Chương 365: Chuyển nhà
Kỷ thị không tiếp lời.
Bà nghĩ tới Kỷ Vịnh.
Trước đó vài ngày, Kỷ lão thái gia tự mình tìm cửa hôn sự cho Kỷ Vịnh. Nhưng không đợi hai bên gặp mặt, nhà gái đã đổi quẻ, còn phái người đưa tin cho Kỷ lão thái gia, nói cái gì cô nương nhà chúng ta không phải gả không được, không đến mức vội vàng nhận thiệt vào người, cho dù người Kỷ gia hỏi thăm thế nào, giải thích thế nào, đối phương cũng không phản ứng, cuối cùng bị hỏi đến tức giận, ném lại câu "Muốn biết thì hỏi Kỷ thám hoa của các người ấy".
Kỷ lão thái gia nổi giận đùng đùng, gọi Kỷ Vịnh đến chấp vấn.
Kỷ Vịnh thẳng thừng đáp: "Con muốn tìm thê tử tâm đồng ý hợp. Nếu mọi người còn mai mối bừa bãi như vậy, con sẽ có thủ đoạn chờ sẵn. Đến lúc đó đừng để bằng hữu đều trở thành kẻ thù!"
Kỷ lão thái gia tức đến ngã ngửa.
Kỷ phụ vừa đấm vừa xoa.
Kỷ Vịnh như cũ không thay đổi quyết định ban đầu.
Kỷ mẫu không còn cách nào, đợi đến khi Kỷ thị về nhà mẹ đẻ chúc tết, thì kéo bà kể lể, bảo bà đi khuyên Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh ở trước mặt Kỷ thị kiềm chế vài phần, nhưng vẫn cứng cổ: "Chuyện này mọi người đừng nhúng tay, khi nào con muốn thành thân thì sẽ tự động thành thân. Tằng tổ phụ đã hứa với con, chỉ cần thi đỗ tiến sĩ, sẽ không quản chuyện của con nữa. Hiện tại con không những không đỗ tiến sĩ, hơn nữa còn an phận ở Hàn Lâm viện, nếu Tằng tổ phụ muốn nuốt lời, vậy con cũng không tuân thủ ước hẹn. Nếu mẫu thân mời cô mẫu đến khuyên giải, thì xin cô mẫu truyền những lời con vừa nói cho Lão thái gia."
Kỷ lão thái gia nghe vậy thì chán nản.
Cùng hỏi nhỏ Kỷ thị: "Con nói xem, có phải Kiến Minh vẫn thương nhớ tứ cô nương nhà con không?"
Một bên là nhà chồng, một bên là nhà mẹ đẻ, Kỷ thị biết trả lời thế nào.
"Không thể nào?" Kỷ thị đáp, "Tính tình của Kiến Minh chẳng lẽ người còn không hiểu? Nếu trong lòng nó còn Thọ Cô, chỉ sợ đã sớm nghĩ cách chia rẽ nhà người ta. Sao có thể an tĩnh như vậy?"
Kỷ lão thái gia nghĩ nghĩ rồi thở dài: "Con nói đúng, tính tình của nó chính là như vậy."
Kỷ thị liền khuyên nhủ: "Một số nam nhân hiểu chuyện sớm, một số lại hiểu chuyện muộn. Hiện giờ Kiến Minh đã là tiến sĩ hai bảng, người còn sợ nó không tìm thấy thê tử tốt ư? Việc này người không cần lo lắng, biết đâu qua năm mới hồng loan tinh của nó có biến động!"
Kỷ lão thái gia gật đầu: "Nó là loại cứng đầu, chuyện này cứ tạm gác lại đã." hoàn toàn không thể quản được hôn sự của Kỷ Vịnh.
Nhưng Kỷ thị còn có một chuyện không dám kể với mọi người.
Khi bà về nhà, Kỷ Vịnh từng hỏi: "Tống Mặc đối xử với Thọ Cô tốt chứ ạ?"
Lúc ấy Kỷ thị cảm thấy hồn phi phách tán, lập tức tiến lên che miệng Kỷ Vịnh, vội vàng đáp "Bọn họ rất tốt, Thọ Cô sắp làm mẫu thân, nếu con không tin thì hãy đến thăm nó", sau đó nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Chẳng lẽ Kỷ Vịnh thật sự còn thương nhớ Thọ Cô?
Nếu vậy thì biết làm thế nào bây giờ?
Có cần nói với Thọ Cô không?
Nhưng nếu nói với Thọ Cô, liệu Thọ Cô có mang gánh nặng trong lòng không?
Phải cũng khó, trái cũng khó.
Kỷ thị thẫn thờ suốt buổi tối, nhìn cái gì, ăn cái gì cũng không để tâm, đến khi về nhà, thấy Hàn thị lấy gì đó từ trong túi thêu đưa vào miệng con trai, cảnh vợ chồng trẻ ngọt ngào khiến người khác cũng phải ghen tị kia khiến bà không khỏi nghĩ tới tiểu nhi tử.
Hiện tại Kỷ Lệnh Tắc không còn nhận bất cứ đồ gì từ con trai mình nữa...... Hy vọng nó lạc đường còn biết quay đầu.
Lại nói, trên người nó cũng mang một nửa dòng máu Kỷ gia.
Người Kỷ gia nhiều đời khuôn phép, tới thế hệ này, có một Kỷ Vịnh không nói, còn có thêm một Đậu Đức Xương.
Kỷ thị bất đắc dĩ lắc đầu.
Tới mười tám tháng giêng, bà đi tiễn mẹ con Triệu phu nhân—— Qua tết Nguyên Tiêu, mẹ con Triệu phu nhân muốn dọn đến ngõ Ngọc Kiều, xưa nay bà vẫn luôn quan hệ tốt với Triệu phu nhân, về tình về lý vẫn nên đi tiễn. Huống chi Kỷ gia cũng ở ngõ Ngọc Kiều, vừa hay có thể dẫn Triệu phu nhân đến gặp đại tẩu của mình. Bà con xa không bằng láng giềng gần, Kỷ gia có thể giúp mẹ con Triệu thị lúc cần.
