Cửu Trọng Tử

Chương 466 - 470


2 năm

trướctiếp

 Chương 466: Bắt cóc

Kẻ bắt cóc Tưởng Diễm là cường đạo.

Bọn chúng nhận tiền làm việc, giả trang thành thị vệ của một nhà giàu đi bắt thị thiếp bỏ trốn theo lệnh của chủ nhân.

Chu Nghĩa Thành thầm than "Không ổn" nhưng càng tranh cãi thì càng thu hút nhiều người. Thậm chí còn có kẻ lo chuyện bao đồng trêu chọc muốn vén rèm xe xem dâm phụ thế nào.

Tưởng Diễm trong xe đã sợ tái mặt. Những hình ảnh bị bức hiếp trong quá khứ lại hiện lên trong đầu nàng.

Nàng thà chết chứ quyết không muốn bị những kẻ đó bắt đi.

Tưởng Diễm nắm lấy tay Ánh Hồng, không kìm được van xin:

- Ngươi để ta chết đi!

Khi phủ Anh Quốc Công trải qua trận tắm máu năm đó, Ánh Hồng còn chưa sõi chuyện đời, nhưng dù sao cũng từng trải qua một kiếp nạn thì ai cũng phải trưởng thành lên. Nàng biết nếu Tưởng Diễm rơi vào tay bọn chúng, không chỉ danh dự của Tưởng Diễm mà còn danh dự của phủ Anh Quốc Công và thậm chí là danh dự của Tống Mặc cũng sẽ bị bôi xấu. Tưởng Diễm tình nguyện chết có khi lại là chuyện tốt.

Chủ chết nô nhục.

Đương nhiên, nàng cũng không thể sống.

Nghĩ tới những điều này, tay chân nàng lập tức mềm nhũn, nức nở theo:

- Đến cái kéo cũng không có thì chúng ta chết nào đây tiểu thư?

Tưởng Diễm hoang mang không biết làm sao, chỉ có thể lầm bẩm:

- Dù sao ta cũng không thể sống. Ta không thể sống được!

Ánh Hồng khóc ròng:

- Chúng ta không thể rơi vào tay bọn chúng. Cho dù người chết rồi thì bọn chúng vẫn có cách làm nhục phủ Anh Quốc Công... Hay người chạy đi? Trước mắt bao người bị loạn đao giết chết còn có thể bảo vệ trong sạch cuối cùng...

Tưởng Diễm như bắt được cọng rơm cứu mạng, vén rèm xe nhảy xuống, ai ngờ bị trẹo chân nên ngã ngay ra.

Ánh Hồng cuống cuồng xuống theo.

Tưởng Diễm đẩy nàng bảo nàng đi mau:

- Một người thoát được còn hơi không có người nào. Mau đi!

Nếu chạy trước thì e rằng cái đang đợi mình còn bi thảm hơn chết!

Ánh Hồng kiên quyết ở lại dìu Tưởng Diễm tập tễnh đi.

Bọn cường đạo kia đã có chuẩn bị. Bọn chúng bất ngờ ném bột vôi vào người Chu Nghĩa Thành. Đừng nói là Chu Nghĩa Thành mà ngay cả đám người lo chuyện bao đồng đứng xem gần đó cũng bị bất ngờ, vừa ho sặc sụa vửa chửi rủa. Bọn cường đạo dùng khăn ướt che mặt, chớp lấy thời cơ bắt Tưởng Diễm và Ánh Hồng lại rồi đánh xe ngựa chạy đi.

Người đi đường hốt hoảng né, còn nhao nhao gào lên:

- Xe ngựa nhà ai đấy? Không sợ đâm chết người à? Sao đám quan binh chưa tóm bọn này đi?

Có người tinh mắt nhận ra:

- Hình như là xe ngựa của phủ Anh Quốc Công.

Có người lắc đầu, im lặng tránh tai họa.

Vệ binh canh gác ở cổng tây thấy xe ngựa thì do dự, đợi đến khi nhận ra tiếng kêu cứu thì xe ngựa đã chạy vù qua rồi...

Tống Mặc ra lệnh cho Hạ Liễn và Lục phiến môn buông lời đến nhân sĩ võ lâm trong kinh thành, bảo bọn họ tự động giao nộp kẻ khả nghi. Còn hắn mang theo người của Binh mã ti Ngũ thành và tâm phúc của Trần Gia ở Cẩm Y vệ đuổi theo hướng cổng tây.

Nhân sĩ võ lâm ở phía Bắc được phen nháo nhác.

Các lão sư nóng tính nhảy dựng lên:

- Thằng ranh nào muốn mượn tay Thế tử Anh Quốc Công tắm máu võ lâm mạn Bắc chúng ta đấy?

Các lão đại nhớ về vụ hỏa hoạn lần trước ở phủ Anh Quốc Công thì lập tức xanh mặt. Dù là hắc đạo hay bạch đạo cũng đều tạm thời đình chiến, chia nhau đi giúp Tống Mặc tìm người. Đến nỗi ngay cả phái máu mặt trên giang hồ như Phách Hoa đường vì để chứng minh mình không liên can cũng vội vàng phái đệ tử đệ tôn dốc sức giúp Lục phiến môn thám tính tin tức.

Chưa đến hai canh giờ, bọn đạo tặc bắt cóc Tưởng Diễm đã bị chặn ở một thôn nhỏ trên đường đến Thông Châu.

Lúc Tống Mặc đến, hầu hết trong số chúng đã bỏ mạng. Còn một số tên cố ý được giữ lại nhằm mục đích chứng minh trong sạch cho hai nhà hắc bạch đạo. Về phần khẩu cung, ngay cả người của Lục phiến môn cũng không dám hỏi chứ đừng nói là những nhân sĩ giang hồ kia.

Cho nên Tống Mặc vừa bước vào kho chứa củi nhốt phạm nhân thì tất cả gấp không chờ nổi giao người cho hắn.

Hai nhà hắc bạch đạo đều động loạt thở phào.

Nhưng người của Lục phiến môn thì không thể bớt lo sợ.

Cường đạo là loại người nào? Chẳng lẽ bọn chúng lại không giẫm lên đĩa* trước khi chốt đơn? Ngay cả lão gia của Hình bộ cũng không chấp nhận nổi lý do này chứ đừng nói là Tống Mặc.

*Giẫm lên đĩa: tiếng lóng trong giới yangho =))) chỉ việc thăm dò, tìm hiểu mục tiêu trước khi nhận phi vụ.

Mà không lẽ lại để Lục phiến môn giam giữ những kẻ này?

Tốt nhất là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi bay càng xa càng tốt!

Mấy bộ đầu cúi đầu im ỉm chuồn ra ngoài.

Tống Mặc giao người cho Trần Gia rồi đến xem Tưởng Diễm và Ánh Hồng đã bất tỉnh trong xe ngựa.

Nhưng người của Trần Gia còn chưa ra tay thì đám tội phạm đã đồng loạt nuốt thuốc độc giấu trong răng giả để tự sát.

Khóe miệng không khỏi giật giật. Hắn tức giận đe dọa đám nhân sĩ giang hồ:

- Thủ đoạn vặt vãnh! Bây giờ, người đã chết, các ngươi càng không thoát được liên quan.

Răng giả giấu thuốc độc chẳng khác gì trò trẻ con đối với mấy lão già thành tinh kia. Lúc bắt được người lập tức nhổ hết đi thì làm sao có thể tự sát?

Chẳng qua là bọn họ biết chuyện này không đơn giản, không muốn bị kéo vào cuộc nên mới nhắm mắt làm ngơ như vậy.

Mấy lão đại cười khổ, thầm than với huynh đệ hoặc đệ tử của mình một câu: "Họa vô đơn chí!"

Một thời gian sau này, trong kinh thành bỗng nhiên vắng đi rất nhiều nhân sĩ giang hồ.

Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.

Tống Mặc biết tất cả đã tự sát. Hắn thản nhiên ra lệnh:

- Đốt thành tro rồi rắc xuống sông cho cá ăn.

Mấy thuộc hạ của Trần Gia nghe vậy thì khẽ rùng mình, sau đó nhìn Trần Gia thêm phần đồng cảm và kính nể.

Trần Gia lúng túng ho khan hai cái.

Tống Mặc đến gian phòng Tưởng Diễm đang nghỉ.

Đại phu bị Lục phiến môn đưa tới rời khỏi phòng thì như trút được gánh nặng, cung kính hành lễ với Tống Mặc rồi thưa:

- Hai vị tiểu thư của quý phủ không sao. Dùng mấy thang thuốc an thần sẽ khỏe lại thôi.

Tống Mặc cho người ban thưởng, đưa Tưởng Diễm và Ánh Hồng về phủ Anh Quốc Công.

Trong lúc đợi Tưởng Diễm, Tưởng Ly Châu nghe phong thanh tiểu thiếp bỏ trốn gì đó. Cảm giác được bất thường, nàng lập tức cho a hoàn đi nghe ngóng tin tức. Quả nhiên, Tưởng Diễm có thể đã gặp chuyện chẳng lành.

Nàng nôn nóng chạy vội tới phủ Anh Quốc Công.

Đậu Chiêu tin vào năng lực của Tống Mặc. Nàng trấn an Tưởng Ly Châu.

Tưởng Ly Châu rất mau đã bình tĩnh lại, cùng Đậu Chiêu ngồi đợi tin tức. Khi Tưởng Diễm hồi phủ, nàng và Đậu Chiêu lập tức ra đón.

Tồng Mặc thấy Tưởng Diễm còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì quyết định giấu  muội muội rằng đây là hiểu nhầm, chủ nhân của đám hộ vệ kia sau khi phát hiện đã báo ngay cho Lục phiến môn.

Tưởng Diễm cũng không nghi ngờ. Nàng hoàn toàn yên tâm. Lúc trông thấy Đậu Chiêu và Tưởng Ly Châu ra đón mình, tuy nàng áy náy ra mặt nhưng vẫn có thể an ủi lại hai người:

- Muội không sao! Chỉ là nhận nhầm người thôi.

Đậu Chiêu dịu dàng hỏi chuyện Tưởng Diễm, dặn a hoàn chuẩn bị nước tắm gỗ đào, nấu mỳ bình an cho Tưởng Diễm, đưa Tưởng Diễm về Bích Thủy hiên.

Tưởng Ly Châu cũng giả bộ không có chuyện gì, phối hợp cùng Đậu Chiêu. Nhưng sau khi đưa Tưởng Diễm về, nàng không thể không lo lắng hỏi Tống Mặc:

- Chuyện của Diễm muội không có gì đáng ngại chứ, biểu ca?

- Không có gì!

Tống Mặc mỉm cười. Ánh mắt sắc bén đầy tự tin.

Tưởng Ly Chậu thấy vậy thì yên tâm, thật lòng nói với Đậu Chiêu:

- Lần sau ra ngoài để muội đi cùng Diễm muội cho. Như vậy, mọi người cũng có thể bớt lo lắng.

Đậu Chiêu gật đầu đồng ý, trở về chính viện.

Nàng kể lại những gì Tưởng Ly Châu nói, khóe mắt đuôi mày kìm lòng không đặng có vẻ khao khát:

- Đáng tiếc ta vào kinh muộn, nếu không đã có thể chứng khiến hào quang lúc hưng thịnh của Tưởng gia rồi.

Tống Mặc hiểu ý của nàng, cười bảo:

- Hương mai tỏa khí lạnh. Lúc ấy, chưa chắc nàng đã cảm nhận được sự cứng cỏi của Tưởng gia.

Đậu Chiêu khẽ gật đầu.

Một gia đinh vào bẩm:

- Thưa Thế tử gia, thưa phu nhân! Cố công tử tới ạ!

Tống Mặc dặn dò gia đinh:

- Ngươi dẫn hắn đến thư phòng đợi ta. Ta thay y phục rồi qua ngay.

Gia đinh lui xuống.

Tiểu a hoàn vừa mới bê chậu nước vào thì lại có gia đinh bẩm Mã Hữu Minh tới.

Tống Mặc thay xong y phục thì Khương Nghị cũng chạy tới.

Đậu Chiêu giúp hắn vuốt lại vạt áo:

- Xem ra mọi người đều biết chuyện này.

Tống Mặc nói:

- Ta thấy lý do của bọn chúng không tệ. Chúng ta cứ bảo với người ngoài là có người đi bắt tiểu thiếp bỏ trốn và không may nhận nhầm xe ngựa.

Đậu Chiêu cười gật đầu.

Cùng lúc đó, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ - Sử Xuyên đang đứng bên ngoài ban công cao nhất Túy Tiên lâu nhìn về phía phủ Anh Quốc Công ở xa xa.

Trong bán kính trăm trượng cách hoàng cung không cho phép xây hơn hai lầu.

Phủ Anh Quốc Công lại ngay cạnh hoàng cung nên đứng từ Túy Tiên lâu nhìn ra thực tế không thấy gì.

Nhưng không biết vì sao Sử Xuyên cảm nhận được Tống Mặc cũng giống như mình, đang đứng giữa sân rộng lớn của phủ Anh Quốc Công nhìn lại đây.

Tay y nắm chặt lấy lan can sơn đỏ thẫm:

Trái tim của Liễu Ngu đã giống như lan kia. Hắn nhịn không được hỏi:

- Nếu Tống Nghiên Đường phát hiện thì chúng ta phải làm gì đây?

- Hắn sẽ không làm gì.

Sử Xuyên nói như đinh chém sắt:

- Dù là Liêu vương hay Tống Nghiên Đường thì cũng đừng tin dáng vẻ hòa nhã dễ gẫn của bọn họ. Thực chất, bọn họ là chủ nhân, chúng ta là tôi tớ. Ngươi khiến bọn họ vui vẻ thì tất được thưởng mấy quả táo ngọt. Nhưng nếu ngươi chọc giận bọn thì cứ cẩn thận.

Liễu Ngu nói thầm trong bụng: "Nếu ngài biết bọn họ là loại trở mặt vô tình vậy tại sao vẫn bất chấp phái người bắt cóc Tưởng Diễm ngay sau khi Cảnh Lập rời phủ Anh Quốc Công.

- Ngươi không hiểu đâu!

Sử Xuyên nhận ra tâm tư của Liễu Ngu:

- Trong mắt Liêu Vương, Tống Nghiên Đường mới xứng nói chuyện cùng y. Cùng lắm chúng ta chỉ có thể xách giày cho hắn mà thôi. Còn hắn, chúng ta đừng mong thể hiện.

Liễu Ngu vẫn không hiểu.

Theo hắn thấy, chuyện của Liêu Vương thành hay bại vẫn chưa thể đoán chắc. Bây giờ lựa chọn liệu có sớm quá không?

Nhưng thấy dáng vẻ trầm mặc của Sử Xuyên, hắn cũng biết điều im lặng theo.

 Chương 467: Gả muội

Có thể thống lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên Sử Xuyên cũng không phải hạng tầm thường. Trông vẻ mặt khó tin của Liễu Ngũ, y chỉ thầm thở dài.

Ủng hộ Liêu vương chẳng khác gì ngọc chưa mài trong tay hiểm tặc thì tại sao hắn không thể độc chiếm? Vì sao hắn không thể mạo hiểm như vậy?

Sử Xuyên suy nghĩ một lát, sau đó dặn dò Liễu Ngu:

- Ngươi lập tức viết phong thư thỉnh tội giúp ta. Nói là Tống Nghiên Đường không biết điều, ta vốn muốn bắt muội muội của Tống Nghiên Đường để uy hiếp hắn chấp thuận nhưng ai ngờ thuộc hạ phái đi đều thất thủ... Mặc dù, Tống Nghiên Đường không hỏi cũng được nhưng với tài trí của hắn thì chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra người đứng sau... Xin chủ công trách phạt.

Liễu Ngu khom lưng nhận lệnh.

Sử Xuyên chắp tay sau lưng, từ tốn đi xuống lầu.

Tại phủ đệ của Liêu vương ở kinh thành, Cảnh Lập vò chặt lá thư, tức giận nói với tùy tùng của mình:

- Không thể dùng Sử Xuyên! Y quá ham tư lợi.

Tùy tùng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Nhưng vị trí Trấn phủ ti của Cẩm Y vệ đã thuộc về người của Sử Xuyên. Chúng ta muốn đổi y e rằng sẽ rất khó khăn.

Cảnh Lập đi qua đi lại trong phòng, bất mãn nói:

- Ta vốn đã không tán thành giao vị trí Trấn phủ ti vào tay Sử Xuyên. Bây giờ nắm được Trấn phủ ti rồi, Sử Xuyên càng có thể một tay che trời ở Cẩm Y vệ! Như này rất bất lợi cho chúng ta. Vậy mà chúa công lại bỏ qua cho Trần Qua Tử hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đẩy người của Thế tử Anh Quốc Công xuống. Cho dù y đã bù đắp bằng việc thừa kế bách hộ nhưng dù sao vẫn khiến Thế tử Anh Quốc Công khó chịu. Bây giờ, y còn cả gan làm loạn...

Hắn dậm chân.

Trần Qua Tử là một phụ tá khác của Liêu vương.

Tùy tùng của Cảnh Lập cau mày, do dự nói:

- Dù gì chủ công cũng sẽ trách phạt Sử Xuyên, người đừng quá lo lắng!

- Không!

Cảnh Lập quả quyết:

- Chủ công không chỉ không trách phạt Sử Xuyên mà còn phải giúp Sử Xuyên thu dọn tàn cục kìa!

Tùy Tùng của Cảnh Lập suy nghĩ một lát liền hiểu được.

Liêu vương cần Sử Xuyên giúp thăm dò động tĩnh ở kinh thành. Cho dù bây giở Sử Xuyên làm cái gì Liêu Vương đều sẽ rộng lòng tha thứ, hơn nữa còn phải giúp y giải quyết mọi hậu quả. Liêu vương mượn chiêu "thiên kim mua cốt" này hòng khiến những nhân sĩ đi theo càng thêm trung thành.

Hắn không đành lòng nói:

- Chẳng lẽ Sử Xuyên không sợ sau này chủ công sẽ tính sổ?

Cảnh Lập cười khổ:

- Hắn có thể sẽ nói với mọi người là mình đang dò xét xem chủ công có phải người độ lượng không!

Tùy tùng của Cảnh Lập nghe vậy thì đành cười khổ theo

Bởi vậy Liêu Vương càng không thể động đến y.

Tại Di Chí đường, Cố Ngọc đang căm phẫn khoa chân múa tay:

- Cường đạo cái gì? Như thế mà cũng nghĩ ra được! Bây giờ kiếm đâu ra người trong giời giang hồ muốn gây sự với Thiên Tứ huynh chứ? Rốt cuộc tên nào muốn hại Thiên Tứ huynh? Đổng Kỳ? Không thể! Hắn không ngu như vậy! Nhưng ngoài hắn ra thì còn ai khác vào đây?

Tống Mặc sẽ vạch trần Liêu vương sao?

Đương nhiên là không!

Hắn trừng mắt với Cố Ngọc.

Đậu Chiêu vội nói:

- Sớm muộn chúng ta cũng bắt được kẻ chủ mưu. Kinh thành tuy lớn nhưng có đệ, có Mã đại nhân, Khương đại nhân thì chẳng lẽ không thể tìm ra? Đệ cũng không cần gấp quá làm gì!

Sau đó, nàng hỏi đến công việc ở bến tàu Thiên Tân:

- Nghe nói Công bộ phái người tới chỗ đệ học nghề. Họ muốn mượn tay đệ làm mấy chiếc thuyền lớn chở pháo ư?

Nhắc tới chuyện này giống như gãi đúng chỗ ngứa của Cố Ngọc.

- Đúng vậy!

Hắn đắc ý kể:

- Mấy kẻ ngu muội của Công bộ có nhiều hải đồ tốt vậy mà lại để mọt ăn hết, thành ra phải đến chỗ đệ học nghề. Đệ cũng không khách khí làm gì, bắt bọn họ dùng bản thiết kế thuyền Tây Dương trao đổi.

Nói đến đây, hắn đột nhiên hưng phấn lên, ngả về phía Tống Mặc:

- Chúng ta đóng mấy cái thuyền lớn đi, Thiên Tứ huynh? Mấy thương gia ở Chiết Giang và Tô Châu quá tham lam, dùng một vạn lượng bạc hàng hóa thu lời mười vạn lượng bạc. Đây chẳng khác gì biến đá thành vàng mà!

Tống Mặc thầm mừng vì đã chuyển được chủ đề. Hắn cốc đầu Cố ngọc một cái, cười bảo:

- Đứng núi này trông núi nọ à! Đệ đóng ra thuyền tốt chẳng lẽ còn sợ không có người chi nhiều tiền mua? Làm chuyện gì thì phải chú tâm vào chuyện đấy. Trên đời này có nhiều cách kiếm tiền, chúng ta đâu thể ôm hết tất cả về mình được. Ăn mảnh cẩn thận bị nghẹn nhá!

Cố Ngọc ngượng ngùng cười. Đúng lúc vú nuôi bế Nguyên ca nhi tới, hắn nhanh chóng quấn quýt với Nguyên ca nhi, quên béng luôn chuyện kia.

Tống Mặc và Đậu Chiêu cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tối đến khi Cố Ngọc đã về, Đậu Chiêu bàn bạc với Tống Mặc:

- Mau hoàn thành hôn sự của Diễm muội thôi! Chuyện Liêu vương xin cưới Diễm muội làm phu nhân sẽ kéo những nhà khác đến nữa. Nhỡ đâu trong cung truyền thánh chỉ thì chúng ta cũng không thể từ chối được.

Tống Mặc vẫn không thể thoái mái chấp nhận. Nhưng nhớ lại cảnh Trần Gia chạy tới ứng cứu sau khi biết tin Tưởng Diễm bị bắt, hắn đành "ừ" nhẹ một tiếng.

Đậu Chiêu bật cười, khuyên Tống Mặc:

- Chàng đừng như vậy! Sau này, chúng ta là người một nhà rồi. Chàng vui vẻ gặp Trần Gia thì Diễm muội cũng mừng theo.

Tống Mặc nghe vậy thì như mèo xù lông nhảy dựng lên:

- Cái gì? Hắn có thể lấy được Diễm muội chính là phúc tám đời nhà hắn. Hắn còn muốn thế nào nữa!

Điệu bộ giống hệt đứa trẻ bị cướp mất bảo bối.

- Được rồi! Được rồi!

Đậu Chiêu nhín cười, vỗ về hắn:

- Chàng là đại cữu huynh của hắn mà! Sau này không cho hắn đến đây nữa.

Tống Mặc "Hừ" vài tiếng, vẻ mặt cũng hòa hoãn đôi chút.

Vài ngày sau đó, Trần Gia mang sính lễ tới. Mặc dù hắn vẫn tỏ ra thờ ơ với Trần Gia nhưng ít nhất cũng không cau có mặt mày.

Trần Gia không ý kiền gì nhưng đồng liêu của hắn đã sắp rớt mắt khỏi tròng. Đợi Tống Mặc đi rồi còn có người kêu lên:

- Mau! Mau véo ta đi! Vừa rồi ta thấy Tống đại nhân cười. Không phải mơ đấy chứ? Ta đến Kim Ngô vệ xử lý việc công không dưới chục lần nhưng chưa một lần nào thấy Tống đại nhân cười đâu đó.

Rồi hâm mộ nói:

- Ngươi được lắm, Tán Chi! Vậy mà lại làm muội phu của Tống đại nhân!

Mọi người cười ha hả.

Nhưng cũng có một người không vui vẻ gì.

Tống Nghi Xuân tức lộn ruột.

Ông gọi Tống Mặc đến chất vấn:

- Tại sao ngươi không bàn với ta hôn sự của Tưởng Diễm?

Tống Mặc bình tĩnh đáp:

- Chẳng phải phụ nhân bảo mình không có quan hệ với Tưởng Diễm sao? Con nghĩ nếu muội ấy đã lấy họ Tưởng thì ắt sẽ có trưởng bối bên Tưởng gia quyết định, vì vậy mới không báo cho người. Người giận đấy à? Hay là người nhận Tưởng Diễm đi rồi con sẽ huy bỏ hôn sự này, tìm một mối tốt hơn?

Thấy Tống Nghi Xuân đã trợn ngược hai mắt nhìn mình, Tống Mặc còn bồi thêm mấy câu:

- Tiếc quá! Không biết Liêu vương nghe ngóng được gì mà mấy hôm trước vừa phái phụ tá đến xin cưới Tưởng Diễm làm phu nhân. Con sợ sẽ khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nghi ngờ nên chỉ đành nén đau thương từ chối. Phụ thân nghĩ mà xem, nếu lúc trước người chịu nhận Tưởng Diễm thì không phải bây giờ đã có hiền tế là vương gia rồi sao?

Sau đó, hắn nghênh ngang rời đi.

Tống Nghi Xuân ngẩn ngơ mãi không thôi.

Đến lúc bình tĩnh lại thì khóe miệng giật giật mấy cái. Trong lòng cũng bất giác bực bội.

Miêu An Tố cũng nhận được tin. Nàng hỏi Tống Hàn:

- Chúng ta nên gửi quà mừng thế nào đây?

Sau khi chuyển sang ngõ Tứ Điều, mặc dù sinh hoạt hàng ngày không xa hoa bằng lúc trước nhưng không có ai quản thúc nên Tống Hàn cảm thấy sảng khoái vô cùng, hận không thể dọn ra sớm hơn. Có nhà mới, hắn sinh nhiều niềm vui thú như dẫn người hầu đi dạo quanh sân vào ngày đông hay viết bảng mới các nơi. Đương nhiên, hắn càng thoải mái tận hưởng hơn khi đã có Miêu An Tố lo liệu chuyện nhà cửa.

Lúc Miêu An Tố nhắc tới chuyện Tưởng Diễm sắp xuất giá, hắn khá ngạc nhiên. Hắn cứ nghĩ Tống Mặc sẽ nuôi Tưởng Diễm cả đời.

Tống Hàn bực bội nói:

- Có cái gì hay ho? Cũng chẳng phải cô nương gả chồng lần đầu!

Miêu An Tố đành trở về phòng mình.

Nhưng nàng bỗng trông thấy Quý Hồng đang trốn sau bồn hoa ôn ọe.

Nàng sững sờ, lập tức nhận ra Quý Hồng đã mang thai.

Miêu An Tố thấy vừa ghen tức lại vừa đắng cay. Nàng cho gọi đại phu đến bắt mạch.

Đại phu này là người thường xuyên đến khám ở phủ Anh Quốc Công nên biết rõ hoàn cảnh nhà Tống Hàn. Ông lo lắng khẽ nói là hỉ mạch rồi trộm quan sát sắc mặt của Miêu An Tố, ngay cả một câu "chúc mừng" cũng không dám nói.

Sau khi tiễn đại phu, Miêu An Tố ngồi thất thần một lúc lâu rồi đến thư phòng của Tống Hàn.

Tống Hàn tỏ rõ không vui, trách mắng:

- Tại sao lại để mang thai? Có phải nhầm rồi không? Chẳng lẽ người không bảo bọn họ uống thuốc? Ngươi xử lý việc nhà kiểu gì vậy? Đứa bé này là nghiệt chủng không thể giữ lại. Ngươi mau gọi y bà tới phá đi!

Miêu An Tố không biết tâm trạng của mình sao nữa.

Không hẳn là vui mừng mà cũng không hoàn toàn đau buồn.

Nàng nói cho Quý Hồng biết.

Quý Hồng im lặng gật gật đầu, nhưng khi Miêu An Tố rời khỏi phòng thì lại cắn khăn khóc rống lên.

Miêu An Tố lấy một nhánh nhân sâm năm năm tuổi trong của hồi môn của mình cho Quý Hồng bồi bổ.

Mấy ngày sau, nàng nghe phong thanh thấy bảo Tống đại thái thái và con dâu Đàm thị đến phủ Anh Quốc Công tặng quà cưới cho Tưởng Diễm. Nàng nóng nảy hỏi Tống Hàn lần nữa.

Tống Hàn cau có, suy nghĩ một lúc lâu rồi bất đắc dĩ nói:

- Vậy thì ngươi cứ theo mọi người đi!

Miêu An Tố dùng năm mươi lượng bạch đánh cho Tưởng Diễm một bộ trang sức.

Đậu Chiêu giữ Miêu An Tố và Tống tam thái thái, Tống tứ thái thái ở lại dùng bữa.

Trong bữa, mọi người nhắc đến Đàm thị mang thai, còn hiến kế cho Miêu An Tố chưa có động tĩnh gì:

- Nghe nói đại sư Đức Phúc của chùa Đại Tướng Quốc có thể mời được thần tiên. Người thử đi xin xem sao.

Miêu An Tố gượng cười, thấy trong miệng đắng chát.

Đậu Chiêu thì toát mồ hôi hột.

Không ngờ Đức Phúc cũng có "tài" này!

Nàng bất giác nhớ tới Kỷ Vịnh.

Có lẽ kiếp này Kỷ Vịnh sẽ không xuất gia làm hòa thượng đâu?

Dùng xong bữa trưa, Miêu An Tố và Tống tam thái thái, Tống tứ thái thái đang muốn cáo từ thì Kỷ thị và Hàn thị tới tặng quà cười cho Tưởng Diễm.

Mọi người chào hỏi một hồi.

Chưa nói xong, ba mẹ chồng nàng dâu của ngõ Hòe Thụ cũng tới.

Tống tam thái thái và Tống tứ thái thái không khỏi quay sang nhìn nhau.

Có vẻ như Đậu gia đã chính thức coi Tưởng Diễm như thân thích rồi.

Có phải họ cũng nên để tâm không?

May mà bây giờ vẫn chưa quá muộn...

 Chương 468: Điều tra

Tống tam thái thái bực Tống đại thái thái.

Lúc trước, Tống đại thái thái và các nàng cùng tiến cùng lui nhưng mấy năm nay thì khác rồi. Chuyện quà cưới của Tưởng Diễm là một ví dụ. Ban đầu, Tống đại thái thái phái người đến hỏi nàng, ấy vậy mà ngay sau đó lại đánh lẻ, một mình dắt theo con dâu Đàm thị đến phủ Anh Quốc Công trước.

Tống tam thái thái châm chọc:

- Đại tẩu nhanh chân thật đấy! Chưa gì đã chạy đến trước rồi.

Tống tứ thái thái không tiếp lời nhưng trong bụng lại thầm nghĩ: "Không phải tại ngươi thích chơi trội, giật dây con gái gây sự với Đậu thị thì sao Tống Nghiên Đường và Đậu thị lại không nể mặt mấy vị thẩm thẩm này."

Nàng nghĩ có lẽ mình nên học theo Tống đại thái thái tránh xa Tống tam thái thái.

Hai người hai tâm tư khác nhau.

Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân đến.

Đậu Chiêu cùng một đám a hoàn, bà tử ra nghênh đón.

Tống tứ thái thái trong vậy thì líu lưỡi, về nhà kể lại với trượng phu:

- Xem ra những lời đòn kia không phải giả. Tưởng Diễm đúng là đích trưởng nữ của phủ Anh Quốc Công rồi.

Tống Đồng Xuân nhíu mày:

- Sao nhị ca có thể làm ra những chuyện như thế? Rốt cuộc Tống Hàn là con ai? Mấy năm nay nhị ca rất đứng đắn, chẳng lẽ Tống Hàn thật sự được nhị ca ôm về?

Hắn càng nghĩ càng thấy phải Tống Hàn không giống con cháu Tống gia.

- Nghiên Đường thì khỏi phải bàn. Phong thái ung dung đĩnh đạc, văn võ song toàn đều hội tụ đủ. Còn mấy đứa Tống Khâm cũng rất thông minh, đọc sách tập võ không phải tốn nhiều công sức. Nhưng ta nghe bảo Tống Hàn vô dụng hết phần người khác, học Tứ Thư Ngũ Kinh nhiều năm rồi mà vẫn không có thành tích gì. Hơn nữa, nàng so dung mạo của nó với nhị ca và Nghiên Đường xem, giống được bốn, năm phần là giỏi. Ai nuôi thì giống người đấy! Ta nghĩ vì nó được nhị tẩu nuôi từ bé nên mới có được vài phần giống như vậy. Bảo sao Nghiên Đường nhất quyết bỏ ra rất nhiều bạc để mua lại hồi môn của nhị tẩu.

Nói đến đây, hắn thì thầm dặn thê tử:

- Chúng ta đóng cửa bảo nhau thôi đấy nhá! Nếu để người ngoài biết thì thanh danh của Tống gia sẽ mất trắng mà chúng ta cũng bị vạ lây theo.

Tống tứ thái thái gật gật đầu.

Nàng chắc chắn sẽ không kể với người ngoài.

Nhưng mẫu thân và tẩu tẩu thì đâu phải người ngoài!

Từ đó, tin đồn về thân thế của Tống Hàn bắt đầu lan truyền đến tai thân thích bằng hữu của phủ Anh Quốc Công.

Mà Tống Hàn lại tuyệt nhiên không biết.

Tống Mặc đã chẳng muốn quan tâm đến chuyện này.

Hắn nhận được thư xin lỗi của Liêu vương. Thái độ đưa thư của Cảnh Lập cũng hết mực cung kính nhún nhường.

Trở về phòng, Tống Mặc không khỏi cảm thán với Đậu Chiêu:

- Hèn chi dã tâm của y lớn như vậy. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để được ca ngợi có tấm lòng bao dung tứ hải.

Ngay lúc biết Tưởng Diễm bị bắt cóc, người Tống Mặc nghĩ đến đầu tiên là Liêu vương. Nhưng khi bình tĩnh lại, hắn lập tức nhận ra điều khác thường.

Sở dĩ, Liêu Vương muốn cưới Tưởng Diễm làm phu nhân chẳng qua là vì muốn nhận được sự ủng hộ của phủ Anh Quốc Công, muốn thu nạp mình về dưới trướng. Cho dù mình từ chối thì với tình cảnh hiện tại, hắn cũng không dám bứt dây động rừng mạo hiểm bắt người mới phải.

Tống Mặc quay sang điều tra Sử Xuyên.

Và rất nhanh hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Mà Đậu Chiêu lại hận nhất chuyện Tống Mặc bị Liêu vương bức bách.

Nếu không phải tại y thì Tống Mặc kiếp trước sao phải giết Thái Tử? Sao phải bị người đời phỉ báng? Sao có thể nhẫn tâm giết cho sát đệ?

Thấy Tống Mặc nói đỡ cho Liêu vương, da đầu nàng lập tức tê dại.

- Trước khi đăng cơ người nào không bao dung tứ hải chứ? Nhưng một khi đã bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn thì lại vắt chanh bỏ vỏ. Có thể nói khó mà tin vào long tử long tôn được!

Tống Mặc bật cười nhưng không thể không thừa nhận Đậu Chiêu nói đúng.

Hai người tạm thời đặt việc này qua một bên, tâm trung lo liệu cho hôn sự của Tưởng Diễm.

Đằng kia, Tống Hàn đang lấn cấn không biết có nên đến hôn lễ của Tưởng Diễm không.

Trên danh nghĩa, Tưởng Diễm là biểu tiểu thư của phủ Anh Quốc Công. Còn hắn với tư cách là nhị thiếu gia của phủ Anh Quốc Công thì gửi quà thôi cũng được. Hôn lễ còn một tháng nữa là tổ chức, Ninh Đức trưởng công chúa và Lục lão phu nhân đều qua giúp đỡ. Thân thích bằng hữu trông vào nhất định sẽ so sánh với hôn lễ của hắn. Hắn đi thì chẳng khác gì tự chuốc nhục vào thân.

Nhưng nếu không đi, liệu thân thích bằng hữu có hiểu lầm là mình đã đoạn tuyệt với phủ Anh Quốc Công rồi không?

Hắn nhớ lại vài ngày trước đến chùa Đại Tướng Quốc ăn cơm chay thế mà phải đứng xếp hàng.

Nếu còn như xưa, hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi.

Giống như có gì đó nghẹn trong cổ họng, hắn cau có trở về ngõ Tứ Điều.

Đã không thể nương nhờ cái bóng phủ Anh Quốc Công thì hắn chỉ là mọt dân thấp cổ bé họng.

Hắn nhất định phải nhập sĩ, hơn nữa còn phải bá chiếm một phương.

Nếu có thể kiếm được chức thiêm sự hay đồng tri thì càng tốt.

Bất kể là dựa vào danh tiếng của phụ thân hay của Tống mặc thì cũng có thể giúp hắn kiếm được dư ấm.

Xem ra chuyện này còn phải nhờ phụ thân!

Tống Hàn đang suy nghĩ trong thư phòng thì nghe nói Miêu An Bình tới. Hắn không đợi gia đinh bẩm hết đã xua tay:

- Ta rất bận. Ngươi bảo hắn qua bên phu nhân nói ấy!

Gia đinh không dám nói thêm, vâng lời lui xuống nhưng khu đứng trước mặt Miêu An Bình lại chỉ dám nói khéo:

- Chủ nhân nhà nô tài xong việc sẽ qua đây ngay. Trong lúc đợi, cữu gia uống ngụm trà giải khát trước ạ.

Miêu An Bình gật đầu, ấy vậy mà uống bảy, tám chung trà rồi vẫn chưa thấy Tống Hàn.

Hắn bừng tỉnh, tức giận phủi tay áo đến chỗ Miêu An Tố càm ràm:

- Ta có lòng tốt giúp các người kiếm tiền, thế mà các ngươi lại coi khinh. Được rồi, sau này có chuyện thì đừng chạy đến nhờ đằng ngoại nữa nhé! Không phải chúng ta không quan tâm ngươi mà là mắt ngươi mọc trên đỉnh đầu không muốn thấy đằng ngoại nghèo hèn này.

Miêu An Bình tìm được cách kiếm tiền thì Miêu gia đã sớm phát tài rồi!

Biết rõ bản tính của huynh trưởng, Miêu An Tố không thể nói gì khác:

- Tuy nhà muội dọn ra ngoài nhưng vẫn là người của phủ Anh Quốc Công. Trước đó, Quốc Công gia đã dặn nhị gia không thể làm hỏng thanh danh của phủ Anh Quốc Công, không được tham gia vào việc buôn bán. Bọn muội phụ ý tốt của huynh rồi!

Miêu An Bình phẩy tay áo bỏ đi.

Miêu An Tố thở dài ngao ngán.

Tống Mặc cảm thấy thật nhức đầu.

Sau khi từ nha môn về, Thái Tử phái Thôi Nghĩa Tuấn mời hắn qua nói chuyện. Sau khi đuổi hết người hầu trong phòng, y hỏi hắn:

- Chuyện biểu muội của ngươi bị bắt cóc rốt cuộc là sao? Ngươi đừng gạt ta. Dải treo trên ngựa của phủ Anh Quốc Công đều được thêu chỉ bạc hình ly. Mà biết phân biệt phẩm cấp quan lại quý tộc là điều đầu tiên những phú hộ phải học khi ra đường thì sao có thể nhận nhầm? Ngươi đắc tội với người nào nên mới viện lý do này qua mặt mọi người phải không?

Ai nói Thái Tử vô năng?

Chỉ riêng lời này đã đủ thấy lợi hại thế nào rồi.

Tống Mặc chỉ đành cười trừ với Thái Tử.

Thái Tử trầm mặc hồi lâu rồi thất vọng nói: "Ta biết rồi.".

Tống Mặc rất muốn hỏi Thái Tử xem người đã biết những gì nhưng thấy bộ dạng như mất cha mất mẹ của y thì tâm trạng liền rối như tơ vò khó mà giải thích.

Sau khi tiễn Tống Mặc rời Đông cung, nụ cười của Thôi Nghĩa Tuấn dần tắt. Hắn nhỏ tiếng nói với Thái Tử:

- Người không nên gọi Tống Nghiên Đường đến hỏi như vậy. Người như hắn tuyệt nhiên không chịu mở miệng đâu.

Thái Tử nhẹ nhàng nói:

- Nếu ta ở vị trí của hắn thì cũng sẽ im lặng như vậy. Hơn nữa, Nghiên Đường lớn lên trong cung, ta là Thái Tử nhưng hắn lại cố tình tránh né ta, mà vị kia là hoàng tử nhưng luôn mang vẻ hào sảng dễ gần, còn giỏi cưỡi ngựa thạo bắn cung nên hai người rất thân. Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Ngươi muốn hắn trả lời thế nào? Hôm này, hắn không phủ nhận cũng không nhờ cậy ta là đã giúp ta rồi. Sau này, ngươi không được nói những lời như vậy nữa! Có một số chuyện ngươi không hiểu đâu. Nghiên Đường như đệ đệ của chúng ta. Giữa huynh đệ chúng ta có mâu thuẫn thì hắn biết đứng về bên nào?

Dưới gầm trời này kiếm đâu ra người giảo hoạt hơn Tống Nghiên Đường. Ấy vậy mà Thái Tử đều khoan dung độ lượng cho hắn hết lần này đến tới lần khác.

Thôi Nghĩa Tuấn nắm chặt tay, chỉ có thể nhẫn nhịn đáp: "Dạ!".

Thái Tử đứng dậy, muốn đến chỗ Thái Tử phi:

- Xung ca nhi đang tuổi tò mò. Cách ca nhi nhà Nghiên Đường chỉ kém Xung ca nhi một ngày hẳn là cũng đủ cứng cáp rồi. Có lẽ phải bảo Thái Tử phi thường xuyên triệu kiến Thế Tử phu nhân Anh Quốc Công cùng Cách ca nhi mới được.

Thôi Nghĩa Tuấn tinh mắt hiểu ý, vội vàng đáp: "Vâng".

Rạng sáng hôm sau, Thái Hậu nương nương triệu kiến Đậu Chiêu mang theo Nguyên ca nhi vào cung.

Tống Mặc đã kể lại việc Thái Tử tìm hắn hỏi chuyện cho Đậu Chiêu. Đậu Chiêu cảm giác lần vào cung này có liên quan đến Thái Tử.

Nàng thong thả chuẩn bị tiến cung.

Nhưng trong mắt Tống Mặc lại tỏa ra ý lạnh thấu xương.

Đậu Chiêu có thể hiểu được vì sao Tống Mặc lại phẫn nộ.

Có lẽ vì tình cảm phụ tử tan vỡ nên hắn đã coi người thân quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Trước có Liêu Vương uy hiếp Tưởng Diễm, sau có Thái Tử âm thầm cảnh cáo, e rằng trong lòng hắn bây giờ đang nóng như lửa trời.

Đậu Chiêu vội nắm chặt lấy tay Tống Mặc, khẽ nói:

- Chẳng phải chúng ta không cho rằng Tưởng Diễm bị bắt là do Liêu vương sao? Còn chưa thấy Thái Hậu nương nương và Thái Tử phi thì chưa thể chắc chắn được tất cả.

Tống Mặc dần bình tĩnh lại.

Hắn hừ lạnh:

- Tốt nhất bọn họ không động đến nàng, bằng không đừng trách ta nặng tay!

Bọn họ - một người là Thái Tử trữ quân một nước, một người là Vương Gia con Hoàng Hậu. Cho dù Tống Mặc tức giận thì có thể làm gì bọn họ?

Đậu Chiêu cho rằng Tống Mặc đang an ủi mình.

Nhưng hắn lại nghiêm nghị nói:

- Ta không đùa. Hoàng Thượng tuổi cao sợ nhất con cháu không hiếu thuận. Bọn họ lại đương tuổi tráng niên khí thế hừng hực. Hoàng Thượng chưa chắc đã không nghi kị. Có câu: "Giết địch một nghìn tự tổn tám trăm". Chưa đến lúc đó, chúng ta cũng không cần liều chết với bọn họ.

Đậu Chiêu ngạc nhiên ra mặt.

Tống Mặc suy nghĩ chu toàn hơn những gì nàng nghĩ.

Phải chẳng vì vậy nên kiếp trước dù hắn làm bao nhiêu chuyện kinh hãi thế tục, người người phẫn nộ nhưng Liêu vương vẫn không thể làm gì được hắn?

Đậu Chiêu dịu dàng ôm Tống Mặc.

 Chương 469: đứng thành hàng

Chớp mắt đã qua tháng mười, nhà nhà đều bận rộn công việc cuối năm, trong cung cũng không ngoại lệ. Hoàng Hậu nương nương bắt đầu ban thưởng cho các phủ, phi tần trong cung thì vội vàng may đồ, làm trang sức mới. Đậu Chiêu bế Nguyên ca nhi đi dọc hành lang lát đá xanh. Tuy gió lạnh thấu xương nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí hân hoan đón mừng năm mới.

Đêm qua tuyết rơi nhiều, mặt trời lại vừa mới hửng nên trời có vẻ lạnh hơn bình thường.

Đậu Chiêu dừng bước, chỉnh lại áo choàng của Nguyên ca nhi.

Vú nuôi thấy vậy thì vội bước tới:

- Hay là để nô tỳ bế thiếu gia, thưa phu nhân?

Nguyên ca nhi vào cung lại sợ người lạ, nhất quyết bám chặt lấy nàng. Nàng thương con trai, cứ ôm bé như vậy đến Từ Ninh cung.

Kim Quế và Ngân Quế cũng lo lắng nhìn nhau, đang nghĩ có nên xin bế Nguyên ca nhi giúp Đậu Chiêu không thì xa xa trông thấy một nhóm cung nữ đi về phía họ.

Là phu nhân của Thế tử Anh Quốc Công phải không ạ?

Người dẫn đầu là một cung nữ đang tuổi mùa hoa.

- Nô tỳ là A Lan của Từ Ninh cung. Thái Hậu nương nương lo lắng nên phái nô tỳ tới đón phu nhân.

Sau khi hành lễ với Đậu Chiêu, nàng ta đưa tay muốn ôm Nguyên ca nhi.

Nhưng Nguyên ca nhi lại trốn vào lòng mẫu thân.

Đậy Chiêu nhân ra nàng ta là cung nữ đắc lực nhất của Thái Hậu nương nương.

Nàng thầm ngạc nhiên.

Không ngờ Thái Hậu nương nương lại xem trọng Thái Tử phi như vậy!

Nàng không thể không đánh giá lại Thái Tử phi lần nữa.

Đậu Chiêu áy náy cười với Lan cô cô:

- Thứ lỗi, thằng bé hơi sợ người lạ.

Lan cô cô lại không để ý, tươi cười xoa đầu Nguyên ca nhi:

- Nếu đã như vậy thì phu nhân theo nô tỳ vào trong điện thôi!

Đậu Chiêu gật đầu.

Nguyên ca nhi hiếu kỳ thò đầu ra nhìn Lan cô cô. Đôi mắt đen láy như bảo thạch cứ lúng liếng trông rất đáng yêu.

Lan cô cô không nhịn được mỉm cười vói bé.

Nguyên ca nhi lại rụt người, vùi mặt vào áo Đậu Chiêu.

Lan cô cười nói:

- Đứa bé này thật đáng yêu!

Đậu Chiêu khẽ cười. Ánh mặt nhìn con trai đầy yêu thương.

Lan cô cô dẫn Đậu Chiêu và Nguyên ca nhi vào phòng trong của hậu điện Từ Ninh cung.

Thái Hậu nương nương ngồi trên kháng, Thái Tử phi thì bế tam hoàng tôn ngồi bên cạnh. Thái Hậu nương nương đang cầm trống chơi với tam hoàng tôn.

Thấy Đậu Chiêu đi vào, hai người đồng thời mỉm cười.

Sau khi Đậu Chiêu hành lễ, Thái Hậu ban ghế cho Đậu Chiêu ngồi cạnh kháng, cũng chỉ vào tam hoàng tôn, cười bảo:

- So xem đứa nào lớn hơn.

Thái Tử phi cẩn thận đặt tam hoàng tôn lên kháng. Đậu Chiêu cũng để Nguyên ca nhi xuống cạnh tam hoàng tôn. Hai đứa trẻ nằm cạnh nhau không nhìn ra ai lớn hơn.

Thái Hậu phấn khởi:

- Cả hai đứa đều được nuôi rất tốt!

Đậu Chiêu và Thái Tử Phi tạ ơn khích lệ của Thái Hậu nương nương. Hai đứa trẻ hiếu kỳ bắt đầu quấn lấy nhau, ngươi nắm vạt áo của ta, ta dựt tua dây của ngươi.

Thái Hậu nương nương trông vậy cười híp mắt.

Vú nuôi của Nguyên ca nhi và tam hoàng tôn lại sợ quá, bước tới muốn tách hai bé ra.

Nhưng Thái Hậu nương nương đã khoát tay ngăn cản:

- Trẻ con chơi với bạn cùng trang lứa là chuyện bình thường. Ta nhớ trước khi vào cung nếu có đứa nào trong thôn trêu ta là ta sẽ đánh lại, cả lũ đều hăng như nghé. Đứa trẻ nào trong cung cũng ngoan, cũng được nuôi dạy tốt nhưng đứng vững lại không được mấy.

Nói đến đây, bà thở dài một hơi, dặn dò vú nuôi:

- Đừng để ý chúng nó, cứ để chúng nó thoải mái chơi đi!

Mấy ngày trước, Lưu tiệp dư được Hoàng Thượng sủng ái đã sinh hạ hoàng tử. Nhưng đứa trẻ chưa đầy tháng thì đã chết non.

Vú nuôi im lặng lui xuống. Đậu Chiêu và Thái Tử phi đứng bên kháng trông con mình.

Hai đứa trẻ chơi đùa với nhau, còn cười vang khắp phòng khiến bầu không khí trở nên thật ấm áp.

Nháy mắt đã qua một canh giờ, hai đứa trẻ chơi chán rồi được bế đi bú.

Lúc này, Thái Hậu nương nương hỏi đến Tống Hàn:

- Nghe nói nhà nó đã ra ở riêng?

Đậu Chiêu hiểu ý của Thái Hậu nương nương, nhưng nàng không muốn dính vào chuyện này nữa, chỉ cun kính đáp: "vâng".

Thái Hậu nương nương lại nói:

- Nên như vậy! Nó lớn rồi phải tự mình đứng lên. Người làm tẩu tẩu như ngươi đừng cưng chiều nó quá, cứ để nó tự lập rồi sau này sẽ biết lo liệu cho cuộc sống của bản thân -- Nó vốn nên như vậy!

Đậu Chiêu cảm giác trán mình đã lấm tấm mồ hôi.

May mà Thái Hậu nương nương không tiếp tục chủ đề này nữa, bảo Lan cô cô chuẩn bị bửa trưa mời Đậu Chiêu rồi cho các nàng lui xuống.

Thái Tử phi mời Đậu Chiêu qua gian ngoài nói chuyện.

Đậu Chiêu biết dây mới là mục đích chính của hôm nay. Nàng im lặng theo Thái Tử phi rời phòng trong.

Các cung nữ dâng trà bánh rồi nhẹ chân lui xuống.

Bấy giờ, Thái Tử phi mới nói:

- Đa tạ Thế Tử gia về chuyện hôm qua! Nếu không nhờ Thế Tử gia, điện hạ còn không biết có kẻ gan lớn như vậy. Điện hạ muốn tạ ơn Thế Tử gia nhưng lại sợ có người dèm pha nên mới để ta chuyển lời với phu nhân.

Người trong cung quá nhiều mưu mô, phàm có thể đạt được mục đích đều sẵn sàng cúi người, nhưng sau đó vẫn không quên đòi đủ nợ.

Đậu Chiêu vội đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt thấy rõ:

- Thái Tử phi nói vậy khiến Thế Tử gia hổ thẹn muôn phần rồi. Điện hạ là trữ quân. Dốc sức vì điện hạ vốn là trọng trách của thần tử. Thần thiếp kinh sợ quá!

Trong mắt Thái Tử phi hiện lên một tia vui mừng.

Nàng vội kéo Đậu Chiêu ngồi xuống cạnh mình:

- Ta nói với phu nhân như vậy cũng vì không muốn các người hiểu lầm. Nếu phu nhân vì thế mà lòng sinh bất an thì cũng tại ta biến khéo thành vụng.

Đậu Chiêu hiểu Thái Tử phi muốn thông qua nàng để thăm dò Tống Mặc!

Nàng ngồi ghé bên ghế, khiêm tốn nói:

- Thứ cho thần thiếp ngu muội không hiểu khổ tâm của nương nương.

Thái Tử phi gật đầu, chuyển qua chuyện con cái chứ không nhắc đến chuyện Thái Tử triệu kiến Tống Mặc nữa.

Đậu Chiêu cười nói với nàng một hồi, dùng bữa trưa ở Từ Ninh cung rồi bế Nguyên ca nhi xuất cung.

Tống Mặc đã chờ từ sớm.

Tuy không biết Thái Từ phi đã nói những gì với Đậu Chiêu nhưng hắn hoàn toàn nắm được quá trình nàng tiến cung. Chỉ là đến lúc nhìn thấy thê tử và con trai ra ngoài, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tống Mặc ôm Nguyên ca nhi ngày càng lớn rồi cùng Đậu Chiêu lên xe ngựa.

Đậu Chiêu nhỏ giọng kể lại những lời Thái Tử phi nói.

Tống Mặc trầm ngâm hồi lâu rồi bảo:

- Tết năm nay, nàng vào cung chức mừng năm mới Thái Tử phi đi!

Ý là muốn theo phe Thái Tử sao?

Đậu Chiêu kinh ngạc.

Tống Mặc lại bật cười, ôm chầm lấy nàng:

- Nàng nghĩ gì vậy? Điện hạ đã cho chúng ta cái bánh, chúng ta cũng không thể thờ ở phải không? Còn phía Liêu vương thì cứ tặng lễ theo hằng năm là được.

Sau khi phát hiện việc Sử Xuyên, Tống Mặc chắc chắn sẽ không theo phe Liêu vương, nếu không người khác lại nghĩ Tống Mặc sợ Liêu vương. Đến lúc đó ai cũng có giẫm lên chân Tống Mặc ấy chứ?

Đậu Chiêu gật đầu.

Hai người vừa về phủ Anh Quốc công thì gặp Cao Thăng ngoài cửa.

Cao Thăng bẩm:

- Ngày mai, thập nhị thiếu gia sẽ chính thức dọn qua bển. Lão gia phái nô tài tới báo cho tứ cô gia và tứ cô cô biết để mai qua uống rượu mừng ạ.

Tống Mặc nhận lời, còn bảo Cao Thăng mang mấy vò rượu hoa lê trắng về cho Đậu Thế Anh.

Cao Thăng ngàn ân vạn tạ rồi trở về.

Ngày hôm sau, Tống Mặc và Đậu Chiêu bế Nguyên ca nhi đến ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Anh ôm khư khư Nguyên ca nhi.

Khách mời lục tục đến. Mọi người trông thấy đứa nhỏ trên tay Đậu Thế Anh thì đều muốn chơi với bé.

Nhất thời, không khí trong đại sảnh trở nên náo nhiệt vô cùng.

Bất ngờ có một người hỏi:

- Sao không thấy ngũ cô gia và ngũ cô cô đâu nhỉ?

Đậu Thế Anh sợ Đậu Minh lại gây sự nên chỉ bảo mỗi Ngụy Đình Du. Nhưng hắn tới hay không lại là chuyện của hắn.

Bây giờ không thấy Ngụy Đình Du xuất hiện thật, Đậu Thế Anh có hơi mất hứng.

Ông nhíu mày, đang định giải thích thì Ngụy Đình Du chạy vào.

Ngụy Đình Du mặc kiện áo mới màu xanh ngọc thêu hoa. Vừa vào cửa hắn đã áy náy xin lỗi mọi người, còn nói:

- Minh thư nhi cũng muốn qua đây. Nhưng ai ngờ hôm qua trời nổi gió, hôm nay nàng ấy không thoải, sau khi uống mấy thang thuốc của đại phu thì mệt quá ngủ mất. Con thấy vậy thì không dẫn theo nàng ấy đi cùng nữa.

Mọi người cũng không buồn để ý.

Cách ba bữa lại thấy Đậu Minh về nhà ngoại. Nhưng Đậu gia có việc hiếu hỉ gì cũng chỉ gọi Ngụy Đình Du. Hắn tới thì tới, không tới cũng không ai rảnh đi gọi.

Đám người Đậu Chính Xương bước tới hành lễ với hắn.

Có a hoàn chạy lại cầm áo khoác cho Ngụy Đình Du.

Đậu Tế Xương tinh mắt phát hiện trên cố Ngụy Đình Du có mất vết cào.

Hắn liếc mắt ra hiệu với Đậu Đức Xương.

Đậu Đức Xương ho khan hai tiếng, ra hiệu bảo hắn đừng ăn no dửng mỡ.

Đậu Tế Xương về đến nhà liền nói chuyện này cho ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân cũng dặn hắn:

- Đây là chuyện của phủ Tề Ninh hầu. Con cứ giả bộ không biết đi.

Ngụy Đình Du trở vê Tề Ninh hầu phủ thì đến ngay viện của Điền thị.

Bọn a hoàn giúp hắn cởi áo choàng.

Thế nhưng hắn lại đẩu tất cả ra, nóng lòng hỏi Điền ma ma:

- Nàng ấy thế nào rồi?

Điền ma ma buồn bã nói:

- Đại phu bảo nếu có thể qua được đêm nay thì mẫu tử bình an. Nếu không...

Ngụy Đình Du nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nghiến răng nói:

- Sao nàng ta có thể nhẫn tâm dùng một chén thuốc giết đi đứa con còn đang trong bụng của ta?

Điền ma ma cúi đầu không nói tiếng nào.

Ngụy Đình Du bước nhanh vào phòng trong.

Phòng trong có đốt địa long nên ấm áp như xuân.

Một thiếu nữ mặt tái nhợt đang nằm trên kháng cạnh cửa sổ. Hóa ra đó là a hoàn ngày ấy hầu hạ trong thư phòng của Ngụy Đình Du.

Điền thi đang ngồi lần hạt tràng niệm kinh bên cạnh kháng.

Nghe thấy tiếng bước chân, hai người cùng nhìn theo. Thiếu nữ kia khẽ gọi một tiếng: "Hầu gia", định ngồi dậy thì bị Điền thị ngăn lại.

- Ngươi mau nằm xuống đi, cẩn thận động thai!

Thiếu nữ kia ngoan ngoãn nằm xuống nhưng ánh mắt vẫn một mực dính trên người Ngụy Đình Du.

Ngụy Đình Du ngồi cạnh kháng, ân cần hỏi:

- Nàng khỏe hơn chưa?

Thiếu nữ khẽ gật đầu.

Nét mặt của nguy Đình Du cũng hòa hoãn.

Điền thị lại rơm rớm nước mặt, hỏi nhỏ:

- Con định làm gì với Minh thư nhi?

Ngụy Đình Du do dự nói:

- Dù sao Minh thư nhi cũng là chính thất...

Hắn vụng trộm với a là hắn không đúng, nhưng Minh thư nhi cũng không thể vì tức giận nhất thời mà hại chết giọt máu của hắn được... Con của Đậu Chiêu đã sắp nửa rồi mà dưới gối hắn vẫn trống không...

 Chương 470: Tỉnh ngộ

Điền thị nghe vậy thì cả giận, mắng:

- Chuyện đến nông nỗi này rồi mà con còn nói vậy. Là cốt nhục của con bị hại chết đấy! Chẳng lẽ tim con làm từ sắt từ đá sao?

Bà nói xong thì lấy khăn ra lau nước mắt.

Sắc mặt Ngụy Đình Du lại trở nên rất khó coi.

A Huyên sợ hãi.

Nàng khẽ kéo tay áo Điền thị, lầm bẩm:

- Đều tại nô tỳ không đúng. Nô tỳ rất biết ơn thái phu nhân đã bảo vệ nô tỳ. Xin thái phu nhân và hầu gia đừng cãi nhau vì chuyện của nô tỳ, nô tỳ không xứng!

Điền thị nghe những lời cầu xin xót xa như vậy thì càng thêm phản cảm về Đậu Minh, khẽ khiển trách:

- Vớ vẩn! Đây đâu phải chuyện của riêng mình ngươi. Rõ ràng là tại hầu gia làm chồng không nghiêm...

Ngụy Đình Du lúng túng gắt lên: "Mẫu thân!", muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Hắn không thể rạn nứt với thê tử kết tóc chỉ vì một nữ tì.

Nếu để người ngoài biết thì hắn còn mặt mũi nào nữa!

Nhưng hắn luôn đặt chữ hiếu lên đầu nên không biết mở lời ra sao.

Điền thị thất vọng ra mặt.

Bà nói:

- Nếu đã như vậy thì gọi tỷ tỷ con về đi? - Sau đó ra lệnh cho Điền ma ma - Ngươi mau mời đại cô cô hồi phủ.

Ngay cả khi đó là tỷ tỷ ruột thì hắn cũng không muốn Ngụy Đình Trân biết chuyện xấu của mình.

Hắn bối rối nói:

- Con có thể giải quyết được chuyện này. Mẫu thân đừng gọi tỷ tỷ về.

Điền thị lại quả quyết:

- Ta biết con sẽ giải quyết thế nào -- nuôi A Huyên bên ngoài hoặc gả nó cho một nhà tốt chứ gì? Chẳng lẽ người cũng là chính thất như ta lại dung túng cho người hầu mê hoặc chủ nhân ư? Nhưng sao con không tự hỏi chuyện lần này do ai gây ra? Nếu như con có chủ kiến, mẫu thân không còn gì bàn cãi. Con nuôi A Huyên bên ngoài thì ta sẽ mắt nhắm làm ngơ; con muốn gả A Huyên đi thì ta lập tức giúp nó đặt mua đồ cưới. Nhưng con là người có chủ kiến sao? Từ ngày Đậu Minh gả vào cái nhà này, con đã tự mình quyết định được bao nhiêu việc rồi? Ta nuôi con lớn đến nhường này chẳng lẽ lại nhẫn tâm để người khác làm hư con? Thôi đừng nói gì nữa, cứ đợi tỷ tỷ con về rồi tính tiếp!

Bà xoay mặt đi, không muốn thấy Ngụy Đình Du.

A Huyên cắn góc chăn, khóc thút thít.

Ngụy Đình Du bất đắc dĩ nhìn mẫu thân và A Huyên, mệt mỏi rời khỏi phòng.

Trong phòng chính của Tề Ninh hầu, Đậu Minh đang uống canh tổ yến.

Nghe nói Ngụy Đình Du vừa về đã chạy đến chỗ Điền thị, nàng liền kinh thường nói:

- Ta mới biết hắn là người si tình đấy! Sao nào? Chẳng lẽ thấy ta dạy dỗ hắn nên ngứa mắt? Thảo nào phủ Tề Ninh hầu lại suy tàn ra nông nỗi này. Có con dâu như bà ta đúng là hại ba đời! Thế mà bà ta lại dám đưa ả a hoàn mang bầu kia vào phòng mình. Đây há là việc một người mẹ chồng nên làm? Ta thấy hầu phu nhân như bà ta còn không hiểu chuyện bằng mụ đàn bà thất học ngoài chợ...

Chu ma ma không dám tiếp lời, đứng im bên cạnh giống như tượng đất.

Đậu Minh tức giận hất bát tổ yến lên một a hoàn đứng cạnh.

Cũng may canh tổ yến không nóng nên a hoàn kia không bị bỏng nhưng vẫn phải cắn răng đứng đó chịu trận.

Đậu Minh càng nhìn càng bực, quát to: "Cút!". A hoàn kia lập tức chạy mất dép.

Chu ma ma bảo người đến dọn rồi tự mình lấy nước ấm cho Đậu Minh rửa tay.

Nước mắt Đậu Minh lại bất giác rơi xuống.

- Sao hắn có thể đối xử với ta như vậy?

Nàng túm chặt lấy một tay Chu ma ma, khóc rống trên vai Chu ma ma:

- Chẳng qua chỉ là một con bé chưa lớn thôi mà! Sao hắn có thể để bà ta chứa chấp con tiện tì đó? Ta từ bỏ đằng ngoại cũng vì hắn vậy mà hắn lại báo đáp ta như thế... Vừa về không đến chỗ ta thì thôi, đằng này lại chạy đi xem tiện tì đó ngay. Thể diện của ta trong phủ Tế Ninh hầu này tính sao?

Chu ma ma dịu dàng vỗ lưng an ủi Đậu Minh như khi nàng con bé nhưng chỉ có thể thầm thở dài.

Điền thị và Ngụy Đình Trân một lòng muốn đối phó với Đậu Minh, còn Ngụy Đình Du là kẻ yếu đuối. Đậu Minh và Đậu gia thì đã trở mặt. Đậu Minh sao có thể thắng đây?

Bà nhịn không được khẽ đưa ra ý kiến:

- Hay nô tỳ báo với bên ngõ Tĩnh An tự? Thất lão gia rất yêu thương người. Ông ấy giận người cũng vì lúc trước người không nghe lời. Bây giờ, người lâm vào khốn cảnh, ông ấy nhất định không thể giương mắt không quan tâm.

- Không! Bà không thể đi!

Đậu Minh quật cường nói:

- Ông ấy không chịu gặp ta. Ta cũng quyết không nhờ đến ông ấy.

Chu ma ma còn muốn khuyên nhưng Đậu Minh lại nói:

- Bà đừng nói gì hết. Ban đầu, ta còn hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý đối xử với ta tốt như trước đây, nhưng bây giờ ta sáng mắt rồi. Hắn là tên đáng khinh, ăn của ta mặc của ta mà lại phản bội ta. Nhà bọn họ muốn đấu với ta phải không? Vậy ta xem ai lợi hại hơn ai? Dù sao trên đời này không phải mẹ chồng đè đầu con dâu thì cũng là con dâu cưỡi cổ mẹ chồng. Bà ta có thể lấy được tiện tì kia từ trong tay ta chẳng phải vì nhờ mấy thô sở bà từ sao? Ma ma, bà lập tức dùng năm trăm lượng bạc của ta đi mua mấy bà tử cao lớn. Ta không tin có tiền không làm nên chuyện!

Nói đến đây, nàng bất giác nghĩ đến Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu luôn trốn ở Chân Định

Lúc trước, nàng còn cười nhạo Đậu Chiêu, cho rằng Đậu Chiêu không thích mẫu thân nên tử bỏ cơ hội đến kinh thành.

Nhưng thời khắc này, nàng mới nhận ra Đậu Chiêu thật thông minh.

Tuy Đậu Chiêu ở chốn thôn quê nhưng nàng ta được Đậu gia che chở, muốn làm gì thì làm; còn có thể nuôi dưỡng hộ vệ phòng phân, sau khi gả vào phủ Anh Quốc Công còn dẫn bọn họ theo.

Bảo sao Tống Nghiên Đường không dám coi thường Đậu Chiêu.

Nghĩ lại tất cả, Đậu Minh lại thêm bực bội.

Hóa ra, mình mới là kẻ ngốc!

Sớm biết vậy nàng đã học Đậu Chiêu tiêu tiền của mình, dùng người của mình thì ai dám không nghe lời nàng?

Chỉ là nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

Chẳng lẽ nàng mãi mãi chạy sau Đậu Chiêu ư?

Nhưng đây cũng là biện pháp tốt nhất giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh này!

Đậu Minh lắc đầu hết sức hòng xóa đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu. Nàng nói với Chu ma ma:

- Bất cứ giá nào ta cũng phải đổi toàn bộ người hầu trong phủ. Để ta xem bà ta còn sai khiến nổi ai?

Chu ma ma cảm thấy Đậu Minh nên làm như vậy từ sớm. Bà không ngừng bảo: "Được!" rồi đi đến nhà kho.

Đậu Minh dựa sát cửa sổ, im lặng nhìn đèn lồng đỏ rực treo ngoài hành lang. Nàng tự hỏi không biết bây giờ Đậu Chiêu đang làm gì?

※※※※※

Người Đậu Chiêu đầy mồ hôi. Nàng thở có hơi dồn dập.

Tống Mặc lại sấn tới, ngậm lấy vành tai của nàng:

- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?

Giọng Đậu Chiêu hơi khàn:

- Ta muốn uống nước.

- Để ta lấy!

Tống Mặc dùng chăn bọc Đậu Chiêu rồi trần truồng rời giường đi rót chén nước ấm cho nàng.

Đậu Chiêu trông hắn vai rộng lưng thon, dáng người tuyệt đẹp thì ánh mắt thẫn thờ dán lấy.

Tống Mặc bình tĩnh đặt chén nước lên bàn nhỏ cạnh giường nhưng lại thầm đắc ý.

Đậu Chiêu ngượng ngừng quay mặt đi.

Tống Mặc cười tươi như hoa:

- Đã muốn tắm chưa?

Người nhớp nháp đầy mồ hôi rất khó chịu. Đậu Chiêu "Ừ" một tiếng.

Tống Mặc bế cả Đậu Chiêu lẫn chăn lên, cười bảo:

- Chúng ta cùng tắm.

Thế chẳng phải lại một phen giày vò nữa sao?

Đậu Chiêu đỏ bừng mặt, vội nói:

- Không cần! Ta tự mình tắm được rồi.

Còn giãy giụa muốn tự đi.

- Cẩn thận lạnh đấy!

Tống Mặc ôm Đậu Chiêu càng chặt hơn, nghênh ngang đi ra sau bình phong.

Đậu Chiêu nhìn thùng gỗ đủ để hai người tắm thì không thể không xin tha:

- Lần sau được không? Lần sau ta sẽ nghe theo chàng mà!

Tống Mặc cười đầy lưu manh:

- Vừa rồi nàng cũng bảo lần sau. Bây giờ là lần sau đấy thôi.

Sau đó mặc cho Đậu Chiêu phản đối, hắn nhanh chóng ôm nàng vào trong thùng tắm.

Đậu Chiêu đành ra hạ sách cuối cùng:

- Ngày mai, ta phải đến chỗ cụ đấy!

Nàng cũng gọi tổ mẫu là cụ theo Tống Mặc.

Tống Mặc cười gian:

- Ta đã xin nghỉ rồi. Ngày mai, ta đưa nàng đi.

Trong buồng lại vang lên tiếng Đậu Chiêu khẽ rên rỉ... Thế nên, ngày hôm sau khi đã ngồi cạnh tổ mẫu trong đại sảnh, cả người Đậu Chiêu vẫn muốn nhũn ra.

Thi thoảng, nàng lại lườm Tống Mặc.

Tống Mặc làm ngơ không thấy, dung dung ngồi uống trà nhìn Đậu Đức Xương dập đầu với tổ mẫu.

Tổ mẫu đỡ Đậu Đức Xương đứng dậy, từ ái nói:

- Cháu ngoan, bây giờ cháu đã trở thành con nối dõi của Tây Đậu rồi. Sau này, cháu phải chăm sóc phụ thân và muội muội mình đấy.

- Cháu xin ghi nhớ lời dạy bảo của cụ ạ.

Đậu Đức Xương kính cẩn đáp lời tổ mẫu.

Tổ mẫu cười híp mắt, bảo với Đậu Thế Anh đang đứng bên cạnh:

- Mau ngồi xuống đi!

Đậu Thế Anh cung kính ngồi xuống.

Hôm qua, Đậu Đức Xương đã chính thức dọn đến ngõ Tĩnh An tự. Đậu Thế Anh, Tống Mặc và Đậu Chiêu thống nhất dẫn Đậu Đức Xương tới gặp tổ mẫu.

Mọi người nói chuyện phiếm một lúc thì đến giờ ăn trưa. Sau khi dùng cơm trưa xong, mấy người Đậu Thế Anh ra phòng ngoài nói chuyện, còn tổ mẫu và Đậu Chiêu thì ngồi trông Nguyên ca nhi ngủ.

Tổ mẫu khẽ hỏi:

- Sao không thấy Minh thư nhi?

Đậu Chiêu không muốn tổ mẫu phiền lòng vì mình và Đậu Minh. Nàng đáp:

- Muội ấy không khỏe nên không đến. Chúng con cũng không mời Tề Ninh hầu.

Tổ mẫu lại hỏi:

- Minh thư nhi vẫn chưa có tin mừng à? Nó gả đi đã hơn một năm rồi.

- Nghe nói lần trước ảnh hưởng thân thể nên muốn tĩnh dưỡng một thời gian.

Đậu Chiêu vỗ về Nguyên ca nhi đang ngủ thì bị giật mình.

Tổ mẫu thở dài:

- Người lớn tạo nghiệp thế mà những đứa trẻ như các con lại bị vạ lây!

Đậu Chiêu không nói gì.

Tình cảnh kiếp trước của nàng còn khó khăn hơn Đậu Minh rất nhiều nhưng nàng vẫn phải cố gắng vượt qua.

Rõ ràng, cuộc sống này sẽ ra sao phụ thuộc rất nhiều vào nỗ lực của bản thân!

Sau một ngày vui vẻ ở ngõ Tĩnh An tự, Tống Mặc và Đậu Chiêu trở về Di Chí đường. Võ Di nhỏ giọng bẩm báo:

- Con thứ của thiên hộ Đại Hưng vệ muốn vào Binh mã ti Ngũ thành nên đã đi nhờ Miêu gia. Miêu gia muốn nhị gia nói hộ với ngài nhưng nhị gia một mực ngó lơ. Kết quả, Miêu cữu gia làm ầm một trận ở ngõ Tứ Điều.

Tuy Tống Hàn đã dọn ra ngoài nhưng Tống Mặc vẫn luôn phái người theo dõi hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp