Chương 16: Khẩn cầu

Chị dâu Vương Ánh Tuyết đến, người nhà họ Đậu vừa khéo cùng nàng ta bàn chuyện lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa.

Cảm thấy đã chẳng còn chuyện gì liên quan đến mình, Đậu Chiêu ngồi xổm sau hoa viên, có thể nhìn thấy hết đình Tích Ngọc của Tây Đậu, nói với Thỏa Nương:

- ... Ta muốn về. Ngươi nhớ kỹ những gì ta dặn chưa?

Thỏa Nương mơ hồ hỏi:

- Tứ tiểu thư muốn đi đâu?

- Ngươi không cần lo. Tâm nguyện đã xong, tuy chỉ là mộng ảo nhưng cũng đủ an ủi cuộc đời. Ta còn có trách nhiệm của ta, có thể đi một chuyến này đã là rất may mắn rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, không được rời khỏi mẫu thân ta, tuyệt đối đừng để bà ấy làm chuyện ngốc nghếch. Sống luôn tốt hơn chết!

Đậu Chiêu buồn bã nói.

Thỏa Nương gật đầu một cách trịnh trọng nhưng vẫn không hiểu:

- Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ. Nô tỳ sẽ luôn nhìn theo thất phu nhân, không để thất phu nhân ở một mình.

Đậu Chiêu gật đầu, vươn tay định vuốt tóc Thỏa Nương, lúc này mới phát hiện hai người đang ngồi sóng vai, Thỏa Nương cũng cao hơn mình một bả vai.

Nàng cười ngượng ngùng, quay về phòng ngủ.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên; vận đổi sao dời. Đậu Chiêu mở to mắt, trước mắt vẫn là những món đồ gỗ sơn đen cùng gương mặt tươi cười ân cần của Hương Thảo.

- Sao lại thế này? Sao lại thế này?

Trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng vội trùm chăn kín đầu:

- Ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ...

Ngủ thì mới có thể trở về.

Mãi mới ngủ nhưng khi tỉnh dậy, nàng vẫn ở trong phòng cũ, vẫn nằm trên chiếc giường ấm lúc đầu.

Thỏa Nương hỏi nàng:

- Tứ tiểu thư, tiểu thư sao thế? Mau dậy dùng bữa tối thôi.

- Không! Không! Không!

Đậu Chiêu rất kích động:

- Ta phải quay về! Ta còn chưa được thấy Uy ca nhi thành thân, ta còn chưa sắp đặt xong hôn sự của Nhi thư nhi... Ta phải trở về, ta phải trở về!

Đám a hoàn xung quanh nhìn nhau. Hương Thảo hét lên rồi xông ra ngoài:

- Tứ tiểu thư trúng tà! Tứ tiểu thư trúng tà!

Phụ thân, mẫu thân đều bị kinh động, kể cả tổ phụ cũng được Đinh bà cô dìu đến. Mọi người lo lắng đứng trong phòng ngủ của nàng.

- Hay là mời Từ đạo trưởng ở Tam Thanh quán đến xem?

Đinh bà cô lầm bẩm.

Nhưng còn chưa nói hết câu, tổ phụ đã lườm cảnh cáo, đang định trách mắng thì lại thấy con dâu Triệu thị sáng bừng hai mắt, cuối cùng lời đã đến miệng vẫn đành nuốt xuống.

Đậu Thế Anh biết phụ thân ghét nhất mấy chuyện ma quái thần tiên, thấy phụ thân không nói thì biết phụ thân đã ngầm đồng ý, ra dấu với thê tử rồi thấp giọng nói:

- Hay là mời Từ đạo trưởng ở Tam Thanh quán đến xem?

Triệu Cốc Thu ôm con gái, ánh mắt dại ra, si ngốc nhìn Đậu Chiêu, hối hận vô cùng.

Mấy ngày qua chỉ lo cãi cọ với Đậu Thế Anh, nàng đã quên mất việc chăm lo cho con gái của mình. Nếu Đậu Chiêu có gì không may... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

- Không nên chậm trễ! Lập tức phái người đến Tam Thanh quán mời Từ đạo trường đi.

Tổ phụ coi như không hay biết. Phụ thân gọi Cao Thăng vào dặn dò một hồi.

Mẫu thân ở lại cùng Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu không ngủ được, ngược lại nàng còn vuốt ve tay mẫu thân.

Ấm áp, mềm mại, đàn hồi... Cái này không thể tưởng tượng ra được.

Còn cả vị ngọt ngào của những chiếc bánh điểm tâm bên sập!

Chẳng lẽ nàng thực sự quay về quá khứ?

Về lại trước kia?

Nhưng quá khứ nàng từng trải qua thì sẽ thế nào?

Nỗi đau khi sinh con còn ý nghĩa gì?

Đậu Chiêu vô cùng bối rối, không biết nên làm sao.

Từ đạo trưởng bắt được một con hồ ly tinh ở Đậu phủ.

Phương trượng Đồ Ấn chùa Pháp Nguyên nói nàng bị ma quỷ quấy phá, phải lập đàn tràng bảy bảy bốn chín ngày.

Trụ trì miếu Quan Âm nói nàng bị tiểu nhân hãm hại, yểm bùa, phải thắp đèn trường minh chín chín tám một ngày mới có thể trừ họa. (Đèn trường minh để thắp trước Phật tổ)

Mẫu thân và Đinh bà cô thậm chí còn giấu tổ phụ, giấu phụ thân mời Bành tiên cô đến nhà nhảy đồng thì bệnh của Đậu Chiêu mới dần khỏe lên.

Mọi người trong nhà đều thở phào.

Mẫu thân bỏ mặc công việc trong nhà, ngày đêm trông nom nàng, sợ nàng cô đơn, lại cho bốn tiểu a hoàn trạc tuổi Đậu Chiêu đến chơi với nàng. Còn gọi thợ kim hoàn đến làm trang sức, may xiêm y mới cho Đậu Chiêu. Phòng Đậu Chiêu người tới người đi còn náo nhiệt hơn cả tết đến.

Lần đầu tiên Đậu Chiêu hưởng thụ sự yêu chiều vô hạn này, suýt rơi nước mắt.

Mẫu thân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng:

- Thọ Cô ngoan, con thấy chỗ nào khó chịu không? Muốn Hương Thảo chơi cùng con không?

Từ khi Đậu Chiêu gặp chuyện không may, ngoài Thỏa Nương không ngại Đậu Chiêu trúng tà, ngày đêm chăm sóc Đậu Chiêu tận tình thì những người khác đều thay đổi, bao gồm cả Hương Thảo vừa mới được theo hầu nàng.

Đậu Chiêu lắc đầu.

Mẫu thân nghĩ nghĩ rồi đổ hộp ngọc trai:

- Đẹp không con? Làm cho Thọ Cô của chúng ta một chiếc áo đính ngọc trai nhé?

Những hạt ngọc trai bóng loáng lăn trên sập, tỏa ánh sáng ra bốn phía.

Đậu Chiêu nâng lên rồi để ngọc trai rơi xuống, tiếng rơi như tiếng mưa tí tách.

Nàng làm hầu phu nhân mười lăm năm cũng chưa từng sống xa xỉ như vậy.

Mẫu thân mỉm cười.

Bế nàng đến chùa Pháp Nguyên tạ lễ.

Phương trượng chùa Pháp Nguyên thấy hai mắt nàng sáng ngời thì khuyên mẫu thân quyên góp in ấn một ngàn bản "Kinh Pháp Hoa":

- Đây cũng là để cầu phúc cho tứ tiểu thư!

Mẫu thân không hề do dự, nói:

- Vậy in hai ngàn bản đi!

Sự vui mừng của phương trượng Đồ Ấn hiện rõ, chắp tay với mẫu thân, mời mẫu thân đến phòng thiền chọn pháp khí.

Mẫu thân bế Đậu Chiêu vào.

Đậu Chiêu chọn món đồ trang sức bằng mã não trắng.

Mẫu thân rất vui, được phương trượng dẫn đi thăm tháp Nhạn mới động thổ không lâu, cũng nói:

- Nếu hoàn toàn là do ta quyên góp thì có thể làm cho Bồ Tát che chở Thọ Cô từ nay về sau được bình an, hạnh phúc, phúc thọ dồi dào không?

- Có thể, có thể!

Phương trượng cười tít mắt:

- Sao lại không thể? Tháp Nhạn này xây nên là để cầu phúc cho những người hành thiện tích đức như thất phu nhân mà.

Mẫu thân được phương trượng mời đến sương phòng uống trà, bàn luận việc xây dựng tháp Nhạn thế nào.

Đậu Chiêu đứng dưới hành lang, nhìn cửa lớn của điện Đại Hùng Bảo đang rộng mở, tượng Phật Thích Ca kim bích huy hoàng, lòng dâng lên sự kích động khó hiểu.

Nàng lon ton chạy vào điện Đại Hùng Bảo, nhẹ nhàng quỳ gối trên bồ đoàn.

- Bồ Tát, nếu đây chính là một giấc mộng đẹp thì con xin người hãy để cho con mãi mãi ở trong mộng, không bao giờ tỉnh lại.

Nàng thành kính dập đầu:

- Nếu đây là kiếp trước, con xin người hãy để con được bình an phụng dưỡng mẫu thân tới già.

Bồ Tát mỉm cười nhìn xuống chúng sinh, an bình, yên tĩnh, từ ái, xót thương.

※※※

Về nhà, a hoàn Ngọc Trâm tiến vào bẩm:

- Vương phu nhân ở Nam Oa tới thăm tứ tiểu thư!

Đậu Chiêu đang được mẫu thân bế, nghe xong ngẩn người.

Vương phu nhân ở Nam Oa hẳn là chị dâu của Vương Ánh Tuyết!

Lại nói, nàng cũng không quá xa lạ gì với hai người chị dâu là Cao thị và Bàng thị của Vương Ánh Tuyết.

Phụ thân của Cao thị là Cao Viễn Chinh am hiểu thư pháp, từng là đồng liêu với Vương Hành Nghi, sau cùng phụ thân Đậu Thế Anh, lục bá phụ Đậu Thế Hoành nhậm chức trong Hàn Lâm viện. Cao thị gia học uyên nguyên, không chỉ chữ đẹp, hơn nữa còn thông thạo Tứ Thư Ngũ Kinh. Trong mười năm trượng phu Vương Trí Bính cùng phụ thân Vương Hành Nghi ở Tây Trữ Vệ, nàng quán xuyến gia đinh, phụng dưỡng mẹ chồng, dạy cả con trai trưởng là Vương Nam học vỡ lòng. Vương Nam đỗ tú tài năm mười lăm tuổi, mười chín tuổi đỗ cử nhân, hai mươi mốt tuổi đã đỗ tiến sĩ. Mọi người nhắc tới người con dâu này của nhà họ Vương đều phải dựng ngón tay cái, khen một câu: "Hiền lương thục đức".

Bàng thị có khuê danh là Ngọc Lâu, vốn là con một nhà buôn bán ở thôn trên, xinh đẹp xuất chúng, may vá thuê thùa, nữ công gia chánh, tính toán sổ sách đều rất xuất sắc. Bàng phụ tiếc không nỡ gả con gái đi một cách tùy tiện, thấy Vương Tri Tiêu đã qua hai mươi tuổi mà chưa thành thân lại thêm có lòng ngưỡng mộ với sự liêm khiến của Vương Hành Nghi, cũng hâm mộ họ Vương là nhà đọc sách, tự chuẩn bị của hồi môn trị giá 500 lượng bạc, chủ động kết thân với Vương gia.

Bàng Ngọc Lâu rất xem thường Vương Tri Tiêu, tuy hắn có tướng mạo tuấn tú nhưng lại quá chất phác, sau này Vương Hành Nghi trở lại làm quan thì mới an phận sống với Vương Tri Tiêu, xoay trượng phu như chong chóng, bảo hắn đi hướng đông thì không dám nhìn sang hướng tây, lời nói của phụ thân, huynh trưởng đều không bằng Bàng Ngọc Lâu.

Lúc trước, chính là nhờ phúc của Bàng thị, Đậu Chiêu mới biết tính toán của Vương Ánh Tuyết, mới có thể phá rối hôn sự của đệ đệ Đậu Hiểu.

Tính ngày tháng, giờ hẳn là Bàng thị đã gả cho Vương Tri Tiêu.

Nhưng không biết lần này là Bàng thị đến hay Cao thị đến?

Đột nhiên Đậu Chiêu thấy hơi nhớ mong Bàng thị.

Nếu Bàng thị đến, dựa vào sự tham lam của bà ta, chưa biết chừng có thể làm ra trò vui cho Vương Ánh Tuyết xem?

Đậu Chiêu mỉm cười, lại thấy Ngọc Trâm dẫn Cao thị đoan chính đi vào.

Nàng cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa.

Cao thị thi lễ với Triệu Cốc Thu:

- Thất phu nhân, tứ tiểu thư khỏe hơn chưa?

Bà nhìn về phía Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nhìn xuống đất.

Mẫu thân thản nhiên nói:

- Đa tạ Vương đại phu nhân quan tâm, Thọ Cô đã khỏe nhiều rồi.

Sau đó sai a hoàn bưng ghế cho Cao thị.

Cao thị cảm ơn, ngồi thẳng bên ghế, nhẹ giọng nói:

- Tôi rời nhà đã vài ngày, giờ cũng sắp sang năm mới, trong nhà không người già thì là trẻ nhỏ, đệ muội lại mới gả đến và rất nhiều chuyện chờ tôi. Tôi định hai ngày nữa sẽ về. Về chuyện của Ánh Tuyết, tôi vẫn giữ lời cũ. Nếu nhà tôi không chuẩn bị của hồi môn thì nhà phu nhân cũng không cần chuẩn bị sính lễ. Phu nhân định ngày rồi báo lại cho chúng tôi. Tuy là đường xá xa xôi nhưng những người làm đại ca, đại tẩu như chúng tôi phải đến tiễn muội ấy một đoạn đường. Lúc đó phiền phu nhân chuẩn bị thêm đôi bàn tiệc.

Lời nói mạnh mẽ, ý tứ rõ ràng.

Đậu Chiêu ngạc nhiên.

Cao thị là người có tiếng hiền đức, sao có thể nói như vậy về chuyện Vương Ánh Tuyết?

Mẫu thân mỉm cười, từ chối cho ý kiến, chỉ nói câu:

- Tôi không tiễn Vương đại phu nhân.

Vẻ khó chịu rất rõ ràng.

Cao thị hơi biến sắc, ngực phập phồng, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, thiếu điều chỉ ngón tay mà nói:

- Thất phu nhân, cùng là nữ tử sao phải khó khăn thế! Chúng tôi biết muội muội nhà mình thế nào, quyết không phải là loại người vô liêm sỉ, không biết lễ nghĩa. Nếu phu nhân tức giận thì cứ đi tìm Đậu Vạn Nguyên mà hỏi, muội muội nhà tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.

Nói xong, sắc mặt vẫn không hết u ám, xoay người rời đi.

Mẫu thân thấy trong phòng đã chẳng còn người ngoài, lập tức khôi phục bản tính của mình, giận dữ mắng:

- Nàng ta có ý gì? Chẳng lẽ Vương Ánh Tuyết có ngày hôm nay là do Đậu Vạn Nguyên làm hại?

Đậu Chiêu phụt một tiếng, suýt thì bật cười.

Bà biết, bà biết cái gì?

Nếu bà biết thì tại sao mười năm năm sau lại không chịu để Đậu Minh làm con dâu của bà?

Nếu không phải hôn sự của Đậu Minh đột nhiên có biến thì sao Vương Ánh Tuyết lại nảy sinh ý đồ với Ngụy Đình Du?

Không biết Vương Ánh Tuyết đã nói gì khiến Cao thị có thể đứng ra giúp?

Đậu Chiêu nghĩ đến đến đệ đệ Đậu Hiểu nhỏ hơn mình năm tuổi, nhỏ hơn Đậu Minh hai tuổi.

Xem ra mình chưa hiểu hết vị kế mẫu này rồi!

Đậu Chiêu hơi bĩu môi.

Lúc trước nàng hoàn toàn không biết gì mà vẫn có thể khiến Vương Ánh Tuyết mặt xám mày tro. Giờ nàng biết sau này sẽ xảy ra cái gì, nắm chắc mọi thứ trong tay, chẳng lẽ còn sợ bà ta?

Nghĩ vậy, Đậu Chiêu càng hăng trí hơn.

Chương 17: Quạt tròn mùa thu

Mẫu thân là người kiêu ngạo, nếu đã đồng ý để Vương Ánh Tuyết vào cửa thì sẽ không làm khó xử gì Vương Ánh Tuyết trong thời gian này.

Đợi "bệnh" của Đậu Chiêu đỡ dần, nàng mời đại bá mẫu và tam bá mẫu đến bàn chuyện đón Vương Ánh Tuyết. Đậu Chiêu bị đẩy ra ngoài chơi nhảy dây cùng đám tiểu a hoàn.

Bốn tiểu a hoàn lần lượt là Huyên Thảo, Mạt Lỵ, Thu Quỳ, Hải Đường. Mẫu thân thích tính tình trung hậu của Thỏa Nương, đổi tên cho nàng ấy là Tố Hinh, cùng với a hoàn trước đây của mẫu thân là Ngọc Trâm được sai đến làm đại a hoàn trong phòng Đậu Chiêu, vừa khéo một đôi.

Thỏa Nương rất thích cái tên này nhưng cái tên "Thỏa Nương" lại có ý nghĩa đặc biệt với Đậu Chiêu. Đậu Chiêu vẫn thích gọi nàng ấy là "Thỏa Nương". Vì thế, a hoàn trong phòng Đậu Chiêu lúc gọi nàng ấy là Tố Hinh lúc lại gọi là Thỏa Nương, khiến người ta dở khóc dở cười. Cũng may Thỏa Nương không để ý, mặc kệ ai gọi thế nào nàng vẫn vui vẻ đáp.

Đậu Chiêu cũng chẳng phải đứa trẻ con hai tuổi thực sự, đương nhiên cũng chẳng có hứng thú với trò nhảy dây này.

Nàng muốn đến thư phòng tổ phụ tìm mấy quyển sách viết về chuyện ma quái thần tiên. Thế gian có đủ mọi chuyện lạ lùng, nàng đột nhiên quay trở về quá khứ, như thể được tái sinh, chắc chắn còn có người giống nàng. Nàng rất muốn tìm ra gì đó từ trong những ghi chép đấy.

Đậu Chiêu bảo Thỏa Nương bế mình đến thư phòng của tổ phụ.

Thỏa Nương lập tức bỏ lại dây nhảy trong tay, bế nàng đến Hạc Thọ đường.

Lúc đi vòng qua hồ sen, nàng thấy vú Du đứng nói chuyện với một nam tử mặc áo bào lụa màu xanh biếc ở sau núi đá bên hồ.

Hai người che che đậy đậy, trông rất khả nghi.

Đậu Chiêu thoáng trầm tư, chỉ vào hồ sen rồi nói với Thỏa Nương:

- Chúng ta qua bên đó!

Thỏa Nương không hề biết có người, đi qua cầu đá chín bậc, đến bên đoạn núi đá.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng vú Du và nam tử kia đâu nữa.

Đậu Chiêu mang theo sự nghi ngờ rời khỏi hồ sen, vừa đi ra thì gặp đại bá mẫu và tam bá mẫu.

Nàng cung kính hành lễ với hai người.

Đại bá mẫu bế Đậu Chiêu:

- Thọ Cô càng ngày càng khả ái!

- Đương nhiên rồi! Giống hệt như hồi thất đệ muội còn bé.

Hai người nói đến đó, nụ cười dần nhạt đi.

- Ai da! Vương Ánh Tuyết đang có thai. Nếu nàng ta sinh con trai, thất đệ muội hiền lành như vậy... E rằng sẽ phải nhường bước.

Đại bá mẫu thở dài tiếc nuối.

Thì ra bọn họ đều biết chuyện Vương Ánh Tuyết mang thai.

Đậu Chiêu hơi nhíu mày.

- Đây là số mệnh rồi!

Vẻ mặt tam bá mẫu cũng hơi buồn bã.

Có lẽ là cảm thấy hai trưởng bối than thở như vậy trước mặt trẻ con thì không hay, đại bá mẫu gượng cười:

- Chúng ta đang là đọc sách rơi lệ, lo lắng thay cổ nhân rồi. Thất đệ muội bình thường không gặp phải chuyện gì khó xử nên mới thế, lần này đương nhiên cũng dần trưởng thành hơn. Muội xem, chẳng phải muội ấy đang xử lý rất tốt đó sao?

Tam bá mẫu gật đầu, thân thiết hỏi Thỏa Nương mấy câu, biết Đậu Chiêu muốn đến chỗ tổ phụ, dặn dò Thỏa Nương vài câu cẩn thận, không được để té ngã linh tinh rồi cùng đại bá mẫu rời đi.

Bỗng nhiên Đậu Chiêu chẳng còn hứng đến Hạc Thọ đường nữa. Nàng bảo Thỏa Nương:

- Chúng ta về phòng đi.

Thỏa Nương không nói gì, chỉ chiều theo ý nàng, hai người nhanh chóng quay về nhà chính.

Đậu Chiêu chạy vào phòng.

Mẫu thân đang ngồi trên sập bên cửa sổ, nói chuyện với vú Du:

- ... Thôi di nương là mẹ đẻ của thất gia, sính lễ hai trăm lạng bạc hẳn cũng không tính là bôi xấu bà. Về phần Vương gia nhận không là chuyện của nhà họ, còn đưa hay không là chuyện của chúng ta. Nhà nghèo hay nhà giàu, một khi đã nạp thiếp thì thiếp cũng là tân nương. Hai mươi hai tháng chạp vào cửa là vừa đẹp. Lúc đó hết năm cũ, đến tết Nguyên Đán, cũng tiện qua lại các phòng và nhận họ hàng.

Nói xong, mẫu thân nhấp một ngụm trà, lại tiếp:

- Tân phòng đặt tại Tê Hà viện đi...

- Thất phu nhân!

Vú Du cả kinh, không đợi mẫu thân nói hết đã thất thanh:

- Thế sao được! Tê Hà viện ở ngay sau thư phòng của thất gia...

Mẫu thân vươn tay ý bảo ngừng.

- Bọn họ cách xa nhau mà còn có thể dây dưa, chẳng lẽ dưới cái nhìn của ta thì có thể trong sạch sao?

Vú Du nghẹn lời.

- Huống chi ta cũng chẳng muốn nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp.

Mẫu thân lẩm bẩm: "Ta bỏ qua Vương Ánh Tuyết, cũng bỏ qua chính mình.

Đậu Chiêu cơ hồ muốn vỗ tay vì mẫu thân.

Đúng vậy!

Thiên hạ rộng lớn bao nhiêu thì cũng không thể hơn được bản thân mình.

Đến mình còn không thương mình thì dựa vào đâu muốn người khác thương mình?

Nếu không muốn thấy Vương Ánh Tuyết thì việc gì phải tự khiến mình chịu thiệt, giả bộ hiền lương!

Đến khi hơn ba mươi, nàng mới hiểu được đạo lý này.

Đậu Chiêu nói khẽ với Thỏa Nương:

- Lát nữa ngươi đi theo vú Du, nhìn xem bà ấy đi đâu? Gặp ai?

Thỏa Nương gật đầu.

Đậu Chiêu vui vẻ bổ nhào vào lòng mẫu thân:

- Mẫu thân, hậu viện có mai vàng nở, chúng ta đi ngắm mai đi!

Mẫu thân bật cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Chiêu:

- Mẫu thân có việc, bảo Thỏa Nương chơi với con đi.

Đậu Chiêu chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân.

Mẫu thân cũng không ngại nàng phiền phức, vừa lo liệu công việc trong nhà vừa chơi với nàng.

Phụ thân đột nhiên đến, không để ý đến cả phòng toàn các vú già, lấy từ trong bọc ra một chiếc trâm vàng đính ngọc bính.

- Đẹp không? Ta cố ý bảo người ta làm đó.

Hắn nhìn mẫu thân với vẻ lấy lòng.

Cây trâm ánh vàng rực rỡ, ngọc bích đầu trâm lấp lánh, làm theo hình giọt nước tựa như giọt lên bên má mỹ nhân.

- Đẹp lắm!

Mẫu thân cười, nghịch nghịch cây trâm một lúc rồi bảo vú Du cầm lấy:

- Về sau làm của hồi môn cho Thọ Cô.

Phụ thân ngượng ngùng:

- Đây là tặng cho nàng... Sau này, ta khác mua cho con.

Mẫu thân mỉm cười:

- Về sau chàng mua cho con là tình cảm của chàng, đây là tấm lòng của thiếp.

- Của ta còn không phải của nàng.

Phụ thân lẩm bẩm, định nói tiếp nhưng lại thôi.

Mẫu thân cười nói:

- Chàng tới là hỏi chuyện Vương Ánh Tuyết à? Thiếp vừa dặn người dưới rồi...

Sau đó nói lại một lượt những lời khi nãy nói với vú Du cho phụ thân nghe.

Phụ thân a một tiếng, cũng không có vẻ gì là rất vui mừng, lại giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết giãi bày thế nào.

Trong phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, phụ thân cảm thấy bất an, lẩm bẩm:

- Nàng có việc thì ta đi trước.

Mẫu thân đứng dậy:

- Thiếp cũng không tiễn.

Sau đó mỉm cười nói:

- Tiễn thất gia!

Ngồi xuống, vùi đầu vào bàn tính.

Phụ thân đứng một hồi, thấy mẫu thân vẫn không hề ngẩng đầu, ánh mắt hơi trầm xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Vú Du kêu lên:

- Thất phu nhân!

Mẫu thân cũng chẳng động mắt, chỉ nói:

- Giờ đã sắp đến tết, chỉ sợ khó mời được khách. Việc bài trí tân phòng, vú phải tốn nhiều tâm sức, phải đôn đốc các quản sự ngoại viện mới được.

- Vâng!

Vú Du bất đắc dĩ đáp lời rồi lui ra.

Mẫu thân cũng gạt bàn tính qua một bên, bế Đậu Chiêu:

- Đi, chúng ta đi ngắm mai nào!

Đậu Chiêu cười hồn nhiên.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất. Bất kể vết thương đau đớn cỡ nào, lâu dần cũng sẽ khép miệng.

Mẫu thân, con sẽ luôn bên người.

Để người bớt cô đơn, xoa dịu vết thương của người.

Đậu Chiêu nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của mẫu thân mà tự thề với bản thân, sau đó cười hì hì nắm lấy tay mẫu thân, vui vẻ đi ra hậu viện.

※※※※※

Buổi tối, Thỏa Nương nói với Đậu Chiêu:

- Vú Du cũng chẳng đi đâu, chỉ gặp các quản sự trong phủ thôi.

Nam tử kia là ai?

Đậu Chiêu cắn ngón tay suy nghĩ .

Kết quả sáng sớm hôm sau, cữu mẫu dẫn đại biểu tỷ của nàng là Triệu Bích Như đến Đậu gia đưa quà tết.

Trời đông tháng giá, mẫu thân vội vàng đón cữu mẫu và đại biểu tỷ vào phòng, tự mình đỡ cữu mẫu ngồi lên sập, đón trà từ tay a hoàn rồi cung kính đưa cho cữu mẫu:

- Bảo người hầu đưa là được, sao tẩu phải tự mình đến đây!

Cữu mẫu khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn vàng, cài trâm vàng đính ngọc, dáng người hơi mập, không quá cao, làn da trắng nõn, lúc cười khóe mắt cong cong, nhìn rất hiền từ.

Nàng nhìn Đậu Chiêu trong lòng Thỏa Nương, vỗ tay nói:

- Nào, lại ngồi với cữu mẫu nào.

Mẫu thân bế Đậu Chiêu lên sập.

Triệu Bích Như thì ngoan ngoãn hành lễ với mẫu thân.

Mẫu thân kéo Triệu Bích Như lại gần:

- Đại thư nhi lại cao thêm rồi, sắp cao hơn ta rồi.

Cữu mẫu hơi mắng:

- Chỉ có lớn chứ không có khôn, được ích gì đâu!

Triệu Bích Như cười ngượng ngùng.

Lúc này Triệu Bích Như mới chỉ mười một tuổi, chân tay mảnh dẻ, da trắng hơn tuyết, mơ hồ có thể thấy được vẻ yểu điệu khi trưởng thành.

Mẫu thân cũng lên sập ngồi. Mọi người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ăn điểm tâm và trò chuyện.

- Đại ca muội đã thi trượt hai lần rồi, lần này mong là được đề tên trong bảng vàng, ngay cả ta nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy cũng không để ý.

Cữu mẫu cười nói tiếp:

- Tẩu ở nhà nhàm chán nên dẫn Bích Như đến chỗ muội. Mấy hôm nay muội ổn chứ?

Mẫu thân tỏ vẻ thoải mái:

- Cũng như trước kia, ngày nào cũng bận rộn xoay như chong chóng.

Cữu mẫu cười không nói, uống một ngụm trà rồi nói với Triệu Bích Như:

- Đã đến rồi thì cùng biểu muội con ra ngoài chơi đi!

Triệu Bích Như cẩn thận đáp "vâng", nhẹ nhàng xuống sập.

Mẫu thân hơi ngây người. Cữu mẫu nói:

- Tẩu có lời muốn nói với muội.

Vẻ mặt có đôi phần chăm chú.

Mẫu thân đáp "vâng", trong mắt đã thấy ánh lệ.

Đậu Chiêu muốn đến hồ sen trông chừng vú Du và nam tử mặc áo bào xanh kia.

Ra khỏi phòng, nàng giãy khỏi tay Triệu Bích Như, chạy nhanh như chớp về phía cổng lớn.

Ngoài cổng lớn, nam tử mặc áo bào xanh đang nói chuyện với một quản sự của Đậu gia. Sau lưng hắn là một chiếc xe ngựa trông hơi cũ, trên xe chứa thứ gì đó, đám gia đinh đang vội vã chuyển đồ từ trên xe vào nhà.

Thì ra người kia là quản sự của Triệu gia.

Đậu Chiêu lại lon ton chạy về cổng phụ, thấy Triệu Bích Như chạy theo nàng đến toát mồ hôi.

- Muội... muội định làm gì? Sao còn nhanh hơn thỏ chạy trốn?

Biểu tỷ ôm bụng thở hổn hển.

Đậu Chiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.

Biểu tỷ tao nhã bưng chung trà lên, ôn hòa mà kiêu ngạo cười nhìn nàng:

- Sau khi cô mẫu qua đời, phụ thân và mẫu thân vốn định đón ngươi về nhà để làm bạn với tỷ muội nhà ta nhưng muội không muốn, trước mặt người nhà họ Đậu cắn mẫu thân ta thì cũng thôi mà còn la hét nói "Ta sẽ không đến nhà các người" làm cho mẫu thân đành phải giận dữ đi về....

Lúc ấy nàng cảm thấy lời nói của Triệu Bích Như tựa như chiếc quạt tròn mùa thu, khiến người ta không nói nên lời, cũng không biết phải làm sao.

Nhưng bây giờ... Nàng lại thấy mơ hồ.

Chương 18: Mùa xuân ấm áp

Triệu Bích Như nắm tay Đậu Chiêu, chậm rãi đi về. Đậu Chiêu hỏi Triệu Bích Như:

- Tỷ thích ăn nhất là gì?

Triệu Bích Như hơi ngạc nhiên nhưng vẫn dịu dàng đáp:

- Chỉ cần là đồ ngọt, đồ giòn thì tỷ đều thích ăn?

Đậu Chiêu lại hỏi:

- Lần trước tỷ đến nhà muội là khi nào?

Triệu Bích Như nhìn Đậu Chiêu với vẻ kinh ngạc:

- Một ngày trước lập đông, phụ thân bảo tỷ và muội muội tới hỏi thăm cô mẫu xem cô gia đã về chưa. Tiện đường cũng mang tranh sang cho cô cô, cô cô thưởng cho chúng ta một đôi châu hoa. Muội muội còn chơi dây với muội cả nửa ngày. Xảy ra chuyện gì sao?

Đậu Chiêu lắc đầu.

Hai nhà quan hệ thân thiết như vậy, cữu mẫu muốn đón nàng đi chơi với các biểu tỷ, tại sao nàng lại cắn cữu mẫu?

Quay về chính viện, đám a hoàn đều đứng ở bên hành lang, thấy Đậu Chiêu và Triệu Bích Như thì mỉm cười cung kính hành lễ với Triệu Bích Như, cười nói:

- Mời biểu tiểu thư tạm qua phòng bên ngồi một lát. Cữu phu nhân đang nói chuyện với thất phu nhân.

Triệu Bích Như hoang mang nhìn song cửa sổ, dịu dàng mỉm cười rồi đi qua phòng bên, Đậu Chiêu lại chạy nhanh như chớp vào phòng, vừa vặn thấy cữu mẫu phẫn uất nói:

- ... Đúng là buồn cười! Vương gia dám đến, muội không cần nói gì hết, tránh tự hạ thấp bản thân, để tẩu đối lý với Cao thị kia!

Giọng nói của mẫu thân hơi nghẹn ngào:

- Đại tẩu, cần gì phải thế! Ầm ỹ bát nháo càng khiến người nhà họ Vương có cái để nói. Bất kể thế nào cũng là Vạn Nguyên không đúng.

Cữu mẫu thở dài thườn thượt, hồi lâu sau mới nói:

- Muội quá mềm lòng!

Mẫu thân cười nói:

- Vợ chồng vốn là một. Chàng ấy mất thể diện thì muội cũng không vẻ vang gì. Muội xin nhận tấm lòng của đại tẩu nhưng xin đại tẩu về đừng nói với đại ca. Chẳng qua chỉ là nạp một tiểu thiếp mà thôi, chẳng lẽ còn muốn kinh động ca ca ra mặt để mạ vàng cho sĩ diện Đậu gia sao?

- Tẩu biết. Tẩu lặng lẽ đến là được. Cữu mẫu đáp.

- Đa tạ đại tẩu. Muội vẫn cảm thấy việc này càng lặng lẽ thì càng tốt. Mẫu thân nói.

Cữu mẫu gật đầu, quả thật hai mươi hai tháng Chạp chỉ đi một mình. Lúc đại bá mẫu hỏi, bà nói là cữu cữu đóng cửa đọc sách, đại bá mẫu cũng chẳng hỏi nhiều, nắm tay cữu mẫu vào phòng khách, chào hỏi tam bá mẫu, tứ bá mẫu, lục bá mẫu. Mọi người hợp lại thành một bàn, cùng chơi bài, tiếng cười nói hoan hô không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài cũng chỉ mời vài vị huynh trưởng của phụ thân, mọi người nói chuyện và uống trà.

Người nhà họ Vương chưa đến.

Cỗ kiệu của Vương Ánh Tuyết dừng lại ở phòng khách, Vương Ánh Tuyết mặc áo hồng đậm thêu hoa được a hoàn đỡ xuống kiệu, dâng trà quỳ lạy mẫu thân ở phòng khách.

Vú Du dẫn Vương Ánh Tuyết đến Tê Hà viện. Người trong phòng khách vẫn đánh bài, nói cười đến canh ba mới lục tục đi về.

Vương Ánh Tuyết thở phào.

A hoàn đỡ Vương Ánh Tuyết bĩu môi, bất mãn nói:

- Tiểu thư không nên khuyên đại phu nhân. Người xem, đây có giống chuyện vui gì đâu?

- Đừng có nói bậy.

Vương Ánh Tuyết cau mày, trách a hoàn kia:

- Ta làm thiếp cho người ta chẳng lẽ là chuyện vẻ vang lắm sao? Đại phu nhân đến đây chẳng qua là để chịu nhục mà thôi. Ngươi cẩn thận cái miệng đấy, nếu lại để ta nghe thấy những lời quá đáng thì ta sẽ đưa ngươi về Nam Oa.

A hoàn nghe xong, mắt đỏ bừng, vội nói:

- Nô tỳ không dám nữa.

Vương Ánh Tuyết vẫn hơi lo lắng, lại dặn a hoàn:

- Sống dưới mái nhà không thể không cúi đầu. Ngươi phải ngoan ngoãn, nhớ không được gây chuyện thị phi.

A hoàn vâng vâng dạ dạ.

Có người bẩm báo:

- Thất gia đến!

Mắt Vương Ánh Tuyết sáng bừng lên.

Đậu Thế Anh bước nhanh vào.

Vương Ánh Tuyết vội nghênh đón, cúi người hành lễ nói:

- Thất phu nhân... biết không?

- Biết! Chính là nàng ấy giục ta đến!

Đậu Thế Anh cười nói.

Vương Ánh Tuyết nghe vậy thì hơi kích động:

- Đa tạ thất phu nhân nể mặt thiếp, về sau thiếp sẽ tôn kính nàng như tỷ tỷ.

- Chẳng lẽ trước kia nàng không coi Cốc Thu là tỷ tỷ?

Đậu Thế Anh đùa giỡn:

- Ta đã nói với nàng từ trước, Cốc Thu là người rất hiền thục.

Nụ cười của Vương Ánh Tuyết trở nên ngượng gạo

- Chuyện này là thiếp không đúng, thiếp nợ Cốc Thu tỷ tỷ rất nhiều, sợ tỷ ấy trách thiếp. Trong lòng thiếp vẫn coi nàng là tỷ tỷ nhưng không biết tỷ có coi thiếp là muội muội không... Giờ xem ra, là thiếp nghĩ nhiều rồi, thiếp không được rộng lượng như tỷ tỷ.

Đậu Thế Anh cười lớn, bộ dạng vui vẻ.

Ánh mắt Vương Ánh Tuyết hơi trầm xuống nhưng lại nhanh chóng mỉm cười.

Tiễn Táo quân chầu trời rồi lại tới đêm ba mươi.

Đông Đậu, Tây Đậu cùng về thôn Bắc Lâu tế tổ.

Vương Ánh Tuyết ngoan ngoãn theo sau Triệu Cốc Thu. Khi có người nhìn Vương Ánh Tuyết thì Đậu Chiêu đang nắm váy mẫu thân sẽ ngọt ngào gọi "Vương di nương", mọi người giật mình, khen Vương Ánh Tuyết xinh đẹp. Vú Du lại ở bên giải thích:

- Là cô nương nhà họ Vương ở Nam Oa.

Khiến cho Vương Ánh Tuyết xấu hổ đến tím mặt.

Mẫu thân trách mắng vú Du vài câu. Sau này có ai hỏi Vương Ánh Tuyết, vú Du cũng chẳng nhiều lời.

Đậu Chiêu chỉ hận mình tuổi còn nhỏ.

Vương Ánh Tuyết cảm kích nhìn mẫu thân một cái.

Mẫu thân như chẳng thấy, tiếp tục nói cười với mọi người.

Nhưng thân phận của Vương Ánh Tuyết vẫn bị truyền ra ngoài.

Tết âm lịch, Vương Ánh Tuyết trốn trong nhà không muốn ra ngoài chúc tết họ hàng:

- Đều là các phu nhân tôn quý, ta đi không hợp cho lắm.

Vú Du khuyên nhủ:

- Có gì mà không hợp? Phu nhân có Vương di nương ở bên, thứ nhất có người làm bạn, thứ hai cũng có người hầu hạ trà nước.

Vương Ánh Tuyết vô cùng xấu hổ, phụ thân không khỏi nhíu mày, nhìn mẫu thân nói:

- Đây là ý của nàng?

Mẫu thân cúi đầu uống một ngụm trà, thản nhiên đáp:

- Nếu đã như vậy, Vương di nương ở nhà đi, tránh động thai khí.

Phụ thân muốn nói lại thôi.

Mẫu thân bế Đậu Chiêu ra cửa.

Phụ thân lập tức đi theo, thấp giọng nói:

- Nàng như vậy sẽ chỉ khiến mọi người chê cười thôi.

- Thiếp biết!

Mẫu thân vẫn bình tĩnh nói tiếp:

- Khi đứa trẻ ra đời, cần thiếp nói với họ hàng là sinh non không?

- Nàng!

Phụ thân trợn mắt.

Mẫu thân đã bước nhanh lên xe ngựa.

Phụ thân đạp đạp chân, hồi lâu sau mới không vui lên xe ngựa.

Đậu Chiêu vùi mình trong gối, thở dài một hơi.

Mẫu thân suy nghĩ vẫn rất có đạo lý.

Chuyện này tuy nhỏ nhặt nhưng lại khiến người ta phiền lòng.

Giống như bọ chó trên người, ngươi không để ý, nó sẽ cắn ngươi ngứa ngáy, nếu ngươi lại quá coi trọng nó thì cũng chẳng ra làm sao.

Không phải phụ thân nói muốn đưa Vương Ánh Tuyết đến nông trang ư?

Qua năm mới phải nhắc nhở phụ thân mới được!

Đậu Chiêu cân nhắc, lại đón sinh nhật ba tuổi.

Phụ thân, mẫu thân, Vương Ánh Tuyết, tổ phụ, tổ mẫu, Đinh bà cô, cữu mẫu và các bá mẫu đều tặng quà sinh nhật cho nàng. Mẫu thân lấy mì trường thọ đáp lễ. Các vú già, a hoàn trong sân đều dập đầu mừng thọ nàng. Mẫu thân thưởng cho mỗi người năm tiền. Bọn họ rất vui, còn vui hơn cả tết.

Tết Nguyên Tiêu đốt đèn lồng, gió đã chẳng còn quá lạnh.

Đã đến vụ xuân rồi.

Đậu Chiêu tự nhủ trong lòng rồi làm ầm lên muốn đi thăm tổ mẫu.

Mẫu thân rất kinh ngạc:

- Chẳng phải lúc tết đã gặp rồi sao?

- Chưa nói được gì. Lúc tế tổ, tổ mẫu đứng rất xa, lúc ăn cơm cũng chẳng nói gì, phụ thân lại muốn con đón giao thừa với tổ phụ... Sáng hôm sau đi chúc tết tổ mẫu thì bà đã về nông trang rồi.

- Chẳng phải bà đã để lại tiền mừng tuổi cho con rồi sao?

Mẫu thân mỉm cười, lấy đóa hoa đào trong bình thủy tinh trên bàn cài lên búi tóc Đậu Chiêu:

- Con lại có ý đồ gì đây?

- Không có mưu ma chước quỷ gì cả.

Đậu Chiêu nao nao, lòng lại nghĩ, sau khi tổ mẫu qua đời để lại cả nông trang cho nàng. Nàng sắp xếp người đắc lực quản lý nông trang, tốn rất nhiều tâm huyết mới đảm bảo có thu hoạch dù lũ lụt hay hạn hán, là một trong số ít những chuyện đắc ý của nàng.

Kiếp này tuy rằng nàng chưa được đến đó nhưng nàng lại có tình cảm nồng hậu với tổ mẫu, với nông trang.

- Mấy ngày nữa sẽ đưa con đi.

Mẫu thân thấy Đậu Chiêu không vui thì nói:

- Mấy ngày nữa nông trang cày cấy vụ xuân xong, phụ thân sẽ cùng quản sự đến kiểm tra, đến lúc đó chúng ta đi cùng phụ thân con!

Tổ phụ không thích tổ mẫu. Đây cũng không phải chuyện gì bí mật ở Đậu gia. Vì tránh để tổ phụ bực mình, mẫu thân và người của Đậu gia đều chọn cách coi tổ mẫu như người vô hình.

Đậu Chiêu nghĩ đến người bà từ ái đó, lòng rất khó chịu.

Mẫu thân cười nói:

- Ta đưa con đến nhà cữu cữu chơi nhé? Đã mấy ngày rồi chúng ta không về An Hương.

Đậu Chiêu để ý mỗi lần nhắc tới nhà mẹ đẻ, mẫu thân đều thích dùng từ "về" như thể Đậu gia không phải là nhà của nàng vậy. Này cũng là bệnh của nhiều nữ tử nhưng không bao gồm Đậu Chiêu.

Sau khi gả đến Ngụy gia, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái hơn nhiều và tự hào nữa.

Có lẽ vì nàng chưa từng coi Đậu gia là nhà mẹ đẻ?

Đậu Chiêu nghĩ, cùng mẫu thân đi An Hương.

Ở nông thôn không có nhiều quy tắc.

Cữu mẫu được tin, dẫn các biểu tỉ đứng ở cổng chờ mẹ con nàng.

Đại biểu tỷ là Triệu Bích Như thì Đậu Chiêu đã biết, nhị biểu tỷ là Triệu Tú Như năm nay chín tuổi, tam biểu tỷ là Triệu Chương Như năm nay năm tuổi. Tỷ muội các nàng trông rất giống nhau. Nhưng Triệu Tú Như e thẹn, Triệu Chương Như hoạt bát, vừa thấy Đậu Chiêu thì đã kéo nàng chạy vào trong:

- Vú Bành rang hạt dẻ đường, mẫu thân nói phải chờ muội đến rồi mọi người cùng ăn.

Đậu Chiêu bị nàng kéo mà hơi lảo đảo, chỉ đành chạy theo nàng.

Thỏa Nương vội vàng theo qua.

Mọi người cười vang, đi vào nhà.

Triệu gia ở đầu thôn, bên trái cánh cổng sơn đen là chuồng ngựa, bên phải là một vùng cỏ mọc, có chiếc xe đẩy và các đồ dùng. Hai gian phòng nhỏ là nơi ở của mấy người làm, đối diện là căn nhà ngói năm gian, trái phải mỗi bên ba gian, cửa sổ dán giấy Cao Ly màu trắng. Bên bậc thêm là gốc hòe già quá một người ôm. Sạch sẽ, gọn gàng, rộng mở, khí phái.

Mẫu thân cùng cữu mẫu vừa mới vào nhà, Triệu Chương Như đã kéo vú Bành bưng hạt dẻ chao đường vào, quay đầu thúc giục Đậu Chiêu:

- Nhanh lên! Hạt dẻ nguội rồi không ăn được nữa đâu.

Mọi người lại cười vang.

Vất vả lắm mới ngồi được vào chỗ của mình, Triệu Bích Như và Triệu Tú Như rất ra dáng tỷ tỷ, bóc hạt dẻ cho Đậu Chiêu và Triệu Chương Như.

Mẫu thân cùng cữu mẫu ngồi trên sập nói chuyện:

- Tính ngày, hẳn là đại ca đã đến trường rồi nhỉ?

- Ừ! Nếu lần này còn không được thì lại phải chờ thêm ba năm.

Cữu mẫu rất lo lắng

Mẫu thân trầm ngâm nói:

- Muội nghe Du Quốc Khánh nói rằng mấy hôm trước đại tẩu đã bán mười mẫu ruộng tốt...

Cữu mẫu đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Để trả tiền vay của năm trước. Tẩu không dám nói với đại ca muội, lúc đại ca muội lên kinh mới bán ruộng để bù vào khoản thiếu...

Lại vội nói:

- Muội đừng lo lắng. Tẩu còn đồ hồi môn, vẫn giữ đó, sợ đại ca muội biết lại không vui.

Chương 19: Hôn sự

Mẫu thân rất lo lắng cho tình hình tài chính của nhà mẹ đẻ. Đậu Chiêu lại không nghĩ vậy, ngồi ăn hạt dẻ chao đường.

Kiếp trước, mẫu thân tự tử mà cữu cữu vẫn có thể thi đỗ tiến sĩ, kiếp này chuyện gì cũng giấu ông, ông nhẹ nhàng ra trận, chẳng lẽ còn có thể thi rớt?

Chỉ cần cữu cữu đỗ tiến sĩ, đương nhiên không lo đến chuyện ăn mặc tiêu xài nữa!

Hạt dẻ này hẳn là cất ở trong hầm qua mùa đông, đã chẳng còn chút nước nào, lại còn chao đường, rất khô nhưng dù sao có cũng hơn không. Giờ nàng là đứa trẻ ba tuổi, đứa trẻ ba tuổi thì làm được gì? Đứa trẻ ba tuổi chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều.

Đậu Chiêu cẩn thận cắn hạt dẻ, vụn hạt dẻ rơi đầy.

Cữu mẫu và mẫu thân nhắc đến hôn sự của nàng:

- Dù sao cũng chỉ là ước định bằng miệng, tẩu thấy muội vẫn nên thương lượng với cha chồng muội đi. Mời ông đứng ra tìm người mai mối rồi đính hôn với Ngụy gia!

Động tác cắn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi khựng lại, một lúc sau mới bắt đầu chậm rãi ăn hạt dẻ.

Cữu mẫu lo lắng không phải không có lý.

Kiếp trước, mẫu thân đột ngột qua đời, trong vòng trăm ngày phụ thân đã lấy Vương Ánh Tuyết về, nhà cữu cữu thì vội vàng đi nhậm chức. Phụ thân dốc lòng học tập, qua thời gian chịu tang mẫu thân thì lập tức tham gia thi hương, đỗ cử nhân, ngay sau đó lại tham gia kì thi năm sau, đỗ tiến sĩ, được đề bạt làm thứ cát sĩ, quản lý công việc ở Lại bộ. Lúc ấy, Vương gia đã chuyển đến kinh thành. Mẫu thân Vương Ánh Tuyết là Hứa phu nhân nhớ thương con gái và cháu ngoại nên đã năn nỉ phụ thân dẫn bọn họ đến kinh thành đoàn tụ. Sau khi được tổ phụ đồng ý, phụ thân dẫn Vương Ánh Tuyết, Đậu Minh, Đậu Chiêu đến kinh thành... Ai còn nhớ được hôn sự của nàng với Ngụy gia?

Mãi đến khi tổ phụ, tổ mẫu lần lượt qua đời, nàng được đưa đến kinh thành. Khi ấy, phụ thân mới kinh ngạc phát hiện nàng đã là một đại cô nương đến tuổi thành thân, nhớ tới hôn sự với Ngụy gia thì phái người qua đó thương lượng. Ngụy gia lại lúng túng, mãi không có câu trả lời rõ ràng.

Đến giờ, Đậu Chiêu vẫn nhớ rõ tâm trạng thấp thỏm lo âu của mình khi ấy.

Phụ thân khỏe mạnh, các bá phụ bên Đông Đậu không thể thu nhận nàng. Cữu cữu ở Tây Bắc xa xôi, kế mẫu chưa bao giờ thiếu sót chi phí ăn mặc của nàng nhưng đôi khi lơ đãng nhìn nàng là ánh mắt sẽ lộ ra sự âm độc tựa như sói cắn người, hận không thể một hơi nuốt chửng nàng. Nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại, bà ta sẽ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thong dong, vẫn là bộ dạng xinh đẹp, quý phái.

Có câu nói: "Khác lạ tất có chuyện."

Nàng không biết Vương Ánh Tuyết nghĩ gì, định làm gì.

Ngày ngày sống trong sợ hãi, chỉ sợ hơi sơ sẩy sẽ có tai ương đang chờ đón nàng.

Nhưng tổ mẫu trước khi qua đời lại dặn nàng, nữ nhân không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ở nhà chồng chẳng có chỗ đứng, bất luận thế nào, bề ngoại vẫn phải cung kính với kế mẫu. Tuy rằng nàng hận Vương Ánh Tuyết bức tử mẫu thân nhưng những lời đồn đại "ghen tuông", "không sinh được con trai" của các vú già lại khiến nàng cảm thấy mình không có lập trường để hận Vương Ánh Tuyết. Hơn nữa, Vương Ánh Tuyết rất cẩn thận, cho dù nàng nói ra thì cũng chẳng ai tin Vương Ánh Tuyết là người như vậy. Nàng vừa thấy tủi thân vừa khổ sở, vừa do dự lại vừa mâu thuẫn, ngày nào cũng như đang sống trong chảo rang, có cảm giác trời đất bao la nhưng không có chỗ dung thân".

Cho nên vừa nghe nói lúc mẫu thân còn sống đã sắp đặt việc hôn nhân cho mình, nàng đã có cảm giác vui mừng vì được "chạy trốn khỏi quê hương", hận không thể gả qua đó ngay lập tức.

Đây cũng là lí do khi nàng biết hôn sự của Đậu Minh thất bại, Đậu Minh thề phải gả vào nhà danh gia chốn kinh thành để rửa sạch nhục cũ. Vương Ánh Tuyết có ý định với Ngụy Đình Du, thù mới hận cũ đan xen. Đó cũng là nguyên nhân từ đó về sau, nàng và Vương Ánh Tuyết không đội trời chung.

Lúc trước, nếu nàng không nghĩ cách nghe ngóng hành tung của mẹ chồng, để hai người "tình cờ gặp lại" thì Ngụy gia chịu thừa nhận hôn sự này không còn khó mà nói được.

Nếu không phải nàng nhắc đến tình cảm cũ với Điền thị, cho dù Ngụy gia đồng ý kết thân với Đậu gia thì người gả qua đó cũng sợ là Đậu Minh chứ không phải nàng!

Động tác ăn hạt dẻ của Đậu Chiêu hơi chậm lại.

Kiếp trước là bất đắc dĩ, chẳng lẽ kiếp này vẫn tiếp tục dây dưa với Ngụy Đình Du?

Nàng nhớ lại lúc mình gả vào Ngụy gia chính là tháng chạp, cũng sắp qua năm mới. Vì để lấy lòng mẹ chồng, cũng vì để chặn miệng Ngụy Đình Trân, nàng chủ động giúp đỡ Điền thị xử lý công việc năm mới của Ngụy phủ, bởi vì không có kinh nghiệm lại thêm a hoàn, vú già hồi môn đều là người của Vương Ánh Tuyết, đừng nói giúp đỡ mà gần gũi cũng chẳng được. Nàng không hề biết mình có thai, kết quả lao lực quá độ nên bị sẩy thai.

Đó là đứa con đầu tiên của nàng.

Vương Ánh Tuyết để Đậu Minh tới thăm nàng.

Đậu Minh gặp Ngụy Đình Du.

Hôm đó ánh mặt trời tươi sáng, tấm rèm xanh biếc trước giường chắn đi ánh sáng, nàng ấm ức nằm trên chiếc giường gỗ lim, mặt tái nhợt, khô khan, nặng nề tựa như bình hoa men Cảnh Thái đặt trên kệ đồ cổ. Mà Đậu Minh đứng bên ngoài mặc chiếc áo lụa màu hồng cánh sen, ánh sáng trong phòng chiếu lên đóa hoa kết bằng trân châu trên mái tóc đen mượt của nàng ta tản ra ánh sáng dịu dàng, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người như hoa cúc mùa thu. Ngụy Đình Du nhìn nàng ta đăm đăm.

Cảnh tượng ấy khiến Đậu Chiêu bị tổn thương sâu sắc.

Tuy Đậu Minh xinh xắn lanh lợi, phong tư yểu điệu nhưng không phải là người dịu dàng. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì Hứa phu nhân cưng chiều nên nàng ta không chỉ cao ngạo mà còn rất tùy tiện, làm việc lỗ mãng, thất tình lục dục đều hiện rõ trên mặt. Đây cũng chính là lí do vì sao Vương Ánh Tuyết chỉ muốn gả Đậu Minh cho cháu bên ngoại của mình.

Hôm đó, nàng có ý đồ mà đến, cố ý như vậy.

Chẳng qua muốn để Ngụy Đình Du thấy Ngụy gia không đồng ý lấy nàng đồng nghĩa với việc Ngụy Đình Du đã bỏ lỡ một mỹ nhân thế nào mà thôi.

Ngụy Đình Du cũng không phụ sự kì vọng của Đậu Minh, mấy lần khen ngợi Đậu Minh dịu dàng đáng yêu trước mặt nàng.

Khi đó mỗi lần nhìn Ngụy Đình Du nàng vẫn còn cảm giác tim đập như trống dồn nên mới không thể tha thứ sao?

Đậu Chiêu cắn hạt dẻ nghe rõ tiếng ken két khiến Triệu Tú Như hoảng hốt:

- Mau nhổ ra, đó là hạt dẻ thối!

Mẫu thân và cữu mẫu đều hoảng hốt.

- Con bé này, sao tham ăn thế!

Mẫu thân vội vàng ném hạt dẻ trong tay Đậu Chiêu đi, bưng ly trà của mình qua cho Đậu Chiêu xúc miệng:

- Cứ như là chưa bao giờ được ăn hạt dẻ ấy thôi.

- Trẻ con sao biết được cái này. Đều tại mấy đứa Bích Như không chịu để ý Thọ Cô.

Cữu mẫu xin lỗi rồi răn dạy các con mấy câu.

Đương nhiên mẫu thân vội cản lại.

Hai người khách sáo nửa ngày, mẫu thân cũng không dám để Đậu Chiêu theo đám Triệu Bích Như nữa, bế nàng và Triệu Chương Như lên sập chơi, tự tay bóc hạt dẻ cho hai đứa trẻ rồi lại nói tiếp đề tài ban nãy:

- Ngụy Đình Du là thế tử hầu phủ, muội sợ Điền tỷ tỷ khó xử, định sai người đến kinh thành hỏi thăm rồi mới bàn với phụ thân.

- Cũng được! Như vậy cũng ổn thỏa hơn!

Cữu mẫu gật đầu, đề tài của hai người lại chuyển qua cữu cữu, lo lắng hắn có đến kinh thành an toàn không, nghỉ ngơi thế nào, có thể kiếm công danh được không... Mãi đến giờ Dậu buổi chiều, người đánh xe đi vào thúc giục:

- Trời đã không còn sớm nữa, nếu không về thì sẽ không kịp.

Lúc này mẫu thân mới lưu luyến từ biệt cữu mẫu.

Có lẽ là bất mãn với việc phụ thân thi trượt, suốt cả vụ mùa xuân phụ thân đều phải học tập dưới sự giám sát của tổ phụ. Bất kể là mẫu thân hay Vương Ánh Tuyết cũng không dám đi quấy rầy, chuyện đến thăm tổ mẫu cũng chẳng thể thực hiện được.

Làm tiểu thiếp, không có thân thích tới cửa chơi cũng chẳng có bằng hữu đến, không có chị em dâu qua lại, những ngày sống ở hậu viện thật cô đơn. Vương Ánh Tuyết tới thỉnh an mẫu thân rồi thường mượn cớ ngồi lại phòng mẫu thân lâu hơn một chút.

Mẫu thân luôn bình thản, nói hai ba câu rồi đuổi Vương Ánh Tuyết đi.

Đậu Chiêu cảm thấy mẫu thân vẫn có chút để ý Vương Ánh Tuyết.

Nếu là nàng, nàng sẽ giữ tiểu thiếp lại để tiểu thiếp kể chuyện cười cho mình nghe, không thì nuôi tốn cơm rồi!

Nhưng có một số việc từ từ rồi sẽ đến.

Giờ tất cả suy nghĩ của Đậu Chiêu đều là về hôn sự với Ngụy Đình Du.

Dường như sự xuất hiện của nàng làm cho mẫu thân còn sống, Vương Ánh Tuyết vốn là tái giá lại thành thiếp.

Liệu hôn sự của nàng và Ngụy Đình Du có thay đổi không? Nếu không lấy Ngụy Đình Du thì nàng sẽ gả cho ai?

Đậu Chiêu rất nhớ ba đứa con của mình.

Gió xuân thổi qua, cỏ cây xôn xao, tốt từ kinh thành về.

Cữu cữu của nàng là Triệu Tư thi đỗ Nhị giáp, xếp thứ năm, được ban thưởng tiến sĩ.

Tổ phụ, phụ thân đều rất vui nhưng vui nhất vẫn là mẫu thân. Lúc Đậu gia đưa lễ qua Triệu gia, nàng dắt Đậu Chiêu về nhà mẹ đẻ.

Lần này khác lần trước, Triệu gia giăng đèn kết hoa như sang năm mới, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.

Triệu Chương Như kéo Đậu Chiêu vào phòng mình, lấy từ dưới gối ra một chiếc bánh hoa hồng gói trong giấy dầu rồi đưa cho Đậu Chiêu:

- Trần cử nhân ở trấn trên tặng, tỷ cho muội ăn đó, ngọt lắm! Vú Bành nói sau này tỷ muốn ăn bao nhiêu cũng có, muội muốn ăn thì đến nhà tỷ nhé!

Đậu Chiêu nhìn chiếc bánh ngọt đã nát trên tay, lòng thầm kêu một tiếng, mũi cay cay sau đó rơi nước mắt.

Kiếp trước, thậm chí nàng còn không biết tên của Triệu Chương Như.

Chẳng vì cái gì cả, chỉ vì chiếc bánh này, nàng quyết định sẽ sống thật tốt với nhà cữu cữu.

Mẫu thân uống chút rượu, buổi tối hai người nghỉ lại nhà cữu cữu, sáng hôm sau mới về nhà.

- Tốt quá rồi! Thọ Cô của chúng ta cũng đã có cữu cữu là tiến sĩ.

Dọc đường đi, khóe miệng mẫu thân cong cong.

Vẻ mặt của nàng bình thản, có vẻ rất thoải mái.

Đậu Chiêu vì để mẫu thân vui vẻ, hỏi mẫu thân:

- Khi nào cữu cữu sẽ về?

- Còn phải thi thứ cát sĩ nữa. Sớm nhất cũng phải qua tháng năm. Mẫu thân cười đáp.

- Có phải chúng ta vẫn được đến nhà cữu cữu?

- Đúng thế!

- Con thích biểu tỷ!

Mẫu thân mừng rỡ thơm má nàng, nhỏ giọng dặn dò nàng:

- Anh em như thể chân tay, con và các biểu tỷ là thân thiết nhất, biết chưa?

Đậu Chiêu gật đầu:

- Thân hơn cả tam đường tỷ! (Đường tỷ: Chị họ bên nội, biểu tỷ: chị họ bên ngoại)

Mẫu thân gật đầu khen nàng thông minh, lúc về nhà tự mình bế nàng vào phòng.

Trong vườn, đinh hương, ngọc lan, thược dược, hoa lạc tiên, hoa lan tím đều đang nở, muôn hồng nghìn tía, vô cùng tươi đẹp. Người đi giữa hoa, gió thổi bướm bay, hoa mai lay động.

Mẫu thân dừng bước, hít sâu một hơi:

- Năm nay hoa nở còn đẹp hơn cả năm ngoái.

- Đúng thế! Vú Du mỉm cười, đáp lời.

Gương mặt mẫu thân lại lạnh đi.

Đậu Chiêu không khỏi nhìn theo ánh mắt của mẫu thân.

Lương đình bên hồ sen, một nam một nữ đang ngồi.

Nữ mặt áo màu vàng nhạt, nét mặt tươi cười như hoa, cầm chiếc quạt tròn, xinh đẹp ngồi tựa ben lương đình, trong vẻ tú lệ lại thêm phong tình.

Nam tuấn tú cười khanh khách ngồi trước bàn đá, ngồi đối diện vẽ tranh mỹ nhân, trong ánh mắt là sự vui mừng, thoải mái... và cả thỏa mãn.

Đậu Chiêu căng thẳng.

Mẫu thân đã bình tĩnh lại, nhìn phía trước không chớp, bước thẳng đi. Vú Du cuống quýt đuổi theo.

Đằng sau là tiếng cười như chuông bạc kêu.

Chương 20: Nước chảy

Sau hôm đó, mẫu thân bị bệnh.

Đậu Chiêu rất lo lắng, ngày nào cũng ở bên mẫu thân.

Mẫu thân cười vuốt tóc nàng, mỉm cười:

- Mẫu thân không sao, sẽ khỏe nhanh thôi. Con đi chơi đi.

Mặt mẫu thân càng ngày càng nhợt.

Phụ thân đến thăm mẫu thân.

Mẫu thân chủ động nắm tay phụ thân.

Ngón tay phụ thân thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đẹp như cành trúc.

- Thiếp thích nhất là lúc chàng cười. Mỗi lần chàng nhìn thiếp mỉm cười, thiếp sẽ nghĩ: "S lại có người cười vui vẻ như vậy, vô ưu vô lo đến thế? Giống như ánh mặt trời ngày xuân, khiến người ta cũng cảm thấy ấm áp theo."

Mẫu thân áp má mình vào tay phụ thân.

- Đại phu nói mạch tượng của nàng bình thường, nàng nghỉ ngơi cẩn thận, rất nhanh sẽ khỏe lên. Sau khi nàng khỏe lại, ngày nào ta cũng cười cho nàng xem.

Mắt phụ thân hơi đỏ lên.

- Đồ ngốc!

Mẫu thân mỉm cười nhìn phụ thân như thể nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, ánh mắt còn chứa mấy phần yêu chiều:

- Hai người ở bên nhau phải vui vẻ thì mới có thể cười. Chàng không vui đương nhiên không cười nổi, đừng miễn bản thân.

Phụ thân sửng sốt.

Mẫu thân lại nói tiếp:

- Thiếp nhớ lại lúc cãi nhau với chàng. Thiếp nói chàng rời khỏi thiếp tuyệt đối sẽ không được sống an lành.

Phụ thân ngạc nhiên, sau đó ngượng ngùng cười cười:

- Nàng không để ý tới ta, quả thực ta cũng không quen.

- Thiếp không ở bên cạnh chàng, chàng không quen mà thôi!

Mẫu thân cười trêu phụ thân, ánh mắt vô cùng khoan dung, bình thản, giọng nói lại dần dần nhỏ:

- Thiếp còn tưởng chỉ khi chàng ở cạnh thiếp thì mới có thể cười vui vẻ như vậy. Thì ra, người khác cũng có thể giống như thiếp, khiến chàng thoải mái cười lớn...

Phụ thân không nghe rõ mẫu thân nói gì. Hắn cúi xuống, dịu dàng hỏi mẫu thân:

- Nàng nói gì cơ?

- Không có gì! Chỉ hơi mệt thôi!

Mẫu thân cười đáp.

- Vậy nàng đừng nói gì nữa. Ta ở đây với nàng, chờ nàng ngủ rồi sẽ đi.

Phụ thân nắm tay mẫu thân.

Mẫu thân gật đầu, nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đậu Chiêu chạy ra từ góc tường, ném mạnh bao cát nhỏ trên sập xuống đất.

Thế này là thế nào?

Hòa hảo như lúc đầu?

Suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến nàng hơi bực bội.

Không hòa hảo thì phải làm sao?

Nàng còn chưa có đệ đệ!

Nhưng vì sao lại như có bàn tay bóp lấy tim nàng khiến nàng cảm thấy khó thở.

Đậu Chiêu ngơ ngác ngồi bên sập.

Phụ thân đi ra khỏi phòng. Thấy Đậu Chiêu, hắn dừng bước, ngồi xuống bên cạnh nàng:

- Thọ Cô, mọi người đều khen con thông minh, khen con đã nói được một câu rất dài. Con nói một câu cho phụ thân nghe nào!

Đậu Chiêu liếc nhìn phụ thân một cái, cúi đầu nghịch nghịch bao cát trong tay.

Tâm trạng phụ thân đang rất tốt. Phụ thân lại nói:

- Chiếc bao cát này làm thật khéo. Ai làm cho con đấy?

Đậu Chiêu vẫn mặc kệ.

Phụ thân không khó chịu, bật cười bế Đậu Chiêu:

- Đi! Phụ thân dạy con viết chữ nhé!

- Con không thích viết chữ. Con muốn chơi đánh đu!

Đậu Chiêu chống đối.

- Được! Chúng ta đi chơi đánh đu. Phụ thân cười nói.

Hoa viên vẫn như cũ, cỏ cây vẫn tươi tốt.

Đậu Chiêu và phụ thân cùng chơi đánh đu, tâm trạng của nàng dần khá lên.

Có lẽ mẫu thân như vậy là đúng.

Chủ động cúi đầu, lung lạc, giữ phụ thân ở lại phòng mình... Dù sao vẫn hơn cứ mãi lạnh lùng thờ ơ, muốn xuống thang cũng chẳng có đường.

Nàng bớt ghét phụ thân hơn một chút.

- Đẩy cao lên, phụ thân!

- Được!

Phụ thân đẩy nàng bay cao giữa trời.

Nàng như đang cưỡi gió bay đi, từng nhánh cây ngọn cỏ trong Đậu trạch đều phóng to rồi lại thu nhỏ dưới chân nàng. Nàng thấy ở bên giếng nước có người đang giặt quần áo, thấy Đinh bà cô đứng bên hiên nhà trách mắng tiểu a hoàn, thấy trong phòng mẫu thân im ắng không có bóng người... Dường như mọi thứ xung quanh đều bị nàng thu vào tầm mắt. Cảm giác đó rất kì diệu, rất thú vị.

Tiếng cười của Đậu Chiêu như tiếng ngọc rơi, thanh thúy và đáng yêu.

Phụ thân cũng nhướng mày mỉm cười.

Chỉ có Thỏa Nương ngốc nghếch chạy ra, ngăn trước mặt Đậu Thế Anh:

- Thất gia, cao quá, tứ tiểu thư sẽ ngã mất, ngài mau dừng lại đi!

Đậu Thế Anh nhận ra Thỏa Nương, cười nói:

- Không ngờ ngươi lại là người lòng son dạ sắt như vậy!

Không hề trách cứ mà đi vòng qua nàng ấy, lại dùng sức đẩy Đậu Chiêu đang ngồi trên đu lên cao hơn.

Thỏa Nương hoảng đến toát mồ hôi.

Đậu Chiêu hưởng thụ sự quan tâm của Thỏa Nương, cười vô cùng vui vẻ.

Nàng thấy vú Du hoảng hốt chạy ra khỏi phòng mẫu thân, đứng dưới mái hiên hô to một tiếng. Đám a hoàn vốn không thấy bóng dáng đều nháo nhác chạy đến như thủy triều dâng lên, trông có vẻ hỗn loạn.

Xảy ra chuyện gì?

Khi chiếc đu bay lên cao, Đậu Chiêu nghển cổ nhìn về nhà chính.

Đám tiểu a hoàn vẫn hỗn loạn, nháo nhác, vú Du cũng chẳng thấy bóng dáng.

Đậu Chiêu cảm thấy nghi hoặc, gọi phụ thân:

- Dừng lại! Dừng lại!

Phụ thân nắm lấy dây đu, cười nói:

- Thì ra Thọ Cô của chúng ta là người nhát gan.

Đậu Chiêu không dây dưa với hắn, chân vừa chạm đất thì vú Du đã thở phì phò, mặt tái mét chạy tới.

- Thất gia!

Mắt bà ngân ngấn, hồng hồng như sắp khóc:

- Thất phu nhân, thất phu nhân... tự tử!

- Vú nói cái gì? Vú nói ai? Ai tự tử?

Phụ thân mở bừng mắt, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Đậu Thế Anh ngơ ngác nhìn quanh.

Thấy con gái đứng yên không nhúc nhích bên mình như bị làm phép định thân thì hắn mới bắt đầu cảm thấy chân thật.

- Làm sao có thể... Vừa rồi vẫn ổn ...

Hắn lẩm bẩm, thân thể cao lớn bỗng như thu nhỏ lại, mặt như tờ giấy vàng, môi trắng bệch, run run không ngừng.

Đậu Chiêu đã mất đi năng lực nói chuyện, trong đầu như có hàng vạn con ngựa đang tung vó, ầm ầm ù ù.

Vì sao mẫu thân còn muốn chết?

Chẳng phải Vương Ánh Tuyết thành tiểu thiếp rồi sao?

Dù nàng ta sinh con trai thì cũng chỉ là thứ trưởng tử...

Vì sao mẫu thân còn muốn chết?

Vậy thì nàng quay về còn có ý nghĩa gì?

Đậu Chiêu mím môi, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

Ánh mặt trời ngày xuân vẫn ấm áp lẳng lặng chiếu lên hai người một lớn một nhỏ đang đứng sững ở đó. Chỉ có chiếc xích đu vẫn đang đung đưa không ngừng, dẫn dụ một cánh bướm bay tới bên cạnh nó, đua tranh hương thơm cỏ hoa.

※※※

Đậu Chiêu mặc áo tang, vẻ mặt ngây ngốc quỳ gối trước linh đường, đờ đẫn lạy theo theo tiếng hô.

Mẫu thân tự tử mà qua đời, không tính là được phúc thọ, lại còn trưởng bối vẫn sống, nhiều lắm chỉ có thể làm lễ cúng bái bảy năm ba lăm ngày.

Trong nhà không có người lo liệu mọi chuyện, tổ phụ mời tam bá phụ và tam bá mẫu đến giúp đỡ xử lý tang lễ cho mẫu thân, còn lấy chiếc quan tài gỗ lim vốn chuẩn bị cho mình cho mẫu thân.

Người đến phúng viếng dâng dương đều hỏi nguyên nhân qua đời.

Đậu gia nói với người ngoài là bị bạo bệnh. Ai nghe cũng rơi lệ: "... Còn chưa đầy hai mươi!"

Mắt Đậu Chiêu lại đỏ hoe.

Đúng vậy! Sao nàng lại quên được chứ? Tuy mẫu thân là mẫu thân của nàng nhưng vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.

Nàng phải đến ba mươi tuổi mới thấu hiểu đạo lý, sao có thể trông mong mẫu thân mới hai mươi tuổi suy nghĩ cẩn thận được?

Một số vết thương vùi lấp nơi đáy lòng, dù là máu thịt thảm thương nhưng bề ngoài vẫn không ai hay biết.

Có lẽ mẫu thân chưa bao giờ yên lòng, chưa bao giờ quên?

Đậu Chiêu nhìn qua bên đối diện.

Phụ thân mặc đồ tang trắng tinh, mặt xanh mét, hốc mắt trũng sâu, trông rất tiều tụy.

Hắn đang quỳ gối bên chậu đốt tiền, đốt từng tờ tiền cho mẫu thân, vẻ mặt rất thành kính như thể trong tay là bùa chú vậy.

Vương Ánh Tuyết mắt đỏ bừng đi tới. Nàng sóng vai quỳ gối bên cạnh phụ thân, lặng lẽ cầm lấy một xấp tiền giấy giống như phụ thân, ném vào chậu lửa.

- Thất gia!

Giọng nàng ta khàn khàn như nghẹn ngào:

- Chàng đã ở đây cả một ngày một đêm rồi, còn cứ như vậy, thân thể sẽ suy sụp mất... Tang lễ của tỷ tỷ còn phải đợi chàng xử lý!

Phụ thân không nói gì, nhẹ nhàng giật lấy xấp tiền giấy trên tay Vương Ánh Tuyết, tiếp tục đốt.

Vương Ánh Tuyết xấu hổ, quỳ ở đó thật lâu, phụ thân vẫn chẳng liếc nhìn nàng ta một cái. Nàng ta đen mặt, lặng lẽ lui ra

Lục bá phụ đi tới giữ tay phụ thân lại:

- Đệ đừng như vậy, Vạn Nguyên! Người chết cũng đã chết rồi, người còn sống phải bảo trọng.

Phụ thân không chịu đứng lên.

Ở trước mặt ca ca và cũng là bằng hữu của mình, hắn sụt sùi khóc:

- Đệ và Cốc Thu đã thống nhất sinh năm trai ba gái... Giờ nàng ấy đi rồi, ngay cả người chống gậy cũng không có... Huynh để đệ đốt thêm cho nàng ấy ít tiền đi... Đệ đau khổ lắm.

Lục bá phụ dậm chân, trong mắt lại có ánh lệ:

- Cho dù đệ đau lòng thì giờ cũng không phải lúc!

Hắn nói xong, giọng hơi trầm xuống:

- Duệ Phủ đã trở về! Hắn còn chưa tham gia thi tuyển Thứ cát sĩ...

Đậu Chiêu ngẩng đầu lên.

Duệ Phủ là tự của cữu cữu Triệu Tư.

- Tính canh giờ, hẳn là hắn cũng sắp đến rồi.

Giọng của lục bá phụ trở nên xót xa:

- Lát nữa gặp Duệ Phủ, đệ đã nghĩ nên nói sao chưa? Bọn tam ca đều ở thư phòng của thúc thúc, chúng ta phải thương lượng trước xem nênnói sao mới được...

- Nói sao? Cái gì mà nói sao?

Phụ thân lẩm bẩm, tinh thần hiển nhiên là rất suy sụp:

- Đều tại đệ không tốt... Lần đó vú Du bảo nàng ấy muốn tự tử, đệ còn tưởng rằng nàng ấy muốn uy hiếp đệ... Thì ra nàng ấy thực sự đau lòng, tuyệt vọng với đệ... Đệ lại hoàn toàn không biết gì cả, còn đắc ý nghĩ mình đã thắng... Nàng ấy nói sau này đệ sẽ phải chịu khổ, muốn đệ thừa nhận rời xa nàng ấy đệ sẽ sống không yên...

Hắn nằm bò ra trước linh đường của thê tử rồi khóc lớn:

- Đệ không biết sẽ như này, thực sự không biết sẽ như này... Đệ đã hứa với cữu huynh sẽ chăm sóc Cốc Thu cẩn thận, cả đời này sẽ đối tốt với Cốc Thu... Đệ nói mà không giữ lời... Nàng ấy nói đệ xấu xa... Chẳng sai chút nào...

- Vạn Nguyên! Vạn Nguyên!

Lục bá phụ lấy mu bàn tay lau lau khóe mắt, ra sức kéo phụ thân đứng lên:

- Chuyện đó để nói sau đi! Việc cấp bách bây giờ là phải cho Duệ Phủ một lý do hợp lý. Đệ không thể hành động theo cảm tính.

Phụ thân lắc đầu, lòng nguội như tro tàn:

- Đệ có lỗi với Cốc Thu. Đệ xử lý xong tang sự của nàng ấy, huynh ấy muốn xử trí sao cũng được!

Lục bá phụ giận dữ, gọi hai gia đinh vào kéo phụ thân đến Hạc Thọ đường.

Đậu Chiêu chạy ra ngoài.

Vương Ánh Tuyết đang đứng dưới tàng cây ngọc lan ở ngoài linh đường, ngẩn người nhìn bóng phụ thân và lục bá phụ đang rời xa.

Đậu Chiêu gọi nàng ta:

- Vương di nương!

Vương Ánh Tuyết quay đầu, khóe mắt liếc qua đám ma ma đứng ngoài linh đường, tươi cười đi tới:

- Thọ Cô, có chuyện gì?

Giọng nói rất dịu dàng.

- Di nương rất muốn sinh con trai đúng không?

Đậu Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe được:

- Nhưng tiếc là lần này di nương chỉ sinh con gái thôi! Qua mãn tang, không biết chủ mẫu mới có dễ tính như mẫu thân của ta không?

- Ngươi...

Vương Ánh Tuyết sợ hãi, hốt hoảng lùi vội về phía sau, ánh mắt nhìn nàng như nhìn quái thú.

Đậu Chiêu rất vừa lòng.

Lạnh lùng bĩu môi, bóng lưng thẳng tắp như tùng, thoải mái đi qua người nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play