Chương 331: Ứng phó
Editor: uyenchap210
Cũng không thể thừa nhận, bởi vì hắn cách xa Liêu Vương một bước, nên nàng mới càng cao hứng đi?
Đậu Chiêu nói thầm trong lòng, lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành tựa tiếu phi tiếu liếc xéo hắn, nũng nịu nói "Chàng biết rồi đó".
Tống Mặc sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
Bên cạnh Đậu Chiêu, luôn có chuyện khiến hắn sung sướng.
Hắn vươn tay ra, bế ngang Đậu Chiêu lên, khẽ cắn vành tai nàng: "Chúng ta dùng bữa tối thôi."
Sự tình bất ngờ, Đậu Chiêu không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng bám lấy cổ Tống Mặc, lúc này mới phát hiện mình đã bị Tống Mặc ôm trong ngực.
"Chàng mau thả ta xuống!" Nàng mặt đỏ tai hồng, "Đèn còn sáng kia kìa, sao đã làm loạn rồi?!"
Bộ dạng cố gắng bình tĩnh lại khó nén ngượng ngùng kia, chọc cho Tống Mặc một trận cười lớn, còn ở cổ nàng thổi khí, thanh âm ái muội nói: "Nếu tắt đèn, thì có thể làm loạn?"
Gia hỏa này, cái gì cũng nói được!
Nàng càng thẹn, hắn càng lấn tới.
Người bên ngoài làm sao có thể nghĩ hắn đa mưu túc trí, tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn?
Đậu Chiêu mắng thầm, Tống Mặc không tốn chút sức nào đã ôm nàng đến phòng ngoài.
Nhóm người Cam Lộ vội vàng bày bát đũa, bộ dạng làm như không trông thấy gì cả.
Đậu Chiêu bất lực thở dài.
Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa tối.
Tống Mặc thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt xem Đậu Chiêu một cái, khiến Đậu Chiêu hai lần gắp rơi thức ăn.
Trong lòng Đậu Chiêu không thể lý giải được mà tràn ngập ngọt ngào.
Dùng qua bữa tối, hai người ngồi trên giường đất cạnh cửa sổ vừa uống trà, vừa nói chuyện.
"Khi chàng đi, ta đã gặp Trần Gia." Đậu Chiêu kể lại sự tình lúc đó cho Tống Mặc.
Tống Mặc nghe xong cười không ngừng: "Hắn cũng thật nhạy bén, biết đi con đường của nàng!"
Nhận ra lời Tống Mặc có ẩn ý, Đậu Chiêu liền hỏi: "Nói như vậy, đúng là Trần Gia vô tình chạm mặt với đám đạo tặc kia?"
Tống Mặc gật đầu, hàn quang chợt lóe qua mắt hắn.
Hắn đưa mắt về phía Tê Hương Viện, thanh âm trầm thấp: "Là bút tích của vị kia!"
Đậu Chiêu chấn động, thất thanh nói: "Sao có thể......" Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình hỏi hơi vô lý.
Trong thiên hạ này ngoại trừ Tống Nghi Xuân, còn ai hận Tống Mặc như vậy?
Nếu nhắm vào nàng, cũng chỉ có thể bên ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao.
Nhưng Tam cương ngũ thường còn đó, cho dù là phụ tử tương tàn, Tống Nghi Xuân cũng không thể quá trần trụi, lỗ mãn! Vô cớ sát hại nhi tử, hậu quả sau đó gánh không nổi đâu, bằng không, hắn đã tự cầm dao đuổi giết Tống Mặc rồi. Cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy?
Vậy thì vì sao Tống Nghi Xuân lại chọn thời điểm này, lấy phương thức này xuống tay?
Đậu Chiêu trầm ngâm: "Đã xảy ra chuyện gì? Hắn hành sự như vậy, quá không hợp với lẽ thường!"
Tống Mặc thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thân phận hai tử sĩ kia đã xác định. Về phần hắn vì sao như thế, còn phải tra tiếp, đoán chừng tầm hai ngày nữa sẽ có kết quả"
Đậu Chiêu nhìn gương mặt trầm tĩnh thanh lãnh như băng tuyết của Tống Mặc, chỉ cảm thấy đau lòng.
Nàng tình nguyện muốn hắn giống như vừa rồi, cùng cùng nàng vui cười pha trò.
Đó mới chính là một người sống bình thường!
Đậu Chiêu im lặng ôm eo Tống Mặc, dựa vào vai hắn.
Dường như làm như vậy, có thể truyền cho Tống Mặc một chút hơi ấm, giúp hắn cảm thấy không rét lạnh cô đơn một mình.
Tống Mặc lại cười véo véo mũi Đậu Chiều, thì thầm: "Làm sao vậy? Có phải muốn ta hay không? Đợi lát nữa ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi......"
Hỗn đản này!
Từ khi thành thân với nàng, thì không có một khắc nào đứng đắn.
Đậu Chiêu hung hăng mà đấm hắn.
Tống Mặc chớp chớp mắt nhìn nàng, bày ra bộ dạng đáng thương "Ta không có nói sai, vì sao lại đánh ta".
Đậu Chiêu nhịn không được bật cười một tiếng.
Những buồn khổ, thương tâm vừa rồi đều tan thành mây khói, biến mất không bóng dáng.
Đậu Chiêu hơi giật mình.
Có lẽ, đây mới là mục đích của Tống Mặc
Không cho mình thương tâm......
Nàng nghiêm túc nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc cũng chăm chú nhìn nàng, ý cười tràn ngập trong mắt.
Đậu Chiêu tiến đến hôn môi hắn, ôn nhu mà triền miên.
Tống Mặc kinh ngạc, nhiệt tình đáp lại nàng.
Nhưng rốt cuộc Đậu Chiêu không cho hắn tiếp tục: "Ta hơi mệt, chàng nhẫn......"
Tống Mặc được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm tay nàng hướng xuống dưới: "Vậy nàng giúp ta đi."
Hai kiếp làm người, Đậu Chiêu chưa từng làm chuyện này.
Nàng cảm thấy quá..... phóng túng.
Tống Mặc ôm nàng gọi "Thọ Cô", thân thể nóng bỏng như nước sôi trào.
Đậu Chiêu vùi đầu trong ngực Tống Mặc, đỏ mặt nhắm mắt, bịt tai trộm chuông, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Mặc tinh thần sảng khoái rời giường đi luyện quyền, Đậu Chiêu trốn trong chăn động cũng không muốn động.
Cam Lộ mặt đỏ ửng nhắc nhở Đậu Chiêu: "Đã là giờ mão."
Bình thường giờ này, nàng đang ngồi thêu thùa ở phòng trà của Tê Hương Viện.
Nhưng hôm nay, nàng chẳng còn tâm tình đối phó với Tống Nghi Xuân nữa.
"Ngươi tìm một gia đinh canh giữ cổng lớn," Đậu Chiêu lười biếng phân phó, "Nếu có người tới thăm Quốc Công gia, bảo hắn lập tức bẩm với ta, đến lúc đó chúng ta đi phòng trà của Tê Hương viện cũng không muộn."
Cam Lộ cứng họng, một hồi lâu mới nói: "Chỉ sợ những quản sự ma ma trong phủ sẽ nói linh tinh."
Nếu truyền ra ngoài, có thể Đậu Chiêu sẽ phải gánh trên lưng chữ bất hiếu.
Đậu Chiêu lười biếng mỉm cười: "Vậy ngươi cứ truyền lại lời của ta, vừa hay ta muốn nhìn xem kẻ nào thích bàn tán thị phi."
Tuy trong lòng bất an, nhưng Cam Lộ không dám trái ý Đậu Chiêu, rất nhanh đem lời truyền đi.
Anh Quốc Công phủ một trận ồ lên, có thể tưởng tượng ra sóng ngầm quyết liệt giữa Đậu Chiêu và Tống Đại phu nhân, các mama quản sự uy tín và bọn đại nha hoàn đều im lặng đến quỷ dị, chỉ dám bấm bụng nói trong lòng.
Đậu Chiêu thở dài: "Vẫn là vú già của phủ Anh Quốc Công được dạy dỗ tốt. Nếu còn ở Chân Định, chỉ sợ nước miếng đã bay đầy trời rồi."
Cam Lộ đang rót trà cho Đậu Chiêu không khỏi chu miệng: "Dọa chết chúng em, vậy mà người còn có tâm trạng nói đùa."
Tố Tâm sắp xuất giá, nàng mấy năm nay đều đặt hết tâm tư trên người Đậu Chiêu, cho nên chưa có chuẩn bị gì, Đậu Chiêu bảo Liêu Bích Phong an bài một quản sự đắc lực, để giúp tỷ muội Biệt thị mua sắm đồ cưới. Cam Lộ và Tố Quyên thay thế Tố Tâm và Tố Lan, hầu hạ bên người Đậu Chiêu.
Chỉ tiếc hai người này cũng sắp xuất giá!
Đậu Chiêu thở dài trong lòng, phân phó Cam Lộ lấy hai bộ chăn đệm trong của hồi môn của mình ra.
Cam Lộ còn tưởng là tặng cho Tố Tâm, chọn một bộ đỏ thẫm thêu Đan Phượng Triêu Dương, một bộ xanh biếc thêu Bách Điểu Triêu Phượng.
Đậu Chiêu lại nói: "Là cho Thế tử gia dùng."
Cam Lộ há hốc mồm.
Buổi tối Tống Mặc trở về, nhìn thấy chăn đệm trên giường đất, còn kinh ngạc hơn, cười nói: "Nàng giận ta thật ư?" Lại thì thầm, "Đêm qua là ai ôm ta không chịu buông tay nhỉ?"
Nhớ đến phong tình kiều diễm hôm qua, gò má Đậu Chiêu lại ửng hồng, thái độ càng thêm kiên định: "Nếu chàng không ngủ trên giường đất, thì phải ngủ ở thư phòng."
Tống Mặc lúc này mới ngừng cười, nghiêm túc hỏi: "Thọ Cô, nàng nói thật với ta, chuyện gì xảy ra vậy?"
Đậu Chiêu không biết nên trách Tống Mặc chuyện gì cũng dám hay là trách chính mình cự tuyệt không được dụ hoặc của hắn, trừng mắt: "Chàng còn dám hỏi ta? Có ai không biết tiết chế như vậy không?"
Tống Mặc ngượng ngùng gãi gãi mũi.
Không phải hắn không thể, chỉ là hắn thích nhìn bộ dạng Đậu Chiêu mất khống chế dưới thân mình.
Bất quá, nghĩ đến nhụy hoa trướng hồng của Đậu Chiêu, hắn vẫn hơi chột dạ, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn nghỉ trên giường đất.
Đậu Chiêu lập tức mềm lòng, tự mình rót cho hắn ly trà, ngồi bên mép giường đất lẩm bẩm: "Ta nghỉ hai ngày sẽ tốt thôi."
Tống Mặc nắm tay nàng: "Vậy nàng cũng ngủ trên giường đất với ta đi. Ta bảo đảm sẽ không động tay động chân."
Thế có khác gì cùng ngủ trên giường.
Đậu Chiêu chán nản: "Chàng cũng biết mình động tay chân!"
Không thèm để ý tới Tống Mặc, xoay người lập tức lên giường.
Nửa đêm khát nước tỉnh dậy, thì phát hiện Tống Mặc không biết từ khi nào đã bò lên giường, cuộn tròn ngủ ngon lành bên cạnh nàng.
Đậu Chiêu bật cười.
Nhẹ nhàng giúp Tống Mặc dịch góc chăn.
Hôm sau lại bảo Cam Lộ đem bộ chăn đệm kia cất vào hòm xiểng.
Tống Mặc không hiểu được, nhưng vẫn như bình thường nghỉ trên giường, bất quá lại thành thật hơn nhiều.
Đậu Chiêu tâm tư đặt ở hôn sự của Tố Tâm.
Của hồi môn tòa nhà, điền trang, cửa hiệu, trang sức, đồ dùng..... không bỏ sót thứ gì, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, đều hỏi đến.
Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân của Lục gia tới chơi, thấy vậy thì cười đến đau bụng, trêu ghẹo nàng: "Muội gả tỳ nữ hay gả khuê nữ vậy?"
Đậu Chiêu đúng là có tâm trạng như gả khuê nữ đi.
Bất quá, bọn họ thuận buồm xuôi gió như ngày hôm nay, có nói các nàng cũng không hiểu.
Đậu Chiêu chỉ cười: "Hôm nay ngọn gió nào đưa hai vị tới đây?" Sau đó phân phó Cam Lộ, "Bảo với quản sự phòng bếp, ta muốn giữ hai vị thiếu phu nhân dùng bữa."
Cam Lộ nghe lệnh rồi đi
Nhị thiếu phu nhân là thê tử của Lục Hàm - trưởng tôn của Ninh Đức trưởng công chúa, Tam thiếu phu nhân là thê tử của Lục Thẩm - thứ tôn của Ninh Đức trưởng công chúa, hai người cũng không tỏ ra khách khí, hào phóng nói cảm ơn,"Hôm nay phải nếm thử tay nghề bà tử phòng bếp của nhà biểu đệ muội mới được".
Đậu Chiêu cảm thấy kỳ quái.
Hai vị thiếu phu nhân xuất thân hiển hách, nàng vừa gả vào phủ Anh Quốc Công, cũng không có giao tình gì, sao hai người lại thân ái nồng nhiệt với nàng như vậy?
Nàng bất động thanh sắc cùng hai người xã giao.
Lục tam thiếu phu nhân nói tới sinh thần của Cảnh Quốc Công phu nhân vào tháng sau: "Đến lúc đó chúng ta cùng đi đi?"
Kiếp trước, nàng thường ra vào phủ Cảnh Quốc Công, nhưng lại không có lần nào vui vẻ ra về, cho nên kiếp này, nàng thực sự không có hứng thú với nơi đó.
"Đến lúc đó rồi nói sau!" Đậu Chiêu cười giải thích, "Quốc công gia vẫn còn bệnh!"
Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân mặt đầy kinh ngạc: "Quốc công gia chưa khỏe sao?"
Tống Nghi Xuân cũng không thể để người ta cười vào mặt, nói hắn phát bệnh vì con dâu có nhiều thêm trang đi? Vậy nên bên ngoài đều truyền Tống Nghi Xuân bị nhiễm phong hàn.
Đậu Chiêu ấp úng thừa nhận, cùng hai vị thiếu phu nhân Lục gia nói tới mấy chuyện khác ở Kinh đô.
Hai vị thiếu phu nhân đều là người khóe léo nhạy bén, nếu Đậu Chiêu không muốn nói nhiều, các nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, mọi người nói chuyện nhà, không khí hoà thuận vui vẻ, nói một câu liền nghe thấy tiếng cười.
Chỉ là tới buổi chiều, tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, có vị Thiêm sự Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ họ Trần, phái bà tử trong nhà tới gặp phu nhân. Nói là trước đó vài ngày đi Thiên Tân xử lý việc công, được mấy sọt lựu, cố ý đưa tới mời phu nhân."
Chương 332: Lựu
Thiêm sự Trấn phủ ti Cẩm Y Vệ họ Trần?