Không ngờ vẫn có người đến sớm hơn.
Khi bà đến, mẹ chồng nàng dâu nhà Ngũ phu nhân và Đậu Chiêu đã tới rồi.
Kỷ thị thấy Đậu Chiêu mặc áo khoác đỏ rực gắn lông chồn đen, phản chiếu làn da tuyết trắng cùng dung mạo minh diễm, không khỏi tiến lên kéo tay nàng, cười khen: "Từ lúc hoài nhi tử, con càng ngày càng đẹp."
Đậu Chiêu liền quay sang nói với Triệu Chương Như: "Các trưởng bối đều thích nữ nhân mặt tròn, bảo là có phúc hậu. Lục bá mẫu đang chê muội mập lên đó."
Mọi người cười to.
Kỷ thị nói: "Mập lên có gì không tốt? Vạn sự thuận lòng thuận ý thì người mới béo lên được." rồi véo má Đậu Chiêu, hờn dỗi trêu: "Cũng dám bẫy Lục bá mẫu!"
Đậu Chiêu chạy sang ôm vai Triệu Chương Như, cười không ngừng.
Nụ cười kia thoải mái hào sảng, sáng chói lòng người, tựa như tiết trời ngày xuân tươi đẹp.
Kỷ thị chưa từng thấy qua Đậu Chiêu như vậy.
Tâm trạng bà có chút rối ren.
Quyết định hôm khác sẽ giới thiệu đại tẩu với Triệu phu nhân.
※※※※※
Tòa nhà của Tống Mặc ở ngõ Ngọc Kiều không lớn, nhưng đắt ở điểm tinh xảo.
Trước cổng có trồng một cây long não trăm tuổi, vừa bước vào sân liền thấy phiến đá khắc chữ 'Phúc' đặt chính giữa, góc tường bên cạnh mọc lên dãy trúc xanh cao qua mái hiên; còn đồ gỗ thì sơn một màu đen sáng bóng thanh thủy theo năm tháng. Bên trong trung đường treo bức tranh tiền triều có giá trị thiên kim do đại sư Triệu Viêm họa cảnh người về trong đêm gió tuyết.
Ngay cả người chú ý ăn mặc như Lục bá mẫu cũng phải tán dương một tiếng.
Cữu mẫu lo lắng nói: "Không ngờ tòa nhà này lại đẹp như vậy, cho chúng ta bày tiệc rượu, chỉ sợ sẽ phá hỏng mất."
Hôn lễ của Triệu Chương Như dự định sẽ cử hành ở đây.
Đậu Chiêu cười đáp: "Tòa nhà tuy đẹp, nhưng nếu không có ai thưởng thức thì chẳng khác gì áo gấm đi đêm. Ngươi cứ yên tâm sử dụng, vừa hay để nó thông gió"
Mọi người nghe xong lại cười lớn một trận.
Quản sự ma ma của tòa nhà vội dẫn theo nha hoàn, bà tử tiến lên bái kiến.
Cữu mẫu thấy Tống Mặc chuẩn bị chu đáo cả người hầu thì không ngừng cảm khích.
Quản sự ma ma kia lúc trước đã được dặn dò, nói cậu mợ của phu nhân tạm thời sẽ ở chỗ này, bảo nàng phải hầu hạ tận tâm; bây giờ lại thấy Đậu Chiêu tự mình dẫn Triệu phu nhân tới, biết quan hệ không phải thân thiết bình thường, nên càng thêm cẩn thận, không dám qua quýt. Tự mình xuống bếp làm hai món sở trường. Mà Đậu Chiêu đưa cữu mẫu đến ngõ Ngọc Kiều xong thì cũng đúng chính ngọ, nếu quản sự ma ma đã chuẩn bị đồ ăn, thì nàng cũng không ngại ở lại dùng bữa.
Tuy vài món cơm nhà nhưng làm rất ngon miệng.
Kỷ thị cùng Ngũ phu nhân không ngừng khen Tống Mặc chu đáo.
Đậu Chiêu khẽ cười, quyết định sau khi trở về phải thưởng Tống Mặc mới được.
Trong lúc cữu mẫu sắp xếp đồ đạc, các nàng ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ, bất ngờ có gã sai vặt tiến vào, bẩm: "Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ Trần đại nhân nghe nói phu nhân ở đây, muốn vào thỉnh an phu nhân ạ."
Đậu Chiêu lúc này mới nhớ tới, Trần Gia cũng ở ngõ Ngọc Kiều
Còn có Kỷ Vịnh nữa.
Người quen đều tụ họp một chỗ.
Không biết Kỷ Vịnh hiện tại ra sao?
Có an phận ở Hàn Lâm viện không?
Hắn cũng không phải loại người lớn tuổi sẽ trầm ổn hơn!
Đậu Chiêu cười, nói với gã sai vặt: "Ta sắp hồi phủ. Ngươi đi nói với Trần đại nhân, ta còn phải tiếp vài vị trưởng bối, không tiện gặp mặt. Cữu mẫu ta ở nơi này, nếu hắn có tâm, thì có thể giúp đỡ quan tâm một chút."
Gã sai vặt nghe xong rồi lui xuống.
Thái thị tấm tắc: "Tứ cô gia thật lợi hại, ngay cả Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ biết Tứ cô cô ở đây cũng phải đến thỉnh an!"
Ngũ phu nhân nhíu mày, không thích Thái thị nịnh nọt trắng trợn như vậy.
Quách thị vội hoà giải, cười nói: "Tứ cô cô hẳn là rất yên tâm vì cữu phu nhân tìm được hộ vệ tốt?"
Ngũ phu nhân liền cười ha hả.
Quách thị lại nói: "Biểu tiểu thư sắp thành thân, ngày mai con qua đây giúp đỡ được không?"
Ngũ phu nhân và Thái thị đều sửng sốt.
Quách thị trước nay đều an tĩnh không tiếng động, sao đột nhiên lại thích xã giao như vậy.
Cữu mẫu đường nhiên vui mừng vì có người quen thuộc kinh đô giúp đỡ, không ngừng nói ""được.
Đậu Chiêu hơi đăm chiêu nhìn Quách thị một cái rồi cùng mọi người cáo từ cữu mẫu, trở về ngõ phủ Anh Quốc Công.
Tống Mặc đang ở trong thư phòng bàn chuyện cùng Nghiêm tiên sinh.
Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay Thế từ gia trở về sớm như vậy?"
Cam Lộ lắc đầu.
Vừa lúc Tố Tâm tới phủ thăm nàng.
Nàng đem chuyện này vứt sau đầu, vui mừng đi đón Tố Tâm.
"Để ta nhìn xem có thay đổi gì không nào?" Đậu Chiêu cầm tay Tố Tâm, cẩn thận đánh giá nàng.
Tóc đen nhánh búi tròn theo kiểu phụ nhân cài thêm đóa đinh hương màu vàng nhạt cùng tử kinh màu tím. Áo lụa xanh đơn giản khoác ngoài áo trắng thêu hoa, còn trên tai đeo khuyên kim hoàn hình đèn lồng, thanh lệ và mang vài phần đoan trang.
Đậu Chiêu gật đầu, nói: "Nhìn giống nương tử của quan gia!"
Tố Tâm đỏ mặt.
Tố Quyên dẫn theo Nhược Chu tiến vào, thấy Tố Tâm thì rất kinh hỷ, lúc lâu sau mới bẩm với Đậu Chiêu: "Chưởng quầy của cửa hàng tơ lụa đã đưa vải may y phục mùa hạ năm nay đến, vẫn như thông lệ mọi năm mỗi người một bộ áo khoác lam cùng áo lót vải thô màu nâu, hay đổi sang màu khác ạ?"
Trong phủ có hai, ba trăm vú già, đều là y phục mùa hạ thì mùa xuân may, còn y phục mùa đông thì mùa hạ may.
Đậu Chiêu cười nói: "Y thư thông lệ hàng năm đi."
Tố Quyên cười khúc đầu gối rồi lui xuống.
Tố Tâm lại nói với Đậu Chiêu: "Phu nhân, em nhớ rõ lúc người gả tới có hơn mười cuộn lụa mỏng màu trắng. Loại lụa này không bền bằng loại khác, để lâu sẽ hỏng, chi bằng người lấy mấy cuộn ra thưởng, cũng tránh bị mục trong kho."
Vừa nói xong, nàng liền hối hận không ngừng.
Mình hiện giờ không còn là đại nha hoàn của phu nhân nữa, mấy việc này không đến phiên mình lo, nhưng lại cứ theo thói quen cũ quản việc nhà cho phu nhân...
Đậu Chiêu thì vẫn luôn coi Tố Tâm là người của mình, nên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ xúc động bảo: "Vẫn là ngươi cẩn thận, ta còn không nhớ rõ trong kho của ta có gì!"
Hay em trở về hầu hạ người như trước!
Lời đã tới miệng, nhưng Tố Tâm lại vội nuốt xuống.
Các phủ đều có luật lệ, tỳ nữ gả ra ngoài còn phải quản chuyện nhà mình, không thể hầu hạ chủ nhân cả ngày được, cho nên hoàn toàn không có lý do gì để về phủ làm việc nữa.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Phu nhân, người đã tìm được tỳ nữ bên người chưa? Nếu không lùi thời gian Tố Lan xuất giá lại một chút. Bên cạnh phu nhân không có người bảo vệ, em nghĩ cho dù Tố Lan có gả đi cũng sẽ không thôi lo lắng."
Chương 366: Tự tin
Muốn tìm được người vừa ý nào có dễ dàng như vậy!
Tố Tâm và Tố Lan đã theo mình 4, 5 năm rồi, không thể tiếp tục trì hoãn cuộc sống của các nàng.
Đậu Chiêu cười đáp: "Không phải đang đợi qua tết ư? Chuyện tỳ nữ chờ đến ngày mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, thời tiết ấm chút thì nói cũng chưa muộn, đâu cần vì thế mà chậm hôn sự của Tố Lan."
Năm trước Đậu Chiêu đã bàn bạc với Tống Mặc, mùng bốn tháng hai sẽ tổ chức hỷ sự cho Tố Lan cùng Trần Hạch.
Tố Tâm biết Đậu Chiêu chưa tìm được nha hoàn biết quyền cước, lại nghĩ đến Đậu Chiêu đang đấu võ đài với Tống Nghi Xuân, mà Tống Nghi Xuân vì muốn biết Đậu Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp, thủ đoạn gì cũng dám làm, hơn nữa còn dám điều động tử sĩ bắt cóc các nàng. Cho nên Tố Tâm rất sốt ruột.
Tuy thân thủ của nàng và muội muội không giỏi bằng nhóm người Đoạn Công Nghĩa, nhưng nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, cũng có thể ngăn cản một phần, giúp Đậu Chiêu tìm cơ hội thoát thân. Nếu nàng cùng muội muội đều đi, an nguy của Đậu Chiêu biết làm sao bây giờ? Dù sao nhóm người Đoạn Công Nghĩa cũng là nam từ, không có thể một ngày mười hai canh giờ đều đi theo bên người được?
Tố Tâm do dự hồi lâu rồi nói: "Nếu không, em trở về hầu hạ người nhé? Dù sao mấy ngày nay Triệu Lương Bích cũng phải đi xem cửa hàng, không có ở nhà......"
"Không cần phiền phức như vậy." Đậu Chiêu cười nói, "Ta không ra khỏi phủ Anh Quốc Công thì sẽ không có chuyện gì."
Tố Tâm nghiêm nghị nói: "Việc này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu người không đồng ý em sẽ xin thế tử......"
Lời còn chưa dứt, trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Tống Mặc: "Có chuyện gì muốn xin ta?"
Hai người theo tiếng nhìn lại, thì thấy Tống Mặc tươi cười đi đến.
"Thế tử gia!" Tố Tâm vội tiến lên khúc đầu gối hành lễ, kể lại sự tình một lượt, "Xin Thế tử gia đồng ý cho nô tỳ trở về hầu hạ trong phòng phu nhân như trước."
"Như vậy được không?" Đậu Chiêu không chờ Tống Mặc lên tiếng đã nói, "Nếu ngươi rảnh rỗi thì đến chơi với ta là được. Dù sao ngươi cũng là nương tử của quản sự, đâu thể làm việc của người hầu như trước."
"Tố Tâm từ phòng nàng đi ra, hầu hạ nàng cũng là đương nhiên." Tống Mặc trầm tư một lát rồi nói với Đậu Chiêu, "Chuyện này nàng không cần bận tâm, để Tố Tâm vào phủ hầu hạ nàng. Tiền tiêu hàng tháng tăng gấp đôi, cứ đến chỗ ta lấy." Hắn thấy Đậu Chiêu còn do dự, lại nói thêm, "Nếu Triệu Lương Bích trở lại, thì Tố Tâm sẽ về nhà. Nếu có thai thì ở nhà dưỡng thai, không cần đến nữa."
Dù sao Tố Tâm cũng là tân nương tử, lời cuối cùng không khỏi khiến nàng đỏ mặt cúi đầu, cao giọng đáp "vâng".
Đậu Chiêu không phải người câu nệ, sau này chỉ cần chú ý một chút, không để Tố Tâm giống mình kiếp trước, có thai cũng không biết, rồi phạm phải sai lầm ân hận suốt đời.
"Vậy ngươi vào phủ chăm sóc ta đi!" Nàng cười gật đầu, phân phó nhóm Cam Lộ chuẩn bị chỗ ở cho Tố Tâm.
Tố Tâm biết Tống Mặc tiến vào sẽ quấn quýt lấy Đậu Chiêu, lúc trước cảm thấy Tống Mặc có chút anh hùng khí đoản, hiện tại mình đã thành thân mới hiểu được ngọt ngào trong đó. Nàng cúi đầu khẽ cười, kéo Cam Lộ ra ngoài.
Tống Mặc cười nói: "Dùng tức phụ càng tốt."
"Tốt cái đầu chàng!" Đậu Chiêu lườm hắn, sóng mắt như mưa xuân mị lệ.
Tống Mặc cúi người hôn lên má Đậu Chiêu, rồi mới đi thay y phục.
Đậu Chiêu gọi nha hoàn vào rót trà, nghiêm mặt hỏi hắn: "Có phải chuyện Khuông gia không thuận lợi?"
Tống Mặc sửng sốt: "Sao lại hỏi vậy?"
"Ta thấy chàng sớm như vậy đã hạ nha, lại cùng Nghiêm tiên sinh bàn chuyện rất lâu, trở về thì trêu ghẹo ta," Đậu Chiêu nói. "Ta nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay ngoại trừ chuyện Khuông gia, còn chuyện nào khiến chàng nhọc lòng nữa......"
Tống Mặc bật cười: "Nàng đúng là con giun trong bụng ta!"
Sắc mặt Đậu Chiêu liền căng thẳng, hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tống Mặc luôn cảm thấy Đậu Chiêu thông tuệ hơn người, thay vì gạt nàng rồi để nàng đoán mò, chi bằng nói rõ tình hình thực tế, với tài trí của nàng, trong lúc nguy cấp, ít nhất có thể nghĩ cách tự bảo vệ bản thân. Cho nên hắn thẳng thắn kể: "Ta để Nghiêm tiên sinh đi tìm Uông Cách, Uông Cách cự tuyệt đứng ngoài chuyện Khuông gia!"
Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.
Nàng không khỏi nhướng mày: "Hắn dựa vào đâu mà to gan như vậy? Cho dù là Uông Uyên cũng sẽ không vì hai, ba vạn lượng bạc tiền lời mà đắc tội với chàng. Chẳng lẽ hắn tự nhận mình tai to mặt lớn hơn cả Uông Uyên?"
Đậu Chiêu cảm giác được trong này có chỗ quái dị.
Uông Cách dựa vào đâu mà dám cự tuyệt Tống Mặc?
Kiếp trước hắn chính người là bị giết đầu tiên...
Chẳng lẽ, kiếp trước hắn không phải người vô can bị giết, mà là biết quá nhiều, làm quá nhiều cho nên bị người ta giết người giệt khẩu?
Nàng kích động hỏi Tống Mặc: "Đã tra ra vì sao Tưởng Tiệp mời được Uông Cách giúp hắn chuyện Khuông gia chưa?"
"Đã tra ra." Tống Mặc dở khóc dở cười nói "Tưởng Tiệp bất mãn Khuông gia kiêu căng, muốn dạy Khuông gia bài học, nhưng Khuông gia là vọng tộc trăm năm ở Phiên Ngung, căn thâm đế cố, bình thường không thể động vào. Tết Trung Thu, sư gia của hắn phụng mệnh đi tặng lễ cho Đới Kiến, trùng hợp Uông Cách cũng ở đó. Sau khi trở về, gia sư kia liền kể với Tưởng Tiệp chuyện Uông Cách tới chơi nhà Đới Kiến, Tưởng Tiệp nghe xong thì nổi tâm đen.Tiết đông chí, hắn phái sư gia mượn danh Đới Kiến đi tìm Uông Cách, ở trước mặt Uông Cách kêu khổ nửa này, cầu Uông Cách nển mặt Đới Kiến, giúp Tưởng Tiệp giáo huấn Khuông gia một lần......"
Đậu Chiêu nghiêm mặt nói: "Không đúng! Tưởng Tiệp chỉ là huyện lệnh thất phẩm, cho dù mượn danh Đới Kiến, Uông Cách cũng không thể vì hắn và hai, ba vạn lượng bạc mà đắc tội với chàng. Nghiên Đường, e rằng chuyện này vẫn cần tra tiếp. Không phải ta muốn giúp Khuông gia, mà là cảm thấy trong này có điểm mờ ám. Uông Cách ngày thường nhìn rất cung kính với chàng, đột nhiên hắn trở mặt, ta sợ vấn đề nằm trên người chàng. Có cần đi gặp Uông Uyên không, chuyện Hoàng Thượng bên kia không thể qua loa được. Còn chỗ Khuông gia, cứ để ta nói với Khuông Trác Nhiên một tiếng, nếu Uông Cách vẫn không chịu thay đổi quyết định, thì không cần bám chặt đường này nữa, nhân lúc còn sớm nghĩ xem nên làm thế nào tiếp."
Tống Mặc cũng nghĩ như Đậu Chiêu
Hắn cười đáp: "Không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu. Nếu Hoàng Thượng bất mãn với ta, dịp tết vừa rồi đã không đồng ý cho nàng ở nhà dưỡng thai, lại còn ngự ban tặng phẩm. Dù Uông Cách đang làm gì, nhưng Uông Uyên vẫn còn ngồi đó, hắn sẽ không dám làm càn. Đối với Khuông gia, nếu vấn đề nằm trên người Đới các lão, vậy để Đới các lão giải quyết Tưởng Tiệp kia đi. Ta không tin ông ta thích bị người khác mượn da hổ!" nói câu cuối, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, lạnh lùng cười.
Vừa thấy sắc mặt này của Tống Mặc, Đậu Chiêu liền biết Đới Kiến sắp đau đầu rồi.
Chỉ là Đới Kiến đau đầu hay không thì cũng không liên quan tới nàng, nhưng nàng có thể khẳng định chuyện này chắc chắn dính líu với Liêu vương.
Chỉ có dựa vào tòa núi lớn Liêu vương này, Uông Cách mới dám tự tin như thế.
Mình trọng sinh nên mới biết sau này Liêu vương đăng cơ, nên mới kiêng kị hắn. Nhưng hiện tại Thái Tử không phạm sai lầm, Hoàng Thượng cũng không định đổi trữ quân, hơn nữa trong trí nhớ kiếp trước, mãi đến khi bị bắn chết, Thái Tử vẫn không phạm phải sai lầm nào, Thái Tử sẽ đăng cơ là điều cả thiên hạ đều biết. Uông Cách là nội thị, dù Liêu vương tiếp tục bành trướng như bây giờ, trở thành Liêu Đông vương, thì hắn cũng không nhận được lợi lộc gì, nếu hắn xảy ra chuyện càng sẽ không ra mặt giúp hắn, vậy hắn dựa vào đâu mà dám đánh cược tất cả vào Liêu vương?
Nàng vô thức nghĩ đến mẹ đẻ của Liêu vương, Hoàng Hậu nương nương Vạn thị.
Hắn có thể dựa vào Hoàng Hậu nương nương?
Cũng không đúng!
Thái giám giống Uông Cách trong cung nhiều vô kể. Nếu hắn không phải là con nuôi của Uông Uyên, chỉ sợ Tống Mặc cũng không thèm để mắt đến hắn, huống chi là Hoàng Hậu nương nương?
Rốt cuộc hắn tự tin ở điểm nào?
Đậu Chiêu buồn bực uống một ngụm trà, đột nhiên trong lòng liền động.
"Nghiên Đường, ta nhớ tới một chuyện." Nàng vội vàng nói, "Hình như ta từng nghe người khác kể Uông Cách và Thôi Nghĩa Tuấn là oan gia. Chàng nói xem liệu chuyện này có quan hệ gì đến tranh đấu của nhóm nội thị không?"
Tống Mặc nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên: "Tại sao ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ!" Hắn ngả người về phía Đậu Chiêu, hỏi "Nàng nói thử xem, nàng có kế sách gì không?"
"Kế sách à!" Đậu Chiêu xoay xoay chiếc nhẫn nạm hồng ngọc trên tay, áy náy nhìn Tống Mặc, "Hiện tại trong đầu ta rất hỗn loạn, cũng không kế sách gì, chỉ tưởng tượng như vậy, cũng không biết đúng hay không."
Kiếp trước, mỗi lần tiến cung nàng đều đi phía sau nhóm phu nhân hào môn hiển hách. Có một lần, nàng theo chậm vài bước, vô tình nghe được hai nội thị nhỏ giọng oán giận, cụ thể nói gì nàng không rõ, chỉ nghe thấy một câu "Thôi Nghĩa Tuấn kia chết cũng kéo theo Uông Cách làm đệm lưng, ta mà chết cũng muốn hắn làm đệm lưng". Khi đó nàng không biết Uông Cách, còn Thôi Nghĩa Tuấn lại có chút ấn tượng, bởi vì tất cả đều là chuyện xưa trong nội cung, nàng nghe một chút cũng sẽ quên ngay, hiện tại đột nhiên nhớ ra, liền kể cho Tống Mặc nghe, nhưng nói ra thành lời mới biết mình mình hoang đường thế nào.
Chưa tính đến Thôi Nghĩa Tuấn là người của Thái Tử, chuyện Uông Cách tham sản nghiệp của Khuông gia cũng chỉ có khả năng dính líu với Liêu Vương thôi, đâu thể liên quan đến tranh đấu của nhóm hoạn quan được?
Đậu Chiêu có hơi bực bội.
Tống Mặc là người nhạy bén, sao lại không nhìn ra Đậu Chiêu đang bối rối.
Hắn ôm Đậu Chiêu, khuyên: "Không có việc gì! Trong thoại bản đều nói, không khéo không thành sách sao? Đôi khi chúng ta gặp được cơ hội nhưng bỏ lỡ, phải thuận theo ý trời mới tìm ra đường khác. Chuyện nàng nói, ta sẽ cho người đi tìm hiểu, nói không chừng thật sự sẽ phát hiện điều gì đó?"
Đậu Chiêu gượng gạo cười.
Chuyện Khuông gia ngày càng phức tạp, mà manh mối lại thiếu như vậy......
Nàng nghĩ đến đau đầu.
Thôi quên đi, để Tống Mặc nghĩ đi!
Nàng vứt chuyện này ra khỏi đầu, thảnh thơi uống canh tổ yến.
Tống Mặc vội rời đi lo liệu.
Đậu Chiêu uống xong, ngẩng đầu thấy trên gối còn vết lõm sâu bị Tống dựa thì đờ đẫn.
Sau khi gả cho Tống Mặc, nàng lại có thói quen việc gì cũng ném cho hắn, rất ít động não như trước.
Nhưng Tống Mặc hoàn toàn không biết tương lai phía trước!
Mà nàng lại nắm rõ lịch sử.
Sao nàng có thể để Tống Mặc tự mình mò mẫm, còn bản thân thì ngồi hưởng thụ như vậy?
Chẳng lẽ, một khi nữ nhân đã ỷ lại vào ai đó thì sẽ lười động não?
Đậu Chiêu không tránh khỏi rùng mình.
Không được, nàng không thể tiếp tục như vậy.
Nàng phải giúp Tống Mặc tìm ra chân tướng năm đó, nàng phải giúp Tống Mặc tránh khỏi thảm cảnh kiếp trước, phải cùng Tống Mặc phấn đấu bước tiếp mới đúng, sao nàng có thể tiếp tục trốn dưới cánh của hắn như vậy?
Hai kiếp trôi qua, hắn chính người đối tốt với nàng nhất!
Đậu Chiêu hít một hơi thật sâu, thẳng lưng cao giọng gọi Cam Lộ: "Giúp ta lấy giấy mực!"
Cam Lộ theo lệnh đi, rất nhanh cầm giấy và bút mực tới.
Chương 367: Tỷ muội
Liêu vương.
Hoàng Hậu.
Uông Uyên.
Uông Cách.
Hoàng Thượng.
Thái Tử.
Thôi Nghĩa Tuấn.
Khuông Trác Nhiên.
Tưởng Tiệp.
Đới Kiến.
Đậu Chiêu viết những cái tên lên giấy rồi lâm vào trầm tư.
Nhưng mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không thể liên kết được mấy người này lại.
Tống Mặc bên kia đã có tin tức.
Uông Cách và Thôi Nghĩa Tuấn cùng nhau tiến cung, hai người đều giỏi ăn nói, rất được trưởng quan nội thị vừa ý, nhưng Uông Cách lại linh hoạt hơn Thôi Nghĩa Tuấn một chút, thưởng lén lút tặng bạc cho trưởng quan nội thị, vì vậy lúc tuyển nội thị cho Thái Tử, người được đề cử chính là Uông Cách, nhưng lúc đó Uông Cách chỉ nhận được vài mặt chữ, cho nên Thái Tử không hài lòng, đuổi hắn về. Thôi Nghĩa Tuấn biết Uông Cách dùng bạc mới có cơ hội này thì hối hận muốn chết, rồi lại biết Uông Cách bị đuổi về thì vội vàng chạy vạy khắp nơi mượn bạc, mua chuộc chỗ trưởng quan nội thị. Không bao lâu, Thôi Nghĩa Tuấn được gọi đi Đông Cung. Nhờ vài câu khen ngợi chữ viết của Thái Tử, hắn rất nhanh được hầu hạ bút mực trong thư phòng, rồi dần dần trở thành tâm phúc của Thái Tử, thăng lên tứ phẩm nội thị, còn Uông Cách vẫn đang phấn đấu ở thất phẩm nội thị, nếu không phải Uông Cách trở thành con nuôi của Uông Uyên, e rằng lúc này còn đang chui rúc ở xó xỉnh nào đó!
Chính vì lý do đó hai người mới kết thù.
Tố Tâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà hai người họ đấu đá gần hai mươi năm?"
"Chuyện này không quan trọng thì chuyện gì quan trọng?" Đậu Chiêu cười nói, "Quan lớn một bậc có thể ép chết người khác! Cấp bậc giữa các hoạn quan càng nghiêm ngặt hơn, không cẩn thận còn mất luôn tính mạng. Không nói cái khác, chỉ tính riêng chuyện Thôi Nghĩa Tuấn hiện giờ có thể thẳng lưng nói chuyện cùng Uông Uyên, còn Uông Cách thì phải quỳ gối cúi đầu gọi một tiếng "cha" với Uông Uyên, chắc chắn cả ngày lẫn đêm đều ngủ không ngon!"
"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến Khuông gia?" Tố Tâm hoang mang hỏi.
Đậu Chiêu lẩm bẩm: "Nếu ta biết còn buồn rầu làm gì?"
Tố Tâm chần chờ hỏi: "Nếu không mời Trần tiên sinh đến thương lượng?"
Đậu Chiêu nghe vậy thì tâm rung lên, nhưng nghĩ lại thì chán nản.
Sự tình quá trọng đại, Trần Khúc Thủy đã lớn tuổi, nàng còn phải chuẩn bị cung biến sắp tới, dự định sẽ phó thác nhóm người Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa cho Đậu Khải Tuấn. Nàng không muốn kéo Trần Khúc Thủy vào rắc rối này.
"Để ta nghĩ kỹ đã." Đậu Chiêu đáp cho qua.
Cam Lộ đi đến, bẩm: "Phu nhân, Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ Trần đại nhân lại đến, nói là muốn gặp phu nhân!"
Nhóm tiểu nha đầu này đều có oán niệm rất lớn với Trần Gia.
Trần Gia tới một lần, nói nói mấy câu, liền khiến Thế tử gia mất một tòa nhà. Lần này tới cửa, không biết sẽ lừa lấy gì!
Đậu Chiêu cảm thấy người này vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, hơn phân nửa là vì việc hai tỳ nữ lần trước.
Nếu hắn thật có thể giải quyết việc này thì chính là đưa than ngày tuyết.
Đậu Chiêu có phần cảm kích. Nàng bảo Cam Lộ dẫn Trần Gia tới tiểu hoa sảnh uống trà, còn mình thì đi thay y phục rồi mang theo Tố Tâm đến.
Trần Gia vẫn đứng giữa tiểu hoa sảnh như mọi lần, nghe thấy tiếng động thì liếc nhanh một cái rồi hạ mí mắt, cung kính hành lễ với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu hòa nhã mời hắn ngồi.
Trần Gia cũng không khách khí, cách Đậu Chiêu xa xa ngồi xuống ghế thái sư cạnh cửa.
Đợi nha hoàn tiền vào rót trà, hắn liền thưa: "Lần trước nhắc với phu nhân đôi tỷ muội, hiện giờ họ đã vào kinh, nếu là phu nhân muốn nhìn một lần, tôi lập tức bảo người đưa đến."
Chỉ sợ đã chờ sẵn ngoài cửa!
Vừa hay Tố Tâm ở đây, để Tố Tâm giúp đỡ nhìn xem.
Đậu Chiêu cười đáp: "Làm phiền Trần đại nhân lo lắng, dẫn người đến cho Tố Tâm nhìn một chút đi."
Trần Gia nghe vậy thì lập tức đứng lên.
Tố Tâm theo hắn đi ra ngoại viện.
Khoảng chừng nửa nén nhang, Tố Tâm đã quay lại: "Hai cái tiểu cô nương họ Lý, người Võ Di. Tỷ tỷ kêu Kim Quế, vừa mới cập kê, muội muội kêu Ngân Quế, năm nay mười ba. Lớn lên có thể xem như đoan chính, nhưng thân thủ lại rất tốt, so với tỷ muội chúng em còn giỏi hơn nhiều, người nhìn cũng rất thành thật, nếu dạy dỗ cẩn thận, ở bên cạnh hầu hạ phu nhân rót trà cũng được......" Nàng nói tới đây, thì do dự, "Cẩm Y Vệ chuyên giám sát hoạt động của quan lại trong triều, phạm đến tay bọn họ, đều không phải việc đơn giản. Em sợ Trần Gia tìm cho người tỳ nữ thích hợp thì liên lụy phụ mẫu bọn họ vào, hoặc sẽ bôi xấu thanh danh của Thế Tử gia, vì vậy em mới tự ý dò hỏi lai lịch hai tiểu cô nương này trước.
"Theo hai tiểu cô nương kể, tổ tiên các nàng là đệ tử Nam Thiếu Lâm, sống bằng nghề trồng trọt, sản nghiệp có hơn 300 mẫu ruộng tốt. Người trong nhà đều tập võ, thúc bá huynh đệ sau khi thành niên phải ra ngoài rèn luyện, không bao giờ thể hiện thân thủ trước mặt đồng hương. Tổ phụ họ lúc trẻ từng làm tổng tiêu sư trong tiêu cục lớn nhất Phúc Châu, ở phía nam có chút danh tiếng, bởi vậy đã nhận vài đệ tử.
"Trong đó có một người vào rừng làm cướp.
"Mùa hè năm trước, tên đệ tử kia đột nhiên lặng lẽ chạy đến tìm phụ thân họ, nói sào huyệt đã bị quan phủ phá, hắn liều chết mới thoát được, hiện giờ vẫn bị truy nã, đến xin mấy lượng bạc để chạy trốn tiếp. Sợ người trong nhà lo lắng, phụ thân họ liền cho hắn mười lượng bạc, ai ngờ, còn chưa chạy khỏi Phúc Kiến thì đã bị quan nha bắt. Nhà họ cũng bị liên lụy theo, tất cả đều bị nhốt vào ngục, ruộng đất cũng sung công.
"Là Trần đại nhân cứu hai tỷ muội ra khỏi ngục, còn nói, nếu hai người được phu nhân ưu ái, thì cả nhà đều bình an vô sự; nếu không sẽ đưa hai tỷ muội trở lại ngục, người nhà nên thế nào thì sẽ thế đó.
"Sau khi em hỏi qua hai tỷ muội kia, hai người liền tưởng em là phu nhân, ôm chân em không ngừng kêu 'cứu mạng', nói làm cái gì cũng được, chỉ xin cứu mạng tổ phụ tổ mẫu, cha mẹ thúc bá cùng huynh đệ tỷ muội họ một mạng."
Kể tới đây, Tố Tâm không khỏi có chút bực bội, nhíu mày nói: "Người xem đây là chuyện gì? Hắn đâu phải tìm tỷ nữ cho phu nhân, mà là rước phiền toái đến cửa thì có? Nếu đúng như hai tiểu cô nương kia nói, chúng ta không giữ người lại, chẳng phải sẽ hại cả nhà bọn họ?"
Đậu Chiêu không nghĩ nhiều như vậy, cười đáp: "Nếu là sự thật thì chắc chắn phải giữ lại. Dù hai tiểu cô nương đó không thích hợp hầu hạ trong phòng ta cũng có thể tìm cho họ việc khác trong phủ. Nhưng chuyện này phải bàn bạc với Thế tử gia trước đã, cần tra xem lời hai tiểu cô nương đó nói có đúng hay không. Nếu cứu người ra mà không hợp đạo lý, ta sợ sẽ phiền toái Thế Tử gia." Nói tới đây, nàng không khỏi cười khổ.
Tên Trần Gia này thật thủ đoạn, chỉ mấy câu đơn giản đã có thể lôi tính mạng cha mẹ huynh đệ người ta ra hù dọa, khiến hai tiểu cô nương không dám hai lòng.
Tố Tâm đáp: "Vậy em bảo Trần Gia tạm thời đưa người về trước nhé? Cứ nói vì hầu hạ người nên cần Thế Tử gia đồng ý."
