Chương 461: Đập trúng

Miêu An Bình nghiến răng nghiến lợi:

- Cái gì? Ta mới chỉ nói mấy câu mà Tống Hàn đã ghi thù rồi á? Không giúp đỡ thì thôi, đằng này còn để một tên hộ vệ sỉ nhục ta. Hắn coi ta là bà con nghèo túng đến tống tiền chắc!

Sau đó lao thẳng đến phủ Anh Quốc Công.

Tống Hàn vốn không biết chuyện này.

Hắn giận tái mặt, lạnh lùng nhìn huynh muội Miêu thị:

- Đừng kéo ta vào chuyện của huynh muội các người!

Rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Miêu An Bình nhảy dựng lên, đổ hết bực tức xuống đầu Miêu An Tố, còn ép nàng đi xin Tống Nghi Xuân.

Miêu An Tố khóc ầm một trận, quyết không đi.

Sao lại trùng hợp thế? Huynh trưởng vừa mở miệng xin một chân bổ khoái huyện Cú Dung thì hộ vệ theo Đậu Chiêu từ Chân Định lại được... Nàng không tin trong chuyện này không có điểm khuất tất!

Tống Hàn cũng nghĩ vậy.

Tuy hắn không thích Miêu An Bình nhưng dù sao y cũng là cữu huynh của hắn. Y chịu nhục như vậy thì hắn cũng không mát mặt gì.

Tại Di Chí đường, hộ vệ kia đang dập đầu tạ ơn Đậu Chiêu:

- Không nhờ phu nhân, Thế tử gia nào biết những người như chúng tôi. Tôi không những phải tạ ơn Thế tử gia mà càng phải nhớ ơn phu nhân.

Không khí nói chuyện hết sức phấn khởi.

Đậu Chiêu thưởng cho hắn năm mươi lượng bạc mua quan phục và đút cho quan trên.

Hộ vệ kia tạ ơn rồi lui xuống.

Trở về Đông Khóa viện, hắn cùng lão bà nhà mình chuẩn bị mấy bàn tiệc mời huynh đệ hộ vệ của Di Chí đường uống rượu. Mọi người tiệc tùng vui vẻ tận hai ngày.

Bên này, Đậu Chiêu đang suy nghĩ đến chuyện nếu Tống Mặc đã chấp nhận hôn sự giữa Tưởng Diễm và Trần Gia thì vấn đề canh thiếp sẽ phải giải quyết thế nào?

Trông cách làm việc của Trần Gia, đoán chắc hắn chưa nghĩ đến, còn phía Tưởng Diễm cũng phải trấn an muội ấy. Hơn nữa, từ trước đến nay đều là ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu cưới thê tử, chỉ có nhà trai đến nhà gái cầu thân chứ lấy đâu ra chuyện nhà gái chủ động trước.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ tới người trung gian là Tương Ly Châu.

Đậu Chiêu mời Tương Ly Châu tới nghe kịch, cũng bài tỏ vấn đề với nàng.

Tương Ly Châu là người thông minh, lập tức đã nghĩ ra cách:

- Tẩu cứ giao việc này cho muội đi!

Sau khi về nhà, nàng mời vợ Đào Nhị tới nói chuyện.

Vợ Đào Nhị từ lúc bước chân rời Ngô gia thì đầu óc quay cuồng không rõ đông tây nam bắc.

Nàng hớt hải chạy về ngõ Ngọc Kiều, vừa vào cửa đã la ó:

- Mau! Mau véo tôi xem có phải tôi đang mơ không!

Đào Nhị cười ha hả:

- Nàng nổi cơn gì vậy?

Hắn vừa dứt lời thì Trần Gia cũng từ nha môn về.

Vợ Đào Nhị giật bắn mình, vội thưa

- Đại nhân! Hôm nay, Ngô đại nãi nãi mời tôi tới quý phủ nói chuyện.

Trần Gia đoán chắc vì chuyện Tưởng Diễm nên Tưởng Ly Châu mới tìm gặp quản sự ma ma nhà mình. Trong lòng hắn đã quýnh lên nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm hỏi:

- Ngô đại nãi nãi tìm ngươi làm gì?

Ai dè vợ Đào Nhị lại im bặt.

Trần Gia dẫn vợ Đào Nhị vào thư phòng.

Bấy giờ, vợ Đào Nhị mới nói:

- Biểu tiểu thư của phủ Anh Quốc Công muốn tái giá. Ngô đại nãi nãi gọi tôi tới hỏi chuyện trong nhà đại nhân.

Trần Gia một hơi phun hết nước trà trong miệng lên mặt vợ Đào Nhị.

- Ngươi nói cái gì?

Hắn kinh ngạc hỏi:

- Ngô đại nãi nãi gọi ngươi tới hỏi chuyện trong nhà ta á?

Vợ Đào Nhị vừa lau nước trà trên mặt vừa đáp:

- Đúng vậy ạ! Ngô đại nãi nãi còn nói là được Đậu phu nhân nhờ cậy.

Trần Gia ngồi phịch xuống ghế.

Hắn đảo mắt khắp phòng, nghĩ đến những lời vừa rồi của vợ Đào Nhị.

Chẳng lẽ Tống Mặc định gả Tưởng Diễm cho hắn nên mới nhờ Ngô đại nãi nãi.

Nhưng điều này là không thể!

Xuất thân của mình thế nào hắn hiểu rõ. Cho dù Tống gia chọn nhầm người thì cũng không đến lượt hắn. Sao hắn có thể lọt vào mắt xanh của Đậu phu nhân cơ chứ?

Không lẽ Tống gia hiểu lầm hắn và Tưởng Diễm có tư tình?

Vậy thì khổ rồi!

Hắn bị mọi người cười nhạo là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga cũng không sao. Có khi còn có người bội phục hắn tham vọng ấy chứ!

Nhưng Tưởng Diễm?

Chỉ sợ cả đời này nàng ấy không thể rửa sạch vết nhơ!

Hay bây giờ mình lập tức xin gặp Đậu phu nhân để giải thích rõ ràng?

Trần Gia nghĩ đến đây thì một chân đã bước ra ngoài, nhưng chân còn lại không sao nhấc lên được.

Hắn có cơ hội cưới Tưởng Diễm... dịu dàng, nhỏ nhẹ như đóa hoa mùa xuân!

Đầu Trần Gia nóng lên.

Nếu bỏ lỡ, hắn mãi mãi không có cơ hội cưới Tưởng Diễm.

Nên đi không?

Hắn đứng ngẩn ngơ ở bậc cửa, lần đầu tiên trong đời không hạ quyết tâm được.

※※※※※

Lúc này, Tưởng Diễm đang nói chuyện với Tưởng Ly Châu.

Nàng kinh ngạc nhìn Tưởng Ly Châu. Nước mắt đã lưng tròng:

- Muội và Trần đại nhân thật sự không có gì mà! Vì sao mọi người không tin?

Sau đó còn giơ tay thề độc:

- Nếu muội và Trần đại nhân có tư tình thì trời sẽ đánh muội...

Tưởng Ly Châu hoảng hốt, vội che miệng nàng:

- Tiểu tổ tông của tôi ơi! Loại thế độc như vậy mà muội cũng dám nói.

- Tỷ thấy Trần đại nhân cũng được, lại quen biết muội nên mới làm mai, thế mà muội lại đi thề độc cài gì!

Nàng buông tay:

- Biết trước như vậy tỷ đã không bận lòng rồi.

Tưởng Diễm áy náy:

- Muội biết tỷ cũng vì muội. Nhưng mà muội không muốn gả cho ai hết. Tuy Trần đại nhân là người tốt nhưng muội và ngài ấy không có duyên với nhau.

Tưởng Ly Châu không ngờ Tưởng Diễm sẽ nói như vậy. Nàng nghiêm mặt:

- Sao muội lại nghĩ thế?

Tưởng Diễm rũ mí mắt, lẩm bẩm:

- Có nam nhân nào biết chuyện xảy ra với muội, biết muội treo cổ tự tử không thành còn coi trọng muội nữa chứ? Hiểu rõ cuộc đời mình sẽ như vậy rồi thì muội đâu dám mơ ước gì.

Tưởng Ly Châu nói:

- Nếu Trần đại nhân tới cầu thân thì sao?

- Không thể nào!

Tưởng Diễm không suy nghĩ đã lắc đầu.

- Nhưng nếu Trần đại nhân thật sự tới cầu thân thì sao?

Tưởng Ly Châu không từ bỏ, hỏi lại lần nữa.

Dưới gầm trời này không ai hiểu rõ hoàn cảnh của nàng bằng Trần Gia. Nếu Trần Gia nguyện ý tới cầu thân, phải chăng Trần Gia không chê nàng?

Trái tim Tưởng Diễm lập tức đập loạn.

Một hồi lâu vẫn không thấy nàng trả lời, Tưởng Ly Châu khẽ thở dài:

- Muội nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ lần này chưa chắc sẽ tìm được người tốt hơn đâu! Muội còn trẻ, còn có thể giúp tẩu tẩu lo chuyện nhà cửa, dạy cháu gái đọc sách viết chữ thêu thùa may vá. Nhưng sau này có tuổi rồi, chẳng lẽ lại đợi lên chùa? Mà với tính tình của muội, cho dù vào chùa cũng chỉ có thể làm mấy công việc như gánh nước tưới rau... Đừng nói muội vẫn ngây thơ nghĩ rằng cửa chùa là nơi thanh tịnh không vướng bụi trần đấy nhé!

- Không! Không phải!

Tưởng Diễm lẩm bẩm:

- Lúc trước muội theo Lê Điệu Nương đến chùa thắp hương từng thấy những ni cô thuyết phục mọi người quyên tiền nhan đèn. Ai kiếm được nhiều tiền nhan đèn thì mới được chủ trì coi trọng.

- Nếu muội đã biết vậy thì hãy nghĩ kỹ đi!

Tưởng Ly Châu đứng dậy ra về.

Tưởng Diễm nằm suy nghĩ.

Mình nên làm gì đây?

Thật sự sẽ gả cho Trần Gia ư?

Nếu ngày nào đó Trần Gia chê bai mình...

Nàng nghĩ mà tim đau thắt lại.

Nhưng nếu đúng như Tưởng Ly Châu nói, nếu mình từ chối...

Tưởng Diễm trằn trọc không ngủ được. Nàng lật qua lật lại như cái bánh nướng.

※※※※※

Cứ như vậy, cả hai người đều không biết phải làm sao.

Đậu Chiêu đợi vài ngày vẫn chưa thấy Trần Gia tới cầu thân thì khẽ thở dài.

Có lẽ hai người hữu duyên vô phận!

Nàng lặng lẽ cất chuyện này xuống đáy lòng.

Còn Tống Mặc thì vui mừng thấy rõ, cũng không chủ động nhắc đến.

Đậu Chiêu và Tống Mặc chú ý tới chuyện Tống Hàn chuyển nhà.

Họ mời Hoàng đại nhân Hoàng Kỳ của phủ Thuận Thiên làm chứng, Đâu Thế Hoành và Lục Phục lễ làm người trung gian chứng kiến Tống Hàn ký vào văn kiện.

Tống Nghi Xuân trốn trong Tê Hương viện không muốn ra tiếp khách.

Đậu Thế Anh nhờ Hoàng Kỳ khuyên Tống Nghi Xuân:

- Huynh đệ tranh chấp phần lớn là do cha mẹ đối xử không công bằng. Phân chia gia sản sớm như này chưa chắc đã là điều không tốt. Nếu những nhà quyền quý ở kinh thành có thể sáng suốt như ngài thì phủ Thuận Thiên chúng tôi cũng bớt ít nhiều bận rộn.

Mặc dù biết Hoàng Kỳ đang an ủi mình, cho mình cái thang để xuống nhưng Tống Nghi Xuân vẫn chậm rì rì ra chào Đậu Thế Hoàng và Lục Phục Lễ.

Đậu Thế Hoành khinh thường ra mặt:

- Hừ! Đúng là cái loại vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.

Đậu Thế Anh cười khổ:

- Cuối cùng cũng xong! Không uổng lục huynh đi chuyến này.

Nghĩ đến Đậu Chiêu, Thế Hoành không thể không dặn dò Đậu Đức ương:

- Vận mệnh của Thọ Cô nhiều chông gai. Sau này, con phải chăm sóc nó nhiều hơn đấy!

Đậu Đức Xương cung kính đáp "vâng".

Hắn là con thứ, lúc trước có thể lông bông ngỗ nghịch nhưng bây giờ đã làm con nuôi của người khác, bất giác nhớ lại những năm tháng trước đây được phụ thân yêu thương dạy dỗ thì càng thêm kính trọng ông.

Đậu Thế Hoành thở dài, vỗ nhẹ vai con trai rồi bảo hắn lui xuống. Ông và Đậu Thế Anh bàn đến chuyện của Đậu Đức Xương:

- Dù sao cũng sửa lại gia phả, đệ không cần phải nghĩ cho ta. Mau sắp xếp thời gian đón thằng bé qua đi! Cứ thế này lại ảnh hưởng việc học của nó -- Nếu đệ đã chọn nó thì nó cũng phải có công danh sự nghiệp chứ.

Đậu Thế Anh đáp:

- Huynh thấy mùng một tháng chạp thế nào? Một là vào dịp tết có nhiều thân thích bằng hữu tới chơi. Hai là đệ chuẩn bị mời một lão Hàn Lâm tới nhà làm trợ giảng, giúp Chỉ ca nhi tập trung ôn thi.

Năm nay là năm thi, năm sau có thi hương.

Đậu Thế Hoành gật đầu.

Đậu Thế Anh lại bàn chuyện này với Tống Mặc.

Tống Hàn đang bận dọn nhà, Tống Mậu Xuân qua giúp đỡ, thêm cả mấy bằng hữu cũ của Tống gia tới nịnh nọt. Lục Trúc quan nhao nhao một đám người thành ra Tống Mặc lại nhàn hạ. Hắn chủ động xin Đậu Thế Anh cho phép mình lo chuyện con thừa tự.

Đậu Thế Anh khoan khoái nhâm nhi chén trà nóng, cười bảo:

- Có việc gì cần con ra tay chứ? Con chỉ cần theo ta uống trà là được rồi.

Tống Mặc cười hỏi:

- Người đã báo cho đằng Vương gia chưa?

Về lý, Đậu Đức Xương được nhận làm con thừa tự thì Vương Anh Tuyết chính là tự mẫu của hắn. Dù thế nào hắn vẫn phải vấn an bà ấy.

Chương 462: Điền trang

Đậu Thế Anh chỉ cảm thấy đau đầu.

Tống Mặc nhìn bộ dạng này của nhạc phụ nào không hiểu:

- Hay con đi người nhé?

Đậu Thế Anh cầu còn không được.

Đậu Thế Hoàng sau khi biết chuyện thì gọi Tống Mặc qua dặn dò:

- Con không cần để ý bọn Vương gia đó. Nếu họ dông dài lải nhải, con cứ về báo lại ta. Trưởng bối như chúng ta quyết không ngồi im nhìn họ làm loạn.

Trông dáng vẻ như sợ hắn bị bắt nạt.

Tống Mặc xúc động, nói:

- Con thấy tốt nhất là để thập nhị huynh đi cùng. Thập nhị huynh vừa hay có thể gặp thất phu nhân, rồi sau này không cần làm phiền bà ấy nữa.

Hắn đang tính đến chuyện Vương gia lấy cớ nhận con nối dõi để đưa Vương Ánh Tuyết về ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Hoàng nhanh chóng hiểu ra.

Ông cũng không muốn con mình phải cúi đầu vấn an một người như vậy.

Đậu Thế Hoàng nhìn Tống Mặc với ánh mắt đầy khen ngợi:

- Thế thì để Chỉ ca nhi theo cùng đi!

Hôm sau, Tống Mặc cùng Đậu Thế Anh và Đậu Đức Xương đến ngõ Liễu Diệp.

Vương Trí Bình đã lờ mờ đoán được mục đích Đậu Thế Anh đến. Hắn mời ba người tới phòng khách ngồi.

Nhưng khi Đậu Thế Anh nói rõ tất cả, sắc mặt hắn vẫn không thể không khó coi.

Sở dĩ, hắn không muốn đánh rắn động cỏ đến Đậu gia, muốn nhân cơ hội nhận con nối dõi đưa Vương Ánh Tuyết về chỗ Đậu Thế Anh. Ai ngờ người tính không bằng trời tính.

Vương Trí Bình khổ tâm hết sức mà vẫn cố nói:

- Nhận con nối dõi là việc trọng đại sao có thể thiếu Ánh Tuyết? Việc này tạm gác qua một bên. Mọi người hiếm khi tới chơi, phải chuẩn bị một bàn tiệc mới được. Đến chiều tối, ta bảo Anh Tuyết cùng mọi người về.

Tống Mặc còn muốn nói khéo mấy câu thì Đậu Thế Anh đã lạnh lùng lên tiếng:

- Ta bảo Chỉ ca nhi tới đây là đã giữ thể diện cho Vương gia lắm rồi. Hóa ra, Vương gia không cần. Vậy thứ cho ta lắm điều!

Trước khi rời đi còn nói:

- Nếu nàng ấy không rảnh thì cũng không cần đợi đến chiều tối. Chúng ta về luôn bây giờ đây.

Ngay cả khi phụ thân bị lưu đày, Vương Trí Bình cũng chưa từng chịu nhục như vậy,

Mặt hắn tím đen vì thẹn. Hắn muốn lập tức chạy đi báo cho mẫu thân nhưng mà không thể không cắn răng giữ Đậu Thế Anh lại.

Đậu Thế Anh được Tống Mặc kéo nhanh đi.

Vương Trí Tiêu từ chỗ nào đó xông ra ngăn Vương Trí Bình:

- Huynh không thể nuông chiều muội muội thêm nữa. Phụ thân bị đồng liêu mỉa mai vì muội ấy. Hôn sự của Đàn nhị bị hủy cũng vì muội ấy. Chẳng lẽ chúng ta vì muội ấy còn chưa đủ?

Vương Trí Bình câm nín, trong đầu hiện lên vẻ mặt khó xử của thê tử, hiện lên cảnh em dâu đứng trong sân chửi bậy vì hôn sự của cháu trai, còn con dâu thì xấu hổ bịt tai cháu trai. Hắn thở dài mệt mỏi.

Vương Trí Tiêu vỗ vai huynh trưởng:

- Chúng ta không thể vì muội ấy nữa. Nam nhi và Đàn nhi còn có tương lai phía trước. Người ta đã giữ thể diện cho chúng ta, chúng ta cũng phải đền đáp xứng đáng chứ!

Vương Trí Bình nghe vậy thì cười bảo:

- Đệ trưởng thành rồi!

Lần trước vì chuyện của Vương Ánh Tuyết ảnh hưởng đến hôn sự của Vương Đàn mà Bàng Ngọc Lâu đã quát tháo ầm ĩ một trận, Vương Trí Tiêu thì được phen khóc lóc kể lể trước mặt Vương Hứa thị khiến cả nhà loạn như cào cào.

Vương Trí Tiêu ngượng cười. Những lời ngày đều do thê tử dạy hắn. Qua lần này, hắn càng quy phục thê tử hơn trước.

Sau khi tiễn Đậu Thế Anh, hắn lập tức đến phòng Vương Hứa thị.

Hắn vẫn hệt như xưa, vừa nói vừa xụt xùi:

- Mẫu thân! Mẫu thân giúp chúng con đi! Hôn sự của Đàn nhi vừa bị hủy, Nam nhi thì vốn có bản lĩnh. Đàn nhi chỉ đành trông cậy đằng ngoại. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, người thương Đàn nhi đi! Đồng lứa đã có con biết chạy mà nó vẫn phải cô độc một mình thì người làm phụ mẫu như chúng con sống yên ổn thế nào?

Vương Trí Tiêu còn muốn nói một câu: "Mẫu thân không thể vì con gái của người mà hại chết con trai của chúng con", nhưng nghĩ tới những gì Bàng Ngọc Lâu dặn dò, hắn vẫn nuốt lời này xuống bụng.

Vương Hứa thị lắc đầu.

Bà già rồi, Cao thị phúc hậu, Bàng thị gian giảo. Sau này, Ánh Tuyết chỉ có thể dựa vào con trai cả thôi.

- Con muốn thế nào?

Bà đành phải phải hỏi con trai.

Hai mắt Vương Trí Tiêu lập tức sáng lên:

- Con, con muốn dọn ra ngoài!

Tuy rằng đã trong tính toán nhưng Vương Hứa thị vẫn không tránh khỏi đau lòng.

Bà nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói:

- Ta sẽ viết thư nói với phụ thân con.

Vương Trí Tiêu vui mừng ra mặt, đáp "vâng" rồi lập tức rời đi.

Dãy sau nhà vang lên tiếng mắng chửi của Bàng Ngọc Lâu:

-... Ngươi đúng là đồ trơ trẽn, vì nam nhân mà sẵn sàng hại huynh đệ hại cháu trai ruột thịt. Kết quả thì sao? Bị vứt bỏ chẳng khác gì đôi giày rách. Ta mà là ngươi thì đã cắt cố tự tử rồi! Nam nhân của ngươi vừa dẫn theo con nuôi đến đấy. Biết nam nhân của ngươi nói cái gì không? Hắn sợ ngươi trở về sẽ phá hỏng hôn sự của con nuôi nên đến đây dặn ngươi đừng quay lại Đậu gia nữa!

Khu nhà của Vương gia không lớn, lại thêm nhà Vương Nam vừa thành thân, Vương Đàn cũng đã lớn. Sau khi về nhà ngoại, Vương Ánh Tuyết cho rằng mình sẽ mau chóng về lại Đậu gia nên ở tạm dãy nhà sau chỗ mẫu thân. Lâu dần dãy sau này được sửa sang lại, nàng tiện ở luôn đây.

Hai năm trở lại, Bàng Ngọc Lâu nói chuyện càng ngày càng khó nghe, chửi bới chẳng khác gì mấy mụ đàn bà cãi nhau ngoài phố. Người hầu kẻ hạ vì vậy cũng rỉ tai coi thường Bàng Ngọc Lâu.

Còn Vương Ánh Tuyết vì bị đứa con mang nặng đẻ đau ruồng bỏ mà thường hay cáu gắt. Nay bị Bàng Ngọc Lâu khiêu khích như vậy, Vương Anh Tuyết nào không phản ứng, chạy ra cửa mắng lại:

- Ngươi là cái thá gì? Lúc Vương gia gặp nạn, nhà ngươi cho Vương gia chúng ta cái gì? Đầu tiên là bất kính với bà cô, sau đó là không dạy được con cái. May mà Vương gia chúng ta sống tốt không bỏ ngươi...

Vương Hứa thị ở trong phòng nghe được thì thở gấp rồi ngất lịm.

Nhà chính loạn như cào cào.

Vương Trí Tiêu sợ thê tử phá hỏng chuyện dọn ra riêng nên mặc kệ mẫu thân, chạy ra hậu viện kéo Bàng Ngọc Lâu đang mắng to lại:

- Nàng làm gì thế? Mẫu thân đã đồng ý cho chúng ta dọn ra ở riêng rồi. Nàng còn làm ầm cái gì? Cẩn thận bọn a hoàn đàm tiếu bây giờ!

Ta ngứa mắt bộ dạng chó nhìn người của Vương Ánh Tuyết đấy.

Bàng Ngọc Lâu nói thầm trong bụng, nhưng ngước mắt lên lập tức thấy một a hoàn trong phòng Cao Minh Châu đang thập thò sau cửa. Nàng biết không phải là Cao Minh Châu thì cũng là Cao thị phái người tời nghe ngóng thì hơi chột dạ, nói về phía a hoàn đó:

- Ngươi trở về bảo lại với đại tẩu. Tuy nhà ta dọn ra ở riêng nhưng Nam nhi và Đàn nhi vẫn là huynh đệ, ta vẫn là thẩm thẩm của Nam nhi. Nếu năm nay, Nam nhi lại thi rớt thì tất cả đều tại tiện phụ kia. Nam nhi có thể theo chúng ta ra ngoài học, Không thể để nàng hại cả nhà này được!

Tiểu nha hoàn nào dám đáp, lập tức co cẳng chạy.

Cao thị thở dài không thôi, nói với con dâu:

- Nhị thẩm ra ở riêng thì các con hãy theo cùng đi. Ở nhà ầm ĩ như này bảo sao Nam nhi thi rớt lần trước. Tuy nhị thẩm thích ra vẻ trưởng giả học làm sang nhưng vẫn có chỗ tốt -- Nam nhi đã là cử nhân, nếu đỗ tiến sĩ thì sẽ có lợi cho Đàn nhi. Chỉ cần không có Vương Ánh Tuyết, nhị thẩm tự khắc nói lời dễ nghe.

Cao Minh Châu ngạc nhiên.

Mẹ chồng hiền đức vậy mà cũng phải nói thế, xem ra đã không nhịn được nữa.

- Còn người thì sao?

Nàng cũng không muốn ở trong căn nhà này, khỏi cần nói những câu chửi bới của Vương Ánh Tuyết và Bàng Ngọc Lâu khiến người nghe thấy thẹn mà con trai của nàng cũng đã đến tuổi học nói.

- Ta ấy à? Đành ráng chịu thôi!

Cao thị bất lực lắc đầu.

Dù sao vẫn tốt hơn là kéo theo nhà con trai vào.

Bà rất hối hận, biết thế lúc trước đã không đứng ra giúp Vương Ánh Tuyết.

Chẳng lẽ đây là báo ứng?

Cao Minh Châu do dự nói:

- Hay con và hài tử hầu hạ tướng công về Cao gia ôn thi? Ở đấy chắc chắn yên tĩnh hơn.

Nàng vốn không ưa Bàng Ngọc Lâu.

Cao thị lắc đầu:

- Cha chồng con sẽ không đồng ý đâu!

Vậy chỉ có thể theo Bàng Ngọc Lâu dọn ra ở riêng.

Nhưng dù sao vẫn tốt hơn bây giờ.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Trí Bình luôn bệnh vực Vương Ánh Tuyết, ấy vậy mà lần này lại không phản đối, còn nói:

- Nàng cũng theo cùng đi! Cháu trai còn nhỏ, Nam ca nhi thì phải tập trung ôn luyện, trong nhà sẽ không có người lo liệu thu vén. Ta ở lại, không thể không có người hầu hạ mẫu thân được.

Cao thị lấy làm ngạc nhiên.

Vương Trí Bình nhìn thê tử, cười bảo:

- Ta không phải là người ích kỷ!

Cao thị nắm chặt tay trượng phu.

Vương Hứa thị trông như già thêm chục tuổi. Bà nhìn chằm chăm con trai cả:

- Đây là ý của con hay của Cao thị?

Vương Trí Bình thầm run nhưng vẫn quả quyết đáp:

- Đây là ý của con!

Vương Hứa thị mệt mỏi ngả người lên gối.

Mái nhà này tan nát rồi ư!

Chẳng lẽ muốn bà đuổi hết con cháu vì đứa con gái bất hiếu kia sao?

Cùng lúc đó, bà nghe thấy con trai lẩm bẩm:

- Con cũng vì muốn tốt cho Ánh Tuyết. Đậu gia đã quyết bỏ rơi muội ấy. Đậu Minh lại là đứa trẻ không hiểu chuyện, không thể trông cậy được. Mấy năm nữa, Ánh Tuyết chỉ có thể sống với cháu trai và con dâu. Bây giờ để bọn nhỏ ghi hận thì sau này muội ấy sống sao!

Vương Trí Bình nói cả buổi đã khiến Vương Hứa thị cảm động.

Bà lần chuỗi hạt Phật, thở dài:

- Không cần phân bua nữa. Ta sẽ đưa Ánh Tuyết đến điền trang.

Vương Trí Bình lạy mẫu thân.

Vương Ánh Tuyết biết vậy thì đòi sống đòi chết.

Lần này, Vương Hứa thị đã quyết tâm, sai bà tử ép Vương Ánh Tuyết đến điền trang.

Cao thị coi như đã liên thủ thành công với Bàng thị. Trong nhà cũng nhân cơ hội này đổi người hầu, ai bán được thì bán, gả đi thì gả. Cao thị còn dặn dò bà tử đắc lực của mình theo đến điền trang:

- Phải giám sát Vương Ánh Vương cẩn thận, không để nàng ta tiếp xúc với người ngoài không kẻo lại nói linh tinh. Nếu lão thái thái hỏi tới, ta sẽ chịu trách nhiệm.

Bà tử vâng lệnh đi.

Bàng Ngọc Lâu cũng lén lút phái bà tử đi hầu hạ Vương Ánh Tuyết, ngoài mặt nói tương tự như Cao thị nhưng sau lưng lại dặn thêm:

- Nào có ai không dăm ba cái bệnh. Ngoại trừ lão thái thái thì còn ai nhớ đến nàng ta. Ngươi chỉ cần không giày vò chết nàng ta là được.

Bà tử lĩnh mệnh đi.

Chương 463: Cánh buồm

Đám người Đậu Thế Anh hết thảy không biết những gì xảy ra ở Vương gia.

Đậu Thế Anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Ông vui vẻ quàng vai Tống Mặc, nói với Đậu Đức Xương:

- Lát nữa gọi phụ thân con đến, bốn chúng ta cùng uống vài chén.

Sau khi nhận con nối dõi thì cách xưng hô cũng phải thay đổi.

Bây giờ, Đậu Đức Xương phải gọi Đậu Thế Hoàng là lục bá phụ.

Mà Đậu Thế Anh lại chưa bỏ được thói quen cũ.

Đậu Đức Xương chỉ có thể ngượng ngùng cười.

Tống Mặc vội giải vây:

- Nhạc phụ nói sai rồi! Lát nữa phạt người ba chén lớn.

Bấy giờ, Đậu Thế Anh mới giật mình, áy náy nhìn Đậu Đức Xương:

- Được, được, được. Ta tự phạt mình ba chén lớn.

Dù sao cũng là chia cắt với phụ mẫu nên không tránh khỏi vướng mắc trong lòng. Nhưng nhìn Đậu Thế Anh như vậy, Đậu Đức Xương không nhịn được phì cười, bao nhiêu phiền muộn cũng theo gió bay mất. Hắn cảm giác mình không phải bị phụ mẫu cho đi mà vì cần hắn đến an ủi người cha nuôi đáng thương này.

- Phụ thân đừng lỡ miệng trước mặt khách là được.

Hắn nín cười:

- Không thì ngũ bá phụ sẽ không tha cho người đâu!

Đậu Thế Anh cười ha hả.

Tống Mặc mừng thay hai người.

Mà Đậu Đức Xương lại rất ngưỡng mộ Tống Mặc.

Hắn lớn tuổi hơn Tống Mặc nhưng không chín chắn, cẩn thận bằng Tống Mặc.

Qua lần này, hắn nhìn Tống Mặc càng thêm bội phục.

Chuyện Đậu Đức Xương trở thành con nối dõi coi như đã quyết định xong.

Đậu Thế Anh chính thức phát thiệp mời thân thích đến ngõ Tĩnh An tự uống rượu mừng.

Đậu Minh thế mới biết Đậu Đức Xương được Đậu Thế Anh nhận làm con nối dõi.

Nàng tức sôi máu, hất đổ bàn con trên kháng:

- Ta không đồng ý! Dựa vào cái gì cho Đậu Đức Xương làm con nối dõi?

Chu ma ma muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhủ thầm: " Ban đầu, Thất lão gia định kén rể cho phu nhân. Ai ngờ người lại đoạt mất hôn phu của tứ tiểu thư, mà tứ tiểu thư sau đó lại gả vào phủ Anh Quốc Công. Tây Đậu không nhận con nối dõi chẳng lẽ muốn tuyệt tự sao? Huống chi, Đậu gia có nhiều con cháu nhưng thích hợp nhất chỉ có Đậu Đức Xương."

Đương nhiên những lời này không thể nói với Đậu Minh!

Tính tình Đậu Minh ngày một nóng nảy. Đến cả hầu gia nói hai cũng bị xỉa xói. Kẻ hầu người hạ càng nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh. Cả viện lớn như này yên ắng không tiếng động, tựa như hố tuyết đi vào lạnh run.

Đậu Minh càng nghĩ càng bực mình, bảo Chu ma ma chuẩn bị xe ngựa đến ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Anh kiên quyết không chịu gặp, còn bảo Cao Thăng truyền lời cho nàng: "Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Ngươi là đã thê tử của người thì nên hiếu thảo với mẹ chồng, hầu hạ tốt trượng phu. Sau này có việc thì bảo a hoàn báo tin là được."

Nhưng Đậu Minh lại cho rằng phụ thân vẫn trách mình lúc trước giành mất Ngụy Đình Du. Nàng tức giận đá Cao Thăng, gào lên:

- Bọn họ ép con như vậy mà phụ không chịu đứng ra bảo vệ con, bây giờ còn muốn tính sổ chuyện cũ. Chẳng lẽ chỉ mỗi Đậu Chiêu là con của người, còn con thì không?

Đậu Thế Anh chỉ cảm thấy Đậu Minh ngang ngược vô lễ, nhớ lại những chỉ trích ẩn ỷ của Kỷ thị thì không thể không thừa nhận mình đã chiều hư đứa con gái này.

Bây giờ dạy dỗ lại nó chắc vẫn chưa muộn?

Đậu Thế Anh trốn tránh không gặp Đậu Minh.

Đậu Minh bị ngó lơ cả buổi thì nổi giận đùng đùng trở về phủ Tề Ninh hầu.

Đám a hoàn vú già nhao nhao ra đón nhưng trông mặt ai cũng ủ dột lo sợ.

Đậu Minh càng thêm bực bội, quét mắt lập tức nhìn thấy một gia đinh chạy vụt qua.

Nàng nhận ra nó.

Nó tên là Như Ý, hiện đang hầu hạ trong thư phòng Ngụy Đình Du, năm nay tám tuổi, dáng người nhỏ gầy, tư chất thông minh lanh lợi.

Vì sao nó thấy mình thì bỏ chạy?

Mình là yêu quái ăn thịt người sao?

Đi theo ai học tính người nấy. Chẳng lẽ Ngụy Đình Du nói gì với nó?

Đậu Minh lập tức xù lông. Nàng đuổi hết người hầu ở ngoại viện đi rồi dẫn theo Chu ma ma đến thư phòng của Ngụy Đình Du.

Nhưng Ngụy Đình Du không có trong thư phòng.

Như Ý chạy đến bẩm:

- Hầu gia đi đua ngựa rồi ạ!

Thế là thế nào? Mình vừa về thì hắn bỏ đi!

Đậu Minh tá hỏa, ánh mắt quét quanh thư phòng.

Thư phòng vô cùng sạch sẽ, lụa lót cầm đã đổi sang màu xanh ngọc, bốn góc còn rủ xuống tua ánh vàng sang trọng quý giá. Trên giá sách đặt bình sứ thanh hoa cắm hoa trà đỏ thẫm khiến căn phòng trở nên thật ấm cúng.

Không ngờ người hầu trong thư phòng lại dụng tâm như vậy!

Đậu Minh cười khinh một tiếng rồi trở về nội thất.

Nàng gửi thư cho mẫu thân, kể cho bà biết chuyện Đậu Thế Anh nhận con nối dõi.

Ngõ Liễu Diệp chỉ trả lời lạnh lùng một câu: "Biết rồi".

Nàng thấy rất kỳ quái, bảo Chu ma ma mang theo vài thư qua ngõ Liễu Diệp, ngoài mặt là hiếu kính Vương Hứa thị nhưng thực chất là đến thám thính tình hình.

Chu ma ma trở về nói cho nàng biết:

- Lão thái thái vẫn khỏe. Nhưng nô tỳ không gặp được thất phu nhân. Người dưới bảo thất phu nhân vừa cãi nhau với nhị cữu phu nhân, thấy mệt nên đi nghỉ rồi.

Đậu Minh cũng biết chuyện Vương Ánh Tuyết và Bàng Ngọc Lâu thường xuyên xích mích. Nàng không nghi ngờ, hỏi tiếp:

- Đậu Chiêu biết chuyện nhận con nối dõi này không?

Chu ma ma đáp:

- Nghe nói Thế tử Anh Quốc Công đi cùng thất lão gia đến gặp thất phu nhân ạ?

Đậu Minh tức giận ném cái lược đang chải xuống đất.

Nàng không nghĩ ra cách ngăn cản nên chỉ đành dặn dò Chu ma ma:

- Ngươi đừng rêu rao chuyện này ra. Bọn họ không báo với ta một tiếng thì cũng đừng mong ngày đó ta trở về dệt hoa lên gấm cho bọn họ.

Ngụ ý cũng không cần nói với Ngụy gia.

Chu ma ma âm thầm lắc đầu.

Cho dù hầu Gia đôi đều không đi thì có thể ảnh hưởng gì đến thể diện của Đậu gia chứ?

Người khác chỉ cho rằng Đậu Minh sợ anh trai nuôi chiếm phần tài sản vốn thuộc về mình, đánh giá nàng là một người tham lam.

Nếu chuyện này xảy ra sớm vài năm thì bà đã liều mạng khuyên ngăn Đậu Minh. Nhưng bây giờ... Đậu Minh đã không nghe lọt lời của ai nữa rồi. Nàng chỉ sợ nói thêm sẽ khiến chút ít tình cảm cũng mất theo.

Tại sao ngũ tiểu thư lại trở thành như vậy!

Chu ma ma không khỏi đau lòng.

Đậu Chiêu ngồi trên kháng nghe bà mối tâng bốc Trần Gia:

- ... Tuy rằng từng trải qua một đời vợ nhưng chưa có đứa con nào. Ngài ấy không những chín chắn mà còn rất có tài, trẻ như vậy đã là võ quan hàng tứ phẩm. Tôi dám khẳng định chưa tới mười năm đã có thể thăng chức lên hàng tam phẩm! Biểu tiểu thư của quý phủ gả cho ngài ấy thì chính là phu nhân nhà quan. Có hôn sự nào viên mãn hơn thế này chứ?

Nàng không nói gì, tươi cười nhận canh thiếp của Trần Gia rồi bảo a hoàn thưởng cho bà mối mười lượng bạc.

Bà mối sững sờ, sau đó hai mắt cũng cười hít thành một đường chỉ.

Lúc tìm người đến phủ Anh Quốc Công cầu thân, tất cả bà mối đều xua tay từ chối, chỉ có nàng tham năm lượng bạc và hai cuộn vải đẹp nên mới cắn răng cắn tóc nhận lời. Mặc dù thế, nàng cũng không thể không cười nhạo Trần Gia không biết tự lượng sức. Nhưng ai ngờ Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công thật sự đã nhận canh thiếp của Trần Gia... Đây, đây đúng là mặt trời mọc đằng tây mà!

Nàng mừng như điên chạy về báo.

Trần Gia cảm thấy mọi thứ đều đang xoay vòng vòng, rất lâu sau mới bình tĩnh lại bảo vợ Đào Nhị thưởng cho bà mối.

Bà mối hớn hở nhận thưởng rồi đi.

Người Trần Gia vẫn nhũn như bún. Hắn ngồi thẫn thờ trên ghế rất lâu.

Tống gia đã nhận canh thiếp của hắn!

Nói cách khác, hôn sự của hắn và Tưởng Diễm không phải trò đùa mà có thể trở thành sự thật!

Tâm trạng của Trần Gia như cánh buồm được gió thổi căng phồng, không biết nên cảm thấy vui mừng hay cảm thấy thật may mắn. Tận đến khi phu thê Đào Nhị chúc mừng thì hắn mới định thần lại, chợt nhớ ngôi nhà này từ lúc được mua còn rất nhiều chỗ cần dọn dẹp... Hậu viện từng có vườn hoa nhỏ, nhưng hắn đi sớm về muộn, vườn hoa đó sớm đã bị mấy bà tử của phòng bếp trồng thành vườn rau. Cả gốc mai già trong góc bị đổi thành mấy cây thược dược, hoa cỏ vớ vẫn gì đó... Còn đồ đạc trong nhà nữa! Người chủ cũ chỉ để lại mấy băng ghế gãy chân, vài rương gỗ đã bạc màu. Sau khi hắn thăng chức thì phải lo liệu quan trên, thưởng cho lính dưới, trả hết nợ nần trước đây nên cũng không sắm thêm nhiều... Mà đồ của phủ Anh Quốc Công đồng loạt sử dụng gỗ tử đàn, hắn muốn so cũng không so được. Nhưng dù sao cũng phải làm một bộ gỗ tùng sơn đen chứ? Trang trí dọc hành lang và trên cửa cũng phải vẽ lại... Trời đất, có nhiều việc quá!

Trần Gia không thể ngồi yên được nữa, lập tức gọi Hồ Tử vào dặn dò:

- Người mau đi tìm mấy thợ vẽ khéo tay... cả mấy thợ sơn nữa. Ta nhớ trong nhà lão Trần gia có bộ bàn ghế khá đẹp. Ngươi đi hỏi xem là ai làm, thuê làm một bộ...

Đào Nhị cười không khép được miệng, tay mài mực cho Trần Gia mà trong đầu đã nghĩ đến cảnh "một người đắc đạo, gà chó lên mây"... hộ vệ trong phủ Anh Quốc Công còn trở thành bổ khoái của một huyện thuộc Yên Kinh thì con của hắn sau này bét nhất cũng có thể làm ti dịch đi thu thuế. Được vậy hắn nằm mơ cũng phải cười tỉnh!

Trần Gia xoay như chong chóng.

Mà bên Đậu Chiêu cũng không nhàn rỗi.

Làm trang sức, may xiêm y, mua đồ cưới, vội đến mức chân không chạm đất.

May sao có Tương Ly Châu hỗ trợ. Nữ nhân lại vốn thích sắm đồ mới thành ra không khí rất hoan hỉ. Di Chí đường cười nói rộn ràng không ngớt.

Tưởng Diễm trốn trong Bích Thủy hiên, vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Nàng muốn gặp Trần Gia, muốn hỏi hắn tại sao lại cưới nàng. Nếu hắn coi thường nàng từng qua một đời phu quân thì không cần lừa nàng, nàng chắc chăn sẽ từ bỏ, âm thầm trốn vào chùa.

Nhưng nhìn tẩu tẩu và Tưởng Ly Châu phấn khởi như vậy, nàng thật sự không thể mở miệng xin gặp Trần Gia.

Đậu Chiêu nhận ra Tưởng Diễm có tâm sự, muốn an ủi muội ấy nhưng nhà Tống Hàn sắp chuyển, đám người Tống Mậu Xuân đến giúp đỡ nên Tống Mặc cũng mặc kệ, còn nàng không thiếu được vài lời khách khí, theo lễ nghĩa giúp được thế nào thì giúp, xong xuôi cũng mất hai ngày. Lúc quay lại xem Tưởng Diễm thì muội ấy đã bình tĩnh lại. Đậu Chiêu khẽ cười, không hỏi thêm nhiều.

Chương 464: Ký danh

Hai ngày sau là ngày nghỉ của Tống Mặc. Đậu Chiêu nhân tiện bàn bạc với hắn về hôn sự của Tưởng Diễm:

- Canh thiếp đã nhờ hòa thượng Đức Phúc của chùa Đại Tướng Quốc xem rồi. Đại sư bảo đây là duyên trời tác hợp không phạm vào kiêng kị. Chàng nghĩ khi nào trả lời Trần Gia để đằng ấy biết đường lo sính lễ?

Tống Mặc vốn bất mãn hôn sự này từ tận đáy lòng.

Trong mắt hắn, bực này chẳng khác gì muội ruột của hắn phải gả cho kẻ hầu.

Hắn tin Đậu Chiêu nhìn người rất chuẩn, nàng đã tốn nhiều công sức vì Tưởng Diễm. Còn Tưởng Diễm cũng vui vẻ khi ở cùng Đậu Chiêu nhưng dù sao đã trải qua những chuyện trước đây thì không thể không bị ảnh hưởng. Nếu Đậu Chiêu cảm thấy Tưởng Diễm thích hợp gả cho Trần Gia thì chắc chắn thích hợp. Chỉ là trong thâm tâm hắn vẫn không thể vượt qua rào cản nên mới câu kéo trì hoãn. Dù biết rõ Trần Gia đã tới cầu thân, Đậu Chiêu cũng nhận canh thiếp nhưng hắn vẫn ngoan cố giả bộ như không quan tâm. Bây giờ Đậu Chiêu nhắc tới, hắn giống như dẫm phải gai nhọn, nhảy dựng lên:

- Gấp cái gì mà gấp? A Diễm năm nay vừa cập kê. Lúc trước lại không có ai dạy muội ấy quản lý công việc trong nhà. Thế nào cũng phải giữ muội ấy thêm hai năm nữa! Nếu Trần Gia đã có thành ý chẳng lẽ không đợi được mấy ngày?

Đậu Chiêu dở khóc dở cười, bảo:

- Bây giờ bàn bạc xong xuôi thì một năm rưỡi nữa cử hành hôn lễ là vừa đẹp. Lúc đấy Diễm muội cũng 17, 18 tuổi rồ.

Tống Mặc lại từ chối hiểu, đánh trống lảng qua việc khác:

- Sao lại mời người của chùa Đại Tướng Quốc xem canh thiếp? Chùa Đại Tướng Quốc còn có người biết xem bát tự à? Hòa Thượng tên Đức Phúc kia là người như thế nào?

Cố chấp thật sự.

Đậu Chiêu chỉ cảm thấy Tống Mặc hết sức đáng yêu:

Nàng đáp:

- Hòa thượng Đức Phúc là khách của chùa Đại Tướng Quốc. Ông ta rất am hiểu mệnh lý. Ta nghe ngũ bá mẫu bảo mẫy vị các lão thường tìm ông ta để đàm đạo lúc rảnh rỗi. Năm trước, một các lão gả cháu gái cũng mời y xem ngày, kết quả chính xác vô cùng. Cho nên lần này ta cũng muốn nhờ xem hộ.

Thật ra, nàng biết Đức Phúc sớm muộn gì cũng trở thành chủ trì chùa Đại Tướng Quốc, hơn nữa còn có thể cạnh tranh với Kỷ Vịnh. Ngoài tinh thông Phật pháp và Dịch kinh, ông ta còn rất thích xem tướng cho con em nhà quyền quý mà xem lại rất chuẩn. Đây cũng là một trong những lý do ông ta luôn được săn đón. Đợi sau này Đức Phúc trở thành chủ trì thì khó mà nhờ được.

Tống Mặc thừa cơ chuyển chủ đề, cười bảo:

- Thật ư? Vậy hôm nào chúng ta đến chùa Đại Tướng Quốc đi. Ta muốn nhờ ông ta xem vận hộ ta. Ta luôn cảm giác mấy năm nay mình gặp hạn, liên tục gặp chuyện phiền não.

Đậu Chiêu cố nhịn cười.

Trông Tống Mặc có phiền não nào đâu.

Gặp tình cảnh gian nan ra sao hắn vẫn luôn vững vàng ứng phó. Dù nàng sống ở kiếp này hay kiếp trước cũng phải bội phục vô cùng.

Đậu Chiêu ôm cánh tay Tống Mặc, giọng nói ngọt lịm:

- Được! Khi nào rảnh, chúng ta dẫn theo Nguyên ca nhi đi thắp hương Bồ Tát, xin Bồ Tát phù hộ con bình an.

Nàng thuận theo ý hắn không nhắc đến chuyện Tưởng Diễm và Trần Gia nữa.

Tống Mặc mãn nguyện ra mặt.

Đậu Chiêu suýt chút nữa đã xoa đầu hắn.

※※※※※

Trần Gia đợi hai, ba ngày vẫn không thấy Tống gia hồi âm thì bắt đầu thấp thỏm không yên.

Hắn hẹn Đoạn Công Nghĩa uống rượu:

Đoạn Công Nghĩa an ủi hắn:

- Khó khăn lắm Thế tử gia mới tìm được muội muội. Sao có thể gả tiểu thư nhanh như vậy? Nhưng đệ yên tâm đi! Phu nhân đã đứng ra lo liệu rồi thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Trần Gia ước gì có thể bắt Đoạn Công Nghĩa viết giấy cam đoan, cảm thấy lời này của Đoạn Công Nghĩa không đau không ngứa chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chán nản uống rượu, kết quả uống đến say mèm phải để Hồ Tử đỡ về.

Đoạn Công Nghĩa cười lắc đầu, lúc trở về bẩm Đậu Chiêu sợ Đậu Chiêu thấy Trần Gia không chững chạc nên một mực che giấu giúp.

Sắp qua năm mới, nhà bếp có làm bánh củ cải và hạt óc chó phơi khô. Đậu Chiêu bảo Đoạn Công Nghĩa mang một ít cho Trần Gia để trấn an hắn, đồng thời cũng gửi một phần qua ngõ Miêu Nhi, ngõ Hòe Thụ và nhà Tưởng Ly Châu. Còn chỗ tổ mẫu, nàng mang theo Nguyên ca nhi đích thân qua.

Tổ mẫu cực kỳ phấn khởi, ôm Nguyên ca nhi không chịu nhường ai, dặn dò Hồng cô:

- Ngươi bảo một người đến ngõ Tĩnh An tự nhắn khi nào thất lão gia về thì qua đây ăn cơm.

Sau đó nói với Đậu Chiêu:

- Phụ thân con thích Nguyên ca nhi lắm! Để nó qua đây cho thỏa nỗi lòng.

Đậu Chiêu không thể không cảm kích Tống Mặc lần nữa.

Tổ mẫu ở đây không giống như hồi ở Chân Định, cho dù ở với nàng thì vẫn có vẻ làm khách chứ đừng nói thoải mái ra lệnh như bây giờ.

Nàng cười dịu dàng đáp "Vâng".

Còn Nguyên ca nhi lại quấy đòi ra ngoài chơi.

Tổ mẫu dỗ dành:

- Trời lạnh lắm cháu ngoan ơi! Đợi đến đầu xuân, bà dẫn cháu đi trồng đậu nhé.

Đậu Chiêu nghe vậy không nhịn được bật cười.

Nguyên ca nhi cũng cười reo lên theo mẫu thân.

Nhất thời, không khí trong phòng tựa như xuân về hoa nở ấm áp mà vui tươi.

Nụ cười trên mặt tổ mẫu càng thêm rạng rỡ.

Hai người ngồi trên giường lắc trống chơi với Nguyên ca nhi.

Mới đầu Nguyên ca nhi còn ngồi im nghe nhưng rất mau đã muốn tự mình cầm. Đậu Chiêu đưa trống cho bé. Nguyên ca nhi học theo Đậu Chiêu lắc trống nhưng tiếng không vang nên dỗi vứt trống đi.

Tổ mẫu cười híp mắt:

- Trời ơi! Một chút tủi thân cũng không muốn chịu. Không biết là giống tính ai đây ta?

Đậu Chiêu cười đáp:

- Nhất định là giống Nghiên Đường.

Tổ mẫu trêu ghẹo nàng:

- Con tưởng hồi nhỏ mình dễ chiều lắm sao?

Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:

- Người thấy con lúc nhỏ ư?

- Đương nhiên rồi!

Tổ mẫu cũng không quan tâm những khổ cực khi ở Đậu gia. Cụ thoải mái kể:

- Nghe tin con sinh, ta lập tực thay sang váy vải thô rồi lén đến gian chính. Mẫu thân của con thấy ta thì bảo người ôm con ra để ta nhìn thoáng qua. Lần tiếp ta lại đến, mẫu thân của con còn để ta chơi với con một lúc. Sau này bị tổ phụ con phát hiện, ta sợ ông ấy trách mẫu thân của con nên không dám đến nữa.

- Ta nhớ rõ khi ấy con béo mũm mĩm, chỉ cần tã không có lót kê hoặc chăn đắp không kín là khóc không ngừng khiến mẫu thân con và vú nuôi phát hoảng. Nếu không nhờ ta phát hiện thì bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân đâu!

Nói đến đây, cụ còn tỏ ra rất đắc ý.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng của Tống Mặc:

- Xem ra tính xấu này của Nguyên ca nhi không phải từ ta rồi! Lúc nhỏ, ta rất ngoan ngoãn, bảo nằm thì không dám ngồi còn bảo ngồi thì không dám nằm, nếu dám khóc to thì sẽ vị tét vào mông.

- Nghiên Đường!

Hai mắt Đậu Chiêu bừng sáng. Nàng không ngờ hắn lại về sớm như này.

Tổ mẫu thấy hắn đến cũng rất phấn khởi, vội bảo người bê ghế đến cạnh kháng cho hắn ngồi, còn bảo a hoàn mang trà bánh lên. Cụ ân cần hỏi:

- Sao giờ nàu con đã về rồi? Ở nha môn không có việc gì sao?

Nguyên ca nhi đã biết nhận mặt. Tống Mặc ngày nào cũng chơi cùng bé. Bé thấy Tống Mặc thì lập tức đòi hắn bế.

Tống Mặc ôm con trai ngồi xuống ghế bành, đáp:

- Lúc trước còn có chỉ huy sứ ở trên nên làm chuyện gì cũng phải cân nhắc. Bây giờ, mình trở thành chỉ huy sứ rồi thì đi lại làm việc cũng thoải mái hơn nhiều.

Tổ mẫu gật gù tán đồng.

Nguyên ca nhi lại quẫy đòi ra ngoài chơi.

Tống Mặc cũng sợ gió thổi lạnh nên bế con ra ngoài phòng khách ngắm mấy chậu cây bằng ngọc bích trên giá.

Tổ mẫu trông vậy thì khẽ bảo Đậu Chiêu:

- Nghiên Đường ra đấy thì con cũng không nên ngồi chờ như này. Trên đời làm gì có hoa nào tươi đến trăm ngày? Nam nhân có người nào không thích được coi trọng? Thời gian của con và Nghiên Đường còn dài. Con đừng ỷ vào bây giờ được nó nâng niu mà sinh kiêu ngạo. Lâu dần, người khổ lại chính là mình..

Nghe vậy, Đậu Chiêu lúng túng không thôi.

Nhưng ngẫm nghĩ lại nàng không thể không đồng tình với tổ mẫu.

Bảo sao người ta vẫn thường nói: "Nhà có một người lớn tuổi như có một báu vật".

Đậu Chiêu khiêm tốn tiếp thu, qua phòng khách chơi với Tống Mặc và con.

Quả nhiên trông Tống Mặc vui mừng thấy rõ. Hắn nói nhỏ:

- Có ta trông rồi con sẽ không khóc đâu. Nàng yên tâm vào nói chuyện với cụ đi. Cụ sống ở đây chưa quen, cũng không có bạn bè gì để tâm sự.

Đậu Chiêu thấy trong lòng thật ấm áp. Nàng khẽ nói:

- Nhưng ta cũng muốn ở bên chàng!

Lập tức ý cười lan ra từ trong mắt Tống Mặc.

Thái độ của hắn càng thêm chắc nịch nhưng giọng nói lại thật dịu dàng:

- Nàng vào với cụ đi! Ta cũng không phải trẻ con mà.

Đậu Chiêu nhéo nhéo tay hắn rồi trở lại phòng trong.

Tận đến khi Đậu Thế Anh từ nha môn về, nụ cười trên môi Tống Mặc vẫn chưa nhạt bớt.

Đậu Chiêu cũng được phen trấn chỉnh lại bản thân.

Nàng đang dần khiến cuộc sống của nàng và Tống Mặc giống như cuộc sống phu thê ở kiếp trước.

Đúng là sai lầm!

Nàng nhất định phải sửa!

Mà ở phòng bên kia, Tồng Mặc vừa cùng nhạc phụ chơi với Nguyên ca nhi, vừa hỏi đến chuyện nhận con nối dõi:

- Người đã mời hết thân thích bằng hữu chưa?

Đậu Thế Anh lấy ra một khối ngọc Hòa Điền cho Nguyên ca nhi chời, cười đáp:

- Dù sao cũng là chuyện trong nhà nên ta không định mời bằng hữu.

Tống Mặc muốn nói lại thôi.

Rất khi ít thấy hiền tế có vẻ mặt như vậy, Đậu Thế Anh không thể không nghiêm túc hỏi:

- Có gì chưa thỏa đáng ư?

- Không, không phải!

Tống Mặc do dự đáp:

- Từ lúc rời khỏi ngõ Liễu Diệp, con đã nghĩ...

Trông bộ dạng giống như không biết nên nói không.

Đậu Thế Anh cười bảo:

- Con chớ giả bộ lừa ta! Muốn nói gì thì nói. Ta coi con như con trai ruột của mình mà.

Sau khi bị lột tẩy, Tống Mặc ngượng cười nhưng cũng không phải vì cảm thấy mất mặt. Hắn thẳng thắn nói:

- Dù sao đích thê và tục huyền cũng khác nhau. Người đã bao giờ nghĩ đến chuyện để thập nhị ca làm con trên danh nghĩa của nhạc mẫu chưa?

Chương 465: Hôn sự

Đậu Thế Anh chưa từng nghĩ đến.

Dù sao Vương Ánh Tuyết vẫn đang còn sống mà Triệu Thu Cốc thì đã qua đời hơn chục năm rồi.

Ông không thể không hưng phấn vỗ đùi:

- Ý này hay! Cứ làm thế đi!

Sau khi dùng xong bữa tối, ông lập tức qua bên ngõ Hòe Thụ.

Ngũ phu nhân biết chuyện thì bảo:

- Thiếp và lục đệ muội cũng từng nghĩ như vậy nhưng biết nên mở lời ra sao. Thật không ngờ thất thúc lại có suy nghĩ sáng suốt.

Đậu Thế Xu cảm thán:

- Dạo gần đây đệ ấy xử lý mọi việc ổn thỏa hơn trước nhiều!

Ngũ phu nhân gật đầu, nhìn mái tóc hoa râm của trượng phu, đau lòng nói:

- Nhà đệ ấy yên ổn thì chàng cũng có thể bớt lo nghĩ.

Đậu Thế Xu dịu dàng nhìn thê tử, đặt thỏi mực vào tay ngũ phu nhân:

- Mau giúp ta mài mực! Ta phải báo tin cho nhị ca để huynh ấy sửa lại gia phả.

Ngũ phu nhân gật đầu, vén ống tay đứng bên cạnh mài mực cho trượng phu.

Tối về nhà, Đậu Chiêu nhiệt tình "khao" Tống Mặc một phen. Tống Mặc thụ sủng nhược kinh, hỏi:

- Có chuyện gì à?

Đậu Chiêu không biết nên khóc hay cười, chớp chớp hai mắt:

- Có thể có chuyện gì chứ?

Tống Mặc cười hắc hắc, đương nhiên không muốn bỏ qua "phúc lợi" này. Hắn ôm nửa thân trần của Đậu Chiêu, đòi hỏi thêm:

- Ta còn muốn vào từ phía sau.

Đồng thời, cái vật đó đã căng cứng cọ cọ bên đùi Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu không ngờ hắn nổi hứng mau đến vậy. Nàng sợ hãi kêu lên, lườm hắn:

- Chàng còn ngại chưa đủ bừa!

Mặt nàng vốn đã ửng hồng mê ly, lại thêm cái nhìn như hải đường vương sương mai không biết có bao nhiêu kiều diễm ái muội.

Tống Mặc làm sao nhịn nổi.

- Lát nữa kêu a hoàn vào dọn là được mà!

Rồi tay hắn lập tức xoa nắm một bên đẫy đà của nàng.

Đậu Chiêu bị trêu chọc động tình đành khuất phục nhắm mắt chiều theo.

Sáng hôm sau, vú nuôi bế Nguyên ca nhi đến bú sữa.

Đậu Chiêu ngượng ngùng không dám nhìn Nguyên ca nhi, chỉ có thể cố ra vẻ bình tĩnh nói với vú nuôi:

- Hôm nay, ngươi cho thiếu gia bú đi.

Vú nuôi khó hiểu lui xuống.

Cam Lộ đứng bên cạnh nhớ lại những thứ dính trên chăn đệm nhìn thấy lúc vào dọn dẹp đêm qua thì khuôn mặt bất giác đỏ bừng.

Chỉ có đầu sỏ Tống Mặc là vẫn bình tĩnh uống cháo.

Nhưng khi vừa ra cửa, khóe miệng hắn lập tức nhếch cao lên.

Nguyên ca nhi uống hai ngụm sữa của vú nuôi, chưa đến một canh giờ đã bắt đầu khóc đòi Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu vẫn chưa hồi sữa. Nguyên ca nhi chỉ bú được một chút nhưng mới nửa canh giờ đã lại khóc loạn lên.

Đậu Chiêu thầm xấu hổ. Vì cưng chiều con trai nên lúc nào con đói nàng sẽ cho bú ngay, thành ra bây giờ Nguyên ca nhi quyết bám chặt lấy nàng bè nheo. Khi Nhược Chi bẩm báo chuyện Tưởng Diễm gần đây trông có vẻ lo lắng thì nàng chỉ đành ôm Nguyên ca nhi đến Bích Thủy hiên.

Cẩn thận quan sát quả nhiên nhận ra Tưởng Diễm hơi gầy so với lúc trước.

Trong lúc muội ấy chơi với Nguyên ca nhi, Đậu Chiêu hỏi dò:

- Muội có tâm sự gì ư?

Tưởng Diễm trầm mặc một hồi:

- Muội muốn đến chùa Đại Tướng Quốc thắp hương...

Đậu Chiêu thấy hơi kỳ quái nhưng lúc hỏi tại sao, Tưởng Diễm lại ngượng chín mặt không dám nói gì. Đậu Chiêu nghĩ muội ấy sắp gả đi nên có điều xấu hổ là tất yếu. Nàng gật đầu đồng ý, bảo người đi chuẩn bị xe ngựa.

Tưởng Diễm ngượng ngùng nhìn Đậu Chiêu, hỏi thêm:

- Có thể mời cả thập nhị tỷ không ạ?

- Có thập nhị biểu muội đi cùng thì còn gì tốt bằng!

Đậu Chiêu vốn định đưa Tưởng Diễm đi nhưng nếu muội ấy đã tìm được tỷ muội tâm giao thì cũng thật mừng thay. Nàng còn cổ vũ muội ấy viết thiếp mời Tưởng Ly Châu.

Tương Ly Châu gả vào Ngô gia đã hơn nửa năm, chuyện phu thê cũng rất đằm thắm nhưng không hiểu sao lại chưa có tin vui. Tuy mẹ chồng thương con dâu, biết việc này không thể vội nhưng bản thân nàng vẫn không thôi nôn nóng. Vốn có dự định đi thắp hương Quan Thế Âm Bồ Tát thì nhận được thiệp mời của Tưởng Diễm, nàng lập tức nhận lời.

Ngô thái thái cũng là dâu nên rất hiểu tâm trạng của Tưởng Ly Châu. Bà đích thân chuẩn bị hương và tiễn Tưởng Ly Châu ra xe ngựa.

Tống Mặc cũng hy vọng Tưởng Diễm thương xuyên ra ngoài thay đổi không khí, biết muội ấy muốn đến chùa Đại Tướng Quốc thắp hương còn cho muội ấy một trăm lượng bạc để quyên góp tiền nhan đèn.

Tưởng Diễm chối từ.

Sắc mặt của Tống Mặc lập tức xám xịt.

Đậu Chiêu vội ra hiệu cho Tưởng Diễm.

Tưởng Diễm giật mình nhận ra mình làm sai, vội nhận bạc và cảm ơn Tống Mặc, sau đó sợ hãi rời khỏi phòng.

Tống Mặc mệt mỏi bóp hai bên thái dương.

Đậu Chiêu thấy vậy thì bật cười, khua khua tay trước mặt hắn, sẵng giọng:

- Lát nữa, bên cửa hàng bạc sẽ mang đồ trang sức chuẩn bị cho Diễm muội. Ta muốn làm một cây trâm cài tóc đính trân châu!

Tống Mặc ôm Đậu Chiêu ngồi lên đùi mình, thủ thỉ bên tai nàng:

- Cả người của ta đều thuộc về nàng rồi chẳng lẽ còn không cho nàng được một cái trâm cài tóc? Chúng ta không làm trâm cài tóc đính trân châu nữa. Ta bảo họ làm cho nàng vòng ngọc bách bảo nhé?

- Bình thường ai lại đeo vòng ngọc bách bảo chứ?

Đậu Chiêu ra vẻ hờn dỗi:

- Có mà chàng không muốn làm cho ta thì có!

Tay Tống Mặc lại luồn vào vạt áo của nàng, trêu đùa:

- Nàng để ta ăn một ngụm thì vừa có trâm cài tóc đính trân châu vừa có vòng ngọc bách bảo...

Đậu Chiêu giật bắn mình khỏi đùi hắn.

Tống Mặc cười sung sướng, kéo nàng lại.

Hai phu thê đang quấn quýt thì Võ Di cách mành bẩm:

- Thưa Thế tử gia, Cảnh Lập đến ạ.

Tống Mặc hôn lên má nàng, ngọt ngào nói:

- Ta đi một lát sẽ trở lại.

Đậu Chiêu giúp hắn chỉnh vạt áo, đứng ở bậc nhìn bóng Tống Mặc đã khuất sau cửa lớn của chính viện rồi mới quay lại phòng.

Mặc dù trông Tống Mặc vẫn bình thường nhưng nàng cảm nhận được người hắn hơi cắng ngắc khi nghe đến cái tên "Cảnh Lập".

Nàng gọi thuộc hạ của Đỗ Duy là Lưu Chương đến hỏi.

Càng biết nhiều càng hiểu Đậu Chiêu có địa vị như thế nào trong lòng Tống Mặc, từ đó càng thêm kính cẩn với nàng.

Lưu Chương đáp:

- Tiểu nhân biết hắn là quân sư thân tín nhất của Liêu vương ạ.

Đậu Chiêu cho Lưu Chương lui ra rồi thẫn thờ ngồi trên kháng đợi Tống Mặc trở về.

Nàng biết một khi trở thành chỉ huy sứ thì chắc chắn Liêu vương sẽ tìm đến Tống Mặc?

Chẳng lẽ ý trời đã định như vậy?

Liêu vương đăng cơ là chuyện tất yếu xảy ra?

Đậu Chiêu trầm ngâm suy nghĩ đến mức nước trà đổ xuống váy mã diện cũng không nhận ra.

Bọn a hoàn vội vàng tới hầu hạ.

Tống Mặc đã trở về, nhìn qua vẫn bình tĩnh như cũ nhưng đáy mắt đã mang vài phần suy tư.

Đậu Chiêu không thế không thấy kỳ quái.

Tống Mặc đợi Đậu Chiêu thay xong xiêm y, cho lui tất cả người hầu trong phòng rồi mới nói:

- Nàng đoán thử xem Cảnh Lập tới tìm ta vì chuyện gì?

Đậu Chiêu đoán được ít nhất Tống Mặc và Cảnh Lập vẫn có thể cười cười nói nói. Nàng trêu ghẹo:

- Chẳng lẽ tặng chàng cái gì?

- Cho dù không đúng nhưng cũng gần vậy.

Tống Mặc nháy mắt với nàng một cái:

- Cảnh Lập thay mặt Liêu vương xin lấy A Diễm làm phu nhân!

Đậu Chiêu hoảng hốt hỏi lại:

- Chính thức sắc phong phu nhân ư?

Tống Mặc gật đầu, nói tiếp:

- Nếu chúng ta đồng ý hôn sự này, hắn lập tức xin thánh chỉ, ngay cả thư gửi lên Hoàng Thượng cũng để Cảnh Lập mang theo.

Việc này quá lớn. Đậu Chiêu kích động không thôi, khó khăn lắm mới nhịn không thốt ra hai chữ: "Không được". Nàng lo lắng hỏi Tống Mặc:

- Vậy chàng định thế nào?

Tống Mặc đáp:

- Đương nhiên là từ chối khéo rồi.

Nói tới đây, vẻ mặt hắn bỗng trở nên cương nghị.

- A Diễm đã chịu nhiều khổ cực. Ta không muốn A Diễm phải gả đi xa.

Đậu Chiêu thầm xấu hổ vì vừa nãy không giữ nổi bình tĩnh.

Nàng hỏi:

- Hôn sự của Trần Gia và Diễm muội thì sao?

Tống Mặc nhăn mày, nghiến răng trả lời:

- Hời cho tiểu tử kia!

Đậu Chiêu thật sự muốn bật cười ra tiếng.

Võ Di cuống cuồng chạy vào:

- Bẩm Thế tử gia, bẩm phu nhân, có chuyện không hay rồi! Biểu tiểu thư trên đường đến chùa Đại Tướng Quốc bị bắt cóc rồi!

Tống Mặc đứng phắt dậy, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Chu Nghĩa Thành đâu?

Đậu Chiêu cũng khẩn trương đứng lên.

Chu Nghĩa Thành phụ trách hộ tống Tưởng Diễm.

Chùa Đại Tướng Quốc là nơi hương khói hưng thịnh nhất kinh thành, mỗi ngày người đến người đi nhiều như mây. Sao lại có kẻ giữa thanh thiên bạch nhật dám bắt người?

Nàng nhìn Tống Mặc.

Tống Mặc đã sải bước ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh cho Võ Di:

- Lập tức gọi Hạ Liễn! Chuẩn bị ngựa cho ta!

Võ Di đáp: "Vâng" rồi vội vàng chạy đi.

Đậu Chiêu gọi hắn:

- Nghiên Đường! Để Đoạn Công Nghĩa cùng theo chàng đi!

Tống Mặc gật đầu, bước nhanh ra khỏi chính viện.

Đậu Chiêu vẫn không yên lòng, vội vàng chạy theo.

Đúng lúc ấy, nàng thấy Tống Mặc nhảy lên lưng ngựa, siết chặt dây cương, ra lệnh cho Võ Di:

- Mang cung của ta lại đây!

Đám người Hạ Liễn và Đoạn Công Nghĩa đã sẵn sàng xuất phát.

Đậu Chiêu run lên.

Kiếp trước, Tống Mặc dùng một tên bắn chết Thái Tử.

Nàng kìm lòng không đặng chạy lại kéo áo Tống Mặc, lo lắng nhắc nhở:

- Diễm muội là một cô nương. Chàng không thể khiến mọi người đều biết!

Lệ khí giữa hai đầu lông mày của Tống Mặc tản bớt. Hắn trầm tư phút chốc rồi gật đầu.

Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Võ Di đã khiêng cung của Tống Mặc ra.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng võ ngựa dồn dập.

Mọi người nhìn về hướng đó thấy Trần Gia vội vàng chạy tới.

Quan sát tình cảnh trong sân, hắn cũng hơi sững sờ sau đó thì kích động.

Hắn ôm quyền hành lễ với Tống Mặc:

- Hãy để tôi đi cùng đại nhân!

Tống Mặc im lặng ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống Trần Gia bằng ánh mắt sắc như gươm.

Trần Gia ngạc nhiên muốn nói tiếp thì Tống Mặc lại lạnh lùng thốt:

- Vừa rồi Liêu vương phái người tới xin lấy An Diễm làm phu nhân. Ta vừa mới từ chối thì A Diễm trùng hợp bị bắt cóc. Biết chuyện này ngươi còn muốn đi cùng ta chứ?

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Gia còn nhợt hơn cả lúc mới vào.

Hắn chậm rãi khuỵu gối xuống, trịnh trọng dập đầu ba lần, kiên quyết nói:

- Xin hãy để tôi đi cùng!

Tống Mặc khẽ cười, thúc ngựa rời phủ.

Đám Hạ Liễn rầm rầm phi ngựa theo.

Trong khoảng sân rộng chỉ còn lại Đậu Chiêu được a hoàn vây quanh và Trần Gia lẻ loi một mình.

Đậu Chiêu xúc động nói với Trần Gia:

- Đao thương không có mắt, ngươi phải cẩn thận đấy!

Trần Gia ôm quyền hành lễ với Đậu Chiêu rồi bước nhanh đi.

Đậu Chiêu ngẩng đầu nhìn lên trời cao thở phào. Trên mặt bất giác nở một nụ cười vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play