Đậu Chiêu không cần suy nghĩ, cũng đoán được người này là Trần Gia.
Nàng nhớ rõ thời điểm gặp nàng Trần Gia mới chỉ là một tiểu kỳ nho nhỏ ở Cẩm Y Vệ, vậy mà không tới mấy ngày, lại thành Thiêm sự Trấn phủ ti của Cẩm Y Vệ rồi...... Có vẻ như Tống Mặc đã ra tay giúp hắn.
Bất quá, nàng không có ý định dụng hắn.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, Trần Gia giúp Tố Tâm là thật. Nếu hắn đã không liên quan đến vụ đạo tặc tấn công Tố Tâm, mà Tống Mặc lại nói tốt cho hắn một lời, xem như đã trả đủ ân tình.
Đậu Chiêu phân phó tiểu nha hoàn: "Thưởng cho bà tử kia một lượng bạc, số lựu đó, bảo bà tử kia mang về cho cháu trai cháu gái ăn đi!"
Tiểu nha hoàn nghe lệnh rồi lui xuống.
Nhị thiếu phu nhân Lục gia ngạc nhiên hỏi: "Đệ muội như thế nào lại biết người của Cẩm Y Vệ?"
Người của Cẩm Y Vệ thanh danh không tốt, vương công đại thần khi nhắc tới đều biến sắc.
Đậu Chiêu vội nói: "Là người quen của Thế tử gia, không biết vì sao lại đem lựu tặng, chờ Thế tử gia trở về, muội liền hỏi."
Thần sắc Nhị thiếu phu nhân lúc này mới buông lỏng, ân cần nói: "Thế tử phu nhân phủ Duyên An Hầu, Đại phu nhân phủ Cảnh Quốc Công, Tứ phu nhân Vân Xương Bá, phu nhân phủ Đông Bình Bá, đều là người đôn hậu, nếu muội có thể tham dự lễ mừng sinh thần của phu nhân Cảnh Quốc Công, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu những người này với muội, cũng miễn cho muội buồn chán một mình."
Đậu Chiêu biết nàng nói thật tâm, liên tục cảm tạ, trong lòng lại nhịn không được hiện lên điểm kỳ dị. Kiếp trước, Phu nhân Đông Bình Bá cùng hai nhi nữ của mình trở thành nữ tử của Tống Mặc.
Lúc này, Chu thị vẫn đang tuổi hoa, mới gả cho Đông Bình Bá chưa được mấy năm.
Buổi tối, thời điểm Tống Mặc đang đọc sách dưới đèn, Đậu Chiêu không khỏi ngẩng đầu đánh giá hắn.
Rốt cuộc kiếp trước Tống Mặc đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường?
Khi hắn bên cạnh những nữ tử khác như Chu thị, liệu có giống khi bên cạnh nàng, buông thả không kiềm chế bản thân?
Trong đầu nàng liền hiện ra hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim run khi bọn họ bên nhau .
Giống như uống phải hũ dấm hỏng, Đậu Chiêu cảm thấy vừa chua vừa đắng.
Kiếp này, Tống Mặc có còn gặp những người đó nữa không?
Nàng không khỏi vo viên vạt áo, mặt cũng trở nên trắng bệch.
Một khắc trước Tống Mặc còn đang đắc ý vì Đậu Chiêu dùng ánh mắt si mê lặng lẽ ngắm nhìn hắn, một khắc sau lại bị sắc mặt của nàng dọa sợ.
"Thọ Cô, Thọ Cô!" Tống Mặc vội ôm Đậu Chiêu vào lòng, dùng nhũ danh mà chỉ khi nào hai người thân mật gọi, "Nàng làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe?"
Vòng tay ấm áp, khiến cảm xúc Đậu Chiêu rất mau bình tĩnh lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, không thể không nhắc nhở bản thân, đó là chuyện kiếp trước, mình không thể đem kiếp này lẫn lộn với kiếp trước được, như vậy chỉ tự chuốc lấy buồn rầu thôi .
Chuyện kiếp trước, nàng sẽ không để nó lại xảy ra.
"Không sao," sắc mặt Đậu Chiêu tuy vẫn hơi xanh, nhưng đã nhu hòa rất nhiều, "Ta thấy chàng đọc không rời mắt, nên muốn xem đó là sách gì......"
Tống Mặc không lên tiếng, nhìn thẳng vào nàng, thần sắc ngưng trọng: "Thọ Cô, nàng tin tưởng ta chứ?"
Đậu Chiêu sửng sốt.
Tống Mặc nghiêm túc nói: "Nếu nàng tin tưởng ta, thời điểm gặp việc khó xử, nhất định phải nói với ta."
Hắn rũ mi, một tia buồn bã vụt qua đáy mắt
Đến khi mở ra, lại chỉ thấy ý cười ấm áp nơi đó.
"Ta đang xem 'Diễn Dịch Đồ Thuyết' của nguyên Đại học sĩ Nội Các - Trần Viêm Sơ." Hắn ngồi thẳng lưng, lật bìa cho Đậu Chiêu nhìn, nhưng hơi ấm tỏa ra từ người hắn cũng dần biến mất.
Trái Tim Đậu Chiêu tựa như bị dao cắt.
Tống Mặc rất thông minh, bọn họ lại thân mật gần gũi, nàng sao có thể giấu được hắn.
Hắn giả câm giả điếc, cũng bởi vì tôn trọng quyết định của nàng mà thôi.
Đáng giận là nàng còn ngoan cố cho rằng đây là đang thương hắn.
Nàng không khỏi nắm chặt lấy tay Tống Mặc, muốn giữ lại hơi ấm kia.
"Nghiên Đường, ta ... ta khả năng có!" Đậu Chiêu mặt đỏ bừng, cúi đầu nhìn chằm chằm hoa sơn trà được vẽ trên bàn của giường đất, lẩm bẩm.
"Cái gì?" Tống Mặc nhất thời không hiểu, "Nàng có cái gì?"
Mặt và cổ Đậu Chiêu đều đã đỏ rực.
Hai kiếp làm người, đây vẫn là lần đầu tiên nàng xấu hổ như vậy.
Lần trước, tin tức nàng mang thai tất cả đều do đại phu nói ra.
Nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của Tống Mặc, nàng đành phải lẩm bẩm lại lần nữa: "Nguyệt sự của ta chưa tới......"
Tống Mặc ngẩn ngơ một lúc thì mới vỡ ra, sau đó lập tức bị vui sướng to lớn đánh trúng
"Thọ Cô", hắn nhảy xuống giường đất rồi ngồi xổm trước mặt nàng, "Là thật? Là thật?"
Tống Mặc nắm tay Đậu Chiêu, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt hắn sáng lấp lánh, rực rỡ như sao trời.
"Có thể." Đậu Chiêu không dám mạnh miệng, "Phải đợi chút thời gian để đại phu bắt mạch mới biết được......"
Tống Mặc cười ngây ngô một lúc, đột nhiên "A" một tiếng, khẩn trương hỏi: "Mấy hôm nay ta có làm nàng bị thương không?" thần sắc lại thêm phần tự trách, "Ta nên sớm nghĩ ra mới phải ...... Hôm qua không nên đối với nàng như vậy......"
Nam nhân hơn phân nửa sẽ bỏ qua những điều này.
Đậu Chiêu vội nói: "Còn chưa chắc chắn, nói không chừng là ta đoán sai."
"Loại sự tình này làm sao có thể đoán sai?" Tống Mặc cảm thấy Đậu Chiêu đang tự an ủi mình.
Đậu Chiêu đành phải nói: "Đôi khi vô cùng muốn có hài tử, suy nghĩ nhiều, cũng sẽ xuất hiện biểu hiện mang thai giả......"
Tống Mặc ha hả cười, nhẹ giọng hỏi: "Thọ Cô rất muốn có hài tử của chúng ta?"
Đậu Chiêu toát mồ hôi.
Đây có được tính là đáp phi sở vấn không!?
Bất quá suy nghĩ như vậy càng khiến Tống Mặc vui mừng.
Hắn lại tiếp tục mơ tưởng: "Nếu sai cũng không quan trọng, rất nhanh chúng ta sẽ có hài tử, luyện tập trước cũng tốt."
Đậu Chiêu không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Tống Mặc đứng lên nói: "Khi nào có thể mời đại phu tới bắt mạch? Buổi tối hôm nay ta sẽ ngủ ở thư phòng! Nàng đã đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì không? Thời điểm phu nhân của Đổng Kỳ mang thai, hắn từng đi xin người của Tửu Thố cục* rất nhiều mơ, hiện tại đang là mùa đông, cũng không biết họ có còn dư lại chút nào không, ngày mai ta phải đi Tửu Thố cục một chuyến mới được......"
(*) Tửu Thố cục: nơi phụ trách đồ ăn thức uống trong hoàng cung.
Hình như lo xa quá rồi?
Đậu Chiêu há hốc mồm, trong lòng lại giống như bong bóng bay lượn, một loại cảm giác tươi đẹp khó tả.
"Nhanh nhất cũng phải uống cháo mùng tám tháng chạp* mới biết." Nàng vội nhắc nhở Tống Mặc, "Chàng đừng rêu rao khắp nơi, vạn nhất không đúng, chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười?" Lại nói, "Ta vẫn khỏe, chàng không cần lo lắng, muốn ăn gì, muốn uống gì, sẽ phân phó nhóm Cam Lộ."
Tống Mặc liên tục gật đầu, lại khó kìm nén hưng phấn, đi đi lại lại trong phòng, sau đó muốn gọi Cam Lộ: "Để nàng mang một bộ chăn đệm tới thư phòng."
Đáng lẽ mình nên sắp xếp thông phòng cho hắn mới đúng.
Đậu Chiêu ngẫm lại liền cảm thấy có chút không thoải mái.
Nàng do dự nói: "Nếu không, chàng ngủ ở nội thất đi......" lời vừa dứt, Đậu Chiêu liền nhớ tới khí thế bừng bừng của Tống Mặc sau khi hai người thành thân, nàng lại cảm thấy Tống Mặc chưa chắc có thể nhẫn được, nhất thời tâm trạng có hơi chán nản "Thôi, chàng vẫn nên ngủ ở thư phòng đi!"
Tống Mặc sớm đã có thói quen quấn lấy Đậu Chiêu, nhưng chiếu theo quy củ thê tử mang thai phải phân phòng với trượng phu, lại thấy Đậu Chiêu muốn giữ hắn, thì trong lòng càng vui vẻ, câu cuối cùng một chữ cũng không nghe, cười nói: "Hảo, ta liền ở lại nội thất."
Hắn như vậy, Đậu Chiêu càng khẩn trương: "Chàng vẫn nên nghỉ ở thư phòng đi......"
Tống Mặc trêu ghẹo Đậu Chiêu: "Ai quy định phải ngủ ở thư phòng?"
Lời hắn nói cũng có đạo lý.
Những nhà hàn môn nghèo túng ít chăn ít đệm, thê tử khi mang thai cũng không thể ngủ một mình một giường.
Đậu Chiêu nhắc nhở: "Vậy chàng không được ồn ào!"
Tống Mặc hơi hơi đắc ý.
Rõ ràng quy củ còn đó, nhưng một số chuyện, vẫn luồn lách được.
Tâm tình hắn rất tốt, cười cười: "Chỉ cần nàng không làm loạn, thì ta có thể động thủ sao?"
Đậu Chiêu nhớ đến mình không thể kiềm chế được bản thân mà nhào vào lòng hắn, nhất thời thẹn quá hóa giận, cao giọng gọi "Cam Lộ".
Đùa quá trớn rồi!
Tống Mặc vội khéo Đậu Chiêu vào lòng, ôn nhu nói: "Nào, đừng nóng giận, ta chỉ muốn chọc nàng vui vẻ thôi mà!"
Chuẩn bị tiến vào lại nhìn thấy cảnh như vậy, Cam Lộ vội vàng lui xuống.
Giọng Tống Mặc dịu thêm vài phần: "Ta từ trước vẫn luôn cảm thấy mình có hơi cạo đầu quang gánh, một đầu nóng* ......"
(*) Cao đầu quang gánh một đầu nóng (剃头挑子一头热): dùng để chỉ hai phía, phía này tình nguyện, phía kia lại không; giống như trong tình yêu, một người nồng nhiệt, một người lãnh đạm. Điều này dựa trên hình ảnh người cắt tóc rong, trên vai gánh đòn, một đầu có bếp lò đun nước (đầu nóng); một đầu có ghế, hộp đựng dụng cụ, tiền,.. (đầu lạnh)
Một câu giải thích này khiến Đậu Chiêu cực kỳ hổ thẹn, hai má nóng ran: "Không phải...... Nếu ta có thai, tâm tình thất thường sẽ không tốt cho đứa nhỏ...... Muốn giữ tâm trạng ổn định......"
Trong lòng Tống Mặc liền động, vội nói: "Nếu ta không làm gì, thì chúng ta không cần phân phòng đúng không?"
Đậu Chiêu gật đầu.
Tống Mặc vẫn lo được lo mất: "Chỉ sợ nàng cũng là nghe đồn đi?"
Nếu hai người có trưởng bối đứng đắn chỉ điểm, cũng không cần lưỡng lự như vậy.
Nhưng Tống Mặc rất nhanh nghĩ ra cách: "Không phải cữu mẫu còn ở kinh đô sao? Chúng ta mời cữu mẫu sang chơi mấy ngày đi? Đến lúc đó liền biết mang thai cần chú ý những gì."
Kiếp trước, Đậu Chiêu toàn phải tự mình dò dẫm tìm hiểu, bây giờ nghe vậy thì cảm thấy rất thú vị.
Đang muốn bàn với Tống Mặc khi nào đón cữu mẫu, Cam Lộ đã ôm một cái hộp xông vào, thần sắc hoảng sợ nói: "Phu nhân, không ổn, lựu mà vị Trần đại nhân kia đưa tới, được làm từ ngọc thạch, chớp mắt nhìn qua, lại y như lựu thật......"
Cam Lộ giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Đậu Chiêu đưa khăn cho nàng, thanh âm ôn hòa nói: "Ngươi không cần khẩn trương, đem sự tình kể lại cho ta nghe."
Cam Lộ bình tĩnh lại: "Phu nhân không phải bảo bà tử kia đem về sao? Nhưng bà tử kia nói, cũng chỉ là mấy trái lưu thôi, nếu đem về, để Trần đại nhân biết nàng việc nhỏ cũng không làm được, chắc chắn sẽ đuổi nàng, liền muốn tặng cho tỷ muội chúng em nếm thử.
"Nhược Đồng còn nhỏ, không hiểu chuyện, nghĩ rằng chỉ là mấy trái lựu, nên đã nhận.
"Chờ đến lúc dùng bữa tối, mấy tỷ muội về phòng, Nhược Đồng muốn ăn thử, bấy giờ mới biết lựu là giả, là dùng ngọc thạch chạm khắc thành......" Nàng nói, đem hộp mở ra, đặt lên bàn của giường đất.
Vỏ ngoài vàng nâu, cùi thịt men trắng, hạt lựu đỏ hồng...... Đặt trên lụa lót sắc tím, nhìn vô cùng sinh động, dưới ánh đèn, khó mà phân biệt thật giả.