Chương 481: Nâng đỡ

Ngồi trên giường la hán tại Phương Nghi điện ở Tây Uyển, Hoàng Hậu khẽ vuốt hình thêu loan phượng trên váy mã diện, trầm ngâm suy nghĩ.

Không ngờ Tống Đồng Xuân lại che giấu giúp Tống Mặc.

Nếu không nhờ Tống Đồng Xuân, Uông Uyên và Tống Mặc sao có thế thoát được ải này?

Xét cho cùng là tại mình quá sơ suất, không chú ý đến loại người như Tống Đồng Xuân.

Xem ra, ở thời điểm mấu chốt, những người tầm thường này cũng có ảnh hưởng nhất định.

Bà bưng chung trà lên, từ tốn uống một ngụm.

Nhớ ngày đó, lão Anh Quốc công biết con trai mình là loại vô dụng, quyết định đặt hết hy vọng lên cháu trai, chọn tới chọn lui, chọn được Tưởng Huệ Tôn cho Tống Nghi Xuân. Vì điều này, mình chưa bao giờ để Tống Nghi Xuân vào mắt. Nhưng Tống Nghi Xuân rốt cuộc cũng là phụ thân của Tống Mặc. Nếu loại người như Tống Đồng Xuân có thể phá hỏng kế hoạch của mình, hẳn Tống Nghi Xuân cũng có chút tác dụng chứ nhỉ!

Bà dặn dò nữ quan bên cạnh:

- Gọi Tiểu Thuận Tử vào đây.

Phải lệnh cho Sử Xuyên điều tra chuyện Tống gia mới được.

Hiện tại, bà không thể quang minh chính đại công kích Tống Mặc, chỉ còn cách bí mật hành động.

Nghĩ tới những điều này, khóe môi bà khẽ cong lên, tỏ ra vui sướng, hỏi cung nữ bên cạnh:

- Quà mừng của Liêu Vương đến chưa?

Cung nữ kính cẩn thưa:

- Đến rồi ạ.

- Hoàng Thượng đang làm gì?

- Hoàng Thượng đang uống rượu cùng Hoàng Nam vương ở Thanh Phong các ạ!

Bà suy nghĩ một lát, nói:

- Nếu buổi tối thấy Hoàng Thượng qua đây, phải mang quà mừng của Liêu Vương tới trước khi Hoàng Thượng đến.

Cung nữ thưa: "Vâng", lui xuống.

Giờ lên đèn, bên Thanh Phong các báo tin Hoàng Thượng di giá đến Phượng Nghi điện.

Hoàng Hậu cho lui tất cả người hầu xuống, ôm áo rồng ngũ sắc do Liêu Vương chuẩn bị làm quà mừng sinh thần, nghẹn ngào khóc.

Hoàng Thượng thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao vậy?

- Không, không có gì!

Hoàng Hậu vội lau nước mắt, đặt áo qua một bên, bảo cung nữ hầu trà cho Hoàng Thượng.

- Có chuyện gì không nói được?

Hoàng Thượng đặt chung trà lên bàn, hỏi:

- Nàng đã ở bên trẫm hơn ba mươi năm, lại là mẫu nghi thiên hạ. Có chuyện gì không thể nói với trẫm sao?

- Thật sự không có gì.

Hoàng Hậu ngượng ngùng, đáp:

- Thần thiếp nghe nói quà mừng của Liêu Vương đã đến, sợ đứa nhỏ này không đúng mực nên muốn xem trước... Lúc đi, nó mới mười bảy tuổi, mà bây giờ đã thành thân, con trai cả cũng được năm tuổi rồi. Thần thiếp nhất thời không kìm được...

Hoàng Thượng không khỏi thở dài, kéo Hoàng Hậu ngồi gần lại, trong giọng nói ít nhiều áy náy:

- Trong mấy đứa con, Liêu Vương không chỉ có vẻ ngoài giống trẫm mà tính cách cũng cực kỳ giống, dũng cảm cương nghị lại hào sảng rộng lượng... Nhưng thái tử là gốc rễ của quốc gia, không thể lẫn lộn... Cho nên trẫm mới ban đất Liêu cho nó... Thái Tử là người bao dung, sau này đăng cơ quyết không bạc đãi nó. Nó một mình một vùng sẽ càng tự do tự tại.

Hoàng Hậu liếc nhìn, hờn dỗi nói:

- Hoàng Thượng nói vậy khiến thần thiếp cảm thấy rất hổ thẹn! Hoàng Thượng bảo thần thiếp đã ở bên người hơn ba mươi năm. Chẳng lẽ người còn không hiểu thần thiếp thế nào sao? Thần thiếp vì Hoàng Thượng quản lý hậu cung, quản thúc cung phi, dạy dỗ hoàng tử. Nhưng đôi khi thần thiếp chạnh lòng nhớ đến con trai mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng không được sao? Như vậy không phải người, mà là tượng đất! Bực thay thần thiếp còn chưa tu luyện được đến mức đấy!

Hoàng Thượng bật cười.

Đây chính là Hoàng Hậu của trẫm, gặp chuyện lớn không lúng túng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi ích kỷ.

Trẫm ở với Hoàng hậu không có những lời khen sáo rỗng, cảm thấy rất tự tại.

Hoàng Thượng ăn ủi:

- Là trầm không phải! Đến sinh thần của Liêu Vương, trẫm sẽ thưởng thêm cho nó.

- Thưởng thì không cần.

Hoàng Hậu cười nói:

- Nếu người có thể để nó dẫn theo hai cháu trai hồi cung thăm thần thiếp, thần thiếp chết cũng mãn nguyện.

Hoàng Thượng sững sờ. Hoàng Hậu cũng sửng sốt, như nhận ra mình lỡ lời.

- Xem thần thiếp kìa, càng nói càng quá đáng! Hoàng Thượng cứ coi như chưa nghe thấy gì đi!

Bà vội chuyển chủ đề:

- Người từ chỗ nào qua đây? Thần thiếp còn tưởng hôm nay người sẽ nghỉ ở chỗ Lưu tiệp dư. Người đã dùng bữa tối chưa? Hôm nay, chỗ thần thiếp nấu cháo vịt. Người muốn ăn một chén không...

Tây Uyển không nhiều quy tắc giống như cấm cung. Hoàng Hậu mang theo nhiều đầu bếp đến đây, mỗi ngày đều đổi một món mới.

Hoàng Thượng  nắm tay Hoàng Hậu, khẽ nói:

- Nàng để trẫm nghĩ đã...

Nước mắt Hoàng Hậu lập tức rơi xuống.

Bà nức nở, nói:

- Người còn, nó vẫn có thể về kinh thành. Nếu Thái Tử đăng cơ...

Trở thành phiên vương sẽ bị Cẩm Y vệ giám sát chặt chẽ!

- Trẫm biết! Trẫm biết!

※※※※※

Tết Vạn Thọ, không chỉ hoàng thân quốc thích,quan chức các tỉnh cũng gửi quà mừng về. Trong đó, thất hoàng tử dâng một bình phong gồm mười hai tấm làm từ pha lê vạn thọ cao hơn một trượng, dài hơn hai trượng.

Hoàng Thượng rất vui, thưởng hắn ba hũ rượu hoa lê trắng.

Hắn than rằng thưởng quá ít, muốn Hoàng Thượng thưởng thêm cuốn "Pháp Hoa kinh" trong thư phòng của Càn Thanh cung.

Kinh thư là thứ giúp con người hướng thiện. Đương nhiên, Hoàng Thượng sảng khoái đồng ý.

Mấy vị hoàng tử cũng nhao nhao cả lên, chọc Hoàng Thượng vui vẻ. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Hoàng Hậu cùng các nội thị, cung nữ từ tây điện đi qua.

Mọi người hành lễ với Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu cười nói:

- Bổn cung đi ngay đây. Mọi người cứ tiếp tục đi.

Đại điện lại vang lên tiếng cười.

Nhiều người muốn nhân cơ hội mua vui cho Hoàng Thượng.

Hoàng Hậu cười, gật đầu với Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân vội bước tới hành lễ.

Hoàng Hậu cười hỏi:

- Bổn cung vừa gặp Nghiên Đường, sao không thấy Thiên Ân?

Tống Nghi Xuân lập tức ra hiệu gọi Tống Hàn đang đứng ngẩn người trong góc.

Tống Hàn chạy nhanh tới, quỳ xuống dập đâu với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu bảo hắn đứng lên, lại đánh giá hắn một phen, nói với Tống Nghi Xuân:

- Trông thật khôi ngô!

Sau đó thở dài:

- Từ sau khi Tưởng phu nhân không còn, không còn ai đưa bọn nhỏ vào cung. Nếu ngươi không dẫn theo con thứ, bổn cung cũng không biết. Bây giờ nó đang làm gì?

Tống Nghi Xuân nhanh trí ra vẻ buồn buồn, thưa:

- Vẫn lông bông lắm ạ! Năm trước nhờ thánh ân của Thái Hậu nương nương, nó có một hôn sự tốt. Năm nay, thần để nó rời phủ ra ở riêng, nhưng vì chưa tìm được công việc thích hợp nên vẫn lủi thủi ở nhà.

Hoàng Hậu cười hỏi:

- Ngươi muốn tìm cho con thứ công việc như nào?

Tống Nghi Xuân cười đáp:

- Được vào Kim Ngô vệ hoặc Cẩm Y vệ là tốt nhất. Nhưng tiếc rằng con cả vừa quản lý Kim Ngô vệ vừa giám sát Binh Mã ti Ngũ thành nên chỉ có thể trông chờ chỗ khác. Kỳ Thủ vệ, Thần Cơ doanh hay Ngũ Quân doanh cũng không khả thi. Tính tình nó quá thật thà, thần sợ nó xa nhà sẽ phải chịu thiệt.

Tống Hàn cũng phối hợp làm vẻ xấu hổ.

Hoàng Hậu gật đầu, cười nói:

- Tưởng phu nhân là tỷ muội tốt của bổn cung. Con của bà ấy cũng như con của bổn cung. Bổn cung sẽ lưu ý việc này.

Tống Nghi Xuân và Tống Hàn mừng rỡ tạ ơn.

Mấy ngày sau, Hoàng Hậu giúp Tống Hàn kiếm được chức tổng kỳ ở Cẩm Y vệ.

Tống Nghi Xuân và Tống Hàn vui mừng khôn xiết. Tống Nghi Xuân đích thân giúp Tống Hàn: sửa lại quan phục, gặp gỡ quan trên, thăm hỏi bạn cũ.

Biết Tống Hàn vào Cẩm Y vệ, Trần Gia tới tìm Tống Mặc:

- Tôi có cần mời Tống Hàn một bữa không?

Chưa chắc Tống Hàn đã biết Trần Gia là người trong cuộc.

Tống Mặc thấy ý này không tồi, cười nói:

- Nếu hắn đồng ý tới nhà ngươi làm khách thì không gì bằng.

Trần Gia hiểu ý. Sau khi Tống Hàn chính thức làm việc ở Cẩm Y vệ, hắn lập tức thăm hỏi Tống Hàn, không chỉ tặng mấy món đồ có giá trị mà còn mời Tống Hàn tới nhà chơi, thái độ hết sức ân cần.

Tống Hàn biết hắn là người của Tống Mặc, nhịn không được châm chọc:

- Không dám! Ngài là không những là đồng tri Cẩm Y vệ, mà còn là biểu cô gia của phủ Anh Quốc công.

Trần Gia cười nịnh, nói:

- Quan hệ ba nghìn dặm kia làm sao sám so sánh với nhị lão gia danh chính ngôn thuận của phủ Anh Quốc công được đích thân Hoàng Hậu nương nương tiến cứ. Ngài nói vậy ngại chết tôi.

Loại ngả theo chiều gió này là trượng phu Tống Mặc chọn cho Tưởng Diễm ư?

Tầm nhìn của Tống Mặc cũng chỉ có vậy!

Tâm trạng Tống Hàn đột nhiên phơi phới.

Lá bài Hoàng Hậu nương nương này thật dễ dùng!

Nếu như Tống Mặc thấy Trần Gia khúm núm nịnh bợ mình sẽ có thái độ gì nhỉ?

Càng nghĩ hắn càng hưng phấn.

- Được!

Tống Hàn sảng khoái, nói:

- Ngươi chọn ngày đi, ta sẽ đến.

- Cần gì phải chọn! Ngày mai luôn được không?

Trần Gia có vẻ không thể đợi được nữa.

Tống Hàn gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, Trần Gia không chỉ kêu mấy con hát, kỹ nữ hầu rượu, mà còn gọi mấy đồng liêu giỏi nịnh hót ở Cẩm Y vệ.

Rượu ngon, mỹ nữ, còn có những lời tâng bốc không ngớt bên tai, Tống Hàn cảm thấy đây mới là cuộc sống thực thụ chứ.

Hắn đã uống say, nói vớ vẩn:

- Sao không thấy Diễm biểu muội đâu? Biểu ca đến chơi, sao không thấy nó ra hầu rượu?

Mấy đồng liêu của Trần Gia không khỏi nhìn nhau, đều ngưng đũa.

Bảo chính thất hầu rượu với con hát, kỹ nữ thì còn ra thể thống gì?

Trần Gia lại làm như không để bụng, cười đáp:

- Ngài không biết rồi. Hầu hết thời gian, thê tử nhà tôi sẽ ở điền trang do Thê Tử gia mua cho nàng ấy. Người hầu cũng theo nàng từ phủ Anh Quốc công đến. Hay là tôi phái người đi đón nàng ấy về?

Tống Hàn nửa tỉnh nửa say, cười cười:

- Không phần phiền phức như vậy! Để lần sau đi.

Trần Gia cũng cười theo, rót rượu cho Tống Hàn.

Mấy đồng liêu Trần Gia mới đến cũng lấy lại tinh thần, nhao nhao nâng chén mời Tống Hàn.

Không ai biết viên gạch dưới chân Trần Gia đã vỡ vụn.

Tống Hàn uống say khướt, cầm ngân phiếu một ngàn lượng Trần Gia cho, trở về ngõ Tứ Điều.

Miêu An Tố rửa mặt cho hắn.

Thế mà hắn lại muốn Miêu An Tố cùng Liễu Hồng hầu hạ. Miêu An Tố tức run người, vừa khóc vừa chạy sang gian phía đông.

Tống Hàn được dịp mây mưa cả đêm với Liễu Hồng và Quý Hồng ở gian chính.

 Chương 482: Một tuổi

Trần Gia cho rằng: Tưởng Diễm dù sao cũng là muội muội, hắn mời Tống Hàn đến nhà, về tình về lý Tưởng Diễm cũng phải qua chào Tống Hàn một câu. Hắn sợ Tống Hàn hận Tưởng Diễm, tỏ thái độ với Tưởng Diễm, nên đã bảo nàng ấy về thăm Đậu Chiêu. Nhưng hắn không ngờ: Tống Hàn đâu chỉ hận Tưởng Diễm, mà còn muốn làm nhục Tưởng Diễm. Cho nên lúc đi đón Tưởng Diễm, hắn không ngồi đợi ở phòng khách ngoại viện như mọi lần. Hắn hỏi gia đinh dẫn đường:

- Thế Tử gia về chưa?

Anh Quốc công không tham dự hôn lễ của Tưởng Diễm, Tống Mặc cũng nhiều lần tỏ rõ không thích Trần Gia, nên đám vú già của phủ Anh Quốc công cũng hơi kinh thường hắn. May là Trần Gia đối đãi với mọi người khá tốt, lại ra tay hào phòng. Bây giờ, hắn đã trở thành biểu cô gia của phủ Anh Quốc công, những người đó sẽ không ngó lơ Trần Gia, chỉ là có vẻ không quá kính trọng. Nghe Trần Gia hỏi Tống Mặc, gia đinh cười hì hì, nói:

- Thế Tử gia vẫn chưa về! Ngài có chuyện gì không? Hay để tôi đến thư phòng gọi Võ Di ca hỏi xem thế nào?

Trần Gia cười nói:

- Phiền ngươi rồi!

Nói xong không quên đút mấy đồng cho gia đinh.

- Không phiền! Không phiền!

Gia đinh cười híp mắt, chạy ngay đi.

Tống Mặc xuống kiệu nghe nói Trần Gia đang đợi trong phòng khách. Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Đại cô gia đến lúc nào?

Tuy Trần Gia đã cưới Tưởng Diễm, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không vì vậy mà thay đổi.

Gia đinh thấy Tống Mặc gọi Trần Gia là "đại cô gia" thì hoảng hốt, vội nói:

- Đại cô gia đến được nửa canh giờ, nói là tới đón cô nãi nãi, nghe nói Thế Tử gia chưa về nên vẫn ngồi đợi ở phòng khách.

Tống Mặc khẽ gật đầu, nói:

- Sau này đại cô gia tới, cứ mời đại cô gia đến thư phòng ở ngoại viện ngồi uống trà.

Gia đinh không ngớt lời đáp: "Vâng".

Tống Mặc và Trần Gia đến thư phòng nói chuyện.

Trần Gia không dám thuật lại y nguyên những gì Tống Hàn nói, chỉ bẩm:

- Tống Hàn được Hoàng Hậu nương nương tiến cử vào Cẩm Y vệ, tuy vừa mới nhận chức nhưng đã rất nổi bật. Hôm nay, tôi mời hắn về nhà uống rượu, trông bộ dạng của hắn khá tự mãn, nếu là người khác thì ắt sẽ có tham vọng. Nắm được chiêu bài Hoàng Hậu nương nương, e rằng Sử đại nhân cũng phải quan tâm hắn đôi phần.

