danh tiếng của Tống Mặc để mua quan bán chức. Trong trường hợp Miêu An Bình lừa hắn mà Tống Mặc lại không chịu giúp đỡ thì chẳng phải phiền chết hắn ư?

Khương Nghị tìm cơ hội ghé qua Di Chí Đường dò hỏi Tống Mặc xem hắn có biết chuyện này không.

Tống Mặc không ngờ Miêu An Bình lại to gan vậy. Sắc mặt hắn lập tức trở nên hết sức khó coi. Khương Nghị trông vậy thì không nói nhiều, sau khi về một mực từ chối Miêu An Bình:

- Việc của Binh Mã ti Ngũ thành do Tống đại nhân quyết định. Nếu các người là thông gia thì cứ viết một bức thư xin Tống đại nhân. Các ngươi muốn vị trí nào chẳng được, cần gì phải bỏ gần lấy xa như này!

Miêu An Bình khổ não không thôi.

Hắn nhận của người ta sáu ngàn lượng bạc, vỗ ngực cam đoan có thể lo liệu được. Ai ngờ chuyện vẫn chưa ra đâu vào đâu mà hắn đã tiêu mất hai, ba trăm lượng rồi. Bảo hắn kiếm đâu ra tiền bù lại đây?

Miêu An Bình đành tới tìm Miêu An Tố.

Miêu An Tố không có cách nào ngoài đến gặp Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nghe xong thì cười không ngừng:

- Muội cũng biết ta chưa bao giờ hỏi đến công việc của Thế Tử gia chứ đừng nói là chuyện mua quan bán chức.

Còn nhắc:

- Hiền thê không cần quan tâm những việc như này. Muội cẩn thận đấy!

Miêu An Tố đau khổ nói:

- Đây là thân thích nhờ cậy nên muội khó mà từ chối. Muội cùng đường đến gặp tẩu, hy vọng tẩu có thể nói giúp trước mặt đại bá. Đương nhiên, chuyện tiền nong không thành vấn đề!

Đậu Chiêu coi như không nghe thấy gì.

Miêu An Tố chán nản rời đi.

Tống Mặc biết chuyện thì vô cùng tức giận:

- Miêu thị còn dám làm phiền nàng thì bảo ả đến gặp trực tiếp ta! Mấy chuyện lừa trên gạt dưới như này ta gặp nhiều rồi. Một chút mánh khóe vặt vãnh này của Miêu An Bình không xứng để vào tầm mắt.

Đậu Chiêu rót trà cho hắn, dịu dàng nói:

- Chàng đừng tức giận. Dù sao chúng ta cũng không quan tâm đến chuyện bên ngõ Tứ Điều nữa mà.

Sau đó, nàng nhắc đến hôn sự của Tưởng Diễm:

- Sắp tới ngày Trần Gia đến thúc trang rồi. Hôm đó, chàng đừng tỏ ra khó chịu đấy.

Nhắc đến muội muội, vẻ mặt của Tống Mặc hòa hoãn đi rất nhiều.

Hắn cười bảo:

- Ta tỏ ra khó chịu lúc nào? Nàng nói gì ta đều nghe theo. Ta đã bao giờ nói "không" đâu.

Đậu Chiêu khẽ cười:

- Chàng không nói nhưng vẻ mặt thì miễn cưỡng hết sức. Có chàng đứng đây làm mặt lạnh thì ai dám cười nữa. Tốt nhất là chàng ngồi im trong thư phòng đi, không kẻo lại phá hỏng chuyện vui!

- Đến hôm đấy ta cười tươi như hoa là được chứ gì.

Hắn vừa nói vừa bế Đậu Chiêu lên giường.

- Nàng cần gì phải giận ta vì người ngoài! Trước mắt, chúng ta chỉ cần chăm lo cho cuộc sống gia đình của mình là được.

Đồng thời, cái tay hư hỏng kia cũng lần vào áo nàng.

Đậu Chiêu biết Tống Mặc không vui nên chiều theo ý hắn.

Đến mùng năm tháng mười hai, khi Trần Gia tới thúc trang, tuy Tống Mặc không tươi cười vui vẻ nhưng trông vẫn rất ôn hòa. Đám người Trần Gia đến thúc trang không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đậu Chiêu mời Thái thị làm người toàn phúc.

Sau khi Thái thị dẫn theo Ánh Hồng đến ngõ Ngọc Kiều chuẩn bị tân phòng thì mấy người Kỷ thị cũng cáo từ.

Đậu Chiêu đến chỗ Tưởng Diễm, hướng dẫn nàng mấy điều cần lưu ý giữa phu thê.

Tưởng Diễm từng gả đi một lần nên nàng không bàn đến chuyện khuê phòng, nhưng việc quản lý nhà cửa phải nhắc nhở hết sức kỹ càng. Tưởng Diễm đỏ lựng mặt, ấp úng mãi không nói ra lời.

Đậu Chiêu nắm tay nàng, ân cần hỏi:

- Sao vậy?

- Hắn... hắn sẽ không chê muội chứ?

Đậu Chiêu hiểu vì sao Tưởng Diễm lo lắng. Nàng dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh của Tưởng Diễm, cười bảo:

- Sẽ không! A Diễm của chúng ta dịu dàng xinh đẹp như vậy, Trần Gia có thể cưới được muội là phúc của hắn. Sao hắn dám chê muội chứ? Nếu muội không tin thì đợi đến ngày lại mặt về kể với tẩu.

Hai má Tưởng Diễm như rặng mây xế chiều. Nàng lầm bẩm:

- Thập nhị tỷ cũng bảo y vậy.

Đậu Chiêu cổ vũ nàng:

- Thế thì muội càng phải vui vẻ để bắt đầu một cuộc sống mới cùng Trần Gia.

Tưởng Diễm thẹn thùng gật đầu.

Cửa ngoài truyền tới một tiếng ho khan.

Đậu Chiêu nghe là biết Tống Mặc.

Nàng đi ra vén mành.

Tống Mặc nghiêm túc đi đến.

Tưởng Diễm e sợ liếc hắn. Góc áo đã bị nàng vò nhàu.

Tống Mặc lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy:

- Khế ước của hai cửa hàng ở phố Tây này không nằm trong danh sách hồi môn. Muội cất nó đi! Sau này có chuyện gì không muốn Trấn Tán Chi biết thì đến hai cửa hàng này lấy tiền.

Tưởng Diễm hoàn toàn không hiểu ý Tống Mặc.

Nàng ngơ ngác nhìn Đậu Chiêu rồi lại nhìn Tống Mặc, sau cùng lắp bắp nói:

- Huynh đã đặt mua cho muội hai vạn lượng bạc tiền của hồi môn rồi. Muội không có việc gì cần tiền hết. Muội không thể nhận hai cửa hàng này. Huynh để cho Nguyên ca nhi vẫn hơn!

Tống Mặc hận vô cùng. Hắn trừng Tưởng Diễm, đập "bộp" khế ước xuống bàn rồi rời đi.

Tưởng Diễm bị dọa tái mặt, kéo kéo tay áo của Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu thở dài:

- Hắn cùng vì lo lắng đấy thôi. Muội gả đi chẳng lẽ không thưởng cho lão bộc của Trần gia, thưởng cho tùy tùng của Trần Tán Chi? Ngay cả gửi tin về nhà ngoại cũng cần thưởng cho người hầu đấy!

Tưởng Diễm vỡ lẽ, sau đó không khỏi xấu hổ:

- Muội phải xin lỗi huynh ấy.

- Không cần đâu!

Đậu Chiêu nhét khế ước vào tay Tưởng Diễm:

- Muội không để mất khế ước này là hắn sẽ không trách muội.

Tưởng Diễm khẽ gật đầu, cất khế ước đi.

Đậu Chiêu cũng đứng dậy cáo từ:

- Nghỉ sớm đi! Ngày mai là ngày vui của muội. Cẩn thận lại thành tân nương thiếu ngủ đấy!

Tưởng Diễm đỏ mặt, đáp "Vâng" rồi tiễn Đậu Chiêu rời Bích Thủy hiên.

Đậu Chiêu trở về gian chính.

Tống Mặc đang luyện chữ trong thư phòng. Trông bộ dạng hắn thế kia là đang tức giận lắm!

Đậu Chiêu khuyên:

- Muội ấy vốn đơn thuần nên không hiểu được lo lắng của chàng. Chàng cho muội ấy tiền còn không bằng tặng muội ấy hai a hoàn tài giỏi. Ngõ Ngọ Kiều cách đây bao xa? Chẳng lẽ chàng còn sợ Trần Tán Chi bạc đãi muội ấy?

- Không biết muội ấy lớn lên kiểu gì nữa? Bảo ta làm sao không thể lo lắng cho muội ấy đây?

Tống Mặc hận không thể rèn sắt thành thép.

Đậu Chiêu ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói:

- Ta biết chàng sợ Trần Tán Chi nghi ngờ chàng sắp xếp người theo dõi hắn rồi thành ra hiểu lầm Diễm muội nên mới cho muội ấy hai cửa hàng kia. Chàng đừng bực mình. Trước đây, Diễm muội không có ai dạy dỗ, tuổi lại còn nhỏ, nhưng bây giờ muội ấy đã có chúng ta, muội ấy sẽ dần trưởng thành mà.

Tống Mặc được Đậu Chiêu an ủi thì cũng nguôi ngoai.

Hôm sau khi Tưởng Diễm xuất giá, hắn buồn mãi không thôi.

Tống Nghi Xuân không muốn tham dự hôn lễ của Tưởng Diễm. Ông đã sớm mời bạn bè ra ngoại thành thưởng tuyết đến tối mới về.

Trông thấy gia đinh đang quét xác pháo, ông lạnh lùng hỏi Tằng Ngũ:

- Biểu tiểu thư đi rồi à?

Tằng Ngũ lập tức đáp:

- Vừa đi được hai canh giờ ạ.

Tống Nghi Xuân trầm ngâm một lúc rồi trở về Tê Hương viện.

Tống Mặc từng nói Liêu Vương muốn cưới Tưởng Diễm làm phu nhân, nếu thành công thì ông sẽ có hiền tế là Vương gia. Tống Nghi Xuân nghĩ rất nhiều về chuyện này. Ban đầu, ông cho rằng Tống Mặc muốn chọc tức mình nên mới nói vậy. Nhưng sau khi thấy Cảnh Lập năm lần bảy lượt tới phủ thăm hỏi, lại còn có thư viết tay hỏa tốc thì ông bắt đầu nghi ngờ. Mấy hôm trước, Tống Nghi Xuân không nhịn được nữa nên đã phái người đi điều tra.

Không ngờ lại là thật!

Ông nghe được kết quả thì rơi vào bấn loạn.

Nếu lúc trước được nuôi trong phủ thì bây giờ nó đã làm Liêu Vương phi rồi!

Ông hối hận không thôi.

Nhưng cảm xúc này bị đá bay rất nhanh.

So với việc khiến Tưởng thị đau khổ thì ông vẫn cảm thấy nuôi Tống Hàn có ích hơn.

Tống Nghi Xuân đi nhanh về gian chính.

Người hầu đang canh cửa thấy Tống Nghi Xuân thì chạy vội lại:

- Bẩm Quốc Công gia, nhị gia đến ạ.

Tống Nghi Xuân rất bất ngờ.

Bỗng nhiên, mành cửa vén lên hiện ra khuôn mặt anh tuấn phơi phới của Tống Hàn.

- Phụ thân đã về ạ.

Hắn cung kính nghiên người để Tống Nghi Xuân vào phòng.

Tống Nghi Xuân nghiêm mặt hỏi:

- Tới uống rượu mừng à?

Tống Hàn cười đáp:

- Con vốn không muốn tới nhưng vì muốn gặp phụ thân nên mới qua đây, không ngờ phụ thân lại ra ngoài thăm bằng hữu.

Hắn vừa nói vữa đỡ Tống Nghi Xuân ngồi xuống ghế, rồi nhận trà từ a hoàn kính Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân uống một ngụm trà, thong thả hỏi:

- Con tới tìm ta làm gì?

Tống Hàn đáp:

- Bây giờ, con đã phải tự lo chuyện nhà cửa, không thể... như lúc còn trong phủ, một lòng chỉ đọc sách thành hiền được nữa. Con muốn tìm một công việc. Xin phụ thân giúp con!

Tống Nghi Xuân cũng đang tính đến chuyện này.

Nếu muốn nâng đỡ Tống Hàn thì không thể để hắn lông bông ở nhà như trước.

Tống Nghi Xuân nói:

- Sắp đến cuối năm, ta sẽ tìm cơ hội vào cung thỉnh cầu giúp con.

Tống Hàn không ngờ việc lại thuận lợi như vậy. Hắn không khỏi mừng rỡ cảm ơn Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của Tống Hàn.

- Con cứ về chuẩn bị đón năm mới và chờ tin tốt của ta đi.

Tống Hàn trở về ngõ Tứ Điều với tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Chương 472: Manh mối

Tống Nghi Xuân đang loay hoay kiếm chức quan cho Tống Hàn thì trong cung ban thưởng cháo bách bảo dịp mồng tám tháng chạp. Ngày đó cũng là ngày Tưởng Diễm lại mặt.

Tống Mặc giữ Trần Gia lại ăn cháo, Đậu Chiêu thì mời Tưởng Diễm đến phòng mình nói chuyện.

Trông Tưởng Diễm như hoa xuân nở rộ, Đậu Chiêu cười trêu:

- Tẩu không lừa muội chứ?

Tưởng Diễm ngượng ngừng cúi đầu.

Đậu Chiêu bật cười, khuyên nàng:

- Đừng nghĩ nhiều làm gì! Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Bây giờ, muội đã có cuộc sống mới với cô gia rồi. Có ai thích sống cùng người suốt ngày ủ dột đâu!

Tưởng Diễm đỏ mặt khẽ nói: "Vâng".

Tưởng Ly Châu và Ngô Tử Giới đến.

Tưởng Diễm ngạc nhiên.

Đậu Chiêu giải thích:

- Hôm nay là ngày muội lại mặt. Tẩu mời họ tới chung vui.

Trên danh nghĩa, Tưởng Diễm là con gái của Tưởng gia. Tưởng Diễm thành thân đương nhiên bên Tưởng đại thái thái cũng có gửi quà mừng.

Tưởng Diễm rất quý Tưởng Ly Châu. Đợi khi Tưởng Ly Châu tới đây, hai người liền tíu tít cười nói.

Nhưng bên ngoài phòng khách lại là một cảnh tượng trái ngược.

Ngô Tử Giới cao lớn tuấn tú, dù chỉ ngồi im nhưng vẫn không giấu được khí chất oai phong lẫm liệt.

Vì muốn tỏ ra gần gũi, Ngô Tử Giới cũng gọi Tống Mặc là "biểu ca" giống Tưởng Ly Châu.

- Mọi người đang bàn tán chuyện này. Không biết có hiểu lầm gì không, biểu ca?

Mấy ngày gần đây, Kinh thành đang xôn xao chuyện tranh chấp tài sản giữa Tống Mặc và Tưởng Bách Tôn.

Nghe nói cả hai không ai chịu nhường ai, một số người trước đây đi theo Tống Mặc quyết định ở lại, số khác lại chọn rời Di Chí đường.

Ngô Tử Giới không tin Tưởng Bách Tôn là người như vậy. Vừa mới kể việc gửi quà tết về Hào Châu, Ngô Tự Giới lại không kìm lòng nhắc đến chuyện này.

Trần Gia ngồi im quan sát nhưng trong bụng lại thầm mắng Ngô Tử Giới ngu xuẩn -- Ngươi là khách mà sao cứ thích nhắc đến chuyện không vui của chủ nhà thế! Não úng thủy hay gì?

Bởi vì Ngô gia vẫn cưới Tưởng Ly Châu theo hôn ước lúc đầu nên Tống Mặc cũng có phần kính nể Ngô gia. Huống chi, chuyện này vốn do hắn phái người tung tin. Nghe Ngô Tử Giới nhắc đến, hắn tuyệt nhiên không nghĩ nhiều, giải thích:

- Đây không phải hiểu lầm. Đúng là ngũ cữu yêu cầu ta trả lại những thứ đại cữu từng cho ta. Lúc nhỏ, ta thường theo ngũ cữu lên núi đi săn, xuống sông bắt cá. Ta rất hiểu tính của ông ấy. Ngũ cữu từ trước đến nay đều không coi trọng tiền bạc. Ta cũng sợ có hiểu lầm nên đã phái người đi điều tra. Chỉ là ngũ cữu một mực yêu cầu ta trả lại tài sản cho Tưởng gia. Ta nghĩ có lẽ hoàn cảnh thay đổi dẫn đến con người thay đổi theo...

Ngô Tử Giới im lặng nhưng vẫn không dấu nổi thất vọng trên mặt.

Tống Mặc thầm thời dài.

Không biết đã có bao nhiêu người giống như Ngô Tử Giới vì chuyện này mà thất vọng về Tưởng Bách Tôn.

Hắn thoáng do dự.

Mình làm như vậy là đúng hay sai?

Buổi tối, sau khi tiễn hết khách, hắn nhắc lại chuyện này cùng Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu hỏi ngược lại:

- Không lẽ chàng còn cách tốt hơn?

- Không còn!

Tống Mặc nói vậy thì tâm trí cũng vững vàng lại.

Hắn nắm tay Đậu Chiêu, lầm bẩm:

- May mà ta có nàng ở bên!

Nếu không hắn đã hoang mang mất phương hướng rồi.

Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến nhiều người. Không chỉ Hoàng Thượng mà cả Thái Tử cũng biết.

Thái Tử rất quan tâm đến Tống Mặc.

Tống Mặc bất đắc dĩ nói:

- Người biết ngũ cữu của thần rồi đấy. Ông ấy vốn là tay chơi có tiếng ở kinh thành. Nếu bên Hào Châu cũng nhất chí với ngũ cữu thì thần sẽ lập tức trả lại mọi thứ đại cữu từng cho. Nhưng đại cữu mẫu lại phản đối ý của ngũ cữu, muốn thần giữ đồ của đại cữu. Làm sao thần có thể phớt lờ nguyên vọng của đại cữu mẫu đây?

Thái Tử gạt gù, nói:

- Khi ngũ cữu của khanh còn ở kinh thành đúng là có hơi còn càn rở. Khó trách khanh từ chối yêu cầu của ông ấy.

Đồng thời, y cũng không khỏi tiếc nuối cho Định Quốc công:

- Ai ngờ, một trang hào kiệt lại rơi vào kết cục như vậy!

Tống Mặc nghe vậy thì thầm kích động nhưng vẫn giả bộ đau khổ cúi đầu lau nước mắt.

Thái Tử thở dài, bưng trà.

Tống Mặc phái người điều tra nhưng vẫn không thu được manh mối. Vừa hay Thái Tử phi gửi tặng quà mừng năm mới và quần áo cho Nguyên ca nhi, Đậu Chiêu nhân cơ hội vào cung cảm tạ đã thử nhắc đến chuyện Định Quốc Công:

- Thế Tử gia buồn bã hồi lâu nhưng đồng thời cũng rất cảm động vì được điện hạ quan tâm. Thế Tử gia muốn đích thân tạ ơn điện hạ nhưng lại sợ ảnh hưởng đến điện hạ nên bảo thần thiếp tỏ lòng cảm khích qua Thái Tử phi.

Không phải Thái Tử không nhận ra hành động của Liêu vương mà là muốn dùng bất biến ứng vạn biến. Chỉ cẩn nghe theo lời Hoàng Thượng, Thái Tử sẽ không có bất cứ điểm yếu nào. Nhưng nếu Thái Tử đối phó với Liêu Vương thì sẽ khiến Hoàng Thượng phản cảm, cho rằng y máu lạnh không niệm tình thân, chưa đăng cơ đã bắt đầu diệt trừ huynh đệ. E rằng đến lúc đó ngôi vị trữ quân khó mà ngồi vững.

Từ cố chí kim đã có không ít Thái Tử chết vì hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thấy Liêu Vương rục rịch, nhìn thấy Vạn hoàng hậu bao che cho hắn, Thái Tử như ngồi trên vách núi, cảm giác bát cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Y có thể giấu với tất cả mọi người nhưng lại không thể giấu thê tử kết tóc, người cũng muốn bảo vệ mình.

Thái Tử phi cũng vì thế nên mới bỏ rất nhiều công sức để lấy lòng Thái Hậu, từ đó nhận được che chở của Thái Hậu.

Tống Mặc là chỉ huy sứ của Kim Ngô vệ chịu trọng trách bảo vệ cung cấm, đồng thời quản lý Binh Mã ti Ngũ thành. Nếu Tống Mặc đừng về phe bọn họ, cho dù Liêu Vương bày ra thủ đoạn nào thì với năng lực của mình, Tống Mặc cũng có thể ngăn cản tạm thời, tạo điều kiện cho Thân Cơ doanh và Ngũ Quân doanh tới cứu giá.

Nghe Đậu Chiêu nói vậy, Thái Tử phi không khỏi trầm ngâm. Sau khi cho lui tất cả cung nữa trong phòng, nàng mới khẽ nói với Đậu Chiêu:

- Hoàng Thương luôn nắm được nhất cử nhất động của Định Quốc Công. Cho dù Định Quốc Công gây ra một vài sai lầm nho nhỏ cũng không thể qua mặt được Hoàng Thượng. Thời điểm Hoàng Thượng trách tội Đinh Quốc Công, điện hạ từng ra mặt xin cho Định Quốc Công. Ta nhớ rõ cùng lúc ấy hoàng trưởng tôn đổ bệnh, Hoàng Thượng đến thăm, đồng thời cũng tỏ ý thất vọng về điện hạ. Người nói: "Định Quốc Công là người như thế nào? Là rường cột quốc gia. Cho dù con muốn xin cho y thì cũng phải chờ y bị nhốt trong chiếu ngục đã. Ngày nào cũng cầu thì mất linh mà cầu không đúng thời điểm thì cũng mất linh. Con là quân vương nhưng không nắm được thời thế thì làm sao có thể cai trị được non sông gấm vóc của tổ tiên để lại". Điện hạ nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, bảo với ta rằng Hoàng Thượng đang trải đường giúp điện hạ, muốn Định Quốc Công phò tá điện hạ sau khi người lên ngôi. Ai ngờ, vài ngày sau hay tin Định Quốc Công lâm chung ... Điện hạ lo lắng không thôi, không biết liệu có phải Hoàng Thượng đột ngột thay đổi kế hoạch hay là có người quạt gió thêm củi hại Đinh Quốc Công?

Tim Đậu Chiêu đập liên hồi còn đầu như muốn nổ tung. Mãi lâu sau nàng mới định thần lại được.

Thái Tử phi chuyển qua chuyện Nguyên ca nhi làm gì hàng ngày.

Đậu Chiêu cố gắng bình tĩnh đáp lời. Hai người trò chuyện đến khi một cung nữ bẩm rằng Thái Hậu nương nương triệu kiến Thái Tử phi. Lúc này, Đậu Chiêu mới rời khỏi Đông cung.

Đường trong cung thênh thang rộng lớn nhưng nàng không biết mình đã đi theo hướng nào.

Kim Quế và Ngân Quế thấy mặt Đậu Chiêu tái nhợt thì vội dìu nàng bước lên xe ngựa.

Đậu Chiêu ra lệnh cho người đánh xe:

- Mau về!

Rất ít khi thấy nàng vội vã như vậy, người đánh xe không dám chậm chễ, ra roi quất ngựa chạy nhanh về.

Đậu Chiêu hít sau mấy hơi lấy lại bình tĩnh.

Chưa đến hai nén nhanh, xe ngựa đã dừng trước cửa thùy hoa của phủ Anh Quốc Công.

Đậu Chiêu ra lệnh cho Kim Quế:

- Ngươi mau gọi Thế Tử gia về, bảo là trong nhà có việc gấp.

Kím Quế dùng xe ngựa của Đậu Chiêu đến nha môn của Kim Ngô vệ.

Đậu Chiêu về phòng. Tận sau khi Cam Lộ hầu hạ tắm rửa thay y phục, nàng vẫn cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Đậu Chiêu nằm trên kháng chờ Tống Mặc.

Tống Mặc nhanh chóng chạy về.

Đậu Chiêu thấy hắn thì lập tức dặn Cam Lộ:

- Bảo tất cả mọi người trong viện ra ngoài. Ta có chuyện muốn nói cùng Thế Tử gia.

Cam Lộ nhận lệnh lui xuống.

Lúc này, Đậu Chiêu mới kể lại tất cả cho Tống Mặc.

Tống Mặc kinh hãi nói:

- Thật ư?!

- Không biết.

Đậu Chiêu đáp:

- Nhưng chính miệng Thái Tử phi nói với ta như vậy.

Tống Mặc đứng ngồi không yên, nói:

- Ta phải phái người đi xác nhận một số chuyện.

Đậu Chiêu dặn dò hắn:

- Chàng cẩn thận đấy!

Tống Mặc gật đầu, hôn lên hai má của nàng rồi rời khỏi phòng.

Đậu Chiêu cũng không yên lòng, đi thắp mấy nén hương cho Quan Thế Âm trong nhà.

Mấy ngày nay, Tống Mặc đi sớm về trễ, còn thường xuyên mời Nghiêm Triêu Khanh và Trần Khúc Thủy đến thư phòng bàn việc.

Đậu Chiêu bên này cũng bận chuyện lễ tết.

Chỉ có Tống Nghi Xuân là được nhàn rỗi.

Vì muốn tìm một chức quan cho Tống Hàn, ông mời thị lang của Lại bộ và Binh bộ ăn cơm.

Thị lang của Lại bộ hết sức khách khí, đấy bài toán khó này sang cho thị lang Binh bộ:

- Đậu các lão và ngài là thông gia. Mấy chuyện vặt vãnh này không cần ngài mở miệng. Chỉ cần Binh bộ gửi yêu cầu, chúng tôi lập tức hoàn tất thủ tục ngay.

Thị lang Binh bộ cười đáp:

- Ngài cần gì phải giết gà bằng dao mổ trâu? Thế Tử của quý phủ tay nắm Kim Ngô vệ, mắt nhìn Binh Mã ti Ngũ thành. Ngài dặn dò con trai mấy câu là được, hà tất phải tìm chúng tôi.

Hắn cũng nghe phong thanh chuyện cha con Anh Quốc Công bất hòa.

Tống Mặc quá độc ác. Hắn không muốn đắc tội với y.

Chuyện giữa cha con ngươi thì tự đi mà giải quyết.

Giải quyết xong, các người muốn chức quan nào mà chẳng được!

Tống Nghi Xuân ngại không muốn nói với người ngoài là mình không dạy được trưởng tử.

Ông cười bảo:

- Chuyện phòng quan này đâu thể không nhắc đến hai vị đại nhân. Có hai vị lo liệu đương nhiên đáng tin hơn Nghiên Đường rồi.

Hai vị thị lang cười cười nhưng rốt cuộc vẫn không hồi âm.

Tống Nghi Xuân tức muốn chết mà không có cách nào.

Tống Hàn mua chuộc mấy gia đinh hầu hạ Tống Nghi Xuân.

Hắn rất mau đã biết chuyện.

Tống Hàn thẫn thờ cả buổi.

Không ngờ Tống Mặc lại có tầm ảnh hưởng rộng như vậy?

Chẳng lẽ thêm một ngày Tống Mặc gật đầu là thêm một ngày hắn vô công rồi nghề.

Tống Hàn lồng lộn như thú hoang.

Miêu An Tố tránh rất xa, sợ đám lửa này cháy tới đầu mình.

Tống Mặc, Nghiêm Triều Khanh và Trần Khúc Thủy kéo tơ lột kén. Manh mối dần hướng về thủ phụ nội các Lương Kế Phân.

Cùng thời điểm này, tuyết rơi trắng xóa, mọi người bước sang năm Thái Bình thứ mười tám.

Chương 473: 

Việc điều tra Lương Kế Phân phải tạm gác lại.

Vì thế Tống Mặc buồn bực không thôi.

Lúc ngồi xe vào cung dự tiệc đoàn viên, hắn nhịn không được cảm thán:

- Rốt cuộc đại cữu đắc tối gì với Lương Kế Phân? Đại cữu bị người của Cẩm Y vệ hãm hại, vì sao ông ta lại ngoảnh mặt làm ngơ...

Cái chết của Định Quốc Công, sự thay đổi của Anh Quốc Công và rất nhiều chuyện trong những năm này tích tụ trong lòng Tống Mặc khiến hắn không thể có một cuộc sống bình yên.

Đậu Chiêu nắm lấy tay Tống Mặc, an ủi hắn:

- Nếu chúng ta đã đi đúng hướng thì sớm hay muộn cũng biết rõ tất cả thôi. Chàng đừng nóng vội quá!

Tống Mặc gật đầu, thở dài một hơi.

Đậu Chiêu nhắc đến chuyện nàng tiến cung:

- ... Thái Tử phi rất nhiệt tình, trước mặt Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương mời ta dẫn theo Nguyên ca nhi vào cung dịp tết Nguyên Tiêu. Thái Hậu nương nương vui vẻ thấy rõ, nhưng Hoàng Hậu nương nương lại lờ đi nói chuyện cùng Trường Hưng hầu phu nhân.

Nàng cười khổ:

- E rằng Thái Tử điện hạ cũng có tính toán riêng rồi!

Trước nay, nàng luôn nghĩ chuyện cung biến đơn giản, cảm thấy Thái Tử nhu nhược yếu kém nên mới rơi vào lưới của Liêu vương.

Nhưng mấy lần tiếp xúc với Thái Tử phi, nàng mới nhận ra có lẽ chuyện không như nàng tưởng tượng.

Sở dĩ, nàng nghĩ mình và Tống Mặc có thể đồng tâm hiệp lực vượt qua sóng gió bởi vì nàng đã biết trước thiên cơ. Còn trước tình thế hiện tại này, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.

- Trừ trường hợp Liêu Vương xuất binh công thành không thì không thể qua mặt được Kim Ngô vệ và Binh Mã ti Ngũ thành.

Nàng nói tiếp:

- Có lẽ điện hạ đã nhận ra nên muốn kéo chàng về phe. Chúng ta cũng phải chuẩn bị chu toàn.

Bấy giờ, Đậu Chiêu mới nhận ra vị trí Trấn Phỉ ti của Cẩm Y vệ quan trọng như thế nào.

Nàng không khỏi cảm thán:

- Giá mà cô gia vẫn ở Trấn Phủ ti thì tốt rồi!

- Lực bất tòng tâm thôi! Cho dù Trần Tán Chi có ba đầu sáu tay cũng không thể ở lại.

Tống Mặc phản bác:

- Thà cứ nhường lại vị trí đó để Liêu vương bảo toàn tính mạng Trần Tán Chi còn tốt hơn.

Nói đến đây, hắn cau có hỏi:

- Trần Tán Chi đối xử với A Diễm tốt không? Sao không thấy A Diễm về nhà chơi?

Đậu Chiêu bật cười, giải thích:

- A Diễm xuất giá còn chưa được một tháng mà cũng sắp qua năm mới. Tân nương tử như muội ấy đâu rảnh về nhà ngoại chứ? Qua tết Nguyên Tiêu, chúng ta đón muội ấy về chơi mấy ngày. Chàng muốn hỏi gì nữa thì hỏi luôn đi kẻo lại lo nghĩ lung tung!

Tống Mặc ngượng ngùng:

- Ta cũng đâu có ý gì! Chỉ cần Trần Tán Chi đối xử tốt với A Diễm thì ta sẽ không bạc đãi hắn.

- Đúng rồi đấy!

Đậu Chiêu trêu chọc hắn:

- Ta biết chàng là người hào phóng độ lượng mà. Vậy mùng hai cùng ta đi chúc tết cụ đi?

- Tất nhiên rồi!

Tống Mặc đáp:

- Ta nghe nói cụ thích trồng hoa nên đã bảo người chăm mấy gốc thủy tiên. Hoa nở đúng mùng hai là vừa đẹp.

Đậu Chiêu rất vui. Nàng bàn bạc với Tống Mặc chuyện ban thưởng ngày tết, chuyện tiền lì xì của Nguyên ca nhi. Bầu không khí vây quanh hai người hết sức ấm cúng. Đến tối, Tống Mặc càng quấn lấy Đậu Chiêu hơn, thậm chí còn suýt muộn giờ vào triều.

Tết đến, Nghiêm Triều Khanh và Liêu Bích Phong đều rời phủ, Trần Khúc Thủy cô đơn ở chỗ Đoạn Công Nghĩa. Buổi sáng, ông đến chúc tết mẹ con Đoạn Công Nghĩ, buổi tối lại một mình dưới ánh đèn suy ngẫm cái chết của Đinh Quốc Công.

Còn Tống Nghi Xuân thì đang chạy khắp nơi giúp Tống Hàn xin một chức quan.

Chớp mắt đã đến rằm tháng giêng.

Phố Trường An sáng rực đèn hoa đăng.

Đậu Chiêu sợ Nguyên ca nhị bị gió thổi lạnh nên ôm con trai một lát rồi xuống dưới.

Nhưng Nguyên ca nhi vẫn muốn nhìn lắm, ngọ nguậy không thôi. Còn tam hoàng tôn đã ngáp ngủ trong lòng nhũ mẫu.

Thái Tử phi bảo hoàng trưởng tôn đưa đèn lưu ly bát giác cho Nguyên ca nhi chơi.

Hoàng trưởng tôn trông ngoan ngoãn hiền lành, nghe nói ba tuổi biết đọc, năm tuổ biết viết. Hoàng Thượng rất phấn khởi, thưởng cho hoàng trưởng tôn mấy nghiên mực quý.

Hắn nghe vậy thì rất sảng khoáng đưa đèn.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng trưởng tôn chính là quân vương tương lai.

Đậu Chiêu nào dám nhận. Nàng không ngừng từ chối.

Hoàng trưởng tôn cười bảo:

- Không sao! Năm trước, hoàng tổ phụ cũng thưởng ta một cái đèn lồng như vậy. Chẳng qua chỉ là bức tranh "Bát Tiên Quá Hải" mà thôi, cứ để Cách ca nhi cầm chơi đi!

Giọng nói của hắn ôn hòa như ngọc khiến người nghe rất có thiện cảm.

Người làm mẫu thân như Chiêu không khỏi xót xa một hồi.

Một đứa trẻ tốt vậy mà lại chết đói trong Chung Túy cung.

Nàng kính cẩn cảm tạ rồi bảo Kim Quế nhận đèn lồng.

Nguyên ca nhi lập tức bị đèn lồng xoay xoay hấp dẫn. Bé rướn người muốn với đèn lồng.

Hoàng trưởng tôn thấy rất đáng yêu, bảo Kim Quê nâng đèn lồng đến trước mặt Nguyên ca nhi.

Thái Tử phi trông vậy thì vội nhắc:

- Không được! Cẩn thận ánh đèn làm đau mắt Cách ca nhị.

Hoàng trưởng tôn đỏ bừng mặt, ngượng ngùng liếc nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lập tức gỡ rối cho hoàng trưởng tôn:

- May có nương nương. Thần thiếp đúng là bất cẩn quá.

Cùng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng hoàng trưởng tôn khẽ thở phào.

Đậu Chiêu mỉm cười. Mọi người vào một gian phòng cách cổng thành không xa.

Trên đường đi treo đủ loại đèn lồng như sao sáng trên trời. Nguyên ca nhi thích thú nhìn không chớp mắt, sớm đã quên đèn lồng bát giác của hoàng trưởng tôn. Đến khi vào noãn các, bé ngáp ngủ liên tục, cung nữ hàu trà còn chưa lui xuống thì đã díp mắt lại rồi.

Thái tử phi dịu dàng xoa đầu Nguyên ca nhi, cười bảo:

- Đứa trẻ này ăn ngon ngủ kĩ thật giống tam hoàng tôn nhà ta. Không biết lớn lên sẽ thế nào đây!

Đậu Chiêu im lặng không lên tiếng.

Thái Tử phi bảo với nhũ mẫu của Nguyên ca nhi:

- Để Cách ca nhi ngủ cạnh tam hoàng tôn đi. Ngươi ôm như vậy bé sẽ không thoải mái.

Mặc dù Hoàng Thượng ân điển cho Đậu Chiêu và Thái Tử phi xuống trước nhưng Nguyên ca nhi cũng không có chỗ ngủ trong cung.

Đậu Chiêu hiểu Thái Tử phi muốn gây thiện cảm với mình. Nếu mình kiên quyết từ chối, ai biết điện hạ và Thái Tử phi sẽ nghĩ gì

Nàng cười dịu dàng, nói cám ơn rồi bảo nhũ mẫu bế con trai đi ngủ.

Hai người ngồi trong phòng bàn luận đến trang sức y phục của chúng phi tần mặc ngày tết.

Bỗng nhiên, một cung nữ hốt hoảng đi vào, khẽ bẩm bên tai Thái Tử phi.

Thái Tử phi căng thẳng nhìn Đậu Chiêu, nói:

- Có ngự sử buộc tội Thế Tử, nói Thế Tử ngông cuồng dụng binh vì tư lợi, sai khiến người của Binh Mã ti Ngũ thành tróc nã hộ vệ nhà phú hộ đắc tội với biểu muội của Thế Tử.

Đậu Chiêu kinh ngạc hỏi lại:

- Khi nào? Ngay trước mặt Hoàng Thượng ư?

Thái Tử phi khẽ gật đầu.

Đậu Chiêu muốn bảo cung nữ này đi nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng thân phận và địa vị không cho phép nên chỉ đành cau mày, thấp thỏm không yên trong lòng.

Là Liêu Vương? Hay là có người không ưa Tống Mặc muốn nhân cơ hội gây chuyện?

Hoặc là có người thấy dạo gần đây bọn họ thân cận với Thái Tử nên muốn dằn mặt?

Nhưng nếu đã buộc tội Tống Mặc vào thời điểm này chứng tỏ dù là kẻ nào thì đều có ý hạ thủ với Tống Mặc. Không biết Hoàng Thượng sẽ xử trí ra sao?

Nàng thầm lo lắng. Thái Tử Phi cũng sốt ruột quát cung nữ kia:

- Ngươi còn không mau đi nghe. Nếu có chuyển biến gì lập tức báo lại.

Cung nữ kia sợ hãi thưa: "Dạ vâng" rồi vội lui xuống.

Thái Tử phi áy náy nhìn Đậu Chiêu, an ủi:

- Chắc không sao đâu! Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Hoàng Thượng sẽ không trách phạt thần tử dịp này đâu.

Đậu Chiêu gật đầu, trên mặt lộ ra đôi phần lo âu.

Chỉ mong Thái Tử Phi nói đúng.

Nàng nhịn không được chắp tay trước ngực, hương về phía tây niệm vài câu "A di đà Phật" .

Hai người im lặng ngồi đợi trong phòng.

Ước chừng thời gian đốt một nén nhang, cung nữ kia vui mừng quay về, ngưỡng mộ bẩm:

- Thế Tử gia nói cử hiền bất tị thân*, Binh Mã ti Ngũ thành có trọng trách trị an, không thể bởi vì người bị hại là biểu muội của Thế Tử mà bỏ mặc được. Hoàng Thượng cảm thấy có lý, phạt ngự sử kia ba chén rượu coi như bỏ qua. Ai ngờ ngự sử kia lại bám riết không tha, quỳ ở đó lải nhải không thôi khiến Hoàng Thượng bực mình kêu người lôi ngự sử kia ra ngoài, còn tức giận quát: "Chẳng lẽ Trẫm là Trụ Vương nên kẻ nào cũng muốn mua danh chuộc tiếng để tranh nhau làm danh thần khuyên can Trẫm?". Cả điện sợ tới mức không ai dám thở mạnh. May có Hoàng Hậu nương nương bảo người bế thập ngũ hoàng tử đến thì Hoàng Thượng mới bớt giận.

Thập ngũ hoàng tử năm nay mới ba tuổi, hiện là hoảng tử nhỏ tuổi nhất, vì vậy được Hoàng Thượng hết mực yêu thương.

(*)Cử hiền bất tị thân: chiêu mộ hiền tài không tránh người thân.

Đậu Chiêu và Thái Tử phi không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này coi như xong nhưng Tống Mặc và Đậu Chiêu không thể không đề phòng.

Tống Mặc phái người theo dõi ngự sử kia.

Cùng lúc đó, Đậu Chiêu cho người đón Tưởng Diễm về nhà ngoại mấy ngày.

Trần Gia đưa Tưởng Diễm về.

Đậu Chiêu cũng mời Tưởng Ly Châu đến chơi.

Tưởng Ly Châu trông mặt Tưởng Diễm ửng hồng phơi phới thì trêu ghẹo:

- Sao nào, muội còn lo lắng Trần Tán Chi chê bai muội nữa không?

Tưởng Diễm đỏ bừng mặt. Nàng ôm lấy tay Đậu Chiêu, thủ thỉ hỏi:

- Lúc tẩu gả đến cũng không quản lý công việc trong nhà sao?

Đậu Chiêu nhướng mày:

- Sao vậy? Muội không quản lý công việc trong nhà?

Tưởng Diễm lắc đầu rồi lại gật đầu.

Đậu Chiêu khó hiểu.

Tưởng Ly Châu cũng im lặng đợi giải thích.

Tưởng Diễm mới thẹn thùng nói:

- Tán Chi giao công việc trong nhà cho muội quản lý nhưng cũng dặn dò vợ Đào Nhi giúp đỡ. Trong nhà có muội, Tán Chi và hơn mười người hầu mà Vợ Đào Nhị lại là người tài giỏi. Hàng ngày, muội ngoài nghe nàng ấy bẩm báo thì cũng không làm gì... chỉ ăn với ngủ.

Nàng rất bứt rứt.

Đậu Chiêu và Tưởng Ly Châu nghe vậy liền bật cười.

Tưởng Ly Châu nói:

- Muội đúng là có phúc mà không biết hưởng! Muội thấy việc quản lý nhà cửa sướng không? Mấy chuyện dầu vừng mắn muối cũng đủ đau đầu rồi. Nếu Trần Tán Chi kiếm được người giúp muội thì muội cứ an tâm nghỉ ngơi đi. Bứt rứt làm gì!.

Chương 474: Suy luận

Tưởng Diễm bối rối hỏi Đậu Chiêu:

- Muội... muội có thể như vậy ư?

- Có gì không thể chứ?

Đậu Chiêu vừa cười vừa vuốt tóc nàng.

- Mỗi người có một tổ ấm riêng. Muội thấy thoải mái thì không cần quan trọng người ngoài thế nào.

Tưởng Diễm nghiêm túc gật đầu.

Bầu không khí cũng theo đó nặng nề hơn.

Tưởng Ly Châu che miệng cười, hỏi Tưởng Diễm định ở lại nhà ngoại mấy ngày.

Tưởng Diễm đỏ mặt, lí nhí:

- Tán Chi bảo ngày kia sẽ đón muội.

Đậu Chiêu ngạc nhiên.

Tưởng Ly Châu bật cười ra tiếng:

- Hắn độc đoán thật đấy! Vậy mà chỉ cho muội về nhà ngoại hai ngày.

Tưởng Diễm ngượng ngùng không biết nên nói gì cho phải.

Đậu Chiêu nhớ lại lúc mình về nhà ngoại, ngay hôm sau Tống Mặc đã chạy đến ngõ Tĩnh An tự... Nàng bất giác mỉm cười dịu dàng:

- Vậy thì ngày kia về. Dù sao nhà muội cũng gần phủ Anh Quốc Công, lúc nào qua đây chơi cũng được.

Tưởng Diễm thở phào.

Đằng kia, Tống Mặc và vị muội phu này của hắn thật sự không có gì để nói ngoài công việc:

- Nghe nói dạo gần đây Liễu Ngu làm việc rất tích cực. Không ảnh hưởng đến ngươi chứ?

Hắn bây giờ đã là biểu muội phu của Tống Mặc nên người bình thường cũng không dám gây khó dễ cho hắn.

Hắn cung kính đáp:

- Sử đại nhân và Liễu Ngu rất khách khí với tôi.

Tống Mặc lại hỏi:

- Ngươi muốn chuyển qua chỗ khác không?

Đâu là ý gì?

Trần Gia khó hiểu nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc nói:

- Cẩm Y Vệ tuy tốt nhưng lại mang hung danh, đắc tội với nhiều người. Muốn làm Đô chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ thì phải là tâm phúc của Hoàng Thượng. Xuất phát điểm của ngươi quá thấp, cho dù có ta giúp ngươi nhưng để ngồi lên vị trí kia thì vẫn khá nan giải. Ý của ta là chi bằng ngươi chuyển đến Thần Cơ doanh hoặc Ngũ Quân doanh sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Ở Cẩm Y vệ, tứ phẩm trở lên có cơ hội làm việc trực tiếp với Hoàng Thượng. Trần Gia dựa vào kế nhiệm cố gắng vươn lên tiểu kỳ, hoàn toàn không có cơ hội diện thánh chứ đừng nói khiến Hoàng Thượng nhớ tên hắn, muốn nhậm được tín nhiệm của Hoàng Thượng còn phải dựa vào cơ duyên.

Trần Gia cũng hiểu rõ.

Ước mơ lớn nhất lúc trước của hắn là trở thành đồng tri hoặc thiêm sự Cẩm Y vệ rồi nghĩ cách có thể cha truyền con nối cho đời sau. Được vậy là đã đủ mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng hắn không ngờ mình có thể đạt được mục tiêu nhanh đến vậy.

Nếu như hắn nói không muốn tiến thêm bước nữa là giả dối. Chỉ là phải rời khỏi Cẩm Y vệ rồi bắt đầu lại một lần nữa khiến hắn cảm thấy khá phiền toái.

Trần Gia suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:

- Tạm thời vẫn nên ở lại Cẩm Y vệ đi! Tôi vốn đã quen với công việc ở Cẩm Y vệ, làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn, bây giờ chuyển sang Thần Cơ doanh hoặc Ngũ Quân doanh thì không tránh khỏi phải ổn định lại từ đầu...

Nói cách khác hắn hy vọng bây giờ có thể chú tâm vào gia đình nhỏ của mình hơn.

Tống Mặc rất hài lòng với câu trả lời này:

- Dù sao chuyển đến Thần Cơ Doanh hay Ngũ Quân doanh cũng tốt. Nếu như ngươi vẫn chưa muốn rời Cẩm Y vệ thì cứ tạm gác lại chuyện này. Nhưng mà Sử Xuyên và ta không hợp nhau lắm, ngươi đang ở Cẩm Y vệ tốt nhất là đừng manh động.

Trần Gia cung kính đáp "vâng", muốn nói gì đó lại thôi.

Tống Mặc nhíu mày:

- Ngươi cứ nói thẳng, không cần phải câu nệ!

Trần Gia cẩn trọng nói:

- Tôi đã nghe chuyện Thế Tử gia bị buộc tội trên đại điện ngày hôm qua. E rằng chuyện này không đơn giản. Thế Tử gia nên cẩn thận hơn.

Tống Mặc nghe vậy thì khá bất ngờ, nhưng nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Gia thì nét mặt hắn cũng bình tĩnh lại.

Có gia đinh vào bẩm:

- Đỗ Duy cầu kiến ạ!

Hẳn là đã tra được tin tức gì rồi.

Bỏ qua thành kiến, Tống Mặc không thể không thừa nhận năng lực của Trần Gia. Hắn suy nghĩ một lát rồi bảo:

- Ngươi đi theo ta!

Trần Gia không nghĩ tới Tống Mặc tuy không thích hắn, nhưng cũng không coi hắn là người ngoài.

Hắn vừng vàng bước theo.

Chốc lát sau, Đỗ Duy đã bước vào.

Trông thấy Trần Gia, y có phần ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cung kính bẩm báo:

- Ngự sử kia không rời nhà trong mấy ngày tết vừa rồi nhưng sáng hôm nay lại đột nhiên đến một quán thịt dê phía thành tây. Hắn ngồi chung bàn với một văn sĩ mặc áo dài. Tôi phái người điêu tra lai lịch của văn sĩ mặc áo dài kia thì phát hiện người đó từng làm phụ tá cho Mộc các lão...

Mộc Xuyên là người của Hoàng Hậu nương nương.

Trần Gia choáng váng.

Tống Mặc lại lẩm bẩm:

- Quả nhiên... Nếu là Lương Kế Phấn, ông ta sẽ chuẩn bị chu toàn chứ không lỗ mãng như vậy... Chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới phù hợp nhất. Nếu chuyện thành công thì nhân cơ hội thay thế ta, còn nếu thất bại thì coi như ra đòn cảnh cáo...

Trần Gia nghe vậy lập tức nghĩ đến một khả năng.

Mặt hắn nhợt như tuyết, mãi lâu sau vẫn chưa thể định thần lại.

Tống Mặc cười, trêu chọc hắn:

- Nếu như ngươi hối hận vì đã làm muội phu của ta thì ta khuyên ngươi tìm cách thoát thân bây giờ vẫn chưa muộn.

Trần Gia bất giác nhớ đến cảnh Tưởng Diễm tỉ mẩn sửa lại y phục của hắn dưới ánh đèn ấm áp. Trái tim hắn như bị xiết lại.

- Thế Tử gia quá lo lắng rồi. Tôi quyết không hối hận vì đã cưới A Diễm! Tôi chỉ không ngờ...

Tống Mặc khẽ cười, nhấp một ngụm trà.

Võ Di chạy vào:

- Bẩm Thế Tử gia, Đậu ngũ gia bên ngõ Ngọc Kiều tới ạ.

Đậu Khải Tuấn?

Tống Mặc kinh ngạc, mời hắn đến thư phòng nói chuyện.

Đậu Khải Tuấn biết Trần Gia là biểu muội phu của Tống Mặc. Lúc bước vào thư phòng, hắn có phần lo nghĩ:

- Cháu có chuyện muốn nói riêng với người.

Tống Mặc và hắn qua gian bên.

Đậu Khái Tuấn thấp giọng hết cỡ:

- Ngũ thúc tổ bảo cháu qua nhắc người cẩn thận Mộc Xuyên. Chuyện người bị luận tối rất có khả năng liên quan đến ông ta. Tốt nhất hiện tại người nên giấu mình tránh công kích của bọn họ.

Tống Mặc không ngờ Đậu Thế Xu lại cảnh báo cho mình. Hắn ngạc nhiên nhìn Đậu Khải Tuấn.

Đậu Khải Tuấn lần đầu tiên thấy được bản mặt này của Tống Mặc thì không nhịn được bật cười:

- Chẳng là ngũ thúc tổ sợ người trong nhà gặp chuyện không may nên mới bảo cháu nói với tứ cô gia một tiếng.

Tống Mặc gật đầu, không thể không cảm thán: "Khó trách Đậu Thế Xu có thể trở thành người đứng đầu Đậu gia!"

Hắn chân thành nói:

- Ta sẽ cẩn thận. Cháu thay ta cảm tạ ngũ bá phụ.

Đậu Khải Tuấn gật đầu, nói:

- Tứ cô gia không ngạc nhiên khi biết ngự sử kia là người của Mộc Xuyên. Chẳng lẽ người đã sớm biết?

Tống Mặc nói ngắn gọn:

- Ta vừa mới biết.

Đậu Thế Xua có thể lập tức tra ra manh mối là vì dựa vào địa vị hiện tại của Đậu Thế Xu và nhiều năm quan hệ sâu rộng của ông. Vậy mà Tống Mặc cũng có thể nhanh chóng phát hiện...

Đậu Khải Tuấn nhìn Tống Mặc đầy kính nể.

Tống Mặc giữ hắn ở lại ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Đậu Khải Tuấn từ chối:

- Cháu còn phải về gặp ngũ thúc tổ nữa. Hôm nào rảnh, cháu sẽ đến nhà chơi sau.

Còn hào sảng nói:

- Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì đừng ngại gọi cháu.

Tống Mặc tiễn Đậu Khải Tuấn đến ngoài cổng chính rồi quay về.

Trần Khúc Thủy đã ở trong thư phòng từ lúc nào, hiện đang ngồi nói chuyện cùng Trần Gia.

Thấy Tống Mặc đi vào, ông đứng dậy hành lễ.

Có rất nhiều người biết Tống Mặc bị buộc tội. Tống Mặc cho rằng ông đến cũng vì chuyện này. Hắn mời ông ngồi xuống.

Trần Khúc Thủy thấy Tống Mặc không định để Trần Gia tránh mặt nên vào thẳng vấn đề:

- Tết này, tôi suy nghĩ chuyện phủ Đinh Quốc Công. Tôi nhớ có lần đến ngõ Ngọc Kiều uống rượu, mấy vị lão gia của Đậu gia bàn luận chuyện khoa cử, trong đó có nhắc tới Lương các lão, nói ông xuất thân hàn vi nên rất không ưa con cháu nhà quyền quý, thích trọng dụng sĩ tử hàn môn. Nếu Lương các lão được bổ nhiệm làm quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân thì tuyệt đối phải cẩn thận đừng để Lương các lão chọn làm hội nguyên*, không kẻo đến lúc thi đình lại không biết lượng sức.

(*) Hội nguyên: người đứng nhất trong kỳ thi hội.

- Tôi nhớ khi đó Lương các lão mới tiếp quản nội các, Hoàng Thượng lại tái phát bệnh cũ. Người nghĩ liệu có phải ông ta làm vậy vì không ưa phủ Định Quốc Công lừng lẫy nhiều đời?

Tống Mặc nghiêm túc hỏi lại:

- Ý của tiên sinh là?

Trần Khúc Thủy nói tiếp:

- Ý của tôi là có thể Hoàng Thượng sợ mình đột nhiên bằng hà, muốn để Định Quốc Công phò tá Thái Tử nhưng lại sợ Đinh Quốc Công sinh kiêu nên mới trách tội Đinh Quốc Công. Đinh Vị vốn có mâu thuẫn với Đinh Quốc Công, muốn nhân cơ hội này để trả thù. Còn Lương Kế Phân vừa tiếp quản nội các, đang muốn thể hiện trước mặt Hoàng Thượng, cảm thấy Quốc Công gia đề cao binh quyền, coi thường triều đình nên mắt nhắm mắt mở làm như không thấy. Dù sao Chung Kiều cũng chỉ là một chỉ huy sứ nhỏ nhoi, thấy người của Cẩm Y vệ thản nhiên dụng hình với Định Quốc Công dưới sự chứng kiến của ngự sử nên cho rằng Đinh Vị đã được phía trên đồng ý, bấy giờ mới không kiêng kị mưu hại Định Quốc Công...

Trần Gia là người trong cuộc.

Hắn ngẫm lại hoàn cảnh ngày đó thì cũng tin có thể xảy ra trường hợp này.

Cẩm Y vệ và Đô Sát viện luôn ở hai phe biệt lập, bình thường nước sông không phạm nước giếng. Người có thể có thể đồng thời sai bảo Cẩm Y vệ và Đô Sát viện giữ yên lặng ngoài Hoàng Thượng thì không có người thứ hai.

Hắn có hơi nghẹn ngào, nói:

- Thế Tử gia, lúc trước chúng tôi đều cho rằng đây là ý của Hoàng Thượng.

Tống Mặc thấy trong miệng như đang ngậm mật.

Nếu thật sự như những gì Trần Khúc Thủy suy đoán thì đại cữu chết thật oan uổng.

Trong lòng hắn càng thêm bi phẫn.

Lương Kế Phân là các lão đương triều sao có thể lấy xuất thân luận anh hùng!

Chẳng lẽ sách ông ta đọc đều vào bụng chó hết rồi?

Tống Mặc nghĩ đến vẻ mặt khó gần có hai nếp nhăn ở khóe miệng của Lương Kế Phân thì hai tay bất giác siết chặt.

Hắn lớn giọng gọi Võ Di:

- Ngươi mau đuổi theo gọi Đậu ngũ gia lại!

Võ Di lập tức chạy đi, nhanh chóng đuổi kịp cỗ kiệu của Đậu Khải Tuấn.

Đậu Khải Tuấn nghi ngờ quay lại.

Tống Mặc hỏi về Lương Kế Phân.

Đậu Khải Tuấn nhớ lại:

- Cháu cũng từng nghe Lục tổ phụ nhắc đến chuyện này.

Tống Mặc kéo Đậu Khải Tuấn:

- Đi! Chúng ta cùng đến ngõ Hòe Thụ.

Đậu Khải Tuấn không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy sắc mặt khó coi của Tống Mặc thì không nói gì, cùng Tống Mặc về ngõ Hòe Thụ.

Hôm nay là ngày nghỉ của Đậu Thế Xu. Ông đang nói chuyện cùng mấy người trẻ tuổi của Hàn Lâm viện. Nghe nói Tống Mặc đến cùng Đậu Khải Tuấn, ông không khỏi ngạc nhiên, bảo trưởng tử tiếp khách hộ còn mình đến thư phòng gặp hai người.

Chương 475: Mở đường

Trong những người Tống Mặc quen biết không ai hiểu rõ Lương Kế Phân bằng Đậu Thế Xu. Đối với Lương Kế Phân, Đậu Thế Xu là đồng liêu mà cũng là đối thủ. Hơn nữa, nói về nội bộ triều chính thì Đậu Thế Xu sẽ có cái nhìn sâu sắc hơn hết thảy mọi người. Vì vậy, hắn không định giấu giếm ý đồ của mình, lập tức kể lại những chuyện phát sinh với phủ Định Quốc Công.

Đậu Thế Xu không ngờ Tống Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định lật án Định Quốc Công.

Đại trượng phu có những việc nên làm mà cũng có những việc không nên làm!

Ông không thể không nhìn Tống Mặc thêm vài phần thưởng thức.

Nhưng Tống Mặc muốn đối trọi với Lương Kế Phân...

Đúng là tuổi trẻ tài cao!

Đậu Thế Xu cảm nhận được chí khí mạnh mẽ của Tống Mặc thì trầm mặc thật lâu sau đó mới hạ quyết tâm nói:

- Theo ta được biết, Lương Kế Phân là người rất cẩn trọng. Lúc ông ta vừa tiếp nhận nội các, trước có dư uy của Tằng Di Phân, sau có thế lực của Diệp Thế Bồi, bên cạnh còn Diêu Thời Trung và Mang Kiện nhìn chăm chằm. Việc bức thiết lúc đó là phải đứng chắc chân, mà muốn đứng chắc chân thì quan trọng nhất là nắm bắt được thánh ý. Cứ cho ông ta lòng dạ hẹp hòi ghen ghét Định Quốc Công thì sao dám mạo hiểm làm việc khiến thiên hạ phản đối, dám đi ngược lại suy nghĩ của Hoàng Thượng?

Hai mắt Tống Mặc sáng lên:

- Ý của người là còn có kẻ khác can thiệp?

Đậu Thế Xu gật đầu:

- Nếu Hoàng Thượng hồi hận vì cái chết của Đinh Quốc Công thì tại sao lại ban ân sủng cho con chứ không phải Tưởng gia? Tại sao cái chết của Định Quốc Công lại không thể xoa dịu Hoàng Thượng? Rõ ràng tại thời điểm đó Hoàng Thượng cực kỳ tức giận, không hề có ý khoan dung cho Tưởng gia. Bằng chứng là mấy vị cữu cữu của cháu vừa vào kinh đã bị giải tới chiếu ngục.

- Cái hay là dùng chiêu giương đông kích tây, dâng tấu buộc tội Đinh Quốc Công khiến Hoàng Thượng cảm thấy Định Quốc Công không được lòng người nên mới mở một đường sống cho Tưởng gia, con trai từ năm tuổi trở lên bị lưu đày, nữ quyến và con trai nhỏ hơn năm tuổi bị biếm làm dân thường, nhưng vẫn để lại tổ trạch che mưa tránh gió cho Tưởng gia. Sau này, Hoàng Thượng phái Uông Uyên đi trừ khử những người năm đó mưu hại Định Quốc Công, chứng tỏ người đã nhận ra mình sai, muốn bù đắp một phần nào đó cho Định Quốc Công.

- Là ai châm ngòi lửa giận của Hoàng Thượng? Và vì sao Hoàng Thượng lại tỉnh ngộ?

- Dựa theo suy đoán của con, Hoàng Thượng tính để Định Quốc Công phò tá Thái Tử sau khi người băng hà. Nhưng ta nghĩ chưa chắc Hoàng Thượng sẽ giao Thái Tử vào tay một vị công thần, nhất định Hoàng Thượng còn có những chuẩn bị khác. Vậy tại sao tai họa chỉ ấp xuống một mình phủ Định Quốc Công?

- Cuối cùng là Đinh Vị. Hắn là một nội thị, vinh nhục đều nắm trong tay Hoàng Thượng. Những thứ khác ta không biết nhưng có thể trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng thì khả năng nhìn mặt đoán ý phải ở mức thượng thừa. Sao hắn lại dám mưu hại đại thần được Hoàng Thượng ủy thác?

Nghe đến đây, Tống Mặc như được khai sáng.

Hắn lập tức nói:

- Là con bảo Bá Ngạn kể cho người chuyện Liêu Vương.

Bây giờ không phải thời điểm giấu giếm. Nếu vì vậy khiến Đậu Thế Xu phán đoan sai thì không chừng bọn họ sẽ lâm vào cục diện không thể cứu vãn.

Đậu Thế Xu kinh ngạc, sau đó thông suốt tất cả.

Lúc trước, ông từng nghi ngờ, với thân phận và địa vị của Đậu Khải Tuấn thì sao có thể phát hiện âm mưu của Liêu Vương.

Nhưng không có lửa làm sao có khói!

Ông vốn là người thận trọng. Bất kể Đậu Khải Tuấn nghe được từ đâu thì một khi đã có lời đồn như vậy, bọn họ nhất định phải đề phòng.

Do đó, ông mới lập tức nhắc nhở con em Đậu gia không được gây chuyện bên ngoài, còn mình âm thầm tìm hiểu.

Đúng là không tra không biết!

Liêu Vương đã tốn khá nhiều tâm tư bài bố ở kinh thành, không chỉ để phụ tá và quản sự kết giao với một vài nhà công huân quyền quý mà đồng thời còn kinh doanh kiếm lời.

Bấy giờ, ông đã hoàn toàn tin.

Nhưng điều khiến ông bất ngờ hơn hết chính là tin này do Tống Mặc nói với Đậu Khải Tuấn.

Vậy thì tất cả lại hợp lý rồi!

Trừ trường hợp Liêu Vương dẫn binh  đánh thằng vào kinh thì không thể vượt qua Tống Mặc một tay nắm Kim Ngô vệ, một tay nắm Binh Mã ti Ngũ thành Ngũ Thành Binh Ti.

Tại tiệc mừng Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, Tống Mặc bị buộc tội, ông lập tức nhận ra có người muốn loại bỏ Tống Mặc.

Vì Tống Mặc là con em nhà huân quý nên không cùng tầng với Đậu gia. Nhưng Tống Mặc rất có thực lực, lại gần với hoàng thất. Hoàng thất có biến động gì, bọn họ là người biết rõ nhất. Ông đang ngồi ở vị trí các lão uy danh lừng lẫy nhưng nguy hiễm cũng không kém phần. Có thể nắm rõ thánh ý thì đối với an nguy của ông và Đậu gia mà nói là cực kỳ cần thiết.

Ông phải trợ giúp Tống Mặc.

Cho nên ông đã để Đậu Khải Tuấn cảnh báo Tống Mặc.

Đậu Thế Xu không khỏi bật cười.

Xem ra Tống Mặc còn tài giỏi hơn những gì ông dự liệu.

Nếu đã vậy thì cũng không cần dông dài.

Ông nghiêm nghị hạ giọng:

- Có phải con đã từ chối ý tốt của Hoàng Hậu nương nương?

Sự tình trọng đại, Tống Mặc cũng thấp giọng đáp:

- Không phải Hoàng Hậu nương nương mà là Liêu vương!

Đây cũng đã nằm trong suy đoán của Đậu Thế Xu.

Ông nói:

- Phải chăng Định Quốc Công cũng đã từ chối Liêu Vương?

Tống Mặc mím môi, rất lâu sau vẫn không đáp lời

Phúc Kiến là trọng điểm buôn lậu.

Trước khi Định Quốc Công tiếp quản, không một thế gia nào ở đó sạch sẽ.

Sau khi Định Quốc Công đến, Phúc Kiến mới được trấn chỉnh lại. Những thế gia kia không những bị hạn chế mà con phải trợ cấp cho vệ sở.

Đương nhiên làm vậy đã chặn nguồn tiền của một số người.

Mà chuyện tạo phản lại cần rất nhiều tiền.

Đậu Thế Xu khẽ nói:

- Chỉ có như vậy mới giải thích được tất cả. Định Vị biết rõ thánh ý nhưng vẫn quyết định xuôi theo chiều gió. Lương Kế Phân thuận nước đẩy thuyền. Hoàng Hậu nương nương...

Quạt gió thêm lửa đủ khiến Định Quốc Công chết không có chỗ trôn!

Tống Mặc đã rớm nước mắt.

Đại cữu chết trong tay những người này quá oan ức!

Hắn nhắm mắt lại, không muốn để Đậu Thế Xu trông thấy nước mắt trong mắt hắn.

Đậu Thế Xu thở dài.

Làm càng cao càng giống như đi trên lớp băng mỏng, cho dù tỉnh táo cũng có lúc bị kẻ khác ám hại.

Ông nói:

- Mặc dù chức quan hiện tại của con rất tốt nhưng lại là vị trí mấu chốt. Ta nghĩ con phải mau chóng quyết định đi.

Ông còn khuyên:

- Không biết dừng đúng lúc sẽ nhận trái đắng về người!

- Con biết.

Tống Mặc gật đầu, nghĩ tới Tưởng Bách Tôn ở Liêu Đông xa xôi.

Nếu ngũ cữu biết Hoàng Hậu nương nương và Liêu Vương có liên quan đến cái chết của đại cữu thì còn kỳ vọng vào Liêu Vương sẽ giải oan cho Tưởng gia không?

Hắn uống một ngụm trà.

Đậu Thế Xu cũng không còn gì để nói.

Tống Mặc còn chưa đến hai mươi, không thể ép buộc nó lập tức quyết định chuyện sống chết trong giây lát được.

Nhưng ông cũng không thể không thở dài.

Hai đứa con trai của mình lớn tuổi hơn Tống Mặc mà vẫn đang phát rầu vì thầy dạy văn bát cổ, so ra còn kém Tống Mặc quá nhiều.

Sau này, chuyện thi cử và quan vận của hai đứa đã có Đậu gia giúp đỡ, nhưng lúc gặp khốn cảnh e rằng vẫn phải nhờ cậy Tống Mặc.

Nghĩ tới những chuyện này, ánh mắt ông nhìn Tống Mặc càng thêm hài lòng.

- Con cứ suy nghĩ ký đi!

Đậu Thế Xu bất giác trở nên ôn hòa:

- Không cần sĩ diện! Sợ quá giả vờ bệnh nặng rồi từ chức cũng không sao! Dù sao thì người sợ Hoàng Hậu nương nương cũng không riêng mình con.

Câu cuối còn có vẻ bông đùa.

Có phải đã quá thân rồi không?

Tống Mặc hơi lúng túng. Hắn đứng dậy cáo từ.

Đậu Thế Xu tiễn hắn đến cổng rồi mới trở về thư phòng.

Ngũ phu nhân luôn chú ý động tĩnh bên thư phòng. Bà bưng trà qua, lo lắng hỏi:

- Phủ Anh Quốc Công xảy ra chuyện gì sao, lão gia?

- Không có chuyện gì.

Sự tình tronh đại, Đậu Thế Xu buộc phải giấu thê tử:

- Nó bị ngự sử buộc tội, đến xin ta ý kiến ấy mà.

Ngũ phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Đậu Thế Xu bỗng nhiên nhắc tới Quách thị:

- Ta nhớ con dâu thường hay dẫn theo Tĩnh thư nhi qua phủ Anh Quốc Công chơi. Mấy ngày nay còn đi không?

Biết trượng phu là người luôn có chủ đích, ngũ phu nhân nghiêm nghị đáp:

- Bận dịp tết nên hai tháng rồi Quách thị không qua đó?

Đậu Thế Xu lại nói:

- Bảo con dâu lúc rảnh rỗi qua thăm Thọ Cô đi. Họ hàng phải thưởng xuyên quan tâm đến nhau mới càng thêm thân.

Đây rõ ràng là muốn Quách thị quan hệ tốt với Đậu Chiêu.

Ngũ phu nhân ngạc nhiên nhưng vẫn không hỏi gì. Bà hoàn toàn tin tưởng trượng phu.

Lúc Tống Mặc về, Đậu Chiêu và Nguyên ca nhi đã tắm rửa xong. Đậu Chiêu đang chơi với Nguyên ca nhi trên kháng.

Nhìn dáng điệu ngây thơ hồn nhiên của con trai, bao giá lạnh tron tim Tống Mặc đều tan chảy.

Hắn thơm hai má con trai rồi qua gian bên tắm rửa thay y phục, sau đó cùng Đậu Chiêu chơi với Nguyên ca nhi.

Trần Khúc Thủy đã nói lại cho Đậu Chiêu. Đậu Chiêu biết hắn đến ngõ Hòe Thụ. Nàng hỏi:

- Ổn thỏa chứ?

- Rất ổn!

Đậu Thế Xu không hổ là các lão, nhìn nhận sự việc hơn phụ tá của hắn rất nhiều bậc. Tống Mặc kể lại toàn bộ.

- Hoàng Hậu nương nương ư?

Đậu Chiêu lẩm bẩm, cảm thấy hơi bối rối.

Sau động thái kia của Sử Xuyên, Tống Mặc chắc chắn không thể theo phe Liêu Vương, mà hiện tại còn đắc tội với Hoàng Hậu nương nương... muốn trung lập là không thể.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đầu quân cho Thái Tử?

Nhưng Liêu Vương mới là người chiến thắng sau cùng!

Đậu Chiêu miết đầu ngón tay, nghĩ đến không biết đã có bao nhiêu người muốn thể hiện trước mặt Thái Tử, cho dù Tống Mặc đầu quân thì chưa chắc đã trở thành tâm phúc của Thái Tử.

Thậm chí như vậy còn nguy hiểm hơn!

Rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ?

Phu thê hai người muốn đứng ngoài cuộc e rằng không được nữa rồi.

Tống Mặc ôm Đậu Chiêu, mãi vẫn không chợp mắt.

Bởi vì đã có hướng đi nên muốn tìm nguyên nhân không khó.

Tống Mặc dặn dò Đỗ Duy điều tra theo suy đoán của Đậu Thế Xu.

Trần Gia tới đón Tưởng Diễm.

Tưởng Diễm đỏ mặt, mang theo bao lớn bao nhỏ do Đậu Chiêu chuẩn bị về ngõ Ngọc Kiều.

Nàng thấy Trần Gia có vẻ nghiêm nghị, lo lắng hỏi:

- Ca ca mặt nặng mặt nhẹ với chàng à?

- Không phải!

Trần Gia xoa đầu Tưởng Diễm, dịu dàng nói:

- Nha môn có việc. Ta đang không biết phải giải quyết thế nào.

Nàng không giúp được những chuyện như thế này.

Tưởng Diễm "ồ" một tiếng, cẩn thận giúp Trần Gia rửa mặt.

Ý cười trong mắt Trần Gia đã không ngăn được lan đến khóe miệng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp