Chương 21: Tranh luận

Editor: Heo Con

Nguồn: Congchuakhangiay

Trong Hạc Thọ đường đang tranh luận không ngừng.

Lúc đến đó, Đậu Chiêu nghe thấy tam bá phụ nói: "... Chuyện này là do thất đệ nạp thiếp mà ra, kiểu gì cũng có thể coi đó là "ghen tuông". Cứ như vậy, Triệu gia cũng khó mà nói được gì, xem như là thể diện hai nhà vẫn được giữ nguyên".

Nàng giận đến run người.

Người chết rồi thì mặc kệ?

Cho dù là vậy, các người cũng không thể vì trốn tránh trách nhiệm mà khiến mẫu thân qua đời rồi còn phải gánh tiếng ác như thế!

Chẳng lẽ các người không biết "ghen tuông" với một nữ nhân có ý nghĩa gì sao?

Mẫu thân là người kiêu ngạo, nếu biết sau khi mình qua đời lại là cảnh tượng này, không biết còn có lòng quyết tâm tự tử không?

Bảo sao ở kiếp trước, mỗi khi đám vú già lén nhắc tới mẫu thân đều tỏ vẻ khinh thường!

Đúng là bất kể gặp phải chuyện gì cũng phải nghĩ cách sống sót.

Chỉ có sống sót mới có thể có hi vọng, có tương lai.

Đậu Chiêu vén rèm đi vào.

Căn phòng rộng lớn, đám người lớn ai nấy đều rất nặng nề, ngoài cửa lại có người hầu canh, không ai phát hiện có người lặng lẽ đi vào.

Đậu Chiêu bé xíu như một chiếc lá cây bay xuống bờ sông, chẳng thể tạo nổi gợn sóng.

Nàng bóp bóp tay, đang định nói thì phụ thân ngồi một mình một góc lại đứng phắt dậy.

- Không được! Không được!

Hắn kích động la hét:

- Cốc Thu không phải là người như thế. Mọi người không được nói nàng ấy như thế! Không thể để nàng đã chết còn phải gánh tiếng xấu...

Hắn nói xong, sắc mặt dần ủ rũ, giọng nói cũng nhỏ đi:

- Nàng ấy, nàng ấy do ta hại chết...

Đậu Chiêu thở dài, thấy nhị thái phu nhân ngồi trên sa sầm mặt, lớn tiếng quát "vớ vẩn", đầu mày khóe mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị:

- Giờ đã là lúc nào rồi mà con còn nói như vậy? Con đã trưởng thành rồi sao không chịu suy nghĩ gì hết? Có phải con muốn để Đậu gia và Triệu gia trở mặt thành thù thì mới vừa lòng? Cốc Thu do con hại chết? Con đánh nó, mắng nó? Hay là khiến nó xấu mặt trước nhiều người? Nó chết vì bệnh, không liên quan gì đến chuyện con nạp thiếp!

Phụ thân nghẹn lời.

- Con... con...

Mãi vẫn không nói được thành lời.

Đậu Chiêu đột nhiên hiểu ra.

Nếu không phải vì phụ thân nạp thiếp, phụ thân và mẫu thân sẽ không thành ra thế này. Nói tới nói lui, người nhà họ Đậu vẫn cho rằng chuyện này là vì Vương Ánh Tuyết mà ra.

Nếu phụ thân không thừa nhận, lời này không thể nói nổi. Nếu thừa nhận thì lại vừa vặn đúng với câu chỉ trích "ghen tuông" của tam bá phụ!

Có phải vì thế mà cữu cữu không nói được gì, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn nuốt quả đắng này?

Đậu Chiêu hoảng hốt.

Sắc mặt nhị thái phu nhân dịu đi.

Bà buồn bã nói:

- Ta nhìn Cốc Thu lớn lên, nó còn trẻ đã đi xa, chẳng lẽ ta không đau lòng?

Nói xong mắt hồng hồng:

- Cơ mà đau lòng cũng chỉ là đau lòng, không thể vì thương nó mà ảnh hưởng gia tộc...

- Nhưng dù thế nào cũng không thể nói Cốc Thu như vậy được!

Nhị thái phu nhân lại nghiêm mặt. Người trong nhà đều sợ bà, thấy bà như vậy, phụ thân không dám chống đối nhưng vẫn không cam lòng:

- Nếu lời này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ Cốc Thu thế nào đây?

- Lời này sẽ không truyền ra ngoài!

Nhị thái phu nhân dùng ánh mắt cảnh cáo quét qua tất cả những ai đang ngồi trong phòng một lượt, nói như chém đinh chặt sắt:

- Chỉ cần chúng ta không nói, chẳng lẽ người của Triệu gia lại đi rêu rao khắp nơi? Triệu Duệ Phủ sinh được ba đứa con gái đúng không?

- Đúng vậy!

Tam bá phụ đón lời, khuyên phụ thân:

- Những lời này truyền ra ngoài, mặt mũi chúng ta cũng chẳng còn. Tính tình Duệ Phủ thế nào, đệ cũng biết rồi đấy. Hắn rất bộc trực. Nếu hắn gây rối lên, chuyện đệ nạp thiếp sẽ bị bàn tán. Thế chẳng phải thất đệ muội vẫn bị mang tiếng xấu là "ghen tuông" ư? Tốt nhất là cứ trấn an Duệ Phủ trước đã. Sau khi tang sự của thất đệ muội qua đi, mọi người ngồi xuống nói chuyện cẩn thận cẩn thận dù sao cũng tốt hơn bây giờ nổi nóng nói ra những lời xúc động làm tổn thương lẫn nhau!

Nói xong còn ra dấu với lục bá phụ, ý bảo hắn khuyên nhủ phụ thân.

Ai ngờ lục bá phụ lại nói:

- Tam ca, huynh đừng nhìn đệ, đệ không tán thành chuyện này!

Cả phòng đều ngạc nhiên.

Kể cả Đậu Chiêu.

Lục bá phụ đứng lên nói:

- Đệ vốn không thích thất đệ muội, cảm thấy nàng ấy ngang ngược, phàm chuyện gì thất đệ xem nhẹ nàng ấy thì nàng ấy sẽ không vui, thất đệ lại hoảng hốt dỗ dành nàng ấy, điều này đâu giống một hiền thê? Nhưng nàng ấy đã chết, mọi người như vậy rất thất đức. Quân tử thẳng thắn vô tư. Chúng ta và Triệu gia quen biết mấy đời, chúng ta nói rõ chân tướng cho Duệ Phủ, hắn nghĩ thế nào cũng được. Đệ tin tưởng thất đệ cũng không phải là loại người hèn nhát.

Hắn nói xong, gật đầu nhìn phụ thân, tỏ ý: "Ta ủng hộ ngươi. Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được..." khiến cho phụ thân vô cùng cảm kích.

Đậu Chiêu thở dài.

Bảo sao phụ thân và lục bá phụ lại thân thiết như vậy. Lục bá phụ là người quang minh chính đại, rất có phong phạm của bậc danh sĩ Ngụy Tấn. Mà phụ thân và lục bá phụ lại cùng nổi danh... Có lẽ, phụ thân cũng không quá xấu như mình nghĩ!

Ánh mắt nàng dừng lại trên người phụ thân, không khỏi nhìn kỹ lại người cha mà kiếp trước mình chưa từng cẩn thận nhìn.

- Trung Trực!

Tam bá phụ quát tên tự lục bá phụ, quẫn bách bao biện:

- Đây chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời...

- Người chia làm ba bảy loại, cách hành sự cũng có cao thấp, sang hèn. Cho dù là kế tạm thời thì cũng không nên vấy bẩn danh dự của người khác...

Lục bá phụ không cho là đúng.

Hai huynh đệ ruột thịt tranh cãi.

- Được rồi!

Tổ phụ vẫn luôn im lặng giờ mở miệng:

- Các ngươi không cần tranh cãi nữa. Kiểu gì chúng ta sẽ nói hết với Duệ Phủ. Nhưng chuyện "ghen tuông" này cũng là sự thật! Chuyện này cứ quyết định thế đi".

Nói tới nói lui, đều muốn dùng cái cớ "ghen tuông" để chặn miệng cữu cữu.

Đậu Chiêu nhíu mày.

Dù sao cũng là chuyện của Tây Đậu, lục bá phụ không tiện nói gì thêm, tam bá phụ cũng tự biết việc này là thất đức, không hề vui vẻ chút nào.

- Phụ thân....

Phụ thân lo lắng gọi tổ phụ.

Tổ phụ lạnh lùng "Hừ" một tiếng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cao Thăng đứng cách mành bẩm:

- Triệu cữu gia đến!

Tổ phụ và nhị thái phu nhân nhìn nhau, nhị thái phu nhân bảo tam bá phụ:

- Con và Trung Trực, Vạn Nguyên đi đón Triệu cữu gia đi!

Tam bá phụ khẽ thở dài, cùng lục bá phụ và phụ thân ra khỏi phòng.

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, đuổi theo họ nhưng lại bị nhị thái phu nhân phát hiện.

- Thọ Cô! Sao con lại ở đây?

Bà vội sai a hoàn:

- Mau bế tứ tiểu thư đến chỗ ta!

Đậu Chiêu bị chặn ngang, bế thốc lên.

- Buông! Buông ra!

Nàng giãy dụa với a hoàn không dám dùng sức với mình rồi chạy đi nhanh như chớp.

Cổng lớn của Đậu gia mở rộng. Đậu Chiêu thấy cữu mẫu và ba vị biểu tỷ vây quanh một nam tử mặc đồ tang bước từ phòng ra.

Vóc dáng hơi lùn, mập, mặt mày trông còn tinh tế hơn cả nữ tử.

Tuy đã qua mười mấy năm nhưng Đậu Chiêu vẫn có thể nhận ra cữu cữu Triệu Tự của nàng ngay lập tức.

Hốc mắt nàng ươn ướt.

Nếu lúc trước nàng không quá bảo thủ, ngoan ngoãn nghe lời đại biểu tỷ, cẩn thận cân nhắc lại, nàng và gia đình cữu cữu đã chẳng xa lạ như vậy.

Đậu Chiêu vội chạy qua, lập tức thấy cữu cữu bước nhanh tới, đấm thẳng mặt phụ thân.

Phụ thân bị đánh cho ngây người, lảo đảo ngã xuống đất, sau hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Gò má như bạch ngọc sưng vù.

- Tên khốn kiếp!

Cữu cữu nắm lấy vạt áo của phụ thân, lại đánh phụ thân một quyền:

- Mới thành thân ba năm ngươi đã nạp thiếp, trong mắt ngươi còn có Cốc Thu không? Có Thọ Cô không? Ngươi là tên khốn kiếp!

Đậu Chiêu hoảng hốt kêu lên.

Tam bá phụ, lục bá phụ, cữu mẫu, ba biểu tỷ đều vội vây lấy, có người gọi "Duệ Phủ", có người gọi "phụ thân", có người giữ lấy phụ thân, có người kéo cữu cữu lại. Tam bá phụ đứng chắn giữa hai người, lớn tiếng:

- Quân tử động khẩu không động thủ.

Cữu cữu cười khinh, chỉ vào phụ thân:

- Hắn thì là quân tử nỗi gì? Ta và hắn động khẩu, hắn nghe hiểu sao?

Nói xong lại định lao vào đánh phụ thân.

Phụ thân đẩy tam bá phụ che trước, quỳ gối trước mặt cữu cữu:

- Đại ca, đều là lỗi của đệ, là đệ có lỗi với Cốc Thu... Đại ca cứ đánh đi! Cứ đánh đi... Đệ chấp nhận cho đại ca đánh...

Mặt lục bá phụ đen sì:

- Đậu Thế Anh, đệ đứng lên cho ta, đệ đứng lên cho ta! Đại trượng phu chỉ lạy trời, lạy vua, lạy cha, lạy thầy, đệ thế này là sao đây!

Sau đó lại quay qua quát đám gia đinh:

- Còn không mau đóng cửa lại cho ta!

Gia đinh Phong Dũng tiến lên đóng cửa, không dám nhìn qua bên này dù chỉ là một cái liếc mắt.

Cữu cữu cũng giận giữ quát:

- Có phải ngươi cảm thấy đánh rồi thì lỗi lầm sẽ tiêu tan? Đậu Thế Anh, ta nói cho ngươi, không có chuyện đấy đâu...

Sau đó lại đá lên người phụ thân.

Phụ thân quỳ ở đó, cứng rắn chịu một cước của cữu cữu.

- Duệ Phủ, Duệ phủ, ngươi đừng như vậy. Thi thể thất đệ muội còn chưa lạnh, hai người các ngươi đã cãi lộn thế này chẳng phải là để cho người ta chế giễu sao? Có gì thì từ từ mà nói, cũng không phải không thể nói rõ.

Tam bá phụ vội cản cữu cữu lại.

Cữu cữu mặc kệ tam bá phụ, hỏi cữu mẫu:

- Thọ Cô đâu? Ai trông Thọ Cô?

Mợ vội đáp:

- Thọ Cô ở linh đường, a hoàn trong phòng nó đang trông nó!

Cữu cữu vội chạy tới linh đường.

Nước mắt Đậu Chiêu tuôn rơi như mưa.

Nàng đứng dậy, gọi lớn:

- Cữu cữu!

Triệu Tư nhìn lại, mắt đỏ hoe.

- Thọ Cô! Chúng ta đi thăm mẫu thân con!

Hắn ôm chặt Đậu Chiêu.

- Vâng!

Đậu Chiêu gật đầu, ôm cổ cữu cữu, chưa bao giờ thấy an toàn hơn lúc này.

Dâng hương, hành lễ, đáp tạ.

Hai người trang trọng tế lễ.

Triệu Tư giao Đậu Chiêu cho cữu mẫu:

- Nàng trông con bé đi. Lúc này mọi người đều bận, rất dễ xảy ra chuyện. Ta muốn đi gặp lão thân gia.

Phụ thân sưng vù một bên mặt, ngơ ngác nhìn quan tài của mẫu thân. Tam bá phụ và lục bá phụ đều ngượng ngập.

- Thiếp chờ ở đây. Chàng đi việc của chàng đi, thiếp sẽ cẩn thận trông nom Thọ Cô.

Cữu mẫu bế Đậu Chiêu lên, thấu hiểu đáp lời.

Cữu cữu yêu thương xoa đầu Đậu Chiêu rồi rời khỏi linh đường.

Cữu mẫu dỗ Đậu Chiêu:

- Đi nào! Chúng ta đi ăn bánh hoa quế nào!

Chương 22: Cữu cữu

Đậu Chiêu không biết cữu cữu và tổ phụ nói gì nhưng lúc đi ra, sắc mặt cữu cữu rất khó coi.

- Duệ Phủ! Cữu mẫu lo lắng bước lên đón:

- Đậu lão gia nói gì?

- Ông ta có thể nói được gì hay ho!

Cữu cữu cười lạnh, liếc thấy Đậu Chiêu cầm quả cầu nhung ngồi ở cuối sập, mở to đôi mắt sáng như sao tò mò nhìn mình. Hắn xót xa, nghĩ dù sao Đậu Đạc cũng là tổ phụ của cháu, Đậu Thế Anh là phụ thân của Đậu Chiêu, lời oán hận ra đến miệng lại nuốt vào, cũng
sợ vẻ mặt mình khiến Đậu Chiêu hoảng sợ, cố gắng mỉm cười, dịu giọng hỏi thê tử:

- Bọn trẻ đã ăn trưa chưa?

- Đã ăn rồi.

Cữu mẫu đáp lời, nhìn theo ánh mắt cữu cữu, nhìn Đậu Chiêu, mắt lại rơm rớm:

- Con bé này như biết mẫu thân không còn, không khóc cũng không làm loạn. Thiếp cho ăn gì cũng ăn... Lúc trước nó kén ăn lắm, cái này không ăn, cái kia không ăn... Chẳng biết sau này sẽ phải chịu bao nhiêu khổ nữa đây?

Cữu cữu buồn bã cúi đầu, nói:

- Ta đang muốn bàn chuyện này với nàng...

- Chàng quyết là được.

Cữu mẫu lấy khăn tay lau khóe mắt:

- Lúc thiếp gả vào, Cốc Thu mới năm tuổi... Đêm tân hôn của chúng ta, muội ấy đòi ngủ với thiếp, nói thích có tỷ tỷ như thiếp... Thiếp nuôi muội ấy đến năm mười sáu tuổi, lại tự tay gả muội ấy đến Đậu gia. Muội ấy là tiểu cô của thiếp nhưng cũng như con gái của thiếp... Chàng không phải bàn với thiếp, chàng nói sao cũng được, thiếp quyết không nhiều lời.

- Hiểu Nga! Mấy năm nay, nàng vất vả rồi!

Cữu cữu xúc động nắm tay cữu mẫu.

- Chúng ta là phu thê mà.

Tai cữu mẫu đỏ bừng lên.

- Nói chuyện này làm gì!

Nàng ngượng ngùng ngồi xuống sập, đặt Đậu Chiêu lên đùi mình, dỗ Đậu Chiêu:

- Các biểu tỷ đều đã ngủ trưa rồi. Con cũng đi ngủ đi nhé? Ngủ trưa thì chiều mới có tinh thần để chơi với các biểu tỷ. Con có muốn chơi với các biểu tỷ không?"

Đậu Chiêu luôn chờ cữu cữu về.

Giờ cữu cữu có chuyện muốn nói với cữu mẫu, nếu nàng giả vờ ngủ, hai người có thể nói chuyện không cần e dè.

Đậu Chiêu gật đầu, ngáp một cái.

Cữu mẫu cởi áo ngoài giúp nàng rồi lấy chăn đắp cho nàng, bế nàng vào lòng khẽ vỗ vỗ, sau đó sai a hoàn của mình pha trà nóng cho cữu mẫu, lại dặn a hoàn:

- Ta và lão gia nói chuyện, ngươi ra ngoài trông chừng.

A hoàn đi ra.

Hai người sóng vai ngồi bên sập

- Ta muốn đưa Thọ Cô về nhà mình ở lâu dài.

Đậu Chiêu nhắm mắt nhưng tai dỏng cao.

Cữu mẫu không dị nghị, nói:

- Thọ Cô đến, vừa khéo Chương Như có người bầu bạn.

Đáy mắt cữu cữu hiện lên một tia vui mừng, trầm ngâm nói:

- Lần trước nàng bảo Thọ Cô và con trai của Điền tỷ tỷ đã đính thân, có tín vật không?

- Có! Một chiếc vòng tay dương chỉ bạch ngọc là đồ hồi môn của Điền tỷ tỷ.

Cữu mẫu vừa vỗ vỗ má Đậu Chiêu vừa nói.

- Cốc Thu mới qua đời, hẳn là Đậu gia vẫn chưa thu dọn đồ của muội ấy.

Cữu cữu thấp giọng nói tiếp:

- Đồ của Cốc Thu luôn được vú Du quản lý. Nàng phái a hoàn bí mật tìm vú Du, giữ lấy vật đính ước của Thọ Cô lại.

Tuy rằng cữu mẫu sửng sốt nhưng không hỏi gì, gọi a hoàn vào dặn dò một hồi.

Cữu cữu giải thích:

- Giờ Cốc Thu đã qua đời, hôn sự của Thọ Cô và Ngụy gia lại chưa chính thức, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có khúc mắc. Ta thấy Đậu Thế Anh kia chỉ là tên ngốc, nữ nhân nhìn hắn vài lần hắn đã không biết phương hướng...

Nhắc đến phụ thân, cữu cữu lại bực bội:

- Bản thân mình thế nào hắn còn không biết. Trông chờ hắn lo liệu cho Thọ Cô thì chẳng thà đợi hắn chết sớm đi cho xong! Hắn chết rồi, ít nhất chúng ta có thể danh chính ngôn thuận lo việc cho Thọ Cô..."

- Chàng nhỏ giọng một chút! Cữu mẫu vội nói:

- Cẩn thận đánh thức con bé.

Cữu cữu nghiêng đầu nhìn Đậu Chiêu, thấy nàng vẫn mắt nhắm, thở đều đều thì giọng dịu đi kha khá:

- Nếu sau này Thọ Cô tìm được người tốt, không cần nhắc đến cũng được. Nếu không ổn, giờ có tín vật trong tay, Ngụy gia muốn đổi ý cũng không dễ gì.

Mắt Đậu Chiêu cay cay.

Mẫu thân qua đời, nàng thành "trưởng nữ, tang phụ", không còn ai dạy bảo, những gia đình tốt một chút sẽ chẳng lấy cô nương như vậy về làm dâu.

Cữu cữu lo cho nàng mọi chuyện...

Nàng đột nhiên nghĩ lại...

Lúc mẫu thân và mẹ chồng trao đổi tín vật, nàng còn tưởng là ở trong mơ cho nên không để ý. Trên thực tế, kiếp trước, trước khi xuất giá, nàng không hề biết có tín vật gì, là đêm tân hôn, Ngụy Đình Du cầm một miếng ngọc bội và một đôi vòng tay nói là tín vật đính ước của hai nhà năm đó. Nàng còn tưởng là phụ thân đưa cho Ngụy gia.

Chẳng lẽ kiếp trước, vòng ngọc ở trong tay cữu cữu?

Tim nàng đập nhanh một nhịp.

Bên tai lại truyền đến giọng nói áy náy của cữu cữu:

- Hiểu Nga! Ta nghĩ ngoài ba mươi mẫu ruộng kia, các sản nghiệp tổ tiên để lại khác đều... bán đi!

- Hả!

Cữu mẫu hoảng hốt, hỏi :

- Vì... vì sao phải bán sản nghiệp tổ tiên?

Đậu Chiêu cũng hoảng hốt, he hé mắt nhìn lén cữu cữu.

Cữu cữu cúi đầu, nói nhỏ:

- Hiểu Nga, nàng vốn là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước. Nhưng từ khi lấy ta, nàng chẳng những phải hầu hạ mẹ chồng bệnh liệt giường mà còn phải nuôi nấng tiểu cô tuổi nhỏ, sinh con đẻ cái cho ta, lo liệu việc nhà, vụ mùa còn phải lo liệu ruộng vườn... Trong nhà ngoài nhà tất cả đều dựa vào nàng... Trong lòng ta đều nhớ rõ... Vốn định chăm chỉ đọc sách thi kiếm công danh, cho nàng được đội mũ phượng, lụa là, cho nàng có thể kiêu hãnh tự hào... Nhưng Cốc Thu xảy ra chuyện thế này, ta không thể vì tiền đồ của bản thân mà bỏ qua muội muội duy nhất được... Không phải tiến sĩ thì chẳng thể vào Hàn Lâm viện, không vào được Hàn Lâm viện thì đừng hòng lên đến Nội các... Ta có lỗi với nàng...

- Không! Không đâu! Cữu mẫu vội nói, mắt cũng đỏ hoe:

- Chàng rất tốt. Thiếp sinh Chương Như, mẫu thân thiếp sợ chàng ghẻ lạnh thiếp, cố ý sai người mua một tiểu cô nương xinh đẹp từ Giang Nam về cho chàng. Chàng nói không nuôi nổi, kiên quyết không nhận...

Cữu cữu ngượng ngịu khi lời nói dối bị nhìn thấu, cố nói:

- Đúng là không nuôi nổi mà!

Cữu mẫu cười thoải mái, ngoan ngoãn phụ họa:

- Đúng là không nuôi nổi.

Nước mắt lại lăn dài.

Thiếu chút nữa Đậu Chiêu cũng bật khóc theo.

Cữu cữu tú nhã, tuấn dật đứng bên cữu mẫu đã hơi mập lên, không giống phu thê mà lại giống tỷ đệ, thậm chí là tỷ đệ cách nhau năm tuổi.

Nhưng cữu cữu lại không quên nguồn cội, luôn nhớ rõ điều tốt của cữu mẫu, không muốn làm cữu mẫu đau lòng.

- Nhắc chuyện này làm gì! Bích Như, Chương Như đều là cốt nhục của ta.

Cữu cữu mất tự nhiên nói, lại lấy khăn tay đưa cho cữu mẫu:

- Mau lau nước mắt đi.

Cữu mẫu vừa cười vừa lau nước mắt.

Cữu cữu đứng lên:

- Ta định vào kinh chuẩn bị, nghĩ cách kiếm lấy chức quan. Đến lúc đó, chúng ta dẫn Thọ Cô đi nhậm chức.

Nói tới đây, giọng cữu cữu đầy chua xót:

- Nhưng ta sợ bán mấy mẫu ruộng của tổ tiên để lại cũng không đủ... Nàng có thể...

Giọng cữu cữu nhỏ dần, vẻ mặt xấu hổ, không dám nhìn cữu mẫu:

- Nàng cho ta mượn đồ hồi môn của nàng... Ta kiếm được, nhất định sẽ trả lại nàng...

- Chàng nói gì vậy! Cữu mẫu oán trách:

- Của thiếp không phải là của chàng ư! Lúc trước cha mẹ cho thiếp nhiều đồ hồi môn không phải vì muốn chúng ta sống tốt sao? Chỉ cần chúng ta sống tốt thì đồ hồi môn này có là gì, có gì mà không thể bán? Nếu chàng gặp chuyện lớn như vậy mà còn không nói với thiếp, thiếp lại thấy chàng không tin thiếp.

Đậu Chiêu òa khóc.

- Thọ Cô, Thọ Cô, con làm sao vậy?

Cữu mẫu hoảng hốt vội bế nàng lên:

- Làm sao thế? Làm sao thế?

Đậu Chiêu dựa vào vai cữu mẫu, khóc òa lên như để phát tiết.

Kiếp trước, mẫu thân qua đời, cữu cữu không có khả năng chống lại Đậu gia, nén đau thương đi thi hội, sau đó cầm đồ hồi môn của cữu mẫu kiếm chức Thực thiếu, định đưa nàng đi nhậm chức, nàng lại cắn cữu mẫu trước mặt người Đậu gia, còn la hét nói không đi với cữu mẫu... Cữu cữu vì muội muội của mình đã rất áy náy với cữu mẫu rồi, nếu kiếm được chức quan rồi mà lại không làm thì lại càng có lỗi với cữu mẫu... Hơn nữa, sản nghiệp Triệu gia đều đã bán, không đi cũng không được.

Là ai?

Là ai dạy láo nàng cắn cữu mẫu?

Tuy rằng nàng mất mẫu thân nhưng phụ thân và tổ phụ mạnh khỏe, nếu nàng không muốn đến nhà cữu cữu thì cữu cữu cũng không thể làm gì.

Hơn nữa, trong tình hình đó, sự phản kháng của nàng khác nào một cái tát mạnh vào mặt cữu cữu và cữu mẫu?

Đậu Chiêu đứng thẳng dậy, ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ tràn đầy kiên nghị.

Nàng phải tìm ra người này.

※※※※※

Cữu cữu không trì hoãn, lấy được vòng tay dương chỉ bạch ngọc, giao cho cữu mẫu giữ:

- ... Cốc Thu được 49 ngày, ta sẽ khởi hành. Nàng ở nhà chuẩn bị trước, chờ có tin tức của ta, lập tức lấy cớ đón Thọ Cô về nhà vài ngày, sau đó dẫn con bé đi nhậm chức cùng. Khi nó cập kê, chúng ta đưa nó về Đậu gia.

- Phía nhạc mẫu và cữu huynh, nàng cũng tạm thời đừng nói gì vội. Chúng ta thu xếp xong xuôi rồi sẽ viết thư xin lỗi bà vậy.

Cữu mẫu không chần chừ:

- Thiếp sẽ mau chóng thu xếp việc trong nhà.

A hoàn giữ ngoài cửa ho khan một tiếng, bẩm:

- Tam gia, lục gia!

Cữu mẫu khẽ nói:

- Chàng cứ đi đi, thiếp sẽ chăm sóc Thọ Cô cẩn thận.

Cữu cữu gật đầu, vén rèm đi ra.

Cữu mẫu chải đầu cho Đậu Chiêu, cười nói:

- Thọ Cô, sau này đi theo cữu mẫu được không?

Vẻ mặt nàng giãn ra, trong giọng nói có vài phần vui mừng. Xem ra, bà không những không bực tức mà còn rất vui vì quyết định của cữu cữu.

Cữu mẫu là nữ tử rất tốt!

Đậu Chiêu mỉm cười, mặt mày cong cong, cười rất ngọt ngào. Cữu mẫu thơm má nàng một cái.

Triệu Chương Như lạch bạch chạy vào:

- Thọ Cô, Thọ Cô, tỷ phát hiện dưới gốc hoa quế nhà muội có một tổ kiến. Chúng ta đi xem kiến chuyển đồ đi.

Triệu Bích Như cẩn thận bước vào, ngăn muội muội lại:

- Cô cô mất, muội đừng chạy loạn. Thọ Cô còn phải đến linh đường dâng hương cho cô cô.

Triệu Chương Như không hiểu lắm, chớp đôi mắt to tròn hỏi mẫu thân:

- Cô cô đi đâu?

Cữu mẫu vuốt tóc con gái, xót xa nói:

- Cô cô đến Nam Hải.

- À! Thì ra cô cô đi gặp Bồ Tát.

Triệu Chương Như như hiểu ra.

Triệu Bích Như quay mặt qua chỗ khác.

Cữu mẫu đặt Đậu Chiêu xuống đất, dịu dàng dặn nàng:

- Cùng các tỷ tỷ vào vườn chơi đi.

- Mau lên nào, mau lên!

Triệu Chương Như nắm tay Đậu Chiêu, kéo nàng chạy ra ngoài.

Chương 23: Muội muội

Những chú kiến bé xíu xếp thành một hàng ngay ngắn, tha thức ăn về tổ.

Triệu Chương Như hưng phấn vẫy tay với Đậu Chiêu: "Mau lên, mau lên!" Cúi đầu bóp vụn bánh bao trắng rồi vứt xuống đất.

Kiến lập tức xông tới, đồng tâm hiệp lực tha những mẩu bánh đi dưới gốc hòe già.

Đậu Chiêu chậm rãi đi đến, ngồi xổm bên cạnh Triệu Chương Như, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nhỏ xinh hồn nhiên của tỷ ấy.

Nàng nhớ tới con gái của mình.

Sau khi bị xẩy thai mất đứa con đầu tiên, cả mẹ chồng và Ngụy Đình Du đều không hài lòng về nàng. Ngụy Đình Trân còn không khách khí nói: "Đậu gia các ngươi cũng coi như là thế gia, nhiều đời làm quan, sao lại không biết quy củ như vậy?" Muốn phái vú già hiểu chuyện sinh đẻ từ phủ Cảnh Quốc công tới hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Thế chẳng phải khiến nàng mất mặt đến tận phủ Cảnh Quốc công sao!

Đậu Chiêu lại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nói với Ngụy Đình Trân rằng mình không cẩn thận, đồng thời nhìn Ngụy Đình Du, mong hắn có thể ngăn Ngụy Đình Trân lại giúp nàng. Ai ngờ tên không tim không gan đó lại liên tục gật đầu, rất tán đồng: "Tỷ tỷ làm vậy cũng vì muốn tốt cho nàng thôi!"

Lúc ấy, nàng giận dữ không nói nổi một câu.

Khi đó vừa mới thành thân, cũng hiểu là bản thân không đúng, nàng giận hai ngày rồi thôi.

Vì để bù lại sự tiếc nuối cho mẹ chồng, rất nhanh sau đó nàng mang thai lại, tháng giêng năm sau sinh con trai trưởng là Uy ca nhi, được mười ba tháng lại sinh con trai thứ là Nhuy ca nhi. Lúc Nhuy ca nhi được ba tháng tuổi, nàng lại xẩy thai... Từ đó về sau, sức khỏe của nàng giảm sút. Thấy Ngụy Đình Du lo lắng, nàng lập tức nâng Hồ thị lên di nương.

Sau khi nàng đứng vững ở Ngụy gia thì quan hệ với hai đứa con trai lại như cách một lớp vải mỏng, không thể thân thiết nổi. Nàng cảm thấy cô đơn khó nói thành lời nên đã mạo hiểm sinh Nhi thư nhi.

Có lẽ vì bài học từ hai con trai, sau khi Nhi thư nhi chào đời, nàng tự mình cho ăn, tự mình dạy dỗ. Con gái cũng rất quấn nàng, chỉ một lúc không nhìn thấy nàng thì đã gọi "mẫu thân" làm cho lòng Đậu Chiêu mềm lại. Thấy có gì ngon, có gì đẹp thì đều nhớ để dành cho Nhi thư nhi một phần.

Không còn mình che chở, chẳng biết con gái sẽ thế nào?

Suy nghĩ loáng qua trong đầu, mắt nàng cay cay.

Sau đó, Đậu Chiêu lại sửng sốt.

Nàng đã quay về quá khứ, sao còn Uy ca nhi, Nhuy ca nhi hay Nhi thư nhi gì nữa.

Tim nàng như bị ai đó đào đi một mảng lớn.

Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua song cửa sổ thấy cữu cữu và tam bá phụ đang đứng đó tranh luận quyết liệt.

Đậu gia thế lớn, cữu cữu thắng thì sẽ được gì?

Nhớ lại ngày đó, Tống Mặc giết cha giết em, văn võ bá quan cả triều đều buộc tội hắn nhưng nhờ hoàng thượng che chở, chẳng phải hắn vẫn không bị tổn hại mảy may nào sao.

Tống Mặc còn có một đường bá phụ, hai đường thúc phụ, theo luật có thể thừa kế tước vị Anh Quốc công nhưng chỉ một tấu chương của Tống Mặc đã khiến hoàng thượng đoạt lại tước vị này. Lúc ấy, bọn họ tức giận tuyên bố phải giết Tống Mặc nhưng đến khi gặp mặt Tống Mặc, rắm cũng không dám đánh.

Cữu cữu kiếm chức quan đi Tây Bắc cũng tốt.

Phía nam giàu có đông đúc, người muốn đến đó rất nhiều, có thể đến đó đều là những người có gia thế hùng hậu, cho nên quan trường phức tạp, không cẩn thận là ngã ngựa. Tây Bắc tuy rằng cằn cỗi nhưng dân sinh chất phác, người cũng đơn giản, chưa chắc đã là chuyện không hay.

Đậu Chiêu nghĩ vậy, khẽ thở dài.

※※※※※

Qua hai ngày, cữu cữu và cữu mẫu đưa ba biểu tỷ về An Hương, ngoài mỗi lần phùng thất* sang thắp hương cho mẫu thân thì đều không dây dưa gì với người Đậu gia. Đợi đến ngũ thất* tới cúng bái hành lễ, quan tài của mẫu thân bị đưa về an táng tại phần mộ tổ tiên.

(*Cứ bảy ngày lại tổ chức cúng tuần cho người chết cho đến khi được bảy bảy 49 ngày. Ngũ thất là lần cúng tuần thứ năm).

Bên ngoài sóng êm gió lặng, cũng không nghe thấy có lời đồn đại gì về mẫu thân. Ngược lại, chuyện cữu cữu bán ruộng lấy bạc đến kinh thành cầu chức quan ngay cả Đậu Chiêu cũng nghe nói.

Nàng cười khổ.

Ở gần nhau chỉ có điều này là không hay, phàm gió thổi cỏ lay, chuyện gì cũng có thể biết.

Chẳng trách kiếp trước cữu cữu lại thất thủ!

Đậu gia phái người biếu hai ngàn lượng bạc, cữu cữu chẳng nhìn lấy một lần đã trả về.

Tam bá phụ lo lắng:

- Duệ Phủ đã ghi hận nhà chúng ta. Tình cảm mấy đời cứ thế kết thúc rồi.

Giọng nói hơi thổn thức.

Tổ phụ lại không cho là đúng:

- Thiên hạ đều vậy, hợp rồi sẽ tan, tan rồi lại hợp, không cần buồn bã.

Nhưng tam bá phụ vẫn muốn cứu vãn, phái người đi mua đồ hồi môn của cữu mẫu bán ra với giá cao hơn nhiều so với thực tế nhưng lại bị cữu mẫu từ chối.

Đậu Chiêu lén bàn luận với Thỏa Nương:

- Cữu cữu và cữu mẫu quá thành thật rồi. Nếu là ta, ruộng cứ bán, người cứ hận.

Thỏa Nương đang thêu tất cho Đậu Chiêu dưới ánh đèn, nghe vậy mở to mắt:

- Thế chẳng phải là người vô lại ư.

Đậu Chiêu ngạc nhiên, sau đó bật cười:

- Đúng là dòng máu họ Đậu đang chảy trong cốt tủy của ta.

Thỏa Nương không hiểu.

Đậu Chiêu cũng không giải thích gì thêm, hỏi nàng:

- Vương di nương làm gì trong mấy ngày nay?

Thông qua Thỏa Nương, nàng sai bảo người hầu do mẫu thân để lại một cách thuần thục.

- Vẫn giống như lúc trước ạ.

Thỏa Nương nói:

- Mỗi ngày đều ở trong phòng, nghỉ ngơi sớm, ăn uống gì đều được a hoàn Quỳnh Phương bưng vào.

Đậu Chiêu "à" một tiếng.

Huyên Thảo chạy vào:

- Tố Hinh tỷ ơi! Tố Hinh tỷ ơi! Bên Tê Hà viện xảy ra chuyện.

Đậu Chiêu vẫn chỉ là đứa trẻ, bọn a hoàn nói chuyện chưa bao giờ tránh né nàng.

Thỏa Nương không quá quan tâm, hỏi có lệ:

- Xảy ra chuyện gì?

- Không biết ai để xạ hương trong phòng của Vương di nương. Nếu không phải vú Hồ của Vương di nương phát hiện sớm thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Thỏa Nương nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu mở to hai mắt tròn, tỏ vẻ nghe thấy rất thú vị.

Thỏa Nương đành phải hỏi:

- Có chuyện gì lớn chứ? Tỷ nghe nói xạ hương là hương liệu tốt nhất đó!

- Vú Hồ nói xạ hương có thể khiến người ta xẩy thai.

Huyên Thảo nói nhỏ:

- Vương di nương không muốn người khác biết nhưng vú Hồ nói quá to. Chúng muội đều nghe thấy.

- À! Thỏa Nương vốn đã ít nói, sau đó cũng chẳng hỏi thêm gì.

Huyên Thảo dựa vào bên giường, vẫn chưa định ngừng lại:

- Tố Hinh tỷ! Thật sự có người muốn hại Vương di nương ư? Trước đó mấy ngày, vú Hồ cũng làm ầm lên, nói có người hạ độc vào đồ ăn của di nương. Đại phu nhân và tam phu nhân đích thân tới tra xét nhưng chẳng qua chỉ là bột hoàng linh. Giờ lại phát hiện xạ hương... Ai muốn hại Vương di nương? Vì sao muốn hại?

- Làm sao tỷ biết được!

Thỏa Nương không có hứng thú.

Huyên Thảo thất vọng, nói mấy câu rồi chạy đi tìm đám Thu Quỳ.

Thỏa Nương nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nói:

- Bên Vương di nương lắm chuyện thị phi. Ngươi nói với mẫu thân của Đinh Hương một tiếng, Đinh Hương không còn nhỏ, cũng đã đính hôn rồi, mau đón về đi.

Thỏa Nương vâng lời, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu không khỏi có chút hồ nghi.

Đậu Chiêu thở dài trong lòng.

Tuổi còn nhỏ, có lợi cũng có hại.

May mà người bên cạnh nàng là Thỏa Nương, nếu là người khác e rằng đã hoảng hốt bỏ chạy rồi.

Nhưng Vương Ánh Tuyết cũng giỏi nhẫn nhịn đấy! Gặp chuyện này mà vẫn kiên trì đến cùng.

Có nên dọa nàng ta chút không nhỉ?

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, sáng hôm sau tỉnh dậy đã nghe tin Vương Ánh Tuyết sinh một con gái.

Nàng nhìn hoa lựu đang nở đỏ rực bên ngoài cửa sổ, hài lòng gật đầu, hỏi Thỏa Nương:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

- Mười hai tháng năm ạ.

Kiếp trước, ngày sinh của Đậu Minh là vào tháng bảy.

Kiếp này, ngày sinh của Đậu Minh lại là mười hai tháng năm.

Kiếp trước, Đậu Minh sinh non.

Kiếp này, Vương Ánh Tuyết sẽ giải thích thế nào về Đậu Minh đây?

Đậu Chiêu rất chờ mong.

Nàng dặn dò Thỏa Nương:

- Ngươi chuẩn bị xiêm y đẹp cho ta. Ta muốn đến thăm muội muội.

Thỏa Nương gọi Ngọc Trâm vào, giúp Đậu Chiêu thay bộ quần áo lụa màu xanh nhạt rồi cùng nàng đến chỗ Vương Ánh Tuyết.

Tam bá mẫu và Đinh bà cô đã đến từ lâu, còn cả một đám người hầu hạ Vương Ánh Tuyết, đứng chật kín phòng.

Đậu Thế Anh đang bế đứa bé. Thấy Đậu Chiêu, vẻ mặt hơi buồn rầu của Đậu Thế Anh lập tức lộ ra nụ cười hiếm có.

- Đây là muội muội của con đấy, Thọ Cô!

Hắn ngồi xuống cho nàng xem đứa bé trong lòng.

Da nhăn nheo giống hệt khỉ, có gì xinh đẹp!

Đậu Chiêu nghĩ bụng là vậy nhưng vẫn cười tủm tỉm, nói:

- Muội muội bé quá!

Nói xong, nàng nhìn Vương Ánh Tuyết.

Vương Ánh Tuyết đang dựa trên gối, bởi vì sinh nở nên sắc mặt rất tái nhưng lại có vẻ đẹp yếu ớt, mong manh.

Thấy Đậu Chiêu nhìn mình, nàng ta nắm chặt góc chăn.

Từ sau ngày Đậu Chiêu nói câu đó, nàng ta luôn tránh né Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu mỉm cười, hỏi phụ thân:

- Con bế muội muội được không?

- Được chứ! Đậu Thế Anh xoa đầu con gái lớn.

- Không được! Vương Ánh Tuyết lại lo lắng nói, ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng ta.

- Ý thiếp là Thọ Cô còn nhỏ. Sợ không bế được...

Vương Ánh Tuyết vội vàng giải thích.

- Con có thể đến thăm muội muội mỗi ngày không?

Đậu Chiêu cắt ngang lời Vương Ánh Tuyết, nghiêng đầu, tròn mắt nhìn nàng ta.

- Thọ Cô không chơi nhảy dây với a hoàn sao? Đến thăm muội muội thì không chơi được đâu!

Vương Ánh Tuyết mỉm cười đầy miễn cưỡng.

- Muội muội thú vị hơn chơi dây!

Đậu Chiêu nói không cần nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân bên cạnh:

- Phụ thân, con có thể đến thăm muội muội không?

- Được chứ! Sao lại không được!

Đậu Thế Anh cảm thấy con gái lớn vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu. Hắn giai đứa bé cho nhũ mẫu rồi bế Đậu Chiêu:

- Giờ con là tỷ tỷ, về sau phải chăm sóc muội muội thật tốt, biết chưa?

- Biết rồi ạ!

Đậu Chiêu hô lớn, mặt mày cong cong, cười rất ngọt ngào.

Đậu Thế Anh khen con gái:

- Thọ Cô ngoan quá!

Đậu Chiêu cười cười nhìn Vương Ánh Tuyết.

Vương Ánh Tuyết nhìn Đậu Chiêu cười ngây thơ như vậy nhưng tim lại đập rất nhanh.

Ánh mắt và vẻ mặt của Đậu Chiêu ngày đó căn bản không phải là của đứa trẻ ba tuổi. Hơn nữa, đúng là nàng đã sinh con gái.

Mọi chuyện đều rất đáng sợ, rất quỷ dị!

Dường như, dường như Đậu Chiêu đang khoác lớp vỏ bọc của trẻ em... Dưới lớp vỏ bọc đó ẩn chứa một điều thật đáng sợ... Nhưng những người khác lại không hay biết.

Vương Ánh Tuyết lạnh người, thấy Đậu Chiêu giãy khỏi lòng Đậu Thế Anh, chạy nhanh tới bên nhũ mẫu, vươn tay giật chút tóc mềm mềm của muội muội, vừa giật vừa nói:

- Phụ thân! Phụ thân xem này! Muội muội không nhiều tóc bằng con!

Nhũ mẫu bất ngờ không tránh kịp, hoảng hốt vô cùng, thấp giọng cầu xin Đậu Chiêu:

- Tứ tiểu thư, mau buông tay!

Đậu Chiêu mặc kệ, cười với phụ thân.

Đậu Thế Anh đi qua, cẩn thận nhìn con út rồi lại nhìn Đậu Chiêu, rất nghiêm túc nói:

- Ừ! Không nhiều bằng con!

Đậu Chiêu vui vẻ cười.

Nhũ mẫu đành cầu cứu Vương Ánh Tuyết.

Vương Ánh Tuyết đã bị dọa cho cứng người, hồi lâu sau cố nhịn, mỉm cười dịu dàng nói với Đậu Chiêu:

- Muội muội còn nhỏ, không thể nắm tóc!

Đậu Chiêu hừ lạnh trong lòng.

Đương nhiên nàng biết đứa bé còn nhỏ, không thể nắm tóc.

Lúc này Đậu Minh còn chưa có sức chiến đấu, thắng cũng chẳng oai, nàng sẽ không làm Đậu Minh bị thương.

Chẳng qua là nàng đang phô trương thanh thế, hù dọa Vương Ánh Tuyết mà thôi.

Nhớ ngày đó, Vương Ánh Tuyết làm cho nàng có khổ mà không thể nói. Bây giờ, nàng cũng để cho Vương Ánh Tuyết nếm thử cảm giác này.

Chương 24: Tâm tư

Đậu Chiêu cười hì hì, buông tóc Đậu Minh ra rồi lại chọc chọc má Đậu Minh. Tim Vương Ánh Tuyết treo tới cổ họng, vội nói:

- Muội muội còn nhỏ, không thể vỗ mặt được! Giọng nói không tránh khỏi có hơi sắc lạnh.

Đậu Chiêu lại nghịch nghịch bàn tay nhỏ bé của muội muội.

Nhất định là nó cố ý!

Vương Ánh Tuyết cực kì giận dữ.

So với việc sau lưng làm tổn thương một đứa trẻ thì không bằng làm trước mặt mọi người, chỉ một câu "không hiểu chuyện" là có thể phủi sạch trách nhiệm.

Con gái của Triệu Cốc Thu không phải một đứa bé mà rõ ràng là yêu nghiệt!

Ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Vương Ánh Tuyết dù đang cố bình tĩnh cũng không khỏi hoảng hốt:

- Thọ Cô, không thể nghịch tay muội muội được.

Đậu Thế Anh nghe vậy thì hơi giận.

Chẳng qua là Thọ Cô muốn gần gũi với muội muội. Nếu Thọ Cô lỡ nặng chân nặng tay thì đương nhiên đứa nhỏ sẽ khó chịu và khóc lớn nhưng đứa bé vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng nhũ mẫu. Rõ ràng là Thọ Cô vẫn rất cẩn thận.

Hắn cảm thấy Vương Ánh Tuyết quá coi trọng con mình, khắc nghiệt với Thọ Cô.

Tam bá mẫu và Đinh bà cô cũng có chung suy nghĩ này. Chẳng qua hai người đều không tiện nói gì. Một người là được Đậu Đạc phó thác tạm giúp đỡ trông coi Tây Đậu, việc nhà như vậy cũng không quá tiện nhúng tay; một người thân phận thấp kém, không tới lượt bà nói chuyện. Nhưng thế cũng không cho thấy hai người không có suy nghĩ gì. Nhất là tam bá mẫu, dù sao nàng cũng là chính thất. Lúc đối mặt với Triệu gia đương nhiên phải nói chuyện thay Đậu gia nhưng đóng cửa lại thì cũng cực kì xem thường loại nữ nhân dùng thủ đoạn hạ lưu để được vào cửa như Vương Ánh Tuyết.

Tam bá mẫu hừ lạnh một tiếng trong lòng, tươi cười bước lên bế Đậu Chiêu, lẳng lặng bế Đậu Chiêu tránh xa Đậu Minh:

- Con ngốc à, đừng bước quá, cẩn thận chạm vào làm vỡ mất muội muội nhà con.

Cẩn thận quá hóa không ra gì.

Hôm nay khiến Vương Ánh Tuyết lo lắng đủ rồi.

Dù sao nàng chỉ là đứa bé ba tuổi, nếu thực sự bức Vương Ánh Tuyết quá, nhỡ đâu Vương Ánh Tuyết cậy mạnh với nàng thì thật là thiệt!

Đậu Chiêu cười tủm tỉm ôm cổ tam bá mẫu.

Tam bá mẫu khen nàng rồi nói với Đậu Thế Anh:

- Bên này đã xong xuôi rồi, tẩu về trước. Có chuyện gì, đệ sai người sang nói với tẩu.

Nửa đêm hôm qua Vương Ánh Tuyết chuyển dạ, tam bá mẫu và Đinh bà cô bận rộn từ đó đến tận bây giờ.

Đậu Thế Anh cảm ơn rối rít, cùng Đinh bá mẫu tiễn tam bá mẫu về.

Vương Ánh Tuyết dặn dò vú Hồ:

- Sau này không được để Thọ Cô tới gần con ta, càng không thể để Thọ Cô ở một mình với con ta.

Vú Hồ ngạc nhiên, chần chừ nói:

- Như vậy cũng không ổn lắm! Dù sao tứ tiểu thư vẫn là tiểu thư thực sự của phủ Đậu, nếu có thể thân thiết với con bé thì đúng là không thể tốt hơn...

- Vú không hiểu đâu! Con bé đó... Hơi tà môn. Về sau vú gặp nó cũng phải cẩn thận.

Nhưng thấy vú Hồ lơ đễnh, nghĩ chuyện trong phòng mình đều do vú Hồ giúp đỡ,  Vương Ánh Tuyết thoáng nghĩ rồi kể lại:

- ... Nó chỉ là đứa bé ba tuổi, sao lại biết điều này?

Hồ ma ma trầm ngâm nói:

- Có lẽ ai đó nói cho nó?

- Không thể nào! Vương Ánh Tuyết nói:

- Triệu Cốc Thu đã qua đời, trong nhà còn có ai nhàm chán như vậy!

Suy nghĩ lại trở về quá khứ.

Nàng bị từ hôn, Triệu Cốc Thu lại sắp xuất giá.

Trong nhà đã không kiếm đủ tiền để tặng lễ cho Triệu gia, mẫu thân ngại không đi, bảo nàng mang theo mười lạng bạc làm lễ. Nàng cảm thấy quá keo kiệt, lấy trong sính lễ của Lôi gia được hai mảnh vải tốt, vội vàng thêu thành hai chiếc khăn tay rồi mang qua.

Khóe mắt đuôi mày Triệu Cốc Thu đều không che giấu được sự vui sướng, không hề có chút lo lắng, bất an vì sắp xuất giá.

Mọi người trêu ghẹo Cốc Thu.

Triệu Cốc Thu lại chẳng hề ngượng ngùng nói:

- Ngày nào ta cũng ngóng trông được gả cho chàng, nay được thỏa nguyện, thực sự không thể buồn nổi!

Mọi người nghe xong đều cười ngặt nghẽo, còn nàng vừa hâm mộ lại vừa tò mò.

Đến khi Đậu gia tới cửa đón tân nương, nàng lặng lẽ chạy ra xem.

Con ngựa cao lớn trang trí đỏ thẫm, trên lưng là tân lang mặc áo đỏ, mặt như bạch ngọc, mắt như sao mai, vẻ mặt hoan hỉ đó in sâu trong lòng nàng.

Sau này, trong nhà càng ngày càng khổ cực, hôn sự của ca ca còn chưa ổn thỏa, người tới cửa cầu hôn nàng không phải là người vợ mất sớm thì chính là tay ăn chơi vô công rồi nghề, hoặc là thân thể có tật... Nàng nhớ lại cảnh Triệu Cốc Thu xuất giá, càng cảm thấy không chịu nổi, lòng lại càng bi thương.

Mãi cho đến một ngày, Hà cử nhân trấn trên nhờ bà mối đến xin cưới nàng cho đứa con ngốc hai mươi tuổi còn đái dầm của ông, nàng đã gặp lại Đậu Thế Anh...

Tim nàng đập loạn không ngừng.

So với việc gả cho một người nhìn thôi đã thấy buồn nôn, chẳng bằng theo Đậu Thế Anh.

Ít nhất Đậu Thế Anh tuấn tú lịch sự, tâm địa lại tốt, nàng theo hắn thì sẽ không lo bị bội tình bạch nghĩa. Hơn nữa, Triệu Cốc Thu vốn lớn lên trong sự nâng niu của mọi người, nàng ta không phải là người âm hiểm, độc ác, lại thêm Tây Đậu neo con, nội viện không có mẹ chồng quản lý, chỉ cần nàng có thể sinh một đứa con trai, dạy dỗ tử tế để nó kiếm chút công danh. Dựa vào xuất thân và giáo dưỡng của mình, nàng chắc chắc có được địa vị ngang hàng với Triệu Cốc Thu, sẽ không khác gì những phu nhân tôn kính!

Cái gì cũng đã nghĩ rất tốt, cái gì cũng đều tính rất ổn nhưng không ngờ Triệu Cốc Thu lại cương quyết như vậy.

Càng không ngờ là sau khi Triệu Cốc Thu qua đời, bên cạnh nàng lại xảy ra rất nhiều chuyện lạ khiến nàng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lo sợ bất an thành ra sinh non. Chuyện nàng và Đậu Thế Anh càng như giấy không thể gói được lửa, hoàn toàn bại lộ...

Về sau nên làm sao đây?

Vương Ánh Tuyết thấy rất đau đầu, huyệt thái dương như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào vậy.

Người đó rốt cuộc là ai?

Trong đầu Vương Ánh Tuyết đột nhiên hiện ra đôi mắt sáng ngời nhưng có ý châm chọc của Đậu Chiêu.

Chẳng lẽ là Thọ Cô?

Không đâu! không đâu!

Vương Ánh Tuyết lắc đầu.

Nó chỉ là đứa bé ba tuổi... Hay là Triệu Cốc Thu sai nó làm?

Không thể nào! không thể nào!

Vương Ánh Tuyết tự nhủ.

Phụ thân nói rằng chuyện ma quái thần tiên đều do tinh thần bất ổn mà ra.

Vú Hồ lại thấy rất khó hiểu trước bộ dạng lo sợ của Vương Ánh Tuyết, vội hỏi:

- Di nương nhớ ra chuyện gì ư? Biết ai muốn hại di nương ư?

Vương Ánh Tuyết biến sắc.

Triệu Cốc Thu đã chết, sao nàng lại tự mình dọa mình như vậy?

Nàng vội trấn án bản thân, nói:

- Đừng để người khác biết chuyện này! Dù thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ta dặn, tuyệt đối không để Thọ Cô lại gần con ta.

Vú Hồ nghi hoặc gật gật đầu.

Đậu Thế Anh quay về.

Vương Ánh Tuyết mỉm cười dịu dàng, hỏi:

- Tam phu nhân và Đinh bà cô đi rồi ạ?

Đậu Thế Anh "Ừ" một tiếng rồi nói:

- Thọ Cô còn nhỏ, chẳng qua là thích thì sờ một cái, ôm một cái, sau này nàng đừng hoảng hốt vậy nữa.

- Thiếp...

Vương Ánh Tuyết muốn nói lại thôi.

Từ nhỏ đến lớn, Đậu Thế Anh chưa từng bị quản thúc, người như vậy chỉ có thể thuận theo.

- Tại thiếp quá lo lắng.

Nàng thoải mái nhận sai, bảo nhũ mẫu bế con gái lại:

- Thất gia xem này! Con có giống người không?

Đậu Thế Anh cẩn thận nhìn nhìn, mỉm cười nói:

- Đúng là hơi giống.

Vương Ánh Tuyết thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc lưa thưa của con gái, mắt đỏ hoe nói:

- Chàng không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào... Suýt nữa con đã không thể sống sót! May mà có tam phu nhân... Thất gia, xin lão thái gia đặt cho con một nhũ danh đi? Để con cũng được hưởng phúc của lão thái gia.

Đậu Thế Anh gật đầu, dịu giọng:

- Ta biết. Nàng cũng không cần quan tâm việc này, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe. Con đã có người của tam bá mẫu và Đinh bà cô chăm sóc, sẽ không sao đâu!

Vương Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Đậu Thế Anh đứng lên:

- Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi! Ta về thư phòng.

Vương Ánh Tuyết thoáng ngây người:

- Chàng không ở đây thêm chút sao?

- Ta còn có bài chưa làm xong, lát nữa sẽ tới thăm nàng.

Vương Ánh Tuyết đành bảo vú Hồ tiễn Đậu Thế Anh ra ngoài.

Đậu Thế Anh đứng ở cửa Tê Hà viện, không biết phải đi đâu.

Nhìn thấy Vương Ánh Tuyết, hắn lại nghĩ đến cái chết của Cốc Thu.

Hắn không thể coi như không có chuyện gì, thoải mái nói chuyện với Vương Ánh Tuyết.

Vậy đến chỗ phụ thân xin nhũ danh cho thứ nữ đi!

Đậu Thế Anh đến Hạc Thọ đường.

Đậu Đạc nằm trên ghế dựa trong thư phòng, tay cầm quyển sách đến ngây người.

Biết ý định của Đậu Thế Anh, ông chấm bút, viết ra hai chữ lớn:

- Thọ Cô gọi là "Chiêu", đứa bé gọi là "Minh".

Ông nói xong thì thở dài thật dài.

Đậu Thế Anh không nói gì, sai người đưa tờ giấy Tuyên Thành viết chữ "Minh" đến Tê Hà viện, hắn thì cầm tờ giấy ghi chữ "Chiêu" đi về nhà chính.

Đậu Chiêu không có ở đó.

Ngọc Trâm nói:

- Tứ tiểu thư đang ở Phật đường ạ.

Sợ Đậu Thế Anh trách nàng không theo hầu Đậu Chiêu, nàng vội giải thích:

- Có Thỏa Nương đi theo tứ tiểu thư nữa ạ.

Đậu Thế Anh đến Phật đường.

Đậu Chiêu đang ngồi một mình trên bậc cửa cao cao của Phật đường, chống cằm nhìn bài vị của mẫu thân.

Tịch dương kéo dài chiếc bóng của nàng trong phòng.

Mắt Đậu Thế Anh cay cay, ngực như bị ai đấm một quyền, vừa đau vừa buồn.

- Thọ Cô!

Hắn ngồi xuống bên con gái, hỏi:

- Sao con lại ở đây?

Giọng nói của Đậu Thế Anh dịu dàng như gió mùa xuân.

Đậu Chiêu quay đầu lại nhìn phụ thân, nói:

- Con nhớ mẫu thân!

Nàng không hiểu vì sao mẫu thân muốn tự tử.

Tâm trạng của mẫu thân khi thấy phụ thân và Vương Ánh Tuyết vui vẻ bên nhau hẳn cũng giống như nàng khi nghe thấy Ngụy Đình Du tán dương Đậu Minh?

Đôi mắt trong veo của con gái phản chiếu bóng dáng của hắn.

Đột nhiên Đậu Thế Anh cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Đậu Chiêu.

Nếu phụ thân đã không nói gì, Đậu Chiêu cũng không có hứng thú khơi chuyện.

Nàng đang rất bực bội.

Nhìn thấy Đậu Minh vừa sinh ra, nàng nghĩ tới Đậu Hiểu sẽ trào đời sau hai năm nữa.

Mình đã cố gắng cứu vãn nhưng mẫu thân vẫn tự tư, chẳng lẽ chuyện trên đời này không thể thay đổi?

Kiếp trước, mẫu thân qua đời, phụ thân lập tức tái giá, sau đó sinh con đẻ cái với Vương Ánh Tuyết. Mẫu thân qua đời với phụ thân mà nói có đáng gì?

Gió nhẹ nhàng thổi qua, chuông đồng bên hành lang rung động, xa xăm mà tĩnh mịch.

Đậu Chiêu nghĩ đến chuyện người bên cạnh này từng làm, một khắc cũng không muốn cố thêm.

Nàng tức tối đứng phắt dậy.

Giọng nói trầm thấp của phụ thân lại vang lên:

- Thọ Cô, ta cũng rất nhớ mẫu thân con, rất nhớ... rất nhớ...

Sau đó, nàng thấy phụ thân vùi mặt xuống đầu gối, lặng lẽ khóc.

Chương 25: Xúi giục

Quay về chính phòng, phụ thân dạy Đậu Chiêu viết tên của mình.

Kiếp trước, Đậu Chiêu theo học một vị tiên sinh do tổ phụ mời được vài năm, "Liệt nữ truyền", "Nữ giới" thì có thể đọc nhưng học vấn thì không nên nhắc tới.

Nhìn nét chữ cứng cáp mà vẫn bay bổng của phụ thân, nàng rất hâm mộ.

Phụ thân cười lớn, cúi người tìm ở dưới ngăn kéo vài tờ giấy đỏ đặt lên bàn học, nắm tay Đậu Chiêu, dạy nàng sử dụng ngòi bút thế nào.

Hàm Tiếu mỉm cười vào bẩm:

- Quỳnh Phương bên Vương di nương hỏi khi nào thì thất gia qua đó dùng bữa tối ạ?

Phụ thân nhìn ánh mặt trời tàn dần ngoài cửa sổ, cười nói:

- Vương di nương đang ở cữ, ngũ tiểu thư cũng phải tĩnh dưỡng, ta qua đó lại bận rộn nấu nướng... Ta sẽ không qua, ở lại đây dùng bữa tối với tứ tiểu thư.

Hàm Tiếu lui ra.

Đậu Chiêu hơi bất ngờ nhưng cũng không để trong lòng, ăn tối cùng phụ thân. Hàm Tiếu đốt đèn, hai người lại viết chữ một lát, sau đó phụ thân nghỉ lại nhà chính.

Qua hai ngày, Phùng Bảo Sơn đến chơi.

Hắn khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, tóc đen nhánh cài trâm bằng dương chỉ bạch ngọc, mặc chiếc áo lụa màu xanh thêu hình cỏ xương bồ, nhìn vừa thành nhã lại vừa tự phụ.

Đây là Phùng Bảo Sơn rượu chè cờ bạc không thiếu chuyện gì trong miệng mẫu thân sao?

Đậu Chiêu ngồi trên ghế đang giữ tập giấy hồng há hốc miệng, hồi lâu sau mới khép lại.

Phùng Bảo Sơn tới rủ phụ thân đi chơi: 

- ... Hoa sen nhà Ứng Thành đều đã nở rộ. Ngươi đang trong thời gian giữ hiếu, chúng ta sẽ không để ai phát hiện, chỉ có ta, ngươi và Ứng Thành thôi, ngắm hoa nói chuyện phiếm, ngươi cũng nên ra ngoài hít thở không khí, giải sầu đi.

Phụ thân lắc đầu: 

- Trời quá nóng, không muốn ra ngoài. Ta xin nhận tâm ý của ngươi.

- Giờ còn chưa vào tháng sáu, nóng gì mà nóng ?

Phùng Bảo Sơn  chợt nhận ra điều gì, hoảng hốt nhìn phụ thân:

- Ngươi... ngươi định thủ tiết một năm vì Triệu thị đấy à?

Phụ thân không lên tiếng, chỉ nhìn xuống.

- Thật ư!

Phùng Bảo Sơn nhảy dựng lên, mắt trợn trừng như chuông đồng, trông vô cùng mất hình tượng.

Sau một hồi thở phì phì, đi đi lại lại trong phòng, hắn nói: 

- Thôi đi! Ta mặc kệ ngươi. Ta đi tìm Trung Trực vậy. 

Sau đó đá mành trúc đi mất.

Phụ thân không giận dữ hay buồn rầu, sắc mặt bình thản, nhắc nàng: 

- Thọ Cố! Không cần nhìn đông nhìn tây, luyện chữ đi!

Đậu Chiêu vội cúi đầu, cẩn thận viết chữ.

Suốt một tháng, phụ thân không bước ra khỏi nhà nửa bước, ở nhà đọc sách viết văn, dạy Đậu Chiêu luyện chữ.

Vì tang sự của mẫu thân vẫn còn nên lễ đầy tháng của Đậu Minh chỉ đặt hai bàn tiệc nhỏ trong nhà.

Vương gia không phái người đến, chỉ tặng một ít quần áo, giày dép coi như mừng lễ đầy tháng. Nhà ngoại Triệu thị cũng chẳng tới uống rượu mừng mà cũng chẳng đưa quà.

Người Đậu gia rất xấu hổ. Vương Ánh Tuyết vừa tức vừa giận, vừa thẹn vừa oán.

Khi ve kêu râm ran khắp nơi, kinh thành báo tin về, cữu cữu Triệu Tư xin được chức huyện lệnh ở huyện Cam Tuyền, phủ Diên An.

Kiếp trước, cữu cữu làm đến tri phủ của Khánh Dương, là quan tứ phẩm.

Kiếp này, cữu cữu vẫn cầu chức quan ở Tây Bắc.

Đậu Chiêu vừa mừng thay cữu cữu  lại vừa thấy mất mát.

Tổ phụ nhận xét cữu cữu: 

- Không ngờ còn có thủ đoạn này! Huyện Cam Tuyền tuy cằn cỗi nhưng đến đó lại là quan lớn, tuy không đậu Thứ cát sĩ nhưng xuất phát điểm vẫn rất cao.

Tam bá phụ càng bất an: 

- Nguyên Cát cũng nói vậy.

Nguyên Cát là ngũ bá phụ của Đậu Chiêu - Đậu Thế Xu, tin này là do hắn báo về.

Ba đời gìn giữ, bốn đời trong coi, năm đời đọc sách. Mấy thế hệ Đậu gia khổ cực kinh doanh, bao nhiêu hào quang đều tập trung trên người Đậu Thế Xu.

Mười ba tuổi đi học, mười sáu tuổi đỗ cử nhân, hai mươi mốt tuổi đỗ tiến sĩ, đỗ thứ cát sĩ, làm quan chính ở Lại bộ, sau đó lại thăng làm cấp sự trung ở Lại bộ. Trước khi Đậu Chiêu sinh bệnh, ông đã làm tới chức đại học sĩ của Anh Vũ điện, thượng thư Lại bộ.

Là người đầu tiên của họ Đậu vào nội các.

Ông và đại học sĩ của Đông các kiêm thượng thư Lễ bộ là Vương Hành Nghi, đại học sĩ của Văn Uyên các kiêm thượng thư Hình bộ Trần Vinh đều là người miền bắc. Người đời gọi là phe Bắc.

Tổ phụ thản nhiên cười, nụ cười có hơi kiêu căng: 

- Không phải tiến sĩ không vào được Hàn Lâm viện, không vào được Hàn Lâm viện thì sao vào được nội các. Nguyên Cát và ngươi là một mẹ sinh ra, ngươi sợ cái gì?

Tam bá phụ lau trán, cười khổ: 

- Chẳng phải vì con ít đọc sách nên mới chột dạ trước mặt tiến sĩ sao?

Tổ phụ cười lớn.

Đậu Chiêu lại sai Thỏa Nương kiểm kê đồ trong phòng mình.

Xem ra, cữu mẫu sẽ mau chóng tới đón nàng.

Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, chuyện sẽ sớm bị bại lộ, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp trắc trở, nàng vẫn nên đề phòng thì hơn.

Phụ thân cười nàng: 

- Thọ Cô còn nhỏ mà đã biết tích trữ đồ rồi.

Đậu Chiêu nhân cơ hội ôm món đồ rửa bút bằng phỉ thúy trên bàn học của phụ thân: 

- Cái này cũng là của con.

Dù sao sau này kế mẫu mới vào cửa, những món đồ này sẽ phải ghi chép lại một lượt rồi để riêng ra với đồ hồi môn của mẫu thân, chi bằng lấy những thứ mình thích, trong lúc lẫn lộn sẽ biến thành của mình.

Phụ thân cười không dừng, chỉ vào hai món đồ bằng ngọc trên bàn: 

- Thích cái này không?

- Thích! Đậu Chiêu lại gật đầu.

Phụ thân vung tay: 

- Cho con tất!

Đậu Chiêu cười, mắt cong cong như vầng trăng, chỉ vào hộp gấm trên giường của phụ thân: 

- Con còn thích cả hòn đá màu đỏ kia nữa!

Đó là hai hòn đá màu máu gà đẹp nhất, màu sắc rực rỡ. Đậu Chiêu rất thích, tính sau này tìm một thợ hoàn kim rồi làm ra một con dấu.

Phụ thân búng mũi Đậu Chiêu: 

- Con bé này lanh thật! Đó là đồ riêng của phụ thân, con muốn làm gì? Khi nào con lập gia đình, phụ thân sẽ tự tay khắc một con dấu để con đưa cho hiền tế, coi như là đồ hồi môn. Đến lúc đó, cả mấy nghiên mực tốt cũng cho con hết.

Đậu Chiêu cười hì hì, tim lại đập loạn: "Chẳng lẽ còn phải lấy Ngụy Đình Du nữa sao? Hắn cũng không phải người đọc sách, chỉ sợ mấy nghiên mực tốt cho hắn cũng chỉ đành cất vào nhà kho."

Đang nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng xôn xao lớn.

Phụ thân cũng không để ý, bế Đậu Chiêu ra ghế trước bàn học, dạy nàng luyện chữ: 

- Ta đã dặn người ta làm cho con một bộ bàn ghế bằng gỗ lê theo vóc dáng của con. Bộ bàn ghế đó sẽ đặt cạnh bàn học của phụ thân. Thế là con có thể ngồi ghế luyện chữ rồi.

Còn chưa dứt lời, Hàm Tiếu đã hớt hải chạy vào: 

- Bẩm thất gia, cữu phu nhân đến!

Phụ thân sửng sốt, hỏi:

- Cữu phu nhân đến thì vội cái gì?

Đậu Chiêu ngầm hiểu ra.

Chuyện cuối cùng vẫn bại lộ.

Không biết là ai tiết lộ? Là ai mật báo cho Đậu gia?

- Cữu phu nhân muốn đón tứ tiểu thư qua đó ở vài ngày. Lão gia không đồng ý, bảo Đinh bà cô nói chuyện với cữu phu nhân. Vừa nói được hai câu, tam phu nhân đã đến, không cho cữu phu nhân đón tứ tiểu thư về, còn nói cái gì mà tứ tiểu thư là cô nương nhà họ Đậu, không còn mẫu thân nhưng còn tổ phụ, còn phụ thân, không có lý nào mà lại ăn ở ở đậu, bắt cữu cữu nuôi nấng.

Mặt Hàm Tiếu tái mét. Hai nhà Đậu - Triệu trở mặt, người xui xẻo nhất chính là các a hoàn hồi môn như nàng. Đồ hồi môn của Triệu Cốc Thu, theo luật sẽ là của Đậu Chiêu, Đậu Chiêu là con gái họ Đậu, đương nhiên do Đậu gia dưỡng dục. Đậu Chiêu quá nhỏ, không thể quản lý nổi, càng không thể bảo vệ được họ. Họ ở lại Đậu gia, chắc gì người Đậu gia sẽ tốt với họ. Còn nếu họ muốn về Triệu gia thì cũng phải xem Đậu gia có đồng ý không.

- Tam phu nhân còn nói tứ tiểu thư lớn lên còn phải thành thân, là tiểu thư Đậu gia mát mặt hơn hay biểu tiểu thư của Triệu gia mát mặt hơn? Nếu Triệu gia thật sự muốn tốt cho tứ tiểu thư thì sẽ không nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn này. Cữu phu nhân không thể vì Triệu gia và Đậu gia có xích mích, muốn làm mất mặt Đậu gia mà làm hại cháu gái mình được!

Nàng thoáng dừng rồi lại nói tiếp:

- Đại phu nhân nhận được tin từ trước, nói là nhà cữu gia đã chuẩn bị xong xuôi để đi nhậm chức, đang chờ đón tứ tiểu thư để khởi hành. Cữu phu nhân lại thề thốt phủ nhận. Lão gia nói bất luận thế nào cũng không thể để tứ tiểu thư về An Hương theo cữu phu nhân...

Đậu Thế Anh cau mày cắt lời Hàm Tiếu, sai Thỏa Nương:

- Ngươi ở đây trông tứ tiểu thư.

Sau đó lại nói với Hàm Tiếu: 

- Ngươi dẫn ta đi xem!

Hàm Tiếu hoảng hốt cùng Đậu Thế Anh ra ngoài.

Đậu Chiêu lẳng lặng ngồi trên ghế thái sư, chờ người đến tìm nàng.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ. Những hạt bụi nhỏ đang nhảy múa trong không trung.

Giọng nói của nữ tử dịu dàng như gió.

Tiếng bước chân dần tới gần.

Mành trúc bị vén lên.

Một nữ nhân mặc áo màu xanh lá cây nhẹ nhàng đi vào.

Bà dịu dàng gọi Đậu Chiêu: 

- Thọ Cô, cữu mẫu con đến. Ta rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y cho con, chúng ta ra ngoài gặp cữu mẫu con nhé?

Đậu Chiêu yên lặng nhìn bà, cười giễu cợt, gọi: "Đinh bà cô".

"Ừ!" Bà cười tươi, gọi Ngọc Trâm và Thỏa Nương:

- Kêu tiểu a hoàn mang nước vào. Ta rửa mặt, chải đầu cho tứ tiểu thư, thay bộ xiêm y mới còn ra ngoài gặp khách.

Ngọc Trâm theo lời Đinh bà cô dặn dò.

Đinh bà cô giúp Đậu Chiêu rửa mặt, lúc thì sai Thỏa Nương lấy cái này, lúc lại bảo Ngọc Trâm lấy cái kia. Hai a hoàn đều bận rộn.

Bà dịu dàng hỏi Đậu Chiêu: 

- Thọ Cô nhớ mẫu thân không?

Đậu Chiêu cười: 

- Nhớ ạ!

Đinh bà cô hỏi tiếp: 

- Vậy con muốn gặp mẫu thân không?

- Muốn ạ! Đậu Chiêu reo lên.

- Thọ Cô của chúng ta ngoan quá! 

Đinh bà cô thơm hai má Đậu Chiêu rồi bế Đậu Chiêu ra ngoài.

A hoàn của bà vây quanh bà và Đậu Chiêu, ngăn cách Ngọc Trâm và Thỏa Nương một đoạn xa.

Đi qua gốc hòe cao vút kia chính là sảnh chính.

Đinh bà cô nói nhỏ:

- Thọ Cô, cữu mẫu con tới đón con. Lát nữa, con đừng đi theo nàng ta, không thì nàng ta sẽ bán con cho bà lão ở khe suối, con sẽ không còn được gặp mẫu thân, không được ăn bánh hoa quế, cũng không được gặp lại Thỏa Nương, Ngọc Trâm và cả tổ phụ, phụ thân con nữa.

Đậu Chiêu gật đầu.

Đinh bà cô rất bất ngờ.

Không ngờ Đậu Chiêu dễ dỗ như vậy!

Bà vuốt tóc Đậu Chiêu, cười nói: 

- Ngoan quá! Lát nữa gặp cữu mẫu rồi, Đinh di thái thái đưa con đi tìm mẫu thân, được không?

- Được ạ! Đậu Chiêu đáp.

Đinh bà cô bước qua gốc hòe, đi vào phòng.

Hai bên đang giằng co. Cữu mẫu và vú Bành đứng giữa phòng, tam bá mẫu và mấy người phụ nữ  xa lạ đứng ở cuối phòng.

Nghe thấy động tĩnh, hai bên đều nhìn về hướng này.

Tam bá mẫu cười khanh khách, vẫy Đậu Chiêu: 

- Nào! Đến chỗ tam bá mẫu nào, Thọ Cô!

Nụ cười trên mặt cữu mẫu hơi miễn cường. Nàng dịu dàng gọi Đậu Chiêu: 

- Thọ Cô, đến cữu mẫu bế cái nào!

Đinh bà cô đặt Đậu Chiêu xuống đất, đồng thời thì thầm vào tai nàng: 

- Bị bán đến chỗ bà lão ở khe suối thì ngày nào cũng bị đánh đó, con mau đến chỗ tam bá mẫu đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play