Tống Mặc nghe xong chỉ khẽ cười. Đợi sau khi Trần Gia đón Tưởng Diễm về, mặt hắn lập tức sa sầm.

Hoàng Hậu muốn dùng phụ thân và Tống Hàn để đối phó hắn.

E rằng bà ta tính nhầm rồi.

Tống Mặc phái Trần Hạch giám sát Tống Hàn.

Trần Hạch từng làm tùy tùng của Tống Mặc, bạn bè thân thích của hắn đều biết. Sau khi Trần Hạch thành thân, hắn để Trần Hạch phụ trách công việc cần qua lại giữa các phủ. Trần Hạch làm rất tốt.

Trần Hạch cung kính nhận lệnh rồi lui xuống.

Tống Mặc trở về gian chính của Di Chí đường.

Đậu Chiêu đang cùng mấy a hoàn mở hòm xiểng chọn vải

Nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu, cười nói:

- Chàng về rồi à! Ta thấy mỗi lần chàng gặp Trần Gia đều mang bộ mặt cau có này, trông mà mệt thay. Đón Diễm muội về nhà chơi là ý của chàng, nhưng chàng cứ tỏ thái độ với Trần Gia như vậy, Diễm muội cơ hồ muốn thay Trần Gia xin lỗi chàng rồi kìa!

- Hắn dám!

Tống Mặc bực bội quát, nhưng không thể không tiếp thu ý kiến của Đậu Chiêu. Hắn không muốn nhắc đến chủ đề này, thuận tay cầm thớt vải lên xem, hỏi:

- Muốn may gì vậy? Trông màu sắc có vẻ hơi tối.

Đó là thớt vải màu tử đinh hương thêu trang trí hình bảo bình*.

Đậu Chiêu cười nói:

- Không phải mấy ngày nữa là Nguyên ca nhi tròn một tuổi sao? Ta định đưa Nguyên ca nhi đến chỗ cụ, tiện thể chọn mấy thớt vài đẹp để cụ may y phục.

Bữa trước, nàng và Tống Mặc đã thống nhất không mời tổ mẫu đến dự sinh thần tròn một tuổi của Nguyên ca nhi, bù lại hôm sau sẽ đến vấn an cụ.

Tống Mặc cười nói:

- Tiện thể chọn mấy tấm da tốt. Trời đã chuyển thu, nên bắt đầu làm đai bịt trán và áo choàng rồi.

Người có tuổi thích nhất hai món này.

Đậu Chiêu gật đầu. Hai người bàn bạc cả buổi xem sẽ mời những ai, rồi mới đi ngủ.

Đến ngày hai mươi sáu tháng sau, Tống gia giăng đèn kết hoa, khách khứa đầy nhà. Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu, Thái Tử, Thái Tử phi, còn có cả Liêu Vương ở Liêu Đông xa xôi và mấy vị Hoàng Tử đã có phủ riêng gửi quà mừng.

Đi qua cũng biết là một bữa tiệc náo nhiệt và đầy thể diện.

Đậu Đức Xương là tự huynh của Đậu Chiêu, cùng Đậu Thế Anh đại diện Tây Đậu đến uống rượu mừng.

Tống Mặc trịnh trọng giới thiệu Đậu Đức Xương với bạn bè thân thích.

Đậu Thế Anh thấy người quen của Tống Mặc cũng rất khách khí đứng dậy mời rượu Đậu Đức Xương thì yên lòng. Nhìn quanh phát hiện Ngụy Đình Du đang ngồi trong góc uống rượu đợi tiệc tan, ông gọi hắn lại hỏi:

- Minh thư nhi tới không?

Ngụy Đình Du ỉu xìu như ngủ không đủ giấc.

Hắn đáp:

- Không ạ. Con sợ nàng ấy gây chuyện nên không nói cho nàng ấy biết hôm nay là lễ đầy năm của Nguyên ca nhi. Lát nữa về, con mới nói.

Đậu Thế Anh nhíu mày không hài lòng.

Tuy cảm thấy Đậu Minh ngang ngược, nhưng Đậu Minh vẫn là con gái ông. Ông cho rằng Đậu Minh đến bước này cũng tại nhân phẩm của Ngụy Đình Du không tốt ảnh hưởng đến Đậu Minh.

Chuyện lớn như vậy, Ngụy Đình Du nhận được thiếp mời không nói cho Đậu Minh, chính là Ngụy Đình Du không đúng.

- Dù sao nó và Thọ Cô cũng là hai tỷ muội.

Ông không thể không nhắc nhở:

- Ngươi nên khuyên nó đi cùng mới phải. Nó không đến, thân thích bằng hữu của phủ Anh Quốc công sẽ nghĩ thế nào? Nếu nó xấu mặt thì ngươi cũng không vẻ vang gì!

Ngụy Đình Du lại không nghĩ vậy, nhưng trước mặt Đậu Thế Anh vẫn vâng vâng dạ dạ cho qua.

Trông vậy, Đậu Thế Anh cũng không biết nói gì hơn. Hai người đứng dưới mái hiên nghe hát.

Về nhà, Đậu Thế Anh lại cảm thán với Đậu Đức Xương:

- Minh thư nhi gả sai người rồi!

Cứ cho là sai thì cũng do nàng ta chọn.

Đậu Đức Xương oán thầm.

Hắn nhớ trước khi dọn qua ngõ Tĩnh An tự, Kỷ thị từng nhắc: "Dù thế nào thì Minh thư nhi cũng là máu mủ ruột thịt của cha nuôi con. Con không cần dính líu tới nó, nếu gặp việc khó xử thì cứ đẩy cho ngũ bá mâu. Thọ Cô là cô nương đã gả chồng, như bát nước đổ đi; con lại là con nuôi, ngũ bá mẫu hết đường cũng sẽ không trách con.".

Hắn an ủi Đậu Thế Anh:

- Con cháu cũng có phúc của con cháu. Ngũ muội có nhiều hồi môn, phụ thân không cần phải lo lắng cho muội ấy.

Sau đó, cười nói:

- Ngày mai, tứ muội và tứ muội phu sẽ bế Nguyên ca nhi đến vấn an cụ. Con cũng muốn qua đó chơi. Sau khi từ nha môn về, người cũng qua đó dùng bữa nhé!

Đậu Thế Anh gật đầu, nhưng cả đêm vẫn than ngắn thở dài.

Đậu Chiêu và Đậu Đức Xương đang đứng nói chuyện trong phòng khách. Hai người đều cười, trông rất vui vẻ.

Đậu Thế Anh mừng thầm, đi qua hỏi:

- Đang nói gì vui vậy?

Hai người chào Đậu Thế Anh. Đậu Chiêu nói:

- Bọn con đang nói về chuyện học tập của thập nhị ca.

Năm nay, Đậu Đức Xương sẽ chuẩn bị thi hương.

Kiếp trước, hắn và Ô Thiện tham gia thi hội, cùng nhau kim bảng đề danh, đậu thứ cát sĩ.

Sau đó đến tết Đoạn Ngọ, Kỷ Lệnh Tắc cùng hắn bỏ trốn.

Tuy Đậu gia đã chạy vạy khắp nơi vì hắn, nhưng danh dự của Đậu Đức Xương vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dù không bị cách chức, nhưng quãng đời còn lại cũng chỉ có thể giậm chân tại Hàn Lân viện.

Kiếp trước, Đậu Đức Xương là con em bên Đông Đậu, không có quan hệ với Đậu Chiêu. Còn kiếp này, Đậu Đức Xương là tự huynh của nàng, tình cảm giữa nàng và Kỷ thị lại không khác gì tình mẫu tử. Sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn Đậu Đức Xương phá hỏng tương lai của hắn như vậy?

Suy nghĩ vài ngày, Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc:

- Nếu huynh đệ tốt của chàng thích quả phụ của một gia đình quyền thế, thậm chí sẵn sàng bỏ mặc tiền đồ để cưới được nàng ta, chàng sẽ làm thế nào?

Tống Mặc rất nhạy bén, nghĩ một lát lập tức hiểu vấn đề:

- Người nàng nói không phải đại cữu huynh đấy chứ? Huynh ấy thích quả phụ nhà ai? Có thể nạp làm thiếp được không?

Lại hỏi:

- Sao nàng biết chuyện này? Tuyệt đối đừng nói với nhạc phụ, đại cữu huynh sẽ hận nàng cả đời đấy!

Đậu Chiêu tròn mắt.

Tống Mặc véo yêu mũi nàng, cười nói:

- Nàng quen được mấy người. Đối với nhóm Đoạn Công Nghĩa, chuyện này chẳng phải gì to tát khiến nàng bồn chồn không yên. Còn nếu là Cố Ngọc thì hắn tuyệt nhiên sẽ tiền trảm hậu tấu. Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có đại cữu huynh thôi.

Đậu Chiêu hơi giận:

- Chàng thật là... muốn gây bất ngờ một tí cũng không được!

Tống Mặc bật cười, nói:

- Đại cữu huynh nhìn trúng ai? Ta sẽ nghĩ cách để nhà chồng của nàng ta biết, hôn sự này kiểu gì cũng thất bại.

Nhưng kiếp trước, Đậu Đức Xương và Kỷ Lệnh Tắc rất đầm ấm.

Tết Nguyên Tiêu năm nào đó, nàng gặp Đậu Đức Xương và Kỳ Lệnh Tắc đang cùng nhau ngắm đèn hoa đăng. Kỳ Lệnh Tắc còn mua hai xiên kẹo hồ lô cho Uy ca nhi và Nhụy ca nhi.

Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ y nguyên nụ cười hạnh phúc của họ.

Đậu Chiêu thở dài không thôi.

Tống Mặc ôm nàng, khẽ nói:

- Theo ta, cuộc đời này phụ thuộc vào chính mình, chỉ cần đại cữu huynh nguyện ý, người khác không nên can thiệp vào.

Đậu Chiêu kinh ngạc, nói:

- Sao chàng lại nghĩ vậy?

Tống Mặc nghiêm túc đáp:

- Mỗi khi thấy phụ thân là ta lại nhớ đến mẫu thân. Hôn sự của phụ thân và mẫu thân do duyên trời tác hợp, nhưng rốt cuộc thì sao? Còn chúng ta lại thế nào? Nếu không phải Ngụy Đình Du bội bạc, phụ thân hãm hại ta thì sao chúng ta có thể ở bên nhau?

Hắn ôm chặt Đậu Chiêu khiến nàng không thở nổi.

- Ta cảm thấy mình rất may mắn!

Hắn hôn lên trán nàng, chân thành nói:

- Sau này, hôn sự của con chúng ta cũng không cần quan trọng dòng dõi xuất thân làm gì.

Vô thức, Đậu Chiêu cảm thấy thật ấm áp, thật dịu dàng.

Người trước mặt này tôn trọng nàng, yêu thương nàng, nâng niu nàng.

Có phu quân như vậy còn cần gì hơn?

Đậu Chiêu dùng hết sức lại Tống Mặc.

Chuyện Đậu Đức Xương đã không còn phải lo lắng nữa rồi.

Nếu hắn thích Kỳ Lệnh Tắc thì cứ tiến đến đi.

Cùng lắm bọn họ sẽ giúp hắn che giấu, để hắn không đến mức thân bại danh liệt.

 Chương 483: Cáo trạng

Đậu Chiêu quyết định cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên, không còn phiền não vì Đậu Đức Xương nữa. Suy cho cùng, sống cũng cho bản thân, sướng hay khổ thì người khác cũng không có quyền nghị luận.

Nàng bắt đầu chuẩn bị cho mùa thu.

Tống Nghi Xuân lại đang nghĩ đến chuyện tục huyền của mình. Trong phòng mình không có nữ quyến chính đáng để thu vén.

Nhưng kết thân cùng ai đây?

Nghĩ đến đây, Tống Nghi Xuân không khỏi đen mặt.

Nếu không phải tại nghịch tử Tống Mặc, sao mình có thể trở thành trò cười cho quyền quý của kinh thành?

May thay có ân sủng của Hoàng Hậu nương nương, Tống Hàn kiếm được vị trí tốt, thể diện của mình cũng vớt vát được phần nào.

Tống Nghi Xuân định ngày náo đó vào cung tạ ơn Hoàng Hậu nương nương. Ông bảo Tằng Ngũ mở nhà kho.

Tống Hàn mang theo đậu phộng rang đường của Diêu Ký đến thăm Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân rất vui, chọn lấy một bộ tranh cố tiền triều, nói:

- Mấy ngày nữa, chúng ta vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, tạ ơn nương nương đã nâng đỡ con.

Đây cũng là mục đích Tống Hàn đến.

Phụ thân không đáng tin cậy, Tống Mặc lại không thể dựa vào. Nếu không nuối ngồi ăn chờ chết ở Cẩm Y vệ, hắn phải nghĩ cách ôm chặt cái chân lớn là Hoàng Hậu nương nương.

Tống Hàn hào hứng gật đầu, về nhà may mấy bộ đồ mới, đến ngày còn rủ Miêu An Tố và bọn Liễu Hồng, Quý Hồng chọn y phục, cuối cung mặc áo lụa liền thân màu xanh ngọc vào cung.

Hoàng Hậu thấy Tống Hàn cao lớn an tuấn, hào hoa phong nhã, thì không khỏi gật đầu, nói với Tống Nghi Xuân:

- Hai vị công tử của Anh Quốc công đều rất khôi ngô tuấn tú. Thật là hiến có!

Tống Nghi Xuân không thể kiếm được người không có lời khen ngợi Tống Mặc, nghe vậy lập tức nói:

- Nương nương đề cao hai đứa nó rồi! Thiên Ân trung thực ngoan ngoãn còn tạm được. Nhưng Thiên Tứ lại là đứa ngỗ nghịch, không thể trêu vào. Nếu nương nương không tin có thể phái người điều tra, ai không biết phủ Anh Quốc công có một ma vương hại đời.

Hoàng Hậu bật cười, nói:

- Xem ra người làm phụ mẫu đều giống nhau, luôn thấy con nhà người ta hơn hẳn con nhà mình. Nhưng theo ta, Nghiên Đương nhà ngươi không tệ đâu. Ngươi xem bá quan văn võ trong triều có ai nhỏ tuổi hơn Nghiên Đương không? Ngươi nên hãnh diện đi!

Tống Nghi Xuân cảm giác Hoàng Hậu không chê trách việc mình chỉ trích Tống Mặc.

Chẳng lẽ vì Tống Mặc từ chối lời cầu thân của Liêu Vương nên khiến Hoàng Hậu mất hứng?

Vừa hay có cơ hội tố cáo Tống Mặc với Hoàng Hậu, ông lập tức nói:

- Nương nương không biết rồi! Từ nhỏ nó đã bị mẫu thân nó chiều hư, tùy tiện thực sự, đã muốn là phải có bằng được. Nhưng thế gian làm gì có chuyện mọi thứ đều hoàn hảo, sao tất cả có thể vừa ý nó? Rồi nó lại tỏ thái độ... Than ôi! Nói không xa, mới vài ngày trước, bằng hữu của đại cữu huynh Thiên Ân muốn xin vào Binh mã ti Ngũ thành. Không biết nó bực bội cái gì? Không giúp thì thôi, lại còn mắng Thiên Ân không tôn trọng huynh trưởng, không hiểu phép tắc. Thiên Ân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, đến bây giờ vẫn không dám gặp đại cữu huynh. Cả mấy hôm trước...

Ông thao thao bất tuyệt nói xấu Tống Mặc một hồi.

Ban đầu, Hoàng Hậu còn im lặng lắng nghe, nhưng sau đó đã không khỏi cau mày, cảm thán:

- Bình thường, bổn cung thấy Nghiên Đường là đứa rất hiểu chuyện, không ngờ lại có mặt này. Xem ra sau khi Tưởng phu nhân qua đời, nó đã thay đổi rất nhiều.

Tống Nghi Xuân nghĩ đến thủ đoạn của Hoàng Hậu thì không nhịn được hả hê ra mặt.

Nếu có thể khiến Hoàng Hậu đích thân dạy dỗ Tống Mặc thì không gì bằng.

- Cũng không hẳn vậy!

Ông cảm thán:

- Lúc mẫu thân nó còn sống, ai gặp nó cũng phải tấm tắc khen "đứa trẻ ngoan". Thần cũng không biết tại sao nó lại trở nên như vậy? Bây giờ, nó đã thành thân, có thê tử, có con trai. Thần không thể đứng trước mặt con dâu và cháu trai dạy dỗ nó được. Nhưng cứ để thế này thì nó sẽ càng hung tợn hơn. Thần thật sự không biết phải làm thế nào nữa?

Hoàng Hậu mỉm cười, giọng nói đầy khoan dung:

- Hay để khi nào bổn cung hỏi chuyện nó xem sao?

Tống Nghi Xuân mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vậy tỏ ra bất lực, nói:

- Bây giờ, nó quyền cao chức trọng. E rằng nói bình thưởng, nó sẽ không nghe lọt tai, phải dạy dỗ lại mới được.

Lần này đến phiên Hoàng Hậu mừng thầm.

Bà cười bảo:

- Bổn cung sẽ nhớ kỹ, ngày nào đó có cơ hội sẽ giáo huấn nó một trận.

Tống Nghi Xuân cảm kích không thôi, cùng Tống Hàn lui xuống.

Trên đường xuất cung, Tống Hàn khẽ hỏi:

- Phụ thân, Hoàng Hậu nương nương sẽ...

Tống Nghi Xuân lập tức trợn mắt với Tống Hàn, nói:

- Chuyện không nên nói thì đừng nói, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Con chỉ cần nhớ thiên hạ này vẫn là của Hoàng Thượng, của quý nhân trong nội cung.

Tống Hàn gật đầu, sau khi về nhà vẫn chưa hết hưng phấn.

Buổi tối, hắn lại để Liễu Hồng và Quý Hồng hầu hạ.

Miêu An Tố ngồi ở gian phía đông, hối hận muốn chết.

Sớm biết như vậy thì đêm đó, mình không nên chạy qua gian phía đông. Bây giờ hay rồi, Tống Hàn công khai để Liễu hồng và Quý Hồng hầu hạ trong gian chính. May mà đã dọn ra ở riêng, không thì mình đã trở thành trò cười cho đám vú già, a hoàn của phủ Anh Quốc công rồi.

Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Nhan sắc của Quý Hồng và Liễu Hồng cũng chỉ tầm trung. Nếu Tống Hàn ham sắc dục, sao nàng không mua mấy a hoàn xinh đẹp thay Quý Hồng và Liễu Hồng?

Có lẽ, hắn chỉ muốn làm nhục nàng thôi!

Nghĩ đến, tim nàng đau như bị dao đâm.

Sao cuộc đời của mình lại trở nên như này?

Phải chăng không còn con đường nào khác ư?

Nước mắt Miêu An Tố bất giác rơi.

Quý Hồng rón rén vào phòng.

Miêu An Tố vội lấy khăn lau nước mắt

Quý Hồng bất ngờ quỳ xuống, thút thít khóc.

Nỗi hận trong lòng Miêu An Tố lập tức biến thành bi thương.

Nàng đỡ Quý Hồng, nói:

- Ngươi mau dậy đi! Mấy ngày nay, ngươi được nhị gia yêu chiều, đoán rằng hắn sắp nạp ngươi làm di nương rồi.

Quý Hồng vừa khóc vừa lắc đầu, cởi áo.

Một mảng xanh tím và dấu răng hiện rõ trên đầu vai.

Tuyệt không phải dấu vết hoan ái bình thường.

Miêu An Tố run run.

Quý Hồng nghẹn ngào nói:

- Nể tình nô tỳ hầu hạ thái thái từ nhỏ, thái thái cho nô tỳ rời đi đi? Chỉ cần không phải sống như kỹ nữ thế này, nô tỳ ở đâu cũng được...

Miêu An Tố cắn môi, hỏi:

- Còn Liễu Hồng?

- Nó đang mơ được làm di nương nên vẫn cắn răng chịu!

Đêm này, Miêu An Tố không sao chợp mắt nổi. Gần sáng, nàng vừa thiu thiu ngủ thì lại bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.

Nàng mệt mỏi ra ngoài, hỏi một tiểu a hoàn:

- Chuyện gì ầm ĩ vậy?

Tiểu a hoàn chạy ra ngoài nghe ngóng, sau đó về bẩm:

- Là Liễu Hồng tỷ ạ. Tỷ ấy nói người không khỏe, muốn Miêu ma ma đi mời đại phu. Miêu ma ma nói thái thái đang ngủ, đợi thái thái dậy rồi tính tiếp. Liễu Hồng tỷ nghe vậy liền khóc ầm lên.

Tiểu a hoàn vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Miêu An Tố.

Miêu An Tố tức đến mức muốn hộc máu.

Nhưng mà Liễu Hồng mới hầu hạ Tống Hàn được vài đêm mà tiểu a hoàn này đã dè chừng nó như vậy, nếu chuyện này chứ tiếp tục, cái nhà này nào có thể yên ổn?

Nàng gọi Miêu ma ma đến, nói:

- Không phải Liễu Hồng nói mình bệnh sao? Để tránh bệnh lây cho người khác, người đưa nó đến điền trang tĩnh dưỡng đi.

Miêu ma ma khom gối nhận lệnh.

Nhưng chưa đến hai nén nhang, Miêu ma ma lại khó xử trở về, cúi đầu, bẩm:

- Thái thái, tiểu a hoàn của Liễu Hồng mách lẻo với nhị gia. Nhị gia phái người đưa Liễu Hồng ra ngoại viện rồi.

Miêu An Tố thấy trong miệng ngọt tanh, hai mắt tối sầm.

Khi nàng tỉnh lại thì đã đến giờ lên đèn.

Miêu ma ma và Quý Hồng chạy vội lại xem nàng, nhưng không thấy Liễu Hồng và Tống Hàn.

Nàng nghiến răng nghiến lợi vì hận.

Nếu xảy ra những chuyện như này ở nhà quyền quý, con dâu có thể nói với mẹ chồng.

Nhưng nàng không có mẹ chồng!

Không những thế, nàng còn rời phủ quá sớm.

Nhục nhã như này, nàng biết tìm ai giúp đỡ đây?

Nhà ngoại?

Đừng nói đến chuyện nhờ cậy, chưa ăn thịt nàng là tốt rồi.

Tống Mặc?

Quốc Công gia sống chết thế nào hắn cũng không quan tâm, huống chi là nàng.

Đậu Chiêu?

Nàng không khỏi do dự.

Khi Tưởng Diễm còn ở góa, Đậu Chiêu đối xử rất tốt với nàng ta, còn tìm giúp nàng ta một người chồng tốt. Có thể thấy, Đậu Chiêu thật sự có một tấm lòng từ bi.

Thêm nữa, Đậu Chiêu là đại tẩu, là dâu trưởng của Tống gia, mình nhờ nàng giúp đỡ thì không gì hợp lý hơn.

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy thở dễ chịu hơn nhiều, gắng gượng dậy, nói:

- Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến phủ Anh Quốc công.

Miêu ma ma và Quý Hồng kinh ngạc. Quý Hồng lo lắng nói:

- Đã muộn rồi, hay là thái thái đợi ngày mai được không? Nô tỳ nghe nói Thế Tử gia không có thiếp thất, lại không có thông phòng, xong công việc sẽ lập tức về gian chính...

Dù sao Miêu An Tố cũng là em dâu, nên tránh mặt mới phải.

- Đi luôn bây giờ.

Miêu An Tố không đợi nổi.

- Bí mật không để nhị gia biết.

Suy cho cùng, cái nhà này cũng của Tống Hàn. Hắn muốn giam lỏng chủ tới các nàng, thì các nàng có kêu trời cũng không ai thưa.

Miêu ma ma và Quý Hồng không dám trái ý Miêu An Tố. Một người đi chuẩn bị kiệu, một người hầu hạ Miêu An Tố trang điểm.

Nguyên ca nhi được một tuổi đã biết đi.

Tống Mặc nghĩ đến tam hoàng tôn còn cần người bế thì nhận định con trai mình không phải hạng tầm thường.

Thấy trời sắp vào thu, hắn cho làm một cái kháng lớn chiến hai phần ba phòng để Nguyên ca nhi có thể tập đi mỗi ngày, hơn nữa còn ở bên cổ vũ:

- Con giỏi quá! Phụ thân chưa từng thấy đứa trẻ nào đi vững như con. Con nhất định sẽ trở thành vô địch thiên hạ. Ông bác của con biết đi lúc một tuổi hai tháng, thế mà con còn biết đi sớm hơn. Chắc chắn con sẽ là một đại anh hùng giống ông bác của con!

Nguyên ca nhi không hiểu, nhưng mỗi lần Tống Mặc nói vậy, bé lại quay sang cười khanh khách với hắn.

Đậu Chiêu đứng bên cạnh cầm khăn, cười không ngừng

Sau khi Tống Mặc từ nha môn về, nàng liền biến thành người hầu bưng trà rót nước, lau mồ hôi cho Nguyên ca nhi.

 Chương 484: Ầm ĩ

Một nhà đang vui vẻ thì tiểu a hoàn vào bẩm Miêu An Tố cầu kiến. Tống Mặc khó chịu nhíu mày, nói:

- Nàng ta tới làm gì? Chẳng lẽ không biết gửi thiệp trước? Phủ Anh Quốc công không phải cái chợ, ai muốn đến thì đến!

Tiểu a hoàn run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

Đậu Chiêu nghĩ dù sao hai người cũng là chị em dâu, nếu nàng ta đã tới tận cửa thì mình cũng không nên tỏ ra kiêu căng.

Nàng dặn tiểu a hoàn:

- Mời nhị thái thái tới phòng khách đi.

Sau đó quay sang giải thích với Tống Mặc:

- Ta đi xem thế nào. Cho dù nàng ta nói linh tinh thì ta cũng sẽ không làm ẩu. Về điểm này, chàng phải hiểu rõ ta rồi chứ!

Tống Mặc chỉ là bực nàng ta đến không đúng lúc. Hắn nói:

- Đừng dông dài, đi nhanh về nhanh!

- Biết rồi.

Đậu Chiêu vỗ vỗ lên tay Tống Mặc, rồi qua phòng khách.

Miêu An Tố đang ngồi thẫn thờ, nghe thấy tiếng bước chân, vội đứng dậy khom gối chào Đậu Chiêu.

Bấy giờ, Đậu Chiêu mới phát hiện mắt nàng ta hồng hồng giống như vừa khóc. Nàng không biết lý do, cũng không thể chủ động hỏi, chỉ giả vờ như không thấy, bảo a hoàn hầu trà cho Miêu An Tố.

Miêu An Tố vội nói:

- Không cần! Muội cũng chỉ ngồi một lúc thôi.

Đậu Chiêu không gượng ép, vào thẳng vấn đề, hỏi:

- Muộn như vậy rồi, muội tới tìm ta vì chuyện gì?

Nàng không nói tới còn tốt. Nàng vừa nhắc tới, Miêu An Tố liền nhớ lại lúc hỏi Đậu Chiêu đang làm gì, a hoàn bẩm rằng Đậu Chiêu đang cùng Tống Mặc chơi với con trai. Miêu An Tố kìm không nổi nước mắt, kể lại mọi chuyện cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nghe xong, không thể không hận thay.

Tống Hàn đúng là loại bùn nhão không trát được tường.

Lúc trước vốn không thèm để tâm đến hắn, bây giờ nhìn lại mới thấy bẩn mắt.

May mà Tống Mặc nghĩ cách tống hắn đi sớm. Nếu bây giờ hắn còn ở trong phủ Anh Quốc công, chẳng phải nề nếp trong phủ sẽ bị hủy hoại hết sao?

Nhưng đồng thời, nàng cũng rất khó xử.

Nếu nàng là bào tẩu của Tống Hàn, Tưởng phu nhân đã mất, hiển nhiên nàng có thể dẫn người đi giáo huấn Tống Hàn, còn có thể ra quyết định bán a hoàn Liễu Hồng. Nhưng...

Nàng chỉ có thể nói:

- Hay là muội nói với Quốc công gia xem thế nào? Con trai không nên người do lỗi của cha. Có Quốc công gia, người làm huynh trưởng và tẩu tẩu như chúng ta không tiện ra mặt!

Miêu An Tố nào không biết.

Nhưng Quốc công gia coi thường xuất thân của nàng. Nàng nhờ vả Quốc công gia chẳng phải là tự chuốc nhục vào người?

Miêu An Tố vừa khóc vừa nói:

- Tẩu tẩu, tẩu đã từng thấy phu thê cãi nhau, cha mẹ chồng đứng về phía con dâu chưa?

Đùng là không có.

Cứ cho là đứng về phía con dâu thì cũng chỉ vì thể diện, muốn mọi chuyện mau chóng êm đẹp.

Hơn nữa, nhà ngoại Miêu An Tố lại không có sức ảnh hưởng đến phủ Anh Quốc công.

Đậu Chiêu nói thẳng:

- Người bị bệnh cần uống đúng thuốc. Chuyện sinh hoạt hàng ngày cũng như vậy. Nếu hắn ham mê nữ sắc, muội cứ sắp xếp mấy đứa xinh đẹp hầu hạ hắn, nói rõ nếu ai có thể sinh con nối dõi trước thì cho người đó lên làm di nương, để các nàng tự cắn xé lẫn nhau. Nhưng theo muội nói: Tống Hàn chỉ muốn nhục mạ muội, thì ta thật sự không biết nên thế nào. Muội phải tự quyết định thôi.

Miêu An Tố khó nén thất vọng, ngồi thẫn thờ nửa canh giờ, rồi đứng dậy ra về.

Đậu Chiêu kể lại với Tống Mặc.

Tống Mặc cười kinh bỉ, nói:

- Ta đang thắc mắt vì sao hắn có thể nhịn lâu như vậy, hóa ra là có chỗ phát tiết. Cũng hay! Tu thân - tề gia - trị quốc - bình thiên hạ, nếu ngay cả chuyện hậu viện mà hắn cũng không quản lý được thì sao có thể kiến công lập nghiệp? Chúng ta cứ khoanh tay đứng xem hắn làm trò cười thôi!

Đậu Chiêu gật đầu, không tránh khỏi thở dài vì Miêu An Tố.

Mấy ngày sau, bên ngõ Tứ Điều báo tin Miêu An Tố sinh bệnh. Miêu mẫu đến thăm, phát hiện chỉ có Quý Hồng hầu hạ Miêu An Tố, không thấy đại a hoàn khác là Liễu Hồng đâu.

Miêu mẫu sinh nghi, âm thầm hỏi Miêu ma ma.

Miêu ma ma vốn cho rằng Tống Hàn nhục mạ Miêu An Tố bới vì Miêu An Tố quá hiền. Bà thêm mắm thêm muối rỉ tai với Miêu mẫu.

Miêu mẫu ngã ngửa, tức giận chạy đến thư phòng ở ngoại viện.

Liễu Hồng đang đứng trên bậc, chỉ tay sai bảo tiểu a hoàng quét sân.

Nó mặc áo khoác màu hồng đào thêu cành hoa, đầu cắm trâm vàng. Cả người đều là của hồi môn của Miêu An Tố.

Miêu mẫu thiếu chút nữa bất tỉnh.

Những đồ kia là thứ bà tự tay mua cho con gái.

Bà ba chân bốn cẳng chạy lại, nắm tóc, đánh Liễu Hồng tới tấp.

Liễu Hồng sợ hãi hét lên.

Gia đinh là người hầu hạ Tống Hàn vội tách hai người ra.

Miêu mẫu muốn bán Liễu Hồng.

Liễu Hồng khóc như hoa đào gặp mưa.

Tống Hàn tức giận, nói với Miêu mẫu:

- Được rồi, khi nào lấy lại hồi môn thì đừng quên dẫn luôn con gái bà đi đi!

Miêu mẫu xây xẩm mặt mày, nói:

- Là Thái Hậu nương nương gả con gái ta cho ngươi đấy.

Tống Hàn cười kinh bỉ, nói:

- Chẳng phải nhà bà không hài lòng về người con rể này ư? Sao lại đổ lỗi lên đầu ta.

Miêu mẫu thấy vẻ thở ơ của hắn thì ngán ngẩm.

Còn Miêu An Bình lại khác, liều chết muốn đánh Tống Hàn.

Tống Hàn lùi về sau, ôm Liêu Hồng vào thư phòng.

Miêu An Bình bị gia đinh của Tống Hàn đánh cho một trận.

Nhưng sao Miêu gia có thể nuốt trôi cục tức này?

Miêu gia dùng ván cửa khiêng Miêu An Bình đến trước cổng nhà Tống Hàn ăn vạ.

Người hóng hớt chen nhau muốn nghẹt thở.

Tống tam thái thái chạy tới tìm Đậu Chiêu, nói:

- Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Cháu mau báo tin cho Nghiên Đường để nó phái người bị miệng Miêu gia đi!

Đậu Chiêu nhịn cười.

Thấy người khác không ra mặt, Tống tam thái thái lại muốn làm người tốt.

Nàng cười nói:

- Kim Ngô vệ là hộ vệ của Hoàng Thượng, chứ không phải hộ vệ của Thế Tử gia. Tống tam thái thái tận tâm như thế, sao không đi báo án ở phủ Thuận Thiên mà chạy tới đây làm gì? Thay vì nhờ Thế Tử gia giúp còn không bằng xin chỗ Quốc công gia. Dù sao thì phủ Anh Quốc công cũng là của Quốc công gia, đã có Quốc công gia mất mặt, Thế Tử gia chẳng qua cũng chỉ là phận làm con thôi.

Tống tam thái thái nghẹn lời, tức tối rời đi.

Quách thị đang làm khách chỗ Đậu Chiêu, nghe vậy lo lắng hỏi:

- Bà ấy sẽ không mách với cha chồng muội chứ?

- Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.

Đậu Chiêu thản nhiên nói:

- Muội nghe theo phu quân là thuận theo lẽ trời. Không lẽ cha chồng có thể trách phạt muội?

Quách thị ngẫm lại thì không thể không tán đồng.

Nàng ngượng ngùng nói:

- Lá gan của tỷ còn nhỏ quá!

Mấy hôm trước, Bạch di nương vừa sinh đứa con trai thứ hai.

Đậu Chiêu nói:

- Hiền quá sẽ bị người ta bắt nạt. Nếu mình không tự tin, không dám làm, không dám nói thì người ta sẽ coi thường mình.

Quách thị trầm ngâm.

Phòng trong vang ra tiếng Phẩm Viện và Nguyên ca nhi cười khanh khách.

Đậu Chiêu kéo tay Quách thị:

- Chúng ta vào chơi cùng các con đi! Đừng bỏ bê các con vì mấy chuyện không đâu này.

Quách thị gật đầu, cùng Đậu Chiêu vào trong.

Miêu An Tố nằm trên giường, khóc hết nước mắt, nói với nhũ mẫu:

- Nếu con muốn hòa ly với Tống Hàn thì phải tìm ai?

Hôn sự của nàng và Tống Hàn được ngự ban, muốn hòa ly e rằng không đơn giản.

Nhũ mẫu của Miêu An Tố sợ hãi kêu lên, vội khuyên:

- Thái thái tuyệt đối không được nghĩ như vậy. Hòa ly rồi, thái thái ăn ở đâu, ngủ ở đâu? Thái thái đừng thấy Miêu cữu gia làm lớn chuyện mà nghĩ lung tung. Nếu thái thái nói ra, hắn chính là người đầu tiên ngăn cản.

Miêu An Tố nào không biết.

Nhưng trong đầu nàng hiện giờ chỉ có suy nghĩ ấy.

Bên ngoài đột nhiên ồn ào.

Nhũ mẫu của Miêu An Tố nhíu mày, nói:

- Để tôi ra xem.

Miêu An Tố mệt mỏi "Ừ" một tiếng.

Nhũ mẫu nhanh chóng trở về.

Mặt nhũ mẫu xanh mét. Bà nói:

- Nha đầu Liễu Hồng kia càng ngày càng ngang ngược. Phòng bếp mang nước nóng chậm một chút mà nó đã lên cơn. Sao không nghĩ mình là loại người nào? Cáo mượn oại hùm có ngày tàn đời...

Miêu An Tố nghe vậy lập tức ngồi dật.

Nhũ mẫu sợ hãi, đẩy Miêu An Tố nằm xuống:

- Người sao vậy?

- Con không sao.

Miêu An Tố bình tĩnh lại, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói:

- Liễu Hồng không phải đứa không hiểu chuyện. Sao nó đột nhiên lại trở nên kiêu căng như vậy.

Nhũ mẫu căm phẫn nói:

- Mấy đứa như nó được chiều một tí là quên mất mình rẻ mạt thế nào ấy mà! Người đừng lo, xem tôi trừng trị nó thế nào...

- Không phải vậy!

Miêu An Tố nói:

- Ý con là Liễu Hồng hầu hạ Tống Hàn không phải ngày một ngày hai, nhưng sao dạo gần đây lại thay đổi nhiều như vậy. Tống Hàn đã hứa với nó cái gì chăng? Tống Hàn là kẻ độc ác không có tình người. Ngay cả Quý Hồng cũng nhận ra, sao Liễu Hồng có thể trông mong ở Tồng Hàn? Chắc chắn có vấn đề!

Nhũ mẫu cũng không đoán được.

Miêu An Tố bảo nhũ mẫu gọi Quý Hồng vào, dặn dò Quý Hồng.

Quý Hồng hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.

Mấy ngày sau, nàng nói với Miêu An Tố:

- Nhị gia hứa cho Liễu Hồng làm di nương!

Miêu An Tố cười nhạo, nói:

- Nó tin lời Tống Hàn ư! Tống Hàn muốn cho nó lên làm di nương, ta không đồng ý thì hắn chỉ có thể xin chỗ cha chồng. Nhưng cha chồng ta là loại người sẽ quan tâm đến chuyện này ư?

Quý Hồng hoang mang nói:

- Nhưng hình như Liễu Hồng rất chắc chắn.

Hai người im bặt.

Miêu An Tố hiểu rõ a hoàn hồi môn của mình hơn ai hết.

Quý Hồng tận tâm trung thành, Liễu Hồng thông minh lanh lợi.

Không chắc chắn, sao nó có thể giúp Tống Hàn nhục mạ mình mà không màng hậu quả?

Chẳng lẽ Liễu Hồng nắm được nhược điểm gì của Tống Hàn?

Hai mắt Miêu An Tố sáng lên. Nàng nói với Quý Hồng:

- Ngươi nhất định phải tìm được lý do khiến Liễu Hồng chắc chắc nó có thể được lên làm di nương.

Quý Hồng gật đầu.

Nhưng lại mãi đến khi trời nổi gió thu, các nàng vẫn không thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó, Liêu Vương đã vào kinh...

 Chương 485: Tương kế tựu kế 1

Đang chơi cầu với con trai, Tống Mặc nghe được tin ngoài ý muốn, nói với Đậu Chiêu:

- Xem ra không thể coi thường Liêu Vương được!

Đương nhiên! Kiếp trước, y chính là hoàng đế.

Nhưng kiếp trước, y không đột nhiên vào kinh như này.

Vì sao y phải vào kinh?

Chẳng lẽ vì thay đổi ở kiếp này khiến y không thể không thay đổi kế hoạch ban đầu?

Đậu Chiêu cho rằng đề phòng Liêu Vương bao nhiêu cũng không đủ.

Nàng dặn Tống Mặc:

- Chàng phải cẩn thận đấy!

Tống Mặc an ủi nàng:

- Chúng ta vẫn chưa chính thức trở mặt với Liêu Vương. Ta sẽ tùy cơ ứng biến.

Đậu Chiêu còn muốn nói thêm, thì Nguyên ca nhi đã chạy tới ôm Tống Mặc, hô hào: "Cầu, cầu".

Tống Mặc ôm lấy con trai, cười với Đậu Chiêu:

- Chúng ta chơi cầu đi, đừng để mấy chuyện này làm mình không vui.

Tận khi Nguyên ca nhi một tuổi vẫn chưa biết nói. Nhưng sau lễ mừng một tuổi, bé tự nhiên thay đổi, không chỉ biết gọi "cha ơi", mà còn biết vẫy tay gọi người hầu "ngươi tới", sau đó chỉ chung trà tức là muốn uống nước, chỉ điểm tâm tức là muốn ăn. Tống Mặc phấn khích cả đêm không ngủ, ngày hôm sau còn đắc ý nói với Đậu Chiêu luôn lo lắng con trai có vấn đề:

- Ta đã bảo con trai của ta rất thông minh mà. Nó không nói thì thôi, một khi đã mở miệng là khiến người khác trầm trồ. Nàng cứ buồn lo vô cớ khiến ta cũng lo theo.

Đậu Chiêu im lặng nghe hắn phàn nàn, nhưng trong lòng lại bùi ngùi xót xa.

Kiếp trước, Ngụy Đình Du chưa bao giờ quan tâm đến các con. Hai con trai của nàng được hai tuổi, lúc nói sõi mới bắt đầu gọi "cha"... Nàng quay mặt đi, lén lau nước mắt, khi quay lại là một gương mặt tươi cười xán lạn với Tống Mặc.

Tống Mặc chơi cầu cho Nguyên ca nhi xem.

Nguyên ca nhi đứng bên cạnh vỗ tay, cầu rơi xuống liền chạy ra nhặt cho Tống Mặc. Tống Mặc muốn bé đá cầu cùng, bé liền trốn sau lưng Đậu Chiêu, sau đó thò đầu ra nhìn Tống Mặc. Nếu Tống Mặc nghiêm mặt, bé sẽ vẫy vẫy tay gọi nhũ mẫu "Ngươi tới, ngươi tới", nhũ mẫu cười dịu dàng đi đến, bé không uống nước thì sẽ ăn điểm tâm; nếu Tống Mặc tươi cười, bé sẽ chỉ vào cầu trong tay Tống Mặc, nói: "Đá cầu, đá cầu", ý bảo Tống Mặc tiếp tục đá cầu đi.

Tống Mặc cười ha hả, tiếp tục tâng cầu, mấy lần như vậy mới nhận ra. Hắn dở khóc dở cười nói với Đậu Chiêu đang ngồi một bên thêu thùa:

- Hóa ra nhóc con này chỉ muốn xem ta tâng cầu. Ta thành tạp kĩ tới nơi rồi!

Đậu Chiêu bật cười.

Nguyên ca nhi không hiểu vì sao hai người nhưng vẫn phấn khích cười theo.

Bé nhặt cầu, đưa cho Tống Mặc. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn như đang nịnh nọt.

Trái tim của Tống Mặc muốn tan chảy. Hắn ngồi xổm xuống, ôm Nguyên ca nhi, còn hôn hai cái lên má bé.

Nguyên ca nhi cười réo lên, vô cùng đáng yêu.

Tống Mặc nhận cầu từ Nguyên ca nhi, cười nói:

- Xem phụ thân tâng cầu cho con xem nè.

Hắn tâng cầu rất cao, thậm chí còn sắp chạm đến lọng che.

Nguyên ca nhi vừa vỗ tay vừa nhảy lên, vui sướng như con chim nhỏ.

Võ Di đứng bên cửa, đang phân vân không biết nên vào không.

Đậu Chiệu khẽ gật đầu với hắn.

Bấy giờ, Võ Di mới dám đi đến, lấy ra một thiệp mời, bẩm:

- Cảnh tiên sinh của phủ Liêu Vương thay Liêu Vương gửi thiệp. Ngày hai mươi thánh chín, phủ Liêu Vương mở tiệc, mời ngài và phu nhân cùng đại gia đến thưởng cúc.

Không phải ngày từ đầu Liêu Vương đã được ban đất phong. Hai năm trước khi đến Liêu Đông, y có phủ riêng ở kinh thành. Sau này, phủ của y do Tông Nhân phủ giúp đỡ săn sóc.

Đậu Chiêu cảm thấy đây không đơn giản chỉ là yến tiệc thông thường, nhưng lại không thể không đi. Hơn nữa, Liêu Vương còn ở kinh thành một thời gian. Bọn họ từ chối này, nhưng không thể từ chối lần sau, lần sau nữa...

Nàng nói với Tống Mặc đang trầm tư cầm tấm thiệp đỏ:

- Phiên vương kết giao với triều thần là điều tối kỵ, đặc biệt là với chỉ huy sứ của cấm vệ quân như chàng. Chàng nghĩ có cần nói một tiếng với Hoàng Thượng không?

Tống Mặc cười đáp:

- Đương nhiên phải nói với Hoàng Thượng rồi, nếu không nàng nghĩ ta xa giao với người khác thế nào? Ta đây là muốn tỏ rõ lòng trung thành với Hoàng Thượng thôi. Nhưng mà, ta vẫn phải phái người đi điều tra trước. Mấy ngày này Liêu Vương làm gì? Đã gửi thiệp mời cho những ai?

Nói tới đây, hắn lại trầm ngâm:

- Cả Tống Hàn nữa. Hoàng Hậu không phải người làm việc không có mục đích. Nếu bà ta đã nâng đỡ Tống Hàn, chắc chắn có tính toán đi kèm.

Đậu Chiêu không không thể không gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Duy trình báo cáo cho Tống Mặc.

Tống Mặc đọc qua rồi quay trở về ăn sáng cùng Đậu Chiêu và Nguyên ca nhi.

Đậu Chiêu hỏi hắn:

- Đỗ Duy điều tra thế nào?

Tống Mặc vừa gắp một miếng thịt mềm cho Nguyên ca nhi vừa nói:

- Người được mời đều có quan hệ với hoàng tộc, tuổi cũng tưởng đối trẻ, không nhận ra điều gì khác thường. Nếu thuận lợi, sau khi hạ triều hôm nay, Hoàng Thượng sẽ gặp y. Khi ấy ta phải xem Thái Tử cũng ở đó không!

Nếu Thái Tử cũng ở đó, ít nhất có thể chứng minh Hoàng Thượng còn minh mẫn, ngôi vị Thái Tử vẫn được giữ vững. Nhưng nếu Hoàng Thượng gặp riêng Liêu Vương, thậm chí gạt Thái Tử gia một bên, cùng Hoàng Hậu gặp Liêu Vương thì...

Đậu Chiêu hiểu.

Trước khi Tống Mặc đi, nàng vỗ vỗ lên tay Tống Mặc.

Tống Mặc khẽ cười. Thấy người hầu cách bọn họ đủ xa, hắn nghiêng người, chớp lấy thời cơ hôn lên má Đậu Chiêu, rồi lên kiệu.

Đậu Chiêu đỏ bừng mặt, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh để đến chính viện phủ Anh Quốc công.

Hoàng Thượng không chỉ gặp riêng Liêu Vương mà còn nhắc đến yến tiệc ở phủ Liêu Vương trước mặt hoàng thân quốc thích:

- Trẫm nhớ con trai nên mới gọi nó về. Nó cũng chỉ muốn gặp thúc bá huynh đệ của mình, các khanh không cần khách khí. Mấy năm nay, nó buôn bán ở Liêu Đông cũng kiếm được không ít, các khanh cứ thoải mái để nó thiết dãi!

Hoài nam vương ngượng ngùng đáp: "Vâng", tinh ý chuyển chủ đề, hỏi Hoàng Thượng chuyện làm ăn ở Liêu Đông mấy năm nay thế nào, Liêu Vương kiếm được bao nhiêu, vân vân mây mây các chủ đề.

Hoàng Thượng hiển nhiên đã bị Liêu Vương lấy lòng, nói rất nhiều, không chỉ thuật lại mấy chuyện lạ do Liêu Vương kể, mà còn nhắc đến mấy phong tục của Cao Ly.

Hoài Nam vương đâu phải người không biết nhìn mặt đoán ý. Ông cười tủm tỉm, thi thoảng lại tiếp lời Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng cười không ngừng.

Tống Mặc ở đằng sau mọi người, chỉ im lặng cúi đầu.

Tại Đông cung, Thái Tử đang đứng ngồi không yên, lo lắng hỏi Thôi Nghĩa Tuấn:

- Ta nên làm gì bây giờ?

Trông Thôi Nghĩa Tuấn bây giờ không hề có một chút hèn mọi thưởng thấy. Hắn quả quyết như núi Thái Sơn:

- Trước khi lâm chung, Tằng tiên sinh đã dặn điện hạ thế nào? Điện hạ là rường cột của quốc gia. Chỉ cần điện hạ bất động thì không ai có thể lay chuyển được người,

Tằng tiên sinh là Tằng Di Phân, người đã làm các lão qua ba triều.

Thái Tử nhớ lại ánh mắt trông đợi của Tằng Di Phân trước khi lâm chung thì dần bình tĩnh lại, quay lại bàn viết mười chữ "NHẪN", sau đó hít một hơi thật sâu, rồi đến chỗ Thái Tử phi.

Thôi Nghĩ Tuấn đích thân đốt mười tờ giấy Thái Tử vừa viết, rồi mới gọi tiểu nội thị vào dọn dẹp.

Liêu Vương đường đường chính chính xuất hiện ở kinh thành, hôm nay đến chơi nhà này, ngày mai tới thăm nhà kia.

Ngày hai mươi tháng chín, trước cổng phủ Liêu Vương, xe ngựa nhiều như nước.

Liêu Vương không dẫn theo Liêu Vương phi hồi kinh, nhưng dẫn theo trưởng tử. Hắn cùng trưởng tử năm tuổi đứng trước cửa sảnh chính đón khách, đồng thời nhờ tam công chúa chiêu đãi nhóm nữ quyến.

Vừa xuống xe ngựa, Đậu Chiêu đã nhìn thấy Miêu An Tố theo sát sau lưng Ninh Đức trưởng công chúa.

Nàng không thể không kinh ngạc.

Hôm nay, nữ quyến tới không phải nhất phẩm phu nhân, thì cũng là nhị phẩm quận chúa. Miêu An Tố hiện vẫn chưa có cáo mệnh.

Thấy mọi người xung quanh đều quàng hà bí, Miêu An Tố cũng rất không tự nhiên. Nàng lại gần Đậu Chiêu, giải thích:

- Tối hôm qua, phủ Liêu Vương mới gửi thiệp mời cho nhà muội, nói là lúc trước không biết nhị gia đã ra ở riêng, chỉ gửi thiệp mời cho cha chồng và đại bá. Muội thấy Liêu Vương chỉ đơn giản là khách sao mời, nhưng nhị gia lại bảo không thể không đi, còn nói Liêu Vương coi trọng nhị gia, có thể tham dự yến tiệc của Liêu Vương thì nhị gia càng đứng vứng ở Cẩm Y vệ. Muội không thể làm gì khác hơn là đi cùng.

Đậu Chiêu vốn không thận với Miêu An Tố. Miêu An Tố dùng bộ dạng này nói chuyện với nàng khiến nàng cảm thấy không quen nổi, chỉ cười nói:

- Bảo sao lúc trước ta không nghe nói nhà muội cũng tham dự. Nhưng nếu đã đến thì cứ từ từ thưởng cúc đi. Mấy năm trước, ta mua được hai chậu cúc tím ở chợ Phòng Đài, nghe nói hai chậu cúc tím đấy được chăm bởi người thợ trồng hoa trong phủ Liêu Vương. Đúng là phủ Liêu Vương có cao thủ trồng hoa. Lần này tới, ta đang chuẩn bị mở mang kiến thức đây.

Thê bằng phu quý.

Tống Hàn không có công danh, người khác cũng không biết Miêu An Tố là ai.

Miêu An Tố biết đạo lý nàng. Nàng nhân cơ hội bám theo Đậu Chiêu:

- Muội đi với tẩu nhé! Muội không quen ai ở đây, không biết phải làm thế nào.

Đậu Chiêu cười nói:

- Muội vừa đi sau Ninh Đức trưởng công chúa đấy thôi. Bà ấy xuất thân cao quý, khí chất ung dung tao nhã. Muội đi theo bà ấy sẽ không gây ra sai lầm đâu!

Miêu An Tố cảm giác Đậu Chiêu cố ý xa lánh mình.

Nàng ngượng cười.

Đúng lúc ấy, Trưởng Hưng hầu phu nhân đi tới.

Đậu Chiêu giả bộ như không thấy, chào hỏi Trưởng Hưng hầu phu nhân. Sau đó, hai người vừa cười vừa nói vào phòng khách.

Hành lễ với tam công chúa xong, Đậu Chiêu ngồi xuống bên cạnh Ninh Đức trưởng công chúa.

Ninh Đức trưởng công chúa lén chỉ nữ tử mặc bộ đồ màu đỏ bên cạnh Miêu An Tố:

- Đó là ai? Con biết không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play