“Nương tử, nương tử ta có thể bú sữa mẹ được hay không?”
Giọng nam đáng yêu mang theo mười phần tò mò, người nghe được cảm thấy ngại ngùng, rõ ràng là câu nói đầy ái muội, nhưng phát ra từ miệng của một nam nhân với chỉ số thông minh dừng lại ở mức năm tuổi, thì nghe thấy có chút khôi hài.
Đau đớn kịch liệt cùng với sự không cam lòng xông thẳng tới đầu óc, trên giường, Dạ Sát đang mặc bộ hỉ phục bỗng nhiên mở mắt ra, lại thấy một đôi mắt hồn nhiên trong sáng.
Dạ Sát nhíu mày? Đây là chỗ nào, cả căn phòng treo đầy màu đỏ lại tràn ngập mùi hương cổ xưa. Nàng nhớ rõ bản thân mình đang ở Alaxka làm nhà cái, tại sao sau khi kết thúc một ván bài, lại thấy mình nằm ở trên giường chứ.
Sau khi mê mang trong chốc lát, một luồng trí nhớ xa lạ dũng mãnh nhập vào trong đầu, Dạ Hi, đích nữ của Thiên Thần Đại Tướng quân Dạ Viễn Thiên, phế vật tiểu thư háo sắc. Phụ thân không đau ngoại tổ mẫu không thương, còn thường xuyên bị tỷ tỷ ức hiếp, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng có thể coi thường nàng.
Không những vậy, ba ngày trước, Tướng quân phu nhân Âu Quý Tình còn ngấm ngầm tính kế nàng, gả Dạ Hi cho Vương gia si ngốc tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Thần là Quân Mặc Hiên. Khi biết được tin này, Dạ Hi liều mạng phản kháng, nhưng mà vẫn không chống lại được sự an bài của vận mệnh. Ngay ngày đại hôn, trong hỉ phòng của bọn họ, Dạ Hi nghĩ không thoáng không vượt qua được trở ngại trong lòng lập tức tự sát.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã không phải là Dạ Hi ban đầu, mà là Hắc Ám Chi Vương, Dạ Sát. Nàng là người đứng đầu trong sáu mươi triệu người, là người đã từng đạp qua vô số thi thể mà kiên cường đi lên, hừ, những người trước kia khi dễ nàng, chờ đó, nàng sẽ chậm rãi đùa chết một đám người bọn họ.
Sững sờ một lúc Dạ Hi đã hiểu được tình cảnh của chính mình. Kiểm tra sơ qua thân thể mình, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng hẳn cũng là một mỹ nữ. Khiến Dạ Hi bất ngờ chính là, vòng tay bảo bối của nàng cũng đi theo cùng, phải biết rằng, không có nó, an toàn của nàng sẽ bị giảm đi một nửa đấy.
Nhưng mà, trong lúc Dạ Hi tiếp nhận toàn bộ việc này, xoay người chuẩn bị xuống giường nhìn xem diện mạo bây giờ của bản thân, lại phát hiện, bên cạnh có một nam tử mặc hỉ phục vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
Đây chính là trượng phu của mình, Hiên vương Quân Mặc Hiên nhỉ. Một người ngu ngốc nhưng lại có một đôi mắt trong veo tinh khiết như thế, ở trong thế giới phù phiếm này, vẻ mặt hồn nhiên thoáng qua như vậy tựa một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Dạ Hi.
“Nương tử, nương tử, ta muốn uống sữa mẹ!” Quân Mặc Hiên truy hỏi, một cặp mắt to tròn đáng yêu đánh giá Dạ Hi. Dạ Hi, hoa si (háo sắc) ở Thiên Thần, tại sao hắn lại cảm thấy không giống, nhưng lại không thể nói được là không giống ở chỗ nào, trong lòng Quân Mặc Hiên vô cùng nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hi ửng hồng, nổi giận nói: “Uống sữa em gái ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn bú sữa mẹ.”
Quân Mặc Hiên ủy khuất, nhút nhát nói: “Nhưng quản gia nói, không uống thì sẽ không cho Hiên nhi ăn cơm.”
Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng run rẩy, tên quản gia rách nào vậy, lại đi dạy những thứ loạn thất bát tao, đây là việc mà tiểu hài tử nên biết sao? Dạ Hi oán thầm trong lòng. Nhưng mà, nàng quên mất tuy chỉ số thông minh của người ngồi trước mặt chỉ dừng lại ở năm tuổi nhưng thân thể này thì đúng là của một nam nhân đường đường chính chính.
“Ngươi ngoan nha, quản gia nói lung tung, ngươi là một đại hài tử không thể bú sữa mẹ nữa, một lát nương tử mang ngươi đi ăn cơm, ngươi trước đi lấy một cái gương đồng lại đây cho ta.” Dạ Hi nhẹ giọng dụ dỗ. Dạ Hi nàng giết người phóng hỏa cái gì cũng đã từng làm qua, nhưng mà việc dụ dỗ tiểu hài tử hay làm một đại cô nương lên kiệu thì là lần đầu tiên gặp phải.
“Không được, quản gia nói, hôm nay chúng ta còn phải động phòng, Hiên nhi đợi rất lâu, không dễ gì nương tử mới tỉnh lại, nhất định phải động phòng trước.” Vẻ mặt Quân Mặc Hiên kiên định nói.
Dạ Hi 囧, hay cho một tên quản gia, lại dám dạy Tiểu Mặc động phòng phải không, ngày mai nàng sẽ tìm mười bảy mười tám con heo cái đưa tới trên giường quản gia, để cho hắn động phòng một lần, động đủ mới thôi.
Khi Dạ Hi đang đắm chìm trong suy nghĩ YY của bản thân, thì lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên, làm cho Thái Sơn áp đỉnh không thay đổi như nàng không thể duy trì thần sắc bình tĩnh được nữa.
“Nhưng động phòng thì nên làm cái gì nhỉ?” Quân Mặc Hiên lầm bầm làu bàu nói, hai mắt mở to, nhìn lên trời giống như đang ngẫm nghĩ: “A, đúng rồi, quản gia nói, muốn động phòng trước tiên phải cởi sạch đồ. Nương tử, nhanh lên, chúng ta cùng cởi hết đồ ra.”
Nghe vậy, khóe mắt Dạ Hi run lẩy bẩy, nàng có thể tìm cái động chui vào không, đây cũng thật mẹ nó quá mất mặt rồi.
Bên này, Quân Mặc Hiên không chú ý tới vẻ mặt lúng túng xấu hổ của Dạ Hi, cố gắng cởi y phục trên người mình ra. Thế nhưng, hỉ phục cổ đại cực kì rườm rà, cho dù hắn cởi như thế nào cũng không cởi được y phục trên người.
“Nương tử, ta không cởi được y phục này, nàng cởi giúp ta.” Nói xong, Quân Mặc Hiên dang hai tay ra, đứng ở mép giường, giống như một hoàng đế, chờ Dạ Hi tới phục vụ cho hắn.
Nghe xong, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Dạ Hi lại xuống giường, giúp Quân Mặc Hiên cởi y phục. Một kiện, hai kiện từ từ cởi, mãi đến khi tay nàng chạm vào quần Quân Mặc Hiên, Dạ Hi mới kịp phản ứng. Nháy mắt, giống như bị giật điện nhảy ra xa.
Chết tiệt, đầu nàng bị cửa kẹp sao, vậy mà lại nghe lời Quân Mặc Hiên giúp hắn cởi quần áo.
“Tiểu Mặc Mặc, ngoan, tự mình lên giường ngủ đi.” Nói xong, Dạ Hi chuẩn bị ra ngoài hóng gió, nàng cần phải bình tĩnh lại một chút. Nàng có dự cảm, trong tương lai không xa, bản thân sẽ bị tên ngốc này ăn sạch sành sanh.
Thấy Dạ Hi sắp đi, Quân Mặc Hiên chặn nàng lại, ủy khuất nói: “Nương tử, y phục cũng chưa có cởi xong, làm sao có thể đi ngủ được?”
Nói xong, một tay lập tức cởi quần, đợi Dạ Hi chưa kịp phản ứng, Quân Mặc Hiên đã cởi quần xong. Nhìn dáng người hoàn mỹ của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi đột nhiên nuốt nước miếng, tại sao nàng lại không phát hiện, chính mình lại có tiềm chất làm sắc lang. Bởi vì vào giờ khắc này, nàng thật muốn hạ gục tiểu bạch thỏ ngây thơ này.
Phật nói, động tâm không bằng hành động, Dạ Hi trước giờ đều thuộc phái hành động. Hơn nữa Quân Mặc Hiên ở một bên không ngừng cọ xát trên người Dạ Hi. Mẹ nó, không nhịn nữa, Dạ Hi khẽ chửi thầm một tiếng. Dễ dàng tóm được Quân Mặc Hiên, một tay đè hắn xuống giường.
“Nương… Nương tử, nàng muốn làm gì.” Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Dạ Hi. Biểu tình của nương tử thật dọa người, hắn có thể bị nương tử ăn tươi luôn hay không.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng bản thân bị ăn sạch là rất lớn, vì thế, Quân Mặc Hiên cong miệng lên, mở miệng rống to: “Hu hu… Nương tử, nàng không cần ăn Hiên nhi, thịt Hiên nhi không thể ăn.”
Thấy vậy, vẻ mặt Dạ Hi co rút một trận, bộ dạng này của nàng rất giống con gấu ăn thịt người sao? Giống sao?
Bộ dạng của Dạ Hi lúc này thực sự rất giống sói ăn thịt người, một đôi mắt sắc nhọn chăm chú nhìn Quân Mặc Hiên như đang nhìn một con mồi, lại thêm một ấn kí to màu đỏ trên trán. Nhìn qua thật sự rất khủng bố.
“Tiểu Mặc Mặc không phải sợ nha, nương tử chỉ sờ sờ, sẽ không ăn ngươi.” Dạ Hi dịu dàng dụ dỗ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào bộ ngực dày rộng của Quân Mặc Hiên, tuy chỉ số thông minh có chút vấn đề, nhưng lại có hình dáng đẹp mắt như vậy.
Nhưng vẻ mặt suy sụp đó, ở trong mắt Quân Mặc Hiên, chính là sói đội lốt cừu. Hơn nữa còn là một con sói vô sỉ, ở thời điểm ăn con cừu nhỏ, còn muốn mang theo một bộ dáng ngây thơ vô số tội, lớn tiếng nói: “Đứa bé ngoan, ta sẽ không ăn thịt ngươi, ta chỉ sờ sờ.”
Hả, ngươi tin sao? Đại sói xám không ăn tiểu bạch thỏ. Hiện tại, cuối cùng hắn cũng tin, bên ngoài đồn đãi Dạ Hi háo sắc, nhưng hắn không nghĩ tới nàng háo sắc đến nổi ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhìn trúng.
Vì vậy, Quân Mặc Hiên không thể bình tĩnh, vẻ mặt rối rắm nhìn Dạ Hi, như đang suy nghĩ nên để nương tử ăn như thế nào thì hắn sẽ không đau.
Đột nhiên, trong mắt Quân Mặc Hiên lộ ra tia vui vẻ, một chút tà ý chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
“Vậy, nương tử, Hiên nhi cho nàng ăn, nhưng mà nàng phải nhẹ một chút đó.” Nói xong, Quân Mặc Hiên thừa dịp Dạ Hi không chú ý, nhanh chóng ngồi xuống.
Mà Dạ Hi bởi vì bị lực từ bên ngoài tác động vào, thân thể lui về sau một chút. Không biết thế nào mà biến thành đầu chúi xuống nằm sấp trên người Quân Mặc Hiên, đợi đến khi khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần thì nhìn một màn trước mắt này làm cho Dạ Hi 囧 hoàn toàn triệt để.
Này… Trời ạ, đây là muốn đâm mắt nàng sao! Ôi, nàng chính là tiểu cô nương ngây thơ, làm sao có thể nằm sấp trên người nam nhân được! Dạ Hi đang chuẩn bị đứng dậy để tránh làm ra một màn xấu hổ, thì Quân Mặc Hiên hành động.
“Nương tử, ta nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định để cho nương tử ăn, đến đây đi, nàng ăn nơi này đi, Hiên nhi không sợ đau.” Quân Mặc Hiên làm vẻ mặt thấy chết không sờn nói.
Hừ, dám diễn trò với Bổn vương, Dạ Hi này quả nhiên rất xứng với danh háo sắc, có điều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Dạ Hi, còn chưa biết ai điều khiển – ai diễn trò? Quân Mặc Hiên oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn mang vẻ mặt hồn nhiên như cũ.
Không biết có phải cố ý hay không, rõ ràng là Quân Mặc Hiên chiếm tiện nghi, nhưng lại thể hiện một bộ dạng ủy khuất giống như Dạ Hi đã thật sự làm gì hắn rồi. Mà trên thực tế Dạ Hi oan uổng biết bao, nàng chẳng qua chỉ thưởng thức mỹ nam mà thôi, tại sao sự việc lại biến thành như thế này.
Mà Quân Mặc Hiên còn đang đắm chìm trong ảo tưởng về vẻ đẹp vô hạn của chính mình, không chút nào chú ý tới lúc này trong mắt thiên hạ đang nằm sấp trên người mình toát ra hai đạo hỏa quang.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trong phòng truyền ra tiếng gào thét thê thảm của Quân Mặc Hiên: “A… Nương tử buông tay… Đau quá… Không cần nhéo cái mũi của ta… ”
Dạ Hi tăng thêm lực đạo trong tay, thầm nghĩ trong lòng: tiểu tử, ta nhéo chết ngươi.
Trên trán Quân Mặc Hiên đổ mồ hôi lạnh, nương tử nhà hắn có thể buông lỏng ra không, mũi hắn sắp đứt rồi, nhưng mà ủy khuất này hắn chỉ có thể kìm nén trong lòng, ai bảo bây giờ hắn là kẻ ngốc chứ.
Cho đến khi cảm thấy cái mũi của Quân Mặc Hiên vừa sưng vừa đỏ, Dạ Hi mới buông tay ra. Cuối cùng, nhấc chân, duỗi ra, trực tiếp đạp Quân Mặc Hiên xuống giường.
Một cước này đạp vào đúng cái mông của Quân Mặc Hiên, nhất thời một tiếng hét thảm thiết lại vang lên như muốn phá tan Hiên Vương phủ.
Dạ Hi hài lòng, nhưng Quân Mặc Hiên không bình tĩnh được nữa. Rốt cuộc là ai, là ai nói cho hắn biết tiểu thư nhỏ của phủ tướng quân là phế vật, phế vật mà có thể một cước đá hắn xuống giường. Ôi, mông của hắn, đau chết được.
Khi nghe được tiếng động, Vân Thanh ở cách đó không xa vội vàng khoác y phục lên, chạy như điên về phía phòng ngủ của Quân Mặc Hiên
“Cạch” Vân Thanh Phong nhanh chóng đẩy cửa ra: “Mặc, xảy ra chuyện gì vậy?” Chẳng qua là khi thấy tình hình bên trong thì hắn thật muốn đánh hai bàn tay của mình. Cái gì kêu xúc động là ma quỷ, hôm nay xem như hắn đã được lĩnh giáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT