Editor: Tiêu Tương
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người hoảng sợ nhìn Dạ Hi, rốt cuộc đây là người kì cục gì vậy. Không phải lúc này nàng ấy nên sợ hãi, còn Hiên vương bây giờ không phải sẽ không chịu nổi áp lực từ dư luận, giao Dạ Hi ra sao?
Vậy mà, biểu hiện hai người này bày ra cũng không theo lẽ thường, một người vẫn còn đang ngủ say ở trên giường, người kia ác hơn, thậm chí còn công khai nói sẽ san bằng Thiên Thần.
Dạ Hi giương mắt nhìn mọi người, trấn an nói: "Các ngươi cũng đừng quá khẩn trương, chỉ cần bổn vương phi ở Thiên Thần, thì nhất định sẽ cùng chống lại Thiên Linh đến cùng, tuyệt đối không để các ngươi trở thành nô lệ mất nước."
Có Dạ Hi bảo đảm, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không đáng tin. Lúc này, Quân Mặc Hiên tới trễ, mà lời nói của hắn, lại thành công xua tan đi suy nghĩ của mọi người.
"Dân chúng Thiên Thần yên tâm, ta và Hi Nhi quyết sẽ không để Thiên Thần bị diệt quốc. Sao mọi người không suy nghĩ một chút, nói không chừng Thiên Thần chúng ta có thể hủy diệt Thiên Linh đấy chứ. Đến lúc đó cả đại lục Long Đằng, còn ai dám lấn chiếm Thiên Thần ta nữa?" Quân Mặc Hiên cao giọng nói. Giờ phút này quan trọng nhất là ổn định lòng dân, cố định lòng quân.
Quân Mặc Hiên vừa nói ra lời này, quả nhiên đã khiến dân chúng Thiên Thần động lòng, ngay cả Quân Mặc Việt ở phía xa cũng hiểu, khích bác quan hệ Quân Mặc Hiên và Dạ Hi, hắn coi như đã hoàn toàn thất bại.
Vậy mà, đây vẫn chưa ngừng lại, ngày thứ hai, hắn mới biết cái gì mới thật sự là thất bại.
Thấy mọi người dao động, Dạ Hi cười lạnh thành tiếng: "Còn chưa đi, muốn ở lại vương phủ ăn cơm trưa sao?"
Nghe vậy, mọi người lập tức giải tán.
Dạ Hi ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Quân Mặc Việt, kế tiếp đã đến phiên quật khởi Việt vương rồi. Vậy mà, Dạ Hi còn chưa kịp ra tay, Quân Tư Mặc đã bắt đầu hành động.
Qua mấy ngày quan sát, rốt cuộc Quân Tư Mặc cũng đã hiểu rõ, những người chửi mắng mẫu thân hắn đều là do tứ thúc Quân Mặc Việt giở trò quỷ.
Vì vậy, đêm đó, Quân Tư Mặc dẫn theo Tiểu Bạch, bắt mấy bao chuột đi tới Việt vương phủ.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi vào như thế nào?" Quân Tư Mặc nhìn cửa chính của Việt vương phủ đóng chặt, trầm giọng nói.
Mà bên cạnh, Tiểu Bạch cõng vài chiếc bao tải to, vẻ mặt uất ức nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng cảm thán: chủ nhân có thể đáng tin một chút hay không, buổi trưa nó vồ chuột một hồi rất mệt mỏi, bây giờ còn cõng vài chiếc bao bố, vậy mà chủ nhân lại nói với nó là không biết đi vào như thế nào.
Nhìn vẻ mặt uất ức của Tiểu Bạch, Quân Tư Mặc cũng cảm thấy hỏi vấn đề này rất không đáng tin, nhưng mà, hắn lại không biết khinh công, cửa chính lại đang đóng, hắn cũng không biết đi vào như thế nào.
Mọi người im lặng, ngươi đây là đi làm chuyện xấu đấy, vậy mà còn muốn quang minh chánh đại đi cửa chính, Quân Tư Mặc, ngươi còn có thể ngu ngốc hơn nữa hay không.
Rối rắm một lát, đột nhiên, hai mắt Quân Tư Mặc tỏa sáng, sao hắn lại quên mất chỗ đó chứ?
"Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi chui lỗ chó." Quân Tư Mặc kích động nói. Nhưng hắn lại quên, thân thể Tiểu Bạch khổng lồ như vậy, làm sao có thể chui qua được lỗ chó.
Vì thế, một màn lúng túng như vậy xuất hiện, thân thể to lớn của Tiểu Bạch cắm ở bên trong lỗ chó, vào không được, ra cũng không ra được. Cũng may, Quân Tư Mặc đã lôi mấy bao chuột đi vào trước, nếu không, bao bố Tiểu Bạch mang sẽ cùng nhau bị mắc kẹt, đó mới gọi là tiêu đời đấy. d I E n. d@n` L E q U y d0n
Bên cạnh, vẻ mặt Quân Tư Mặc đau đầu nhìn Tiểu Bạch, khiển trách: "Bình thường bảo ngươi ăn ít một chút, ngươi không nghe, nhìn đi, dài mập như vậy, bây giờ mắc kẹt rồi."
"Hu hu hu. . . . . . ." Tiểu Bạch uất ức nức nở ra tiếng. Nó vô tội có được hay không. Thân thể của hổ so với chó vốn lớn hơn nhiều mà, cho dù nó không ăn không uống thì thể tích cũng sẽ không biến nhỏ như chó được đâu.
"Ngươi còn dám uất ức, nhìn ngươi xem, toàn thân đều là thịt béo, bản thân cũng không chú ý giảm cân. Cẩn thận cân nặng vượt chỉ tiêu không có hổ cái nào cần ngươi." Quân Tư Mặc giống như ông cụ non khiển trách Tiểu Bạch.
Đồng thời, cũng không quên lôi Tiểu Bạch đi vào. Thế nhưng thể tích quá lớn, thử rất nhiều lần, Quân Tư Mặc cũng không thể kéo Tiểu Bạch vào Việt vương phủ được.
Bất đắc dĩ, Tiểu Tư Mặc chỉ có thể hành động một mình, để Tiểu Bạch ở lại bên ngoài canh gác.
Vẻ mặt Tiểu Bạch uất ức cào đất, ý bảo nó muốn đi theo vào bên trong. Đáng tiếc, Quân Tư Mặc căn bản không nghe được tiếng lòng của nó.
Vì vậy, bên trong Việt vương phủ, tiểu tử Quân Tư Mặc này cực khổ kéo bốn bao chuột, khó khăn đi về phía trước, vừa đi, vừa không ngừng lảm nhảm: "Tiểu Bạch đáng chết, bắt nhiều chuột như vậy làm gì chứ, nặng như vậy, mệt chết tiểu gia ta rồi."
Mà Tiểu Bạch ở bên ngoài Việt vương phủ đang gầm thét trong lòng: rõ ràng là chủ nhân sai nó bắt nhiều chuột, buổi chiều còn chê nó bắt quá ít mà?
Nhưng mà, bốn bao chuột thật sự rất nặng, đi được một nửa, Quân Tư Mặc thật sự kéo không đi nữa. Vì vậy, dừng lại nghỉ ngơi, nào biết ngay khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, con chuột thoát ra khỏi bao, điên cuồng chạy trốn.
Quân Tư Mặc vốn định kéo đến sân viện của Quân Mặc Việt thả, nhưng giữa đường đám chuột lại tự mình chạy trốn, hắn cũng không có cách naò khác. Thôi, mặc kệ, chuột cũng đã thả, cần phải nhanh chóng thoát đi.
Vậy mà, Quân Tư Mặc không biết, trong lúc hắn vô tình thả chuột vào hậu viện Việt vương phủ, vừa đúng lúc, Quân Mặc Việt lại qua đêm ở chỗ trắc phi.
Lúc này, Quân Mặc Việt đang cao hứng thì một bầy lớn chuột xông tới. Nháy mắt, trắc phi thét ra tiếng chói tai, ngay sau đó, ở các hậu viện của các phi tử thị thiếp khác cũng cùng lúc truyền đến tiếng thét chói tai.
"Mẹ nó, chuột ở đâu ra vậy?" Quân Mặc Việt tức giận gào thét, lập tức đứng dậy phân phó người bắt chuột.
Mà bên này, Quân Tư Mặc đã thoát đi thành công, chỉ là vẻ mặt hắn thật sự rối rắm, không chỉnh được Quân Mặc Việt, hắn rất không cam lòng, ngay sau đó lại bắt đầu nghĩ biện pháp mới.
Đột nhiên, ánh mắt Quân Tư Mặc lóe sáng, ừ, cứ làm như vậy đi. Vì vậy, hắn dẫn theo Tiểu Bạch đi tới trước cửa Việt vương phủ ngồi chờ. Lúc này đã gần sáng, không biết đợi bao lâu nữa, hay là vận động tình cảm đi.
Mãi cho đến khi chân trời hửng sáng, Quân Tư Mặc liền căng giọng gào khóc thảm thiết.
"Hu oa oa. . . . . . . Tiểu Tư Mặc sắp trở thành đứa trẻ không cha không mẹ rồi. . . . . . ." Quân Tư Mặc lớn giọng kêu gào, thành công thu hút sự chú ý của người đi đường.
Lúc này, người bán hàng rong dậy sớm, đại thẩm đại mụ mua thức ăn tương đối nhiều. Chỉ chốc lát, đã tụ tập rất nhiều người vây ở cửa Việt vương phủ.
Nhìn thấy đứa bé dễ thương khóc lóc đau lòng như thế, nháy mắt, lòng đồng cảm mọi người lan tràn.
"Ôi, bé ngoan, cháu làm sao vậy, sao lại khóc đến đau lòng như thế?" Một đại mụ lớn tuổi tiến lên lo lắng hỏi.
Quân Tư Mặc thấy có người hỏi, càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc, lại vừa kể khổ: "Hu hu. . . . . . . Đại thẩm tốt bụng, tiểu Tư Mặc sắp trở thành đứa bé không có mẹ. . . . . . . Hu hu. . . . . . . Việt vương gia muốn đưa mẫu thân tiểu Tư Mặc đi. . . . . . ."
"Cái gì, tại sao Việt vương lại độc ác như vậy?" Giọngnói đại thẩm phù hợp, nhìn dáng vẻ uất ức này của Quân Tư Mặc, cả lòng đều mềm nhũn.
Nghe Quân Tư Mặc giải thích, đám người nhao nhao bàn tán Quân Mặc Việt. Nào là bắt nạt trẻ nhỏ, kẻ tiểu nhân làm càn phá hủy gia đình nhà người ta. . . . . . Những lời khó nghe đều được tuôn ra.
Thấy thế, Quân Tư Mặc vốn uất ức, ánh mắt thoáng hiện ánh sáng, ngay sau đó lại càng khóc lóc thê thảm hơn.
"Các vị đại thúc đại thẩm, các người phân xử giúp. Ta mới bốn tuổi rưỡi, Việt vương gia đã muốn tách ta ra khỏi mẫu thân, hu hu. . . . . . Hắn còn tung tin đồn khắp nơi, nói mẫu thân là sao chổi, đắc tội Sứ giả Thiên Linh, nhưng ta và mẫu thân vừa mới trở về, giẫm lên đất còn chưa kịp nóng, làm sao có thể đắc tội với ai chứ! Hu hu. . . . . . ." Quân Tư Mặc tiếp tục thêm dầu thêm mỡ nói, nhìn bộ dáng kia còn thê lương hơn so với phụ thân qua đời. di3n,dan\. l/e\ q,uy d/o\n
Trong nháy mắt, mọi người càng ngày càng đồng tình với tiểu Tư Mặc. Đột nhiên, có người tinh mắt nhận ra thân phận của Quân Tư Mặc, cả kinh kêu lên: "Đây không phải là con trai của Hiên vương sao?"
Lúc này, mọi người mới nhìn kỹ Quân Tư Mặc, xác định hắn thật sự là con trai của Hiên vương. Nghĩ tới chuyện đã xảy ra những ngày gần đây, bọn họ cũng hiểu vì sao Quân Tư Mặc lại khóc đến thê thảm như vậy.
Vốn bị Dạ Hi uy hiếp và được Quân Mặc Hiên khích lệ, bọn họ đã bỏ đi suy nghĩ giao Dạ Hi ra. Bây giờ, nhìn bộ dạng này của Quân Tư Mặc, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm giao Dạ Hi ra chứ.
Hơn nữa, có Quân Tư Mặc nói bóng nói gió, mọi người cũng hiểu, lời đồn đãi lúc trước đều là do Quân Mặc Việt bịa đặt. Trong nháy mắt, mọi người càng hận loại tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn Quân Mặc Việt này hơn.
Nhất thời, tiếng chửi rủa lan tràn trong đám người.
Vậy mà, khi Quân Mặc Việt bắt chuột cả đêm, đang lúc chuẩn bị ra cửa, nhưng lại phát hiện cửa đại môn đầy ấp người. Hơn nữa từng người một đều đang tức giận nhìn mình.
Quân Mặc Việt sửng sốt một chút, khi thấy một màn khóc thê thảm của Quân Tư Mặc, thì lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, ngay sau đó cặp mắt tức giận nhìn Quân Tư Mặc.
"Hoàng thúc, người thật hung dữ. . . . . ." Quân Tư Mặc cố ý uất ức nói. Trong lòng oán thầm: cho ngươi mắng mẫu thân ta, cho ngươi bắt mẫu thân ta đến Thiên Linh, ngươi chịu mắng đi, đáng đời.
Nghe vậy, mọi người nhìn ánh mắt của Quân Mặc Việt thì càng tức giận hơn. Càng lấn tới, có người cầm rau cải, trứng gà ném về phía Quân Mặc Việt, nhất thời, quần áo Quân Mặc Việt vốn chỉnh tề, biến thành mảng xanh, mảng trắng.
"Tất cả đều dừng tay lại cho Bổn vương." Quân Mặc Việt gầm thét. Đưa tay muốn kéo Quân Tư Mặc qua một bên. Nào biết, Quân Tư Mặc đã sớm chạy trốn, lúc này đang ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch quay mặt về phía hắn làm mặt quỷ.
Thấy thế, Quân Mặc Việt thiếu chút nữa bị tức chết, căm phẫn nhìn chằm chằm Quân Tư Mặc, trong lòng thầm mắng: Quân Mặc Hiên, ngươi chờ đó cho ta, món nợ này, Bổn vương nhớ kỹ.
Bị Quân Tư Mặc náo loạn như vậy, không còn ai đề nghị giao Dạ Hi ra nữa, nhưng mà, dù sao hai mươi vạn đại quân Thiên Linh áp cảnh cũng là sự thật. Bầu trời Thiên Thần, vẫn bao phủ một lớp hoang mang.
Để bình ổn vẻ hoang mang của mọi người, Quân Mặc Hiên nói: nếu thật sự khai chiến, hắn sẽ tự mình dẫn binh, chống lại Thiên Linh xâm nhập. Mấy ngày sau, Quân Mặc Hiên cũng đều ở trong quân doanh luyện binh, nhất thời, khí thế binh lính Thiên Thần dâng cao.
Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, Thiên Thần đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận với Thiên Linh. Nhưng đúng vào lúc này, hoàng thượng Quân Thiên Dịch nhận được thư Thiên Linh gửi đến.
Đêm đó, Dạ Hi được mời vào hoàng cung. Mà lúc này, Quân Mặc Hiên đang luyện binh ở quân doanh, vì vậy cũng không đi cùng với nàng.
Mặc dù nhận được tin tức thì Dạ Hi có chút bất ngờ, nhưng thái độ thường ngày của Quân Thiên Dịch rất rõ ràng, cho nên cũng không nghi ngờ hắn. Nàng ngược lại không hề chuẩn bị mà đi tới hoàng cung.
Vừa tới hoàng cung, Dạ Hi có cảm giác dựng tóc gáy, tối nay hoàng cung yên tĩnh đến kỳ lạ. Càng đến gần Ngự Thư Phòng, cảm giác này càng mãnh liệt. Vậy mà, khi Dạ Hi phát hiện nguy hiểm, muốn thoát đi thì đã không còn kịp nữa.
Chỉ thấy, hơn mười người áo đen từ bốn phía xông tới, vây quanh Dạ Hi. Đồng thời, Quân Thiên Dịch cũng đi ra từ Ngự Thư Phòng, trên mặt hiện vẻ áy náy, nhưng không có ý định bỏ qua cho Dạ Hi.
"Tại sao?" Dạ Hi lạnh giọng hỏi.
"Không tại sao cả, Thiên Thần không chịu nổi sự tức giận của Thiên Linh mà thôi." Quân Thiên Dịch lạnh nhạt nói. Còn nguyên nhân chân chính là gì, hắn sẽ không nói cho Dạ Hi.
Nghe vậy, Dạ Hi cười lạnh, thì ra là Quân Thiên Dịch cũng không phải thật lòng yêu thương Quân Mặc Hiên. Ở trước mặt, rất rõ ràng, giữa quốc gia và con trai, Quân Thiên Dịch sẽ lựa chọn người trước. Điểm này, Dạ Hi cũng không tức giận, nàng không thể nào tiếp nhận được chính là, ngoài mặt Quân Thiên Dịch theo Quân Mặc Hiên, nhưng lại vụng trộm, ra tay độc ác.
Ra vẻ đồng ý đánh một trận với Thiên Linh, sau lưng lại cấu kết Thiên Linh, hãm hại nàng, hành động như vậy, nàng khinh thường.
"Nếu không phải nể ngươi là bề trên của Quân Mặc Hiên, giờ phút này ngươi đã là một cỗ thi thể rồi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, nhanh chóng rút băng ti ra, bắt đầu tấn công.
Mười người áo đen, Dạ Hi vẫn không để trong mắt. Vậy mà, khi nàng đánh nhau với người áo đen, mới phát hiện, mười người này cũng không phải Ảnh Vệ bình thường. Mà đã đạt đến trình độ trên cả cao thủ.
Cao thủ siêu phàm, Thiên Thần cũng chỉ có Thương Diên và Dạ Đại Sơn mà thôi, khi nào thì xuất hiện nhiều như vậy. Không cần đoán cũng biết, những người này không phải người Thiên Thần.
"Hoàng thượng vậy mà lại dẫn sói vào nhà, không sợ sơ ý một chút mạng nhỏ cũng không còn sao?" Dạ Hi châm chọc nói, người mạnh mẽ như vậy, Quân Thiên Dịch cũng dám dẫn dụ đến. Không thể không nói, lá gan của hắn không phải lớn bình thường.
"Thiên Thần và Thiên Linh là hữu nghị chi bang, sao lại là dẫn sói vào nhà chứ?" Quân Thiên Dịch hờ hững nói.
"Hèn hạ!" Dạ Hi giận dữ, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, nhanh chóng huy động băng ti trong tay tấn công về phía người áo đen, nhưng mà, mười cao thủ siêu phàm, làm sao Dạ Hi có thể đánh thắng được.
Biện pháp duy nhất, chỉ có thể dùng súng. Vì vậy, Dạ Hi rút súng lục ra, bắn về phía người áo đen. Sáu phát đạn liên tục bắn ra, nhưng không trúng một ai.
"Mẹ nó!" Dạ Hi khẽ nguyền rủa, ngay sau đó lại bắn ra vài viên đạn.
Lần này ác hơn, chỉ thấy một người quần áo đen trong đó, thúc giục nội lực ngưng tụ ở trong hai lòng bàn tay, tay không chặn lại đạn của Dạ Hi, vung tay lên, sáu viên đạn y nguyên bắn về phía Dạ Hi.
Thấy thế, Dạ Hi nhảy vọt vài cái, tránh thoát đạn tấn công.
Giờ phút này nàng thật sự muốn chửi mẹ nó, rốt cuộc cao thủ siêu phàm là tồn tại như thế nào, lại có thể ngăn lại đạn của nàng. Nhất thời, trong lòng Dạ Hi mất bình tĩnh, biết rõ số mạng hôm nay sẽ bị bắt không chạy thoát được rồi.
Thế nhưng, Dạ Hi sao có thể là người cúi đầu trước số mạng chứ, chưa đến phút cuối cùng, nàng quyết không buông tay.
Thấy súng lục không dùng được, Dạ Hi thử thúc giục dị năng, thế nhưng, cho dù nàng nghĩ cách tập trung như thế nào, cũng không thể thúc giục dị năng. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng băng ti tấn công, trong lòng cầu nguyện Quân Mặc Hiên có thể chạy tới nhanh một chút.
Vậy mà, giờ phút này Quân Mặc Hiên lại chẳng hay biết gì, vốn không biết chuyện gì xảy ra. Khi hắn nhận được tin tức thì đã không còn cách nào xoay chuyển nữa rồi.
Mà Dạ Hi bên này, mười người áo đen thấy Dạ Hi cố chấp cứng đầu như thế, đã vô cùng bực mình. Nếu không phải Dạ Hi rất quan trọng đối với thái tử của bọn họ, sợ là đã sớm bị mười người này xé nát.
Bởi vì, toàn bộ đại lục Long Đằng, không có một ai dám khiêu khích uy nghiêm của cao thủ siêu phàm. Vậy mà, Dạ Hi, lại một lúc chọc giận mười cao thủ siêu phàm.
Vì vậy, những người áo đen rat ay không nể mặt nữa, chỉ cần Dạ Hi không chết, gãy tay gãy chân cũng đâu có quan hệ gì với bọn họ. Ngay sau đó, mười người càng tấn công mãnh liệt hơn. di3n.d@n\ l3^quy/d0n^
Đột nhiên, một người quần áo đen trong đó bước nhanh về phía trước, thúc giục nội lực tấn công về phía Dạ Hi. Lực tấn công của người mặc quần áo đen rất mạnh, Dạ Hi không kịp né tránh, trúng chiêu.
Nhất thời, phun ra một ngụm máu tươi, Dạ Hi che ngực, vẻ mặt tức giận nhìn người áo đen, huy động băng ti phát động tấn công lần nữa.
Nhưng mà, Dạ Hi bị thương, lực tấn công yếu đi, người áo đen bắt được băng ti, ngăn chặn nàng tấn công. Cùng lúc đó, một người áo đen khác tiến lên, bắt Dạ Hi, vung tay đánh lên cổ của nàng.
Dạ Hi hôn mê bất tỉnh.
Thấy thế, mười người áo đen nhanh chóng đem theo Dạ Hi rời đi, lúc gần đi, một người quần áo đen trong đó lạnh lùng lên tiếng: " Hoàng thượng Thiên Thần, chúng ta cũng không biết Nam Cung Tuyết ở đâu, nhưng mà, có điều nàng ta có lẽ vẫn còn sống."
Vừa dứt lời, mười người áo đen đã biến mất không thấy, cùng lúc đó, một bóng đen từ nơi bí mật đuổi theo.
Mà Quân Thiên Dịch ở một bên xem cuộc vui đột nhiên thay đổi, trong mắt đều là vẻ cô đơn. Hắn bị gạt, Thiên Linh cũng không biết Tuyết Nhi ở đâu, nhưng hắn lại vì mạng sống của một người, tự tay giao Dạ Hi cho Thiên Linh.
Nhất thời, Quân Thiên Dịch không nhịn được đau buồn.
Đến lúc Quân Mặc Hiên vội vàng đi đến, chỉ thấy trên đất một vũng máu lớn, mà Quân Thiên Dịch đang đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, ngay cả Quân Mặc Hiên đến cũng không nhận ra.
"Đã xảy ra chuyện gì, Hi Nhi đâu?" Quân Mặc Hiên gào thét, hắn đang ở quân doanh luyện binh thì nghe có người báo Hi Nhi gặp nguy hiểm. Hắn lập tức không ngừng thúc ngựa chạy tới. Mặc dù như vậy, nhưng hình như hắn vẫn tới chậm.
"Hi Nhi, chết rồi!" Quân Thiên Dịch đau lòng nói. Dù sao cũng bị người của Thiên Linh đưa đi rồi. Đây so với cái chết, đâu có gì khác nhau. Chẳng bằng nói nàng chết rồi, Quân Mặc Hiên cũng sẽ thôi hi vọng.