Đậu Chiêu gật đầu, chờ Tống Mặc trở về cùng hắn nói chuyện này.
Tống Mặc rất bất ngờ. Hắn trầm ngâm nói: "Ta kiếm được vài người là nhân sĩ võ lâm, nhưng sợ khiến nàng thấy phiền phức nên định tìm người đáng tin trong tiêu cục...... Nếu hai nha đầu kia đúng là như vậy, thì có thể dùng. Cái khác tạm thời không nói, ít nhất bây giờ sẽ không sinh tâm tư."
Đậu Chiêu hỏi: "Có cần tra không?"
"Chuyện này ta sẽ nói với Đỗ Duy một tiếng, nàng đừng bận tâm." khí sắc Tống Mặc có chút lười biếng.
Đậu Chiêu nghĩ hắn mệt mỏi, cười đáp "Được", giúp hắn thay y phục, gọi tiểu nha hoàn mang nước cho hắn rửa mặt, rồi lên giường trước.
Tống Mặc từ tịnh phòng đi ra, tìm quyển sách trên giường đất rồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Đậu Chiêu cũng không quấy rầy, ngồi một bên thêu thùa.
Trong phòng im ắng, có vẻ rất an bình.
Đậu Chiêu âm thầm kỳ quái.
Bình thường, Tống Mặc sẽ nói cùng nàng vài câu, hôm nay lại im lặng không tiếng nào.
Nàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai mắt Tống Mặc chăm chú nhìn trên sách, nhưng một lúc lâu vẫn không lật tờ tiếp theo, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, tâm tư hoàn toàn không đặt ở đây.
Mỗi người đều cần một lúc riêng tư.
Đậu Chiêu tiếp tục việc thêu thùa của mình, thi thoảng lại liếc Tống Mặc một cái.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ.
Tống Mặc như bừng tỉnh.
Hắn buông sách, lúc này mới phát hiện Đậu Chiêu vẫn đang luồn kim. Hắn hơi cáu giận trách: "Sao buổi tối lại thêu vá? Quá hại mắt! Nàng muốn làm gì thì cứ giao cho phòng châm tuyến. Ta nuôi bọn họ là để hầu hạ nàng, không phải để bọn họ ngồi chơi. Nếu những người này làm không hợp ý nàng thì đổi người khác."
Đậu Chiêu cảm giác Tống Mặc đang mất bình tĩnh.
Nàng không khỏi nắm chặt tay Tống Mặc, nhìn hắn hỏi: "Chàng có muốn nói chuyện với ta không?"
Ánh mắt Đậu Chiêu chân thành, sắc mặt lại rất nghiêm túc, Tống Mặc có thể cảm nhận được nàng lo lắng cùng quan tâm từ tận đáy lòng.
Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp: "Hôm nay ta phái người đi tra xét sản nghiệp riêng của Uông Cách, phát hiện ngoại trừ một tòa nhà nhỏ hai tầng ở ngõ Sa Y tự thì không còn bất kỳ hằng sản nào khác. Mà mấy năm nay hắn tích góp, có thể dư dả mua một tòa năm tầng ba trạch viện lớn ở phường Ngọc Minh. Nàng nói xem, tiền của hắn đã đi đâu hết rồi?"
Đậu Chiêu lập tức ngồi thẳng lưng.
Liêu vương!
Hắn tiền, chắc chắn ở chỗ Liêu vương.
Bởi vì hắn gom tiền cho Liêu vương, cho nên mới có gan lớn cự tuyệt Tống Mặc như vậy.
Ngũ cữu cữu Tưởng Bách Tôn của Tống Mặc còn đang bị lưu đày ở Liêu Đông.
Cho nên hắn đoán chắc Tống Mặc không dám đắc tội với Liêu vương.
Hơn nữa nếu hắn giúp Liêu vương ôm tiền, Hoàng Hậu nương nương đương nhiên sẽ giúp đỡ hắn.
Có phải do lúc sống hắn làm nhiều chuyện bẩn thỉu, nên sau khi đăng cơ, Liêu vương không chỉ thấy hắn vô dụng, mà còn muốn thuận tay dọn dẹp.
Nhưng hắn dựa vào đâu mà trở thành chó săn của Liêu vương?
Liêu vương nghịch mưu, hắn sắm vai gì?
Trong đầu Đậu Chiêu như hiện lên điều gì đó, nàng muốn bắt lấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nàng đành phải nhắc nhở Tống Mặc: "Nghiên Đường, chàng nói xem, liệu có phải hắn chỉ là con rối?"
Sắc mặt Tống Mặc khẽ biến, hắn trầm mặc rất lâu rồi thấp giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng rốt cuộc người đứng sau là ai? Ai lại cần nhiều bạc đến mức phải đoạt lợi của dân như vậy?"
Có thể khiến Uông Cách cự tuyệt Tống Mặc, được mấy người?
Hoặc là trong tâm hắn cũng đã hoài nghi, nhưng vẫn không dám nhìn sâu hơn.
Đậu Chiêu thấy khí sắc Tống Mặc có hơi trắng bệch thì đau lòng. Nàng khẽ vuốt tay hắn, dịu dàng nói: "Cứ từ từ tra. Nếu đã làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỉ là phát hiện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng chàng phải cẩn thận, đừng để bản thân bị cuốn vào trong."
Tống Mặc không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ xa xăm.
Đậu Chiêu nói: "Chúng ta ngủ đi! Sáng mai tỉnh lại nói không chừng sẽ có manh mối mới."
Tống Mặc hôn lên trán Đậu Chiêu rồi thổi đèn.
Trong bóng đêm, hắn xoay người mấy lần.
Đậu Chiêu ôm Tống Mặc vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng hắn
Tống Mặc lẩm bẩm gọi "Thọ Cô".
Động tác Đậu Chiêu càng nhẹ hơn.
Không bao lâu, hơi thở Tống Mặc đã trở nên đều đều.
(*) Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chính điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.