Chương 335: Thông gió

Đậu Chiêu xuống khỏi giường đất, nói với Tố Tâm: "Đi, chúng ta đi tiểu hoa thính! Người của điền trang Đại Hưng đưa mấy tiểu cô nương tới, cùng ta đi chọn vài người nhanh nhẹn giữ lại"

Bởi vì bị tập kích trên đường, Tố Tâm nửa đường phải trở về, việc chọn lựa nha hoàn đương nhiên cũng bị hoãn.

Điền trang Đại Hưng bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chuyện tốt ban đầu đột nhiên đổi quẻ, khiến trong lòng tức phụ của Trang đầu điền trang vô cùng bất an. Qua mấy ngày, Di Chí Đường truyền tin đến, bảo nàng trực tiếp đưa mấy tiểu cô nương tới, nàng lại càng khẩn trương hơn.

Sợ Đậu Chiêu không hài lòng với người mình chọn, tất cả đều không nhận; sợ mấy tiểu cô nương chưa rành việc đời, nói sai lời làm sai việc khiến mọi người cười chê...... Nàng không thể không dặn dò cẩn thận, người phải thẳng, mắt không cần đảo loạn, lúc nói chuyện giọng không thể qua lớn cũng không thể quá nhỏ, mấy tiểu cô nương sống ở điền trang từ nhỏ, vốn đã được tổ tông kể lại phủ Anh Quốc Công hiểm hách cỡ nào cũng không khỏi kinh hãi, tay chân luống cuống không biết để đâu cho hết.

Khi Đậu Chiêu và Tố Tâm tiến vào, mấy tiểu cô nương liền trắng mặt, người cứng đơ đứng ở giữa tiểu hoa thính.

Nàng khẽ cười, nhớ lại tình cảnh gặp Cam Lộ và Tố Quyên ở kiếp trước.

"Đều là từ điền trang đưa đến?" Nàng nhẹ nhàng hỏi tức phụ của trang đầu, thần sắc mấy tiểu cô nương cũng bớt vài phần lo sợ.

"Hai người này là từ điền trang của chúng ta." Tức phụ của trang đầu chỉ vào các tiểu cô nương giới thiệu với Đậu Chiêu, "Đây là từ điền trang Uyển Bình, hai người này là từ điền trang Lang Phường......"

Tổng cộng mười hai tiểu cô nương, tuổi tầm tám, chín, tất cả đều đến từ các điền trang lâm cận kinh đô, hơn nữa tổ tiên mấy đời luôn làm tá điền cho Tống gia, còn có trưởng bối từng phục vụ trong phủ Anh Quốc Công.

Đậu Chiêu rất vừa lòng, quyết định giữ lại hết, cũng nói: "Tuy rằng số lượng nha hoàn có giới hạn, nhưng lúc ta từ Chân Định tới kinh đô, chỉ có mấy người Tố Tâm hầu hạ, các nàng cũng coi như là nha hoàn của hồi môn của ta đi!"

Đã là nha hoàn của hồi môn, vậy thì tiền tiêu hàng tháng, quần áo bốn mùa đều sẽ lấy ra từ của hồi môn của Đậu Chiêu.

Tức phụ của trang đầu vui mừng khôn xiết, vội vàng gạ gối cảm tạ.

Ban đầu chỉ nói muốn sáu người, hiện tại tất cả đều để lại, người khác sẽ không cho rằng mấy tiểu cô nương này được phu nhân ưu ái, mà sẽ khen nàng có thể diện trước mặt phu nhân.

Tức phụ của trang đầu không khỏi cảm khái trong lòng. Của hồi môn của phu nhân không giống người khác, muốn giữ lại ai thì có thể giữ người đó lại.

Sau khi giao người cho Tố Tâm dạy bảo, Đậu Chiêu gọi Cao Hưng gia vào, để nàng cùng tức phụ của trang đầu đi lấy khế ước bán thân của mấy tiểu cô nương.

Bên này vừa mới an bài xong, Tống Mặc đã từ nha môn của Binh mã tư Ngũ thành trở lại.

Đậu Chiêu liền hỏi hắn: "Có phải từ nay về sau chàng sẽ quản lý luôn nha môn của Binh ma tư Ngũ thành?"

