Chương 368: Tỳ Nữ
Đậu Chiêu lại ngủ không được, nàng thức trắng suốt đếm.
Tống Mặc thấy tinh thần nàng rất kém, tưởng ban đêm mình quấy rầy nàng, liền nói: "Hay là ngày mai mang thêm một cái giường đặt bên cạnh, ta sẽ ngủ trên đó nhé?"
Vẫn là không nỡ phân phòng.
Đậu Chiêu cười đáp: "Nửa đêm ta lại phải dậy đắp chăn giúp chàng thì càng phiền hơn. Chàng cứ ngoan ngoãn ngủ trên giường đi, đừng nghĩ nhiều làm gì."
Nghe được câu này của nàng, Tống Mặc không khỏi cong mi cười cười.
Nụ cười kia ấm áp nồng hậu, khiến không khí sáng sớm càng thêm khoan khoái trong lành.
※※※※※
Mấy ngày sau, Đỗ Duy đến bẩm báo với Đậu Chiêu: "Lời tỷ muội Lý thị là thật. Tên sư huynh kia không chỉ vào rừng làm cướp mà còn bắt trói cả con riêng của thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu rồi trộm bạc nhà họ, vì vậy mới bị Cẩm Y Vệ để mắt."
Đậu Chiêu không khỏi bật cười.
Đỗ Duy thấy nàng hứng thú thì nói tiếp: "Lý gia cũng thật xui xẻo. Một cử nhân họ Ân ở Võ Di đã sớm nhìn trúng 300 mẫu ruộng tốt của Lý gia, chỉ là chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này Lý gia phạm tội, Ân cử nhân kia liền tặng một trăm lượng bạc cho Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu. Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu nhận bạc rồi gán cho Lý gia tội danh "thông khấu", còn sung công tất cả tài sản của Lý gia. May mà Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu và Trần đại nhân có quan hệ tốt, Trần đại nhân nói giúp vài câu thì đồng ý thả người, còn trả lại cho Lý gia 300 mẫu ruộng."
Đậu Chiêu âm thầm gật đầu, đưa tin cho Trần Gia, bảo hắn đưa Kim Quế và Ngân Quế đến.
Trần Gia đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Hắn không ngừng dặn dò hai tỷ muội Lý thị phải trung thành tận tâm, ngoan ngoãn nghe lời, cần cù chịu khó: "Nếu phu nhân hỏi các ngươi, các ngươi không thể giống như lần gặp Triệu tức phụ, ôm đùi người ta gào khóc cứu mạng. Các quý nhân đều thích nghe chuyện vui tai......" Cuối cùng còn không quên đe dọa hai tiểu cô nương, "Chỉ cần các ngươi phạm nửa điểm sai lầm, ta cứu nhà các người ra thế nào thì có thể đưa nhà các người trở lại thế đó." Vậy nên khi hai tiểu cô nương thấy Đậu Chiêu thì vẫn còn kinh hồn bạt vía.
Tố Tâm không khỏi lườm Trần Gia một cái.
Hai tiểu cô nương tuy tính tình không quá hoạt bát, nhưng ứng đáp cũng xem như khéo léo. Sao mới có mấy ngày đã giống bông cải khô, hoàn toàn không có sức sống.
Rốt cuộc tên Trần Gia này đã nói những gì?
Bộ dạng sợ hãi rụt rè, ánh mắt hoảng sợ lo lắng kia hoàn toàn khác biệt so với lần gặp trước, còn không bằng một phần nha hoàn đến từ điển trang của phủ Anh Quốc Công. Vậy làm sao có thể hầu hạ bên cạnh phu nhân?
Nàng oán thầm trong lòng, nghĩ vạn nhất phu nhân không vừa ý hai tiểu cô nương này thì nên sắp xếp họ ở đâu.
Đậu Chiêu lại cảm thấy hai tiểu cô nương không tồi.
Tuy làn da phơi nắng có hơi đen, ngón tay cũng thô ráp, nhưng mặt mày mang vài phần ngay thẳng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm minh, tin rằng rất nhanh có thể hòa nhập với cuộc sống ở Di Chí Đường.
Nàng quan tâm hỏi tình cảnh trong nhà hai người.
Muội muội Ngân Quế nhút nhát không dám nói lời nào, trốn sau lưng tỷ tỷ Kim Quế.
Hai chân Kim Quế cũng run bần bật, nhưng vẫn cố gắng lắp bắp đáp: "Trong nhà nhiều huynh đệ, ít tỷ muội. Mấy đường tỷ đều đã xuất giá, chỉ có tôi và muội muội giúp mẫu thân làm đồ ăn cho mọi người mỗi sáng, còn phải quét sân, giặt hồ, khâu vá quần áo......"
Nàng sợ Trần Gia tức giận, thật sự sẽ nhốt người thân mình trở lại ngục nên chuyện trong nhà không dám kể, càng đừng nói kêu oan trước mặt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nào biết, chỉ cảm thấy hứng thú với con cháu xuất thân võ gia như Kim Quế, cười hỏi: "Ngươi phải giặt đồ, khâu vá quần áo cho cả nhà ư?"
Kim Quế gật đầu, nơm nớp lo sợ trả lời: "Nhà chúng tôi nhiều đời ở Võ Di, không phân gia nên tổng cộng có hơn bốn mươi khẩu, tất cả đều sống cùng nhau, mấy chuyện giặt đồ nấu cơm đều do đại bá mẫu cùng chúng tôi làm."
Đậu Chiêu trầm ngâm hỏi: "Nhà các ngươi xảy ra chuyện, ngay cả phụ nhân cũng bị bắt sao?"
Nước mắt Kim Quế lập tức rơi xuống, nức nở kể: "Ngoại trừ thất thúc dẫn theo mấy đường huynh ra ngoài rèn luyện, thì tất cả những người khác đều bị bắt......"
Nói tới đây, nàng rất muốn cầu xin vị phu nhân hòa nhã trước mắt này cứu người thân mình, nhưng nhớ đến những lời Trần Gia căn dặn lại không dám hé miệng, đành đáng thương nhìn Đậu Chiêu, hy vọng Đậu Chiêu có thể nhận ra rồi chủ động hỏi tới.
Đậu Chiêu thở dài trong lòng, dịu dàng bảo: "Các ngươi không cần lo lắng chuyện nhà mình. Ta đã cho người đi hỏi, cũng không phải việc gì to tát. Trần đại nhân đã giúp rửa sạch oan tình, người thân các ngươi đã ra ngục, ruộng đất bị xung công cũng đã trả về. Các ngươi cứ an tâm ở lại chỗ ta làm việc, đợi lớn một chút sẽ cho các ngươi đoàn tụ với gia đình."
Kim Quế và Ngân Quế mừng đến phát khóc, 'bịch' 'bịch' 'bịch' không ngừng dập đầu với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đỡ hai tỷ muội đứng lên, rồi giao người cho Tố Tâm dạy dỗ, cũng nói với hai tỷ muội: "Nếu các ngươi nhớ nhà thì có thể viết thư nhờ Triệu nương tử tìm người giúp gửi tin về Võ Di ."
Sau khi sửng sốt rất lâu mới hồi phục tinh thần, hai tiểu cô nương lại quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu, may mà Tố Tâm nhanh tay giữ chặt. Hai tiểu cô nương đương nhiên biết được thực lực của người cùng đạo, không thể không quan sát Tố Tâm, lại thấy Tố Tâm thùy mị xinh đẹp, đâu giống người học võ, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Tố Tâm nhân cơ hội kéo người lui xuống, dạy họ cách kiềm chế cảm xúc, lại dạy họ phải ra dáng thế nào mới thích hợp làm đại nha hoàn......
Kim Quế cùng Kim Quế khiêm tốn học hỏi.
Đậu Chiêu yên lòng, đang cùng mẫu thân Trần Hạch bàn bạc hôn sự của Tố Lan thì bất ngờ nhận được tin cữu cữu Triệu Tư sắp vào kinh, hiện tại đã đến Thông Châu.
Nàng vui mừng khôn xiết.
Ngẫm nghĩ đã mười bốn năm nàng không gặp cữu cữu.
Cũng không biết cữu cữu hiện tại thế nào?
Giống kiếp trước sắc mặt tiều tụy, một đầu hoa râm; hay là thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn vì con đường làm quan thuận lợi??
Đậu Chiêu không chờ nổi, lập tức đến ngõ Ngọc Kiều.
Cữu mẫu và biểu tỷ đang sai bảo nha hoàn bà tử quét dọn đình viện, trang hoàng nhà cửa, mua bán thịt cá, vô cùng bận rộn.
Đậu Chiêu thấy vậy liền biết cữu mẫu đã nghe tin, nàng hỏi: "Rốt cuộc khi nào cữu cữu có thể vào kinh? Tùy tùng bên người nói thế nào ạ?"
Để đảm bảo chặng đường suôn sẻ thì cần có tùy tùng đi trước sắp xếp chỗ ở và báo tin.
"Nói chiều mai sẽ vào thành." Mợ kìm nén không được vui sướng dẫn Đậu Chiêu vào nội thất, phân phó nha hoàn mang trái cây tươi lên, bảo "Con cũng đừng nóng vội, cữu cữu con vừa vào thành, ta sẽ lập tức nói cho hắn biết con đã đến!"
Đậu Chiêu liên tục gật đầu: "Hay là sáng sớm mai con cũng đi đón? Lúc cữu cữu đi, con mới ba tuổi. Cữu cữu chắc chắn không nhận ra con......" Nàng phấn khích nói.
Cữu mẫu cười, vỗ vỗ tay nàng: "Được, mai chúng ta cùng đi."
Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật đầu.
Tống Mặc đến đây.
"Biết nàng sẽ đến ngõ Ngọc Kiều tìm cữu mẫu." Hắn cười đùa, "Nên ta cũng đến kiếm bữa cơm."
Cữu mẫu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói "Cầu mà không được". còn tự mình xuống bếp làm vài món sở trường chiêu đãi bọn họ dùng bữa tối.
Triệu Chương Như ghé tai Đậu Chiêu thì thầm: "Xem kìa, lại chạy đến rồi! Hắn dính muội cả ngày như vậy, muội không thấy phiền à!"
Đậu Chiêu tươi cười đáp: "Muội không thấy phiền! Muội thấy rất tốt, muội rất thích."
Triệu Chương Như trợn tròn hai mắt, á khẩu không nói lên lời.
Còn khóe miệng Tống Mặc đã nhếch đến trời cao.
Dùng xong cơm tối, Đậu Chiêu và Tống Mặc ngồi xe ngựa hồi phủ.
Tống Mặc đột nhiên lấy ra một hộp gỗ tử đàn đưa cho Đậu Chiêu.
"Là gì vậy?" Đậu Chiêu ngạc nhiên, vừa hỏi nàng vừa mở hộp ra .
Lụa nhung Chương Giang đỏ rực bọc lấy vòng ngọc dương chi.
Vòng ngọc kia khắc hình hoa sen cách điệu, tao nhã tự nhiên, nhưng vẫn không kém phần quý giá xuất sắc.
"Đây là?" Đậu Chiêu khó hiểu nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc khẽ cười, đáp: "Đây là thưởng cho nàng."
"Thưởng cho ta? Vì sao lại thưởng cho ta?"
Tống Mặc không trả lời: "Nàng cứ nhận đi."
Đậu Chiêu không hiểu, nhưng nàng dò hỏi thế nào Tống Mặc vẫn không chịu trả lời. Nàng đành nhận vòng ngọc: "Vòng ngọc này từ chỗ nào thế? Tự nhiên chàng cất trang sức trong người như vậy để làm gì?" trong giọng điệu có vài phần hoài nghi khó nhận thấy.
Tống Mặc tươi cười sáng chói, đáp: "Hôm nay Đới Kiến hẹn ta ăn cơm, ta đi ngang qua Ngọc Bảo hiên, thấy vòng ngọc này không tệ nên mua về."
Sinh thần Đậu Chiêu vốn dĩ phải mời khách đến, nhưng còn có Tống Nghi Xuân ở gian chính nên không tiện làm lớn, chỉ đành ăn một chén mỳ trường thọ mà thôi. Hôm đó Tống Mặc đã tặng Đậu Chiêu một cây trâm ngọc dương chi khắc hình hoa sen, hôm nay lại thấy vòng ngọc kia vô cùng xứng đôi nên đã mua về. Ban đầu dự định mấy ngày nữa tìm lý do để tặng, ai ngờ nghe lời nàng nói chiều nay thì nhịn không được đã lấy luôn ra.
"Thật vậy?" Đậu Chiêu liếc xéo Tống Mặc.
"Lừa nàng làm gì?" Tống Mặc thẳng thắn đáp.
Chỉ cần không phải là đồ thu hối lộ thì được.
Đậu Chiêu an tâm nhận, nàng hỏi Tống Mặc: "Chuyện Khuông gia thuận lợi chứ?"
"Đương nhiên." Giọng Tống Mặc mang theo vài phần ngạo nghễ, "Bá Ngạn sắp tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu ta không xử lý tốt chuyện này rồi để hắn phân tâm, thì chẳng phải là lỗi của ta sao?"
Đậu Chiêu cười khanh khách, đột nhiên hôn hắn một cái, chậm rãi nói: "Đây là thưởng cho chàng!"
Tống Mặc nghiêm mặt: "Ngày mai ta muốn mời Bá Ngạn và Thập Nhị cữu huynh uống rượu, ta bận rộn giúp đỡ bọn họ như vậy có phải nên được thưởng thêm không?"
Đậu Chiêu cười đến mức không ngồi thẳng lưng.
Dọc đường về hai người không ngừng trêu đùa nhau.
Lúc xe ngựa đi qua cổng chính phủ Anh Quốc Công, trùng hợp chạm mặt Tống Nghi Xuân cũng vừa uống rượu say khướt trở về.
Tống Nghi Xuân nghe thấy trong xe ngựa kia có tiếng cười nói vui vẻ như chuông bạc thì sắc mặt lập tức sa sầm như mây đen.
Đậu Chiêu căn bản không biết Tống Nghi Xuân buồn bực, nàng ở nhà lục tung rương hòm, tìm thấy hai Hấp nghiên của phụ thân cho, hai thỏi mực Hồ Định, hai bộ bút lông sói, hai khối ngọc Hòa Điền chặn giấy, một cái lò tráng men bạc để hơ ấm mực, rồi dùng hộp quà gói tất cả lại, ngày hôm sau đến ngõ Ngọ Kiều.
Chương 369: Qua Cửa
Hoa mai trổ bông báo mùa xuân sớm.
Nhưng bây giờ mới chỉ là cuối tháng một, gió lạnh lùa qua cửa Phụ Thành phía tây kinh đô vẫn khiến người ta có hơi rét run.
Triệu Tư đứng trước trà lâu, thấy phụ nhân xa lạ búi tóc đọa mã kế thì kìm không được rưng rưng nước mắt.
Tiểu nha đầu năm đó mới đang bập bẹ học nói, vậy mà hơn chục năm trôi qua, hiện tại đã làm vợ làm mẹ người khác. Rốt cuộc ông đã đã bỏ lỡ những gì?
"Thọ Cô!" Ông run run duỗi tay đỡ Đậu Chiêu, ý bảo nàng mau đứng lên.
Đậu Chiêu đứng dậy gọi "Cữu cữu", nước mắt tí tách rơi xuống.
Kiếp trước, nàng hiểu sai tấm lòng cữu cữu. Kiếp này, cữu cữu lại giúp nàng lấy được một nửa tài sản Tây Đậu, nhờ vậy nàng mới có thể sống tiêu diêu tự tại như ngày hôm nay. Hai kiếp làm người, cữu cữu chưa bao giờ bạc đãi nàng, nhưng nàng, kiếp trước hiểu lầm, kiếp này lại vô lực tương trợ, nàng thiếu cữu cữu, thiếu rất nhiều...... Bây giờ, nàng đã có cuộc sống hạnh phúc viên mãn, lại có thể gặp lại cữu cữu, chuyện vui mừng nhất đời người cũng chỉ như vậy, nàng không nên khóc, phải cười mới đúng.
Đậu Chiêu ngẩng mặt, từ đáy lòng nở rộ nụ cười tươi sáng: "Cữu cữu, lần này người phải điều nhậm, chắc hẳn sẽ ở lại kinh đô một thời gian ạ?"
Nàng lễ phép hàn huyên, nhưng hai mắt vẫn nhòe ướt.
Triệu Tư "Ừm" một tiếng, cũng không tránh khỏi rơm rớm nước mắt: "Ta sẽ ở lại kinh đô khoảng mười ngày, chờ hôn sự của biểu tỷ con xong xuôi, chúng ta sẽ khởi hành đi Hồ Quảng......"
Ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi cháu gái ngoại duy nhất của mình, chỉ là nam nữ khác biệt, lại chia lìa lâu năm, lời đã tới trong miệng nhưng không thể nói ra, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trên đường người người qua lại tấp nập, hai cậu cháu lại đứng dưới tấm biển sơn đen mạ vàng của trà lâu im lặng nhìn nhau, thực sự có hơi kỳ lạ.
Cữu mẫu dùng khăn chấm nước mắt, bà bật cười một tiếng, đánh tan không khí trầm mặc giữa hai người.
"Xem hai cậu cháu nhà này này, lúc chưa gặp thì nhớ mong không thôi, hiện tại gặp rồi thì không biết nói gì." Bà cầm tay Đậu Chiêu, nói với cữu cữu, "Thọ Cô đã đợi chàng từ sáng sớm. Đây cũng không phải chỗ nói chuyện, phu quân của Thọ Cô đã cho chúng ta mượn tạm tòa nhà, có gì muốn nói đợi về nhà rồi nói."
Nghe thấy thế tử Anh Quốc Công cho mình mượn tòa nhà, Triệu Tư không khỏi mày nhíu. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày hai cậu cháu trùng phùng, hai mày lại dãn ra, cười cười gật đầu với thê tử rồi bước lên xe, theo xe của Đậu Chiêu trở về ngõ Ngọc Kiều.
Trên đường, Đậu Chiêu còn đang đắm chìm trong cảm xúc phức tạp khi gặp cữu cữa thì Triệu Chương Như đã nhỏ giọng hỏi: "Có phải muội rất thất vọng? Không ngờ cha tỷ lại trở thành một ông già cổ hủ khó tính." Nàng thở dài mấy hơi rồi nhàn nhã nằm dựa lên gối, chậm rãi nói. "Nhưng mà đối với tỷ cũng có chỗ tốt. Hôm nay người không nhìn ta lấy một cái, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ chỉ chú ý đến muội. Tỷ sẽ được buông tha rồi...... Mà không biết khi Tống Viêm gặp phụ thân có khinh sợ không nữa? Muội biết không, lần trước có người mai mối một tú tài cho tỷ, lúc thấy phụ thân hắn sợ đến mức lắp bắp nói không ra lời, cuối cùng bị phụ thân gạch tên......"
Đậu Chiêu một bụng tâm tư cũng bị Triệu Chương Như chọc cười.
Nàng trêu ghẹo: "Sao? Tỷ hối hận rồi à? Hiện tại tỷ đã đính hôn, cho dù cữu cữu hỏi đến mức Tống Viêm á khẩu không trả lời được, thì hai người vẫn phải thành thân rồi chung sống suốt đời thôi. Hay là tỷ lo lắng cữu cữu khiến Tống Viêm khó xử?"
Dù gì Tống Viêm cũng là người sống chung cả đời với Triệu Chương Như, làm sao nàng có thể thờ ơ bỏ mặc được.
Mặt Triệu Chương Như đỏ rực như ánh bình minh, nàng duỗi tay véo má Đậu Chiêu: "Cứ nói hươu nói vượn!"
Đậu Chiêu nghiêng đầu tránh thoát, cười đáp: "Bây giờ muội là người có mang, tỷ dám bắt nạt muội, muội sẽ đi mách cậu mợ!"
"Ngoại trừ đi mách lẻo thì muội còn biết làm gì?" Triệu Chương Như tức giận nhìn Đậu Chiêu, đôi mắt trừng lên giống như quả mơ chín mọng.
Đậu Chiêu ha hả cười, thì thầm: "Muội còn sẽ cho tỷ tỷ tiền riêng."
"Muội biến đi!" Mặt Triệu Chương Như lại đỏ ửng lên.
Hôn lễ của nàng sẽ tổ chức vào mùng hai tháng hai, mấy ngày trước Đậu Chiêu đã tặng nàng quà cưới, không ngờ lại là một tòa nhà bốn dãy ba gian cùng với một cái điền trang. Cữu mẫu cảm thấy quá quý giá, không muốn nhận. Đậu Chiêu liền nói "Chẳng lẽ người muốn tính toán rõ ràng với con?"
Cữu mẫu nghĩ nghĩ rồi hào phóng nhận lấy.
Nhưng nhân lúc Triệu Tư đang thay quần áo hỏi về tình hình mấy ngày gần đây của Đậu Chiêu, bà liền kể việc này cho trượng phu.
Triệu Tư giận tím mặt, trách: "Sao nàng có thể nhận đồ của Thọ Cô?"
Tính tình trượng phu, bà hiểu rõ nhất, nếu để hắn nghe được từ miệng người khác việc Đậu Chiêu cho nữ nhi thêm trang, chắc chắn sẽ tức chết. Chi bằng, mình sớm nói rõ ràng, hắn mới có thể nhìn rõ tâm ý Thọ Cô.
Bà không vui, đáp: "Thọ Cô là ai? Chàng cứ phải một là một, hai là hai với nó, chàng không sợ nó sẽ thất vọng sao? Chàng nghĩ đi, từ khi nào lòng dạ chàng trở nên hẹp hòi như vậy? Tòa nhà chúng ta đang ở là của phu quân Thọ Cô, có phải chàng muốn lập tức dọn ra? Bằng hữu với nhau vẫn còn dây dưa tiền bạc, chẳng lẽ Thọ Cô lại kém những bằng hữu kia? Thiếp coi nó như con gái của mình, con gái hiếu kính thiếp, một tia một sợi thiếp đều rất thích, đều rất vui vẻ. Càng đừng nói đây là nó cho tỷ tỷ nó, là nó muốn tỷ tỷ nó hãnh diện, sợ tỷ tỷ nó sau khi thành thân sẽ gặp khó khăn nên mới cho tiền riêng."
Triệu Tư im lặng.
Cữu mẫu đi ra ngoài, sai bảo bọn nha hoàn bày bữa, sau đó đứng dưới mái hiên chờ trượng phu hết giận.
Chốc lát sau, Triệu Tư mang vẻ mặt có mấy phần xấu hổ bước ra, cùng thê tử đứng sóng vai ở hành lang. Ông cố ra vẻ thản nhiên hỏi "Khi nào ăn cơm? Ta đói sắp chết rồi! Mấy ngày nay không phải ăn lương khô, thì cũng là mấy món linh tinh ở trạm dịch, vẫn chưa được một ngày no bụng đó!"
Cữu mẫu khẽ cười, bảo tiểu nha hoàn: "Đi mời tiểu thư và biểu tiểu thư đến ăn cơm."
Tiểu nha hoàn nghe lệnh đi.
Cữu mẫu vuốt lại vạt áo giúp cữu cữu, rồi xoay người vào chính đường.
Triệu Tư vội đuổi theo.
Chờ đến lúc Đậu Chiêu và Triệu Chương Như đến, hai người đã hòa hòa thuận thuận ngồi trước bàn nói chuyện, nào nhìn ra chút không khí căng thẳng vừa rồi.
Cữu cữu chân thành cảm tạ Đậu Chiêu, cũng nói: "Mẫu thân con chỉ có một mình con, ta cũng chỉ có ba tỷ muội Chương Như, trên đời này, các con là người thân nhất của nhau, về sau các con phải che trở lẫn nhau." Lại hối tiếc. "Đại tỷ con đã vốn định đi theo, nhưng đại tỷ phu tháng chín năm trước trượt kỳ thi hội, trong lòng không thoải mái nên ta để nó ở lại."
Đậu Chiêu biết, ba năm sau đại tỷ phu của nàng sẽ tham gia thi hương, thi hội, trở thành thứ cát sĩ, rồi ở Công bộ làm quan chính.
Nàng an ủi cữu cữu: "Đại tỷ phu nhất định sẽ kim bảng đề danh, cưu cữu không nên sốt ruột. Một đời người đâu thể lúc nào cũng xuôi gió êm nước, đại tỷ phu còn trẻ, bây giờ rèn luyện nhiều, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng."
Cữu cữu nghe xong thì bật cười: "Con vẫn trẻ tuổi mà đã nói chuyện như trưởng giả, lại còn biết một đời người không thể lúc nào cũng xuôi gió êm nước" trong giọng nói có phần coi thường nàng.
Đậu Chiêu liền bĩu môi.
Hiếm khi mới thấy được bộ dạng trẻ con của Đậu Chiêu, cữu mẫu và Triệu Chương Như không khỏi cười theo.
Không khí tức khắc trở nên rộn ràng, Đậu Chiêu cảm giác được quan hệ giữa mình và cữu cữu trở nên thân thiết không ít.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, tận đến lúc tiểu nha hoàn bày đũa, cả nhà mới an tĩnh.
Lại có gã sai vặt tới bẩm: "Thế tử Anh Quốc Công đến ạ"
Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.
Hôm nay Tống Mặc phải ở trong cung chứ.
Triệu Chương Như quay sang nháy mắt với Đậu Chiêu.
Cữu mẫu thì vui mừng ra mặt, nói với cữu cữu: "Có lẽ Nghiên Đường biết chàng vào kinh, đặc biệt đến bái kiến!"
Tuy thê tử luôn nói Đậu Chiêu hạnh phúc, nhưng hôn sự này là chủ ý của Đậu Thế Anh, cho nên ông vẫn không ngừng hoài nghi; lại còn có tin Tống Mặc chèn ép nhân sĩ võ lâm truyền đến doanh trại Tây Bắc, vì vậy càng sinh ra vài phần bất mãn với hắn. Hiện tại nghe nói Tống Mặc tới cửa, ông trầm tư một lát rồi bảo gã sai vặt: "Cũng không phải người ngoài, mau mời Thế tử đến chính đường dùng bữa tối cùng mọi người."
Gã sai vặt kia vốn là người của Di Chí Đường, nghe vậy thì chạy như bay, rất nhanh đã dẫn Tống Mặc vào.
Tống Mặc cung kính hành lễ với Triệu Tư.
Trong lòng Triệu Tư càng rối rắm.
Dung mạo tuấn tú, thủ đoạn ngoan độc, Thọ Cô đâu phải đối thủ của hắn!
Ông hơi gật đầu, nhưng không đợi nha hoàn dâng trà đã lập tức bảo Tống Mặc: "Ngươi theo ta vào thư phòng."
Tống Mặc kính cẩn đi theo.
Triệu Chương Như lập tức chạy đến trước mặt Đậu Chiêu: "Thôi xong rồi. Thôi xong rồi. Chắc chắn phụ thân muốn kiểm tra công khóa của Thế tử. Đại tỷ phu trước mặt phụ thân đều binh bại như núi, huống hồ là thế tử!"
Đậu Chiêu lườm nàng: "Tỷ có thể tin tưởng Thế tử một chút được không?"
Nàng không sợ cữu cữu kiểm tra học vấn của Tống Mặc, nàng chỉ sợ cữu cữu sẽ vì phụ thân mà khiến Tống Mặc chịu thiệt thòi.
Nhưng mà, vì sao cữu cữu lại trở thành như vậy?
Đậu Chiêu suy nghĩ.
Triệu Chương Như lại nói: "Tỷ tin tưởng thì có ích gì? Phải xem hắn có qua được cửa không đã!"
Nghe các nàng thì thầm, cữu mẫu liền mắng Triệu Chương Như: "Suốt ngày chỉ biết ồn ào. Phụ thân con là loại người không biết chừng mực như vậy à?"
Nhưng rốt cuộc bà vẫn nhìn về phía thư phòng, bà sợ Tống Mặc trong túi không đủ tiền, bị trượng phu làm bẽ mặt.
Hy vọng thế tử có thực lực bằng hai phần người ta khen ngợi thì mới nói được!
Triệu Chương Như nháy mắt ra hiệu với Đậu Chiêu rồi ngồi ngay ngắn, không nói gì nữa.
Nhất thời, chính đường im lặng không tiếng vang.
Đợi đến khi chung trà đã lạnh ngắt mới thấy Triệu Tư và Tống Mặc một trước một sau bước ra.
Đậu Chiêu nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cữu cữu, thở nhẹ một hơi.
Không biến hóa chính là tốt nhất.
Nàng lại liếc Tống Mặc, quả nhiên thấy được đáy mắt hắn có ý cười.
Lúc này Đậu Chiêu mới hoàn toàn yên tâm.
Cữu mẫu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết trượng phu có khúc mắc với Đậu Thế Anh, nếu trượng phu không tỏ thái độ với Tống Mặc, có thể thấy được vừa rồi trong thư phòng hai người cũng không tệ.
"Ăn cơm, ăn cơm," Bà vội cười bảo, "Có cái gì muốn nói, ăn cơm rồi nói."
Tống Mặc tươi cười ngồi cạnh Triệu Tư, giúp Triệu Tư rót rượu.
Trên mặt Triệu Tư lại lộ ra ý cười nhè nhẹ.
Suốt bữa cơm, không khí đều rất vui vẻ đầm ấm.
Sau đó, mọi người chuyển qua tây yến tức uống trà, Triệu Tư thậm chí còn cùng Tống Mặc bình phẩm về các tướng lĩnh trong quân doanh Tây Bắc.
Lúc về nhà, Tống Mặc giả vờ lau mồ hôi, than thở: "Cữu cữu còn khó đối phó hơn phụ thân!"
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Tống Mặc đột nhiên nói: "Ta quyết định rồi, nhất định phải sinh con gái thì mới được yêu thương giống như nhạc phụ đối với nàng, còn nếu sinh con trai thì sẽ giống như cữu cữu đối với ta."
Đậu Chiêu cười chảy ra nước mắt.
Nhưng trong lòng cũng có phần chua xót.
Tống Mặc muốn làm một phụ thân tốt, lại chỉ có thể lấy phụ thân và cữu cữu làm gương.
Tống Nghi Xuân hoàn toàn giúp không được gì.
Chương 370: Rượu Mừng
Nếu cữu cữu tới kinh đô, ngõ Tĩnh An Tự và ngõ Hòe Thụ bên kia cũng không thể thiếu màn đón gió tẩy trần cho cữu cữu.
Nhưng cữu cữu lại lấy lý do còn chưa báo cáo công việc lên Lại Bộ, thẳng thừng từ chối hai bên.
Ngũ phu nhân liền tới tìm Đậu Chiêu than vãn: "Oan gia nên giải không nên kết. Vương thị đã có kết cục không tốt, hai nhà không nên tiếp tục tuyệt giao như vậy. Con hãy khuyên cữu cữu của con đi! Tốt xấu gì Ngũ Bá phụ con cũng ở trong nội các, cần việc gì thì nói với ông ấy một tiếng là được! Hà tất phải nhìn sắc mặt Mộc Xuyên kia."
Đậu Chiêu vậy mới biết cữu cữu có quan hệ với Mộc Xuyên.
Khó trách kiếp trước đại tỷ phu làm đến chức quan chính ở Công bộ.
Nàng không khỏi ngậm ngùi.
Ở nơi hẻo lánh xa xôi nhưng cữu cữu vẫn có thể móc nối quan hệ với đại quan kinh đô như vậy chắc chắn không dễ dàng.
Mà sở dĩ cữu cữu bỏ gần lấy xa, e rằng cũng vì nàng và mẫu thân?
Nếu không phải vì cái chết của mẫu thân, cữu cữu đã vào Hàn Lâm viện, quan vận cũng đã thuận lợi hơn bây giờ.
Đậu Chiêu phản bác: "Đôi khi tình thế bắt buộc phải làm những việc bất đắc dĩ. Không lẽ người muốn cữu cữu con đắc tội với Mộc Xuyên?"
Ngũ bá mẫu cho rằng nàng không hiểu chuyện: "Dù sao cữu cữu con cũng là thông gia của nhà chúng ta, Mộc Xuyên sẽ không để ông ấy trở thành tâm phúc, mà ngược lại càng thêm đề phòng, con đừng nghĩ việc này đơn giản như vậy."
Có thể thấy được kiếp trước cữu cữu phải chịu bao nhiêu khó khăn!
Nước mắt Đậu Chiêu đã trực chờ rơi xuống, trong lòng nàng liền sinh mấy phần ghê tởm Ngũ phu nhân.
Đậu Chiêu thản nhiên nói: "Có gì đặc biệt hơn người! Cùng lắm thì đi cửa Uông Uyên, Đới Kiến đi cửa Uông Uyên còn được lên làm thủ phụ đó. Cữu cữu đi cửa Uông Uyên, cũng không tính mất mặt! Huống chi Thế Tử và Uông Uyên có giao tình không tệ, con nghĩ cái mặt mũi này Uông Uyên càng muốn bán cho Thế Tử hơn."
Gân xanh trên trán Ngũ bá mẫu nổi rầm rầm, nhưng bà lại không thể phát giận, chỉ đành nhẫn nhịn bức tức ra về.
Đậu Chiêu nhảy dựng lên, đến ngõ Ngọc Kiều.
Lúc Đậu Chiêu đến, cữu cữu Triệu Tư đang ở Lại bộ giải quyết công việc, còn cữu mẫu và Quách thị đang cầm hai mẫu vải chọn tới chọn lui.
Thấy nàng, cữu mẫu lập tức bẫy tay gọi: "Con mau tới giúp ta nhìn xem tấm lụa nào dùng để may lễ phục song triều hạ tốt hơn."
Quách thị cũng cười nói: "Tỷ và cữu phu nhân đã chọn hơn nửa ngày, may mà muội đến."
Đậu Chiêu thấy hai mẫu vải đều giống nhau, chỉ khác một là hoa văn mẫu đơn bảo bình, một là hoa văn bốn mùa như ý, cười đáp: "Nếu không mỗi mẫu làm một bộ. Biểu tỷ thích mặc bộ nào thì có bộ đó, dù sao ngày thứ ba tỷ ấy cũng phải ra mắt mẹ chồng."
Hôm qua, Tống Viêm cùng thê tử và trưởng tử của Tống Thế Dân đã đến ở trong một khách điếm cách không xa ngõ Ngọc Kiều. Tống Mặc còn giành chút thời gian đi bái phỏng người Tống gia.
Cữu mẫu nghe Đậu Chiêu nói vậy liền bật cười, bảo với Quách thị: "Con đừng nghe nó, nó là nhà giàu mới nổi, may y phục đều bộ này bộ kia, chúng ta không thể so bì được."
Quách thị che miệng cười.
Đậu Chiêu lại hỏi Quách thị: "Sao không thấy Phẩm tỷ nhi? Tỷ nên đưa nó ra ngoài nhiều mới phải. Tiểu hài tử biết nhiều người, trải qua nhiều việc mới hành xử hào phóng lễ độ, cũng sẽ không nhút nhát, không kiêu ngạo không thấp hèn."
Quách thị gật đầu, đáp: "Ta nhớ kỹ. Ngày mai sẽ mang Phẩm tỷ nhi qua đây chơi."
Hai người đang nói chuyện thì Lục bá mẫu Kỷ thị dẫn theo con dâu Hàn thị và Thất Cân đến.
Quách thị ngẫm lại lời Đậu Chiêu vừa rồi, không khỏi nhìn Đậu Chiêu đầy cảm khích, rồi theo sau Đậu Chiêu ra cửa Thùy Hoa.
Thất Cân hoạt bát hiếu động, thấy Đậu Chiêu đeo đôi khuyên tai kim hoàn hình đèn lồng kết tua thì nhìn không chớp mắt.
Đậu Chiêu đùa vui Hàn thị: "Sau này lớn lên Thất Cân chắc chắn là tiểu tham tiền, hiện tại đã biết vàng đẹp."
Hàn thị mỉm cười.
Đậu Chiêu quay sang Lục bá mẫu hỏi: "Sao hôm nay người lại đến đây?"
Kỷ thị cười đáp: "Thập Nhất ca và Thập Nhị ca con ở nhà nhàn rỗi, ta sợ cữu phu nhân bên này có chuyện gì muốn nhờ, nên cố ý đến giúp một tay. Cũng bảo hai huynh đệ nó ngày mai tới làm chân chạy việc, giúp cữu lão gia tiếp đón khách khứa, coi như được một lần rèn luyện!"
Cữu mẫu luôn miệng cảm tạ.
Đậu Chiêu lại không tránh khỏi thở dài trong lòng.
Nhà nhiều con cháu thì dễ làm việc.
Con cháu Tống gia ít ỏi, thế nên Tống Mặc muốn tìm người trong nhà giúp hắn nhưng không có ai.
Mặc kệ là nam hay nữ, vẫn cần sinh mấy đứa mới được!
Đậu Chiêu tươi cười cùng Kỷ thị ngồi xuống giường đất trong yến phòng.
Nữ nhân với nhau, ríu rít trò chuyện, chớp mắt đã đến buổi trưa.
Triệu Tư cũng đã trở lại.
Biết biết vài vị phu nhân Đậu gia đến làm khách thì phái người tới báo một tiếng, rồi dùng cơm trưa ở ngoài.
Đậu Chiêu lén lút chạy đến, đi thẳng vào vấn đề hỏi cữu cữu: "Có phải người đang qua lại với Mộc Xuyên không?"
Cữu cữu kinh ngạc, sau đó lại tưởng Đậu gia bảo Đậu Chiêu tới thuyết phục mình thì rất tức giận, nhưng vẫn cố nén trong lòng, nói: "Mấy chuyện trong triều như này con đừng quan tâm, ta khác biết nông sâu. Không dựa vào Đậu gia, Triệu gia chúng ta cũng không sợ ai. Con chỉ cần lo sinh con dạy cái là được."
Đậu Chiêu biết cữu cữu hiểu lầm, cười đáp: "Đúng là Ngũ bá mẫu có đến gặp con, nhưng con tìm người nói chuyện không phải vì việc đó." nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Dù sao Thái Tử cũng không phải con trai thân sinh của Vạn Hoàng hậu, Liêu vương lại một tay che trời ở Liêu Đông, mà Mộc Xuyên là người được Hoàng Hậu nương nương nâng đỡ lên. Từ sau khi Hoàng thượng phát bệnh, Hoàng Hậu nương nương thậm chí có thể điều động Cấm vệ quân. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, hiện giờ Thế Tử còn đang cố tránh chỗ này, cữu cữu cũng nên để tâm mới phải!"
Triệu Tư hoảng sợ hỏi: "Những lời này là ai nói với con? Là Thế Tử sao? Sao nó có thể nói với con những lời này?"
Đậu Chiêu mượn tạm tấm da hổ Tống Mặc, tiếp tục nói: "Thế tử bảo hậu cung là miếu đường thu nhỏ, bảo con đi lại với quý nhân trong cung nhiều một chút."
Triệu Tư biến sắc.
Đậu Chiêu nhân cơ hội cáo lui.
Triệu Tư nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều.
Đậu Chiêu biết vậy thì âm thầm gật đầu.
Ngay sau đó, chức quan bổ nhiệm của cữu cữu được ấn định.
Giống như những tin đồn đã nghe, ông đến Hồ Quảng làm chi phủ Võ Xương.
Cùng là tri phủ, nhưng so với Khánh Dương, Võ Xương không chỉ có vị trí đắc địa, mà trọng yếu là đông đúc phồn hoa hơn. Đối với cữu cữu mà nói, lần bổ nhiệm này có thuận lợi không nhỏ.
Mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là cữu mẫu, tuy lần trước có người hứa hẹn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hứa hẹn, hiện giờ thực sự ấn định, bà cũng có thể chuẩn bị đi Hồ Quảng được rồi.
Đậu Chiêu có điền trang ở Hồ Quảng nên cũng hiểu biết một chút, nàng dặn dò cữu mẫu: "Hiện giờ Hồ Quảng đã vượt qua Chiết Giang để trở thành kho lương của triều đình. Lại không giống Chiết Giang người nhiều đất ít, nếu được cữu mẫu nên mua thêm chút ruộng đất."
Cữu mẫu liên tục gật đầu, cũng hỏi nàng: "Con cũng muốn mua chút sản nghiệp chứ?"
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, cười nói: "Được ạ! Chuyện này đành làm phiền người rồi."
Nàng và cữu mẫu ở ngõ Ngọc kiều nói chuyện, lại không biết cữu cữu đã lặng lẽ đến Di Chí Đường gặp Tống Mặc.
Hai người ở trong thư phòng bàn luận nửa ngày, Tống Mặc mới tiễn cữu cữu mang sắc mặt nghiêm trọng giống mình ra cửa.
Đợi buổi tối Đậu Chiêu về đến nhà, Tống Mặc lập tức kể với nàng chuyện cữu cữu tới tìm, cũng hoang mang hỏi: "Nàng thật sự cảm thấy Liêu vương có vấn đề sao?"
Đậu Chiêu đáp: "Nếu chàng tin tưởng Liêu vương, vì sao cần phái người điều tra xem mấy năm nay hắn có quan hệ với những quan viên nào ở kinh thành?"
Tống Mặc hơi bực bội đi qua đi lại trong phòng.
Đậu Chiêu ôm eo Tống Mặc từ phía sau, khẽ nói: "Chúng ta đừng để tâm những chuyện này nữa. Chỉ cần không tham công phò trợ, ai đăng cơ làm Hoàng Thượng cũng không ảnh hưởng. Chàng cũng không phải hao tổn nhiều tâm tư như vậy!"
Tống Mặc nắm lấy đôi tay xinh đẹp đang đặt ở eo mình, thở dài mấy hơi rồi đồng ý: "Chúng ta mặc kệ việc này, sẽ đứng ngoài tất cả."
Nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu được.
Có đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vị trí bây giờ của hắn quá nhạy cảm.
Nếu được đổi qua chỗ khác thì tốt rồi!
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn đột nhiên nhớ tới Khương Nghi.
Tuy mới biết Khương Nghi được mấy năm, nhưng Khương Nghi cho hắn cảm giác y rất có năng lực, và cũng rất có chí tiến thủ để vào được Thần Cơ Doanh. Sau này, Khương Nghi cũng không che dấu tự hào, thậm chí là kiêu ngạo vì đã hoàn thành được mộng ước. Thật không ngờ đột nhiên lại giống như biến thành người khác, kiên quyết muốn rời khỏi Thần Cơ Doanh?
Tống Mặc nghĩ nhất định phải tìm một cơ hội hỏi chuyện Khương Nghi, nhưng Triệu Chương Như sắp xuất giá, là phu quân của Đậu Chiêu, hắn hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt Triệu Tư, nên không quản thời gian hỗ trợ Triệu gia, trong lúc nhất thời chưa tìm được cơ hội.
Mà hôn sự của Triệu Chương Như vì có Lục phu nhân cùng Quách thị, Đậu Chiêu hỗ trợ, cho nên cử hành vô cùng suôn sẻ.
Mặc dù vậy, trong hôn lễ vẫn xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ.
Mã Hữu Minh đến phủ Đô đốc Ngũ quân làm việc thì đi ngang qua ngõ Ngọc Kiều, biết biểu tỷ nhà vợ của Tống Mặc kén rể, thì không mời tự tới, tặng hai mươi lượng bạc làm quà cưới, rồi vào uống rượu mừng.
Đương nhiên, cữu mẫu hào phòng chiêu đãi.
Bà đặc biệt vì Mã Hữu Mình mở thêm một bàn tiệc ở phòng khách, nhờ Tống Mặc cùng đám người Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương tiếp rượu.
Đang uống được một nửa thì Kỷ Vịnh tới.
Hắn vẫn còn mặc quan phục thượng triều, thấy Đậu Đức Xương thì lập tức reo lên: "Chuyện lớn như vậy mà ngươi không mời ta à? Nếu không phải hôm nay ta về sớm thì không biết biểu tỷ của Thọ Cô xuất giá đó?"
Đậu Đức Xương chỉ hận không thể bịt miệng Kỷ Vịnh.
Đậu Chính Xương lại lo lắng liếc liếc Tống Mặc, muốn kéo Kỷ Vịnh ra ngoài.
Kỷ Vịnh nhíu mày, nhìn về phía Tống Mặc đang ngồi uống rượu, khinh thường nói: "Biết ta tới mà các người còn làm như không thấy, vậy mà lại học đòi theo đạo Lão Trang? Ta nghĩ các ngươi cũng chỉ là loại nho sinh nửa vời mà thôi."
Đạo Lão Trang: các tư tưởng về chủ nghĩa cá nhân, tự do, sự an nhàn, nghệ thuật của Lão Tử và Trang Tử
Mã Hữu Minh mù mờ không hiểu.
Thọ Cô là khuê danh của nữ tử, nhưng người này có quan hệ gì với Tống Mặc và vị Kỷ đại nhân kia?
Tống Mặc cười lạnh trong lòng.
Đậu Chiêu đã là thê tử của hắn, hắn có gì phải sợ!
Kỷ Vịnh muốn chia cắt tình cảm của hắn và Đậu Chiêu, không có cửa đâu!.
Một nhà có nữ trăm nhà hỏi, Kỷ Vịnh cũng chỉ nhìn ra những điều tốt đẹp ở Đậu Chiêu giống hắn. Mà Tống Mặc hắn không phải loại bụng dạ hẹp hòi, càng không phải loại nam nhân không tin tưởng bản thân, chỉ vì thê tử quá tốt đẹp mà thấy giận dữ nghĩ mình bị đoạt hết hào quang.
"Thập Nhất cữu huynh," hắn mời Kỷ Vịnh ngồi vào chỗ, "Người tới đều là khách, Kỷ đại nhân đã có quà mừng, chúng ta cũng không thể đuổi người đi. Ta thấy, để cho hắn ngồi cùng một bàn được chứ? Vừa hay ta và Mã đại nhân muốn hoa quyền*, nhiều người tham gia càng náo nhiệt hơn."
*Hoa quyền: trò chơi đố số, hai người cùng giơ ngón tay ra rồi đoán số, ai nói đúng thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai đều sai thì hoà.
Kỷ Vịnh cười châm chọc.
Khinh ta là văn nhân nên không biết uống rượu?
Hoa quyền?
Xem ta đánh bại ngươi như thế nào!
Hắn gạt Đậu Chính Xương qua một bên rồi ngồi vào chỗ đối diện Tống Mặc, khẽ cười, nói: "Hoa quyền à? Ta cũng muốn chơi!"