Chương 333: Quà Tặng

Editor: uyenchap210

*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là "Bạch ngọc", "Dương Chi ngọc", là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết.

Thạch lựu, ngụ ý nhiều tử nhiều phúc.

Đúng thời điểm Tống Mặc đang tràn đầy hy vọng tâm tưởng của Đậu Chiêu thành sự thật, Trần Gia lại tặng mấy trái lựu làm từ Dương Chi ngọc này.

Tống Mạc cầm lên một cái, thưởng thức dưới ánh đèn: "Tên Trần Gia này, không ngờ có nhãn lực như vậy. Ta đã coi thường hắn rồi."

Trong lời nói lộ ra khen ngợi Trần Gia.

Đậu Chiêu cũng từ trong tráp lấy ra một trái " thạch lựu" ngắm nhìn: "Là dùng một khối Dương Chi ngọc chạm thành. Ngọc có tạp sắc, căn bản không đáng tiền. Nhưng tay nghề của sư phó lại rất đáng nể phục, có thể lợi dụng được tạp sắc tự nhiên mà làm ra thạch lựu, hơn nữa, ngọc khí được coi như bảo vật gia truyền, khó nhất chính là gom đủ bốn, năm cái tương đồng như vậy......" Nàng cầm mấy "thạch lựu" còn lại trong tráp lên, cẩn thận vuốt ve "Có lẽ được tách ra từ một khối ngọc lớn...... Chỉ sợ khối ngọc này ban đầu bị vứt bỏ..... Không biết đây là vị đại sư phó nào, đúng là xảo đoạt thiên công*......"

(*) Xảo đoạt thiên công (巧夺天工): Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.

Tống Mặc cùng nghĩ như Đậu Chiêu.

Dương Chi ngọc được xem là thượng phẩm vì độ tinh khiết tuyệt đối của nó, nếu như khối ngọc thô ban đầu bị lẫn vài điểm tạp sắc, cũng chỉ cần tách bỏ thì vẫn sẽ khắc ra một vài món trang sức nhỏ hoặc thậm chí là vật trang trí lớn hơn, nhưng bây giờ tất cả đều làm thành chỗ "thạch lựu" này, rõ ràng khối ngọc thô ban đầu tuy lớn, có thể dùng để khắc thành ngọc khí nhưng không thể hoàn chỉnh, hơn nữa tạp sắc lại lẫn sâu bên trong, cho dù làm vài món trang sức nhỏ cũng không thể tạo ra thượng phẩm.

Tống Mặc thấy Đậu Chiêu thích thú, cười nói: "Ngày mai gọi Trần Gia tới, vừa hay hỏi thợ chế tác là ai."

Đậu Chiêu lắc đầu, đem thạch lựu cất vào tráp: "Đồ vật tinh xảo như vậy, cho dù không phải bảo vật hiếm có, thì cũng là trân phẩm trong tay tàng gia. Đừng nói một Thiêm sự mới nhận chức như hắn, liền tính là cửa hàng đồ cổ của Đậu gia chúng ta, một chốc một lát cũng không thể kiếm ra được thứ tốt như vậy-- chỉ sợ vật này lai lịch bất minh, vẫn nên trả về thôi!"

"Lời nàng nói có đạo lý" Tống Mặc cười, đem lựu trong tay để lại, "Mặc dù con đường Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ này lợi lộc rất nhiều, nhưng một Thiêm sự mới nhận chức như hắn, muốn có vài món ngọc khí như vậy, cũng không dễ dàng."

Còn một câu hắn không muốn nói.

Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ chuyên làm mấy chuyện không được quang minh, hắn thích phần lễ vật này bởi vì hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho hắn và Đậu Chiêu. Nhưng nếu đã dính phải máu tanh, thì thà không cần còn hơn.

Tống Mặc gọi Trần Hạch, đem đồ vật giao cho hắn: "Để Đỗ Duy tra xem nguồn gốc thế nào?"

Trần Hạch nghe lệnh rồi đi.

Tống Mặc không dám ồn ào với Đậu Chiêu nữa, phân phó Cam Lộ hầu hạ nàng rửa mặt, đợi nàng rửa mặt xong, lại khăng khăng muốn ôm nàng đến giường, coi nàng như lưu ly dễ vỡ không bằng.

Đậu Chiêu dở khóc dở cười: "Ta không  bị bệnh, không đến mức không tự bước đi được."

"Vẫn nên cẩn thận một chút." Tống Mặc cười, trong mắt lại đầy nghiêm túc và ngoan cố.

Hắn như vậy, khiến Đậu Chiêu vừa vui mừng, lại vừa bất đắc dĩ, càng thêm hiểu rõ, một khi Tống Mặc đã hạ quyết tâm, sẽ không dễ dàng lay đổ.

Nàng để Tống Mặc bế lên giường.

Tống Mặc có chút phấn khích, sau khi rửa mặt liền ôm Đậu Chiêu trong ngực.

"Nàng nói xem, là nam hài tử hay nữ hài tử đây?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.

Đậu Chiêu sớm biết Tống Mặc sẽ hỏi điều này, không nhịn nổi cười: "Chàng hy vọng là nam hài tử hay nữ hài tử?"

"Thế nào cũng được." Tống Mặc trong lòng tràn đầy mơ ước, nói "Tốt nhất sinh nữ hài tử trước. Người khác đều nói, trước nở hoa sau mới kết quả. Hơn nữa nữ hài tử chu đáo, về sau sẽ giúp nàng chăm sóc đệ đệ muội muội, còn có thể giúp nàng quản gia...... Chúng ta sinh mấy đứa, không câu nệ phải nam hài tử trước, tốt nhất là năm nam ba nữ......"

Đậu Chiêu toát mồ hôi: "Có phải quá nhiều hay không?"

"Không nhiều, không nhiều." Tống Mặc cười nói, "Tống gia con nói dòng đơn bạc, làm việc gì cũng không được như phủ Trường Hưng Hầu hay phủ Định Quốc Công có nhiều người giúp đỡ......" Một câu chưa nói xong, thanh âm đã dần nhỏ xuống.

Hắn lại nhớ tới phủ Định Quốc Công náo nhiệt trước đây so với suy tàn hiện tại đi?

Đậu Chiêu ôm chặt lấy Tống Mặc.

"Chúng ta về sau cho bọn nhỏ đọc sách." Nàng nhẹ nhàng an ủi Tống Mặc, "Đừng đánh đánh giết giết nữa, rất dễ gặp chuyện không may."

Cảm nhận được quan tâm của Đậu Chiêu, Tống Mặc càng siết chặt vòng tay, không lên tiếng mà đáp lời nàng.

"Đến lúc đó mời nhạc phụ dạy lớp vỡ lòng." Hắn khẽ cười, "Nói không chừng nhà chúng ta cũng sẽ có tiến sĩ."

Đậu Chiêu bật cười, rúc vào lòng hắn.

Đèn cung đình trên ghế con cạnh mép giường tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Đậu Chiêu ôn nhu hỏi: "Ngũ thúc bên kia vẫn ổn chứ?"

"Khá tốt." Tống Mặc nghịch bàn tay nhẵn mịn của Đậu Chiêu, "Liêu Vương rất chiếu cố, thường xuyên phái trường sử đi nhìn, bởi vậy mà người của Sở Vệ đối với bọn họ rất khách khi, Tưởng Phương Nguyên cũng bắt đầu âm thầm buôn bán da thú và dược liệu, không chỉ không cần đến bạc của Tưởng gia chuẩn bị cho hắn, lại còn có thể tay làm hàm nhai, tự lo cho chính cuộc sống của mình. À, Tưởng Phương Nguyên là trưởng tử của đại cữu, lớn hơn ta mười hai tuổi, vỗn dĩ thời điểm còn ở trong nhà, rất thích đọc sách, không thích luyện võ, chính bởi vậy, không ít lần bị đại đại cữu nhắc nhở, thật không ngờ rằng hiện tại cả nhà lại dựa vào hắn; nhị biểu ca Tưởng Phương Trọng cùng tam biểu ca Tưởng Phương Quý, thất biểu ca Tưởng Phương Kỳ đều còn sống, Tưởng Phương Trọng là người của tứ phòng, Tưởng Phương Quý là người của thất phòng, Tưởng Phương Kỳ là con thứ của tam cữu......"

Hắn đang giới thiệu người Tưởng gia cho nàng.

Đậu Chiêu chỉ thấy chua xót trong lòng.

Tưởng Mai Tôn sinh bốn nhi tử, lại sống sót Tưởng Phương Nguyên thích đọc sách; Tưởng Trúc Tôn lưu một nhi nữ thì đã thắt cổ tự vẫn; Tưởng Lan Tôn sinh ba nhi tử, chỉ còn Tưởng Phương Ký; Tưởng Tùng Tôn sinh sáu nhi tử, chỉ còn ấu tử trong tã lót; đứa trẻ Tưởng Bách Tôn để lại ở Đàm gia kia, vẫn chưa được vào gia phả......

Lúc này nàng mới thấu hiểu sâu sắc Mai phu nhân có bao nhiêu đau khổ, cùng bao nhiêu mạnh mẽ.

Tống Mặc, là hài tử chảy huyết mạch hai nhà Tưởng Tống.

Có phải vì lẽ đó, hắn mới kiên cường hơn người?

Nhưng ngạn ngữ nói rất đúng, hài tử biết khóc sẽ được cho kẹo ăn.

Phải chăng cũng chính vì hắn như vậy nên mới chịu nhiều trắc trở?

Đậu Chiêu vươn người, hôn hôn cằm hắn.

"Làm sao vậy?" Tống Mặc nhìn xuống, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười ấm áp.

"Không có việc gì!" Đậu Chiêu hôn má hắn một cái. "Tưởng gia thật nhiều người."

"Ừm." Tống Mặc cười nói, "Nội tam ngoại chín, tổng cộng mười hai phòng, còn có cô nãi nãi cùng anh em bà con biểu tỷ muội nữa, tận đến khi chín tuổi, ta mới nhận mặt được hết thân thích trong nhà......"

Hắn nhớ lại hồi ức năm đó, biểu tình sinh động, thần thái sáng láng, bớt vài phần tự phụ thường ngày, thêm vài phần tươi trẻ khoáng đạt, tựa như thiếu niên nhà bên, thân thiết, nhiệt tình, thật thà...... lại còn tuấn mỹ như vậy.

Đậu Chiêu bật cười.

Chỉ sợ suốt cuộc đời này Tống Mặc không thể giống một thiếu niên chân chính!

Nàng nhịn không được lại hôn má Tống Mặc.

Tống Mặc dừng lại, lẳng lặng nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng mở miệng.

"Không có việc gì." Đậu Chiêu cười, "Ta đang nghe chàng kể về Tưởng gia!"

Tống Mặc cười cười, tiếp tục nói: "Ta thích nhất là đi nghịch tuyết với Ngũ cữu cữu ở tháp Thập Hải, nhưng mỗi lần ngoại tổ mẫu đều rất khẩn trương, bắt ta mang theo tất cả tùy tùng, ta biết, ngoại tổ mẫu thấy Tống gia chỉ có ta và đệ đệ, sợ xảy ra chuyện......"

Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc không chớp mắt, tươi cười vẫn luôn tràn ngập trên mặt.

Da thịt thân cận, hắn có thể khiến nàng không còn là chính mình.

Còn đây có được tính là một loại cảm xúc khó kìm nén khác không?

Tống Mặc áp chế phấn khích trong lòng, cố gắng giữ giọng điệu vẫn bình thản như thường.

Có vẻ như hắn càng thích nàng mải mê chăm chú, tâm vô bàng vụ* mà ngắm nhìn hắn.

Tâm vô bàng vụ (心无旁鹜): tâm tư tập trung, chuyên tâm dồn chí, trong lòng không nghĩ đến thứ khác

※※※※※※

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ngọc chạy tới.

"Thiên Tứ, ta đi Liêu Đông. Huynh có cái gì muốn nhờ ta mang cho Ngũ gia không?"

Hắn khoác áo lông cáo đen, có vẻ rất cao hứng.

Tống Mặc cầm mấy phong thư và tay nải đưa cho Cố Ngọc: "Tin gửi Ngũ cữu cữu, còn tay nải là thức ăn và một ít thuốc do tẩu tẩu ngươi chuẩn bị cho ngươi."

Nghe nói Đậu Chiêu chuẩn bị đồ cho hắn, Cố Ngọc có chút không được tự nhiên mà "Nga" một tiếng, để tùy tùng bên người nhận tay nải.

Tống Mặc dặn dò Cố Ngọc vài câu, rồi tự mình tiễn hắn.

Trần Khúc Thủy cầu kiến Đậu Chiêu.

Thần sắc ông có chút do dự: "Phu nhân của Đàm cử nhân tới bái phỏng người......"

Ngụ ý hỏi nàng gặp hay không gặp.

Đậu Chiêu vô cùng kinh ngạc.

Người Đàm gia trang muốn gặp nàng chẳng lẽ vì chuyện của đứa trẻ kia?

Nàng vội nói: "Mau mời!"

Trần Khúc Thủy đưa Đàm phu nhân đến tiểu hoa thính.

Đàm phu nhân tuổi chừng bốn mươi, làn da trắng nõn, dáng người đẫy đà, một khuôn mặt tròn tựa như trăng rằm, chưa nói đã cười, nhìn vào đều cảm thấy thân thiết.

"Lão thất nhà chúng ta mở tiệm hoa quả ở kinh đô, mấy ngày nữa sẽ cưới vợ, ta theo lệnh của lão thái gia đến giúp đỡ hắn." Nàng mỉm cười nhìn Đậu Chiêu, vẻ mặt thân thiết hiền hòa, "Trước đó vài ngày, Đoạn Công Nghĩa trở lại Chân Định, bấy giờ mới biết ngài đã gả đến phủ Anh Quốc Công, lão thái gia nhớ tới thời điểm mừng thọ nhận được hạ lễ của ngài, liền bảo ta mang theo phần quà mừng này đến, chúc phu nhân cùng Thế tử gia vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão." sau đó lấy ra danh sách quà mừng.

Quà mừng cũng chỉ là mấy bức trướng, đồ sứ tinh xảo nhưng không phải trân quý, tất cả được viết trên một tờ giấy mỏng.

Đậu Chiêu không khỏi nói thầm trong lòng.

Lúc trước mình tặng lễ cho Đàm lão thái gia, bởi vì cảm tạ Đàm gia viện thủ cho nàng, bây giờ Đàm gia lại tặng lễ cho nàng, rốt cuộc vì chuyện gì?

Đang suy nghĩ, thì nghe thấy Đàm phu nhân cười nói: "Phủ Anh Quốc Công mấy ngày trước gặp hỏa hoạn, không biết đạo tặc đã truy bắt hết chưa? Lão thái gia khi biết, càng không ngừng khen ngợi Thế tử gia mưu lược hơn người, có thể làm nên đại sự!"

Mưu lược hơn người, có thể làm nên đại sự?

Đậu Chiêu không thể không cười chế diễu trong lòng.

Vị Đàm phu nhân này diễn cũng quá trớn rồi, nàng biết người bên ngoài đều rất kinh sợ thủ đoạn của Tống Mặc, nói Tống Mặc tâm địa độc ác, đa mưu túc trí, đặc biệt là nhân sĩ trong giang hồ, nghe thấy liền biến sắc....

Ý niệm lướt qua, nàng hơi sửng sốt.

Chẳng lẽ đây là mục đích mà Đàm phu nhân đến.

Không vì cầu vinh, chỉ vì tị hiềm! (Tị hiềm: nghi ngờ, không tin tưởng, nên tránh mọi hợp tác, quan hệ)

Đậu Chiêu trong lòng vừa động, nói: "Đàm phu nhân quá khách khí! Không biết Đàm phu nhân lần này tới có đi cùng Đàm cử nhân? Thế tử gia bận việc ra ngoài, khả năng đến buổi chiều mới trở lại. Không bằng Đàm phu nhân ở lại dùng bữa tối rồi hẵng về?"

Đàm phu nhân cười đáp: "Ta đi một mình, chỉ là muốn nhờ phu nhân thay lão gia nhà chúng ta nói một tiếng với Thế tử gia! Lão thất bên kia còn cần ta giúp đỡ, không tiện ở lâu, chờ lần sau ta lới kinh đô, sẽ đặc biệt tới bái phỏng phu nhân!" nói xong đứng dậy cáo từ, không có ý muốn tiếp xúc với Tống Mặc

Đậu Chiêu hiểu được.

Nàng tiễn Đàm phu nhân ra cửa: "Thế tử gia là người luôn nhớ tới bằng hữu cũ, chúng ta lại cùng quê hương, ngày nào đó phu nhân đến kinh đô, nhất định phải tới chơi."

"Nhất định, nhất định rồi!" Đàm phu nhân tươi cười vui vẻ, hành lễ với Đậu Chiêu, rồi rời khỏi Di Chí Đường.

Chương 334: Trả Nợ

Sau khi tiễn người của Đàm gia trang, Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.

Đến buổi chiều giờ Dậu, Tống Mặc mới trở về.

Nàng nói cho hắn nghe về ý định của Đàm gia, cũng hỏi đùa: "Chàng lại làm cái gì? Thậm chí khiến người của Đàm gia chạy từ Chân Định tới Kinh đô để thể hiện lập trường với chúng ta."

Tống Mặc bất đắc dĩ nói: "Đàm gia lo nghĩ qua nhiều, chưa tính đến chuyện từng đưa than sưởi ấm ngày tuyết, chỉ riêng địa vị trung lập của họ ở trong giang hồ, ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ động vào."

Đậu Chiêu đưa mắt nhìn bốn phía, thấy nha hoàn bà tử đều đã tránh ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ kia, Ngũ cữu có tính toán gì không?"

Con trai độc nhất của hắn, chẳng lẽ cứ sống ở Đàm gia như vậy?

Trong mắt Tống Mặc lộ ra vài phần không đành lòng, thấp giọng nói: "Đây là ý của Ngũ cữu. Cho dù Tưởng gia nhất thời gió yên sóng lặng, nhưng cũng sẽ có một ngày nổi lên phong ba, không ai biết về sau sẽ như thế nào. Đứa trẻ kia nếu có thể hóa nguy thành an, thì chính là mệnh của nó, không cần phải gượng ép thay đổi, cũng coi như vì Tưởng gia lưu lại một giọt máu."

Đậu Chiêu im lặng.

Theo lời Tưởng Bách Tôn nói, chắc hẳn đã có tính toán cho tương lai của Tưởng gia, chỉ mong hắn không phải loại người lý luận suông, có thể dẫn dắt Tưởng gia qua khỏi khốn cảnh này.

Khi đã có con, nữ nhân đặc biệt dễ dàng xót thương những đứa trẻ khác. Tống Mặc cho rằng Đậu Chiêu đang lo lắng cho đứa trẻ ở Đàm gia kia, nhẹ giọng an ủi: "Trong cái rủi có cái may, biết đâu là họa, đâu là phúc? Tình hình hiện tại của Tưởng gia vẫn rất gian nan, đứa trẻ kia ở lại Đàm gia, càng an toàn hơn." nói tiếp, "Không phải nàng bảo bây giờ không thể quá vui quá buồn sao? Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, dùng xong cơm tối, ta chơi cờ với nàng."

Đậu Chiêu nghe vậy, tâm tình tốt lên rất nhiều, cười hỏi: "Cố Ngọc đi rồi?"

"ừm!" Tống Mặc đáp, ôm lấy vai Đậu Chiêu đi vào nội thất, "Ta tiễn hắn đến An Định môn, hắn nói sẽ trở về trước khi sang năm mới." Sau đó kể lại một chút tình cảnh lúc đó cho Đậu Chiêu nghe.

Đỗ Duy phái một gã sai vặt đến bẩm báo: "...... Năm trái thạch lựu kia, ban đầu là di vật của cha nuôi Trần Gia - Trần Tổ Huấn, sau khi Trần Tổ Huấn chết, Trần gia mất đi tập chức, con trai cũng bị kinh hãi mà chết bệnh, chỉ còn lão thê của Trần Tổ Huấn sống với con dâu và một đứa cháu, lại có người của Cẩm Y Vệ thường xuyên đến đòi nợ. Gia cảnh ngày càng khó khăn. Sau khi Trần Gia nhận chức Thiêm sự Trấn phủ ti, Trần gia liền tìm tới, muốn tặng hắn lễ vật nhưng không có bạc. Lão thê của Trần Tổ Huấn thấy vậy liền đem chỗ thạch lựu kia ra."

Chỉ cần liên quan đến Cẩm Y Vệ, gia cảnh chắc chắc không bình thường.

Trần Gia mấy năm nay khốn đốn ở Cẩm Y Vệ, thiếu chút nữa còn bị cách chức, hắn phải đút lót trên dưới, sớm đã tiêu hết những gì kiếm được trong lúc đi theo Trần Tổ Huấn. Tuy rằng, sau này được Tống Mặc nói giúp với Uông Uyên, nhưng nịnh bợ quan trên, kết giao đồng liêu đều cần dùng bạc, hơn nữa nhất định phải là bạc tự hắn móc ra, tình cảnh nghèo xơ nghèo xác hiện tại, cũng là dự tính từ trước.

Đậu Chiêu trầm ngâm hỏi: "Không biết Trần gia cam tâm tình nguyện hay là bất đắc dĩ phải lấy ra?"

"Là cam tâm tình nguyện ạ." Gã sai vặt cười đáp, "Trần gia hiện giờ coi Trần Gia như nhi tử, tiền đồ của đứa cháu trai còn phải nhờ cậy vào hắn!"

Tống Mặc im lặng một lát, hỏi: "Trần Gia nợ bao nhiêu bạc?"

Gã sai vặt giật mình, thất thanh hỏi ngược lại: "Sao Thế tử gia biết Trần Gia đi vay bạc?"

Từ khi biết Đậu Chiêu có thể đã mang thai, tâm trạng Tống Mặc vẫn luôn vô cùng tốt. Nghe vậy cũng không nghĩ gã sai vặt kia thất thố: "Chẳng lẽ còn không biết -- Tuy rằng Trần gia hiện giờ sa sút, nhưng rốt cuộc Trần Tổ Huấn cũng là Thiên hộ Trấn phủ ti, cho dù lúc trước bị đồng liêu bỏ đá xuống giếng; nhưng thái bình thịnh thế, dưới chân thiên tử, cũng không thể làm ra chuyện quá khác người. Nếu đã trông cậy vào Trần Gia, thì sống cùng sống, chết cùng chết, hắn có thể vượt trội hơn người, Trần gia mới bảo vệ được gia nghiệp; còn nếu hắn rớt đài, Trần gia sớm muộn cũng suy tàn theo, đương nhiên sẽ phải dồn sức giúp đỡ, mà Trần gia hiện tại ngoài chu cấp thêm bạc thì không thể giúp được gì. Vừa nhìn qua nơi Trần Gia thuê ở và đồ đạc trong nhà liền biết mấy năm nay hắn miệng ăn núi đá lở thế nào. Trần gia sao có thể không chu cấp thêm bạc cho hắn chứ? Nhưng tặng lễ không tặng bạc, có thể thấy lỗ thủng này quá lớn, Trần gia cũng không vá được." Nói đến đây, khóe miệng hắn hơi nâng, nhàn nhạt cười, "Một khi đã như vậy, ta trả giúp hắn số bạc còn nợ! Coi như là mua năm trái thạch lựu kia."

Gã sai vặt há to miệng.

Đậu Chiêu liền hỏi: "Chàng thích thạch lựu này sao?"

Tống Mặc nhìn Đậu Chiêu khẽ cười: "Thạch lựu đưa tới thật đúng lúc, sao ta có thể không thích!"

Lập tức hai má Đậu Chiêu đỏ bừng.

Tống Mặc đã gọi Trần Hạch tiến vào: "Ngươi đến phòng thu chi, giúp Trần Gia trả số bạc hắn còn nợ."

Trần Hạch đáp "vâng".

Gã sai vặt kia lại nhịn không được nói thầm: "Trần Gia nợ hơn hai vạn lượng bạc đó......"

Đậu Chiêu khiếp sợ: "Sao có thể nhiều như vậy?"

Tống Mặc mày không nhăn một chút, thần sắc vẫn như thường, phân phó Trần Hạch: "Đi phòng thu chi lấy bạc đi!"

Gã sai vặt kia rùng mình, vội cung kính hành lễ, rồi lui xuống với Trần Hạch.

Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu nằm dựa trên gối, trầm giọng nói: "Trần Gia đúng là biết xử trí; đã sớm đoán trước mình sẽ nợ hai, ba vạn lượng bạc." Sau đó cười đùa với nàng, "Theo như tính toán của ta, kiểu gì hắn cũng phải nợ đến năm, sáu vạn, ai ngờ lại chỉ có hai vạn lượng bạc; có thể thấy được, đáy của hắn quá mỏng, ngay cả bọn cho vay lãi, cũng không dám để hắn mượn nhiều. Lần này ta giúp hắn, không biết về sau hắn có dễ vay bạc hơn không?"

Đậu Chiêu bật cười, hỏi: "Chàng đang giúp hắn hay hại hắn vậy?"

"Quản hắn làm gì." Tống Mặc nói thẳng, "Cho dù là phụ mẫu, cũng không thể cả đời chạy theo dắt tay, về sau xảy ra chuyện gì, không liên quan đến chúng ta, càng không cần giúp hắn tìm cách giải quyết?"

Điều này nói đúng.

Đậu Chiêu bật cười.

Tống Mặc nói: "Sáng sớm mai ta sẽ đi Đại Quốc Tự khai quang thạch lựu, sau đó đặt ở trên đầu giường chúng ta, nghe nói như vậy sẽ có nhiều tử nhiều phúc." Tay liền mò vào trong vạt áo của Đậu Chiêu, cản thận trọng vuốt ve cái bụng phẳng, "Khi nào có tin chính xác đây? Phải nhanh chóng mời cữu mẫu tới chăm sóc nàng mới được." Bộ dạng hấp tấp kia chọc cho Đậu Chiêu cười một trận.

※※※※※

Thấy Trần Hạch đưa hai vạn lượng ngân phiếu tới, sắc mặt Trần Gia lập tức tối đen như trời sắp mưa.

Hổ Tử không nhận ra, ôm tráp đựng ngân phiếu đếm lại một lần.

"Trần đại ca, hai vạn lượng ngân phiếu, không thiếu một đồng." Hắn vui mừng phấn khích nói với Trần Gia, "Chúng ta có thể trả hết nợ rồi, còn có thể mua lại tòa nhà phía trước, về sau cũng không cần sợ gặp phải bọn cho vay lãi nữa......" Nói nửa chừng, thì thấy khuôn mặt u ám của Trần Gia, hắn không khỏi kinh ngạc, thanh âm cũng nhỏ dần xuống, "Làm sao vậy? Trần đại ca, ngân phiếu có gì không ổn? Ngân phiếu này do Trần đại gia - thuộc hạ của Thế tử Anh Quốc Công mang đến, ta đã nhìn kỹ, không giả một tờ nào; hơn nữa Trần đại gia cũng nói, về sau có việc gì, cứ tìm hắn là được. Chúng ta khó khăn lắm mới khiến ngao mở miệng, cuối cùng cũng thấy ngày lành, sao huynh lại không vui như vậy?"

Tâm trạng Trần Gia đang rối rằm, nghe thấy Hổ Tử nói mấy lời ngu đần thiển cận này, liền tức giận quát: "Ngươi não heo à! Người ta tặng ngân phiếu hai vạn lượng bạc, chính là muốn biến chuyện này thành mua bán, hóa bạc rồi xong. Bảo ta có việc thì đi tìm Trần Hạch? Chính là nhắc nhở chúng ta ít đến phủ Anh Quốc Công ...... Ngày lành? Một cái Thiêm sự Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ nho nhỏ thì đã là gì? Chẳng phải người ta chỉ cần nói một câu thôi sao! Ai biết sau này sẽ bị đuổi đi lúc nào?"

Hổ Tử choáng váng, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Trả lại hai vạn lượng bạc này ư?"

Là hai vạn lượng đó, không phải hai ngàn lượng đâu, cho dù bọn họ có tích góp hết sức, cũng mất đến tam, năm năm mới được!

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn phải xem người ta có muốn nhận lại không đã!"

Trần Gia đi qua đi lại trong phòng, nghe vậy thì gào lên "Được rồi", sắc mặt vô cùng khó coi.

Hổ Tử rụt vai.

Trần Gia buồn bực trong lòng, đẩy mạnh cửa sổ.

Khí lạnh lập tức thổi vào.

Hắn không khỏi rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại không ít.

Mình gặp được phu nhân Thế tử Anh Quốc Công thì lập tức trở thành Thiêm sự Trấn phủ ti, không chỉ có đồng liêu, ngay cả chỉ huy của chỉ huy của chỉ huy của hắn là Sử Xuyên còn gọi hắn đến mắng vui: "Tiểu tử thối, quan hệ tốt với Thế tử Anh Quốc Công như thế mà lại giấu ta. Nếu không phải lần này Thế tử gia tự mình nói tốt giúp ngươi, ta cũng không biết đâu!"

Lúc đó hắn lập tức cảm thấy lời nói của phu nhân có tác dụng tuyệt vời vô cùng

Sau khi ra khỏi nha môn Cẩm Y Vệ, hắn nghĩ phu nhân gả đến phủ Anh Quốc Công, e rằng quan trọng nhất vẫn là sinh nhi dục nữ, vì phủ Anh Quốc Công khai chi tán diệp, hắn đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, bấy giờ mới nhớ ra năm trái thạch lựu ngụ ý nhiều tử nhiều phúc kia...... Nháy mắt đã nhận được hai vạn lượng tiền thưởng, trả toàn bộ số tiền nợ bên ngoài!

Suy cho cùng, hắn có thể như ngày hôm nay, cá mặn xoay người, đều là vì số đỏ, ôm đúng chân rồi.

Nếu có thể khiến phu nhân vui, không, khiến phu nhân vui thì phải thường xuyên đi lại trước mặt phu nhân, nhưng nam nữ khác biệt, Quốc Công gia chưa chắc đã thích, phu nhân cũng chưa chắc sẽ gọi hắn...... Phải nghĩ biện pháp giúp phu nhân làm việc...... Phải khiến cho phu nhân vừa lòng, cảm thấy ngoại trừ hắn, người khác đều không làm xong, mà cho dù có làm xong thì cũng không nhanh bằng hắn......

Rốt cuộc, phu nhân Thế tử Anh Quốc Công, hiện tại đang thiếu cái gì?

Đường này, trăm triệu lần không thể gãy giữa chừng!

※※※※※

Đậu Chiêu thiếu nhất cái gì?

Nàng cảm thấy mình thiếu nhất chính là nha hoàn vừa ý.

Tố Tâm đỏ mặt: "Nếu không, chuyện của em lùi lại hai năm. Dù sao mấy ngày nay Triệu quản sự vẫn cần đi theo Chung đại chưởng quầy quản lý sản nghiệp của người, không có thời gian ngay được......"

"Hắn quản lý sản nghiệp của ta, với hôn sự của các ngươi có gì xung đột? Chẳng lẽ tất cả thương nhân đều không thành thân?" Đậu Chiêu cười nói, "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hôn sự của các ngươi đã có Trần tiên sinh và Đoạn sư phó giúp đỡ, các ngươi chỉ cần làm một đôi tân lang tân nương nhàn nhã là được."

Tố Tâm thẹn thùng, cúi đầu lẩm bẩm không biết nói cái gì, Đậu Chiêu một chữ cũng không nghe rõ, lại cảm thấy Tố Tâm ngượng ngùng như tiểu nữ tử, khiến nàng vô cùng vui mừng -- Tố Tâm, vẫn rất mong gả cho Triệu Lương Bích đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play