Chương 363: Đường Sẽ
Di Chí Đường xuân phong vô biên, Tê Hương Viện lại giống như bị gió bão càn quét, ngay cả cỏ cây cũng run bần bật, chứ đừng nói nha hoàn, gia đinh.
Tống Nghi Xuân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng.
Ánh sáng lập lòe của đèn cung đình bát giác lúc thì chiếu lên mặt, lúc lại hắt lên lưng, nhìn vào thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục.
"Ta đã sớm nghĩ đến, tiểu súc sinh kia biết Đậu thị có của hồi môn mấy chục vạn lượng bạc, chắc chắn sẽ không để Đậu thị chịu thiệt." Hắn dừng bước chân, ánh mắt lộ ra tia u ám "Hôm nay nó ra mặt giúp Đậu thị, thịt hươu chưa nướng chín, tôm hùm còn mùi tanh, canh phù dung nhặt ra vỏ trứng, nhưng vì tiểu súc sinh kia cứ đứng ở đó tươi cười mời rượu, cho nên không ai dám hé răng bình phẩm, hơn nữa còn không ngừng khen kịch hôm nay diễn hay......" Nói tới đây, Tống Nghi Xuân đột nhiên hỏi: "Không phải bên Di Chí Đường chúng ta vẫn luôn phái người giám sát à? Sao Tống Mặc mời Tằng Sở Sinh của gánh hát Quảng Liên Xã mà ngươi cũng không biết? Đây là chủ ý của ai?"
Tháng trước Bát hoàng tử khai phủ, mời Tằng Sở Sinh đến hát, Tằng Sở Sinh đang mang bệnh nhưng không dám từ chối, kết quả hát đến mức mất giọng trên sân khấu. Mọi người đều biết chuyện, Tết Âm lịch này không nhà nào mời hắn đến hát nữa. Thật không ngờ lại xuất hiện ở phủ Anh Quốc Công, khách đến ai cũng kinh hỷ, nào còn chú ý tiệc rượu hôm nay thế nào?
Tống Nghi Xuân cũng ở đó với tư cách chủ tiệc.
Hắn tức đến xanh mặt, không những không được bạo phát, hơn nữa còn phải cố nén lửa giận trong lòng, xem mọi người vỗ tay, cười nói bình phẩm Tằng Sở Sinh diễn kịch.
Nghe Tống Nghi Xuân hỏi vậy, Đào Khí Trọng chỉ có thể cười khổ: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra? Đúng là trước đó bên kia không có động tĩnh gì."
Tống Nghi Xuân đã lười nghe Đào Khí Trọng diễn thuyết: "Trước đó không biết, chẳng lẽ xong việc không đi tra?" Cũng lạnh lùng nói, "Hôm nay hắn dùng Tằng Sở Sinh cứu nguy, để ta xem ngày mai hắn định bày trò gì?"
Đào Khí Trọng trầm mặc một lát, thấp giọng đáp "vâng", nhân cơ hội lui ra ngoài.
Đứng ở hành lang, ông không khỏi thở dài mấy hơi.
Quốc công gia giận đến mức hồ đồ rồi, tâm trí bây giờ chỉ đặt ở mấy chuyện nhỏ nhặt linh tinh. Cho dù có thể ngăn cản được phu nhân thì có lợi gì? Chỉ cần Thế tử gia còn được Hoàng Thượng sủng tin, chỉ cần con đường làm quan của Thế tử gia còn thuận lợi, những người đó vẫn sẽ thủ lễ khiêm nhường ba phần với phu nhân. Chứ đừng nói phu nhân khôn khéo tài giỏi, bình thường không lần ra lỗi, mà cho dù có lần ra được, chẳng lẽ những người đó lại muốn xem náo nhiệt mà đi chỉ trích phu nhân, rồi kết oán với Thế tử gia?
Đào Khí Trọng lắc đầu bước đi.
Lúc đi ngang qua phòng trà, ông thấy thấp thoáng bóng Tằng Ngũ đang dây dưa cùng một nha hoàn áo đỏ ở chỗ góc khuất.
Đào Khí Trọng bất đắc dĩ thở dài.
Cái tên Tằng Ngũ này so với Lữ Chính còn kém xa lắm!
Suy nghĩ thoáng qua, sắc mặt ông liền trầm xuống.
Nha hoàn áo đỏ kia, hình như là Lạc Nhạn trong phòng Quốc công gia......
Ông vội vàng quay lại.
Nhưng Tằng Ngũ và Lạc Nhạn đều không thấy.
Phòng trà chỉ có một tiểu nha hoàn đang trông bếp.
Ông nhìn xung quanh, không thấy Tằng Ngũ, lại thấy Lạc Nhạn đang bưng một chén hồng ngọc trống không từ phòng Tống Nghi Xuân bước ra.
Thấy Đào Khí Trọng, nàng giật nảy mình, giọng cũng run run gọi "Đào tiên sinh", sắc mặt có hơi hoảng loạn: "Quốc công gia vẫn chưa nghỉ ngơi, để nô tỳ giúp tiên sinh bẩm một tiếng."
"Không cần." Đào Khí Trọng bất động thanh sắc nói, "Ta mới từ phòng Quốc công gia. Ngươi vội thì cứ đi đi!" sau đó bước ra ngoài.
Lạc Nhạn thở phào.
Nhìn Đào Khí Trọng biến mất trong bóng đêm rồi lập tức chạy ra chỗ vườn quế sau phòng trà.
Tằng Ngũ đang nhón chân chờ ở đó.
Thấy Lạc Nhạn, hắn vội hỏi: "Thế nào?"
Lạc Nhạn che ngực, thở hồng hộc: "Suýt nữa bị Đào tiên sinh phát hiện...... Ngươi phải nhớ kỹ, ta chỉ nhớ rõ như vậy...... Tổng cộng có 28 người. Tất cả đều là bên phủ Tam công chúa, ngoại trừ Tam công chúa, còn có mười hai nữ quyến......"
Nàng nói sơ qua danh sách khách được Tống Nghi Xuân mời đến dự tiệc ngày mai.
Tuy Tằng Ngũ có thể viết mấy chữ, nhưng bây giờ tối lửa tắt đèn, không giấy không mực, hắn lấy cái gì viết.
May mà hắn nhớ rất tốt, Lạc Nhạn nói một lần hắn liền nhớ rõ.
Tằng Ngũ nhét cây trâm vàng ròng gắn hai đóa hoa trân châu cùng một ít bạc vụn vào tay Lạc Nhạc rồi chạy nhanh như chớp.
Lạc nhạn không muốn bị người phát hiện, còn tưởng rằng nàng và Tằng Ngũ có tư tình, nhưng mà hắn đã chạy mất, nàng còn chưa kịp nói gì thì người đã không thấy tăm hơi đâu.
Nàng đành hậm hực rời khỏi vườn quế.
Không ngờ ở trước cửa phòng trà lại gặp Đào Khí Trọng đang nhìn quanh quanh.
Nàng nhất thời có chút kinh ngạc.
Đào Khí Trọng lại cười cười, nói: "Vừa rồi hình như ta trông thấy Tằng Ngũ......"
Lạc Nhạn cảm giác trang sức trong ống tay áo mình nóng rát: "Nô tỳ không thấy Tằng Ngũ......"
Đào Khí Trọng vừa đi ra ngoài, vừa cười nói "Chắc ta hoa mắt." Ra khỏi Tê Hương Viện, trong lòng lại âm thầm buồn bực, chẳng lẽ mình nghĩ nhầm?
Ông đến tòa nhà của Tằng Sở Sinh ở ngõ Thiên Phật tự.
Tằng Sở Sinh tự mình ra đón, vô cùng khách khí nói: "Quốc công gia đã thưởng bạc, sao lại vất vả tiên sinh đích thân đến thế này. Ngài có chuyện gì, chỉ cần phái người nói một tiếng là được." Hơn nữa còn dung Bích Loa Xuân thượng đẳng tiếp khách
Đào Khí Trọng âm thầm kinh ngạc.
Theo lời Tằng Sở Sinh, thì chính là Quốc Công gia mời hắn đến hát!
Sao có thể?
Chẳng lẽ là có người giả danh Quốc Cồng gia?
Ông dò hỏi: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, là Quốc Công gia phái tôi tới hỏi, kế tiếp Sở tiên sinh có sắp xếp gì không?"
Tằng Sở Sinh bảo đồ đệ mang một tập xướng bìa đỏ thẫm khâu chỉ vàng đưa cho Đào Khí Trọng: "Đây là vở kế tiếp tôi muốn diễn, nếu Quốc công gia cảm thấy không tốt, lúc nào cũng có thể chiều theo ý Quốc Công gia sửa đổi."
Đào Khí Trọng nhận lấy tập xướng, đáp lời: "Tôi chỉ tới theo lệnh, cũng không biết tiền căn hậu quả......"
Tằng Sở Sinh thường đi lại với các nhà hào môn thế gia, hắn cho rằng Đào Khí Trọng đang tranh đấu với vị quản sự kia, liền nói: "Là Thôi Thập Tam, Thôi quản sự của quý phủ mời ta, vở diễn này cũng là ý của Thôi quản sự."
Phủ Anh Quốc Công có quản sự họ Thôi?
Đào Khí Trọng có phần mờ mịt, nhưng rất nhanh nhớ ra, họ Thôi này tám chín phần mười là họ hàng của lão bà bà Thôi thị bên nhà mẹ đẻ của phu nhân......
Tằng Sở Sinh đã từng đến diễn, phủ Anh Quốc Công cũng có tiếp đãi. Chẳng lẽ ông còn đi vạch trần họ Thôi kia là giả?
Đào Khí Trọng buồn bực xã giao với Tằng Sở Sinh vài câu rồi đứng dậy cáo từ, trở về phủ Anh Quốc Công.
Tống Nghi Xuân đã ngủ, biết Đào Khí Trọng đến, lại ngồi dậy.
Đào Khí Trọng nói qua tất cả cho Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân đá ghế nhỏ.
Ghế nhỏ đổ, mũi chân hắn cũng đau muốn chết.
Hắn ôm mũi chân, quát Đào Khí Trọng: "Ngày mai đuổi con hát kia đi cho ta! Muốn hát ở nhà chúng ta thêm mấy vở, không có cửa đâu!"
"Không thể!" Đào Khí Trọng vội vàng khuyên, "Con hát kia thường đi lại với các phủ, đặc biệt rất quen biết với các lão phu nhân, thái phu nhân. Khó chắc chắn hắn sẽ không lắm mồm đưa chuyện. Chúng ta cứ tùy tiện đuổi người, những lão phu nhân, thái phu nhân đó chắc chắn sẽ hỏi tới. Nếu Tằng Sở Sinh kia nói lời không tốt, có tiếng xấu truyền ra, chẳng phải phủ Anh Quốc Công sẽ trở thành trò cười? Quảng Liên được xưng là gánh hát số một kinh đô, tết nhất lễ lạc, cứ cho hắn hát mấy ngày, coi như là mua vui!"
Tống Nghi Xuân nhảy dựng lên: "Ta không trị được nghiệp chướng kia, chẳng lẽ ngay cả con hát cũng không làm gì được? Bảo hắn ngày mai cút cho ta!"
Đào Khí Trọng biết Tống Nghi Xuân đang nổi nóng, khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ đành im lặng lui ra.
Tống Nghi Xuân hùng hùng hổ hổ đi lại trong phòng, nha hoàn gia đinh trực đêm mỗi người đều nơm nớp lo không thôi.
※※※※※
Tống Mặc nhìn tóc Đậu Chiêu ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tràn ngập xót xa.
Hắn giúp Đậu Chiêu lau mặt, lo lắng hỏi: "Nàng có chỗ nào không thoải mái không?"
Đậu Chiêu cảm thấy mình giống như vừa chạy qua mấy dãy phố, mệt mỏi rã rời, nhưng lại có một loại thoải mái không thể lý giải.
"Chàng học được từ nơi nào?" Bởi vì chưa ổn định nhịp thở, giọng nàng có chút nghẹn ngào "Thành thật khai ra!"
Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc, ánh mắt nàng lấp lánh nhưng trong lòng lại không vui.
Nàng biết mình là nữ nhân đầu tiên của Tống Mặc, Tống Mặc thích gì, nàng biết, nàng biết rất rõ. Nhưng chuyện phong nguyệt vừa rồi, chắc chắn không phải một Tống Mặc đơn thuần có thể nghĩ ra. Nàng sợ Tống Mặc đi uống hoa tửu hoặc là cưỡi ngựa Chương Đài*, chỉ có như chỗ như vậy mới có người biết cách hoan hảo với nữ nhân đang mang thai.
Sau một bữa thịnh yến, Tống Mặc cảm thấy mây tan trăng sáng, trong lòng vô cùng khoan khoái, nào nhận ra Đậu Chiêu có điểm không vui.
Hắn ôm Đậu Chiêu trong ngực, cắn nàng tai hỏi: "Được không?"
Đậu Chiêu suy nghĩ một lúc. Nàng khẽ cười, thành thật đáp "Được", rồi ôm eo hắn.
Tống Mặc liền có chút đắc ý, nói nhỏ: "Ta hỏi ma ma trong cung...... Các nàng ấy nói có thể......"
Đậu Chiêu kinh ngạc, sau đó lại xấu hổ.
Nàng hoàn toàn tin tưởng Tống Mặc.
Nhưng đáp án như vậy, lại khiến nàng nóng như bị lửa đốt.
Ma ma biết được loại chuyện này, thông thường đều do Hoàng Hậu nương nương quản thúc.
Các nàng ấy chắc chắn sẽ bẩm báo lên Hoàng Hậu nương nương.
Cơm đoàn viêm đêm ba mươi, tết Nguyên Tiêu rằm tháng giêng, tất cả đều là gia yến hoàng thất, chưa kể những nhà công khanh quyền quý, người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương chắc chắn sẽ tham dự. Mà tổ tiên Tống gia lại là con nuôi của Thái tổ hoàng đế, cho nên cũng được xem như hoàng thất, ngày lễ ngày tết đều phải tiến cung.
Nghĩ đến tết Nguyên Tiêu phải theo nhóm mệnh phụ phu nhân ngắm trăng ngắm đèn, Đậu Chiêu lập tức chỉ muốn nằm dài trên giường, chùm chăn kín mít không chịu dậy.
Vậy mà Tống Mặc còn khiến nàng thêm phiền lòng: "Nếu nàng tiến cung gặp được Hoàng Hậu nương nương, người bảo nàng chuẩn bị thông phòng cho ta, nàng cứ nói làm rồi. Ta đã đưa cho Cố Ngọc hai mỹ nhân mà Gia Định bá tặng. Nhưng nàng đừng vạch trần ta!"
Đậu Chiêu chỉ mong tìm được cái lỗ để chui vào.
"Chàng không thể nhịn..." Nàng hờn dỗi xoay người,"Mọi người chắc chắn đã biết, ta đâu còn mặt mũi tiến cung gặp Hoàng Hậu nương nương!"
"Sẽ không!" Tống Mặc dịu dàng xoa xoa vai nàng, nhẹ giọng nói, "Lúc Hoàng Hậu nương nương gọi ta đến hỏi ta liền bảo, ta chỉ thích nàng, ai cũng không thích...... Hoàng Hậu nương nương còn dặn ta phải chăm sóc nàng thật tốt, nói nàng có thai, có những lúc khó tính, khuyên ta nhường nàng một ít......"
Chương 364: Xuân Sắc
Đậu Chiêu hận không thể một chân đá Tống Mặc xuống đất.
"Loại chuyện như vậy cũng có thể tùy tiện nói cho người khác nghe?" Nàng ngồi bật dậy, lại thấy cơ thể trần trụi của mình, mắt hạnh trừng to nhìn Tống Mặc, "Chuyện phu thê chúng ta chẳng phải đều bị mọi người biết rồi sao?"
Nói xong, liền ủy khuất rơi lệ.
"Không có, không có!" Tống Mặc vụng về dùng áo lót lau nước mắt cho nàng, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn xuống, tức khắc cảm thấy ngày tốt cảnh đẹp cũng chỉ như vậy, không khỏi đăm chiêu, "Chỉ có Hoàng Hậu nương nương biết, Hoàng Hậu nương nương không phải người thích đưa chuyện, bà nhìn ta lớn lên, tựa như dì của ta, bà gọi ta đến hỏi, cũng là sợ chúng ta không hiểu chuyện, tổn thương con nối dõi. Không phải như nàng nghĩ đâu."
Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng, lấy trung y khoác lên người.
Càng phiền toái hơn!
Đó chính là mẹ đẻ của Liêu Vương!
Sau khi con riêng bị bắn chết, sau khi trượng phu bị ép chết, không phải bà ta vẫn phấn chấn sống tiếp đó sao! Đúng là một trái tim sắt đá!
Vô cớ, Đậu Chiêu đột nhiên bật khóc.
Những điều kiếp trước vốn đã giấu kín trong lòng không có chỗ phát tiết, nay cứ theo nước mắt chảy ra, tựa như thác lũ không thể ngăn lại.
Trong suy nghĩ của Tống Mặc, Đậu Chiêu rất thông tuệ, rất nhạy bén, rất cứng cỏi, cho nên khi nhìn thấy nàng khóc, Tống Mặc rất khiếp sợ, càng có phần đau lòng hơn.
Hắn lúng túng ôm lấy Đậu Chiêu, không ngừng xin lỗi: "Là ta không tốt, là ta không tốt, về sau mặc kệ ai, ta cũng không nói chuyện của nàng. Nàng đừng khóc, lần này tất cả đều là ta sai, sau này ta nhất định sẽ chú ý." Tấm lưng trơn bóng dưới tay khiến hắn không nhịn được vuốt ve thêm hai lần, lại cảm giác được người nàng lạnh cứng, lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng dùng chăn bọc Đậu Chiêu, tiếp tục dỗ dành, "Không khóc. Không khóc! Đều là ta sai! Ta nhận lỗi với nàng!"
Có lẽ bởi vì biết Tống Mặc thích mình, biết hắn sẽ đau lòng mình, Đậu Chiêu càng khóc lớn hơn.
Tống Mặc đành phải tiếp tục dỗ Đậu Chiêu, tận đến khi hắn làm mấy trò đùa, lúc này Đậu Chiêu mới chịu nín khóc.
Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, véo cái mũi còn hồng hồng của nàng, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Về sau không bao giờ được như vậy, có gì phải từ từ nói."
Đậu Chiêu ngượng ngùng gật đầu, so với dáng vẻ hiên ngang hang ngày, bây giờ lại có vài phần ngây thơ, giống như tiểu cô nương vậy.
Tống Mặc đột nhiên hiểu.
Đậu Chiêu đang làm nũng với hắn?
Hắn nhịn không được khẽ cười. Không những không chán ghét, mà còn cảm thấy yêu thích vô cùng.
Tống Mặc đứng dậy gọi người mang nước ấm vào để Đậu Chiêu lau mình.
Đậu Chiêu giữ chặt lấy chăn: "Để ta tự gọi."
"Để ta." Hắn ấn nàng trở về giường, ánh mắt đầy ôn nhu "Thân mình nàng không tiện, vừa rồi lại mệt đến hoảng, mau nằm xuống."
Đậu Chiêu vẫn giữ chặt chăn, thấp giọng hỏi: "Thân thể ta, thân thể ta có phải đã thay đổi?"
"Không có!" Tống Mặc không cảm giác được, "Không phải ma ma bảo đến tháng năm mới rõ sao?"
Nữ nhân khác mang thai, đều phân phòng với trượng phu, chờ hai tháng sau khi hài tử được sinh mới có thể cùng phòng, mới có thể bên nhau. Còn nàng và Tống Mặc ngày đêm quấn quýt, nếu thay đổi chắc chắn không thể giấu được, nhưng nàng cũng không muốn cứ tùy tiện trải ra trước mắt Tống Mặc như vậy.
"Thật hay giả?" Trong khoảng thời gian này Đậu Chiêu cảm giác được thân mình nặng hơn trước, "Vẫn là để ta."
Nhớ đến những giọt mồ hôi trong suốt khắp người Đậu Chiêu vừa nãy, lại nghĩ đến nàng ngồi dậy lý luận với mình hồi lâu, nếu bị nhiễm lạnh thì sẽ rất phiền toái, Tống Mặc liền không dám nói gì, ở bên cạnh đưa khăn ấm.
Đậu Chiêu ở trên giường tự lau người. Tống Mặc dùng áo choàng của hắn bọc nàng, nhóm Cam Lộ tiến vào đổi đệm.
Cẳng chân nàng trắng nõn lộ ra ngoài áo choàng xanh ngọc, càng them phần trơn bóng non mịn.
Tống Mặc thấy vậy liền rạo rực.
Chờ nhóm Cam Lộ đỏ mặt tía tai lui xuống, hắn đặt Đậu Chiêu vào chăn đã được ủ ấm, người cũng nhân cơ hội chui vào luôn.
"Chúng ta thêm lần nữa đi." Hắn thì thầm, tay đã đặt trên bụng có phần đẫy đà vì mang thai của nàng, cứ mặc theo ý muốn mà giở trò.
Cả người Đâu Chiêu mềm nhũn.
Nàng vừa tức vừa bực. Bực mình không dứt khoát, cứ chiều theo Tống Mặc, thương hắn nên không nói gì, bị hắn chạm vào liền rung động theo; bực Tống Mặc không biết tiết chế, chỉ biết trêu chọc nàng, cũng không nghĩ nàng hiện giờ là người có mang.
Tống Mặc tự nhận mình được ma ma trong cung chỉ điểm, quyết sẽ không xảy ra cái gì sai xót. Đêm lạnh được nằm cạnh nhau như vậy, chỉ nói thôi cũng cảm thấy ấm, không một chút lạnh nào.
"Lần này ta sẽ nhẹ nhàng." Người hắn nóng rực đè lên Đậu Chiêu, khiến Đậu Chiêu không thở nổi.
"Đừng như vậy!" Nàng muốn đẩy Tống Mặc ra, Tống Mặc đã hôn một đường thẳng xuống bụng nàng.
Đậu Chiêu hơi bất ngờ, nhưng lại hiểu rõ.
Tống Mặc, dùng phương thức này trò chuyện cùng hài tử?
Kiếp trước kiếp này, nàng mong mỏi nhất vẫn là một mái ấm.
Tựa như hiện tại Tống Mặc đang làm, yêu quý nàng, đau lòng nàng mang nặng hài tử.
Tâm Đậu Chiêu lập tức mềm nhũn.
Tống Mặc lại ngồi dậy, chậm rãi mà vững vàng tiến vào.
Tuy vừa mới hoan hảo, nhưng lấp đầy kia vẫn khiến nàng khẽ kêu một tiếng, tay nắm chặt góc chăn...... Thân thể dường như bị hỏa diễm thiêu cháy......
Mơ mơ màng màng, nàng không khỏi nghĩ đến tết Nguyên Tiêu.
Phải kiếm cớ trốn ở nhà mới được!
Cho dù nàng muốn che giấu việc hai người thân mật, nhưng hắn thế này...... khóe mắt đuôi mày đều lộ xuân sắc không lừa được người. Bằng lợi hại của Hàng Hậu nương nương, chỉ sợ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bọn họ làm gì.
Nàng thực sự không muốn Hoàng Hậu nương nương biết.
Tống Mặc xoay mặt nàng lại, khẽ quát: "Không được phân tâm." Giống như điều đó vũ nhục nam nhân bọn họ vậy.
Hai mày Đậu Chiêu lập tức dãn ra.
Nếu là ngày thường, hắn sẽ hung hăng tiến tới, thẳng đến hoa tâm, ép nàng xin tha mới thôi. Nhưng hiện tại, rốt cuộc vẫn nghĩ cho hài tử, không dám xằng bậy.
Lo lắng ban đầu của Đậu Chiêu lập tức tan biết không còn bóng dáng.
Có Tống Mặc, nàng cần gì phải phiền lòng.
Hắn sẽ bảo vệ nàng.
Nghĩ như vậy, Đậu Chiêu liền thả lòng.
Nàng ôm eo Tống Mặc, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ phong cảnh kiều diễm này.
Chỉ là lăn lộn có hơi quá. Buổi sáng ngày hôm sau, Đậu Chiêu mệt rã rời, giơ tay cũng cảm thấy mệt, chỉ muốn nằm ngủ.
Tống Mặc dịu dàng hôn lên má nàng, rồi gọi Cam Lộ cầm đối bài tiến vào, hỏi nội viện còn có chuyện gì.
Cam Lộ kinh ngạc.
Tống Mặc đã nói: "Phu nhân có thai, muốn nghỉ ngơi nhiều, hôm nay có chuyện gì, các ngươi cứ tìm ta!"
Cam Lộ im lặng cúi đầu, lẩm bẩm đáp "vâng".
Tống Mặc thần thái sáng láng đi ngoại viện.
Hôm nay phủ Anh Quốc Công mở tiệc chiêu đãi bằng hữu của Tống Nghi Xuân, chính là Tam Phò mã Thạch Túy Lan cùng Thạch Sùng Lan và một số vị có thân phận tương đương.
Tam công chúa quyết định ở nhà: "Đậu thị chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, lại đang có mang. Thiếp đi, Đậu thị nhất định sẽ lấy địa vị tiểu bối tiếp chuyện. Tuy thiếp không thích Tưởng thị, nhưng không thể chấp nhặt lễ tiết với tiểu bối được. Chàng đi một mình đi!"
Hơn nữa nàng cũng không muốn bị cuốn vào mâu thuẫn của cha con Tống Nghi Xuân.
Mùng sáu mỗi năm, Tống Nghi Xuân đều sẽ mời Thạch Túy Lan qua phủ uống rượu. Hắn không nghĩ nhiều như Tam công chúa, lại thấy mang theo hài tử phiền toái, một mình đến phủ Anh Quốc Công.
Tống Nghi Xuân không thấy Tam công chúa thì vô cùng kinh ngạc.
Thạch Túy Lan đành lấy cớ trong nhà có khách.
Tống Nghi Xuân không thể miễn cưỡng ép Tam công chúa tới làm khách đi?
Hắn chỉ đành nín nhịn thất vọng trong lòng, dẫn Thạch Túy Lan đi thư phòng.
Chốc lát sau, mọi người lần lượt tới.
Đều không mang nữ quyến.
Cũng lấy cớ không thể đi vì trong nhà có khách.
Tống Nghi Xuân chán nản.
Tống Mặc tự mình tới mời mọi người đến phòng khách uống rượu.
Mọi người tươi cười hỏi chuyện Tống Mặc, cùng nhau đến phòng khách.
Đầu mùa xuân ngoài trời vẫn lạnh thấu xương. Bên trong, bình phòng che kín, lại được đốt địa long, ấm áp như xuân. Mọi người uống mấy chén, nói cũng nhiều lời hơn.
Người này hỏi mấy ngày nay Tống Mặc đang làm gì?
Người kia hỏi Tống Mặc và Đông Bình Bá có quan hệ như thế nào, Tam tỷ phu của hắn ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhờ Tống Mặc rảnh rỗi nói với Đông Bình Bá một tiếng, dìu dắt chút chút.
Còn có người hỏi Tống Mặc: "Đông Bình Bá chỉ tạm kiêm Đô Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhưng vẫn giữ chưởng ấn đô đốc phủ Đô đốc Ngũ quân, năm sau hẳn là sẽ trở về phủ Đô Đốc Ngũ Quân chứ? Ngươi có định tiến thêm một bước, đến Ngũ thành Binh mã tư không?"
Tống Mặc cung kính đáp: "Cháu tuổi còn nhỏ, vẫn muốn đi theo chư vị đại nhân rèn luyện thật tốt, bây giờ lên Đô Chỉ huy sứ Ngũ thành Binh mã tư thì quá sớm."
Đúng là tích thủy bất lậu, vừa không khiêm tốn phủ nhận dã tâm, vừa chỉ ra khuyết điểm của bản thân. Mấy vị lớn tuổi không khỏi vuốt râu gật đầu, cảm thấy hắn cẩn thận ổn trọng, khen không dứt miệng, sôi nổi chúc mừng Tống Nghi Xuân có người kế tục.
* 滴水不漏 (tích thủy bất lậu) một giọt nước cũng không để lọt ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở.
Tống Nghi Xuân cười gượng gạo, may mà vở diễn bắt đầu, mọi người chuyển qua nhà bên nghe hát.
Thạch Túy Lan bước chậm, đi cạnh Tống Nghi Xuân, hỏi nhỏ: "Rốt cuộc giữa ngươi và trưởng tử của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Có nam nhân nào không phạm sai lầm. Cho dù nó trộm người trong phòng ngươi, nhưng cũng mấy năm rồi, đừng níu chặt không tha như vậy. Nữ nhân có thể quan trọng hơn gia nghiệp sao?"
Tống Nghi Xuân cười khổ.
Thạch Túy Lan thấy vậy liền nhận ra khác thường, giọng càng thấp vài phần: "Sao? Chẳng lẽ còn chuyện gì khó kể?"
Tống Nghi Xuân muốn nói lại thôi.
Thạch Túy Lan kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng Tống Nghi Xuân vẫn thở dài, kéo Thạch Túy Lang ra ngoài hành lang.
Đậu Chiêu ở nội viện nghe nói mọi người đều không mang theo nữ quyến thì rất bất ngờ. Buổi tối Tống Mặc trở về, nàng hỏi Tống Mặc, Tống Mặc cười đáp: "Nàng hiện giờ không tiện tiếp khách, chẳng lẽ bắt các phu nhân ngồi nói chuyện với quản sự ma ma!"
Đậu Chiêu cười khanh khách, không khỏi xoa xoa bụng: "Đứa nhỏ này mặt mũi cũng lớn thật đó!"
Tống Mặc hôn má Đậu Chiêu, lại sờ sờ bụng nàng, rồi mới đi tịnh phòng tẩy rửa.
Mấy ngày kế tiếp Đậu Chiêu đều rất nhàn rỗi, chỉ có mùng mười mở tiệc chiêu đãi trưởng bối Đậu gia, Đậu Chiêu mới ra mặt xã giao một chút. Rồi đến tết Nguyên Tiêu, Tống Mặc lấy cớ chợ đèn hoa phức tạp, thỉnh chỉ đặc ân cho Đậu Chiêu ở nhà.
Ban đầu Đậu Chiêu còn lo lắng Hoàng Thượng sẽ không vui, ai ngờ Thái Tử cũng lấy lý do tương tự xin cho Thái Tử phi, Hoàng Thượng đột nhiên cảm thấy con cháu hoàng thất hưng thịnh, coi đó là điểm lành, không chỉ chuẩn tấu, còn thưởng hoa đăng và những thứ khác cho Đậu Chiêu và Thái Tử phi ăn tết.
Sau khi biết tin từ nhóm người Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong hộ tống cữu mẫu, Triệu Chương Như cùng nữ quyến Đậu gia đi ngắm hoa đăng, mọi người đều không khỏi vui mừng vì Đậu Chiêu. Đặc biệt là cữu mẫu, nàng xúc động nói với Kỷ thị: "Thọ Cô có thể gả cho một phu quân tốt như vậy, cũng coi như khổ tận cam lai."