"Cũng chỉ là tạm thời." Tống Mặc để Đậu Chiêu giúp mình thay áo, "Kim Ngô Vệ bên kia vẫn là chính." Sau đó hỏi đến việc chọn nha hoàn: "Nghe nói điền trang Đại Hưng đưa người đến, có vừa ý nàng không?"

"Ta thấy rất ổn," Đậu Chiêu cười, cùng Tống Mặc ngồi xuống giường đất cạnh cửa sổ, "Tất cả đều giữ lại." Về phần chi phí đằng kia, Đậu Chiêu cảm thấy chỉ là việc nhỏ, cũng không cần nhiều lời.

Nội viện của Di Chí Đường đã giao cho Đậu Chiêu, đường nhiên những việc này sẽ do Đậu Chiêu quyết định, cũng không cần Tống Mặc hỏi đến, hiện tại hắn quan tâm nhất chính là thân thể của Đậu Chiêu: "Sau khi ta đi, nàng còn ói không?"

Sáng nay mới ngủ dậy, nàng ói đến trời đất quay cuồng, tới nỗi ngay cả nước cũng ói ra, dọa Tống Mặc sợ ngây người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, hắn vội ôm lấy nàng, không ngừng vỗ về.

"Không có." Đậu Chiêu cười đáp, "Sau khi chàng đi, ta vẫn tốt, hỏi Cao Hưng gia, nàng nói đây là biểu hiện bình thường, bảo ta không cần quá lo lắng, vài ngày tới có thể sẽ thấy khó chịu hơn, nhưng sau ba tháng chắc chắn sẽ ổn."

Tống Mặc do dự: "Ta thấy vẫn nên đưa cữu mẫu tới sớm thôi! Có trưởng bối như nàng, ta cũng yên tâm hơn chút."

Vì đã có kinh nghiệm nên Đậu Chiêu không thấy lo lắng điều gì, nhưng Tống Mặc ngoan cố như vậy, nàng cũng đành phải nghe theo.

Sáng sớm hôm sau, Tống Mặc đi ngõ Tĩnh An Tự.

May mắn thay, Đậu Thế Anh vẫn đang ở nha môn, Tống Mặc chỉ nói Đậu Chiêu không thoải mái, trong nhà lại không có trưởng bối, muốn mời cữu mẫu qua ở vài ngày. Cữu mẫu nghe vậy, thì âm thầm tính ngày, sau đó lập tức vui mừng khôn xiết, không đợi Tống Mặc nói hết câu đã đứng dậy: "Ta đã biết. Ta lập tức cùng Trương Như đến phủ ở vài ngày. Con bận rộn công việc, không cần xen vào, tất cả đều giao cho ta là được."

Lúc trước Tống Mặc còn lo lắng cữu mẫu có điều kiêng dè, không muốn đến phủ Anh Quốc Công, bây giờ thấy cữu mẫu dứt khoát đồng ý thỉnh cầu, lại nhớ đến Đậu Chiêu từng kể Triệu gia có ân với nàng thế nào, hắn không khỏi thập phần cảm kích, càng thêm cung kính với cữu mẫu.

Đậu Thế Anh về đến nhà, nghe nói cữu mẫu muốn đi phủ Anh Quốc Công ở vài ngày, liền chấn động, luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Ý cười đầy ắp khuôn mặt, cữu mẫu lập tức thả chút tiếng gió cho Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh ngẩn ngơ, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, thì luôn cười ngây ngốc một mình, chờ đến lúc Tống Mặc tới đón, Đậu Thế Anh lại kéo Tống Mặc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Trong tay ta có chút đồ tốt, vốn là để chuẩn bị cho các ngoại tôn, ngươi cũng nên tranh đua đi."

Trán Tống Mặc bỗng nhiên lấm tấm mồ hôi.

Đây là cái hắn có thể tranh đua được sao?

Nhưng nhạc phụ đại nhân đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể cố gắng vâng vâng dạ dạ.

Bấy giờ Đậu Thế Anh mới vui vẻ buông Tống Mặc ra, tiễn Tống Mặc, cữu mẫu và Triệu Chương Như ra cổng lớn.

Đậu Chiêu bên kia đã sớm sắp xếp xong phòng cho khách, hai bên gặp mặt, nói nói cười cười, tới nửa đêm mới tan.

Sáng sớm hôm sau, cữu mẫu phân phó phòng bếp nấu cháo củ cải, còn đặc biệt dặn dò phải cho thêm chút giấm vào cháo.

Đậu Chiêu ăn hai chén mới buông.

Mãi cho tới khi đến nha môn của Binh mã tư Ngũ thành, tươi cười trên mặt Tống Mặc vẫn chưa tan.

Có người hiểu chuyện cảm thấy đây là cơ hội để hỏi về Ngụy Đình Du: "...... Không ngờ rằng lại là huynh đê cột chèo với Thế tử gia!"

Tống Mặc ôn hòa nói: "Ở phủ Anh Quốc Công, ta là thế tử, ở Binh mã tư Ngũ thàng, ta là mệnh quan triều đình, gọi ' đại nhân ' hoặc ' Tống thiêm sự ' là được."

Nịnh hót qua trớn rồi.

Người tới thần sắc ngượng ngập.

Sau đó có người nói với hắn: "Tống đại nhân đã tới được mấy ngày, ngươi có thấy Ngụy đại nhân cầu kiến không?"

Khuôn mặt người tới đại biến, chắp tay hành lễ: "Mong huynh chỉ điểm cho ta"

Người kia ngó nghiêng bốn phía, thấy không có người, lúc này mới thấp giọng đáp: "Nghe nói, người Tống đại nhân cưới mới thực sự là đích nữ của Đậu gia, mà Ngụy phu nhân được coi là đích nữ bởi vì mẹ đẻ của nàng được phù chính lên, thời điểm trước khi xuất giá Tống phu nhân lại không thân thiết với Ngụy phu nhân, cũng vì lẽ đó Tống đại nhân càng thêm khinh thường xuất thân của Ngụy phu nhân hơn. Phải biết rằng, Tống đại nhân chính là đích trưởng tử của phủ Anh Quốc Công."

Lần đầu tiên nghe được chuyện này, người tới không thể không vội vàng hỏi: "Huynh còn biết gì không, mau mau nói cho ta!"

Người kia cười cười, không lên tiếng.

Người tới bừng tỉnh, vội đáp: "Ta suy xét không chu toàn —— đợi lát nữa xong việc, chúng ta cùng đi uống vài chén đi."

Người kia tủm tỉm cười, gật đầu: "Hôm nay quấy rầy đại nhân rồi."

Hai người nhìn nhau cười, sau đó đi hai hướng khác nhau.

※※※※※

Đậu Chiêu cùng cữu mẫu và Triệu Chương Như ngồi trên giường đất thêu thùa.

Cữu mẫu ân cần dạy dỗ nàng: "Xiêm y của trẻ nhỏ, tìm ít y phục cũ sửa lại là được, cần bỏ đi phần vải thô ráp, để không làm thương da thịt non mềm......Chuyện sinh đẻ, tựa như bước chân vào quỷ môn quan...... Qua ba tháng, phải thường xuyên đi lại trong sân, tháng càng nặng, càng phải vận động nhiều. Vì sao các quý nhân trong cung lại thương khó sinh hơn các phụ nhân thôn dã? Bà đỡ, bà vú cũng phải lựa chọn tốt, tránh để hài tử mới sinh sẽ bị hoảng sợ......"

Triệu Chương Như mở to hai mắt, một hồi lại liếc liếc nhìn bụng Đậu Chiêu, Đậu Chiêu thấy mà dở khóc dở cười, thừa dịp cữu mẫu cùng Tố Tâm mở hòm xiểng tìm y phục cũ, nàng liền thấp giọng cười hỏi: "Tỷ có gì cứ nói thẳng. Tỷ như vậy, khiến người ta thật ngượng mà!"

Triệu Chương Như dựa lên vai Đậu Chiêu: "Muội thật sự có thai?"

"Tám chín phần mười là thật." Đậu Chiêu cười nói, "Phải đợi tháng sau mời đại phu đến bắt mạch mới chắc chắn được."

"Muội cũng thật lợi hại!" Triệu Chương Như dùng ánh mắt bội phục nhìn Đậu Chiêu, "Đại tỷ gả đi hơn nửa năm mới có có thai. Từ lúc muội thành thân tới giờ còn chưa được hai tháng đâu......"

Đậu Chiêu không biết nên khóc hay cười.

Có tiểu nha hoàn lặng lẽ đi đến, bẩm báo: "Phu nhân, có vị tự xưng Trần Tán Chi cầu kiến người!"

Trần Tán Chi, Trần Gia.

Hắn tới làm gì?

Đậu Chiêu dứt khoát nói: "Không gặp!"

Tiểu nha hoàn sợ hãi đáp "vâng" rồi lui xuống.

Triệu Chương Như ngạc nhiên hỏi: "Trần Tán Chi là ai? Muội có thể gặp nam nhân bên ngoài sao? Thế tử gia không nói muội không? Sao muội lại tùy tiện như vậy?"

"Tùy tiện cái gì!" Đậu Chiêu véo má Triệu Chương Như, "Ta hào phóng tiếp đãi khách tới nhà, vậy mà lại bị coi là tùy tiện!"

"A!" Triệu Chương Như nghiêng đầu, tránh khỏi tay Đậu Chiêu, "Thế tử gia đối với muội thật tốt. Chẳng bù cho nhị tỷ phu của ta, đừng nói để nhị tỷ gặp nam nhân bên ngoài, ngay vả về nhà mẹ đẻ, hắn cũng hậm hực, khiến mẫu thân rất phiền lòng!"

Đậu Chiêu thập phần kinh ngạc, đang muốn hỏi sâu hơn một chút, thì tiểu nha hoàn kia lại đi đến: "Phu nhân, Trần đại nhân nói không gặp người không thể đi, còn nói, liên quan đến Thế tử gia......"

Trần Gia này có tính toán gì?

Nếu liên quan đến Tống Mặc, hắn phải đi tìm Tống Mặc mới đúng, cho dù không được, cũng có thể tìm Nghiêm tiên sinh hoặc Trần Hạch, chạy tới tìm nàng, rốt cuộc vì việc gì?

Đậu Chiêu nhíu mày, nghĩ đến hắn hiện giờ đã là Thiêm sự Trấn phủ ti, mà nàng lại không dám đem an nguy của Tống Mặc ra cá cược, tuy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gặp Trần Gia ở tiểu hoa thính.

Trần Gia mặc áo khoác tơ tằm vô cùng bình thường, hạ mi thuận mắt, rất xứng với tướng mạo của hắn, nếu như lẫn trong đám đông chắc chắn sẽ không tìm thấy, tuy hắn không có nửa điểm lừng lẫy của Cẩm Y Vệ, nhưng lại khiến Đậu Chiêu trầm ngâm trong lòng, không khỏi nhìn lâu hơn một chút.

"Phu nhân!" Trần Gia kính cẩn hành lễ với Đậu Chiêu, thấp giọng nói, "Mấy ngày nữa Hoàng Thượng muốn đi Tây Uyển, bởi vì Quốc công gia đang bệnh nên Thế tử gia phải ở bên cạnh hầu bệnh, không thể đi cùng, rất có thể Kim Ngô Vệ sẽ được Đổng Kỳ - Thế tử Quảng Ân Bá chỉ huy, cùng Hoàng Thượng đi Tây Uyển, ngài có biết?"

Đậu Chiêu thất kinh, đầu xoay mấy vòng mới hiểu được ẩn ý của Trần Gia.

Đây là một thế giới khác mà nàng không biết.

Nàng trầm ngâm hỏi: "Đổng Kỳ có ân oán cũ với Thế tử gia?"

"Đổng Kỳ không có ân oán cũ với Thế tử gia." Trần Gia thấp giọng, "Nhưng mười tám năm trước, khi đó Quảng Ân Bá và Anh Quốc Công mới chỉ là thế tử, quan hệ hai người vô cùng tốt. Sau này không biết vì điều gì, hai người trở mặt thành thù, không hề qua lại nữa. Hơn nữa, Đổng Kỳ đã từng thắng Thế tử gia ở hội săn mùa thu, cướp đi chức phó Chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ từ tay Thế tử gia......"

Hắn kể cho Đậu Chiêu một số chuyện của Tống Mặc và Đổng Kỳ ở Kim Ngô Vệ.

Đậu Chiêu im lặng nghe hắn nói xong, cười đáp "Trần đại nhân vất vả", rồi nâng chung trà lên.

Chương 336: Báo tin

Lúc rời đi, Trần Gia liếc mắt nhìn cửa lách của phủ Anh Quốc Công một lần.

Hai gã sai vặt nhìn hắn thì thầm to nhỏ.

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Hổ Tử chờ ở bên ngoài chạy tới, vội hỏi: "Đại ca, được không?"

"Trở về rồi nói."Trần Gia nghiêm mặt, bước nhanh rời ngõ của phủ Anh Quốc Công.

Được không?

E rằng mình đã biến khéo thành vụng!

Sắp đến tết, Hoàng Thượng đột nhiên muốn đi Tây Uyển ở vài ngày, cấm vệ quân mỗi đội đặc biệt cử người theo hộ tống, Thế tử Quảng Ân bá tranh thủ cơ hội, nhưng không có nghĩa là trong thời gian ở Tây Uyển, Hoàng Thượng sẽ bị y làm cho lú lẫn, từ đó khiến Thế tử Anh Quốc Công bị chán ghét, rồi mất đi ân sủng. Nói không chừng Thế tử Anh Quốc Công đã sớm có chủ ý, hắn đi báo tin này chẳng khác gì làm trò hề, không những không thể chiếm được lòng tin, có khi còn bị coi là loại người vì cái lợi trước mắt, phá hỏng ấn tượng tốt ban đầu với Phu nhân Thế tử Anh Quốc Công

Nhưng hắn không đi không được.

Nhiều ngày qua, hắn vẫn không nghĩ ra Phu nhân Thế tử Anh Quốc Công cần gì, cũng không thể trơ mắt nhìn con đường khó khăn lắm mới có được bị đứt đoạn?

Chỉ đành lấy an nguy của Thế tử Anh Quốc Công làm cớ.

Quả nhiên Phu nhân Thế tử lập tức gặp hắn......

Hắn không khỏi siết chặt nắm tay.

Nếu mình có thể suy xét chu đáo hơn thì tốt.

Lần này quá lỗ mãng.

Trần Gia nghĩ đến gương mặt bình lặng như nước của Đậu Chiêu, càng thêm hối hận.

Đậu Chiêu ra khỏi tiểu hoa thính, nhưng không lập tức trở lại nội thất, mà xoay người, đi về phía núi giả Thái Hồ cạnh đó.

Nàng ngồi ở đình hóng gió của núi giả, nhìn Tê Hương viện xa xa.

Lầu thủy tạ của Tê Hương viện, cây cối tươi tốt, nhóm nha hoàn đi lại dưới mái hiên hành lang, chỉ có thể nhìn thấy làn váy hồng hoặc xanh của các nàng xuyên qua kẽ lá, còn có đình viện thâm sâu mang vài phần u ám.

Đậu Chiêu cười lạnh.

Nàng ghé tai phân phó Tố Tâm.

Tố Tâm hoảng sợ: "Như vậy có được không?"

"Hắn làm một, đừng trách ta trả mười." Ánh mắt Đậu Chiêu lạnh băng, "Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đã làm gì với Thế tử gia."

Tố Tâm cung thanh đáp "vâng", đỡ Đậu Chiêu xuống.

Trở lại nội thất, Đậu Chiêu mặt mày tươi sáng, thần sắc ôn hòa.

Triệu Chương Như hỏi: "Người họ Trần kia tìm muội làm gì?"

Đang cùng Cam Lộ sửa y phục cữu mẫu cũng buông tay, nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu cười khổ trong lòng, đáp: "Trần đại nhân bằng hữu ở Binh mã tư Ngũ thành, muốn gặp Thế tử gia nên đến tìm ta trước."

Triệu Chương Như khinh thường: "Hóa ra là đến cầu thăng quan phát tài!"

Cữu mẫu nhẹ nhàng nói với Đậu Chiêu: "Chuyện trên quan trường rất phức tạp! Đôi khi rõ ràng hắn tới cầu ta, nhưng nếu không đáp ứng, sẽ đắc tội người, còn nếu đáp ứng, lại tự kéo mình xuống nước. Đôi khi rõ ràng hắn đối đầu ta, nhưng thời điểm mấu chốt lại đứng về phe của ta. Kết giao với người là cửa ải khó khắn. Ta thấy Thế tử là người trầm ổn, đối với con cũng rất tôn trọng, nhưng những việc này không thể lẫn lộn, một đời đều nên nghe theo Thế tử gia."

Đậu Chiêu liên tục gật đầu.

Từ trước đến nay cữu mẫu luôn cảm thấy Đậu Chiêu là một hài tử thông minh hiểu chuyện, cũng không nhiều lời, để Cam Lộ ôm chỗ y phục còn đang sửa dở lên: "Đợi lát nữa ta đem về trong phòng cắt tiếp."

Cam Lộ ngạc nhiên hỏi: "Cữu phu nhân không có kéo sao? Nô tỳ lập tức lấy cho người một cây."

"Không phải!" Mợ ngăn cản Cam Lộ, cười nói, "Tốt nhất mấy ngày nay không nên động dao kéo trước mặt Đậu Chiêu."

Cam Lộ khẽ cười.

Triệu Chương Như hỏi: "Còn có quy củ này? Sao con lại không biết?"

Cữu mẫu nghĩ đến nữ nhi của mình còn lớn hơn Đậu Chiêu ba tuổi, nhưng việc gì cũng đều dựa mình, sinh trong phú quý không biết phú quý, lười biếng không muốn học hỏi, gặp chuyện thì ồn ào náo loạn, không chịu động não, trong lòng lập tức cảm thấy không vui, nghiêm giọng khiển trách: "Ngoại trừ ăn thì con con biết gì nữa?"

Triệu Chương Như thấy mẫu thân lại bắt đầu nổi nóng, vội trốn phía sau Đậu Chiêu, nhỏ giọng phản bác: "Ăn cũng là một môn học —— đây là phụ thân nói!"

Đậu Chiêu bật cười.

Tiểu nha hoàn cách mành cao giọng bẩm: "Thế tử gia đã trở lại!"

Cữu mẫu trừng mắt nhìn Triệu Chương Như một cái, rồi mới tươi cười đứng dậy.

Bởi vì có quan hệ thông gia, Tống Mặc tiến vào lập tức hành lễ với cữu mẫu, sau đó lui ra ngoài, tận đến khi dùng bữa tối, cữu mẫu và Triệu Chương Như trở về phòng cho khách, hắn mới quay lại nội thất.

Đậu Chiêu vội hỏi hắn: "Cơm tối ăn ở đâu? Ăn món gì? Có ngon miệng không? Một mình ở ngoại viện làm những gì? Có phải rất buồn chán hay không?"

Lời vừa nói ra, trong tâm nàng liền cứng lại.

Từ sau khi gả cho Tống mặc, chỉ cần rời nha môn hắn lập tức sẽ ở bên nàng, đây vẫn là lần đầu tiên chào hỏi một tiếng rồi đi ngoại viện như vậy.

Cuộc sống của những gia đình nhà cao của rộng, có nhà ai không là nữ nhân ở nội viện, nam nhân ở ngoại viện, tới buổi tối, nếu nam nhân muốn nghỉ tại chính phòng, hai vợ chồng mới thấy được mặt nhau?

Nhớ lại kiếp trước, cho dù không có việc gì nhưng mỗi ngày Ngụy Đình Du đều sẽ ra ngoài xã giao, luôn không có thời gian cho gia đình, còn Tống Mặc, không chỉ là Thiêm sự Kim Ngô Vệ, lại phải đốc quản Binh mã tư Ngũ thành, người gặp đếm không xuể, vậy mà mỗi ngày đều bên nàng......

Đậu Chiêu không khỏi ôm lấy cánh tay Tống Mặc, nói: "Cữu mẫu và biểu tỷ còn phải ở lại thêm một thời gian, nếu chàng thấy nhàm chán, thì rủ bằng hữu tới nhà hoặc ra ngoài uống rượu cũng được, đừng một mình cô đơn ở ngoại viện, ngay cả người nói chuyện cũng không có."

Tống Mặc lại cười: "Sao ta lại thấy giống như đang ghét bỏ ta ở nhà?"

"Ai ghét bỏ chàng ở nhà?" Đậu Chiêu bật cười, thanh âm phá lệ nhu mềm, "Không phải ta sợ chàng ở một mình sẽ buồn chán sao?"

Tống Mặc nghe vậy, chỉ cảm thấy rung động đến tâm can.

Hắn ôn thanh nói: "Ra ngoài xa giao cũng không có mục đích gì, không phải uống hoa tửu, thì chính là đi nghe hát kịch, cãi cọ ồn ào, còn không bằng ngồi ngốc trong nhà!"

Đậu Chiêu nhớ đến mùi phấn hương xa lạ ngẫu nhiên trên người Ngụy Đình Du......

Có thể thấy được các nam nhân ra ngoài xã giao hầu hết đều giống nhau.

Nếu trên người Tống Mặc cũng có mùi hương như vậy ......

Suy nghĩ bất chợt lóe qua, lập tức trong lòng nàng như có sóng cuộn biểm gầm, nhịn không được ghé vào chậu ói ra.

"Làm sao vậy?" Tống Mặc hoảng loạn ôm Đậu Chiêu, "Chỗ nào không thoải mái? Có muốn gọi cữu mẫu không?"

"Không cần," Đậu Chiêu lại khom lưng ói mấy lần rồi mới nhận khăn lau miệng từ Tố Quyên, "Sớm muộn gì cũng sẽ không thoải mái, cữu mẫu nói đây là bình thường."

"A!" Tống Mặc hơi an tâm, nhận nước trà Cam Lộ đưa rồi tự mình giúp Đậu Chiêu súc miệng, sau khi bế Đậu Chiên lên giường đất, mới cười nói, "Khó trách trăm sự đều đặt chữ hiếu lên đầu, nuôi dưỡng hài tử thật không đơn giản!"

Đậu Chiêu hờn dỗi nói: "Bây giờ chàng mới biết sao —— phải đốt sử với ta thật tốt đó!"

Lời vừa nói ra, lập tức nàng xấu hổi không chịu được.

Sao có thể nói ra như vậy.

Mình cũng không phải cô nương mười bảy, mười tám tuổi, thật tình giả ý chẳng lẽ không thể nhận ra, vậy mà còn muốn người ta làm bộ làm tịch hỏi han ân cần mới được?

Tống Mặc lại thích nàng trong lúc lơ đãng ở trước mặt mình toát ra kiều mỵ phóng túng, đây chỉ có thể chứng minh rằng Đậu Chiêu cũng tin tưởng ỷ lại hắn, cho nên trước mặt hắn không hề kiêng dè cố kỵ điều gì.

"Ta đối với nàng chưa đủ tốt?" Hắn giả vờ khó xử cau mày. "Vậy nàng nói xem, ta phải đối với nàng thế nào mới được coi là tốt?"

Đậu Chiêu quẫn bách, không tự nhiên chuyển hướng: "Đúng rồi. Hôm nay Trần Gia tới tìm ta, nói Hoàng Thượng muốn đi Tây Uyển mấy ngày, Đổng Kỳ chỉ huy Kim Ngô Vệ theo cùng, chàng ở nhà sẽ không có vẫn đề gì chứ?"

"Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương cãi nhau, giận dỗi muốn đi Tây Uyển mấy ngày, lịch trình còn chưa định rõ, có đi hay không vẫn chưa chắc chắn." Tống Mặc thấp giọng cười, "Nhưng nàng đừng nói ra bên ngoài!"

Đậu Chiêu trợn mắt há mồm.

Tống Mặc đã ở bên tai nàng thổi khí: "Nàng nói xem, ta đối với nàng như thế nào mới được coi là tốt?"

Ngữ khí ái muội kia, khiến Đậu Chiêu mặt đỏ tai hồng.

"Mau đi rửa mặt." Nàng chật vật đẩy hắn, "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Mặc cười ha hả, lại nhân cơ hội ăn vạ, bắt Đậu Chiêu phải nói rõ, như thế nào mới được coi là tốt, kéo mãi cũng không buông.

Người hầu trong phòng đã dần quen với chuyện Thế tử gia thanh nhã cao quý gặp phu nhân thì giống như biến thành người khác luôn thích nói lời chêu chọc, tất cả đều coi như không thấy, hạ mắt rũ mi lui xuống.

Rất nhanh Tống Mặc không thể khống chế được mình.

Đậu Chiêu vội đè tay hắn lại, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào: "Chàng đã đồng ý với ta sẽ không làm bậy."

Thân mình Tống Mặc lập tức căng cứng, một lúc lâu sau mới rút tay về.

Đậu Chiêu thối lui ngồi sát cửa sổ.

Tống Mặc mất tự nhiên quay mặt về hướng khác, thấp giọng nói: "Ta đi rửa mặt."

Lúc này Đậy Chiêu mới phát hiện hành động của mình giống như ghét bỏ Tống mặc, giống như muốn trốn tránh hắn.

Nàng kéo ống tay áo Tống Mặc, rũ mi mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Là ta sợ mình không nhịn được, thuận theo ý chàng......" mặt đã đỏ bừng lên.

Tống Mặc nghĩ đến dưới thân, từ cứng thành mềm, nhưng chỉ cần chạm nhẹ liền động tình..... Trong lòng thoáng chốc có một dòng nước suối chảy qua, nhu nhu, mềm mềm, dường như những gợn sóng muốn xuất ra, hắn không khỏi cúi người ôm Đậu Chiêu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Đậu Chiêu thở dài.

Thanh âm tuy nhẹ, nhưng Tống Mặc vẫn nghe thấy.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn chăm chú Đậu Chiêu: "Làm sao vậy?"

Đậu Chiêu thấy thấy thân ảnh của mình phản chiếu trong mắt của hắn.

Đây có tính là ngươi trung với ta, ta trung với ngươi không?

Nàng mê muội vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt hắn, lẩm bẩm: "Chàng về sau đừng uống hoa tửu......"

Tống Mặc kinh ngạc, sau đó bật cười: "Được, về sau ta sẽ không uống hoa tửu!"

Hắn ôm Đậu Chiêu trong ngực.

Mặt Đậu Chiêu nóng bừng, chôn ở trong ngực Tống Mặc không dậy

Dưới mái hiên, đèn lồng đỏ thẫm tung bay theo gió, chiếu xuống một khoảng đỏ rực.

Tin đồn nổi lên tứ phía khắp Tê Hương viện: "Các ngươi biết gì không? Quốc công gia sống không được bao lâu nữa?"

"Chuyện này, sao có thể nói bừa như vậy?"

"Ta không lừa ngươi. Hoàng Thượng muốn đi Tây Uyển một thời gian, vốn dĩ định mang Thế tử gia theo cùng, nhưng Quốc công gia bệnh, Thế tử gia sợ Quốc công gia ra đi lúc nào không biết...... Đặc biệt xin Hoàng Thượng ở lại"

"Không thể nào? Ta thấy sắc mặt Quốc Công gia hồng hào, không giống như bệnh nặng sắp chết!"

"Ngươi biết cái gì, đây chính là bùng lên rồi lịm tắt*! Bằng không tại sao thái y của Ngự y viện chỉ kê mấy thang thuốc dưỡng khí bổ huyết?"

"Cũng đúng! Thái y của Ngự Y viện nói Quốc Công gia bị nhiễm phong hàn, nhưng Quốc Công gia một không ho, hai không nóng, nhìn thế nào cũng không giống bị nhiễm phong hàn...... Chẳng lẽ thật sự như lời ngươi nói?"

Người nói chuyện càng nhỏ giọng: "Ta nghe nói vài ngày trước bên Di Chí Đường đã mua rất nhiều hương nến và vải trắng......"

(*) Hồi quang phản chiếu: ví sự vật trước khi bị diệt vong sẽ có hiện tượng hưng vượng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play